Lăng Hạo Thiên một mình rời khỏi Hổ Sơn, giục ngựa xuôi nam chừng nửa ngày, đến một thị trấn, bèn nhảy xuống, dắt ngựa lững thững đi trên đường, tinh thần lơ đãng, nhìn người qua lại cơ hồ tưởng đang trong cơn mộng. Y tùy tiện tìm một khách điếm nghỉ ngơi, hôm sau mới lên ngựa đi tiếp, không biết nên đi đâu, cứ một mực nhắm hướng nam, đi được hai ngày, đang lúc rong ruổi quan đạo chợt nghe sau lưng vang lên tiếng vó, một giọng nói trong vắt cất lên: “Tiểu Tam nhi, đợi muội.”
Y rúng động toàn thân, giọng nói này, khẩu khí này, rất giống lúc bình thường Bảo An hay gọi. Y kích động cơ hồ nghẹt thở, giục ngựa quay lại, thấy một thớt bạch mã cõng một bạch y thiếu nữ da trắng như tuyết, nụ cười đẹp như thiên tiên, là Văn Xước Ước.
Y thất vọng, ngẩn người: “Là cô nương.”
Văn Xước Ước mỉm cười: “Là muội, huynh tưởng là ai? Tiểu Tam, huynh cao lên nhiều, giống người lớn rồi. Muội nghe nói huynh đánh bại lạt ma, không ngờ võ công của huynh lại biến thành lợi hại như vậy. Huynh còn nhớ lúc nhỏ muội từng khiêu chiến kiếm thuật với huynh không? Lúc đó, hi hi, huynh vốn không đánh lại, chỉ quậy phá một hồi, rồi rêu rao lên là mình thắng, hiện tại võ công của huynh đại tiến, chắc muội không so được. Uy, sao huynh không nói gì? Chúng ta đi uống rượu, được không?”
Lăng Hạo Thiên không để tâm nghe nàng nói hoặc uống rượu cùng nhưng không muốn vô lễ nên gượng cười: “Được.”
Văn Xước Ước cười như hoa: “Lần này muội mời khách, huynh cứ uống cho thống khoái, không cần khách khí. Chúng ta đi!” Hai người vào thị trấn, tìm tửu lâu uống rượu.
Lăng Hạo Thiên tâm thần lơ đãng, cầm chén rượu nhìn ra ngoài song cửa, dõi mắt xuống cái ao xanh biếc, nhớ lại năm xưa mỗi ngày hạ đều cùng Bảo An nghịch nước bắt cá trong chiếc hồ nhỏ ở hậu sơn, nhìn cành liễu đón gió lại nhớ lúc mình từng cầm cành liễu, đùa rằng bản thân võ công cao cường, lấy cành cây thay kiếm, dùng kiếm khí đả thương địch nhân khiến Bảo An cười khanh khách, những kỷ niệm vu vơ đó ngọt ngào biết bao, cũng chua xót biết bao. Y càng nghĩ càng đau lòng, nhìn vật gì cũng nhớ đến người xưa, đành đưa mắt nhìn Văn Xước Ước ngồi đối diện.
Ánh mắt Văn Xước Ước không rời khỏi gương mặt y, nhận rõ mọi thần tình, bèn dịu giọng: “Sao vậy, rượu không ngon sao? Muội gọi người đổi. Tiểu nhị, tiểu nhị!”
Y vội đáp: “Không, rượu ngon lắm.”
Văn Xước Ước mỉm cười: “Sao huynh không uống nhiều một chút?”
Lăng Hạo Thiên nâng chén, ngẩng đầu uống cạn, rót thêm một chén, lại cạn sạch: “Ta uống nhiều rồi, sao muội không uống?”
Văn Xước Ước mỉm cười nhìn y: “Muội thích nhìn huynh uống rượu. Tiểu Tam nhi, mấy năm chúng ta không gặp rồi nhỉ?”
Lăng Hạo Thiên ngoẹo đầu nghĩ ngợi: “Ta theo mẹ đến Tuyết tộc làm khách lúc mười bốn tuổi, đã bốn năm qua rồi.”
Văn Xước Ước mỉm cười: “Đúng, muội vất vả lắm mới luyện thành võ công, trưởng lão cho muội ra ngoài mới đi tìm huynh. Huynh còn nhớ lúc đến tộc, trốn mẹ đi ăn trộm rượu uống không? Lý Nhạc ca ca bị huynh lôi kéo, sau đó bị trưởng lão phạt. Huynh đi rồi, ai cũng bảo huynh nghịch ngợm, may mà trong thiên hạ còn mẹ huynh quản được, nhưng ai cũng nhớ huynh, hỏi khi nào huynh lại đến. Tiểu Tam nhi, lúc rỗi, huynh đến Tuyết tộc chơi, được không?”
Lăng Hạo Thiên ừ hữ, hoàn toàn không nghe rõ nàng nói gì. Văn Xước Ước tuy phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết nhưng tuyệt không ngu ngốc, biết trong lòng y có tâm sự, lại không biết nên hỏi từ đâu, liền đổi chủ đề: “Huynh có biết trên đường xuống phía đông, muội gặp ai không? Là bạn cũ của huynh cùng đi với Trần gia tỉ muội, huynh đoán xem ai nào?”
Lăng Hạo Thiên không đoán được, cũng không có lòng dạ nào suy đoán, gượng cười: “Ta không đoán được, muội tiết lộ đi.”
Văn Xước Ước nói: “Ồ, huynh không phải luôn tự nhận mình thông minh, liệu sự như thần sao? Hà cớ không đoán đã nhận thua. Muội cho huynh biết mấy tiên đề nhé, tửu lượng của y rất khá, tuổi cũng xấp xỉ huynh, vẻ mặt rất tuấn tú, mồm mép trơn tuột, tự xưng là bạn cũ của huynh.”
Lăng Hạo Thiên đang phiền muộn, không muốn nghe cũng không được, đành nhìn chén rượu, ra vẻ ngẫm nghĩ. Văn Xước Ước đành nói: “Muội cho huynh biết vậy, muội gặp Triệu Quan, y đánh nhau với một nhóm lạt ma mặt đen nên thụ thương.” Đoạn thao thao bất tuyệt nói ra chuyện giải cứu Triệu Quan và Trần thị tỉ muội, lần này quả khiến Lăng Hạo Thiên chú ý, y nghe xong vội hỏi: “Thương thế của Triệu Quan có sao không?”
Văn Xước Ước cười: “Y da dày xương cứng, không sao hết, còn cùng muội uống rượu, cả nhóm lên Hổ Sơn mới biết huynh ghé qua. Muội muốn đi tìm huynh, hỏi y đi cùng không, y nói có việc cần làm nên nhờ muội hỏi thăm huynh.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu, chợt đứng lên: “Đa tạ mời uống rượu. Xước Ước cô nương, ta đi đây.”
Văn Xước Ước sửng sốt, cũng đứng lên: “Ồ, huynh định đi đâu?”
Lăng Hạo Thiên mới đứng dậy chợt thấy đầu óc choáng váng, đưa tay bợ vào cạnh bàn, lòng kinh hãi: “Ta sao thế nhỉ? Trúng độc chăng?” Thử vận khí nhận ra tiểu phúc đau nhói như trăm ngàn mũi đinh cứng đâm vào dày, đau đến muốn gập người xuống, lập tức định thần, chầm chậm ngồi xuống.
Văn Xước Ước thấy thần sắc y không ổn, bèn hỏi: “Huynh sao vậy?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Ta đùa thôi, rượu này ngon lắm, lại gặp bằng hữu lâu năm không thấy mặt, hà cớ không uống thêm đôi chén?” Đoạn lại rót thêm một chén, ngẩng đầu uống cạn, lúc rót, y ngầm lấy một viên Bách Hoa giải độc hoàn nuốt luôn, nhưng tiểu phúc vẫn đau nhói tưởng gục xuống, cố miễn cưỡng nhẫn nại, dùng khí lực toàn thân mới đứng vững, không phun rượu ra. Văn Xước Ước ngẩn người nhìn y, không hiểu chuyện gì, y rót rượu cho nàng, thuận tay lấy thêm một viên Bách Hoa hoàn, tay phải nhúng vào rượu viết lên bàn: “Nói chuyện tiếp đi, giả như không có gì, ta trúng độc, địch nhân ở cạnh, trong rượu có độc dược.”
Văn Xước Ước hiểu ý cười vang, uống cạn chén rượu: “Huynh thích rượu này, đơn giản lắm, muội lại gọi thêm hai cân. Tiểu Tam nhi, chúng ta nhiều năm không gặp, nhất định phải nói chuyện thỏa thích. Đúng rồi, huynh đã lâu không gặp Trần gia tỉ muội thì phải? Chân nhi muội tử xinh đẹp như đóa hoa.” Nàng liên tục cất lên tiếng nói trong vắt.
Lăng Hạo Thiên lắng nghe, liên tục mỉm cười, ánh mắt quét khắp quán tìm người khả nghi. Y vốn có y thuật gia truyền tinh tế, độc vật thông thường không thể tổn thương, lần này trúng độc lại không có dấu vết, người hạ độc thủ pháp tinh xảo, dụng độc mãnh liệt, đương nhiên không phải kẻ tầm thường. Y biết kẻ đó ở gần mình, phải nhanh chóng tóm lấy tìm giải dược mới có sinh cơ, đảo mắt nhìn mới nhận ra trong điếm gồm một chiếc bàn cạnh đó có bốn người, một bàn có ba võ quan, một bàn có hai lão đầu tử, một bàn có một người duy nhất ăn mặc như thương buôn qua đường, bàn còn lại là một đôi phu phụ và hai hài tử. Mười người đều bình thường, không có gì đáng nghi, lại nhìn sang chưởng cự và hai điếm tiểu nhị. Chưởng cự đang ngồi bên quầy tính toán, tiểu nhị đi mời gọi khách nhân, chạy đi chạy lại lấy đồ ăn, vội cuống quýt.
Văn Xước Ước thấy tay y run rẩy, biết mức độ trúng độc rất nặng, bất giác lo lắng, thấp giọng hỏi: “Huynh không sao chứ?” Y cố rót thêm một chén, cảm giác Bách Hoa hoàn đã khắc chế độc tính lan rộng nhưng không thể giải được, địch nhân mà nhận ra mình trúng độc nặng ắt ra tay ngay, tình thế ắt nguy hiểm cực độ, tâm niệm xoay chuyển, nảy ra một kế, ngẩng đầu cười ha hả: “Xước Ước cô nương, cùng nói chuyện với cô nương quả thật vui vẻ.” Chợt cổ tay hơi cong, rút hai chiếc đũa bắn về phía thương nhân, đánh tan bình trà của hắn khiến nước trà tung tóe. Người trong điếm quay nhìn, y lướt đến cạnh bàn người đó, cười lạnh: “Thủ đoạn hạ độc của bằng hữu khá lắm, có biết gia gia ngươi bách độc bất xâm, lẽ nào còn sợ mấy thứ vớ vẩn này?”
Thương nhân ngẩng đầu, tỏ vẻ hoang mang, chỉ nói: “Vị đại gia này… vị đại gia này… vị… đại gia này…”
Văn Xước Ước cũng chạy tới, tuốt kiếm chỉ vào kẻ đó, quát vang: “Mau lấy giải dược ra.”
Cùng lúc, Lăng Hạo Thiên đột nhiên quay lại, vung tay chụp lấy bối tâm hài tử cách một chiếc bàn, Văn Xước Ước ngạc nhiên nhìn sang, dị biến liền xảy ra, người chồng liền chụp lấy hài tử kia ném tới, y nhận ra tiểu hài lao vào mình với kình lực mãnh liệt, đành đưa tay đỡ, đẩy hai hài tử ra sau, thuận tay phất chưởng đánh vào người vợ. Không ngờ chưởng phong chưa tới, thân thể người vợ đó đã ngã ngửa, khóe miệng rỉ máu, đã chết rồi. Người chồng nhảy lên, gào lớn: “Ối, sao ngươi đánh chết vợ ta? Người đâu, ác hán hung hăng đánh chết người, mau bắt lại.” Rồi từng bước chạy ra cửa.
Lăng Hạo Thiên lúc đó mới nhận ra hình dáng người đó, thấy hắn tầm thước, vẻ mặt bình thường khiến người ta nhìn nhiều lần cũng không có ấn tượng, hiển nhiên đã được dịch dung, khóe miệng cười lạnh, mắt ánh lên vẻ tàn khốc gian hiểm. Lăng Hạo Thiên thấy y tùy tiện giết người đàn bà liền biết ngay cả hai hài tử cũng là đạo cụ hắn bắt cóc, liền nổi giận, lao vút tới, chụp vào yết hầu hắn.
Kẻ đó chạy ra cửa, lại kêu ầm lên: “Ác hán định giết ta, cứu mạng!” Khách nhân trong điếm đều hoảng sợ trốn xuống gầm bàn, có người rúc vào góc tường, hai tiểu nhị còn trẻ khí thịnh, chạy lên chặn Lăng Hạo Thiên: “Ban ngày ban mặt mà ngươi dám lớn mật hành hung?”
Lăng Hạo Thiên đẩy cả hai ra, chợt thấy tay bị giữ lại, là Văn Xước Ước: “Tiểu Tam, huynh điên hả?”
Lăng Hạo Thiên bị nàng ngăn cản, không chịu nổi nữa, gục ngay xuống, địch nhân thừa cơ tẩu thoát. Y thầm kêu đáng tiếc, đưa tay đỡ tiểu phúc, Văn Xước Ước nhận ra trán y đẫm mồ hôi, vội hỏi: “Huynh sao rồi?”
Y xua tay, nghiến răng đứng lên, đến xem xét phụ nhân, thấy mặt mũi đen bầm, chắc đã đoạn khí, nhìn sang hai hài nhi, nam hài lớn hơn chừng bảy, tám tuổi, nữ hài mới chỉ bốn, năm tuổi, đang rúc dưới gầm bàn, thân hình run rẩy, sợ không khóc nổi.
Y nén đau, kéo tay nam hài hỏi: “Đây là mẹ cháu?” Nam hài gật đầu, khóc nấc lên.
Văn Xước Ước lúc đó mới biết người chồng là kẻ hạ độc chân chính, vội kéo tay Lăng Hạo Thiên: “Tiểu Tam, địch nhân biết huynh trúng độc, chắc sẽ quay lại ngay, chúng ta đi thôi.”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu, ôm hai hài tử lên, cố đi ra khỏi tửu lâu, tìm đến một tiệm thuốc, nói với chưởng cự: “Hai hài tử này là bệnh nhân của Y Hiệp, mong huynh đài lập tức đưa chúng lên Hổ Sơn, đừng trù trừ.” Đoạn lấy một mũi kim châm trong ngực áo cắm lên quầy.
Trong vùng Sơn Đông không ai không biết tên tuổi Y Hiệp, nhất là những người làm nghề thuốc, càng ngưỡng mộ y thuật y đức của Hổ Khiếu sơn trang, chưởng cự thấy kim châm liền biết là người trong Hổ Khiếu sơn trang, liền cúi người: “Tiểu nhân nhất định tận lực, xin hỏi thiếu gia là?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ Tiểu Tam nhi.”
Chưởng cự nói: “Hóa ra tam thiếu gia! Tiểu nhân lập tức đưa hài tử đi.”
Lăng Hạo Thiên vòng tay: “Đa tạ huynh đài vất vả.” Rồi quay người rời tiệm thuốc, Văn Xước Ước theo sát, thấy y bước ra liền hỏi: “Tiểu Tam, huynh không sao chứ?”
Lúc đó y không chịu nổi nữa, ngã gục xuống vệ đường, Văn Xước Ước đỡ y dậy, nhưng thấy hai mắt y nhắm nghiền, thần sắc thống khổ, lòng nàng dâng lên cảm giác bất an, ngẩng phắt đầu lên, nhìn dòng người trên đường, mơ hồ nhận ra người hạ độc lại đến, chợt Lăng Hạo Thiên nhỏ giọng: “Mau đi nào.”
Hết hồi 133
Y rúng động toàn thân, giọng nói này, khẩu khí này, rất giống lúc bình thường Bảo An hay gọi. Y kích động cơ hồ nghẹt thở, giục ngựa quay lại, thấy một thớt bạch mã cõng một bạch y thiếu nữ da trắng như tuyết, nụ cười đẹp như thiên tiên, là Văn Xước Ước.
Y thất vọng, ngẩn người: “Là cô nương.”
Văn Xước Ước mỉm cười: “Là muội, huynh tưởng là ai? Tiểu Tam, huynh cao lên nhiều, giống người lớn rồi. Muội nghe nói huynh đánh bại lạt ma, không ngờ võ công của huynh lại biến thành lợi hại như vậy. Huynh còn nhớ lúc nhỏ muội từng khiêu chiến kiếm thuật với huynh không? Lúc đó, hi hi, huynh vốn không đánh lại, chỉ quậy phá một hồi, rồi rêu rao lên là mình thắng, hiện tại võ công của huynh đại tiến, chắc muội không so được. Uy, sao huynh không nói gì? Chúng ta đi uống rượu, được không?”
Lăng Hạo Thiên không để tâm nghe nàng nói hoặc uống rượu cùng nhưng không muốn vô lễ nên gượng cười: “Được.”
Văn Xước Ước cười như hoa: “Lần này muội mời khách, huynh cứ uống cho thống khoái, không cần khách khí. Chúng ta đi!” Hai người vào thị trấn, tìm tửu lâu uống rượu.
Lăng Hạo Thiên tâm thần lơ đãng, cầm chén rượu nhìn ra ngoài song cửa, dõi mắt xuống cái ao xanh biếc, nhớ lại năm xưa mỗi ngày hạ đều cùng Bảo An nghịch nước bắt cá trong chiếc hồ nhỏ ở hậu sơn, nhìn cành liễu đón gió lại nhớ lúc mình từng cầm cành liễu, đùa rằng bản thân võ công cao cường, lấy cành cây thay kiếm, dùng kiếm khí đả thương địch nhân khiến Bảo An cười khanh khách, những kỷ niệm vu vơ đó ngọt ngào biết bao, cũng chua xót biết bao. Y càng nghĩ càng đau lòng, nhìn vật gì cũng nhớ đến người xưa, đành đưa mắt nhìn Văn Xước Ước ngồi đối diện.
Ánh mắt Văn Xước Ước không rời khỏi gương mặt y, nhận rõ mọi thần tình, bèn dịu giọng: “Sao vậy, rượu không ngon sao? Muội gọi người đổi. Tiểu nhị, tiểu nhị!”
Y vội đáp: “Không, rượu ngon lắm.”
Văn Xước Ước mỉm cười: “Sao huynh không uống nhiều một chút?”
Lăng Hạo Thiên nâng chén, ngẩng đầu uống cạn, rót thêm một chén, lại cạn sạch: “Ta uống nhiều rồi, sao muội không uống?”
Văn Xước Ước mỉm cười nhìn y: “Muội thích nhìn huynh uống rượu. Tiểu Tam nhi, mấy năm chúng ta không gặp rồi nhỉ?”
Lăng Hạo Thiên ngoẹo đầu nghĩ ngợi: “Ta theo mẹ đến Tuyết tộc làm khách lúc mười bốn tuổi, đã bốn năm qua rồi.”
Văn Xước Ước mỉm cười: “Đúng, muội vất vả lắm mới luyện thành võ công, trưởng lão cho muội ra ngoài mới đi tìm huynh. Huynh còn nhớ lúc đến tộc, trốn mẹ đi ăn trộm rượu uống không? Lý Nhạc ca ca bị huynh lôi kéo, sau đó bị trưởng lão phạt. Huynh đi rồi, ai cũng bảo huynh nghịch ngợm, may mà trong thiên hạ còn mẹ huynh quản được, nhưng ai cũng nhớ huynh, hỏi khi nào huynh lại đến. Tiểu Tam nhi, lúc rỗi, huynh đến Tuyết tộc chơi, được không?”
Lăng Hạo Thiên ừ hữ, hoàn toàn không nghe rõ nàng nói gì. Văn Xước Ước tuy phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết nhưng tuyệt không ngu ngốc, biết trong lòng y có tâm sự, lại không biết nên hỏi từ đâu, liền đổi chủ đề: “Huynh có biết trên đường xuống phía đông, muội gặp ai không? Là bạn cũ của huynh cùng đi với Trần gia tỉ muội, huynh đoán xem ai nào?”
Lăng Hạo Thiên không đoán được, cũng không có lòng dạ nào suy đoán, gượng cười: “Ta không đoán được, muội tiết lộ đi.”
Văn Xước Ước nói: “Ồ, huynh không phải luôn tự nhận mình thông minh, liệu sự như thần sao? Hà cớ không đoán đã nhận thua. Muội cho huynh biết mấy tiên đề nhé, tửu lượng của y rất khá, tuổi cũng xấp xỉ huynh, vẻ mặt rất tuấn tú, mồm mép trơn tuột, tự xưng là bạn cũ của huynh.”
Lăng Hạo Thiên đang phiền muộn, không muốn nghe cũng không được, đành nhìn chén rượu, ra vẻ ngẫm nghĩ. Văn Xước Ước đành nói: “Muội cho huynh biết vậy, muội gặp Triệu Quan, y đánh nhau với một nhóm lạt ma mặt đen nên thụ thương.” Đoạn thao thao bất tuyệt nói ra chuyện giải cứu Triệu Quan và Trần thị tỉ muội, lần này quả khiến Lăng Hạo Thiên chú ý, y nghe xong vội hỏi: “Thương thế của Triệu Quan có sao không?”
Văn Xước Ước cười: “Y da dày xương cứng, không sao hết, còn cùng muội uống rượu, cả nhóm lên Hổ Sơn mới biết huynh ghé qua. Muội muốn đi tìm huynh, hỏi y đi cùng không, y nói có việc cần làm nên nhờ muội hỏi thăm huynh.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu, chợt đứng lên: “Đa tạ mời uống rượu. Xước Ước cô nương, ta đi đây.”
Văn Xước Ước sửng sốt, cũng đứng lên: “Ồ, huynh định đi đâu?”
Lăng Hạo Thiên mới đứng dậy chợt thấy đầu óc choáng váng, đưa tay bợ vào cạnh bàn, lòng kinh hãi: “Ta sao thế nhỉ? Trúng độc chăng?” Thử vận khí nhận ra tiểu phúc đau nhói như trăm ngàn mũi đinh cứng đâm vào dày, đau đến muốn gập người xuống, lập tức định thần, chầm chậm ngồi xuống.
Văn Xước Ước thấy thần sắc y không ổn, bèn hỏi: “Huynh sao vậy?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Ta đùa thôi, rượu này ngon lắm, lại gặp bằng hữu lâu năm không thấy mặt, hà cớ không uống thêm đôi chén?” Đoạn lại rót thêm một chén, ngẩng đầu uống cạn, lúc rót, y ngầm lấy một viên Bách Hoa giải độc hoàn nuốt luôn, nhưng tiểu phúc vẫn đau nhói tưởng gục xuống, cố miễn cưỡng nhẫn nại, dùng khí lực toàn thân mới đứng vững, không phun rượu ra. Văn Xước Ước ngẩn người nhìn y, không hiểu chuyện gì, y rót rượu cho nàng, thuận tay lấy thêm một viên Bách Hoa hoàn, tay phải nhúng vào rượu viết lên bàn: “Nói chuyện tiếp đi, giả như không có gì, ta trúng độc, địch nhân ở cạnh, trong rượu có độc dược.”
Văn Xước Ước hiểu ý cười vang, uống cạn chén rượu: “Huynh thích rượu này, đơn giản lắm, muội lại gọi thêm hai cân. Tiểu Tam nhi, chúng ta nhiều năm không gặp, nhất định phải nói chuyện thỏa thích. Đúng rồi, huynh đã lâu không gặp Trần gia tỉ muội thì phải? Chân nhi muội tử xinh đẹp như đóa hoa.” Nàng liên tục cất lên tiếng nói trong vắt.
Lăng Hạo Thiên lắng nghe, liên tục mỉm cười, ánh mắt quét khắp quán tìm người khả nghi. Y vốn có y thuật gia truyền tinh tế, độc vật thông thường không thể tổn thương, lần này trúng độc lại không có dấu vết, người hạ độc thủ pháp tinh xảo, dụng độc mãnh liệt, đương nhiên không phải kẻ tầm thường. Y biết kẻ đó ở gần mình, phải nhanh chóng tóm lấy tìm giải dược mới có sinh cơ, đảo mắt nhìn mới nhận ra trong điếm gồm một chiếc bàn cạnh đó có bốn người, một bàn có ba võ quan, một bàn có hai lão đầu tử, một bàn có một người duy nhất ăn mặc như thương buôn qua đường, bàn còn lại là một đôi phu phụ và hai hài tử. Mười người đều bình thường, không có gì đáng nghi, lại nhìn sang chưởng cự và hai điếm tiểu nhị. Chưởng cự đang ngồi bên quầy tính toán, tiểu nhị đi mời gọi khách nhân, chạy đi chạy lại lấy đồ ăn, vội cuống quýt.
Văn Xước Ước thấy tay y run rẩy, biết mức độ trúng độc rất nặng, bất giác lo lắng, thấp giọng hỏi: “Huynh không sao chứ?” Y cố rót thêm một chén, cảm giác Bách Hoa hoàn đã khắc chế độc tính lan rộng nhưng không thể giải được, địch nhân mà nhận ra mình trúng độc nặng ắt ra tay ngay, tình thế ắt nguy hiểm cực độ, tâm niệm xoay chuyển, nảy ra một kế, ngẩng đầu cười ha hả: “Xước Ước cô nương, cùng nói chuyện với cô nương quả thật vui vẻ.” Chợt cổ tay hơi cong, rút hai chiếc đũa bắn về phía thương nhân, đánh tan bình trà của hắn khiến nước trà tung tóe. Người trong điếm quay nhìn, y lướt đến cạnh bàn người đó, cười lạnh: “Thủ đoạn hạ độc của bằng hữu khá lắm, có biết gia gia ngươi bách độc bất xâm, lẽ nào còn sợ mấy thứ vớ vẩn này?”
Thương nhân ngẩng đầu, tỏ vẻ hoang mang, chỉ nói: “Vị đại gia này… vị đại gia này… vị… đại gia này…”
Văn Xước Ước cũng chạy tới, tuốt kiếm chỉ vào kẻ đó, quát vang: “Mau lấy giải dược ra.”
Cùng lúc, Lăng Hạo Thiên đột nhiên quay lại, vung tay chụp lấy bối tâm hài tử cách một chiếc bàn, Văn Xước Ước ngạc nhiên nhìn sang, dị biến liền xảy ra, người chồng liền chụp lấy hài tử kia ném tới, y nhận ra tiểu hài lao vào mình với kình lực mãnh liệt, đành đưa tay đỡ, đẩy hai hài tử ra sau, thuận tay phất chưởng đánh vào người vợ. Không ngờ chưởng phong chưa tới, thân thể người vợ đó đã ngã ngửa, khóe miệng rỉ máu, đã chết rồi. Người chồng nhảy lên, gào lớn: “Ối, sao ngươi đánh chết vợ ta? Người đâu, ác hán hung hăng đánh chết người, mau bắt lại.” Rồi từng bước chạy ra cửa.
Lăng Hạo Thiên lúc đó mới nhận ra hình dáng người đó, thấy hắn tầm thước, vẻ mặt bình thường khiến người ta nhìn nhiều lần cũng không có ấn tượng, hiển nhiên đã được dịch dung, khóe miệng cười lạnh, mắt ánh lên vẻ tàn khốc gian hiểm. Lăng Hạo Thiên thấy y tùy tiện giết người đàn bà liền biết ngay cả hai hài tử cũng là đạo cụ hắn bắt cóc, liền nổi giận, lao vút tới, chụp vào yết hầu hắn.
Kẻ đó chạy ra cửa, lại kêu ầm lên: “Ác hán định giết ta, cứu mạng!” Khách nhân trong điếm đều hoảng sợ trốn xuống gầm bàn, có người rúc vào góc tường, hai tiểu nhị còn trẻ khí thịnh, chạy lên chặn Lăng Hạo Thiên: “Ban ngày ban mặt mà ngươi dám lớn mật hành hung?”
Lăng Hạo Thiên đẩy cả hai ra, chợt thấy tay bị giữ lại, là Văn Xước Ước: “Tiểu Tam, huynh điên hả?”
Lăng Hạo Thiên bị nàng ngăn cản, không chịu nổi nữa, gục ngay xuống, địch nhân thừa cơ tẩu thoát. Y thầm kêu đáng tiếc, đưa tay đỡ tiểu phúc, Văn Xước Ước nhận ra trán y đẫm mồ hôi, vội hỏi: “Huynh sao rồi?”
Y xua tay, nghiến răng đứng lên, đến xem xét phụ nhân, thấy mặt mũi đen bầm, chắc đã đoạn khí, nhìn sang hai hài nhi, nam hài lớn hơn chừng bảy, tám tuổi, nữ hài mới chỉ bốn, năm tuổi, đang rúc dưới gầm bàn, thân hình run rẩy, sợ không khóc nổi.
Y nén đau, kéo tay nam hài hỏi: “Đây là mẹ cháu?” Nam hài gật đầu, khóc nấc lên.
Văn Xước Ước lúc đó mới biết người chồng là kẻ hạ độc chân chính, vội kéo tay Lăng Hạo Thiên: “Tiểu Tam, địch nhân biết huynh trúng độc, chắc sẽ quay lại ngay, chúng ta đi thôi.”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu, ôm hai hài tử lên, cố đi ra khỏi tửu lâu, tìm đến một tiệm thuốc, nói với chưởng cự: “Hai hài tử này là bệnh nhân của Y Hiệp, mong huynh đài lập tức đưa chúng lên Hổ Sơn, đừng trù trừ.” Đoạn lấy một mũi kim châm trong ngực áo cắm lên quầy.
Trong vùng Sơn Đông không ai không biết tên tuổi Y Hiệp, nhất là những người làm nghề thuốc, càng ngưỡng mộ y thuật y đức của Hổ Khiếu sơn trang, chưởng cự thấy kim châm liền biết là người trong Hổ Khiếu sơn trang, liền cúi người: “Tiểu nhân nhất định tận lực, xin hỏi thiếu gia là?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ Tiểu Tam nhi.”
Chưởng cự nói: “Hóa ra tam thiếu gia! Tiểu nhân lập tức đưa hài tử đi.”
Lăng Hạo Thiên vòng tay: “Đa tạ huynh đài vất vả.” Rồi quay người rời tiệm thuốc, Văn Xước Ước theo sát, thấy y bước ra liền hỏi: “Tiểu Tam, huynh không sao chứ?”
Lúc đó y không chịu nổi nữa, ngã gục xuống vệ đường, Văn Xước Ước đỡ y dậy, nhưng thấy hai mắt y nhắm nghiền, thần sắc thống khổ, lòng nàng dâng lên cảm giác bất an, ngẩng phắt đầu lên, nhìn dòng người trên đường, mơ hồ nhận ra người hạ độc lại đến, chợt Lăng Hạo Thiên nhỏ giọng: “Mau đi nào.”
Hết hồi 133
/213
|