Giữa yên lặng chợt vang lên tiếng chân bước trên tuyết, một toán người đang tiến tới. Lăng Hạo Thiên dõi mắt nhìn thấy bảy, tám bóng đen đang vượt tuyết, thân hình ai nấy cực nhanh, chỉ còn cách y mấy chục trượng. Người đi đầu ở mé tây thân hình cao lớn, mặc tăng bào đỏ, chính thị Đại Hỷ pháp vương, theo sau là một kim y lạt ma, chính thị Kim Ngô. Người đi giữa là một lão già cao gầy, tựa hồ là Thanh Hiển, đầu đội mũ theo trang phục tục gia, hai bên hắn có hai hán tử mặc y phục thị vệ. Hai người ở mé đông một mặc áo đen, một áo xám, là Tử Thần và Ôn Thần.
Bảy người đi đến gò núi, thấy Lăng Hạo Thiên đứng đó, bèn dừng cách y ba mươi bước, chăm chú quan sát.
Lăng Hạo Thiên hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn trời thầm nhủ: “Hóa ra ta sẽ táng mệnh ở đây. Trận tuyết này rơi đúng lúc lắm, coi như đưa tiễn ta.”
Thanh Hiển cười ha hả: “Lăng Hạo Thiên, ngươi tưởng bọn ta đến giết ngươi? Nhầm rồi. Ta chỉ đến đây thông tri cho ngươi biết, các đại phái chính giáo đã thành lập Sát Thiên liên minh, mục đích nhằm giết ngươi. Thiếu Lâm đứng đầu, Thiên Long, Nga Mi đều nhiệt tình tham gia, Võ Đang, Hoa Sơn, Trường Thanh cũng tham gia. Lời thề của Sát Thiên liên minh hay lắm, để ta đọc cho ngươi nghe: ‘Hổ Sơn Lăng Hạo Thiên lòng lang dạ sói, đi ngược luân thường, vong ân phụ nghĩa, diệu võ dương uy, coi khinh thiên hạ anh hùng , tự đại cuồng vọng, dã tâm lộ rõ, trước là giết hại Thiếu Lâm chưởng môn, sau lại giết anh vì tình, đầu độc chết Thiên Long Thạch Đĩnh, đánh lén Cái Bang trưởng lão Nhất Lý Mã, khiến cả giang hồ căm giận. Chính phái võ lâm cùng thảo phạt, thề phải giết kẻ này, trừ hại cho thế gian, xin thề.’ Ha ha, hiện tại không cần bọn ta xuất thủ giết ngươi, sẽ có người đến giải quyết thay.”
Lăng Hạo Thiên nghe xong mấy câu thề, chỉ cảm thấy buồn cười cực độ, nhưng nghe nói Nhất Lý Mã cũng gặp độc thủ, bất giác lửa giận bừng lên, lạnh lùng nói: “Các ngươi giết Thanh Thánh phương trượng, Thạch Đĩnh, đại ca của ta còn chưa đủ sao mà hại cả người Cái Bang.”
Kim Ngô cười: “Người khác đổ oan cho ngươi, lẽ nào ngươi định đổ oan cho bọn ta? Nói thật với ngươi, những việc này không quan hệ đến bọn ta. Đều do Tu La vương bày kế hạ thủ, chúng ta chỉ là hạ nhân trong hoàng cung, chỉ biết phụng chỉ hành sự. Ai cũng hận ngươi, muốn ngươi chết, nhưng không sâu sắc đến mức như Tu La vương hận ngươi, dồn nhiều tâm tư như thế bày kế hãm hại. Nhưng suy cho cùng, đại ca ngươi không phải do Tu La vương giết, càng không phải do bọn ta.”
Lăng Hạo Thiên buột miệng: “Vì sao hắn hận ta như vậy?” Chúng nhân bật cười, tựa hồ câu hỏi của y vô cùng ngu xuẩn.
Thanh Hiển mỉm cười: “Lăng Hạo Thiên, ngươi không còn sống được mấy nỗi nữa. Ngươi không chỉ mất mạng, còn phải chịu cảnh thân bại danh liệt, bị người đời chửi rủa, lưu lại tiếng xấu ngàn đời. Đây là cơ hội sau cùng của ngươi. Tu La vương sai ta đến hỏi ngươi một câu, việc lần trước người nói, ngươi cân nhắc thế nào?”
Lăng Hạo Thiên giận cành hông, y đã thấy chân diện mục của kẻ đối đầu, biết thị dốc tâm tư đối phó mình, được lãnh giáo thủ đoạn nham hiểm của thị, nhưng y không tài nào hiểu vì sao thị làm vậy. Y thầm nghĩ: “Ta chưa từng đắc tội Tu La vương, thị làm vậy phải chăng chỉ muốn lợi dụng ta, buộc ta lọt vào vòng khống chế? Hay còn ý đồ khác?”, ngoài miệng lại nói: “Việc Tu La vương nói với ta? Ngươi bảo là việc thị muốn bái ta làm sư phụ hả? Ngươi cho thị biết, Tiểu Tam Nhi ta không đời nào thu một lão thái bà xấu xí, lòng dạ độc ác làm đồ đệ. Ta thấy mặt thị là chán ghét, nghe giọng thị là buồn nôn, chỉ muốn cho một cước văng xa. Nếu thị có thành ý, đến quỳ trước mặt ta ba ngày ba đêm, may ra ta sẽ nghĩ lại.”
Thanh Hiển sầm mặt cười lạnh: “Ngươi chấp mê bất ngộ, tự tìm đường chết, còn trách được ai.” Đoạn dẫn hai thị vệ rút đi.
Lăng Hạo Thiên làm gì có chuyện để lão đi dễ dàng như vậy, lớn tiếng quát: “Tu La vương trốn ở đâu, mau nói ra.” Y phi thân đuổi theo, đánh vào hậu tâm Thanh Hiển.
Lão quay lại tiếp chưởng, cả hai cùng thoái lui ba bước, hai thị vệ cùng tuốt đao chém vào hai sườn Lăng Hạo Thiên, chiêu thức giáp công cực kỳ lăng lệ. Lăng Hạo Thiên lại lùi một bước, quát: “Các người đều là chó dưới trướng Tu La vương, định đứng ngoài cuộc ư? Mau đưa ta đi gặp thị, bằng không đừng ai mong đi khỏi đây.”
Tử Thần cười lạnh: “Lăng Hạo Thiên, bọn ta không đến giết ngươi nhưng đánh cho ngươi dở sống dở chết cũng không đến khó lắm.”
Đại Hỷ pháp vương gầm lên: “Đánh gãy hai chân hắn, chặt hai cánh tay, những kẻ chính phái muốn giết hắn không phải càng dễ dàng sao?” Lão bị Lăng Hạo Thiên đánh bại thê thảm trên Tung Sơn tuyệt đỉnh nên phẫn hận hơn hết, lão tới trước tiên, xuất chưởng tấn công.
Lăng Hạo Thiên nghiêng người tránh đi, thi triển khinh công đuổi theo Thanh Hiển, tung cả hai chân đá hai thị vệ ngã lăn, đoạn vận kình vào hữu chưởng bổ mạnh lên ngực lão. Thanh Hiển cảm giác được nội lực của y siêu phàm, bèn vung song chưởng vận kình ứng địch, cùng đấu ba chưởng, đều sử dụng Vô Vô thần công, lực đạo cực mạnh, chát một tiếng, cùng dạt về phía sau mấy trượng. Ngay lúc song phương tiếp chưởng, tay trái Lăng Hạo Thiên chụp vào ngực Thanh Hiển, song lão phản ứng cực nhanh, ngực co lại một tấc, ngón tay Lăng Hạo Thiên xé toạc lớp áo. Từ trong ngực áo lão bay ra một phong thư, Lăng Hạo Thiên bắt lấy, thuận theo lực đạo lướt về phía sau, lùi đến tận cửa gian nhà tranh, đưa tờ giấy lên xem. Chữ viết cực kỳ quen mắt, y thoáng nhìn nội dung, sắc mặt biến hẳn, run giọng: “Không thể nào, người giết đại ca không thể là…”
Sắc mặt Thanh Hiển xanh lét, lạnh lùng nói: “Lăng Hạo Thiên, ngươi không nghe lời Tu La vương khuyến cáo, người khác sẽ nghe. Hiện tại ngươi biết được bí mật, tất phá hỏng đại kế của người, chúng ta không thể để người sống sót.” Lão khẽ hô, bảy người bủa vây Lăng Hạo Thiên, cùng thi triển sát thủ.
Lăng Hạo Thiên không kịp nghĩ ngợi, luồn ngay vào trong nhà đóng cửa lại.
Bảy người chạy đến cửa gian nhà, một thị vệ đá tung cửa, trong nhà trống trơn, cạnh bàn chỉ có một thanh niên tuấn mỹ, y phục sang trọng đang ngồi thư thả uống trà, nào thấy bóng Lăng Hạo Thiên?
Chúng nhân đều ngạc nhiên. Thanh niên này như cây ngọc trước gió, my mục anh tuấn khác nào bậc phú quý công tử, phong lưu thiếu gia, đột nhiên xuất hiện trong gian nhà tranh ở chốn hoang dã này thật là việc vô cùng đột ngột.
Gương mặt công tử đượm nụ cười thản nhiên, ngoái nhìn chúng nhân rồi uể oải thốt: “Ai dám động đến bằng hữu của Bách Hoa môn chủ Triệu Quan coi như không cần tính mạng nữa.”
Người đó quả nhiên là Triệu Quan.
Hết hồi 193
Bảy người đi đến gò núi, thấy Lăng Hạo Thiên đứng đó, bèn dừng cách y ba mươi bước, chăm chú quan sát.
Lăng Hạo Thiên hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn trời thầm nhủ: “Hóa ra ta sẽ táng mệnh ở đây. Trận tuyết này rơi đúng lúc lắm, coi như đưa tiễn ta.”
Thanh Hiển cười ha hả: “Lăng Hạo Thiên, ngươi tưởng bọn ta đến giết ngươi? Nhầm rồi. Ta chỉ đến đây thông tri cho ngươi biết, các đại phái chính giáo đã thành lập Sát Thiên liên minh, mục đích nhằm giết ngươi. Thiếu Lâm đứng đầu, Thiên Long, Nga Mi đều nhiệt tình tham gia, Võ Đang, Hoa Sơn, Trường Thanh cũng tham gia. Lời thề của Sát Thiên liên minh hay lắm, để ta đọc cho ngươi nghe: ‘Hổ Sơn Lăng Hạo Thiên lòng lang dạ sói, đi ngược luân thường, vong ân phụ nghĩa, diệu võ dương uy, coi khinh thiên hạ anh hùng , tự đại cuồng vọng, dã tâm lộ rõ, trước là giết hại Thiếu Lâm chưởng môn, sau lại giết anh vì tình, đầu độc chết Thiên Long Thạch Đĩnh, đánh lén Cái Bang trưởng lão Nhất Lý Mã, khiến cả giang hồ căm giận. Chính phái võ lâm cùng thảo phạt, thề phải giết kẻ này, trừ hại cho thế gian, xin thề.’ Ha ha, hiện tại không cần bọn ta xuất thủ giết ngươi, sẽ có người đến giải quyết thay.”
Lăng Hạo Thiên nghe xong mấy câu thề, chỉ cảm thấy buồn cười cực độ, nhưng nghe nói Nhất Lý Mã cũng gặp độc thủ, bất giác lửa giận bừng lên, lạnh lùng nói: “Các ngươi giết Thanh Thánh phương trượng, Thạch Đĩnh, đại ca của ta còn chưa đủ sao mà hại cả người Cái Bang.”
Kim Ngô cười: “Người khác đổ oan cho ngươi, lẽ nào ngươi định đổ oan cho bọn ta? Nói thật với ngươi, những việc này không quan hệ đến bọn ta. Đều do Tu La vương bày kế hạ thủ, chúng ta chỉ là hạ nhân trong hoàng cung, chỉ biết phụng chỉ hành sự. Ai cũng hận ngươi, muốn ngươi chết, nhưng không sâu sắc đến mức như Tu La vương hận ngươi, dồn nhiều tâm tư như thế bày kế hãm hại. Nhưng suy cho cùng, đại ca ngươi không phải do Tu La vương giết, càng không phải do bọn ta.”
Lăng Hạo Thiên buột miệng: “Vì sao hắn hận ta như vậy?” Chúng nhân bật cười, tựa hồ câu hỏi của y vô cùng ngu xuẩn.
Thanh Hiển mỉm cười: “Lăng Hạo Thiên, ngươi không còn sống được mấy nỗi nữa. Ngươi không chỉ mất mạng, còn phải chịu cảnh thân bại danh liệt, bị người đời chửi rủa, lưu lại tiếng xấu ngàn đời. Đây là cơ hội sau cùng của ngươi. Tu La vương sai ta đến hỏi ngươi một câu, việc lần trước người nói, ngươi cân nhắc thế nào?”
Lăng Hạo Thiên giận cành hông, y đã thấy chân diện mục của kẻ đối đầu, biết thị dốc tâm tư đối phó mình, được lãnh giáo thủ đoạn nham hiểm của thị, nhưng y không tài nào hiểu vì sao thị làm vậy. Y thầm nghĩ: “Ta chưa từng đắc tội Tu La vương, thị làm vậy phải chăng chỉ muốn lợi dụng ta, buộc ta lọt vào vòng khống chế? Hay còn ý đồ khác?”, ngoài miệng lại nói: “Việc Tu La vương nói với ta? Ngươi bảo là việc thị muốn bái ta làm sư phụ hả? Ngươi cho thị biết, Tiểu Tam Nhi ta không đời nào thu một lão thái bà xấu xí, lòng dạ độc ác làm đồ đệ. Ta thấy mặt thị là chán ghét, nghe giọng thị là buồn nôn, chỉ muốn cho một cước văng xa. Nếu thị có thành ý, đến quỳ trước mặt ta ba ngày ba đêm, may ra ta sẽ nghĩ lại.”
Thanh Hiển sầm mặt cười lạnh: “Ngươi chấp mê bất ngộ, tự tìm đường chết, còn trách được ai.” Đoạn dẫn hai thị vệ rút đi.
Lăng Hạo Thiên làm gì có chuyện để lão đi dễ dàng như vậy, lớn tiếng quát: “Tu La vương trốn ở đâu, mau nói ra.” Y phi thân đuổi theo, đánh vào hậu tâm Thanh Hiển.
Lão quay lại tiếp chưởng, cả hai cùng thoái lui ba bước, hai thị vệ cùng tuốt đao chém vào hai sườn Lăng Hạo Thiên, chiêu thức giáp công cực kỳ lăng lệ. Lăng Hạo Thiên lại lùi một bước, quát: “Các người đều là chó dưới trướng Tu La vương, định đứng ngoài cuộc ư? Mau đưa ta đi gặp thị, bằng không đừng ai mong đi khỏi đây.”
Tử Thần cười lạnh: “Lăng Hạo Thiên, bọn ta không đến giết ngươi nhưng đánh cho ngươi dở sống dở chết cũng không đến khó lắm.”
Đại Hỷ pháp vương gầm lên: “Đánh gãy hai chân hắn, chặt hai cánh tay, những kẻ chính phái muốn giết hắn không phải càng dễ dàng sao?” Lão bị Lăng Hạo Thiên đánh bại thê thảm trên Tung Sơn tuyệt đỉnh nên phẫn hận hơn hết, lão tới trước tiên, xuất chưởng tấn công.
Lăng Hạo Thiên nghiêng người tránh đi, thi triển khinh công đuổi theo Thanh Hiển, tung cả hai chân đá hai thị vệ ngã lăn, đoạn vận kình vào hữu chưởng bổ mạnh lên ngực lão. Thanh Hiển cảm giác được nội lực của y siêu phàm, bèn vung song chưởng vận kình ứng địch, cùng đấu ba chưởng, đều sử dụng Vô Vô thần công, lực đạo cực mạnh, chát một tiếng, cùng dạt về phía sau mấy trượng. Ngay lúc song phương tiếp chưởng, tay trái Lăng Hạo Thiên chụp vào ngực Thanh Hiển, song lão phản ứng cực nhanh, ngực co lại một tấc, ngón tay Lăng Hạo Thiên xé toạc lớp áo. Từ trong ngực áo lão bay ra một phong thư, Lăng Hạo Thiên bắt lấy, thuận theo lực đạo lướt về phía sau, lùi đến tận cửa gian nhà tranh, đưa tờ giấy lên xem. Chữ viết cực kỳ quen mắt, y thoáng nhìn nội dung, sắc mặt biến hẳn, run giọng: “Không thể nào, người giết đại ca không thể là…”
Sắc mặt Thanh Hiển xanh lét, lạnh lùng nói: “Lăng Hạo Thiên, ngươi không nghe lời Tu La vương khuyến cáo, người khác sẽ nghe. Hiện tại ngươi biết được bí mật, tất phá hỏng đại kế của người, chúng ta không thể để người sống sót.” Lão khẽ hô, bảy người bủa vây Lăng Hạo Thiên, cùng thi triển sát thủ.
Lăng Hạo Thiên không kịp nghĩ ngợi, luồn ngay vào trong nhà đóng cửa lại.
Bảy người chạy đến cửa gian nhà, một thị vệ đá tung cửa, trong nhà trống trơn, cạnh bàn chỉ có một thanh niên tuấn mỹ, y phục sang trọng đang ngồi thư thả uống trà, nào thấy bóng Lăng Hạo Thiên?
Chúng nhân đều ngạc nhiên. Thanh niên này như cây ngọc trước gió, my mục anh tuấn khác nào bậc phú quý công tử, phong lưu thiếu gia, đột nhiên xuất hiện trong gian nhà tranh ở chốn hoang dã này thật là việc vô cùng đột ngột.
Gương mặt công tử đượm nụ cười thản nhiên, ngoái nhìn chúng nhân rồi uể oải thốt: “Ai dám động đến bằng hữu của Bách Hoa môn chủ Triệu Quan coi như không cần tính mạng nữa.”
Người đó quả nhiên là Triệu Quan.
Hết hồi 193
/213
|