Gã sinh lòng nghi kỵ Lăng Song Phi liền quyết định lén đến gặp Bảo An. Đêm xuống, gã cải trang thành bộc nhân A Phúc của Vân gia, vào phòng A Phúc điểm huyệt ngủ của lão rồi nghênh ngang đi lại trong cung. Vốn gã thông thuộc đường lối, đi một vòng liền biết Vân phu nhân và Vân Phi Phàm vẫn ở chỗ cũ, Trịnh Bảo An nghỉ tại khách phòng, căn phòng gã ở lúc nhỏ bỏ không đã lâu.
Gã đợi đêm khuya mới xuống bếp bưng một chậu nước nóng đến ngoài phòng Bảo An, trong phòng vẫn sáng ánh đèn. Đang lúc gã định gõ cửa thì tiếng bước chân vang lên, một nữ tử rảo bước tới, dừng lại trước cửa phòng Trịnh Bảo An, không gõ cửa mà cười lạnh.
Triệu Quan vội ẩn mình vào góc tối, nữ tử đó thân hình yểu điệu, hoa dung như ngọc dưới ánh trăng hiển lộ vẻ cao quý, chính thị Vân Phi Phàm. Gã lấy làm lạ: “Nửa đêm nửa hôm Phi Phàm tỷ đến tìm Bảo An làm gì?”
Trong phòng vang lên tiếng thở dài buồn bã, một người thấp giọng nói: “Phi Phàm tỷ, không ngờ tỷ vẫn còn giận muội như vậy.” Là giọng Trịnh Bảo An.
Vân Phi Phàm hừ một tiếng rồi cười lạnh: “Sao ta phải giận cô? Nếu lúc xưa không phải cô mặt dày vô sỉ, hoành đao đoạt ái thì quả phụ hôm nay là ta. Ta nên cảm tạ cô mới phải, chính nhờ cô mê hoặc tấm lòng đại ca mới khiến ta có được như ý lang quân, hôn nhân hạnh phúc, viên mãn vô cùng, sắp từ Long bang đại tiểu thư thăng lên làm bang chủ phu nhân. Ha ha, ha ha! Năm xưa cô cướp đại ca từ tay ta chắc đắc ý tự mãn lắm, nào ngờ có ngày hôm nay. Ha ha, ha ha!” Ngữ khí khắc bạc hết mức.
Trịnh Bảo An lẩm nhẩm: “Hôn nhân hạnh phúc, viên mãn vô cùng. Nếu là vậy chắc tỷ không đến nỗi nửa đêm đến phòng muội nói những câu đó.”
Vân Phi Phàm tắt cười, rít lên: “Cô nói gì? Cô nói nhăng gì hả? Xú nha đầu họ Trịnh kia, ra đây cho ta.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Trong lòng tỷ không vui, muội biết từ trước rồi. Vốn muội định tìm cơ hội bàn chuyện về nhị ca với tỷ nhưng tỷ hận muội như vậy, e rằng không lọt tai được nửa câu.”
Vân Phi Phàm cười: “Bàn gì về nhị ca? Hai chúng ta đối đãi với nhau rất tốt, tôn kính thấu hiểu, trên đời lấy đâu ra phu thê ân ái hơn được. Cô lẻ hình lẻ bóng nên ganh tỵ, đại ca chết rồi, sẽ đến lượt ai đến với cô? Tiểu Tam? Cả đời này cô và y đừng mơ ở bên nhau. Đôi tay tiểu tặc đó thấm đẫm máu tanh, trở thành võ lâm đệ nhất tội nhân ai ai cũng muốn tru sát. Chính phái võ lâm tổ thành Sát Thiên liên minh, chắc ta nói với cô chuyện đó rồi? Ha ha, ha ha. Cô có quan tâm Tiểu Tam Nhi thêm nữa cũng vô dụng, y chắc chắn sẽ chết. Nếu không bị Thiếu Lâm phái bắt về Thiếu Thất sơn chịu tội cũng bị loạn đao phân thay ngoài giang hồ. Lúc đó cô muốn thu nhặt thi thể y cũng khó.”
Triệu Quan vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, không ngờ từ miệng một tuyệt thế mỹ nữ như Vân Phi Phàm có thể thốt ra những lời ác độc đến thế. Trịnh Bảo An im lặng một lúc mới nhẹ giọng đáp: “Phi Phàm tỷ, lúc trước tỷ định làm gì, muội hiểu hết. Hiện tại tỷ muốn gì, muội cũng hiểu. Nhưng lúc trước và cả bây giờ muội định làm gì, tỷ lại không biết mảy may.”
Triệu Quan đang ngẫm nghĩ ý tứ câu nói, Vân Phi Phàm tựa hồ không nghe, rít lên: “Thứ ta muốn chẳng qua là thứ ta có trong tay, kẻ khác dựa vào đâu mà đòi đoạt lấy? Không, của ta thì phải là của ta, kẻ khác không bao giờ đoạt nổi. Trịnh Bảo An, cô nghe rõ đây, cô có lớn mật, có mặt dày đi nữa mà đến hôm nay vẫn dám nghênh ngang lên Long cung cố ý ngăn trở ta, quả thật vô sỉ cực điểm. Cho cô biết, nếu còn chống đối nhị ca, ta sẽ sai người tống cổ cô xuống núi.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Xưa nay muội chưa từng chống đối nhị ca. Phi Phàm tỷ, tỷ nói đúng, cái gì của tỷ thì là của tỷ. Nếu tỷ thật lòng tin tưởng, không cần đến đây uy hiếp muội. Nhị ca có lên được vị trí Long bang bang chủ hay không phụ thuộc vào việc huynh ấy có tìm được hung thủ giết lệnh tiên quân chăng? Muội đến đây chẳng có ý gì ngoài giúp nhị ca sớm ngày tìm ra hung thủ. Phi Phàm tỷ, tỷ ở Long cung nhiều năm, trên dưới đều tôn xưng tỷ là đại tiểu thư tôn kính nhường nào, cần gì phải canh cánh một tiếng xưng hiệu bang chủ phu nhân?”
Vân Phi Phàm hừ lạnh: “Địa vị của ta tại Long bang thế nào, cô biết là được rồi. Nếu cô dám quá đáng, đừng trách ta. Phi ca nể mặt bà bà nên nhường cô ba phần, cô đừng có cậy thế lấn tới, quên rằng mình xuất thân thế nào, có bao cân lạng mà dám chống đối chúng ta.”
Đoạn cười lạnh một tràng rồi mới quay người cất bước.
Tất cả lại chìm vào yên lặng, Triệu Quan lặng lẽ ra khỏi góc tối, nhìn vào trong phòng, Trịnh Bảo An không tắt đèn, ngồi bất động trước bàn. Gã cố ý lê bước đến trước cửa: “Trịnh cô nương, A Phúc mang nước nóng cho cô nương rửa chân.” Trịnh Bảo An a một tiếng, tựa hồ dứt khỏi cơn trầm tư, vội mở cửa đón lấy chậu nước, mỉm cười: “A Phúc bá bá, đa tạ bá bá, tiểu điệt đâu dám.”
Triệu Quan thấy ấm áp trong lòng, trong lòng gã, Bảo An luôn là thiếu nữ ôn nhu thân thiện như hiện tại, hôm nay được thấy cô đối đáp với vợ chồng Lăng Song Phi và Vân Phi Phàm, lộ rõ lời lẽ sắc sảo, thần thái tự tin, rõ ra một cô nương thành thục thông minh. Gã thấy cô mỉm cười, tâm lý chợt thư thái hẳn, nhỏ giọng cười: “Bảo An muội muội, hiếm có cơ hội mang nước cho muội rửa chân, lại sợ muội hiềm nước lạnh.”
Bảo An mở lớn mắt, tức thì kéo gã vào phòng đóng cửa lại, thần sắc tỏ ra kinh ngạc, không tin: “Triệu gia ca ca, là huynh hả?”
Triệu Quan quen không ít nữ tử nhưng gọi gã là "Triệu gia ca ca" chỉ có mình cô. Gã lau lớp hóa trang, mỉm cười hỏi: “Muội khỏe chứ?”
Bảo An lặng lẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, mắt ánh lên lệ quang. Triệu Quan nhìn gương mặt cô dưới ánh đèn hiện rõ vẻ gầy gò hơn trước, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng tiều tụy, nhưng vẫn lay động lòng người, trong lòng gã chợt chua xót, hạ giọng hỏi: “Việc của đại ca và Tiểu Tam Nhi, ta đều biết hết. Muội… muội đừng quá đau lòng.”
Trịnh Bảo An mắt ngấn lệ, cúi đầu: “Muội biết dọc đường ca ca bảo vệ Tiểu Tam, nhiều lần xuất thủ giải cứu, lại phái người tương trợ hộ tống đại ca về nhà. Triệu gia ca ca, muội thật không biết cảm tạ ca ca thế nào.”
Triệu Quan lắc đầu: “Muội khách khí với ta làm gì? Hôm nay ta đến tìm là có việc khẩn yếu cần bàn. Người Vân gia hận ta nhập cốt, ta không muốn họ biết mình đến Long cung. Muội theo ta ra hậu sơn.” Hai người lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài, Triệu Quan dẫn Bảo An đến một mỏm núi nhỏ lúc bé gã thường đến.
Hết hồi 202
Gã đợi đêm khuya mới xuống bếp bưng một chậu nước nóng đến ngoài phòng Bảo An, trong phòng vẫn sáng ánh đèn. Đang lúc gã định gõ cửa thì tiếng bước chân vang lên, một nữ tử rảo bước tới, dừng lại trước cửa phòng Trịnh Bảo An, không gõ cửa mà cười lạnh.
Triệu Quan vội ẩn mình vào góc tối, nữ tử đó thân hình yểu điệu, hoa dung như ngọc dưới ánh trăng hiển lộ vẻ cao quý, chính thị Vân Phi Phàm. Gã lấy làm lạ: “Nửa đêm nửa hôm Phi Phàm tỷ đến tìm Bảo An làm gì?”
Trong phòng vang lên tiếng thở dài buồn bã, một người thấp giọng nói: “Phi Phàm tỷ, không ngờ tỷ vẫn còn giận muội như vậy.” Là giọng Trịnh Bảo An.
Vân Phi Phàm hừ một tiếng rồi cười lạnh: “Sao ta phải giận cô? Nếu lúc xưa không phải cô mặt dày vô sỉ, hoành đao đoạt ái thì quả phụ hôm nay là ta. Ta nên cảm tạ cô mới phải, chính nhờ cô mê hoặc tấm lòng đại ca mới khiến ta có được như ý lang quân, hôn nhân hạnh phúc, viên mãn vô cùng, sắp từ Long bang đại tiểu thư thăng lên làm bang chủ phu nhân. Ha ha, ha ha! Năm xưa cô cướp đại ca từ tay ta chắc đắc ý tự mãn lắm, nào ngờ có ngày hôm nay. Ha ha, ha ha!” Ngữ khí khắc bạc hết mức.
Trịnh Bảo An lẩm nhẩm: “Hôn nhân hạnh phúc, viên mãn vô cùng. Nếu là vậy chắc tỷ không đến nỗi nửa đêm đến phòng muội nói những câu đó.”
Vân Phi Phàm tắt cười, rít lên: “Cô nói gì? Cô nói nhăng gì hả? Xú nha đầu họ Trịnh kia, ra đây cho ta.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Trong lòng tỷ không vui, muội biết từ trước rồi. Vốn muội định tìm cơ hội bàn chuyện về nhị ca với tỷ nhưng tỷ hận muội như vậy, e rằng không lọt tai được nửa câu.”
Vân Phi Phàm cười: “Bàn gì về nhị ca? Hai chúng ta đối đãi với nhau rất tốt, tôn kính thấu hiểu, trên đời lấy đâu ra phu thê ân ái hơn được. Cô lẻ hình lẻ bóng nên ganh tỵ, đại ca chết rồi, sẽ đến lượt ai đến với cô? Tiểu Tam? Cả đời này cô và y đừng mơ ở bên nhau. Đôi tay tiểu tặc đó thấm đẫm máu tanh, trở thành võ lâm đệ nhất tội nhân ai ai cũng muốn tru sát. Chính phái võ lâm tổ thành Sát Thiên liên minh, chắc ta nói với cô chuyện đó rồi? Ha ha, ha ha. Cô có quan tâm Tiểu Tam Nhi thêm nữa cũng vô dụng, y chắc chắn sẽ chết. Nếu không bị Thiếu Lâm phái bắt về Thiếu Thất sơn chịu tội cũng bị loạn đao phân thay ngoài giang hồ. Lúc đó cô muốn thu nhặt thi thể y cũng khó.”
Triệu Quan vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, không ngờ từ miệng một tuyệt thế mỹ nữ như Vân Phi Phàm có thể thốt ra những lời ác độc đến thế. Trịnh Bảo An im lặng một lúc mới nhẹ giọng đáp: “Phi Phàm tỷ, lúc trước tỷ định làm gì, muội hiểu hết. Hiện tại tỷ muốn gì, muội cũng hiểu. Nhưng lúc trước và cả bây giờ muội định làm gì, tỷ lại không biết mảy may.”
Triệu Quan đang ngẫm nghĩ ý tứ câu nói, Vân Phi Phàm tựa hồ không nghe, rít lên: “Thứ ta muốn chẳng qua là thứ ta có trong tay, kẻ khác dựa vào đâu mà đòi đoạt lấy? Không, của ta thì phải là của ta, kẻ khác không bao giờ đoạt nổi. Trịnh Bảo An, cô nghe rõ đây, cô có lớn mật, có mặt dày đi nữa mà đến hôm nay vẫn dám nghênh ngang lên Long cung cố ý ngăn trở ta, quả thật vô sỉ cực điểm. Cho cô biết, nếu còn chống đối nhị ca, ta sẽ sai người tống cổ cô xuống núi.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Xưa nay muội chưa từng chống đối nhị ca. Phi Phàm tỷ, tỷ nói đúng, cái gì của tỷ thì là của tỷ. Nếu tỷ thật lòng tin tưởng, không cần đến đây uy hiếp muội. Nhị ca có lên được vị trí Long bang bang chủ hay không phụ thuộc vào việc huynh ấy có tìm được hung thủ giết lệnh tiên quân chăng? Muội đến đây chẳng có ý gì ngoài giúp nhị ca sớm ngày tìm ra hung thủ. Phi Phàm tỷ, tỷ ở Long cung nhiều năm, trên dưới đều tôn xưng tỷ là đại tiểu thư tôn kính nhường nào, cần gì phải canh cánh một tiếng xưng hiệu bang chủ phu nhân?”
Vân Phi Phàm hừ lạnh: “Địa vị của ta tại Long bang thế nào, cô biết là được rồi. Nếu cô dám quá đáng, đừng trách ta. Phi ca nể mặt bà bà nên nhường cô ba phần, cô đừng có cậy thế lấn tới, quên rằng mình xuất thân thế nào, có bao cân lạng mà dám chống đối chúng ta.”
Đoạn cười lạnh một tràng rồi mới quay người cất bước.
Tất cả lại chìm vào yên lặng, Triệu Quan lặng lẽ ra khỏi góc tối, nhìn vào trong phòng, Trịnh Bảo An không tắt đèn, ngồi bất động trước bàn. Gã cố ý lê bước đến trước cửa: “Trịnh cô nương, A Phúc mang nước nóng cho cô nương rửa chân.” Trịnh Bảo An a một tiếng, tựa hồ dứt khỏi cơn trầm tư, vội mở cửa đón lấy chậu nước, mỉm cười: “A Phúc bá bá, đa tạ bá bá, tiểu điệt đâu dám.”
Triệu Quan thấy ấm áp trong lòng, trong lòng gã, Bảo An luôn là thiếu nữ ôn nhu thân thiện như hiện tại, hôm nay được thấy cô đối đáp với vợ chồng Lăng Song Phi và Vân Phi Phàm, lộ rõ lời lẽ sắc sảo, thần thái tự tin, rõ ra một cô nương thành thục thông minh. Gã thấy cô mỉm cười, tâm lý chợt thư thái hẳn, nhỏ giọng cười: “Bảo An muội muội, hiếm có cơ hội mang nước cho muội rửa chân, lại sợ muội hiềm nước lạnh.”
Bảo An mở lớn mắt, tức thì kéo gã vào phòng đóng cửa lại, thần sắc tỏ ra kinh ngạc, không tin: “Triệu gia ca ca, là huynh hả?”
Triệu Quan quen không ít nữ tử nhưng gọi gã là "Triệu gia ca ca" chỉ có mình cô. Gã lau lớp hóa trang, mỉm cười hỏi: “Muội khỏe chứ?”
Bảo An lặng lẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, mắt ánh lên lệ quang. Triệu Quan nhìn gương mặt cô dưới ánh đèn hiện rõ vẻ gầy gò hơn trước, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng tiều tụy, nhưng vẫn lay động lòng người, trong lòng gã chợt chua xót, hạ giọng hỏi: “Việc của đại ca và Tiểu Tam Nhi, ta đều biết hết. Muội… muội đừng quá đau lòng.”
Trịnh Bảo An mắt ngấn lệ, cúi đầu: “Muội biết dọc đường ca ca bảo vệ Tiểu Tam, nhiều lần xuất thủ giải cứu, lại phái người tương trợ hộ tống đại ca về nhà. Triệu gia ca ca, muội thật không biết cảm tạ ca ca thế nào.”
Triệu Quan lắc đầu: “Muội khách khí với ta làm gì? Hôm nay ta đến tìm là có việc khẩn yếu cần bàn. Người Vân gia hận ta nhập cốt, ta không muốn họ biết mình đến Long cung. Muội theo ta ra hậu sơn.” Hai người lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài, Triệu Quan dẫn Bảo An đến một mỏm núi nhỏ lúc bé gã thường đến.
Hết hồi 202
/213
|