Hai người quyết định vào thẳng hoàng cung, đi một mạch đến cửa ngách, thị vệ canh cửa thấy hai người liền cúi người hành lễ: “Niếp đại gia, Tô nhị gia, nhị vị đã về!”
Triệu Quan gật đầu: “Nhờ phúc của chúa thượng nên vẫn giữ được tính mạng.”
Thị vệ lấy làm kỳ quái: “Ai ăn tim gấu mật báo mà dám động đại gia?”
Thanh Trúc cất giọng ồm ồm: “Con mẹ nó, lão tử không chà nát mấy con mụ đó, quyết không phải họ Tô.” Nàng giả giọng Tô Vô Ca cực giống, quả thật không sơ hở, thị vệ không dám nói nhiều, mời cả hai vào.
Cả hai cùng vào cung, không biết đương lối nên Triệu Quan quát: “Tô nhị gia thụ thương, các ngươi không thấy hả? Còn không mau đỡ nhị gia về phòng nghỉ!” Một tiểu thái giám lên đỡ Thanh Trúc, gã theo sát sau lưng, đến nơi thị vệ thường nghỉ chân, Niếp, Tô đều là thị vệ cao cấp, mỗi người có một gian phòng riêng, ở giữa là một khách sảnh rất rộng.
Gã và Thanh Trúc vào phòng đóng cửa, gã không lãng phí thời gian, lập tức lục lọi mọi vật, bày hết lên bàn, Thanh Trúc cũng lục phòng của Tô Vô Ca, tìm được một đống thư tín. Triệu Quan lật ra đọc dưới ánh đuốc, thấy không ít thư tín đều do tổng quản thái giám Hồng Thái Bình gửi, lời lẽ đượm ý hàn huyên, tựa hồ hai bên qua lại không nhạt, gã nhíu mày: “Hồng Thái Bình này là ai nhỉ?”
Thanh Trúc trầm ngâm: “Hắn là tổng quản thái giám đương nhiệm trong cung, nghe nói thế lực rất lớn, được hoàng đế tín nhiệm. Ngự tiền thị vệ và thái giám giao hảo cũng là việc bình thường.”
Triệu Quan nói: “Có lẽ vì là việc tầm thường nên chủ sử mới sai thái giám truyền tin, tránh để người khác nghi ngờ, có thể kẻ chủ sử là thái giám.”
Cùng lúc, có người đến ngoài cửa gọi: “Niếp đại gia, Tô nhị gia, thị vệ tổng quản Lục đại nhân mời nhị vị.”
Gã và Thanh Trúc nhìn nhau, gã nói: “Được rồi, bọn ta tới ngay.” Thanh Trúc nhét hết thư tín trên bàn vào tủ, cùng gã sửa sang hóa trang, mở cửa bước ra, một tiểu thái giám đợi sẵn dẫn đường. Cả ba đi một lúc, Triệu Quan không ngờ hoàng cung lớn như vậy, sau mấy lần quanh co liền lạc hướng, gã thầm nhớ đường lối, liếc sang thấy Thanh Trúc cũng nhìn quanh, chắc đang dụng tâm ghi nhớ.
Tiểu thái giám dẫn cả hai đến một gian tiểu sảnh, trong phòng có một cẩm y đại hán râu quai nón ước chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ khá anh võ đang ngồi. Đại hán thấy hai người liền đứng dậy đón: “Niếp đại ca, Tô nhị ca, lưỡng vị bình an trở về là được rồi. Lão ca ca lo quá.” Đoạn mời cả hai ngồi xuống, sai tiểu thái giám dâng trà.
Triệu Quan thầm nhủ: “Chắc đây là Lục tổng quản. hắn cung kính với hai tắc tử như vậy, ta cứ bình tĩnh.” Gã uống một ngụm trà không nói gì, Thanh Trúc húng hắng ho, ồm ồm cất giọng: “Mấy tên nhãi nhép đó sao động đến huynh đệ được.”
Lục tổng quản cười vuốt: “Đúng, đúng. Lưỡng vị võ công cao cường, tất hóa nguy thành an, không tổn hại sợi tóc.”
Triệu Quan hỏi: “Hai chúng tôi bị ra tay ở Bạch Vân quan, sao Lục tổng quản lại biết?”
Lục tổng quản đáp: “Dễ lắm, trong kinh thành đâu chẳng có tai mắt của cẩm y vệ, hai vị vừa trúng gian kế, lập tức có người báo về ngay.”
Triệu Quan định hỏi tiếp, Lục tổng quản đã nói: “Chúng lão ca đêm qua phái người vây Di Tình viện, giết mấy tên loạn dân, coi như trút bớt cục tức cho nhị vị, ha ha ha ha.”
Triệu Quan thầm nhủ: “Bách Hoa môn không có ai bị giết, hắn lại tự thổi phồng nhận công.” Bèn vòng tay: “Đa tạ Lục tổng quản! Say này huynh đệ chúng tôi không quên ân tình này.” Đoạn lấy ngân phiếu hai ngàn lạng đặt dưới chén trà.
Lục tổng quản liên miệng không dám nhưng cười không ngậm miệng nổi, đưa tay cất ngân phiếu, chợt Triệu Quan chặn chén trà lại: “Lục tổng quản tìm huynh đệ chúng tôi có gì dặn dò?”
Lục tổng quản hạ giọng, nghiêm mặt nói: “Hôm nay lão ca mời nhị vị tới xin hỏi, có phải hôm qua đã nhận kim thần lệnh?”
Triệu Quan máy động trong lòng, nhớ lại bức tượng nhỏ màu vàng trong áo Niếp Vô Hiển, bèn thò tay vào móc ra, thần tượng cao chừng hai tấc, có ba khuôn mặt, một từ hòa, một phẫn nộ, một bi khổ, trên mình có sáu cánh tay, cầm các loại vũ khí khác nhau. Gã ngẩn người, bức tượng này quen quá, hình như đã thấy ở đâu đó, tùy tiện đặt lên khay trà.
Lục tổng quản đứng phắt dậy, vẻ mặt vừa cung kính vừa hoảng sợ, tựa hồ tiểu kim thần sắp nhảy lên cắn người, miệng nói: “Nhận được là tốt rồi, là tốt rồi. Hồng tổng quản vừa về, sai lão ca hỏi một câu, tối nay vẫn như trước, gặp mặt tại chỗ cũ, thời gian cũng vậy.”
Triệu Quan gật đầu, thu tiểu kim thần lại, trong lòng nóng bừng: “Cái gì mà chỗ cũ, thời gian cùng lúc, lão tử đâu có biết, làm sao hỏi ra đây?” Bèn nói: “Hai huynh đệ chúng tôi đấu với tặc nhân tối qua, cả đêm không ngủ, hôm nay phải ngủ bù, đến giờ mong Lục tổng quản phái thủ hạ đến phòng nhắc nhở.”
Lục tổng quản đáp: “Không sai, lão ca sẽ sai Tiểu Thuận Tử gọi hai vị, đừng để chủ tử đợi.”
Triệu Quan nghi hoặc: “Chủ tử, chủ tử nào?” Định nghĩ cách hỏi, chợt thấy Lục tổng quản cầm chén trà lên, tựa hồ bị tiểu kim thần dọa khiếp, không dám nói nữa, gã không muốn đối phương sinh nghi, liền đứng dậy: “Huynh đệ, chúng ta đi.” Đoạn cùng Thanh Trúc cáo từ, hai người dựa vào trí nhớ về chỗ nghỉ.
Triệu Quan đóng cửa phòng lại, vô cùng hưng phấn: “Trúc tỉ, xem ra có manh mối rồi. Tối nay chúng ta đi đâu? Gặp ai? Nếu là hoàng cung chính sự, vì sao bí mật thế? Nhất định có trò gì đó.”
Thanh Trúc nói: “Đệ nói đúng lắm, có khi trên kim thần có manh mối gì chăng?”
Triệu Quan lấy kim thần ra xem, chợt linh quang lóe lên: “A, đệ biết rồi, đây là A Tu La thần!”
Thanh Trúc hơi biến sắc: “Tu La thần nào?”
Gã đáp: “Kinh phật có dạy thế gian có lục đạo, Thiên, Nhân, A Tu La, Súc sinh, Ngạ quỷ, Địa ngục. Đây là tượng thần A Tu La.”
Thanh Trúc trầm ngâm: “Người triệu tập hai tặc tử liệu có kiên quan đến A Tu La?”
Triệu Quan đi lại trong phòng: “Tu La, Tu La, lẽ nào là Tu La hội? Tu La hội có quan hệ gì với cẩm y thị vệ? Lẽ nào Niếp, Tô chịu ủy thác của Tu La hội? Có phải Tu La hội sai sử việc đồ sát Tình Phong quán? Tu La hội là hắc bang mới nổi, thành lập bất quá bảy, tám năm, có cừu hận gì với Bách Hoa môn?”
Thanh Trúc lắc đầu: “Tối nay chúng ta phó hội tất biết thêm manh mối.” Triệu Quan nhất thời không nghĩ ra, ngồi xuống giường dưỡng thần.
Đến giờ Dậu, thái giám Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa: “Hai vị đại gia, đến giờ rồi.”
Triệu Quan và Thanh Trúc đẩy cửa bước ra, Thanh Trúc nói với tiểu thái giám: “Ngươi dẫn đường.” Tiểu Thuận Tử ngẩng nhìn nàng, tỏ vẻ nghi hoặc nhưng không lên tiếng, quay người đi ngay.
Hai người nhìn nhau, Triệu Quan nhận ra trong mắt nàng nét chần chừ xen lẫn hoảng sợ, đưa tay nắm tay sư tỷ, cảm giác lòng tay nàng băng lãnh, hơi run rẩy. Cả hai theo Tiểu Thuận Tử đến một khung cửa, là cửa sau phía tây rời khỏi hoàng cung, hai cỗ kiệu đang đợi sẵn, Triệu Quan và Thanh Trúc ngồi lên, kiệu lên đường đi về tây thành. Triệu Quan nhìn qua khe rèm, nhận ra đang đi trên con đường vắng người, xuyên qua mấy con ngõ nhỏ hẹp trong Bắc Kinh thành, không lâu sau đến cửa sau một tòa phủ đệ.
Gã và Thanh Trúc xuống kiệu, thấy một người hầu đứng cạnh cửa, tay cầm một lồng đèn nhỏ, không nói gì, đưa tay làm hiệu cho hai người đi vào tiểu môn. Lúc đó trời tối dần, căn nhà không có ánh đèn, chỉ có ngọn đèn trong tay người hầu phát ra ánh sáng ảm đạm.
Triệu Quan cúi đầu, lớp gạch sáu cạnh màu tím lát đường cực kỳ nghiêm chỉnh, gã sinh trưởng ở Tô Châu, từng sống ở Hàng Châu, thấy qua không ít trang viên đình viện ở Giang Nam, hết sức tinh thông cách bố trí đình viện, biết chỉ có nhà giàu sụ mới xây nổi con đường kiểu này, lòng thầm kinh hãi, cả viện tử hình như đều lát loại gạch này, gia tài nhà ai mà kinh người như thế?
--- Xem tiếp hồi 177 ----
Triệu Quan gật đầu: “Nhờ phúc của chúa thượng nên vẫn giữ được tính mạng.”
Thị vệ lấy làm kỳ quái: “Ai ăn tim gấu mật báo mà dám động đại gia?”
Thanh Trúc cất giọng ồm ồm: “Con mẹ nó, lão tử không chà nát mấy con mụ đó, quyết không phải họ Tô.” Nàng giả giọng Tô Vô Ca cực giống, quả thật không sơ hở, thị vệ không dám nói nhiều, mời cả hai vào.
Cả hai cùng vào cung, không biết đương lối nên Triệu Quan quát: “Tô nhị gia thụ thương, các ngươi không thấy hả? Còn không mau đỡ nhị gia về phòng nghỉ!” Một tiểu thái giám lên đỡ Thanh Trúc, gã theo sát sau lưng, đến nơi thị vệ thường nghỉ chân, Niếp, Tô đều là thị vệ cao cấp, mỗi người có một gian phòng riêng, ở giữa là một khách sảnh rất rộng.
Gã và Thanh Trúc vào phòng đóng cửa, gã không lãng phí thời gian, lập tức lục lọi mọi vật, bày hết lên bàn, Thanh Trúc cũng lục phòng của Tô Vô Ca, tìm được một đống thư tín. Triệu Quan lật ra đọc dưới ánh đuốc, thấy không ít thư tín đều do tổng quản thái giám Hồng Thái Bình gửi, lời lẽ đượm ý hàn huyên, tựa hồ hai bên qua lại không nhạt, gã nhíu mày: “Hồng Thái Bình này là ai nhỉ?”
Thanh Trúc trầm ngâm: “Hắn là tổng quản thái giám đương nhiệm trong cung, nghe nói thế lực rất lớn, được hoàng đế tín nhiệm. Ngự tiền thị vệ và thái giám giao hảo cũng là việc bình thường.”
Triệu Quan nói: “Có lẽ vì là việc tầm thường nên chủ sử mới sai thái giám truyền tin, tránh để người khác nghi ngờ, có thể kẻ chủ sử là thái giám.”
Cùng lúc, có người đến ngoài cửa gọi: “Niếp đại gia, Tô nhị gia, thị vệ tổng quản Lục đại nhân mời nhị vị.”
Gã và Thanh Trúc nhìn nhau, gã nói: “Được rồi, bọn ta tới ngay.” Thanh Trúc nhét hết thư tín trên bàn vào tủ, cùng gã sửa sang hóa trang, mở cửa bước ra, một tiểu thái giám đợi sẵn dẫn đường. Cả ba đi một lúc, Triệu Quan không ngờ hoàng cung lớn như vậy, sau mấy lần quanh co liền lạc hướng, gã thầm nhớ đường lối, liếc sang thấy Thanh Trúc cũng nhìn quanh, chắc đang dụng tâm ghi nhớ.
Tiểu thái giám dẫn cả hai đến một gian tiểu sảnh, trong phòng có một cẩm y đại hán râu quai nón ước chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ khá anh võ đang ngồi. Đại hán thấy hai người liền đứng dậy đón: “Niếp đại ca, Tô nhị ca, lưỡng vị bình an trở về là được rồi. Lão ca ca lo quá.” Đoạn mời cả hai ngồi xuống, sai tiểu thái giám dâng trà.
Triệu Quan thầm nhủ: “Chắc đây là Lục tổng quản. hắn cung kính với hai tắc tử như vậy, ta cứ bình tĩnh.” Gã uống một ngụm trà không nói gì, Thanh Trúc húng hắng ho, ồm ồm cất giọng: “Mấy tên nhãi nhép đó sao động đến huynh đệ được.”
Lục tổng quản cười vuốt: “Đúng, đúng. Lưỡng vị võ công cao cường, tất hóa nguy thành an, không tổn hại sợi tóc.”
Triệu Quan hỏi: “Hai chúng tôi bị ra tay ở Bạch Vân quan, sao Lục tổng quản lại biết?”
Lục tổng quản đáp: “Dễ lắm, trong kinh thành đâu chẳng có tai mắt của cẩm y vệ, hai vị vừa trúng gian kế, lập tức có người báo về ngay.”
Triệu Quan định hỏi tiếp, Lục tổng quản đã nói: “Chúng lão ca đêm qua phái người vây Di Tình viện, giết mấy tên loạn dân, coi như trút bớt cục tức cho nhị vị, ha ha ha ha.”
Triệu Quan thầm nhủ: “Bách Hoa môn không có ai bị giết, hắn lại tự thổi phồng nhận công.” Bèn vòng tay: “Đa tạ Lục tổng quản! Say này huynh đệ chúng tôi không quên ân tình này.” Đoạn lấy ngân phiếu hai ngàn lạng đặt dưới chén trà.
Lục tổng quản liên miệng không dám nhưng cười không ngậm miệng nổi, đưa tay cất ngân phiếu, chợt Triệu Quan chặn chén trà lại: “Lục tổng quản tìm huynh đệ chúng tôi có gì dặn dò?”
Lục tổng quản hạ giọng, nghiêm mặt nói: “Hôm nay lão ca mời nhị vị tới xin hỏi, có phải hôm qua đã nhận kim thần lệnh?”
Triệu Quan máy động trong lòng, nhớ lại bức tượng nhỏ màu vàng trong áo Niếp Vô Hiển, bèn thò tay vào móc ra, thần tượng cao chừng hai tấc, có ba khuôn mặt, một từ hòa, một phẫn nộ, một bi khổ, trên mình có sáu cánh tay, cầm các loại vũ khí khác nhau. Gã ngẩn người, bức tượng này quen quá, hình như đã thấy ở đâu đó, tùy tiện đặt lên khay trà.
Lục tổng quản đứng phắt dậy, vẻ mặt vừa cung kính vừa hoảng sợ, tựa hồ tiểu kim thần sắp nhảy lên cắn người, miệng nói: “Nhận được là tốt rồi, là tốt rồi. Hồng tổng quản vừa về, sai lão ca hỏi một câu, tối nay vẫn như trước, gặp mặt tại chỗ cũ, thời gian cũng vậy.”
Triệu Quan gật đầu, thu tiểu kim thần lại, trong lòng nóng bừng: “Cái gì mà chỗ cũ, thời gian cùng lúc, lão tử đâu có biết, làm sao hỏi ra đây?” Bèn nói: “Hai huynh đệ chúng tôi đấu với tặc nhân tối qua, cả đêm không ngủ, hôm nay phải ngủ bù, đến giờ mong Lục tổng quản phái thủ hạ đến phòng nhắc nhở.”
Lục tổng quản đáp: “Không sai, lão ca sẽ sai Tiểu Thuận Tử gọi hai vị, đừng để chủ tử đợi.”
Triệu Quan nghi hoặc: “Chủ tử, chủ tử nào?” Định nghĩ cách hỏi, chợt thấy Lục tổng quản cầm chén trà lên, tựa hồ bị tiểu kim thần dọa khiếp, không dám nói nữa, gã không muốn đối phương sinh nghi, liền đứng dậy: “Huynh đệ, chúng ta đi.” Đoạn cùng Thanh Trúc cáo từ, hai người dựa vào trí nhớ về chỗ nghỉ.
Triệu Quan đóng cửa phòng lại, vô cùng hưng phấn: “Trúc tỉ, xem ra có manh mối rồi. Tối nay chúng ta đi đâu? Gặp ai? Nếu là hoàng cung chính sự, vì sao bí mật thế? Nhất định có trò gì đó.”
Thanh Trúc nói: “Đệ nói đúng lắm, có khi trên kim thần có manh mối gì chăng?”
Triệu Quan lấy kim thần ra xem, chợt linh quang lóe lên: “A, đệ biết rồi, đây là A Tu La thần!”
Thanh Trúc hơi biến sắc: “Tu La thần nào?”
Gã đáp: “Kinh phật có dạy thế gian có lục đạo, Thiên, Nhân, A Tu La, Súc sinh, Ngạ quỷ, Địa ngục. Đây là tượng thần A Tu La.”
Thanh Trúc trầm ngâm: “Người triệu tập hai tặc tử liệu có kiên quan đến A Tu La?”
Triệu Quan đi lại trong phòng: “Tu La, Tu La, lẽ nào là Tu La hội? Tu La hội có quan hệ gì với cẩm y thị vệ? Lẽ nào Niếp, Tô chịu ủy thác của Tu La hội? Có phải Tu La hội sai sử việc đồ sát Tình Phong quán? Tu La hội là hắc bang mới nổi, thành lập bất quá bảy, tám năm, có cừu hận gì với Bách Hoa môn?”
Thanh Trúc lắc đầu: “Tối nay chúng ta phó hội tất biết thêm manh mối.” Triệu Quan nhất thời không nghĩ ra, ngồi xuống giường dưỡng thần.
Đến giờ Dậu, thái giám Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa: “Hai vị đại gia, đến giờ rồi.”
Triệu Quan và Thanh Trúc đẩy cửa bước ra, Thanh Trúc nói với tiểu thái giám: “Ngươi dẫn đường.” Tiểu Thuận Tử ngẩng nhìn nàng, tỏ vẻ nghi hoặc nhưng không lên tiếng, quay người đi ngay.
Hai người nhìn nhau, Triệu Quan nhận ra trong mắt nàng nét chần chừ xen lẫn hoảng sợ, đưa tay nắm tay sư tỷ, cảm giác lòng tay nàng băng lãnh, hơi run rẩy. Cả hai theo Tiểu Thuận Tử đến một khung cửa, là cửa sau phía tây rời khỏi hoàng cung, hai cỗ kiệu đang đợi sẵn, Triệu Quan và Thanh Trúc ngồi lên, kiệu lên đường đi về tây thành. Triệu Quan nhìn qua khe rèm, nhận ra đang đi trên con đường vắng người, xuyên qua mấy con ngõ nhỏ hẹp trong Bắc Kinh thành, không lâu sau đến cửa sau một tòa phủ đệ.
Gã và Thanh Trúc xuống kiệu, thấy một người hầu đứng cạnh cửa, tay cầm một lồng đèn nhỏ, không nói gì, đưa tay làm hiệu cho hai người đi vào tiểu môn. Lúc đó trời tối dần, căn nhà không có ánh đèn, chỉ có ngọn đèn trong tay người hầu phát ra ánh sáng ảm đạm.
Triệu Quan cúi đầu, lớp gạch sáu cạnh màu tím lát đường cực kỳ nghiêm chỉnh, gã sinh trưởng ở Tô Châu, từng sống ở Hàng Châu, thấy qua không ít trang viên đình viện ở Giang Nam, hết sức tinh thông cách bố trí đình viện, biết chỉ có nhà giàu sụ mới xây nổi con đường kiểu này, lòng thầm kinh hãi, cả viện tử hình như đều lát loại gạch này, gia tài nhà ai mà kinh người như thế?
--- Xem tiếp hồi 177 ----
/213
|