Triệu Quan và Đinh Hương theo hướng khác vượt khỏi đám hỗn loạn chạy về thạch môn, trước mặt tiếng hò hét vang trời, chắc đang chiến đấu. Chúng hải đạo lâm nguy không loạn, kề vai chống địch, giữ vững lối vào. Triệu Quan nhảy lên cao, thấy địch nhân tựa hồ chỉ có hơn mười người, ai nấy mặc đồ dạ hành, tay cầm trường đao sáng lóa, đâm chém loạn xạ, uy lực không thể chống nổi, không lâu sau có hơn mười hải tặc mất mạng. Đinh Hương nhíu mày: “Những người này võ công cổ quái, đao pháp hung hãn, không hiểu lai lịch thế nào?”
Triệu Quan ngưng thần nhìn một hồi: “Đinh Hương, muội có nghe thấy họ nói gì không?”
Đinh Hương lắng nghe: “Không hiểu được câu nào.” Đoạn tỉnh ngộ: “Đúng, họ không phải là người bản quốc.”
Triệu Quan gật đầu: “Chắc là sát thủ Triều Tiên quốc phái tới, trường đao của họ sắc như vậy, chắc họ là kẻ giết người trên thuyền.”
Đinh Hương nói: “Thiếu gia, sao cậu biết Phác lão đại bắt Triều Tiên hoàng tử vì muốn bảo vệ y?”
Triệu Quan đáp: “Lúc đầu ta chỉ có ý nghĩ này, sau đó thấy võ công của nhóm hải tặc chưa đạt mức nhất lưu, không thể dùng khoái đao giết người nên đoán được kẻ ra tay trên thuyền không phải họ. Hơn nữa lúc Niên đàn chủ đề cập đến tiểu hoàng tử, vẻ mặt Phác lão đại cực kỳ quái dị, tựa hồ vừa kinh ngạc vừa lo lắng, mới cho rằng hắn giữ Triều Tiên hoàng tử lại để bảo vệ.”
Đinh Hương gật đầu: “Thiếu gia nói có lý.”
Triệu Quan trầm ngâm: “Đinh Hương, Triều Tiên quốc hiệu xưng tiểu Trung Hoa, học bản lĩnh của thượng quốc không sai mảy may. Tân vương vừa lên ngôi, lập tức hạ thủ giết địch thủ chính trị, ngay cả em ruột cũng không tha, đuổi tận giết tuyệt đến tận Đại Minh chúng ta. Lợi hại, lợi hại!”
Đinh Hương thở dài: “Thiếu gia, xem ra Phác lão đại không chống nổi nhóm sát thủ. Chúng ta có nên nhúng tay vào, tuân theo chủ ý của thiếu gia đi.”
Triệu Quan mỉm cười nhìn cô: “Đinh Hương, muội không nhẫn tâm nhìn mấy người Triều Tiên lưu vong bị diệt, muốn cứu mạng tiểu hoàng tử, đúng không?”
Đinh Hương cúi đầu, coi như thừa nhận, gã lại cười: “Cũng được, ta cũng nghĩ vậy, đi nào, chúng ta đánh bại nhóm sát thủ rồi tính.”
Đinh Hương lộ vẻ vui mừng, theo gã ra ngoài đại môn, gã lách khỏi đám đông, tuốt yêu đao rú vang lao vào một võ sỹ. Đối phương thấy đao thế gấp gáp, vội vung đao chặn lại nhưng gã lập tức biến chiêu, lách đao chém xéo lên vai địch, viên võ sỹ gào lên rồi ngã gục, gã lại ngoắt đao chém vào võ sỹ khác. Chúng võ sỹ thấy gã đao pháp tinh kỳ, lập tức hè nhau vây công, gã thi triển Phi Phong đao pháp chém bị thương hai người nữa, tám người còn lại cầm đao ngưng thần quan sát, song phương sa vào cục diện giằng co. Chúng hải đạo nhận ra tám sát thủ ngừng tay, chuyên tâm đối phó Triệu Quan, liền vây thêm một vòng bên ngoài, nghiêm thần giới bị.
Triệu Quan ngầm quan sát tình thế, biết tám người đồng thời tấn công, mình không chống nổi, thầm nhủ: “Cần phải tốc chiến tốc quyết, chế trụ mấy tên này đã.” Tay trái gã nắm chặt ngô công tác trên eo, chợt quát vang, đơn đao chém vào võ sỹ bên trái, ngô công tác bay theo quấn vào cổ tay. Đao, tác của gã như hai cơn cuồng phong liên tiếp công vào chúng võ sỹ, tám người không ngờ gã xuất thủ nhanh như vậy, mấy người định bỏ chạy nhưng bị ngô công tác kéo lại, không lâu sau, cả tám đều bị đánh gục.
Đám hải tặc đứng ngoài thấy gã ra tay gọn gàng, đều không tự chủ khen hay, xông lên trói gô tám sát thủ. Triệu Quan thu đơn đao và ngô công tác, ngoái nhìn Phác lão đại: “Phác lão đại, chúng không phải là quan binh, càng không phải do Thanh Bang đưa đến, không can hệ đến tại hạ và Niên đàn chủ. Ông thấy lai lịch của chúng thế nào?”
Phác lão đại nhận ra gã xuất thủ tương trợ đánh bại sát thủ, võ công cao diệu kinh người nên vô cùng kinh hãi, nghe gã hỏi liền nhíu mày: “Tại hạ cũng không biết.”
Triệu Quan lại nói: “Tại hạ đoán chúng là sát thủ Triều Tiên quốc phái đến, đúng không?”
Phác lão đại sai thuộc hạ: “Lục trên mình chúng.” Rồi quát hỏi mấy võ sỹ, tám người hoàn toàn không để ý, tựa hồ không nghe thấy, Phác lão đại nổi giận: “Mấy tên chó chết không chịu nói tiếng Triều Tiên.”
Triệu Quan hơi ngẩn người, nhìn sang Phác lão đại, đúng lúc hắn cũng nhìn gã: “Giang đàn chủ, đa tạ cậu xuất thủ tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích, xin sang đây nói chuyện.”
Triệu Quan theo hắn vào một gian nhà, Phác lão đại quay lại nhìn gã, thần sắc nghiêm túc: “Giang đàn chủ, quý bang đến Hạ Phổ trấn này có ý đồ gì, xin hãy nói rõ.”
Triệu Quan đáp: “Tại hạ theo Niên đàn chủ đến đây. Tri phủ nghe nói có mấy tên Triều Tiên loạn thần trốn tại nơi này, kinh thành hạ lệnh buộc ông ta phải tìm ra đưa về kinh. Tri phủ không dám tới, mới nhờ Niên đàn chủ đến gặp ông.”
Phác lão đại chắp tay đi vòng vòng trong nhà: “Đàn chủ nhất định phải đưa người đi mới được, phải không?”
Triệu Quan đáp: “Không. Tại hạ không định nhúng tay vào việc này, tại hạ và Niên đàn chủ đến giờ vẫn không biết người cần tìm có ở đây không, mà cũng không muốn biết. Chúng ta ai làm việc nấy, có tan có tụ, ông để chúng ta đi, chúng ta nói với tri phủ không tìm được người là xong.”
Phác lão đại hỏi: “Dễ dàng vậy sao?”
Triệu Quan cười: “Dễ vậy đấy. Thanh Bang chúng ta trọng nhất chữ Nghĩa. Phác lão đại, ông vốn là người Triều Tiên? Ông và tiểu hoàng tử tất có uyên nguyên. Vì chủ tử tận trung tận nghĩa, nguyên là việc nên làm, Thanh Bang chúng ta sao lại không thành toàn giúp.”
Phác lão đại tựa hồ cả kinh, cúi đầu trầm tư một hồi mới ngẩng lên: “Giang đàn chủ, tại hạ tin cậu. Không sai, tại hạ là người Triều Tiên. Xin cậu đợi một chút.” Đoạn bước ra ngoài.
Đinh Hương vẫn đợi ngoài cửa, liền thò đầu nói: “Thiếu gia, bọn Niên đàn chủ vẫn ở trong sảnh, bình an vô sự, chỉ là có rất nhiều người bao vây.”
Gã đáp: “Được. Muội nói với Niên đàn chủ, việc này ta không tiện nhúng tay, tất cả chuẩn bị quay về.” Đinh Hương vâng lời bước đi.
Không lâu sau, Phác lão đại trở lại: “Giang đàn chủ, chúa thượng mời cậu vào nội thất gặp mặt.”
Triệu Quan ngây người, không ngờ người Triều Tiên lại tự bộc lộ thân phận, muốn gặp mình, thầm nhủ: “Đã quyết định không nhúng tay, chi bằng không gặp họ càng tiện.” Bèn nói: “Thời gian không sớm nữa, tại hạ và Niên đàn chủ đều muốn về, xin báo lại với quý chúa thượng, tại hạ cáo lui.”
Phác lão đại nài: “Chúa thượng nghe nói Giang đàn chủ xuất thủ đánh lui địch nhân thì thập phần cảm kích, muốn trực tiếp cảm tạ, mong Giang đàn chủ đến gặp.”
Triệu Quan thấy hắn kiên trì, liền hỏi: “Triệu kiến tại hạ là tiểu hoàng tử quý quốc?”
Phác lão đại đáp: “Không, là trưởng công chúa tệ quốc.”
Triệu Quan ngây người, buột miệng: “Công chúa?”
Phác lão đại nói: “Chính thị. Công chúa điện hạ là chị ruột tiểu hoàng tử, ngài chạy thoát được toàn nhờ vào kế sách của vị hoàng tỷ này.”
Triệu Quan nghe đến hai từ công chúa liền nổi hứng, thầm nhủ: “Triệu Quan ta chưa từng được gặp công chúa, nếu được gặp vị Triều Tiên công chúa này cũng không tệ.” Liền hỏi: “Xin hỏi công chúa bao nhiêu tuổi rồi?”
Phác lão đại không ngờ gã mở miệng đã hỏi vậy, bất giác ngẩn người: “Chuyện này… tuổi của công chúa điện hạ, tại hạ cũng không biết…chắc… chắc hai mươi.”
Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Hóa ra hoàng tỷ trẻ thế? Vậy tiểu hoàng tử mấy tuổi?”
Phác lão đại đáp: “Tiểu hoàng tử điện hạ vừa tròn mười một.”
Triệu Quan bật cười: “Cái gì mà phản quốc loạn thần, phải bắt về ngay, hóa ra hoàng tử là trẻ con.”
Phác lão đại nói: “Chính thị. Hoàng tử công chúa đều là thân cao quý, dọc đường bôn ba chạy nạn, quả khổ cho hai vị điện hạ.”
Triệu Quan tiếp lời: “Các hạ quả rất trung thành với hai vị hoàng tử công chúa sa cơ này.”
Phác lão đại thở dài: “Không dám giấu đàn chủ, Phác Trung Nghị ta là võ quan ở Hán Kinh, năm xưa bị người ta vu oan đến nỗi bị tống vào ngục, may nhờ mẫu thân của công chúa và tiểu hoàng tử là Văn Định vương hậu minh oan mới giữ được cái mạng nhỏ nhoi này. Hôm nay tiểu hoàng tử sa cơ, tại hạ phải bảo vệ, không để tặc nhân làm thương hại nửa sợi tóc của họ. Công chúa một lòng bảo vệ hoàng đệ, nghe nói Giang đàn chủ tương trợ giải vây, cảm kích phi thường, vì thế mới muốn đặc biệt cảm tạ.”
Triệu Quan gật đầu: “Được, tại hạ sẽ đi bái kiến vị công chúa điện hạ này.” Gã đứng dậy bảo: “Phác lão đại, bọn Niên đàn chủ còn ở trong khách sảnh, mong ông chiếu cố.”
Phác lão đại thầm nhủ: “Người này thông minh thật, đã biết ta bắt họ Niên để kiềm chế gã không dám khinh cử vọng động.” Bèn mỉm cười: “Tại hạ và Niên đàn chủ là bạn làm ăn mười mấy năm, giao tình không thường, còn phải để Giang đàn chủ dặn dò sao? Mời đàn chủ.”
--- Xem tiếp hồi 156 ----
Triệu Quan ngưng thần nhìn một hồi: “Đinh Hương, muội có nghe thấy họ nói gì không?”
Đinh Hương lắng nghe: “Không hiểu được câu nào.” Đoạn tỉnh ngộ: “Đúng, họ không phải là người bản quốc.”
Triệu Quan gật đầu: “Chắc là sát thủ Triều Tiên quốc phái tới, trường đao của họ sắc như vậy, chắc họ là kẻ giết người trên thuyền.”
Đinh Hương nói: “Thiếu gia, sao cậu biết Phác lão đại bắt Triều Tiên hoàng tử vì muốn bảo vệ y?”
Triệu Quan đáp: “Lúc đầu ta chỉ có ý nghĩ này, sau đó thấy võ công của nhóm hải tặc chưa đạt mức nhất lưu, không thể dùng khoái đao giết người nên đoán được kẻ ra tay trên thuyền không phải họ. Hơn nữa lúc Niên đàn chủ đề cập đến tiểu hoàng tử, vẻ mặt Phác lão đại cực kỳ quái dị, tựa hồ vừa kinh ngạc vừa lo lắng, mới cho rằng hắn giữ Triều Tiên hoàng tử lại để bảo vệ.”
Đinh Hương gật đầu: “Thiếu gia nói có lý.”
Triệu Quan trầm ngâm: “Đinh Hương, Triều Tiên quốc hiệu xưng tiểu Trung Hoa, học bản lĩnh của thượng quốc không sai mảy may. Tân vương vừa lên ngôi, lập tức hạ thủ giết địch thủ chính trị, ngay cả em ruột cũng không tha, đuổi tận giết tuyệt đến tận Đại Minh chúng ta. Lợi hại, lợi hại!”
Đinh Hương thở dài: “Thiếu gia, xem ra Phác lão đại không chống nổi nhóm sát thủ. Chúng ta có nên nhúng tay vào, tuân theo chủ ý của thiếu gia đi.”
Triệu Quan mỉm cười nhìn cô: “Đinh Hương, muội không nhẫn tâm nhìn mấy người Triều Tiên lưu vong bị diệt, muốn cứu mạng tiểu hoàng tử, đúng không?”
Đinh Hương cúi đầu, coi như thừa nhận, gã lại cười: “Cũng được, ta cũng nghĩ vậy, đi nào, chúng ta đánh bại nhóm sát thủ rồi tính.”
Đinh Hương lộ vẻ vui mừng, theo gã ra ngoài đại môn, gã lách khỏi đám đông, tuốt yêu đao rú vang lao vào một võ sỹ. Đối phương thấy đao thế gấp gáp, vội vung đao chặn lại nhưng gã lập tức biến chiêu, lách đao chém xéo lên vai địch, viên võ sỹ gào lên rồi ngã gục, gã lại ngoắt đao chém vào võ sỹ khác. Chúng võ sỹ thấy gã đao pháp tinh kỳ, lập tức hè nhau vây công, gã thi triển Phi Phong đao pháp chém bị thương hai người nữa, tám người còn lại cầm đao ngưng thần quan sát, song phương sa vào cục diện giằng co. Chúng hải đạo nhận ra tám sát thủ ngừng tay, chuyên tâm đối phó Triệu Quan, liền vây thêm một vòng bên ngoài, nghiêm thần giới bị.
Triệu Quan ngầm quan sát tình thế, biết tám người đồng thời tấn công, mình không chống nổi, thầm nhủ: “Cần phải tốc chiến tốc quyết, chế trụ mấy tên này đã.” Tay trái gã nắm chặt ngô công tác trên eo, chợt quát vang, đơn đao chém vào võ sỹ bên trái, ngô công tác bay theo quấn vào cổ tay. Đao, tác của gã như hai cơn cuồng phong liên tiếp công vào chúng võ sỹ, tám người không ngờ gã xuất thủ nhanh như vậy, mấy người định bỏ chạy nhưng bị ngô công tác kéo lại, không lâu sau, cả tám đều bị đánh gục.
Đám hải tặc đứng ngoài thấy gã ra tay gọn gàng, đều không tự chủ khen hay, xông lên trói gô tám sát thủ. Triệu Quan thu đơn đao và ngô công tác, ngoái nhìn Phác lão đại: “Phác lão đại, chúng không phải là quan binh, càng không phải do Thanh Bang đưa đến, không can hệ đến tại hạ và Niên đàn chủ. Ông thấy lai lịch của chúng thế nào?”
Phác lão đại nhận ra gã xuất thủ tương trợ đánh bại sát thủ, võ công cao diệu kinh người nên vô cùng kinh hãi, nghe gã hỏi liền nhíu mày: “Tại hạ cũng không biết.”
Triệu Quan lại nói: “Tại hạ đoán chúng là sát thủ Triều Tiên quốc phái đến, đúng không?”
Phác lão đại sai thuộc hạ: “Lục trên mình chúng.” Rồi quát hỏi mấy võ sỹ, tám người hoàn toàn không để ý, tựa hồ không nghe thấy, Phác lão đại nổi giận: “Mấy tên chó chết không chịu nói tiếng Triều Tiên.”
Triệu Quan hơi ngẩn người, nhìn sang Phác lão đại, đúng lúc hắn cũng nhìn gã: “Giang đàn chủ, đa tạ cậu xuất thủ tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích, xin sang đây nói chuyện.”
Triệu Quan theo hắn vào một gian nhà, Phác lão đại quay lại nhìn gã, thần sắc nghiêm túc: “Giang đàn chủ, quý bang đến Hạ Phổ trấn này có ý đồ gì, xin hãy nói rõ.”
Triệu Quan đáp: “Tại hạ theo Niên đàn chủ đến đây. Tri phủ nghe nói có mấy tên Triều Tiên loạn thần trốn tại nơi này, kinh thành hạ lệnh buộc ông ta phải tìm ra đưa về kinh. Tri phủ không dám tới, mới nhờ Niên đàn chủ đến gặp ông.”
Phác lão đại chắp tay đi vòng vòng trong nhà: “Đàn chủ nhất định phải đưa người đi mới được, phải không?”
Triệu Quan đáp: “Không. Tại hạ không định nhúng tay vào việc này, tại hạ và Niên đàn chủ đến giờ vẫn không biết người cần tìm có ở đây không, mà cũng không muốn biết. Chúng ta ai làm việc nấy, có tan có tụ, ông để chúng ta đi, chúng ta nói với tri phủ không tìm được người là xong.”
Phác lão đại hỏi: “Dễ dàng vậy sao?”
Triệu Quan cười: “Dễ vậy đấy. Thanh Bang chúng ta trọng nhất chữ Nghĩa. Phác lão đại, ông vốn là người Triều Tiên? Ông và tiểu hoàng tử tất có uyên nguyên. Vì chủ tử tận trung tận nghĩa, nguyên là việc nên làm, Thanh Bang chúng ta sao lại không thành toàn giúp.”
Phác lão đại tựa hồ cả kinh, cúi đầu trầm tư một hồi mới ngẩng lên: “Giang đàn chủ, tại hạ tin cậu. Không sai, tại hạ là người Triều Tiên. Xin cậu đợi một chút.” Đoạn bước ra ngoài.
Đinh Hương vẫn đợi ngoài cửa, liền thò đầu nói: “Thiếu gia, bọn Niên đàn chủ vẫn ở trong sảnh, bình an vô sự, chỉ là có rất nhiều người bao vây.”
Gã đáp: “Được. Muội nói với Niên đàn chủ, việc này ta không tiện nhúng tay, tất cả chuẩn bị quay về.” Đinh Hương vâng lời bước đi.
Không lâu sau, Phác lão đại trở lại: “Giang đàn chủ, chúa thượng mời cậu vào nội thất gặp mặt.”
Triệu Quan ngây người, không ngờ người Triều Tiên lại tự bộc lộ thân phận, muốn gặp mình, thầm nhủ: “Đã quyết định không nhúng tay, chi bằng không gặp họ càng tiện.” Bèn nói: “Thời gian không sớm nữa, tại hạ và Niên đàn chủ đều muốn về, xin báo lại với quý chúa thượng, tại hạ cáo lui.”
Phác lão đại nài: “Chúa thượng nghe nói Giang đàn chủ xuất thủ đánh lui địch nhân thì thập phần cảm kích, muốn trực tiếp cảm tạ, mong Giang đàn chủ đến gặp.”
Triệu Quan thấy hắn kiên trì, liền hỏi: “Triệu kiến tại hạ là tiểu hoàng tử quý quốc?”
Phác lão đại đáp: “Không, là trưởng công chúa tệ quốc.”
Triệu Quan ngây người, buột miệng: “Công chúa?”
Phác lão đại nói: “Chính thị. Công chúa điện hạ là chị ruột tiểu hoàng tử, ngài chạy thoát được toàn nhờ vào kế sách của vị hoàng tỷ này.”
Triệu Quan nghe đến hai từ công chúa liền nổi hứng, thầm nhủ: “Triệu Quan ta chưa từng được gặp công chúa, nếu được gặp vị Triều Tiên công chúa này cũng không tệ.” Liền hỏi: “Xin hỏi công chúa bao nhiêu tuổi rồi?”
Phác lão đại không ngờ gã mở miệng đã hỏi vậy, bất giác ngẩn người: “Chuyện này… tuổi của công chúa điện hạ, tại hạ cũng không biết…chắc… chắc hai mươi.”
Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Hóa ra hoàng tỷ trẻ thế? Vậy tiểu hoàng tử mấy tuổi?”
Phác lão đại đáp: “Tiểu hoàng tử điện hạ vừa tròn mười một.”
Triệu Quan bật cười: “Cái gì mà phản quốc loạn thần, phải bắt về ngay, hóa ra hoàng tử là trẻ con.”
Phác lão đại nói: “Chính thị. Hoàng tử công chúa đều là thân cao quý, dọc đường bôn ba chạy nạn, quả khổ cho hai vị điện hạ.”
Triệu Quan tiếp lời: “Các hạ quả rất trung thành với hai vị hoàng tử công chúa sa cơ này.”
Phác lão đại thở dài: “Không dám giấu đàn chủ, Phác Trung Nghị ta là võ quan ở Hán Kinh, năm xưa bị người ta vu oan đến nỗi bị tống vào ngục, may nhờ mẫu thân của công chúa và tiểu hoàng tử là Văn Định vương hậu minh oan mới giữ được cái mạng nhỏ nhoi này. Hôm nay tiểu hoàng tử sa cơ, tại hạ phải bảo vệ, không để tặc nhân làm thương hại nửa sợi tóc của họ. Công chúa một lòng bảo vệ hoàng đệ, nghe nói Giang đàn chủ tương trợ giải vây, cảm kích phi thường, vì thế mới muốn đặc biệt cảm tạ.”
Triệu Quan gật đầu: “Được, tại hạ sẽ đi bái kiến vị công chúa điện hạ này.” Gã đứng dậy bảo: “Phác lão đại, bọn Niên đàn chủ còn ở trong khách sảnh, mong ông chiếu cố.”
Phác lão đại thầm nhủ: “Người này thông minh thật, đã biết ta bắt họ Niên để kiềm chế gã không dám khinh cử vọng động.” Bèn mỉm cười: “Tại hạ và Niên đàn chủ là bạn làm ăn mười mấy năm, giao tình không thường, còn phải để Giang đàn chủ dặn dò sao? Mời đàn chủ.”
--- Xem tiếp hồi 156 ----
/213
|