Lăng Hạo Thiên rời khỏi Tung Sơn, biết mình hiện thân xuất thủ phá hỏng mưu kế của Thanh Hiển, chúng lạt ma hiện tại hiểu rõ mình là ai, tuyệt không dễ dàng bỏ qua, trong lúc bản thân nội thương không nhẹ, nếu bị chúng tìm tới, ắt khó chống chọi. Người chính phái bất mãn với việc y nổi danh, đương nhiên không giúp đỡ, y cũng không để ý, thầm nhủ: “Ta vốn cũng không muốn lên Tung Sơn tham gia đại hội, càng không nên giao hảo với họ, chi bằng đến Hàng Châu tìm Triệu Quan uống rượu say sưa một phen cho thống khoái.”
Y rảo bước xuống núi, đi hơn mười dặm cảm giác thể lực không đủ, bèn vào một ngôi miếu nhỏ ở lưng núi nghỉ chân. Lồng ngực đau đớn khiến y khó ngủ, đang ngẩn ngơ nhìn đĩa đèn trên bàn chợt nghe có tiếng đẩy cửa, liền nhổm dậy hỏi: “Ai đó?” Người ngoài cửa không đáp, y bước ra, liền thấy một bạch y thiếu nữ lặng lẽ đứng giữa cửa, chính thị Văn Xước Ước.
Lăng Hạo Thiên không ngờ mình thành mũi dùi cho cả võ lâm chĩa vào mà nàng vẫn mạo hiểm bám theo: “Xước Ước, là cô nương.”
Văn Xước Ước bước vào, đóng cửa lại hỏi với vẻ lo lắng: “Huynh không sao chứ? Muội… lo quá.”
Y cười đáp: “Tại hạ vẫn sống ung dung, cô nương lo lắng chuyện gì? Vì sao mỗi lần tại hạ trúng độc, thụ thương hay gặp tai họa đều có cô nương tìm tới? Phải chăng cô nương hiềm đời sống quá bình an nhạt nhẽo nên muốn theo tại hạ nếm mùi kinh hiểm? Được rồi, những gì náo nhiệt nhất lần này đã biểu diễn xong, tại hạ thấy cô nương nên về nhà cho sớm.”
Văn Xước Ước ngẩng lên, nói thẳng vào vấn đề: “Tiểu Tam nhi, huynh không thể bỏ muội lại. Muội phải đi cùng huynh.”
Lăng Hạo Thiên ngẩn người: “Theo tại hạ đi đâu?”
Văn Xước Ước đáp: “Chân trời góc biển muội cũng theo.”
Y lắc đầu: “Ai muốn tới chân trời góc biển làm gì? Tại hạ muốn về nhà. Cô nương muốn theo tại hạ về nhà chăng?”
Văn Xước Ước đỏ bừng mặt, mím môi: “Cũng được.”
Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên, chợt hiểu ý nàng, thu ngay vẻ cười cợt lại.
Văn Xước Ước cúi đầu, thần sắc kiên quyết, hai gò má ửng hồng, nhẹ giọng: “Tiểu Tam nhi, cả đời này muội quyết theo huynh.”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng gọi ba chữ “Tiểu Tam nhi”, ngữ khí êm ru sao mà quen thuộc, trong lòng liền kích động, những tình cảm dành cho Bảo An bị dồn nén đột nhiên bung ra, đưa tay ôm chặt nàng, hôn nhẹ lên my tâm. Tim Văn Xước Ước đập nhanh hẳn, mặt đỏ lựng, hơi thở nặng nhọc, y ôm nàng lùi lại hai bước, đập vào chiếc bàn khiến đĩa đèn tắt ngóm.
Trong phòng liền tối om, y lập tức tỉnh lại, đẩy nàng ra, lí nhí: “Xước Ước cô nương, xin lỗi.” Đang định đẩy cửa bước ra thì nàng nắm tay y: “Chậm đã.”
Y lãnh tĩnh lại dựa vào tường thở hồng hộc, cảm giác vết thương trên ngực đau đớn cùng cực, không rõ vì nội thương hay đau lòng?
Văn Xước Ước đốt đĩa đèn lên, y quay lại, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng ngưng vọng vào y: “Huynh đang nghĩ gì?” Y không đáp.
Văn Xước Ước đến trước mặt y: “Vừa nãy huynh hôn muội, kỳ thật trong lòng coi muội là cô nương khác, đúng không?”
Y lắc đầu: “Tại hạ nhất thời xung động nên cư xử vô lễ, mong cô nương bỏ quá cho.”
Văn Xước Ước thở dài: “Muội biết, huynh đang nhớ Trịnh Bảo An.”
Toàn thân y run lên, ngẩng phắt lên: “Cô nương nói linh tinh gì vậy?”
Nàng nhìn y, đáp: “Muội biết đại ca huynh và Bảo An thành hôn nên huynh mới hạ sơn. Vì sao huynh còn không thừa nhận?”
Lăng Hạo Thiên không thể khắc chế được nữa, ngồi sụp xuống ôm đầu khóc rống lên. Văn Xước Ước đưa tay đỡ y, thấp giọng an ủi: “Đó không hẳn là việc bó tay. Tiểu Tam nhi, vì sao huynh không về nhà nói cho Bảo An biết tâm ý?”
Y lắc đầu: “Tại hạ có nói ra cũng vô dụng. Tại hạ có điểm nào so được với đại ca? Vì sao lại ngăn trở hảo sự của họ, lại gây ra chuyện có lỗi với đại ca?”
Văn Xước Ước im lặng, một lúc sau với thở dài: “Muội ghé qua Hổ Sơn, ai cũng lo cho huynh, mong huynh về sớm. Bảo An hỏi thăm huynh mấy lần, cha mẹ huynh cũng nhớ huynh. Muội nghe nói hôn lễ được định vào mười tám tháng mười, ca ca huynh… ca ca huynh hy vọng huynh có thể quay về.” Y càng khóc nức nở, lắc đầu: “Tại hạ không dám quay về.”
Văn Xước Ước thở dài, không biết nên nói gì, chỉ thấp giọng: “Huynh khóc cho thỏa lòng đi.”
Sáng hôm sau, lúc nàng tỉnh lại, Lăng Hạo Thiên đã không còn ở đó, nàng ngẩn người một lúc, nhìn lên nóc phòng trống hoác, lòng trống trải khôn tả. Bên tai nàng cơ hồ vẫn văng vẳng tiếng khóc nức nở của y, lòng vừa thường cảm vừa chua xót: “Cả đời này chắc huynh ấy không quên nổi Bảo An, lúc huynh ấy thương tâm có ta ở bên cạnh, còn lúc ta nát lòng, có ai chia sẻ không?”
Lăng Hạo Thiên rời khỏi Văn Xước Ước, lòng vừa đau đớn vừa hổ thẹn, không biết từ rày nên làm gì, cứ cất bước lên núi, chợt có hai tăng nhân chạy đến quát hỏi: “Kẻ nào dám xông vào bản tự?”
Y hoàn toàn không để ý, đi thẳng lên núi, hai tăng nhân nguyên là người Thiếu Lâm nhưng chức vị rất thấp, không được tham dự Tung Sơn đại hội nên không biết y thấy y mắt đỏ hoe, thần thái lạ lùng bèn đưa mắt nhìn nhau, đưa mộc côn ngăn lại. Y vươn tay đoạt lấy, quăng xuống đất rồi không buồn quay lại, đi thẳng lên núi, hai tăng nhân thấy y xuất thủ quá nhanh, đều kinh ngạc, truyền tin lên núi ngay. Dọc đường y chạm trán bảy, tám nhóm tăng nhân ngăn cản nhưng y không nói câu nào, đánh lùi tất cả, đến thẳng cửa chùa.
Ở đó có mười tám võ tăng cầm tề my côn giận dữ nhìn y. Y quát vang xông thẳng tới, mười tám người quát lên, kết thành trận thế vây lại. Lúc đó y cần có người phát tiết nên điên cuồng đám đá, mười tám người quả nhiên không làm gì được; không hiểu qua bao lâu, nội thương của y phát tác, ngực đau như dao cắt, trong lúc phân thần, chân trúng ngay một côn đau thấu xương, ngã gục xuống. Ba tăng nhân xông lên dùng côn ép y xuống, một người quát: “Tiểu tử là ai dám lên núi gây loạn?”
Y nhắm mắt không đáp, một võ tăng lại hỏi: “Ngươi có mưu đồ gì, mau nói ra, tránh bị một trận đòn nên thân.”
Y mở mắt: “Sao ngươi không giết ta luôn đi?”
Võ tăng sửng sốt, y chợt uốn hông đứng dậy, quét mạnh chân trái hất ngã hai tăng nhân, nghiêng đầu tránh cây côn đập vào mặt rồi đoạt luôn hai cây tề my côn múa tít khiến chúng tăng không tài nào áp sát được.
Y thấy chúng tăng không phải đối thủ bèn quăng hai cây côn tiến tới cửa chùa, mười tám võ tăng lại quát vang giận dữ, cùng xông lên, chợt trong cửa vang lên tiếng hô: “Mau dừng tay.”
Mười tám võ tăng lập tức lui ngay, y ngẩng lên, nhận ra một trung niên tăng nhân đi tới: “Tiểu Tam, là thiếu hiệp! Thiếu hiệp không sao chứ?” Chính thị Thanh Triệu đại sư. Ông quay lại bảo mười tám võ tăng: “Vị này là Lăng Hạo Thiên, Lăng tam thí chủ, ân nhân của Thiếu Lâm chúng ta, các ngươi còn không mau thỉnh tội.”
Lăng Hạo Thiên ngây người, lúc đó mới biết mình quay lại Thiếu Lâm Tự. Thanh Triệu thấy thần sắc y quái lạ, bèn tiến lên nắm tay hỏi với vẻ quan tâm: “Tiểu Tam huynh đệ, nội thương thế nào rồi? Không sao chứ?” Y lắc đầu.
Thanh Triệu thở dài: “Trong chính phái cũng có những người lòng dạ hẹp hòi, xuất ngôn thiên khích, tiểu huynh đệ đừng để trong lòng, Thiếu Lâm Tự đều thừa nhận ân tình của tiểu huynh đệ. Người chính phái đều đã hạ sơn, đại hội cũng kết thúc, huynh đệ yên tâm, Thiếu Lâm Tự vĩnh viễn hoan nghênh huynh đệ.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Những người đó nói gì, vãn bối không nhớ nửa câu. Thanh Triệu đại sư, vãn bối có thể mượn tạm một gian phòng trống ở lại quý tự mấy ngày chăng?” Thanh Triệu gật đầu, thấy y không muốn nói ra tâm sự nên không hỏi nhiều, đưa y về phòng nghỉ ngơi.
--- Xem tiếp hồi 151 ----
Y rảo bước xuống núi, đi hơn mười dặm cảm giác thể lực không đủ, bèn vào một ngôi miếu nhỏ ở lưng núi nghỉ chân. Lồng ngực đau đớn khiến y khó ngủ, đang ngẩn ngơ nhìn đĩa đèn trên bàn chợt nghe có tiếng đẩy cửa, liền nhổm dậy hỏi: “Ai đó?” Người ngoài cửa không đáp, y bước ra, liền thấy một bạch y thiếu nữ lặng lẽ đứng giữa cửa, chính thị Văn Xước Ước.
Lăng Hạo Thiên không ngờ mình thành mũi dùi cho cả võ lâm chĩa vào mà nàng vẫn mạo hiểm bám theo: “Xước Ước, là cô nương.”
Văn Xước Ước bước vào, đóng cửa lại hỏi với vẻ lo lắng: “Huynh không sao chứ? Muội… lo quá.”
Y cười đáp: “Tại hạ vẫn sống ung dung, cô nương lo lắng chuyện gì? Vì sao mỗi lần tại hạ trúng độc, thụ thương hay gặp tai họa đều có cô nương tìm tới? Phải chăng cô nương hiềm đời sống quá bình an nhạt nhẽo nên muốn theo tại hạ nếm mùi kinh hiểm? Được rồi, những gì náo nhiệt nhất lần này đã biểu diễn xong, tại hạ thấy cô nương nên về nhà cho sớm.”
Văn Xước Ước ngẩng lên, nói thẳng vào vấn đề: “Tiểu Tam nhi, huynh không thể bỏ muội lại. Muội phải đi cùng huynh.”
Lăng Hạo Thiên ngẩn người: “Theo tại hạ đi đâu?”
Văn Xước Ước đáp: “Chân trời góc biển muội cũng theo.”
Y lắc đầu: “Ai muốn tới chân trời góc biển làm gì? Tại hạ muốn về nhà. Cô nương muốn theo tại hạ về nhà chăng?”
Văn Xước Ước đỏ bừng mặt, mím môi: “Cũng được.”
Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên, chợt hiểu ý nàng, thu ngay vẻ cười cợt lại.
Văn Xước Ước cúi đầu, thần sắc kiên quyết, hai gò má ửng hồng, nhẹ giọng: “Tiểu Tam nhi, cả đời này muội quyết theo huynh.”
Lăng Hạo Thiên nghe nàng gọi ba chữ “Tiểu Tam nhi”, ngữ khí êm ru sao mà quen thuộc, trong lòng liền kích động, những tình cảm dành cho Bảo An bị dồn nén đột nhiên bung ra, đưa tay ôm chặt nàng, hôn nhẹ lên my tâm. Tim Văn Xước Ước đập nhanh hẳn, mặt đỏ lựng, hơi thở nặng nhọc, y ôm nàng lùi lại hai bước, đập vào chiếc bàn khiến đĩa đèn tắt ngóm.
Trong phòng liền tối om, y lập tức tỉnh lại, đẩy nàng ra, lí nhí: “Xước Ước cô nương, xin lỗi.” Đang định đẩy cửa bước ra thì nàng nắm tay y: “Chậm đã.”
Y lãnh tĩnh lại dựa vào tường thở hồng hộc, cảm giác vết thương trên ngực đau đớn cùng cực, không rõ vì nội thương hay đau lòng?
Văn Xước Ước đốt đĩa đèn lên, y quay lại, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng ngưng vọng vào y: “Huynh đang nghĩ gì?” Y không đáp.
Văn Xước Ước đến trước mặt y: “Vừa nãy huynh hôn muội, kỳ thật trong lòng coi muội là cô nương khác, đúng không?”
Y lắc đầu: “Tại hạ nhất thời xung động nên cư xử vô lễ, mong cô nương bỏ quá cho.”
Văn Xước Ước thở dài: “Muội biết, huynh đang nhớ Trịnh Bảo An.”
Toàn thân y run lên, ngẩng phắt lên: “Cô nương nói linh tinh gì vậy?”
Nàng nhìn y, đáp: “Muội biết đại ca huynh và Bảo An thành hôn nên huynh mới hạ sơn. Vì sao huynh còn không thừa nhận?”
Lăng Hạo Thiên không thể khắc chế được nữa, ngồi sụp xuống ôm đầu khóc rống lên. Văn Xước Ước đưa tay đỡ y, thấp giọng an ủi: “Đó không hẳn là việc bó tay. Tiểu Tam nhi, vì sao huynh không về nhà nói cho Bảo An biết tâm ý?”
Y lắc đầu: “Tại hạ có nói ra cũng vô dụng. Tại hạ có điểm nào so được với đại ca? Vì sao lại ngăn trở hảo sự của họ, lại gây ra chuyện có lỗi với đại ca?”
Văn Xước Ước im lặng, một lúc sau với thở dài: “Muội ghé qua Hổ Sơn, ai cũng lo cho huynh, mong huynh về sớm. Bảo An hỏi thăm huynh mấy lần, cha mẹ huynh cũng nhớ huynh. Muội nghe nói hôn lễ được định vào mười tám tháng mười, ca ca huynh… ca ca huynh hy vọng huynh có thể quay về.” Y càng khóc nức nở, lắc đầu: “Tại hạ không dám quay về.”
Văn Xước Ước thở dài, không biết nên nói gì, chỉ thấp giọng: “Huynh khóc cho thỏa lòng đi.”
Sáng hôm sau, lúc nàng tỉnh lại, Lăng Hạo Thiên đã không còn ở đó, nàng ngẩn người một lúc, nhìn lên nóc phòng trống hoác, lòng trống trải khôn tả. Bên tai nàng cơ hồ vẫn văng vẳng tiếng khóc nức nở của y, lòng vừa thường cảm vừa chua xót: “Cả đời này chắc huynh ấy không quên nổi Bảo An, lúc huynh ấy thương tâm có ta ở bên cạnh, còn lúc ta nát lòng, có ai chia sẻ không?”
Lăng Hạo Thiên rời khỏi Văn Xước Ước, lòng vừa đau đớn vừa hổ thẹn, không biết từ rày nên làm gì, cứ cất bước lên núi, chợt có hai tăng nhân chạy đến quát hỏi: “Kẻ nào dám xông vào bản tự?”
Y hoàn toàn không để ý, đi thẳng lên núi, hai tăng nhân nguyên là người Thiếu Lâm nhưng chức vị rất thấp, không được tham dự Tung Sơn đại hội nên không biết y thấy y mắt đỏ hoe, thần thái lạ lùng bèn đưa mắt nhìn nhau, đưa mộc côn ngăn lại. Y vươn tay đoạt lấy, quăng xuống đất rồi không buồn quay lại, đi thẳng lên núi, hai tăng nhân thấy y xuất thủ quá nhanh, đều kinh ngạc, truyền tin lên núi ngay. Dọc đường y chạm trán bảy, tám nhóm tăng nhân ngăn cản nhưng y không nói câu nào, đánh lùi tất cả, đến thẳng cửa chùa.
Ở đó có mười tám võ tăng cầm tề my côn giận dữ nhìn y. Y quát vang xông thẳng tới, mười tám người quát lên, kết thành trận thế vây lại. Lúc đó y cần có người phát tiết nên điên cuồng đám đá, mười tám người quả nhiên không làm gì được; không hiểu qua bao lâu, nội thương của y phát tác, ngực đau như dao cắt, trong lúc phân thần, chân trúng ngay một côn đau thấu xương, ngã gục xuống. Ba tăng nhân xông lên dùng côn ép y xuống, một người quát: “Tiểu tử là ai dám lên núi gây loạn?”
Y nhắm mắt không đáp, một võ tăng lại hỏi: “Ngươi có mưu đồ gì, mau nói ra, tránh bị một trận đòn nên thân.”
Y mở mắt: “Sao ngươi không giết ta luôn đi?”
Võ tăng sửng sốt, y chợt uốn hông đứng dậy, quét mạnh chân trái hất ngã hai tăng nhân, nghiêng đầu tránh cây côn đập vào mặt rồi đoạt luôn hai cây tề my côn múa tít khiến chúng tăng không tài nào áp sát được.
Y thấy chúng tăng không phải đối thủ bèn quăng hai cây côn tiến tới cửa chùa, mười tám võ tăng lại quát vang giận dữ, cùng xông lên, chợt trong cửa vang lên tiếng hô: “Mau dừng tay.”
Mười tám võ tăng lập tức lui ngay, y ngẩng lên, nhận ra một trung niên tăng nhân đi tới: “Tiểu Tam, là thiếu hiệp! Thiếu hiệp không sao chứ?” Chính thị Thanh Triệu đại sư. Ông quay lại bảo mười tám võ tăng: “Vị này là Lăng Hạo Thiên, Lăng tam thí chủ, ân nhân của Thiếu Lâm chúng ta, các ngươi còn không mau thỉnh tội.”
Lăng Hạo Thiên ngây người, lúc đó mới biết mình quay lại Thiếu Lâm Tự. Thanh Triệu thấy thần sắc y quái lạ, bèn tiến lên nắm tay hỏi với vẻ quan tâm: “Tiểu Tam huynh đệ, nội thương thế nào rồi? Không sao chứ?” Y lắc đầu.
Thanh Triệu thở dài: “Trong chính phái cũng có những người lòng dạ hẹp hòi, xuất ngôn thiên khích, tiểu huynh đệ đừng để trong lòng, Thiếu Lâm Tự đều thừa nhận ân tình của tiểu huynh đệ. Người chính phái đều đã hạ sơn, đại hội cũng kết thúc, huynh đệ yên tâm, Thiếu Lâm Tự vĩnh viễn hoan nghênh huynh đệ.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Những người đó nói gì, vãn bối không nhớ nửa câu. Thanh Triệu đại sư, vãn bối có thể mượn tạm một gian phòng trống ở lại quý tự mấy ngày chăng?” Thanh Triệu gật đầu, thấy y không muốn nói ra tâm sự nên không hỏi nhiều, đưa y về phòng nghỉ ngơi.
--- Xem tiếp hồi 151 ----
/213
|