Trương Khiết mỉm cười nói với Thạch Đĩnh: “Hôm nay vốn định tranh cao thấp với huynh nhưng tiếc là vô duyên.”
Thạch Đĩnh cười đáp: “Hôm khác tiểu đệ nhất định lên Điểm Thương bái sơn, lúc đó chúng ta sẽ thoải mái giao đấu.”
Trương Khiết gật đầu: “Trương Khiết cung hầu đại giá!”
Hai người đều là cao thủ kiếm thuật lớp hậu bối, mộ danh nhau đã lâu, lúc ở Ngân Bình sơn trang tuy từng cùng dự thi nhưng chưa có cơ hội giao thủ, nên giờ định kỳ ước hội. Trương Khiết quay sang nói với Lăng Hạo Thiên: “Gặp nhau ở Ngân Bình sơn trang, thừa mông các hạ tương cứu, Trương Khiết vô cùng cảm kích kính phục, truyền nhân Hổ Sơn quả nhiên bất phàm. Tiêu cô nương có khỏe không? Hảo sự của hai vị cũng sắp đến rồi nhỉ?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Việc này nói ra rất dài, Tiêu cô nương không sao nhưng tại hạ không có phúc khí cưới nàng.”
Lúc đó quanh ba người vô cùng ầm ĩ, nhiều người đang hò hét, tranh chấp xem nên xử trí Trâu Thất Lão thế nào. Trương Khiết nhận ra tình hình bèn không hỏi tiếp; Lăng, Thạch đỡ y rời khỏi đám đông, hai đệ tử Điểm Thương đợi sẵn ở sơn đạo tiếp ứng, thấy trưởng lão thụ thương nặng, đều cả kinh thất sắc.
Lăng Hạo Thiên nói: “Trương sư huynh, hôm nay cục diện hỗn loạn, long xà hỗn tạp, không thể đến bái kiến lệnh sư, mong huynh nói giùm với lão tiền bối.”
Trương Khiết đáp: “Đa tạ Lăng tam công tử tặng thuốc chữa thương, tại hạ nhất định sẽ bẩm cáo gia sư.” Rồi theo sư huynh đệ xuống núi.
Lăng Hạo Thiên từ nhỏ đã ranh mãnh, trừ mẫu thân, chỉ sợ vị Hứa tam thúc thúc này. Hứa Phi nghiêm khắc lại cực kỳ thông minh, mọi trò hoa dạng của y đều vô dụng, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, may mà Hứa Phi ở tận Tứ Xuyên, ít khi lên Hổ Sơn, lúc bé y chỉ gặp lão mấy lần nhưng ấn tượng rất sâu, bây giờ lớn hơn, niềm kính sợ vị Hứa tam thúc thúc này không giảm chút nào.
Lăng Hạo Thiên và Thạch Đĩnh nhìn theo Trương Khiết đi xa mới quay lại. Lăng Hạo Thiên lên tiếng: “Chia tay ở Ngân Bình sơn trang, tiểu đệ vẫn canh cánh không hiểu vết thương của Thạch huynh ra sao, giờ thấy huynh hoàn toàn khôi phục, thật khiến người khác hoan hỷ.”
Thạch Đĩnh đáp: “May nhờ huynh liều mạng cứu giúp, tiểu đệ thấy huynh an lành mới yên tâm, lúc đó tiểu đệ va chạm nhẹ ở đầu, về nhà nghỉ ngơi là không sao.” Lại nói: “Lần này Tung Sơn đại hội, cha nói sẽ có tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm khách mới đưa tiểu đệ và mấy sư huynh đệ đến xem. Lăng tam huynh, sao huynh lại lên núi?”
Lăng Hạo Thiên đang định trả lời, chợt Văn Xước Ước vẹt đám đông, bước nhanh tới gọi: “Tiểu Tam, vết thương của người đó không sao chứ?”
Thạch Đĩnh thấy nàng, lập tức thần mặt ra, ấp úng lên tiếng: “Văn… Văn cô nương… có… có khỏe không?”
Văn Xước Ước trừng mắt nhìn gã: “Là ngươi, cũng ở đây sao?”
Thạch Đĩnh đáp: “Đúng, tại… tại hạ cũng ở đây.”
Lăng Hạo Thiên thủy chung vẫn không biết Văn Xước Ước là tình nhân trong mộng của Thạch Đĩnh, thấy hai người thần sắc kỳ quái, cho rằng họ có hiềm khích bèn nói với Văn Xước Ước: “Đây là hảo bằng hữu của tại hạ, Thiên Long thiếu chủ Thạch Đĩnh. Xước Ước, sao không gọi một tiếng Thạch đại ca?”
Văn Xước Ước biến sắc, giậm chân: “Tiểu Tam, huynh lại thế, lần trước là đại kiếm khách, giờ lại đến tên tiểu tử này. Huynh muốn… muốn muội làm thế nào mới cam tâm?” Đoạn quay người đi ngay.
Lăng Hạo Thiên hoàn toàn không hiểu vì sao nàng nổi giận, thè lưỡi nói với Thạch Đĩnh: “Văn cô nương nóng tính quá, huynh đừng để tâm.”
Thạch Đĩnh trắng nhợt mặt mày, lắc đầu: “Tiểu đệ không sao, huynh… huynh mau đuổi theo an ủi nàng.”
Cùng lúc, một sư thúc Thiên Long kiếm phái đến gọi: “Thiếu chủ, chưởng môn nhân gọi.” Thạch Đĩnh cả kinh, vội cáo tội với Lăng Hạo Thiên rồi theo sư thúc đi nhanh.
Lăng Hạo Thiên lo lắng cho cục thế trên đài, nhảy lên một gốc đại thụ nhìn xuống, thấy Lý Thừa Phong bắt Trâu Thất Lão giao cho đệ tử trông coi, vốn trong đám đông có ít người Tu La hội nhưng bị uy thế của Võ Đang chưởng môn trấn áp, không dám khinh cử vọng động. Các chưởng môn chính phái lại lên đài, chọn ra mỗi phái ba người dự tỷ thí, thảo luận quy củ, chợt nghe dưới đài có người lớn tiếng: “Xếp hạng môn phái trong thiên hạ, Thiên Long kiếm phái cũng muốn tham dự.”
Một trung niên râu dài mặc bạch y, đứng cạnh là một thiếu niên, chính thị Thạch Đĩnh cùng phụ thân Thiên Long thành chủ Thạch Chiêu Nhiên. Phía đông lại có người lớn tiếng: “Thiên Long thành chủ nói rất hay, Thiểm Đao môn cũng muốn dự phần.” Tiếp đó tiếng hô vang lên liên tục, các môn các phái đều muốn có chân trong thiên hạ cửu đại phái.
Lý Thừa Phong nhíu mày: “Nhiều phái muốn dự, mỗi phái ba người thành ra quá đông.”
Thanh Thánh quay sang hỏi Thanh Hiển: “Sư đệ, có chủ ý gì chăng?”
Thanh Hiển nói: “Sư đệ có một chủ ý, chỉ không biết có dùng được chăng thôi.”
Thanh Thánh bảo: “Đệ nói ra đi.”
Thanh Hiển nói: “Chúng ta bày ra chín ghế trên đài, phân biệt từ võ lâm đệ nhất đến đệ cửu đại phái, bất kỳ môn phái nào có ý khiêu chiến, cứ việc chọn ghế nào đó mà buông lời. Như thế tỷ võ sẽ có quy củ trật tự, không đến nỗi thành hỗn chiến.”
Chúng nhân đều cho rằng chủ ý này rất hay, gật đầu tán đồng, Thanh Hải sai đệ tử bày ra chín chiếc ghế phân ra tám hướng, ở giữa là vị trí của võ lâm đệ nhất đại phái. Thiếu Lâm xưa nay uy vọng lừng lẫy, chúng nhân nhất trí mời Thanh Thánh ngồi lên đó.
Thanh Pháp lại nói: “Thanh Hiển sư huynh, đây là chủ ý của huynh, mong huynh nói luôn quy củ tỷ thí.”
Thanh Hiển giải thích: “Không dám, nếu các vị đều muốn lão tăng đưa ra chủ ý, xin các vị chưởng môn ngồi vào vị trí như cũ.” Chưởng môn bốn phái liền y lời, chừa lại một ghế cho Điểm Thương phái. Thiên Long thành chủ tung mình ngồi vào chiếc ghế thứ bảy, người bên cạnh cũng lên chiếc thứ tám.
Thanh Hiển tiếp lời: “Các vị xin hãy ngồi xuống đợi lão nạp nói xong. Các vị thuộc lục đại phái có thể khiêu chiến với môn phái xếp trên, các môn phái chưa được xếp hạng khiêu chiến với ghế thứ bảy, tám, chín. Bất kỳ lúc nào, chỉ cần có phái khiêu chiến, môn phái nghênh chiến có thể phái người tùy ý ra xuất chiến, đánh một trận phân thắng bại, bên thua không được đòi đấu lại. Môn phái liên tục xuất chiến hai trận có thể yêu cầu tạm nghỉ. Quy củ như vậy, mong các vị xem xét.”
Thanh Triệu vẫy tay: “Chậm đã. Chúng ta đã nói từ trước, chỉ phân thắng phụ, tránh sát thương, sao lại không cho vào quy củ.”
Thanh Pháp lớn tiếng: “Thanh Hiển sư huynh định ra quy củ rất đủ, hà tất phiền hà thêm? Ai cũng tự biết cảnh giác, vậy là đủ.”
Thanh Triệu nghe lão nói nhẹ tênh, không hề quan tâm sống chết kẻ khác, bất giác nhíu mày, quay nhìn thấy chưởng môn nhân Thanh Thánh không nói gì, biết rằng xưa nay chưởng môn tín nhiệm Thanh Hiển, chắc lần này nghe lời, Thanh Đức hồ đồ tất không nói gì, Thanh Tâm nhắm mắt tĩnh tu, không màng thế sự, hai sư đệ trẻ tuổi Thanh Hải, Thanh Pháp lại không muốn tăng thêm quy củ. Ông không vui, rảo bước tiến lên, lớn tiếng: “Các vị nghe cho rõ, bần tăng Thanh Triệu, dẫn đệ tử Thiếu Lâm Hàng Long đường phụ trách giám sát các trận tỷ thí, xin định ra ba quy củ. Một, không xuất thủ báo cừu; hai, không được dùng thủ đoạn bất chính; ba, không được cố ý sát thương. Ai vi phạm ba quy củ này, lão nạp sẽ ra tay ngăn cản, thủ tiêu tư cách! Các vị đều là người võ lâm, vốn nên hợp tác hỗ trợ nhau, mong các vị nhớ rõ, đây là tỷ võ, không phải đấu sinh tử, cũng không nên vì thế mà kết thâm cừu đại hận!”
Chúng nhân thấy ông nói có lý, đương nhiên đồng ý.
--- Xem tiếp hồi 145 ----
Thạch Đĩnh cười đáp: “Hôm khác tiểu đệ nhất định lên Điểm Thương bái sơn, lúc đó chúng ta sẽ thoải mái giao đấu.”
Trương Khiết gật đầu: “Trương Khiết cung hầu đại giá!”
Hai người đều là cao thủ kiếm thuật lớp hậu bối, mộ danh nhau đã lâu, lúc ở Ngân Bình sơn trang tuy từng cùng dự thi nhưng chưa có cơ hội giao thủ, nên giờ định kỳ ước hội. Trương Khiết quay sang nói với Lăng Hạo Thiên: “Gặp nhau ở Ngân Bình sơn trang, thừa mông các hạ tương cứu, Trương Khiết vô cùng cảm kích kính phục, truyền nhân Hổ Sơn quả nhiên bất phàm. Tiêu cô nương có khỏe không? Hảo sự của hai vị cũng sắp đến rồi nhỉ?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Việc này nói ra rất dài, Tiêu cô nương không sao nhưng tại hạ không có phúc khí cưới nàng.”
Lúc đó quanh ba người vô cùng ầm ĩ, nhiều người đang hò hét, tranh chấp xem nên xử trí Trâu Thất Lão thế nào. Trương Khiết nhận ra tình hình bèn không hỏi tiếp; Lăng, Thạch đỡ y rời khỏi đám đông, hai đệ tử Điểm Thương đợi sẵn ở sơn đạo tiếp ứng, thấy trưởng lão thụ thương nặng, đều cả kinh thất sắc.
Lăng Hạo Thiên nói: “Trương sư huynh, hôm nay cục diện hỗn loạn, long xà hỗn tạp, không thể đến bái kiến lệnh sư, mong huynh nói giùm với lão tiền bối.”
Trương Khiết đáp: “Đa tạ Lăng tam công tử tặng thuốc chữa thương, tại hạ nhất định sẽ bẩm cáo gia sư.” Rồi theo sư huynh đệ xuống núi.
Lăng Hạo Thiên từ nhỏ đã ranh mãnh, trừ mẫu thân, chỉ sợ vị Hứa tam thúc thúc này. Hứa Phi nghiêm khắc lại cực kỳ thông minh, mọi trò hoa dạng của y đều vô dụng, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, may mà Hứa Phi ở tận Tứ Xuyên, ít khi lên Hổ Sơn, lúc bé y chỉ gặp lão mấy lần nhưng ấn tượng rất sâu, bây giờ lớn hơn, niềm kính sợ vị Hứa tam thúc thúc này không giảm chút nào.
Lăng Hạo Thiên và Thạch Đĩnh nhìn theo Trương Khiết đi xa mới quay lại. Lăng Hạo Thiên lên tiếng: “Chia tay ở Ngân Bình sơn trang, tiểu đệ vẫn canh cánh không hiểu vết thương của Thạch huynh ra sao, giờ thấy huynh hoàn toàn khôi phục, thật khiến người khác hoan hỷ.”
Thạch Đĩnh đáp: “May nhờ huynh liều mạng cứu giúp, tiểu đệ thấy huynh an lành mới yên tâm, lúc đó tiểu đệ va chạm nhẹ ở đầu, về nhà nghỉ ngơi là không sao.” Lại nói: “Lần này Tung Sơn đại hội, cha nói sẽ có tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm khách mới đưa tiểu đệ và mấy sư huynh đệ đến xem. Lăng tam huynh, sao huynh lại lên núi?”
Lăng Hạo Thiên đang định trả lời, chợt Văn Xước Ước vẹt đám đông, bước nhanh tới gọi: “Tiểu Tam, vết thương của người đó không sao chứ?”
Thạch Đĩnh thấy nàng, lập tức thần mặt ra, ấp úng lên tiếng: “Văn… Văn cô nương… có… có khỏe không?”
Văn Xước Ước trừng mắt nhìn gã: “Là ngươi, cũng ở đây sao?”
Thạch Đĩnh đáp: “Đúng, tại… tại hạ cũng ở đây.”
Lăng Hạo Thiên thủy chung vẫn không biết Văn Xước Ước là tình nhân trong mộng của Thạch Đĩnh, thấy hai người thần sắc kỳ quái, cho rằng họ có hiềm khích bèn nói với Văn Xước Ước: “Đây là hảo bằng hữu của tại hạ, Thiên Long thiếu chủ Thạch Đĩnh. Xước Ước, sao không gọi một tiếng Thạch đại ca?”
Văn Xước Ước biến sắc, giậm chân: “Tiểu Tam, huynh lại thế, lần trước là đại kiếm khách, giờ lại đến tên tiểu tử này. Huynh muốn… muốn muội làm thế nào mới cam tâm?” Đoạn quay người đi ngay.
Lăng Hạo Thiên hoàn toàn không hiểu vì sao nàng nổi giận, thè lưỡi nói với Thạch Đĩnh: “Văn cô nương nóng tính quá, huynh đừng để tâm.”
Thạch Đĩnh trắng nhợt mặt mày, lắc đầu: “Tiểu đệ không sao, huynh… huynh mau đuổi theo an ủi nàng.”
Cùng lúc, một sư thúc Thiên Long kiếm phái đến gọi: “Thiếu chủ, chưởng môn nhân gọi.” Thạch Đĩnh cả kinh, vội cáo tội với Lăng Hạo Thiên rồi theo sư thúc đi nhanh.
Lăng Hạo Thiên lo lắng cho cục thế trên đài, nhảy lên một gốc đại thụ nhìn xuống, thấy Lý Thừa Phong bắt Trâu Thất Lão giao cho đệ tử trông coi, vốn trong đám đông có ít người Tu La hội nhưng bị uy thế của Võ Đang chưởng môn trấn áp, không dám khinh cử vọng động. Các chưởng môn chính phái lại lên đài, chọn ra mỗi phái ba người dự tỷ thí, thảo luận quy củ, chợt nghe dưới đài có người lớn tiếng: “Xếp hạng môn phái trong thiên hạ, Thiên Long kiếm phái cũng muốn tham dự.”
Một trung niên râu dài mặc bạch y, đứng cạnh là một thiếu niên, chính thị Thạch Đĩnh cùng phụ thân Thiên Long thành chủ Thạch Chiêu Nhiên. Phía đông lại có người lớn tiếng: “Thiên Long thành chủ nói rất hay, Thiểm Đao môn cũng muốn dự phần.” Tiếp đó tiếng hô vang lên liên tục, các môn các phái đều muốn có chân trong thiên hạ cửu đại phái.
Lý Thừa Phong nhíu mày: “Nhiều phái muốn dự, mỗi phái ba người thành ra quá đông.”
Thanh Thánh quay sang hỏi Thanh Hiển: “Sư đệ, có chủ ý gì chăng?”
Thanh Hiển nói: “Sư đệ có một chủ ý, chỉ không biết có dùng được chăng thôi.”
Thanh Thánh bảo: “Đệ nói ra đi.”
Thanh Hiển nói: “Chúng ta bày ra chín ghế trên đài, phân biệt từ võ lâm đệ nhất đến đệ cửu đại phái, bất kỳ môn phái nào có ý khiêu chiến, cứ việc chọn ghế nào đó mà buông lời. Như thế tỷ võ sẽ có quy củ trật tự, không đến nỗi thành hỗn chiến.”
Chúng nhân đều cho rằng chủ ý này rất hay, gật đầu tán đồng, Thanh Hải sai đệ tử bày ra chín chiếc ghế phân ra tám hướng, ở giữa là vị trí của võ lâm đệ nhất đại phái. Thiếu Lâm xưa nay uy vọng lừng lẫy, chúng nhân nhất trí mời Thanh Thánh ngồi lên đó.
Thanh Pháp lại nói: “Thanh Hiển sư huynh, đây là chủ ý của huynh, mong huynh nói luôn quy củ tỷ thí.”
Thanh Hiển giải thích: “Không dám, nếu các vị đều muốn lão tăng đưa ra chủ ý, xin các vị chưởng môn ngồi vào vị trí như cũ.” Chưởng môn bốn phái liền y lời, chừa lại một ghế cho Điểm Thương phái. Thiên Long thành chủ tung mình ngồi vào chiếc ghế thứ bảy, người bên cạnh cũng lên chiếc thứ tám.
Thanh Hiển tiếp lời: “Các vị xin hãy ngồi xuống đợi lão nạp nói xong. Các vị thuộc lục đại phái có thể khiêu chiến với môn phái xếp trên, các môn phái chưa được xếp hạng khiêu chiến với ghế thứ bảy, tám, chín. Bất kỳ lúc nào, chỉ cần có phái khiêu chiến, môn phái nghênh chiến có thể phái người tùy ý ra xuất chiến, đánh một trận phân thắng bại, bên thua không được đòi đấu lại. Môn phái liên tục xuất chiến hai trận có thể yêu cầu tạm nghỉ. Quy củ như vậy, mong các vị xem xét.”
Thanh Triệu vẫy tay: “Chậm đã. Chúng ta đã nói từ trước, chỉ phân thắng phụ, tránh sát thương, sao lại không cho vào quy củ.”
Thanh Pháp lớn tiếng: “Thanh Hiển sư huynh định ra quy củ rất đủ, hà tất phiền hà thêm? Ai cũng tự biết cảnh giác, vậy là đủ.”
Thanh Triệu nghe lão nói nhẹ tênh, không hề quan tâm sống chết kẻ khác, bất giác nhíu mày, quay nhìn thấy chưởng môn nhân Thanh Thánh không nói gì, biết rằng xưa nay chưởng môn tín nhiệm Thanh Hiển, chắc lần này nghe lời, Thanh Đức hồ đồ tất không nói gì, Thanh Tâm nhắm mắt tĩnh tu, không màng thế sự, hai sư đệ trẻ tuổi Thanh Hải, Thanh Pháp lại không muốn tăng thêm quy củ. Ông không vui, rảo bước tiến lên, lớn tiếng: “Các vị nghe cho rõ, bần tăng Thanh Triệu, dẫn đệ tử Thiếu Lâm Hàng Long đường phụ trách giám sát các trận tỷ thí, xin định ra ba quy củ. Một, không xuất thủ báo cừu; hai, không được dùng thủ đoạn bất chính; ba, không được cố ý sát thương. Ai vi phạm ba quy củ này, lão nạp sẽ ra tay ngăn cản, thủ tiêu tư cách! Các vị đều là người võ lâm, vốn nên hợp tác hỗ trợ nhau, mong các vị nhớ rõ, đây là tỷ võ, không phải đấu sinh tử, cũng không nên vì thế mà kết thâm cừu đại hận!”
Chúng nhân thấy ông nói có lý, đương nhiên đồng ý.
--- Xem tiếp hồi 145 ----
/213
|