Một lúc sau, Lộ Tiểu Giai bước vào nói: “Lăng tam công tử, xin mời vào trong nói chuyện.”
Lăng Hạo Thiên theo cô đi vào trong nhà, thấy Lộ Nham đang đi đi lại lại, thần sắc khẩn trương. Lộ Tiểu Giai đóng cửa phòng, đứng qua một bên, có vẻ lo lắng xen lẫn chần chừ.
Lăng Hạo Thiên đợi một lúc, thấy cả hai cha con không ai lên tiếng, đành bảo: “Lộ đại hiệp, có gì xin cứ nói thẳng. Tại hạ thực lòng muốn giải vây cho quý phủ, tịnh không có ý gì khác.”
Lộ Nham gật đầu: “Võ công gia truyền của Lăng tam công tử uyên bác tinh thâm, đương nhiên có thể tin được. Tiểu Giai, con nói rõ ngọn ngành cho công tử nghe.”
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Các ngươi không tin ta, có quan hệ gì đến võ công gia truyền của ta uyên bác tinh thâm?” Chợt nghe Lộ Tiểu Giai giải thích: “Lăng công tử, sự tình là thế này. Mấy tháng trước, cha tôi lấy được một bảo vật là Thiên Phong lệnh.”
Lăng Hạo Thiên “A” một tiếng: “Là lệnh bài của Thiên Phong lão nhân?”
Hai cha con họ Lộ nhìn nhau, tựa hồ vô cùng kinh ngạc, Lộ Nham lên tiếng: “Lăng tam công tử đã nghe về lệnh bài này?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tu La hội cướp được, sau này bị Cái Bang trưởng lão đoạt lại, rồi lại đến một người tự xưng Diệu Thủ Phong Thái lấy đi?”
Lộ Nham run lên, đứng phắt dậy: “Diệu Thủ Phong Thái?” Chợt nhận ra mình hơi thất thố, ông ta lại ngồi xuống, hỏi han cặn kẽ tình hình.
Lăng Hạo Thiên giản lược lại rồi hỏi: “Lộ đại hiệp, lệnh bài của đại hiệp phải chăng lấy từ tay Diệu Thủ Phong Thái?”
Lộ Nham chăm chú lắng nghe, tựa hồ xuất thần nên không đáp. Lộ Tiểu Giai đáp thay: “Lệnh bài của cha tôi không phải lấy từ tay Diệu Thủ Phong Thái.”
Lăng Hạo Thiên hỏi: “Tu La hội nhắm vào lệnh bài này chăng?”
Lộ Tiểu Giai hơi chần chừ rồi nói: “Chúng tôi và Tu La hội vốn có cừu hận, trước đây cha đả thương mấy thủ lĩnh của chúng, nên lần này chúng xuất động nhân mã nhằm báo cừu. Nhưng hình như chúng cũng nghe được việc chúng tôi có lệnh bài này, nên cũng ôm lòng cướp luôn.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu.
Lộ Nham chợt đi vào giữa phong, giẫm mạnh lên một phiến gỗ, đến cạnh tường di động tủ sách rồi quay lại giữa nhà, đẩy tấm gỗ qua bên, lộ ra một ô ngầm. Ông ta thò tay vào khua khoắng mấy lần, cẩn thận mở nắp ô ngầm lấy ra một tấm lệnh bài bằng đồng đặt lên bàn. Lăng Hạo Thiên nhận ra quy cách và kích cỡ giống như Thiên Phong lệnh y từng thấy, có điều làm bằng đồng vàng chứ không phải màu bạc như của Minh Nhãn Thần Cái. Lộ Nham nhìn y: “Lăng tam công tử, tấm lệnh bài công tử từng thấy có giống thế này không?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Trừ màu sắc, tất cả đều giống nhau.”
Lộ Nham vô cùng hưng phấn, mặt đỏ ửng lên, cầm tấm lệnh bài vuốt ve liên hồi, rõ ràng vô cùng vui mừng nhưng lại lo lắng. Ông ta vuốt ve một hồi, trả tấm lệnh vào vào ô ngầm, đóng cửa thật kỹ rồi nói với Lăng Hạo Thiên: “Ô ngầm này có nỏ bắn tên độc, sơ ý một chút là chạm vào, trong thiên hạ chỉ có lão phu biết cách đóng cơ quan, Tiểu Giai cũng không biết. Kẻ khác có biết lệnh bài được giấu ở đây cũng đừng hòng sống sót lấy đi.”
Lăng Hạo Thiên sầm mặt: “Đại hiệp trân trọng bảo bối Thiên Phong lệnh này nhưng với tại hạ nó chỉ là miếng sắt nát, không mảy may hứng thú, đại hiệp không cần cảnh cáo.”
Lộ Nham nhận ra mình lỡ lời, cười vuốt: “Chuyện đó tất nhiên, võ công Lăng gia tinh diệu cao thâm, cần gì tấm Thiên Phong lệnh này.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hóa ra trong Thiên Phong lệnh có chứa võ công bí quyết.”
Lộ Nham cười hắc hắc, tựa hồ hối hận đã để lộ ra, ngần ngừ một lúc mới nói: “Kỳ thật trong lệnh bài này không có võ công bí quyết. Quý giá bởi có tám chữ trên bề mặt.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Kẻ giữ lệnh này, Thiên Phong bảo vệ?”
Lộ Nham đáp: “Chính thị.”
Lăng Hạo Thiên bật cười: “Trên đời có Thiên Phong môn nhân hay không vẫn chưa ai biết, lẽ nào họ lại vì tám chữ này mà đến bảo vệ người giữ lệnh?”
Lộ Nham tỏ vẻ nghiêm túc: “Thiên Phong truyền nhân tuyệt đối có thật, công tử từng thấy Diệu Thủ Phong Thái khinh công tuyệt cao, tất nhiên là truyền nhân của Thiên Phong lão nhân.”
Lăng Hạo Thiên nhớ lại kẻ từng lấy lệnh bài của Minh Nhãn Thần Cái quả thân thủ rất cao, khinh công kinh nhân chưa từng thấy, lòng không khỏi hoài nghi nhưng trong óc lóe linh quang, nghĩ thông mọi sự, ngẩng lên nói: “Hóa ra là vậy! Đại hiệp biết Tu La hội đến báo cừu, cần người khác bảo vệ nên muốn dẫn dụ Thiên Phong môn nhân ra tay.”
Lộ Nham chầm chậm gật đầu.
Lăng Hạo Thiên nhìn ông ta gật gù: “Tại hạ hiểu rồi. Vì thế đại hiệp cần giữ kỹ Thiên Phong lệnh này, nếu bị người ta lấy mất ắt Thiên Phong môn nhân sẽ không giúp nữa, đột nhiên cung kính với tại hạ, chắc muốn nhờ vả. Phải chăng muốn tại hạ bảo vệ Thiên Phong lệnh?”
Lộ Nham thấy y nói toạc ra, đành thừa nhận: “Lăng tam công tử thông minh lắm.”
Lăng Hạo Thiên hừ một tiếng, lại hỏi: “Đại hiệp lôi kéo được Thiên Phong môn nhân rồi thì sao?”
Lộ Nham đáp: “Lão phu chỉ muốn kiến thức thân thủ của họ xem sao, còn mong gì hơn được nữa?”
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Lão đầu này đương nhiên còn tính toán khác nhưng không nói ra, đã đề cập đến việc Thiên Phong lệnh có quan hệ với võ công bí quyết, tuyệt không chỉ muốn xem thân thủ Thiên Phong môn nhân mà thôi.” Y khoanh tay đi đi lại lại trong phòng: “Sự tình vốn rất đơn giản nhưng hiện tại tại hạ bị đại hiệp biến thành hồ đồ. Đại hiệp có Thiên Phong lệnh, Tu La hội định tìm đến báo cừu và đoạt lệnh. Đại hiệp không muốn chết, mà lại định mượn việc Tu La hội đến tấn công để dụ Thiên Phong môn nhân ra, đúng không?”
Lộ Nham gật đầu, Lăng Hạo Thiên nói tiếp: “Thứ nhất, việc này không quan hệ với tại hạ, vốn tại hạ chỉ định ngăn Tu La hội gây ác, đại hiệp lại muốn tại hạ trơ mắt nhìn chúng đánh vào, tại hạ không làm được. Thứ hai, tại hạ chỉ muốn giúp hai cha con đại hiệp giữ mạng, còn việc các vị gặp được Thiên Phong môn nhân hay không chẳng quan hệ gì. Thứ ba, dù tại hạ hồ đồ giúp các vị giữ Thiên Phong lệnh để gặp Thiên Phong môn nhân, tại hạ làm sao biết được các vị còn có âm mưu gì không thể cho ai biết?”
Lộ Nham và Lộ Tiểu Giai nghe xong, đưa mắt nhìn nhau không nói gì. Lăng Hạo Thiên lại nói: “Thế này là đơn giản nhất. Tại hạ giúp đại hiệp đánh lui Tu La hội, cha con các vị giấu lệnh bài này đi, các vị bình an vô sự mà tại hạ cũng không áy náy gì. Việc bảo vệ lệnh bài, tại hạ không can dự mà chỉ không muốn thấy các vị mất mạng vì tấm lệnh bài vô dụng này.”
Lộ Nham tỏ vẻ khó quyết: “Nếu có Thiên Phong đến bảo vệ, chúng tôi còn nguy hiểm gì nữa? Chẳng qua muốn nhờ công tử giữ hộ lệnh bài, không để người ta lấy đi. Vừa nãy… không giấu công tử, có phi tặc tên Thiên Trường đưa thư tới nói tối nay sẽ lấy Thiên Phong lệnh, lão phu lo không giữ nổi. Lăng công tử, mong công tử ngăn không cho Thiên Trường đoạt lệnh, đợi đến lúc Thiên Phong môn nhân xuất hiện, vậy được không?”
Lăng Hạo Thiên hỏi: “Thiên Phong môn nhân xuất hiện rồi thì sao?”
Lộ Nham thấy y hỏi lại câu lúc trước, hiển nhiên không tin mình chỉ muốn kiến thức võ công của Thiên Phong truyền nhân, bất giác thẹn quá hóa giận, phất tay: “Công tử không giúp thì thôi, hà tất hỏi nhiều như vậy? Tiểu Giai, tiễn khách?”
Lăng Hạo Thiên cười lạnh, ra khỏi phòng.
---- Xem tiếp hồi 113 ----
Chú thích:
Tiền cứ hậu cung = Thái độ ban đầu thì ngông cuồng, về sau lại cung kính.
Lăng Hạo Thiên theo cô đi vào trong nhà, thấy Lộ Nham đang đi đi lại lại, thần sắc khẩn trương. Lộ Tiểu Giai đóng cửa phòng, đứng qua một bên, có vẻ lo lắng xen lẫn chần chừ.
Lăng Hạo Thiên đợi một lúc, thấy cả hai cha con không ai lên tiếng, đành bảo: “Lộ đại hiệp, có gì xin cứ nói thẳng. Tại hạ thực lòng muốn giải vây cho quý phủ, tịnh không có ý gì khác.”
Lộ Nham gật đầu: “Võ công gia truyền của Lăng tam công tử uyên bác tinh thâm, đương nhiên có thể tin được. Tiểu Giai, con nói rõ ngọn ngành cho công tử nghe.”
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Các ngươi không tin ta, có quan hệ gì đến võ công gia truyền của ta uyên bác tinh thâm?” Chợt nghe Lộ Tiểu Giai giải thích: “Lăng công tử, sự tình là thế này. Mấy tháng trước, cha tôi lấy được một bảo vật là Thiên Phong lệnh.”
Lăng Hạo Thiên “A” một tiếng: “Là lệnh bài của Thiên Phong lão nhân?”
Hai cha con họ Lộ nhìn nhau, tựa hồ vô cùng kinh ngạc, Lộ Nham lên tiếng: “Lăng tam công tử đã nghe về lệnh bài này?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tu La hội cướp được, sau này bị Cái Bang trưởng lão đoạt lại, rồi lại đến một người tự xưng Diệu Thủ Phong Thái lấy đi?”
Lộ Nham run lên, đứng phắt dậy: “Diệu Thủ Phong Thái?” Chợt nhận ra mình hơi thất thố, ông ta lại ngồi xuống, hỏi han cặn kẽ tình hình.
Lăng Hạo Thiên giản lược lại rồi hỏi: “Lộ đại hiệp, lệnh bài của đại hiệp phải chăng lấy từ tay Diệu Thủ Phong Thái?”
Lộ Nham chăm chú lắng nghe, tựa hồ xuất thần nên không đáp. Lộ Tiểu Giai đáp thay: “Lệnh bài của cha tôi không phải lấy từ tay Diệu Thủ Phong Thái.”
Lăng Hạo Thiên hỏi: “Tu La hội nhắm vào lệnh bài này chăng?”
Lộ Tiểu Giai hơi chần chừ rồi nói: “Chúng tôi và Tu La hội vốn có cừu hận, trước đây cha đả thương mấy thủ lĩnh của chúng, nên lần này chúng xuất động nhân mã nhằm báo cừu. Nhưng hình như chúng cũng nghe được việc chúng tôi có lệnh bài này, nên cũng ôm lòng cướp luôn.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu.
Lộ Nham chợt đi vào giữa phong, giẫm mạnh lên một phiến gỗ, đến cạnh tường di động tủ sách rồi quay lại giữa nhà, đẩy tấm gỗ qua bên, lộ ra một ô ngầm. Ông ta thò tay vào khua khoắng mấy lần, cẩn thận mở nắp ô ngầm lấy ra một tấm lệnh bài bằng đồng đặt lên bàn. Lăng Hạo Thiên nhận ra quy cách và kích cỡ giống như Thiên Phong lệnh y từng thấy, có điều làm bằng đồng vàng chứ không phải màu bạc như của Minh Nhãn Thần Cái. Lộ Nham nhìn y: “Lăng tam công tử, tấm lệnh bài công tử từng thấy có giống thế này không?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Trừ màu sắc, tất cả đều giống nhau.”
Lộ Nham vô cùng hưng phấn, mặt đỏ ửng lên, cầm tấm lệnh bài vuốt ve liên hồi, rõ ràng vô cùng vui mừng nhưng lại lo lắng. Ông ta vuốt ve một hồi, trả tấm lệnh vào vào ô ngầm, đóng cửa thật kỹ rồi nói với Lăng Hạo Thiên: “Ô ngầm này có nỏ bắn tên độc, sơ ý một chút là chạm vào, trong thiên hạ chỉ có lão phu biết cách đóng cơ quan, Tiểu Giai cũng không biết. Kẻ khác có biết lệnh bài được giấu ở đây cũng đừng hòng sống sót lấy đi.”
Lăng Hạo Thiên sầm mặt: “Đại hiệp trân trọng bảo bối Thiên Phong lệnh này nhưng với tại hạ nó chỉ là miếng sắt nát, không mảy may hứng thú, đại hiệp không cần cảnh cáo.”
Lộ Nham nhận ra mình lỡ lời, cười vuốt: “Chuyện đó tất nhiên, võ công Lăng gia tinh diệu cao thâm, cần gì tấm Thiên Phong lệnh này.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Hóa ra trong Thiên Phong lệnh có chứa võ công bí quyết.”
Lộ Nham cười hắc hắc, tựa hồ hối hận đã để lộ ra, ngần ngừ một lúc mới nói: “Kỳ thật trong lệnh bài này không có võ công bí quyết. Quý giá bởi có tám chữ trên bề mặt.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Kẻ giữ lệnh này, Thiên Phong bảo vệ?”
Lộ Nham đáp: “Chính thị.”
Lăng Hạo Thiên bật cười: “Trên đời có Thiên Phong môn nhân hay không vẫn chưa ai biết, lẽ nào họ lại vì tám chữ này mà đến bảo vệ người giữ lệnh?”
Lộ Nham tỏ vẻ nghiêm túc: “Thiên Phong truyền nhân tuyệt đối có thật, công tử từng thấy Diệu Thủ Phong Thái khinh công tuyệt cao, tất nhiên là truyền nhân của Thiên Phong lão nhân.”
Lăng Hạo Thiên nhớ lại kẻ từng lấy lệnh bài của Minh Nhãn Thần Cái quả thân thủ rất cao, khinh công kinh nhân chưa từng thấy, lòng không khỏi hoài nghi nhưng trong óc lóe linh quang, nghĩ thông mọi sự, ngẩng lên nói: “Hóa ra là vậy! Đại hiệp biết Tu La hội đến báo cừu, cần người khác bảo vệ nên muốn dẫn dụ Thiên Phong môn nhân ra tay.”
Lộ Nham chầm chậm gật đầu.
Lăng Hạo Thiên nhìn ông ta gật gù: “Tại hạ hiểu rồi. Vì thế đại hiệp cần giữ kỹ Thiên Phong lệnh này, nếu bị người ta lấy mất ắt Thiên Phong môn nhân sẽ không giúp nữa, đột nhiên cung kính với tại hạ, chắc muốn nhờ vả. Phải chăng muốn tại hạ bảo vệ Thiên Phong lệnh?”
Lộ Nham thấy y nói toạc ra, đành thừa nhận: “Lăng tam công tử thông minh lắm.”
Lăng Hạo Thiên hừ một tiếng, lại hỏi: “Đại hiệp lôi kéo được Thiên Phong môn nhân rồi thì sao?”
Lộ Nham đáp: “Lão phu chỉ muốn kiến thức thân thủ của họ xem sao, còn mong gì hơn được nữa?”
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Lão đầu này đương nhiên còn tính toán khác nhưng không nói ra, đã đề cập đến việc Thiên Phong lệnh có quan hệ với võ công bí quyết, tuyệt không chỉ muốn xem thân thủ Thiên Phong môn nhân mà thôi.” Y khoanh tay đi đi lại lại trong phòng: “Sự tình vốn rất đơn giản nhưng hiện tại tại hạ bị đại hiệp biến thành hồ đồ. Đại hiệp có Thiên Phong lệnh, Tu La hội định tìm đến báo cừu và đoạt lệnh. Đại hiệp không muốn chết, mà lại định mượn việc Tu La hội đến tấn công để dụ Thiên Phong môn nhân ra, đúng không?”
Lộ Nham gật đầu, Lăng Hạo Thiên nói tiếp: “Thứ nhất, việc này không quan hệ với tại hạ, vốn tại hạ chỉ định ngăn Tu La hội gây ác, đại hiệp lại muốn tại hạ trơ mắt nhìn chúng đánh vào, tại hạ không làm được. Thứ hai, tại hạ chỉ muốn giúp hai cha con đại hiệp giữ mạng, còn việc các vị gặp được Thiên Phong môn nhân hay không chẳng quan hệ gì. Thứ ba, dù tại hạ hồ đồ giúp các vị giữ Thiên Phong lệnh để gặp Thiên Phong môn nhân, tại hạ làm sao biết được các vị còn có âm mưu gì không thể cho ai biết?”
Lộ Nham và Lộ Tiểu Giai nghe xong, đưa mắt nhìn nhau không nói gì. Lăng Hạo Thiên lại nói: “Thế này là đơn giản nhất. Tại hạ giúp đại hiệp đánh lui Tu La hội, cha con các vị giấu lệnh bài này đi, các vị bình an vô sự mà tại hạ cũng không áy náy gì. Việc bảo vệ lệnh bài, tại hạ không can dự mà chỉ không muốn thấy các vị mất mạng vì tấm lệnh bài vô dụng này.”
Lộ Nham tỏ vẻ khó quyết: “Nếu có Thiên Phong đến bảo vệ, chúng tôi còn nguy hiểm gì nữa? Chẳng qua muốn nhờ công tử giữ hộ lệnh bài, không để người ta lấy đi. Vừa nãy… không giấu công tử, có phi tặc tên Thiên Trường đưa thư tới nói tối nay sẽ lấy Thiên Phong lệnh, lão phu lo không giữ nổi. Lăng công tử, mong công tử ngăn không cho Thiên Trường đoạt lệnh, đợi đến lúc Thiên Phong môn nhân xuất hiện, vậy được không?”
Lăng Hạo Thiên hỏi: “Thiên Phong môn nhân xuất hiện rồi thì sao?”
Lộ Nham thấy y hỏi lại câu lúc trước, hiển nhiên không tin mình chỉ muốn kiến thức võ công của Thiên Phong truyền nhân, bất giác thẹn quá hóa giận, phất tay: “Công tử không giúp thì thôi, hà tất hỏi nhiều như vậy? Tiểu Giai, tiễn khách?”
Lăng Hạo Thiên cười lạnh, ra khỏi phòng.
---- Xem tiếp hồi 113 ----
Chú thích:
Tiền cứ hậu cung = Thái độ ban đầu thì ngông cuồng, về sau lại cung kính.
/213
|