Chúng nhân tìm một tự viện ở tiểu thôn dưới chân núi ngụ lại, Triệu Quan mệt mỏi đến độ đi đứng không vững, lăn ra giường ngủ mê mệt, đến trưa trật hôm sau mới tỉnh. Lúc gã mở mắt, nhìn thấy ngay Đinh Hương đang ngồi cạnh giường, trong lòng chợt ấm áp, lên tiếng: “Đinh Hương thân ái, muội không ngủ ngon hả?”
Cô vui mừng: “Thiếu gia tỉnh rồi, muội lo lắng cho thiếu gia, lẽ nào ngủ ngon được? Thiếu gia đói không, muội mang cháo đến.”
Triệu Quan nắm tay cô: “Ta không đói, Đinh Hương ngoan, thiếu gia để muội lại trên thuyền, muội có trách không?”
Cô lắc đầu: “Sao muội lại trách thiếu gia? Muội biết lúc đó thiếu gia coi muội là người nhà nên mới để muội ở lại, thiếu gia cưỡi quái ngư đi, nhỡ may có chuyện gì, muội cũng không sống một mình đâu.”
Triệu Quan hết sức cảm động, ôm cô vào lòng, hỏi những việc đã xảy ra: “Ta đi rồi, trên thuyền mọi người đều bình an chứ?”
Đinh Hương đáp: “Có đôi chút việc vặt vãnh. Mấy Triều Tiên võ sỹ trách móc thủ hạ của Phác lão đại, xảy ra xung đột, muội và Niên đại thiếu gia cùng xuất thủ chế trụ. Sau đó có một võ sỹ ngầm thả Trịnh Khuê Dung lấy thuyền đào tẩu nhưng con thuyền đã bị thủy thủ xử lý, vừa rời đi liền chìm ngay. Ai nấy giận Trịnh Khuê Dung đổ nước uống hại họ đợi chết khát trên thuyền, không ai đi cứu. Đến sáng hôm sau, Hải Linh Nhi mang nước đến, ai cũng hoan hô, gọi y là thần biển.”
Triệu Quan cười: “Không ngờ Niên đại thiếu gia của chúng ta cũng có cốt khí, lúc nguy cấp lại ra tay dẹp bất bình. Đúng rồi, còn Hải Linh Nhi?”
Đinh Hương đáp: “Y đưa bọn muội lên bờ rồi cưỡi cá đi ngay, y nhờ muội nói với thiếu gia rằng non xanh còn đó, sông lớn chảy dài, có cơ hội gặp lại sau.”
Triệu Quan bất giác bật cười, mấy câu này chính mình dạy Hải Linh Nhi, không ngờ y thật sự ghi nhớ, lại nhờ Đinh Hương chuyển cho mình, nhưng nghĩ đến việc cả đời về sau không thể gặp lại vì kỳ nhân trên biển này, bất giác cũng buồn cười.
Gã ăn chút cháo nóng rồi đi tìm Phác lão đại, thấy hắn đang chuẩn bị thuyền cạnh bờ biển, bèn hỏi: “Chúng ta xuất phát chứ?”
Phác lão đại đáp: “Đúng. Công chúa mệnh lệnh hôm nay sẽ đi về phía bắc, quay lại bán đảo Triều Tiên. Nghe nói có khả năng tiểu hoàng tử bắt về Hán kinh, chúng tôi đuổi còn kịp.” Triệu Quan biết lúc công chúa về đến Triều Tiên quốc sẽ bị quan phủ truy bắt, nguy hiểm rình rập, liền quyết định đi theo bảo vệ nàng.
Trưa hôm đó, chúng nhân lại lên thuyền, được ngư dân địa phương chỉ dẫn, tránh khỏi dòng chảy ngầm, tiến về phía Bắc. Phúc Giang đảo cách bán đảo Triều Tiên không xa, sáng hôm sau đã tới cảng Lệ Thủy ở phía nam bán đảo. Chúng nhân ngầm lên bờ, Phác lão đại tìm người quen an trí tất cả nghỉ trong khách quán, lại mua một cỗ xe ngựa lớn có rèm lụa che kín, chuẩn bị lên phía bắc.
Triệu Quan đứng ngoài phong canh gác, không lâu sau thấy Phác lão đại vội vàng quay lại, bên cạnh có một người mặc quan phục, có cả mấy người ăn mặc theo lối quan binh.
Triệu Quan cả kinh: “Lẽ nào Phác lão đại bán đứng công chúa?” Những thấy chúng nhân thần sắc cung kính, mấy quan viên khoái bộ Triều Tiên đến trước cửa liền quỳ xuống, công chúa đẩy cửa tiến ra, tỏ vẻ kinh hãi xen lẫn vui mừng, liên tục hỏi han, quan viên nhất nhất hồi đáp, rồi lại dẫn những quan viên khác đến triều bái.
Triệu Quan không hiểu gì: “Điện hạ, chuyện gì vậy?”
Công chúa úp mặt vào tay, mừng đến phát khóc: “Ông trời giúp ta, ông trời giúp ta.” Quay sang nói với Triệu Quan: “Vương thượng lâm trọng bệnh giá băng, đại thần trong triều hợp nghị quyết định, lập tiểu hoàng đệ kế vị.”
Triệu Quan thấy Triều Tiên quốc phát sinh đại sự, tiểu hoàng tử từ phản tặc trở thành tân nhiệm Triều Tiên vương, quả thật thế sự khó lường, thầm nhủ: “Tiểu hoàng tử bị bọn quỷ Đông Doanh bắt đi, không biết có bình an không? Đã về đến Hán kinh chưa?” Định lên tiếng hỏi chợt thấy công chúa bước tới nói với chúng quan viên và Phác lão đại, tất thảy quỳ xuống lắng nghe, liên tục đáp ứng.
Gã nhận ra công chúa hoan hỉ, liền ngấm ngầm tránh sang bên: “Tiểu hoàng tử còn sống để đăng cơ là hay nhất, công chúa lang bạt lâu nay, trải qua vô số khổ nạn, sau cùng cũng vén mây thấy trăng, quay lại đế kinh, cũng nên vui vẻ chúc mừng, ta hà tất đổ nước lạnh vào niềm vui này? ”
Mấy ngày sau đó, công chúa cực kỳ bận rộn, quan viên lớn nhỏ gần đó nghe nói công chúa có mặt liền tiền hô hậu ủng đến ra mắt, thương thảo việc nghênh tiếp tiểu hoàng tử đăng cơ. Gã và Đinh Hương nhàn rỗi liền đi dạo quanh quẩn, xem xét phong vật nhân tình, ăn thịt trâu, dưa cải của Triều Tiên, lấy làm vô cùng thú vị.
Liền bảy, tám ngày như thế, Phác lão đại mặc áo tướng quân mới tinh đến tìm, gã biết hắn vì bảo vệ tiểu hoàng tử có công nên được thụ phong là Hộ kinh đại tướng quân, nhớ lại lúc gặp ở Hạ Phổ trấn, hắn bất quá là một đầu lĩnh hải đạo bị quan phủ truy bắt, hiện giờ được nở mày nở mặt, trở thành đại tướng quân Triều Tiên quốc, bất giác bật cười: “Phác đại tướng quân mặc áo này vào uy vũ quá nhỉ?”
Phác lão đại đỏ mặt: “Giang đàn chủ cười chê rồi. Hiện giờ điện hạ lấy lại uy thế, tiểu hoàng tử sắp đăng cơ, đều do các hạ ra sức bảo vệ, công lao không thể đo được. Điện hạ vô cùng cảm kích, sai tại hạ đến nói rằng, các hạ muốn báo đáp gì cứ nói, điện hạ nhất định ưng thuận.”
Triệu Quan cười: “Phác lão đại, ông lại nói những lời này với ta sao? Ông cũng biết Giang mỗ xuất thân từ giang hồ bang phái, có bao giờ lại bước chân vào quan trường. Công chúa nể mặt, cứ để tại hạ sớm về Trung Thổ là được.”
Phác lão đại nói: “Điện hạ để tại hạ đến hỏi đàn chủ, ngày mai người khởi trình về Hán kinh, đàn chủ có thể đi cùng, đến kinh đô làm khách một thời gian được chăng?”
Triệu Quan lắc đầu: “Tại hạ rời Trung Thổ quá lâu, còn nhiều việc gấp phải làm, mong ông đa tạ hảo ý của công chúa giùm.”
Phác lão đại không khuyên được bèn nói: “Giang đàn chủ vội đi, để tại hạ đưa một đoạn.”
Triệu Quan đáp: “Công chúa phải về Hán kinh, Hộ kinh đại tướng quân như ông sao lại không đi theo hộ tống? Tại hạ không dám phiền, để thủ hạ của ông lấy thuyền đưa tại hạ về là được.”
Phác lão đại lại nói: “Không phiền đâu, kỳ thật tại hạ cũng có ý về Thiên Tân một chuyến.”
Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Ồ, ông về làm gì?”
Phác lão đại tựa hồ nhận ra mình lỡ lời, thần sắc có vẻ cổ quái, định nói lại thôi. Triệu Quan hỏi: “Sao vậy?”
Phác lão đại ngần ngừ một lúc mới nói: “Không dám giấu, tại hạ đến Thiên Tân nghênh tiếp tiểu hoàng tử về nước lên ngôi.”
Triệu Quan ngạc nhiên: “Tiểu hoàng tử ở đó?” Vừa hay một thị nữ đến nói: “Công chúa mời Giang công tử đến gặp.”
Phác lão đại vội kéo tay gã: “Ban nãy tại hạ nói gì, đàn chủ cứ coi như không nghe thấy, mau đi gặp điện hạ, những gì cần nói, điện hạ sẽ cho biết.”
--- Xem tiếp hồi 170 ----
Cô vui mừng: “Thiếu gia tỉnh rồi, muội lo lắng cho thiếu gia, lẽ nào ngủ ngon được? Thiếu gia đói không, muội mang cháo đến.”
Triệu Quan nắm tay cô: “Ta không đói, Đinh Hương ngoan, thiếu gia để muội lại trên thuyền, muội có trách không?”
Cô lắc đầu: “Sao muội lại trách thiếu gia? Muội biết lúc đó thiếu gia coi muội là người nhà nên mới để muội ở lại, thiếu gia cưỡi quái ngư đi, nhỡ may có chuyện gì, muội cũng không sống một mình đâu.”
Triệu Quan hết sức cảm động, ôm cô vào lòng, hỏi những việc đã xảy ra: “Ta đi rồi, trên thuyền mọi người đều bình an chứ?”
Đinh Hương đáp: “Có đôi chút việc vặt vãnh. Mấy Triều Tiên võ sỹ trách móc thủ hạ của Phác lão đại, xảy ra xung đột, muội và Niên đại thiếu gia cùng xuất thủ chế trụ. Sau đó có một võ sỹ ngầm thả Trịnh Khuê Dung lấy thuyền đào tẩu nhưng con thuyền đã bị thủy thủ xử lý, vừa rời đi liền chìm ngay. Ai nấy giận Trịnh Khuê Dung đổ nước uống hại họ đợi chết khát trên thuyền, không ai đi cứu. Đến sáng hôm sau, Hải Linh Nhi mang nước đến, ai cũng hoan hô, gọi y là thần biển.”
Triệu Quan cười: “Không ngờ Niên đại thiếu gia của chúng ta cũng có cốt khí, lúc nguy cấp lại ra tay dẹp bất bình. Đúng rồi, còn Hải Linh Nhi?”
Đinh Hương đáp: “Y đưa bọn muội lên bờ rồi cưỡi cá đi ngay, y nhờ muội nói với thiếu gia rằng non xanh còn đó, sông lớn chảy dài, có cơ hội gặp lại sau.”
Triệu Quan bất giác bật cười, mấy câu này chính mình dạy Hải Linh Nhi, không ngờ y thật sự ghi nhớ, lại nhờ Đinh Hương chuyển cho mình, nhưng nghĩ đến việc cả đời về sau không thể gặp lại vì kỳ nhân trên biển này, bất giác cũng buồn cười.
Gã ăn chút cháo nóng rồi đi tìm Phác lão đại, thấy hắn đang chuẩn bị thuyền cạnh bờ biển, bèn hỏi: “Chúng ta xuất phát chứ?”
Phác lão đại đáp: “Đúng. Công chúa mệnh lệnh hôm nay sẽ đi về phía bắc, quay lại bán đảo Triều Tiên. Nghe nói có khả năng tiểu hoàng tử bắt về Hán kinh, chúng tôi đuổi còn kịp.” Triệu Quan biết lúc công chúa về đến Triều Tiên quốc sẽ bị quan phủ truy bắt, nguy hiểm rình rập, liền quyết định đi theo bảo vệ nàng.
Trưa hôm đó, chúng nhân lại lên thuyền, được ngư dân địa phương chỉ dẫn, tránh khỏi dòng chảy ngầm, tiến về phía Bắc. Phúc Giang đảo cách bán đảo Triều Tiên không xa, sáng hôm sau đã tới cảng Lệ Thủy ở phía nam bán đảo. Chúng nhân ngầm lên bờ, Phác lão đại tìm người quen an trí tất cả nghỉ trong khách quán, lại mua một cỗ xe ngựa lớn có rèm lụa che kín, chuẩn bị lên phía bắc.
Triệu Quan đứng ngoài phong canh gác, không lâu sau thấy Phác lão đại vội vàng quay lại, bên cạnh có một người mặc quan phục, có cả mấy người ăn mặc theo lối quan binh.
Triệu Quan cả kinh: “Lẽ nào Phác lão đại bán đứng công chúa?” Những thấy chúng nhân thần sắc cung kính, mấy quan viên khoái bộ Triều Tiên đến trước cửa liền quỳ xuống, công chúa đẩy cửa tiến ra, tỏ vẻ kinh hãi xen lẫn vui mừng, liên tục hỏi han, quan viên nhất nhất hồi đáp, rồi lại dẫn những quan viên khác đến triều bái.
Triệu Quan không hiểu gì: “Điện hạ, chuyện gì vậy?”
Công chúa úp mặt vào tay, mừng đến phát khóc: “Ông trời giúp ta, ông trời giúp ta.” Quay sang nói với Triệu Quan: “Vương thượng lâm trọng bệnh giá băng, đại thần trong triều hợp nghị quyết định, lập tiểu hoàng đệ kế vị.”
Triệu Quan thấy Triều Tiên quốc phát sinh đại sự, tiểu hoàng tử từ phản tặc trở thành tân nhiệm Triều Tiên vương, quả thật thế sự khó lường, thầm nhủ: “Tiểu hoàng tử bị bọn quỷ Đông Doanh bắt đi, không biết có bình an không? Đã về đến Hán kinh chưa?” Định lên tiếng hỏi chợt thấy công chúa bước tới nói với chúng quan viên và Phác lão đại, tất thảy quỳ xuống lắng nghe, liên tục đáp ứng.
Gã nhận ra công chúa hoan hỉ, liền ngấm ngầm tránh sang bên: “Tiểu hoàng tử còn sống để đăng cơ là hay nhất, công chúa lang bạt lâu nay, trải qua vô số khổ nạn, sau cùng cũng vén mây thấy trăng, quay lại đế kinh, cũng nên vui vẻ chúc mừng, ta hà tất đổ nước lạnh vào niềm vui này? ”
Mấy ngày sau đó, công chúa cực kỳ bận rộn, quan viên lớn nhỏ gần đó nghe nói công chúa có mặt liền tiền hô hậu ủng đến ra mắt, thương thảo việc nghênh tiếp tiểu hoàng tử đăng cơ. Gã và Đinh Hương nhàn rỗi liền đi dạo quanh quẩn, xem xét phong vật nhân tình, ăn thịt trâu, dưa cải của Triều Tiên, lấy làm vô cùng thú vị.
Liền bảy, tám ngày như thế, Phác lão đại mặc áo tướng quân mới tinh đến tìm, gã biết hắn vì bảo vệ tiểu hoàng tử có công nên được thụ phong là Hộ kinh đại tướng quân, nhớ lại lúc gặp ở Hạ Phổ trấn, hắn bất quá là một đầu lĩnh hải đạo bị quan phủ truy bắt, hiện giờ được nở mày nở mặt, trở thành đại tướng quân Triều Tiên quốc, bất giác bật cười: “Phác đại tướng quân mặc áo này vào uy vũ quá nhỉ?”
Phác lão đại đỏ mặt: “Giang đàn chủ cười chê rồi. Hiện giờ điện hạ lấy lại uy thế, tiểu hoàng tử sắp đăng cơ, đều do các hạ ra sức bảo vệ, công lao không thể đo được. Điện hạ vô cùng cảm kích, sai tại hạ đến nói rằng, các hạ muốn báo đáp gì cứ nói, điện hạ nhất định ưng thuận.”
Triệu Quan cười: “Phác lão đại, ông lại nói những lời này với ta sao? Ông cũng biết Giang mỗ xuất thân từ giang hồ bang phái, có bao giờ lại bước chân vào quan trường. Công chúa nể mặt, cứ để tại hạ sớm về Trung Thổ là được.”
Phác lão đại nói: “Điện hạ để tại hạ đến hỏi đàn chủ, ngày mai người khởi trình về Hán kinh, đàn chủ có thể đi cùng, đến kinh đô làm khách một thời gian được chăng?”
Triệu Quan lắc đầu: “Tại hạ rời Trung Thổ quá lâu, còn nhiều việc gấp phải làm, mong ông đa tạ hảo ý của công chúa giùm.”
Phác lão đại không khuyên được bèn nói: “Giang đàn chủ vội đi, để tại hạ đưa một đoạn.”
Triệu Quan đáp: “Công chúa phải về Hán kinh, Hộ kinh đại tướng quân như ông sao lại không đi theo hộ tống? Tại hạ không dám phiền, để thủ hạ của ông lấy thuyền đưa tại hạ về là được.”
Phác lão đại lại nói: “Không phiền đâu, kỳ thật tại hạ cũng có ý về Thiên Tân một chuyến.”
Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Ồ, ông về làm gì?”
Phác lão đại tựa hồ nhận ra mình lỡ lời, thần sắc có vẻ cổ quái, định nói lại thôi. Triệu Quan hỏi: “Sao vậy?”
Phác lão đại ngần ngừ một lúc mới nói: “Không dám giấu, tại hạ đến Thiên Tân nghênh tiếp tiểu hoàng tử về nước lên ngôi.”
Triệu Quan ngạc nhiên: “Tiểu hoàng tử ở đó?” Vừa hay một thị nữ đến nói: “Công chúa mời Giang công tử đến gặp.”
Phác lão đại vội kéo tay gã: “Ban nãy tại hạ nói gì, đàn chủ cứ coi như không nghe thấy, mau đi gặp điện hạ, những gì cần nói, điện hạ sẽ cho biết.”
--- Xem tiếp hồi 170 ----
/213
|