Triệu Quan đợi nửa tháng tại thành Bắc Kinh, tiết đông chớm đến, kinh thành lạnh sớm hơn Giang Nam, không khí lạnh khô vô cùng khó chịu. Gã không quen thời tiết, hiếm khi ra ngoài, cả ngày ở trong Di Tình viện, có lúc bàn độc thuật với Bạch Lan Nhi, có lúc cùng Tiêu Mai Khôi tỉ thí võ công, có lúc đàm luận nhân sự thưởng phạt trong môn phái với Tiểu Cúc, cũng có lúc hỏi han tình cảnh khi Bách Hoa bà bà còn tại thế với Tử Khương. Gã trưởng thành hơn, năng lực uy vọng đều hơn xa lúc mới lên làm môn chủ, chúng nữ tôn trọng phục tùng hẳn, có điều gã tính tình hòa hoãn, họ tuy kính trọng môn chủ nhưng không e sợ, thập phần thân thiết.
Hôm đó, đệ tử Hương Cần của Tiêu Mai Khôi vội vàng vào báo: “Môn chủ, sự tình có tiến triển rồi.”
Gã đứng dậy: “Nói mau.”
Hương Cần đáp: “Bạch Lan Nhi sư tỉ báo rằng họ Niếp trưa này sẽ đến Hương sơn Bạch Vân quan tìm lão đạo sĩ đánh cờ, chúng đệ tử đang cầm chân chúng ở chỗ đạo bà trông coi đạo quan, chuẩn bị hạ Xuân Miên phấn vào Quan âm trà, xin môn chủ chỉ thị.”
Triệu Quan gật đầu: “Hảo! Bạch sư tỉ tính không sai, Xuân Miên phấn vị hơi đắng, cho vào Thiết Quan âm trà khó lòng pát giác. Tử Khương sư thúc mau theo bản tọa đến Bạch Vân quan. Mai Khôi, Thanh Trúc sư tỉ, các vị dẫn các tỷ muội trấn thủ lưng chừng Hương sơn. Tiểu Cúc sư tỉ bố trí mật thất trong viện, đợi chúng tôi bắt hai tên ác tặc vệ.” Chúng nữ đồng thanh đáp ứng.
Gã cùng Tử Khương đến Hương sơn Bạch Vân quan, giả trang thành một thư sinh đi cùng mẫu thân lên núi thắp hương, xuống xe liền cùng Tử Khương vào đạo quan, quỳ lạy trước tượng ngọc hoàng đại đế, vương mẫu nương nương rồi ra hậu sơn thăm thú. Chợt thấy có ba người trong một tòa lương đình, một lão đạo sỹ và hai người ăn mặc theo lối thị vệ, một người đầu tóc hoa râm, một người đầu trọc. Gã liếc kỹ cả hai rồi nhìn quanh, đạo bà và tiểu đạo sĩ phục thị cạnh đó đều là môn nhân Bách Hoa liềm thầm yên tâm.
Lúc đó Bạch Lan Nhi hạ lệnh xuất thủ, lão đạo bà tiềm phục mấy tháng trong Bạch Vân quan làm theo lời dặn của lão đạo sĩ, đưa một bình Thiết Quan âm vừa pha lên. Lão đạo sĩ vừa đánh xong một ván cờ với Niếp Vô Hiển, cười bảo: “Niếp đại gia, Tô nhị gia, hiếm khi có dịp như hôm nay, nhị vị đến chỗ bần đạo chơi, Thiết Quan âm trà này rất nổi danh, mời hai vị thưởng thức.”
Triệu Quan nghe vậy liền dìu Tử Khương rời đạo quan, lên xe rời đi, gã biết thủ hạ bố trí thỏa đáng, tuyệt đối không thất thủ, nên về nhà đợi trước, tránh lộ diện quá lâu khiến người ta lần ra manh mối.
Về đến Di Tình viện không lâu, quả nhiên bọn Bạch Lan Nhi bắt hai kẻ hôn mê về, gã hỏi: “Còn lão đạo sĩ?”
Bạch Lan Nhi đáp: “Vẫn theo cách cũ, hai tỷ muội giả tranh thành hai tên tặc tử, cho lão đạo sĩ ngửi giải dược, cả ba đang uống trà.”
Gã gật đầu: “Tốt lắm, đưa người vào mật thất, bản tọa sẽ tự thẩm vấn.”
Tiểu Cúc an bài mật thất dưới hầm của Di Tình viện, sâu hai tầng nên âm thanh không truyền được lên mặt đất, gã cực kỳ cẩn thận, đi thăm dò các nơi trong Di Tình viện, chỉ huy môn nhân lưu ý khách nhân, canh phòng cẩn thận rồi mới xuống. Vào mật thất đã thấy Niếp Vô Hiển cùng Tô Vô Ca ngồi dưới đất, mắt bị bịt khăn đen, chân tay bị xích sắt trói vào cột.
Mật thất nhỏ hẹp, không thể chứa nhiều người, gã quay lại bảo chúng môn nhân: “Các vị lui ra, trông coi cửa cẩn thận, giới bị chung quanh viện tử, không cho ai lại gần.” Chúng nữ vâng lời lui ra.
Triệu Quan đi lại trong mật thất, ánh đèn trên tường rọi bóng gã chao chát, cố nén phẫn nộ kích động trong lòng, chợt dừng bước lột vải đen che mắt Nhị Hùng, lấy giải dược Xuân Miên phấn ra. Không lâu sau, Tô, Niếp tỉnh lại, thấy tay chân bị trói, thanh niên đi lại trước mắt y phục đẹp đẽ, mặt mũi tuấn tú, nhất thời không biết mình đang ở đâu, đã xảu ra chuyện gì.
Triệu Quan dừng bước, lạnh lùng nhìn cả hai: “Hai ngươi là Niếp Vô Hiển và Tô Vô Ca trong Loan Đao Tam Kiệt?”
Niếp Vô Hiển hầm hừ: “Tiểu tử, hai chúng ta trúng gian kế rơi vào tay ngươi, quyết không thèm cầu xin, còn thủ đoạn ti bỉ nào cứ giở ra đi.”
Triệu Quan lạnh lùng: “Ta chỉ hỏi các ngươi một việc, nếu trả lời thật thà, ta sẽ để các ngươi không phải chịu khổ. Mùa hè bảy năm trước, ai sai các ngươi hạ thủ với Tình Phong quán ở Tô Châu?”
Niếp Vô Hiển nhắm mắt không đáp, Tô Vô Ca cười ha hả: “Không sai, không sai! Đồ sát Tình Phong quán có phần của huynh đệ chúng ta. Sảng khoái, sảng khoái! Đại ca, hôm đó chúng ta giết bao nhiêu ả, huynh nhớ không? Còn cả con mụ già nhất bị chúng ta giết mà vẫn tỏ vẻ không tin nổi, hay thật, thống khoái!”
Nộ khí trong lòng Triệu Quan bùng phát, lao tới chộp yết hầu Tô Vô Ca, vung tay vả liền bốn cái, mắng: “Con bà ngươi, ta xé tan cái mồm thối, phải đem ngươi tùng xẻo, chết thảm cùng cực.”
Tô Vô Ca miệng đầy máu, răng bị đánh gãy nửa hàm, hai mắt trợn trắng dã, cục hầu nghẹn lại, cơ hồ đoạn khí. Triệu Quan cố nén giận, thả lỏng tay, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi tưởng lão tử để ngươi chết dễ thế hả? Lão tử phải giày vò ngươi cho đã, để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi bảo lão tử thủ đoạn ti bỉ nhưng ngươi còn chưa thấy thủ đoạn chân chính của lão tử đâu.”
Niếp Vô Hiển cười lạnh: “Ngươi muốn đày đọa thế nào cứ việc, chúng ta đằng nào cũng không thoát khỏi ổ giặc, ngươi muốn biết chủ sử của bọn ta? Dễ lắm. Người hạ lệnh đồ sát Tình Phong quán chính thị đương kim hoàng thượng! Tình Phong quán các ngươi là một lũ loạn dân xướng kĩ, đến đâu cũng sát nhân phạm pháp, triều đình biết được đương nhiên phải diệt trừ, phái ngự tiền thị vệ đồ sát Tình Phong quán chẳng qua để cảnh cáo người đời.”
Triệu Quan nghe hắn nói cũng có lý, nghĩ một lúc liền tìm ra không ít sơ hở, đến trước mặt Niếp Vô Hiển nói: “Họ Niếp kia, ngươi quả nhiên thông minh nhưng công phu bịa đặt còn kém lắm, sao mấy vị sư phụ ở Thiếu Lâm Tự không dạy ngươi vọng ngữ giới mà dạy ngươi nói láo thế nhỉ?”
Niếp Vô Hiển hơi biến sắc: “Ngươi nói linh tinh cái gì, ta không hiểu.”
Triệu Quan cười lạnh: “Triều đình mà muốn cảnh cáo người đời tất sẽ công cáo tội ác của Tình Phong quán, cho biết triều đinh xử lý thỏa đáng để vừa lòng con dân, sao lại ngầm sai mấy thị vệ đi sát nhân. Kẻ chủ sử không phải trong triều mà có oán cừu với Tình Phong quán, lại không muốn tiết lộ thân phận, mới dùng thù đoạn này, ta nói không sai chứ?”
--- Xem tiếp hồi 173 ----
Hôm đó, đệ tử Hương Cần của Tiêu Mai Khôi vội vàng vào báo: “Môn chủ, sự tình có tiến triển rồi.”
Gã đứng dậy: “Nói mau.”
Hương Cần đáp: “Bạch Lan Nhi sư tỉ báo rằng họ Niếp trưa này sẽ đến Hương sơn Bạch Vân quan tìm lão đạo sĩ đánh cờ, chúng đệ tử đang cầm chân chúng ở chỗ đạo bà trông coi đạo quan, chuẩn bị hạ Xuân Miên phấn vào Quan âm trà, xin môn chủ chỉ thị.”
Triệu Quan gật đầu: “Hảo! Bạch sư tỉ tính không sai, Xuân Miên phấn vị hơi đắng, cho vào Thiết Quan âm trà khó lòng pát giác. Tử Khương sư thúc mau theo bản tọa đến Bạch Vân quan. Mai Khôi, Thanh Trúc sư tỉ, các vị dẫn các tỷ muội trấn thủ lưng chừng Hương sơn. Tiểu Cúc sư tỉ bố trí mật thất trong viện, đợi chúng tôi bắt hai tên ác tặc vệ.” Chúng nữ đồng thanh đáp ứng.
Gã cùng Tử Khương đến Hương sơn Bạch Vân quan, giả trang thành một thư sinh đi cùng mẫu thân lên núi thắp hương, xuống xe liền cùng Tử Khương vào đạo quan, quỳ lạy trước tượng ngọc hoàng đại đế, vương mẫu nương nương rồi ra hậu sơn thăm thú. Chợt thấy có ba người trong một tòa lương đình, một lão đạo sỹ và hai người ăn mặc theo lối thị vệ, một người đầu tóc hoa râm, một người đầu trọc. Gã liếc kỹ cả hai rồi nhìn quanh, đạo bà và tiểu đạo sĩ phục thị cạnh đó đều là môn nhân Bách Hoa liềm thầm yên tâm.
Lúc đó Bạch Lan Nhi hạ lệnh xuất thủ, lão đạo bà tiềm phục mấy tháng trong Bạch Vân quan làm theo lời dặn của lão đạo sĩ, đưa một bình Thiết Quan âm vừa pha lên. Lão đạo sĩ vừa đánh xong một ván cờ với Niếp Vô Hiển, cười bảo: “Niếp đại gia, Tô nhị gia, hiếm khi có dịp như hôm nay, nhị vị đến chỗ bần đạo chơi, Thiết Quan âm trà này rất nổi danh, mời hai vị thưởng thức.”
Triệu Quan nghe vậy liền dìu Tử Khương rời đạo quan, lên xe rời đi, gã biết thủ hạ bố trí thỏa đáng, tuyệt đối không thất thủ, nên về nhà đợi trước, tránh lộ diện quá lâu khiến người ta lần ra manh mối.
Về đến Di Tình viện không lâu, quả nhiên bọn Bạch Lan Nhi bắt hai kẻ hôn mê về, gã hỏi: “Còn lão đạo sĩ?”
Bạch Lan Nhi đáp: “Vẫn theo cách cũ, hai tỷ muội giả tranh thành hai tên tặc tử, cho lão đạo sĩ ngửi giải dược, cả ba đang uống trà.”
Gã gật đầu: “Tốt lắm, đưa người vào mật thất, bản tọa sẽ tự thẩm vấn.”
Tiểu Cúc an bài mật thất dưới hầm của Di Tình viện, sâu hai tầng nên âm thanh không truyền được lên mặt đất, gã cực kỳ cẩn thận, đi thăm dò các nơi trong Di Tình viện, chỉ huy môn nhân lưu ý khách nhân, canh phòng cẩn thận rồi mới xuống. Vào mật thất đã thấy Niếp Vô Hiển cùng Tô Vô Ca ngồi dưới đất, mắt bị bịt khăn đen, chân tay bị xích sắt trói vào cột.
Mật thất nhỏ hẹp, không thể chứa nhiều người, gã quay lại bảo chúng môn nhân: “Các vị lui ra, trông coi cửa cẩn thận, giới bị chung quanh viện tử, không cho ai lại gần.” Chúng nữ vâng lời lui ra.
Triệu Quan đi lại trong mật thất, ánh đèn trên tường rọi bóng gã chao chát, cố nén phẫn nộ kích động trong lòng, chợt dừng bước lột vải đen che mắt Nhị Hùng, lấy giải dược Xuân Miên phấn ra. Không lâu sau, Tô, Niếp tỉnh lại, thấy tay chân bị trói, thanh niên đi lại trước mắt y phục đẹp đẽ, mặt mũi tuấn tú, nhất thời không biết mình đang ở đâu, đã xảu ra chuyện gì.
Triệu Quan dừng bước, lạnh lùng nhìn cả hai: “Hai ngươi là Niếp Vô Hiển và Tô Vô Ca trong Loan Đao Tam Kiệt?”
Niếp Vô Hiển hầm hừ: “Tiểu tử, hai chúng ta trúng gian kế rơi vào tay ngươi, quyết không thèm cầu xin, còn thủ đoạn ti bỉ nào cứ giở ra đi.”
Triệu Quan lạnh lùng: “Ta chỉ hỏi các ngươi một việc, nếu trả lời thật thà, ta sẽ để các ngươi không phải chịu khổ. Mùa hè bảy năm trước, ai sai các ngươi hạ thủ với Tình Phong quán ở Tô Châu?”
Niếp Vô Hiển nhắm mắt không đáp, Tô Vô Ca cười ha hả: “Không sai, không sai! Đồ sát Tình Phong quán có phần của huynh đệ chúng ta. Sảng khoái, sảng khoái! Đại ca, hôm đó chúng ta giết bao nhiêu ả, huynh nhớ không? Còn cả con mụ già nhất bị chúng ta giết mà vẫn tỏ vẻ không tin nổi, hay thật, thống khoái!”
Nộ khí trong lòng Triệu Quan bùng phát, lao tới chộp yết hầu Tô Vô Ca, vung tay vả liền bốn cái, mắng: “Con bà ngươi, ta xé tan cái mồm thối, phải đem ngươi tùng xẻo, chết thảm cùng cực.”
Tô Vô Ca miệng đầy máu, răng bị đánh gãy nửa hàm, hai mắt trợn trắng dã, cục hầu nghẹn lại, cơ hồ đoạn khí. Triệu Quan cố nén giận, thả lỏng tay, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi tưởng lão tử để ngươi chết dễ thế hả? Lão tử phải giày vò ngươi cho đã, để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi bảo lão tử thủ đoạn ti bỉ nhưng ngươi còn chưa thấy thủ đoạn chân chính của lão tử đâu.”
Niếp Vô Hiển cười lạnh: “Ngươi muốn đày đọa thế nào cứ việc, chúng ta đằng nào cũng không thoát khỏi ổ giặc, ngươi muốn biết chủ sử của bọn ta? Dễ lắm. Người hạ lệnh đồ sát Tình Phong quán chính thị đương kim hoàng thượng! Tình Phong quán các ngươi là một lũ loạn dân xướng kĩ, đến đâu cũng sát nhân phạm pháp, triều đình biết được đương nhiên phải diệt trừ, phái ngự tiền thị vệ đồ sát Tình Phong quán chẳng qua để cảnh cáo người đời.”
Triệu Quan nghe hắn nói cũng có lý, nghĩ một lúc liền tìm ra không ít sơ hở, đến trước mặt Niếp Vô Hiển nói: “Họ Niếp kia, ngươi quả nhiên thông minh nhưng công phu bịa đặt còn kém lắm, sao mấy vị sư phụ ở Thiếu Lâm Tự không dạy ngươi vọng ngữ giới mà dạy ngươi nói láo thế nhỉ?”
Niếp Vô Hiển hơi biến sắc: “Ngươi nói linh tinh cái gì, ta không hiểu.”
Triệu Quan cười lạnh: “Triều đình mà muốn cảnh cáo người đời tất sẽ công cáo tội ác của Tình Phong quán, cho biết triều đinh xử lý thỏa đáng để vừa lòng con dân, sao lại ngầm sai mấy thị vệ đi sát nhân. Kẻ chủ sử không phải trong triều mà có oán cừu với Tình Phong quán, lại không muốn tiết lộ thân phận, mới dùng thù đoạn này, ta nói không sai chứ?”
--- Xem tiếp hồi 173 ----
/213
|