Thiệu thập tam lão nói tiếp: “Vương Văn Hỷ giết sạch người nhà Thành gia nên không lo bị ai nhìn thấy hắn xuất thủ hay có kẻ tìm đến báo thù. Hắn giả bộ phẫn hận, thề phải tìm ra hung thủ báo thù cho bang chủ, bản thân hắn leo lên chiếc ghế bang chủ. Nhưng hắn tính toán thế nào cũng không ngờ đêm xảy ra án mạng, một tiểu thiếp của Thành lão bang chủ về thăm nhà nên thoát nạn, hơn nữa lại đang mang cốt nhục của Thành lão bang chủ. Tiểu thiếp nọ hay tin liền hoảng sợ, rời nhà lánh nạn ngay. Mấy hôm sau, nhà bà ta bị thủ hạ của Vương Văn Hỷ đồ sát. Vương Văn Hỷ biết bà ta thoát nạn nên lo lắng, liên tục phái người đến gần quê nhà bà ta tìm kiếm, không hề lơi lỏng chút nào.”
“Vương Văn Hỷ không ngờ rằng người trợ giúp tiểu thiếp nọ đào tẩu lại là tiên phụ của Triệu bang chủ: Triệu Hận Thủy Triệu lão thái gia. Lão gia biết họ Vương là người hạ thủ huyết tẩy Thành gia, nhưng vì e ngại quyền thế của hắn mà phải ẩn nhẫn, ngầm bảo vệ tiểu thiếp nọ bình an sinh hạ hài tử, rồi an trí hai mẹ con ở một thôn nhỏ thuộc Thiểm Bắc.”
“Hài tử đó lớn lên, được mẫu thân cho biết về món nợ máu, liền thề phải luyện võ báo cừu. Nhưng nó chỉ là một đứa con côi ở hoang thôn, luôn bị cừu nhân truy sát, không thể dễ dàng lộ diện, làm sao có được danh sư? Cũng may tính tình nó kiên nhẫn trác tuyệt, một lần may mắn gặp được Đao Vương Hồ Đại liền một lòng xin được dạy võ công. Lúc đầu Đao Vương không chịu, Thành đại thiếu gia quỳ suốt ba ngày ba đêm giữa trời tuyết đến độ hôn mê mới cảm động được Đao Vương Hồ Đại thu làm đồ đệ, truyền thụ cho thiên hạ đệ nhất đao pháp Phi Phong khoái đao.”
“Sau đó, Vương Văn Hỷ phát hiện Triệu lão thái gia che chở cho Thành đại thiếu gia và mẫu thân, liền nổi giận phái người truy sát hai mẹ con. Lúc đó Thành đại thiếu gia chưa luyện thành võ công, cõng mẫu thân trốn khỏi hoang thôn ở Thiểm Bắc, dọc đường bị thủ hạ của Vương Văn Hỷ bắt kịp. Mẫu thân đại thiếu gia là người cương liệt, vì để con trai thỏa tay giao chiến, bèn đương trường tự vẫn, dặn con báo thù cho cha và gia đình. Thành đại thiếu gia thấy mẫu thân đổ máu liền phát cuồng, đại chiến một trận thảm liệt tại Thiểm Bắc, giết sạch hơn năm mươi người truy sát, sau đó mai táng mẫu thân, gạt lệ ra đi.”
“Mấy năm sau, võ công của Thành đại thiếu gia đại thành liền tiến hành đại kế báo thù. Không ít huynh đệ trong bang cảm động trước nghĩa cử của đại thiếu gia, cùng về dưới trướng, lão phu là một trong số đó. Thiếu gia hiệu triệu mấy trăm huynh đệ xông thẳng đến tổng đàn chỉ đích danh Vương Văn Hỷ báo cừu. Khí thế thần tình lúc đó của đại thiếu gia, đến hôm nay lão phu vẫn nhớ rõ. Thiếu gia chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng thần thái không sợ trời không sợ đất, khí độ uy mãnh thần dũng đó khác nào Thành lão bang chủ tái sinh, toàn thể tổng đàn đều bị chấn nhiếp. Vương Văn Hỷ thấy thiếu gia thì sợ đến mặt mũi trắng nhợt, không dám xuất chiến. Thành đại thiếu gia nói hắn không dám xuất chiến, tức là không có tư cách ngồi trên ghế bang chủ, nếu còn liêm sỉ hãy mau tự tận, bằng không thiếu gia sẽ trả đủ nợ máu, huyết tẩy Vương gia!”
“Vương Văn Hỷ thấy thiếu gia dũng mãnh như vậy, sao còn dám xuất chiến, vội sai thủ hạ vây công. Thành đại thiếu gia một địch mười, thi triển Phi Phong đao pháp sát thương toàn bộ. Toàn thể Thanh Bang được chứng kiến thần uy của Phi Phong đao pháp danh chấn thiên hạ, Vương Văn Hỷ sợ run người, lại hết cách, đành phải tự tận tại chỗ. Lúc đó Triệu Hận Thủy lão thái gia đã bị Vương Văn Hỷ hại chết, các huynh đệ trong bang đề cử Thành đại thiếu gia đảm nhiệm ngôi bang chủ. Thành đại thiếu gia không nhận, nhường lại ngôi vị cho con trai của Triệu lão thái gia là Triệu Tự Tường, bản thân xông pha giang hồ, từ đó chưa đặt chân vào tổng đàn nửa bước.”
Thiệu thập tam lão thở dài: “Việc Thành đại thiếu gia trải qua trăm cay ngàn đắng mới báo được thù không chỉ là truyền kỳ trong bang mà được lưu truyền rộng rãi trên giang hồ. Ai cũng nói anh hùng hào kiệt như Thành đại thiếu gia, trăm năm xuất hiện được mấy người? Thành lão bang chủ xưng hùng một đời, có hậu duệ như vậy, linh hồn trên trời cũng được an nghỉ.”
Triệu Quan nghe đến si dại, gã vốn bội phục tôn trọng Thành Đạt vô cùng bởi được ông ta quan tâm dạy dỗ, còn những sự tích oanh oanh liệt liệt của ông ta năm xưa, gã hoàn toàn không biết mảy may. Giờ nghe Thiệu thập tam lão thuật lại, gã thầm nhủ: “Thành đại thúc tốn bao tâm huyết mới học được Phi Phong đao pháp, quỳ ba ngày đêm trong tuyết đến hôn mê. Ta học pho đao pháp này chỉ mất vài câu nói, không tốn công chút nào. Vì sao đại thúc coi trọng ta như vậy? Thật đã nuông chiều ta quá.”
Lại nghĩ: “Đại thúc lớn lên cùng mẫu thân, côi cút một mình, trưởng thành rồi mới luyện thành võ công, rửa sạch cừu hận, quả thật khí phách, anh hùng biết bao. Ta tuy được các Bách Hoa tỷ muội tương trợ mà đến nay vẫn không tìm được manh mối, biết đến ngày nào mới báo thù cho mẹ được? Ta làm sao xứng với khổ tâm của mẹ, với tấm lòng tài bồi dạy dỗ đao pháp của Thành đại thúc? Ta thật vô dụng quá mức!”
Lòng gã kích động, hai tay nắm chặt lại, thân thể hơi run lên. Ánh mắt chúng nhân đều đổ hết vào gã.
Lý Tứ Tiêu lên tiếng: “Giang tiểu huynh đệ, lúc trước lão phu hướng dẫn huynh đệ nhập bang, chỉ biết huynh đệ tinh minh, anh dũng hơn người, nhưng không hề biết huynh đệ có liên quan đến Thành đại thiếu gia. Hôm nay bọn lão phu tụ họp ở đây, chắc tiểu huynh đệ đoán được đôi phần nguyên nhân, lão phu sẽ nói thẳng ra vậy. Gần năm nay, tiểu huynh đệ lập cho bản bang không ít công lao, bang chủ hiểu rõ, các vị ở đây cũng tận mắt thấy rõ. Bang chủ đã cao tuổi, gần đây thân thể không còn khang kiện như xưa, xem ra… xem ra không được mấy ngày nữa. Lão nhân gia sai bọn lão phu cấp tốc tìm tiểu huynh đệ để tuyên cáo di chiếu, lập tiểu huynh đệ làm người thừa kế Thanh Bang.”
Điền Trung tiếp lời: “Tuy thời gian huynh đệ nhập bang chưa sánh được với nhiều tiền bối, song dựa vào công tích của huynh đệ, được bang chủ đề bạt, cộng thêm các vị ở đây ủng hộ, ngôi vị bang chủ cực kỳ vững chắc.”
Niên Đại Vĩ, Thiệu thập tam lão, Kỳ Phụng Bản, Mã Tân đều gật đầu phụ họa, nói rằng sẽ toàn lực ủng hộ gã.
Triệu Quan sững người, tuy gã gia nhập Thanh Bang, làm đến chức vị Tân Vũ, Canh Vũ đàn chủ nhưng chỉ là kế quyền nghi tạm thời, chưa từng có lòng tranh đoạt địa vị, giờ biết Triệu Tự Tường muốn lập mình làm người kế thừa, gã chợt ngẩn người.
Chúng nhân thấy gã không đáp, Lý Tứ Tiêu lại nói: “Triệu tiểu huynh đệ, bang chủ khổ tâm tài bồi , mong rằng tiểu huynh đệ hiểu cho tấm lòng lão nhân gia. Ân đức của Thành lão bang chủ đối với phụ thân của lão nhân gia sâu dày, bang chủ lại canh cánh đức độ của Thành đại thiếu gia nhượng vị. Giờ tâm nguyện duy nhất của bang chủ là giao Thanh Bang vào tay hậu nhân Thành gia.”
Trong lòng Triệu Quan bừng lên: “Họ trọng thị ta như vậy, tất do nể mặt Thành đại thúc.”
Lý Tứ Tiêu, Điền Trung, Niên Đại Vĩ đều nhìn gã, đợi gã trả lời.
Hết hồi 196
“Vương Văn Hỷ không ngờ rằng người trợ giúp tiểu thiếp nọ đào tẩu lại là tiên phụ của Triệu bang chủ: Triệu Hận Thủy Triệu lão thái gia. Lão gia biết họ Vương là người hạ thủ huyết tẩy Thành gia, nhưng vì e ngại quyền thế của hắn mà phải ẩn nhẫn, ngầm bảo vệ tiểu thiếp nọ bình an sinh hạ hài tử, rồi an trí hai mẹ con ở một thôn nhỏ thuộc Thiểm Bắc.”
“Hài tử đó lớn lên, được mẫu thân cho biết về món nợ máu, liền thề phải luyện võ báo cừu. Nhưng nó chỉ là một đứa con côi ở hoang thôn, luôn bị cừu nhân truy sát, không thể dễ dàng lộ diện, làm sao có được danh sư? Cũng may tính tình nó kiên nhẫn trác tuyệt, một lần may mắn gặp được Đao Vương Hồ Đại liền một lòng xin được dạy võ công. Lúc đầu Đao Vương không chịu, Thành đại thiếu gia quỳ suốt ba ngày ba đêm giữa trời tuyết đến độ hôn mê mới cảm động được Đao Vương Hồ Đại thu làm đồ đệ, truyền thụ cho thiên hạ đệ nhất đao pháp Phi Phong khoái đao.”
“Sau đó, Vương Văn Hỷ phát hiện Triệu lão thái gia che chở cho Thành đại thiếu gia và mẫu thân, liền nổi giận phái người truy sát hai mẹ con. Lúc đó Thành đại thiếu gia chưa luyện thành võ công, cõng mẫu thân trốn khỏi hoang thôn ở Thiểm Bắc, dọc đường bị thủ hạ của Vương Văn Hỷ bắt kịp. Mẫu thân đại thiếu gia là người cương liệt, vì để con trai thỏa tay giao chiến, bèn đương trường tự vẫn, dặn con báo thù cho cha và gia đình. Thành đại thiếu gia thấy mẫu thân đổ máu liền phát cuồng, đại chiến một trận thảm liệt tại Thiểm Bắc, giết sạch hơn năm mươi người truy sát, sau đó mai táng mẫu thân, gạt lệ ra đi.”
“Mấy năm sau, võ công của Thành đại thiếu gia đại thành liền tiến hành đại kế báo thù. Không ít huynh đệ trong bang cảm động trước nghĩa cử của đại thiếu gia, cùng về dưới trướng, lão phu là một trong số đó. Thiếu gia hiệu triệu mấy trăm huynh đệ xông thẳng đến tổng đàn chỉ đích danh Vương Văn Hỷ báo cừu. Khí thế thần tình lúc đó của đại thiếu gia, đến hôm nay lão phu vẫn nhớ rõ. Thiếu gia chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng thần thái không sợ trời không sợ đất, khí độ uy mãnh thần dũng đó khác nào Thành lão bang chủ tái sinh, toàn thể tổng đàn đều bị chấn nhiếp. Vương Văn Hỷ thấy thiếu gia thì sợ đến mặt mũi trắng nhợt, không dám xuất chiến. Thành đại thiếu gia nói hắn không dám xuất chiến, tức là không có tư cách ngồi trên ghế bang chủ, nếu còn liêm sỉ hãy mau tự tận, bằng không thiếu gia sẽ trả đủ nợ máu, huyết tẩy Vương gia!”
“Vương Văn Hỷ thấy thiếu gia dũng mãnh như vậy, sao còn dám xuất chiến, vội sai thủ hạ vây công. Thành đại thiếu gia một địch mười, thi triển Phi Phong đao pháp sát thương toàn bộ. Toàn thể Thanh Bang được chứng kiến thần uy của Phi Phong đao pháp danh chấn thiên hạ, Vương Văn Hỷ sợ run người, lại hết cách, đành phải tự tận tại chỗ. Lúc đó Triệu Hận Thủy lão thái gia đã bị Vương Văn Hỷ hại chết, các huynh đệ trong bang đề cử Thành đại thiếu gia đảm nhiệm ngôi bang chủ. Thành đại thiếu gia không nhận, nhường lại ngôi vị cho con trai của Triệu lão thái gia là Triệu Tự Tường, bản thân xông pha giang hồ, từ đó chưa đặt chân vào tổng đàn nửa bước.”
Thiệu thập tam lão thở dài: “Việc Thành đại thiếu gia trải qua trăm cay ngàn đắng mới báo được thù không chỉ là truyền kỳ trong bang mà được lưu truyền rộng rãi trên giang hồ. Ai cũng nói anh hùng hào kiệt như Thành đại thiếu gia, trăm năm xuất hiện được mấy người? Thành lão bang chủ xưng hùng một đời, có hậu duệ như vậy, linh hồn trên trời cũng được an nghỉ.”
Triệu Quan nghe đến si dại, gã vốn bội phục tôn trọng Thành Đạt vô cùng bởi được ông ta quan tâm dạy dỗ, còn những sự tích oanh oanh liệt liệt của ông ta năm xưa, gã hoàn toàn không biết mảy may. Giờ nghe Thiệu thập tam lão thuật lại, gã thầm nhủ: “Thành đại thúc tốn bao tâm huyết mới học được Phi Phong đao pháp, quỳ ba ngày đêm trong tuyết đến hôn mê. Ta học pho đao pháp này chỉ mất vài câu nói, không tốn công chút nào. Vì sao đại thúc coi trọng ta như vậy? Thật đã nuông chiều ta quá.”
Lại nghĩ: “Đại thúc lớn lên cùng mẫu thân, côi cút một mình, trưởng thành rồi mới luyện thành võ công, rửa sạch cừu hận, quả thật khí phách, anh hùng biết bao. Ta tuy được các Bách Hoa tỷ muội tương trợ mà đến nay vẫn không tìm được manh mối, biết đến ngày nào mới báo thù cho mẹ được? Ta làm sao xứng với khổ tâm của mẹ, với tấm lòng tài bồi dạy dỗ đao pháp của Thành đại thúc? Ta thật vô dụng quá mức!”
Lòng gã kích động, hai tay nắm chặt lại, thân thể hơi run lên. Ánh mắt chúng nhân đều đổ hết vào gã.
Lý Tứ Tiêu lên tiếng: “Giang tiểu huynh đệ, lúc trước lão phu hướng dẫn huynh đệ nhập bang, chỉ biết huynh đệ tinh minh, anh dũng hơn người, nhưng không hề biết huynh đệ có liên quan đến Thành đại thiếu gia. Hôm nay bọn lão phu tụ họp ở đây, chắc tiểu huynh đệ đoán được đôi phần nguyên nhân, lão phu sẽ nói thẳng ra vậy. Gần năm nay, tiểu huynh đệ lập cho bản bang không ít công lao, bang chủ hiểu rõ, các vị ở đây cũng tận mắt thấy rõ. Bang chủ đã cao tuổi, gần đây thân thể không còn khang kiện như xưa, xem ra… xem ra không được mấy ngày nữa. Lão nhân gia sai bọn lão phu cấp tốc tìm tiểu huynh đệ để tuyên cáo di chiếu, lập tiểu huynh đệ làm người thừa kế Thanh Bang.”
Điền Trung tiếp lời: “Tuy thời gian huynh đệ nhập bang chưa sánh được với nhiều tiền bối, song dựa vào công tích của huynh đệ, được bang chủ đề bạt, cộng thêm các vị ở đây ủng hộ, ngôi vị bang chủ cực kỳ vững chắc.”
Niên Đại Vĩ, Thiệu thập tam lão, Kỳ Phụng Bản, Mã Tân đều gật đầu phụ họa, nói rằng sẽ toàn lực ủng hộ gã.
Triệu Quan sững người, tuy gã gia nhập Thanh Bang, làm đến chức vị Tân Vũ, Canh Vũ đàn chủ nhưng chỉ là kế quyền nghi tạm thời, chưa từng có lòng tranh đoạt địa vị, giờ biết Triệu Tự Tường muốn lập mình làm người kế thừa, gã chợt ngẩn người.
Chúng nhân thấy gã không đáp, Lý Tứ Tiêu lại nói: “Triệu tiểu huynh đệ, bang chủ khổ tâm tài bồi , mong rằng tiểu huynh đệ hiểu cho tấm lòng lão nhân gia. Ân đức của Thành lão bang chủ đối với phụ thân của lão nhân gia sâu dày, bang chủ lại canh cánh đức độ của Thành đại thiếu gia nhượng vị. Giờ tâm nguyện duy nhất của bang chủ là giao Thanh Bang vào tay hậu nhân Thành gia.”
Trong lòng Triệu Quan bừng lên: “Họ trọng thị ta như vậy, tất do nể mặt Thành đại thúc.”
Lý Tứ Tiêu, Điền Trung, Niên Đại Vĩ đều nhìn gã, đợi gã trả lời.
Hết hồi 196
/213
|