Triệu Quan nghe Niên Đại Vỹ kể lại bèn nói: “Việc này quả nhiên có khúc mắc. Hình như Triều Tiên tân vương muốn nhanh chóng tóm được gã đệ đệ phản tặc này, tránh để gã cấu kết thế lực bên ngoài nên mới vội vàng nhờ Trung Hoa thượng quốc chúng ta giúp đỡ bắt về. Mấy tên cẩm y vệ gì đó đến tận Thiên Tân, chắc muốn áp giải tiểu hoàng tử kia về kinh. Việc của Triều Tiên quốc, chúng ta vốn không nên dính vào, hiện tại đã biết được hạ lạc của chúng, tri phủ còn tìm Niên đàn chủ làm gì?”
Niên Đại Vỹ vỗ đùi: “Phiền phức là ở đó. Nhóm Triều Tiên phản tặc đang trú trong một thôn nhỏ tên là Hạ Phổ trấn, vốn là một hải đạo quật nguy hiểm, bách tính tầm thường có ai dám đến gần thôn đó trong vòng một dặm, ngay cả quan binh cũng chỉ kính nhi viễn chi, không dám tự tiện xông vào. Tri phủ phái người đến nhờ vả nhưng không nói đến hải quật này. Ài, chúng ta quan binh không phải quan binh, bộ khoái cũng không phải bộ khoái, có tác dụng gì mà phải làm việc cho quan phủ, đấu với hải tặc có phải cứ thích xưng cuồng là được đâu. Ai cũng đoán ra nhóm hải tặc này ra tay giết người trên thuyền, chúng bắt mấy tên Triều Tiên phản tặc đi làm gì nhỉ? Tri phủ muốn tìm vị Triều Tiên hoàng tử về để giao cho cẩm y vệ nhưng cũng đành bó tay, ông ta biết lão ca trước đây có quan hệ với nhóm hải tặc nên mới đến nhờ vả lão ca đứng ra thương lượng điều kiện cho chúng chịu thả người.”
Triệu Quan cười: “Niên đàn chủ giao du rộng, ngay cả hải tặc cũng là đối tác, tri phủ còn phải đến nhờ vả. Vị Quế tri phủ này nợ ân tình của đàn chủ, ngày sau tất báo đáp, tài nguyên đương nhiên vào nhà như nước.”
Niên Đại Vỹ bình thường vẫn cầm kim toán bàn trên tay, tiếng lách cách vang lên, nghe gã nói vậy liền đỏ bừng mặt, vội dừng tay, đẩy toán bàn sang một bên: “Giang huynh đệ nói đùa rồi. Lão ca ca nghe lời huynh đệ, không dám tham ô công khoản, động đến của cải của dân. Có câu rằng ‘bất nhân để giàu có, lúc về già tất chịu khổ’, lão ca ca ghi nhớ trong tâm, khi nào dám làm thế, chỉ một lòng làm việc tốt.”
Triệu Quan bật cười: “Cũng có câu ‘nhà làm việc thiện tất có niềm vui’. Niên đàn chủ làm nhiều việc tốt cũng chính là tăng phúc cho con cháu.” Rồi chuyển sang chủ đề khác: “Việc này cũng lý thú lắm, huynh đệ giúp được gì, xin đàn chủ cứ nói thẳng ra.”
Niên Đại Vỹ cũng cười: “Giang đàn chủ đúng là hào sảng, lão ca ca đáp ứng Quế tri phủ tối nay sẽ đến Hạ Phổ gặp đầu lĩnh hải tặc, hỏi xem thế nào mới chịu giao người. Nếu chúng cần bạc thì đơn giản lắm, chỉ sợ chúng không buồn để ý đến tiền tài.”
Triệu Quan nói: “Đàn chủ sợ đánh không lại nên muốn huynh đệ đi cùng, đúng không?”
Niên Đại Vỹ gật đầu liên tục: “Chính thị. Giang huynh đệ võ công trí kế hơn người, nếu được huynh đệ chủ trì tất không còn sai sót. Việc này mà thành, tri phủ đồng ý giao toàn bộ sinh ý ở Thiên Tân cảng khẩu cho Thanh Bang, quả thật lợi ích không nhỏ. Giang huynh đệ tương trợ bản đàn giành được công lao này, tự nhiên hai đàn Tân Vũ, Canh Vũ cũng có phần.”
Triệu Quan trầm ngâm: “Niên huynh, có thể giúp huynh đệ trong bang kiếm tiền đương nhiên là việc đáng làm nhưng huynh đệ có một nguyên tắc là quyết không làm những việc giúp người khác làm ác, dồn người đến đường cùng, hoặc nhúng vào việc cốt nhục tương tàn.”
Niên Đại Vỹ ngây người, việc lão muốn mời gã đi cùng chẳng lẽ lại vòng vo như thế? Hiển nhiên gã không muốn giúp. Lão lập tức xoay chuyển ý nghĩ, cười vuốt: “Không nên nói thế. Ban nãy Giang huynh đệ cũng bảo chúng ta không nên nhúng vào việc của Triều Tiên quốc nhưng niệm tình bang giao hai nước, chúng ta giúp tân vương của họ bắt hoàng đệ phản tặc này chẳng qua thực hiện nghĩa vụ của thượng quốc, cũng coi là tận trách nhiệm với quốc gia. Hơn nữa Trung Hoa thượng quốc chúng ta chắc sẽ ngăn cản hai huynh đệ cốt nhục tương tàn, giúp họ nối lại tình xưa, tiểu hoàng tử bình an về nước, cùng hoàng huynh hòa thuận lại không phải là việc đáng làm sao?”
Triệu Quan đến gần lão cười bảo: “Niên đàn chủ, đại tự treo ở tổng đàn Thanh Bang chúng ta là chữ Nghĩa hay chữ Lợi nhỉ?”
Niên Đại Vỹ đành giả ngốc: “Tự nhiên là chữ Nghĩa.”
Triệu Quan cười bảo: “Vậy được rồi, huynh đệ đọc sách không nhiều nhưng cũng nhớ hai chữ này viết khác nhau, còn phân biệt được. Chúng ta đi nào.”
Niên Đại Vỹ thấy gã nói vậy đâm ra do dự, cùng đi là điềm lành hay họa? Lão không nắm được tây của Giang đàn chủ này, trừ việc biết gã thần thông quảng đại, trí dũng hơn người, không hiểu nổi cách hành xử ra sao? Khẩu khí của gã hình như có ý muốn bảo vệ nhóm Triều Tiên phản tặc, bất giác nóng lòng tự trách: “Niên Đại Vỹ ơi Niên Đại Vỹ, ngươi thấy bạc là mờ mắt, Giang Hạ này tuổi trẻ khí thịnh, không ưa gì người quan phủ, sao lại mong gã giúp làm việc quan phủ nhờ?”
Nhưng đã trót cưỡi lên lưng hổ, đành giả bộ vui vẻ: “Giang huynh đệ đồng ý xuất thủ tương trợ, tốt quá rồi. Việc không thể chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi.” Lại nói: “Lão ca ca mấy lần gặp gỡ đám hải tặc này, quy củ của chúng rất nghiêm, không cho mang theo nhiều người. Lần này chúng ta cũng chỉ được đi tổng cộng bảy người, lão ca ca định đưa Hải Khoát cùng hai thủ hạ đắc lực, Giang huynh đệ cũng nên chọn hai thủ hạ đi theo.”
Triệu Quan đồng ý, kể lại qua loa sự việc cho Bách Hoa môn nhân nghe, chúng nữ đều dày dạn kinh nghiệm, Bạch Lan Nhi liền đề nghị: “Ta tức khắc phái người điều tra mấy ngự tiền thị vệ này, chúng ta lên kinh tìm Loan Đao tam tặc, có lẽ sẽ moi được được đôi chút tin tức về chúng từ mấy tên nhãi này. Chuyện liên quan đến người Triều Tiên cũng có thể hỏi thêm mấy phần.”
Tiêu Mai Khôi góp lời: “Mấy tên hải tặc chó má có đáng gì, dám chống lại Bách Hoa môn chúng ta sao? Ta sẽ đem mấy tỷ muội đến mai phục ngoài thôn, nếu môn chủ động thủ với chúng, tất cả sẽ xông vào đánh cho chúng xiểng niểng.”
Triệu Quan gật đầu: “Được, các vị cứ chia nhau ra hành động. Lần này chúng ta lên kinh để tìm cừu gia đối đầu, không nên sinh chuyện thị phi. Nể tình huynh đệ với Niên đàn chủ, nhân thể giúp họ việc này, đêm nay sẽ tiến hành. Các vị cứ ở lại nhà Niên đàn chủ đợi thêm mấy ngày, Thanh Trúc tỷ cũng đã lên Bắc Kinh điều tra, chúng ta đợi tin đưa về rồi hẵng quyết định. Chuyến đi hải đạo quật tối nay, tại hạ không biết hung hiểm thế nào, đem theo Đinh Hương và Thư Cận là được.”
Bách Hoa môn nhân vâng dạ, Triệu Quan lại giúp Đinh Hương và Thư Cận giả nam trang, cùng lên đường theo Niên Đại Vỹ. Lúc đó tiết trời ngả sang cuối thu, khí lạnh se sắt, Niên Đại Vỹ chuẩn bị xe cộ rồi nói với Triệu Quan: “Đầu lĩnh hải tặc chúng ta gặp ở Hạ Phổ trấn họ Phác, được người ta gọi là Phác lão đại. Hắn làm ăn cướp hơn ba chục năm, hoành hành ngang dọc trên biển, hải tặc quanh đây đều tôn xưng hắn là Hải Đạo Vương. Uy danh của hắn ở Hạ Phổ trấn cũng tương đương với thế lực của Thanh Bang chúng ta trên sông.”
Triệu Quan gật đầu: “Võ công người này thế nào?”
Niên Đại Vỹ đáp: “Không hẳn thượng thừa nhưng võ dũng hơn người, quản thúc thủ hạ cực nghiêm, hơn trăm thủ hạ đều là tay cứng, nếu phải động thủ không dễ đối phó đâu.”
Triệu Quan nói: “Như vậy chúng ta đang gặp nguy hiểm.”
Niên Đại Vỹ cười nịnh: “Có Giang huynh đệ ở đây, nguy hiểm nào cũng hóa lành, lão ca ca không lo lắng gì.”
Triệu Quan biết lão ái tài ái mệnh, tuyệt không phải loại người chịu mạo hiểm, liền nhủ thầm: “Chắc lão bố trí huynh đệ trong bang theo sau tiếp ứng, hai người lão mang theo không phải tay mơ, muốn giữ an toàn cho hai cha con quả thật không thành vấn đề. Mai Khôi sư tỷ cũng đem người theo, nếu động thủ, chúng ta quyết không chịu lép.” Bèn hỏi: “Phác lão đại vì sao lại bắt giữ nhóm người Triều Tiên, Niên đàn chủ có manh mối gì không?”
Niên Đại Vỹ nhíu mày: “Lão ca ca cũng định hỏi cho ra lẽ việc này. Nếu chúng chỉ cần vàng chuộc người hoặc đám người Triều Tiên kia bỏ tiền mướn chúng bảo vệ thì còn cách thương lượng. Nếu vì nguyên nhân khác, chúng ta lại phải tìm đối sách mới.”
Hải đạo chi quật = Sào huyệt bọn cướp biển
Niên Đại Vỹ vỗ đùi: “Phiền phức là ở đó. Nhóm Triều Tiên phản tặc đang trú trong một thôn nhỏ tên là Hạ Phổ trấn, vốn là một hải đạo quật nguy hiểm, bách tính tầm thường có ai dám đến gần thôn đó trong vòng một dặm, ngay cả quan binh cũng chỉ kính nhi viễn chi, không dám tự tiện xông vào. Tri phủ phái người đến nhờ vả nhưng không nói đến hải quật này. Ài, chúng ta quan binh không phải quan binh, bộ khoái cũng không phải bộ khoái, có tác dụng gì mà phải làm việc cho quan phủ, đấu với hải tặc có phải cứ thích xưng cuồng là được đâu. Ai cũng đoán ra nhóm hải tặc này ra tay giết người trên thuyền, chúng bắt mấy tên Triều Tiên phản tặc đi làm gì nhỉ? Tri phủ muốn tìm vị Triều Tiên hoàng tử về để giao cho cẩm y vệ nhưng cũng đành bó tay, ông ta biết lão ca trước đây có quan hệ với nhóm hải tặc nên mới đến nhờ vả lão ca đứng ra thương lượng điều kiện cho chúng chịu thả người.”
Triệu Quan cười: “Niên đàn chủ giao du rộng, ngay cả hải tặc cũng là đối tác, tri phủ còn phải đến nhờ vả. Vị Quế tri phủ này nợ ân tình của đàn chủ, ngày sau tất báo đáp, tài nguyên đương nhiên vào nhà như nước.”
Niên Đại Vỹ bình thường vẫn cầm kim toán bàn trên tay, tiếng lách cách vang lên, nghe gã nói vậy liền đỏ bừng mặt, vội dừng tay, đẩy toán bàn sang một bên: “Giang huynh đệ nói đùa rồi. Lão ca ca nghe lời huynh đệ, không dám tham ô công khoản, động đến của cải của dân. Có câu rằng ‘bất nhân để giàu có, lúc về già tất chịu khổ’, lão ca ca ghi nhớ trong tâm, khi nào dám làm thế, chỉ một lòng làm việc tốt.”
Triệu Quan bật cười: “Cũng có câu ‘nhà làm việc thiện tất có niềm vui’. Niên đàn chủ làm nhiều việc tốt cũng chính là tăng phúc cho con cháu.” Rồi chuyển sang chủ đề khác: “Việc này cũng lý thú lắm, huynh đệ giúp được gì, xin đàn chủ cứ nói thẳng ra.”
Niên Đại Vỹ cũng cười: “Giang đàn chủ đúng là hào sảng, lão ca ca đáp ứng Quế tri phủ tối nay sẽ đến Hạ Phổ gặp đầu lĩnh hải tặc, hỏi xem thế nào mới chịu giao người. Nếu chúng cần bạc thì đơn giản lắm, chỉ sợ chúng không buồn để ý đến tiền tài.”
Triệu Quan nói: “Đàn chủ sợ đánh không lại nên muốn huynh đệ đi cùng, đúng không?”
Niên Đại Vỹ gật đầu liên tục: “Chính thị. Giang huynh đệ võ công trí kế hơn người, nếu được huynh đệ chủ trì tất không còn sai sót. Việc này mà thành, tri phủ đồng ý giao toàn bộ sinh ý ở Thiên Tân cảng khẩu cho Thanh Bang, quả thật lợi ích không nhỏ. Giang huynh đệ tương trợ bản đàn giành được công lao này, tự nhiên hai đàn Tân Vũ, Canh Vũ cũng có phần.”
Triệu Quan trầm ngâm: “Niên huynh, có thể giúp huynh đệ trong bang kiếm tiền đương nhiên là việc đáng làm nhưng huynh đệ có một nguyên tắc là quyết không làm những việc giúp người khác làm ác, dồn người đến đường cùng, hoặc nhúng vào việc cốt nhục tương tàn.”
Niên Đại Vỹ ngây người, việc lão muốn mời gã đi cùng chẳng lẽ lại vòng vo như thế? Hiển nhiên gã không muốn giúp. Lão lập tức xoay chuyển ý nghĩ, cười vuốt: “Không nên nói thế. Ban nãy Giang huynh đệ cũng bảo chúng ta không nên nhúng vào việc của Triều Tiên quốc nhưng niệm tình bang giao hai nước, chúng ta giúp tân vương của họ bắt hoàng đệ phản tặc này chẳng qua thực hiện nghĩa vụ của thượng quốc, cũng coi là tận trách nhiệm với quốc gia. Hơn nữa Trung Hoa thượng quốc chúng ta chắc sẽ ngăn cản hai huynh đệ cốt nhục tương tàn, giúp họ nối lại tình xưa, tiểu hoàng tử bình an về nước, cùng hoàng huynh hòa thuận lại không phải là việc đáng làm sao?”
Triệu Quan đến gần lão cười bảo: “Niên đàn chủ, đại tự treo ở tổng đàn Thanh Bang chúng ta là chữ Nghĩa hay chữ Lợi nhỉ?”
Niên Đại Vỹ đành giả ngốc: “Tự nhiên là chữ Nghĩa.”
Triệu Quan cười bảo: “Vậy được rồi, huynh đệ đọc sách không nhiều nhưng cũng nhớ hai chữ này viết khác nhau, còn phân biệt được. Chúng ta đi nào.”
Niên Đại Vỹ thấy gã nói vậy đâm ra do dự, cùng đi là điềm lành hay họa? Lão không nắm được tây của Giang đàn chủ này, trừ việc biết gã thần thông quảng đại, trí dũng hơn người, không hiểu nổi cách hành xử ra sao? Khẩu khí của gã hình như có ý muốn bảo vệ nhóm Triều Tiên phản tặc, bất giác nóng lòng tự trách: “Niên Đại Vỹ ơi Niên Đại Vỹ, ngươi thấy bạc là mờ mắt, Giang Hạ này tuổi trẻ khí thịnh, không ưa gì người quan phủ, sao lại mong gã giúp làm việc quan phủ nhờ?”
Nhưng đã trót cưỡi lên lưng hổ, đành giả bộ vui vẻ: “Giang huynh đệ đồng ý xuất thủ tương trợ, tốt quá rồi. Việc không thể chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi.” Lại nói: “Lão ca ca mấy lần gặp gỡ đám hải tặc này, quy củ của chúng rất nghiêm, không cho mang theo nhiều người. Lần này chúng ta cũng chỉ được đi tổng cộng bảy người, lão ca ca định đưa Hải Khoát cùng hai thủ hạ đắc lực, Giang huynh đệ cũng nên chọn hai thủ hạ đi theo.”
Triệu Quan đồng ý, kể lại qua loa sự việc cho Bách Hoa môn nhân nghe, chúng nữ đều dày dạn kinh nghiệm, Bạch Lan Nhi liền đề nghị: “Ta tức khắc phái người điều tra mấy ngự tiền thị vệ này, chúng ta lên kinh tìm Loan Đao tam tặc, có lẽ sẽ moi được được đôi chút tin tức về chúng từ mấy tên nhãi này. Chuyện liên quan đến người Triều Tiên cũng có thể hỏi thêm mấy phần.”
Tiêu Mai Khôi góp lời: “Mấy tên hải tặc chó má có đáng gì, dám chống lại Bách Hoa môn chúng ta sao? Ta sẽ đem mấy tỷ muội đến mai phục ngoài thôn, nếu môn chủ động thủ với chúng, tất cả sẽ xông vào đánh cho chúng xiểng niểng.”
Triệu Quan gật đầu: “Được, các vị cứ chia nhau ra hành động. Lần này chúng ta lên kinh để tìm cừu gia đối đầu, không nên sinh chuyện thị phi. Nể tình huynh đệ với Niên đàn chủ, nhân thể giúp họ việc này, đêm nay sẽ tiến hành. Các vị cứ ở lại nhà Niên đàn chủ đợi thêm mấy ngày, Thanh Trúc tỷ cũng đã lên Bắc Kinh điều tra, chúng ta đợi tin đưa về rồi hẵng quyết định. Chuyến đi hải đạo quật tối nay, tại hạ không biết hung hiểm thế nào, đem theo Đinh Hương và Thư Cận là được.”
Bách Hoa môn nhân vâng dạ, Triệu Quan lại giúp Đinh Hương và Thư Cận giả nam trang, cùng lên đường theo Niên Đại Vỹ. Lúc đó tiết trời ngả sang cuối thu, khí lạnh se sắt, Niên Đại Vỹ chuẩn bị xe cộ rồi nói với Triệu Quan: “Đầu lĩnh hải tặc chúng ta gặp ở Hạ Phổ trấn họ Phác, được người ta gọi là Phác lão đại. Hắn làm ăn cướp hơn ba chục năm, hoành hành ngang dọc trên biển, hải tặc quanh đây đều tôn xưng hắn là Hải Đạo Vương. Uy danh của hắn ở Hạ Phổ trấn cũng tương đương với thế lực của Thanh Bang chúng ta trên sông.”
Triệu Quan gật đầu: “Võ công người này thế nào?”
Niên Đại Vỹ đáp: “Không hẳn thượng thừa nhưng võ dũng hơn người, quản thúc thủ hạ cực nghiêm, hơn trăm thủ hạ đều là tay cứng, nếu phải động thủ không dễ đối phó đâu.”
Triệu Quan nói: “Như vậy chúng ta đang gặp nguy hiểm.”
Niên Đại Vỹ cười nịnh: “Có Giang huynh đệ ở đây, nguy hiểm nào cũng hóa lành, lão ca ca không lo lắng gì.”
Triệu Quan biết lão ái tài ái mệnh, tuyệt không phải loại người chịu mạo hiểm, liền nhủ thầm: “Chắc lão bố trí huynh đệ trong bang theo sau tiếp ứng, hai người lão mang theo không phải tay mơ, muốn giữ an toàn cho hai cha con quả thật không thành vấn đề. Mai Khôi sư tỷ cũng đem người theo, nếu động thủ, chúng ta quyết không chịu lép.” Bèn hỏi: “Phác lão đại vì sao lại bắt giữ nhóm người Triều Tiên, Niên đàn chủ có manh mối gì không?”
Niên Đại Vỹ nhíu mày: “Lão ca ca cũng định hỏi cho ra lẽ việc này. Nếu chúng chỉ cần vàng chuộc người hoặc đám người Triều Tiên kia bỏ tiền mướn chúng bảo vệ thì còn cách thương lượng. Nếu vì nguyên nhân khác, chúng ta lại phải tìm đối sách mới.”
Hải đạo chi quật = Sào huyệt bọn cướp biển
/213
|