Tích tại cửu giang thượng,
dao vọng Cửu Hoa Phong.
Thiên hà quải lục thủy,
tú xuất cửu phù dung.
Ngã dục nhất huy thủ,
thùy nhân khả tướng tòng.
Quân vi Đông đạo chủ,
ư thử ngọa vân tùng.
- Lý Bạch -
Bản dịch của Đông A :
Trên Cửu giang xưa trước,
Chín ngọn hoa ngước trông.
Sông trời treo nước biếc,
Nở chín đóa phù dung.
Ta muốn hua tay vẫy,
Ai người ưng tới cùng.
Người làm Đông đạo chủ,
Ở đấy ngọa mây tùng.
Cửu Hoa sơn cách bốn chục dặm phía Tây nam huyện An Huy, Thanh Dương, được coi là Lăng Dương nhị địa.
Thời Tam Quốc, Tôn Ngô phân làm huyện thành Trí Lâm, thời Tùy là Cảnh Chí, đến đời Đường trở thành Thanh Dương huyện, đặt tên từ những đồi núi xanh ngắt trùng trùng, thuộc phủ Trì Châu, biên giới với Quý Trì.
Cửu Hoa sơn phía Nam nhìn về Lăng Dương, phía Tây đối diện Thu Phố, phía Bắc tiếp thông lộ Ngũ Khê, phía Đông giáp Hãm Long Khẩu, tên xưa là Cửu Tử sơn.
Lý Bạch đời Đường ghé thăm Cửu Tử sơn, lúc thấy đỉnh núi như chín đóa sen nở rộ, mới đổi tên thành Cửu Hoa sơn.
Trong sách vở có ghi rõ: “tên cũ là Cửu Tử sơn, Lý Bạch đời Đường thấy chín ngọn núi như hoa sen nở thành, đổi tên thành Cửu Hoa sơn”.
Sổ bạ của huyện Thanh Dương cũng có ghi chép: “núi cách huyện bốn chục dặm, bốn mươi tám ngọn núi có tên, mười bốn nham, năm động, mười một thung lũng, mười tám hệ, hai cao nguyên, cùng tất cả những thạch trì đó đây đưa địa danh trở thành một thắng cảnh”.
“Tri Hành Kim Nhị” Vương Dương Minh từng đọc thơ giữa núi, cùng thơ Lý Bạch vang danh thiên cổ.
Thi tiên Lý Bạch đổi tên Cửu Tử sơn thành Cửu Hoa sơn bằng cách làm một bài thơ ghép từng câu của mỗi người, bài thơ đó như sau :
“Diệu hữu phân nhị khí, linh sơn khai cửu hoa”. Lý Bạch.
“Tầng tiêu át trì nhật, bán bích minh triều lưu”. Cao Vụ.
“Tích tuyệt hạ thụy yêu, phi lưu dục dương nhai”. Vi Cực Dư.
“Thanh hùng ngọc thụ sắc, phiên diêu vũ nhân gia”. Lý Bạch.
Cửu Hoa sơn không những là đất ngâm vịnh của thi nhân, cũng là đạo trường của Địa Tạng Vương Phật gia.
“Địa Tạng thập luân kinh: an nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm mật như bí tạng”. Thủ danh Địa Tạng.
“Đại Thừa Phật Kinh” có ghi chú: “Địa Tạng nhận lời giao phó của Thích Ca, lệnh cứu độ lục đạo chúng sinh, quyết bất thành Phật, thường hiện thân trong địa ngục, cứu khổ nạn của chúng sinh, thế xưng U Minh giáo chủ”.
“Địa Tạng Bổn Nguyện Kinh”, quyển hai, có ghi chú: “Phật thăng thiết lợi thiên vi mẫu thuyết pháp, hậu triệu Địa Tạng đại sĩ vĩnh vị U Minh giáo chủ, sử thế thượng hữu thân giả giai đắc báo bổn tiến thân, uy đăng cực lạc”.
Bổn thư đó nói nhiều về thuyết địa ngục bách tiến công đức, hiếu kinh Phật môn.
Trong kinh có nói Địa Tạng Vương bồ tát cứu độ chúng sinh, bất không thệ, bất thành phong chi hoằng nguyện, cố danh “Địa Tạng Bổn Nguyện”.
Cho nên Cửu Hoa kiếm phái không những kiếm thuật tinh tuyệt, đồng thời cũng có sự lãng mạng của thi nhân, cùng sự huyền bí của Phật gia.
Trong thất đại kiếm phái của võ lâm, tịnh không bao gồm Cửu Hoa sơn, bởi vì môn hạ đệ tử Cửu Hoa sơn vốn cực ít, hành tung càng ít khi xuất hiện trên giang hồ.
Từ nhiều năm trước, trong giang hồ đã có truyền thuyết Cửu Hoa phái đã cùng U Linh giáo hợp lại, đồng thời cung phụng hai vị tổ sư, một vị là Địa Tạng Vương bồ tát, vị kia là thi sĩ Lý Bạch phong lưu, cao tuyệt thiên cổ.
Nghe nói vị Thanh Liên Cư Sĩ đó không những là thi tiên, cũng là kiếm tiên, Cửu Hoa kiếm pháp là của ông ta truyền lại, đến mấy trăm năm sau, trong giang hồ lại xuất hiện vị kỳ hiệp Lý Mộ Bạch, cũng là truyền nhân đích hệ của Cửu Hoa phái.
Những truyền thuyết đó làm cho Cửu Hoa phái trong tâm tưởng và tai mắt của giang hồ càng biến thành thần bí hơn. Môn đệ Cửu Hoa môn đã ít, hành tung cũng càng quỷ bí, gần đây cơ hồ đã tuyệt tích giang hồ.
Nhưng những điều đó lại không phải là nguyên nhân làm Phó Hồng Tuyết thất kinh, cái làm cho hắn giật thót mình, là con người Như Ý đại sư.
Như Ý đại sư vận bạch bào, đi hài rơm, đội ma đính, thần tình nghiêm túc, chấp tay cung kính, nhìn thấy không còn nghi ngờ gì nữa là một người xuất gia tu vi cực thâm, một nữ nhân xuất gia.
Bà ta xem ra phảng phất cũng đã trung niên.
Thân người vừa phải, dung mạo đoan chính, cử chỉ quy củ lễ độ, biểu tình trên mặt nghiêm túc, tịnh không có chỗ nào trên người đặc biệt hấp dẫn, càng không có chỗ nào làm cho người ta thất kinh. Vô luận lọt vào mắt ai, bà ta chỉ bất quá là một ni cô trung niên tu vi nghiêm cẩn, tịnh không có điểm gì khác với ngàn ngàn vạn vạn ni cô thanh y cẩn thủ trong Phật môn.
Nhưng trong mắt của Phó Hồng Tuyết mà nhìn, lại hoàn toàn khác biệt.
Dung mạo bà ta tuy bình phàm đoan trang, đôi tay ngọc lại đẹp như hoa xuân, mềm mại không xương, chân bà ta mang hài, không mang vớ, để lộ ngón chân ngọc ngà thon thả trắng như sương tuyết, càng làm cho người thấy mê hồn choáng váng. Tăng bào bạch bố của bà ta rộng rãi mềm mại, không nhiễm chút bụi trần, bao phủ gần như toàn bộ thân thể bà ta.
Không ai có thể có ảo tưởng về một ni cô trung niên tu vi nghiêm cẩn như vậy, không ai tưởng tượng về thân thể dưới tấm tăng bào ra sao.
Phó Hồng Tuyết lại không thể không tưởng.
Thân thể mỹ miều trong tăng bào trắng như tuyết giắt trên lan can hồ tắm, tiếng hơi thở rên rỉ trong bóng đêm, vòng tay ấm áp mịn màng, đôi tay đó đã dẫn hắn tiến nhập mộng cảnh.
Hắn càng không thể không đem con người xuất gia đạo mạo uy nghiêm trước mắt mà liên tưởng tới nữ nhân vừa thành thục vừa ngập tràn khát vọng đêm hôm qua, tuy hắn luôn cấm đoán mình tưởng tới, nhưng hiện tại không thể không tưởng.
Tuy hắn đối với mọi chuyện đều đã có thể không hỏi không han không động không đậy, nhưng ni cô trung niên quy củ nghiêm túc đó lại đã làm cho từng phân da thịt trên người hắn đại loạn, hắn đã có cảm giác môi mình khô rát, tim đập thình thịch, cơ hồ vô phương khống chế.
Như Ý đại sư chỉ điềm đạm nhìn hắn một cái, khuôn mặt đoan trang nghiêm túc vẫn không có biểu tình gì.
Phó Hồng Tuyết cơ hồ nhịn không nổi, muốn xông lại, vạch tăng y của bà ta, nhìn xem bà ta có phải là nữ nhân đêm qua hay không, nhưng hắn còn miễn cưỡng nhẫn nại.
Hắn phảng phất nghe bà ta hỏi :
- Vị đó có phải là Phó Hồng Tuyết thí chủ danh chấn thiên hạ?
Hắn phảng phất nghe mình hồi đáp :
- Đúng, ta là Phó Hồng Tuyết.
Trác phu nhân nhìn bọn họ, biểu tình trong mắt giảo hoạt quỷ quyệt.
.... Nàng có phải đã biết chuyện của bọn họ?
Nàng đột nhiên cười nói :
- Đại sư trú ngụ ở Cửu Hoa sơn, nghĩ không ra không ngờ cũng nghe danh Phó đại hiệp.
Như Ý đại sư đáp :
- Bần tăng tuy thân tại phương ngoại, đối với chuyện trong giang hồ, lại tịnh không lạ lẫm gì cho lắm.
Trác phu nhân lại hỏi :
- Đại sư lúc trước đã từng gặp qua hắn?
Như Ý đại sư trầm ngâm, không ngờ lại gật đầu, đáp :
- Phảng phất đã gặp qua một lần, chỉ là lúc đó trời mờ tối, tịnh không nhìn rõ.
Trác phu nhân mỉm cười.
- Đại sư tuy không nhìn thấy hắn rõ lắm, hắn lại nhất định nhìn thấy đại sư rất rõ.
Như Ý đại sư thốt :
- Ồ?
Nụ cười của Trác phu nhân càng quỷ bí :
- Bởi vì vị Phó đại hiệp đó có dạ nhãn, vật trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rõ.
Trên mặt Như Ý đại sư phảng phất dâng lên một thứ biến hóa kỳ quái.
Tâm Phó Hồng Tuyết cũng chùn xuống. Đêm qua trong bóng tối, hắn tịnh không nhìn thấy rõ, chỉ bất quá ẩn ước thấy được vóc dáng.
Hắn chưa nghĩ qua điểm đó, hiện tại mới phát hiện nhãn lực của hắn bất tri bất giác đã chịu tổn thất, đó nhất định là tổn thất xảy ra sau khi hắn nhìn thấy lão nhân trong tủ sắt.
Có lẽ nào trong ánh mắt của lão nhân đó, có thứ ma lực gì đó có thể làm cho cảm giác của người ta biến thành trì độn?
Tại sao lão không chịu để Phó Hồng Tuyết nhìn thấy nữ nhân trong bóng tối?
Tại sao phải để nàng đợi hắn trong bóng tối?
Hai người làm chứng cuối cùng cũng đã được Công tử Vũ mời vào, Phó Hồng Tuyết lại không chú ý coi hai người đó là ai.
Tâm của hắn đã loạn, hắn không thể quên chuyện đêm qua, cũng không thể coi một người đàn bà là công cụ.
Tiếng khóc bi ai của Trần đại lão bản, nhãn thần oán độc của Nghê Bảo Phong, đột nhiên đã biến thành những thứ làm cho hắn vô phương chịu đựng nổi.
Còn có thanh kiếm đỏ tươi.
Thanh kiếm đó làm sao lại lọt vào tay Công tử Vũ? Kiếm trong tay y, còn người Yến Nam Phi ở đâu?
Giữa hai người đó, có mối quan hệ thần bí gì?
Công tử Vũ vì sao cho đến bây giờ vẫn không chịu lộ xuất bộ mặt thật?
Đuốc cháy bừng bừng, trên thạch đài sáng như ban ngày. Phó Hồng Tuyết chung quy đã đi lên thạch đài, tay nắm chặt đao, còn nắm chặt hơn so với lúc bình thường. Khi hắn bi thương phiền não, thống khổ đơn độc, chỉ có thanh đao đó mới có thể cho hắn lực lượng an định.
Đối với hắn mà nói, giữa hắn và đao đã có một thứ cảm tình kỳ dị, một thứ cảm tình vĩnh viễn không có ai hiểu rõ được, không những hỗ tương thấu hiểu, mà còn hỗ tương tín nhiệm.
Công tử Vũ ngưng thị nhìn hắn, gằn từng tiếng :
- Hiện tại ngươi lúc nào cũng có thể bạt đao.
Hiện tại kiếm của y đã trong tay. Vô luận là ai nhìn cũng thấy, lòng tự tin của y hơn xa so với Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi :
- Ngươi có thể đợi một chút không?
Công tử Vũ đáp :
- Ta có thể đợi, chỉ bất quá vô luận đợi đến bao lâu, kết quả thắng bại cũng không thể cải biến.
Phó Hồng Tuyết không lắng nghe câu nói của y, đột nhiên quay mình bước xuống thạch đài, bước đến trước mặt Như Ý đại sư.
Như Ý đại sư ngẩng đầu nhìn hắn, hiển nhiên vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đại sư đến từ đâu?
Như Ý đại sư đáp :
- Từ Cửu Hoa sơn.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Vương tử đến từ đâu?
Như Ý đại sư đáp :
- Đến từ Tân La.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ông ta từ bỏ mọi tôn vinh, là vì sao?
Như Ý đại sư đáp :
- Xả thân học Phật.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đã xả thân học Phật, sao lại không thành Phật?
Như Ý đại sư đáp :
- Chỉ vì phổ độ chúng sinh.
Thần tình của bà ta đã dần dần hòa hoãn, thần tình cũng càng nghiêm trang, người khác căn bản nghe không hiểu bọn họ nói gì.
Nguyên lai thời Đường Cao Tôn từng phát binh trợ giúp Tân La bình loạn. Tân La vương tử Kim Kiều Giác từ bỏ tôn vinh, đến Cửa Hoa Sơn học Phật, tu đạo một mình trên Cửu Hoa sơn, sinh ra sự tích Địa Tạng Vương bồ tát hóa thân, đến năm Trinh Nguyên thứ mười một đời Đường Đức Tôn thì ông viên tịch, lúc lâm chung hiện hình như trong tượng Địa Tạng Vương bồ tát, người đời truyền là nhục thân đã đắc đạo, nên xây Nhục Thân Bảo Điện trên núi. Bốn mặt Bảo Điện rực sáng, tường vàng vách ngọc, bốn góc có đồng cang màu chu sa minh thúy, bên trong có đèn thần dầu thánh, an hòa tĩnh mịch.
Nhiều Cửu Hoa đệ tử xuất thân từ đó.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi :
- Thánh thể của vương tử ở đâu?
Như Ý đại sư đáp :
- Vẫn còn ở Cửu Hoa sơn.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Vương tử phổ độ chúng sinh, còn đại sư?
Như Ý đại sư đáp :
- Bần ni cũng có nguyện vọng đó.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Nếu như vậy, những mong đại sư ban phước, để tâm tình ta tĩnh lặng.
Như Ý đại sư chấp tay :
- Được.
Bà ta quả nhiên thò tay móc ra từ trong ngực áo một cái bình gỗ nhỏ, rảy nhiều giọt dầu thánh, dịu dàng xoa trên má và lưng bàn tay của Phó Hồng Tuyết, trong miệng lẩm bẩm Phật hiệu, lại hỏi :
- Ngươi có nguyện vọng gì?
Phó Hồng Tuyết thốt nhỏ :
- An nhẫn bất động như mặt đất, tĩnh lự thâm mật như bí tàng.
Lòng bàn tay của Như Ý đại sư vỗ nhẹ trên đầu hắn :
- Được, nguơi đi đi.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Được, ta đi.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tiều tụy trắng nhợt lóe sáng, không phải là ánh dầu, mà là một thứ ánh sáng an tường tĩnh tại kỳ lạ.
Hắn lại bước lên thạch đài, lúc bước qua mặt Trác phu nhân, đột nhiên thốt :
- Hiện tại ta đã biết.
Trác phu nhân hỏi :
- Biết cái gì?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Biết là ngươi.
Sắc mặt Trác phu nhân đột nhiên biến đổi :
- Ngươi còn biết gì nữa?
Phó Hồng Tuyết mỉm cười.
Trác phu nhân hỏi :
- Ngươi... làm sao ngươi biết?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Tĩnh lự thâm mật như bí tàng.
Hắn bước lên thạch đài, đối diện Công tử Vũ, không những bình tĩnh như bàn thạch, hơn nữa cơ hồ không thể khuấy động như mặt đất.
Lưng bàn tay cầm kiếm của Công tử Vũ đã nổi gân xanh.
Phó Hồng Tuyết nhìn y, đột nhiên thốt :
- Ngươi đã từng bại qua, hà tất lại phải cầu bại?
Tròng mắt Công tử Vũ co thắt, đột nhiên hét lớn, kiếm đã bay ra khỏi vỏ, kiếm quang đỏ tươi, như lằn chớp đỏ bay tới.
Chỉ có người có nhãn lực sắc bén nhất, mới có thể thấy trong lằn chớp đỏ đó phảng phất có đao quang mờ nhạt.
“Đinh” một tiếng, mọi động tác đột nhiên ngưng kết, vạn sự vạn vật giữa mặt đất, trong phút giây đó, đều đã toàn bộ dừng hẳn.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã chui vào vỏ.
Kiếm của Công tử Vũ chỉ cách yết hầu của hắn một phân, lại không đâm tới, cả người y cũng đã đột nhiên cứng đơ ngưng kết.
Sau đó cái mặt nạ đồng trên mặt y từ từ xẻ làm hai, để lộ khuôn mặt y, một khuôn mặt anh tuấn thanh tú, lại ngập tràn vẻ kinh hãi khủng bố.
Lại nghe “đinh” một tiếng, mặt nạ văng xuống đất, kiếm cũng rơi xuống đất.
Con người đó chính là Yến Nam Phi.
Ánh lửa lập lòe không ngừng, trong đại điện lại bất động như phần mộ.
Yến Nam Phi chung quy cũng mở miệng, hỏi :
- Ngươi biết từ hồi nào?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Không lâu.
Yến Nam Phi hỏi :
- Lúc bạt đao đã biết là ta?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Phải.
Yến Nam Phi thốt :
- Cho nên ngươi đã có lòng tin tất thắng.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Bởi vì trong tâm ta không động không loạn.
Yến Nam Phi thở dài ảm đạm :
- Ngươi đương nhiên có lòng tin, bởi vì ta nên chết dưới tay ngươi.
Y lượm trường kiếm lên, cầm bằng hai tay đưa sang :
- Mời, mời xuất thủ.
Phó Hồng Tuyết ngưng thị nhìn y, hỏi :
- Hiện tại đó đã là tâm nguyện của ngươi?
Yến Nam Phi đáp :
- Phải.
Phó Hồng Tuyết điềm đạm thốt :
- Vậy thì hiện tại ngươi đã như người chết, ta hà tất phải xuất thủ nữa.
Hắn quay mình, không nhìn tới Yến Nam Phi một lần. Chỉ nghe sau lưng có tiếng thở dài, máu tươi bắn tung tóe, máu tươi bắn tới chân hắn.
Hắn vẫn không quay đầu, trên khuôn mặt trắng nhợt lại lộ xuất một thứ bi thương không bờ bến.
Hắn biết kết quả đó. Có rất nhiều kết quả vốn ai ai cũng đều vô phương cải biến, cả mệnh vận con người cũng như vậy.
Mệnh vận của hắn hôm nay thì sao?
Người thứ nhất đứng lên là Như Ý đại sư, mỉm cười thốt :
- Thí chủ đã thắng.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đại sư có quả thật là như ý?
Như Ý đại sư trầm mặc.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Nếu đại sư cũng vị tất như ý, làm sao biết ta đã thắng rồi?
Như Ý đại sư thở dài nhè nhẹ :
- Không sai, thắng hay thua? Như ý? Hay không như ý? Có ai biết được?
Song thủ bà ta chấp lại, cúi đầu niệm Phật hiệu, từ từ đi ra.
Lúc Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, trong đại sảnh đột nhiên chỉ còn lại một mình Trác phu nhân.
Nàng đứng nhìn hắn, đợi đến lúc hắn quay đầu, mới từ từ thốt :
- Ta biết.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ngươi biết?
Trác phu nhân đáp :
- Thắng là thắng, thắng được thưởng, thua phải chết, điều đó một chút cũng không giả được.
Nàng cũng thở dài :
- Hiện tại Yến Nam Phi đã chết, ngươi đương nhiên là...
Phó Hồng Tuyết ngắt lời nàng :
- Hiện tại Yến Nam Phi đã chết, còn Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Yến Nam Phi là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Có thật không?
Trác phu nhân hỏi :
- Không phải sao?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Tuyệt không phải.
Trác phu nhân mỉm cười, đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng hắn :
- Ngươi nhìn xem cái gì.
Đằng sau lưng hắn, có một tấm gương đồng cực lớn từ dưới đài kéo lên.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Là một tấm gương đồng.
Trác phu nhân hỏi :
- Trong gương có gì?
Trong gương còn có người. Phó Hồng Tuyết đứng trước gương, bóng người hắn trong gương.
Trác phu nhân hỏi :
- Hiện tại ngươi thấy gì?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Thấy chính ta.
Trác phu nhân thốt :
- Cái ngươi thấy là Công tử Vũ, bởi vì hiện tại ngươi là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc.
Nàng nói hắn là Công tử Vũ, hắn không ngờ lại trầm mặc.
Có khi trầm mặc cũng là cách kháng nghị không lên tiếng, nhưng thông thường thì không phải.
Trác phu nhân thốt :
- Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, lúc Như Ý đại sư xoa dầu trên tay ngươi, đã đoán được nữ nhân đêm qua không phải là bà ta, mà là ta.
Phó Hồng Tuyết vẫn trầm mặc.
Trác phu nhân thốt :
- Cho nên hiện tại ngươi nhất định cũng có thể nghĩ ra vì sao ngươi lại là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi :
- Hiện tại ta thật sự là Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Ít nhất hiện tại là vậy.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Phải đến khi nào thì ta không còn là Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Đến lúc trong giang hồ xuất hiện một người mạnh hơn so với ngươi, lúc đó...
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Lúc đó ta cũng giống như Yến Nam Phi hôm nay?
Trác phu nhân đáp :
- Không sai, đến lúc đó ngươi không những không còn là Công tử Vũ, cũng không còn là Phó Hồng Tuyết. Lúc đó ngươi đã là người chết.
Nàng mỉm cười, nụ cười mê hồn điềm mật :
- Nhưng ta tin nội trong mười năm trong giang hồ tuyệt không tái xuất hiện người mạnh hơn ngươi, cho nên hiện tại tất cả đều thuộc về ngươi, ngươi đã có thể tận tình hưởng thụ tất cả thanh danh và tài phú, cũng đã có thể tận tình hưởng thụ ta.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã nắm chặt :
- Ngươi vĩnh viễn là đàn bà của Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Vĩnh viễn.
Phó Hồng Tuyết nhìn nàng chằm chằm, tay càng nắm chặt hơn, nắm chặt đao của gã.
Gã đột nhiên bạt đao. Đao quang lóe lên một cái, tấm gương đồng bị chẻ làm hai, giống như cái mặt nạ trên mặt Yến Nam Phi hồi nãy, lúc tấm gương ngã xuống, lộ xuất ra một người, một lão nhân.
Đằng sau tấm gương là một căn phòng tinh nhã, góc phòng có một cái giường nhỏ hoa lệ.
Lão nhân đó đang ngã người trên giường. Lão đã rất già, nhưng đôi mắt lão lại giống như đã được chư ma quần quỷ giữa thiên địa ban phước, vẫn duy trì vẻ trẻ trung.
Đôi mắt đó giống như đôi mắt nhìn Phó Hồng Tuyết qua cái tủ sắt.
Đôi mắt đó lúc này cũng đang nhìn hắn.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã chui vào vỏ, lưỡi đao cơ hồ vẫn còn trong mắt, nhìn lão chằm chằm :
- Trên thế gian chỉ có một người biết Công tử Vũ chân chính là ai.
Lão nhân hỏi :
- Ai biết?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ngươi.
Lão nhân hỏi :
- Tại sao ta lại biết?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Bởi vì ngươi mới là Công tử Vũ chân chính.
Lão nhân mỉm cười. Nụ cười tịnh không phủ nhận, ít ra kiểu cười đó không phủ nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Công tử Vũ có thanh danh, quyền lực, và tài phú, tuyệt không phải dễ đạt được.
Trên thế gian vốn không có chuyện không làm mà có, đặc biệt là thanh danh, tài phú, và quyền lực.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Một người một khi có những thứ đó, nhất định không chịu để mất.
Người nào cũng vậy.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Chỉ tiếc ngươi đã già, thể lực đã suy thoái, ngươi muốn phải bảo vệ tất cả những gì ngươi có, chỉ còn cách kiếm một người thay thế ngươi.
Công tử Vũ mặc nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Người ngươi muốn tìm, đương nhiên là người mạnh nhất, cho nên ngươi tìm Yến Nam Phi.
Công tử Vũ mỉm cười :
- Gã đích xác rất mạnh, hơn nữa còn rất trẻ.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Cho nên gã không chống nổi sự dụ hoặc của ngươi, chịu làm người thế thân cho ngươi.
Công tử Vũ thốt :
- Gã vốn luôn luôn làm rất tốt.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Chỉ tiếc gã đã bại, ở Phượng Hoàng tập, bại dưới đao của ta.
Công tử Vũ thốt :
- Đối với gã mà nói, thật sự rất thất vọng.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Còn đối với ngươi?
Công tử Vũ đáp :
- Đối với ta cũng vậy.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Cũng vậy?
Công tử Vũ đáp :
- Đã có người càng mạnh hơn có thể thay thế gã, ta vì sao lại phải tìm gã nữa?
Phó Hồng Tuyết cười lạnh.
Công tử Vũ thốt :
- Nhưng ta đáp ứng, chỉ cần gã có thể đánh bại được ngươi, ta còn có thể ủng hộ gã.
Lão cường điệu lần nữa :
- Ta muốn gã đánh bại ngươi, tịnh không muốn gã giết ngươi.
Phó Hồng Tuyết nói :
- Bởi vì ngươi muốn người mạnh nhất.
Công tử Vũ đáp :
- Đúng.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Gã nhận thấy trong đao pháp của ta, điểm đáng sợ nhất là bạt đao.
Công tử Vũ nói :
- Cho nên gã khổ luyện bạt kiếm, chỉ tiếc sau một năm gã còn không nắm chắc thắng được ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Cho nên gã càng muốn lấy cho được “Đại Bi Phú” và Khổng Tước Linh.
Công tử Vũ nói :
- Vì vậy gã đã lầm.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đó cũng là lỗi lầm của gã?
Công tử Vũ đáp :
- Phải.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Vì sao?
Công tử Vũ đáp :
- Bởi vì gã không biết hai thứ đó đã lọt vào tay ta rồi.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Công tử Vũ nói :
- Gã cũng không biết, hai thứ đó căn bản không bá đạo như trong truyền thuyết, gã cho dù có đoạt được, vị tất có thể chắc chắn thủ thắng.
Trong truyền thuyết vĩnh viễn mỹ miều tốt đẹp hơn so với sự thật. Phó Hồng Tuyết minh bạch đạo lý đó.
Công tử Vũ thốt :
- Ta từ sớm đã thấy ngươi mạnh hơn gã, bởi vì ngươi có thứ nhẫn lực kỳ quái.
Lão giải thích :
- Ngươi có thể nhẫn nhịn chịu đựng những thống khổ mà người khác vô phương nhẫn nhịn chịu đựng, cũng có thể chống lại những đả kích mà người khác vô phương chống lại.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Cho nên trận chiến đó ngươi vốn hy vọng ta thắng?
Công tử Vũ đáp :
- Cho nên ta mới muốn Trác Tử bồi tiếp ngươi, ta không muốn ngươi quá khẩn trương lúc quyết chiến.
Phó Hồng Tuyết lại ngậm miệng. Hiện tại hắn chung quy đã minh bạch tất cả. Tất cả những chuyện không thể giải thích, vào lúc này đột nhiên đều đã biến thành rất giản đơn.
Công tử Vũ ngưng thị nhìn hắn :
- Cho nên ngươi hiện tại đã là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ta chỉ bất quá là người thế thân của Công tử Vũ.
Công tử Vũ thốt :
- Nhưng ngươi đã đoạt được tất cả.
Phó Hồng Tuyết nói :
- Không ai có thể thật sự đoạt được tất cả những thứ đó, tất cả vĩnh viễn thuộc về ngươi.
Công tử Vũ thốt :
- Cho nên...
Phó Hồng Tuyết xen lời :
- Cho nên ta hiện tại vẫn là Phó Hồng Tuyết.
Tròng mắt Công tử Vũ đột nhiên co thắt, hỏi :
- Ngươi không chịu tiếp thu tất cả những thứ đó?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Phải.
Tròng mắt hắn cũng co thắt, tay nắm chặt đao.
Qua một hồi rất lâu, Công tử Vũ đột nhiên mỉm cười :
- Ngươi thấy ta đã là một lão nhân?
Phó Hồng Tuyết thừa nhận.
Công tử Vũ hỏi :
- Năm nay ngươi đã ba mươi lăm ba mươi sáu?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ba mươi bảy.
Công tử Vũ hỏi :
- Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không?
Phó Hồng Tuyết đoán :
- Sáu mươi?
Công tử Vũ lại cười.
Một kiểu cười rất kỳ quái, lại pha lẫn vẻ bi ai không nói được.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ngươi chưa đến sáu mươi?
Công tử Vũ đáp :
- Năm nay ta cũng ba mươi bảy.
Phó Hồng Tuyết giật mình nhìn y, nhìn những nếp nhăn và râu tóc bạc trắng.
Hắn không tin. Nhưng hắn biết, một người suy lão, có lúc bởi vì năm tháng xói mòn, có rất nhiều chuyện có thể đã làm cho người già đi.
Tương tư có thể làm cho con người già, ưu sầu thống khổ cũng vậy.
Công tử Vũ hỏi :
- Ngươi biết vì sao ta già không?
Phó Hồng Tuyết biết.
Dục vọng là thống khổ lớn nhất của nhân loại.
Hắn biết, nhưng hắn tịnh không nói ra - đã thấy rõ trước mắt, hà tất phải nói ra.
Công tử Vũ cũng không giải thích. Y biết Phó Hồng Tuyết đã minh bạch ý tứ của y.
“Bởi vì ta muốn quá nhiều, cho nên ta già, cho nên ta mạnh hơn so với ngươi”.
Hắn nói rất uyển chuyển :
- Ngươi nếu không làm Công tử Vũ, ngươi cũng không thể quay trở lại làm Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ta thành người chết?
Công tử Vũ đáp :
- Đúng.
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, ngồi đối diện giường.
Hắn rất mệt mỏi. Trải qua trận chiến hồi nãy, một khi là người, tất có cảm giác rất mệt mỏi.
Nhưng trong tâm hắn lại rất phấn chấn, hắn biết tất có thêm một trận chiến, trận chiến này tất càng hung hiểm hơn so với trận chiến hồi nãy.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi còn có thể đắn đo suy nghĩ...
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ta bất tất.
Công tử Vũ thở dài :
- Ngươi nhất định biết ta không không muốn để ngươi chết.
Phó Hồng Tuyết biết. Muốn tìm lại một người như hắn, tuyệt không phải dễ.
Công tử Vũ thốt :
- Chỉ tiếc ta đã không còn đất chọn lựa.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ta cũng không.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi cái gì cũng đều không có.
Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi không có tài phú, không có quyền lực, không có bằng hữu, không có thân nhân...
Phó Hồng Tuyết nói :
- Ta chỉ có cái mạng.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi còn có một thứ.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Còn có thứ gì?
Công tử Vũ đáp :
- Thanh danh.
Y lại cười :
- Ngươi cự tuyệt ta, ta không những phải lấy mạng ngươi, còn phải hủy diệt thanh danh của ngươi, ta có rất nhiều phương pháp.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ngươi cái gì cũng có.
Công tử Vũ cũng không phủ nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ngươi có tài phú, có quyền lực, cao thủ dưới tay như mây...
Công tử Vũ thốt :
- Ta muốn giết ngươi, có lẽ tịnh không cần bọn chúng.
Phó Hồng Tuyết nói :
- Ngươi cái gì cũng có, chỉ thiếu một thứ.
Công tử Vũ thốt :
- Ồ?
Phó Hồng Tuyết nói :
- Ngươi không có sinh thú.
Công tử Vũ cười.
Phó Hồng Tuyết nói tiếp :
- Cho dù thanh danh của Công tử Vũ có thể vĩnh viễn trường tồn, ngươi cũng đã là người chết.
Tay Công tử Vũ nắm chặt.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Không có sinh thú, là không có đấu chí. Cho nên ngươi có giao thủ với ta, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định bại.
Công tử Vũ vẫn còn cười, nụ cười lại đã cứng đơ.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ngươi nếu dám đứng lên cùng ta đánh một trận, nếu có thể thắng ta, ta thật sự giao cả cuộc đời này cho ngươi, cũng không oán hận.
Hắn cười lạnh, nói tiếp :
- Nhưng ngươi không dám.
Hắn chằm chằm nhìn Công tử Vũ. Trong tay hắn có đao, trong mắt có đao, trong lời cũng có đao.
Công tử Vũ quả nhiên không đứng dậy. Có phải bởi vì y thật sự không thể đứng dậy? Hay là vì bàn tay của Trác phu nhân? Tay của nàng đã án lên vai y.
Phó Hồng Tuyết đứng dậy quay mình, từ từ đi ra.
Công tử Vũ nhìn hắn bước ra.
Tư thế hắn bước vẫn vụng về kỳ quái, nhưng lúc người khác nhìn hắn, trong mắt lại chỉ có vẻ sùng kính.
Vô luận là ai nhìn bộ dạng của hắn lúc đó.
Tay của hắn nắm chặt cán đao, lại không rút ra.
.... Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi đã là người chết.
Một người nếu tâm đã chết, cho dù xác thân còn tồn tại, cũng vô dụng, hắn biết vì sao nàng án giữ Công tử Vũ, bởi vì nàng không muốn gặp lại những ngày như vậy.
Nàng vĩnh viễn là đàn bà của Công tử Vũ. Trong tâm nàng, Công tử Vũ chân chính chỉ có một người. Vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế, chết cũng được, đều vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế.
Cho nên nàng nguyện ý vì y mà làm bất cứ chuyện gì.
Một điểm đó y có thể minh bạch không? Phải đợi đến lúc nào mới minh bạch?
Tơ tằm xuân vì sao nhất định phải đợi đến lúc chết mới có thể hết tận?
* * * * *
Tịch dương tây hạ, Phó Hồng Tuyết đứng trong tịch dương đằng trước Khổng Tước sơn trang đổ nát, bóng tối lạnh lẽo mờ mịt khắp nơi.
Hắn rút ra một mảnh giấy, đặt trước mộ phần của bằng hữu hắn.
Giấy trắng như tuyết, chữ đen chết chóc.
Đó là bản cáo phó Công tử Vũ, truyền ra khắp thiên hạ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng chấn động khắp thiên hạ.
Bụi lại hoàn bụi, đất lại về đất, người luôn luôn phải chết.
Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời. Bóng tối dần dần dày đặc, màn đêm đã cận kề.
Trong tâm hắn đột nhiên có cảm giác thanh bình, bởi vì hắn biết sau khi màn đêm buông xuống, minh nguyệt lại dâng cao.
* * * * *
Rượu trong chén, chén trong tay.
Công tử Vũ ngồi đối diện song cửa sổ, bên ngoài có thanh sơn thúy cốc, một câ y cầu nhỏ bắc ngang dòng suối.
Một bàn tay án trên vai y, mỹ lệ, ôn nhu.
Nàng dịu dàng hỏi :
- Chàng từ hồi nào đã quyết tâm chịu làm chuyện như vậy?
- Đến khi ta chân chính nghĩ ra.
- Nghĩ ra cái gì?
- “Một người sống để làm gì?” - Tay của y cũng nhẹ nhàng án trên tay nàng. - “Người sống, chỉ bất quá vì để mình an tâm khoái lạc, nếu cả sinh thú cũng không có, cho dù có thể bảo tồn thanh danh, tài phú, và quyền lực vĩnh viễn, còn có thể dùng làm gì?”
Nàng biết y đã thật sự nghĩ ra.
Hiện tại người khác tuy đều nghĩ y đã chết, nhưng y lại vẫn sống, thật sự sống, bởi vì y đã hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh.
Một người nếu thật sự hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh, cho dù chỉ có thể sống một ngày, cũng đã đủ quá rồi.
- Có thể nói bọn Công Tôn Đồ nhất định không sống lâu.
- Vì sao?
- Bởi vì ta đã hạ một thứ độc trong tâm chúng.
- Độc?
- Đó là tài phú và quyền lực của ta.
- Chàng nghĩ bọn chúng nhất định vì tranh đoạt những thứ đó mà chết?
Y lại cười. Nụ cười càng ôn nhu, càng điềm mật.
Nàng biết tại sao y phải làm như vậy, bởi vì y phải chuộc tội với nàng, trong tâm y mới an tâm và khoái lạc.
Hiện tại tất cả đều đã thành quá khứ.
Y ôm rượu, đối diện trời xanh, lại không hỏi minh nguyệt ở đâu.
Y đã biết minh nguyệt của y ở đâu.
* * * * *
Một gian nhà nhỏ tịch mịch, một nữ nhân tịch mịch.
Sinh hoạt của ả tịch mịch gian khổ, nhưng ả tịnh không oán trời hận đất, bởi vì ả đã an tâm, mình ả có thể dùng lao lực của chính mình để sinh sống qua ngày, đã không còn phải bán thân mình.
Có lẽ tịnh không phải khoái lạc, nhưng ả đã học cách nhẫn nhịn chịu đựng.
Trong sinh mệnh vốn có nhiều chuyện không như ý, vô luận là ai cũng đều nên học cách nhẫn nhịn chịu đựng.
Hiện tại một ngày đã trôi qua, một ngày rất bình đạm.
Ả khiêng giỏ quần áo, bước về phía đầu con lạch nhỏ, ả nhất định phải giặt bộ y phục lam lũ này sạch sẽ, mới chịu nghỉ.
Mái tóc ả cài chùm hoa lài nho nhỏ, đó là thứ hưởng thụ xa xỉ duy nhất của ả, ả cúi đầu nhìn, đột nhiên thấy trong dòng nước trong vắt có in một bóng người.
Một người cô độc, một thanh đao cô độc.
Tim của ả bắt đầu đập mạnh, ả ngẩng đầu lên một chút, thấy bàn chân trắng nhợt.
Tim ả lại cơ hồ lập tức muốn ngừng đập, ả đã lâu rồi không còn hy vọng có một ngày trong đời mình còn có hạnh phúc. Nhưng hiện tại hạnh phúc đã đột nhiên xuất hiện trước mắt ả.
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trân trân, cả một hồi lâu không ai mở miệng, hạnh phúc chừng như nụ hoa chớm nở trong ánh mắt đăm đăm của bọn họ.
Ngay giây phút đó, trên thế gian còn có thứ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được hạnh phúc và khoái lạc của bọn họ?
Hiện giờ minh nguyệt đã dâng cao.
Minh nguyệt ở đâu có?
Chỉ cần tâm còn chưa chết, minh nguyệt ở trong tâm.
---------------------------------------------------------------------------
Xin xem tiếp Biên Thành Đao Thanh
dao vọng Cửu Hoa Phong.
Thiên hà quải lục thủy,
tú xuất cửu phù dung.
Ngã dục nhất huy thủ,
thùy nhân khả tướng tòng.
Quân vi Đông đạo chủ,
ư thử ngọa vân tùng.
- Lý Bạch -
Bản dịch của Đông A :
Trên Cửu giang xưa trước,
Chín ngọn hoa ngước trông.
Sông trời treo nước biếc,
Nở chín đóa phù dung.
Ta muốn hua tay vẫy,
Ai người ưng tới cùng.
Người làm Đông đạo chủ,
Ở đấy ngọa mây tùng.
Cửu Hoa sơn cách bốn chục dặm phía Tây nam huyện An Huy, Thanh Dương, được coi là Lăng Dương nhị địa.
Thời Tam Quốc, Tôn Ngô phân làm huyện thành Trí Lâm, thời Tùy là Cảnh Chí, đến đời Đường trở thành Thanh Dương huyện, đặt tên từ những đồi núi xanh ngắt trùng trùng, thuộc phủ Trì Châu, biên giới với Quý Trì.
Cửu Hoa sơn phía Nam nhìn về Lăng Dương, phía Tây đối diện Thu Phố, phía Bắc tiếp thông lộ Ngũ Khê, phía Đông giáp Hãm Long Khẩu, tên xưa là Cửu Tử sơn.
Lý Bạch đời Đường ghé thăm Cửu Tử sơn, lúc thấy đỉnh núi như chín đóa sen nở rộ, mới đổi tên thành Cửu Hoa sơn.
Trong sách vở có ghi rõ: “tên cũ là Cửu Tử sơn, Lý Bạch đời Đường thấy chín ngọn núi như hoa sen nở thành, đổi tên thành Cửu Hoa sơn”.
Sổ bạ của huyện Thanh Dương cũng có ghi chép: “núi cách huyện bốn chục dặm, bốn mươi tám ngọn núi có tên, mười bốn nham, năm động, mười một thung lũng, mười tám hệ, hai cao nguyên, cùng tất cả những thạch trì đó đây đưa địa danh trở thành một thắng cảnh”.
“Tri Hành Kim Nhị” Vương Dương Minh từng đọc thơ giữa núi, cùng thơ Lý Bạch vang danh thiên cổ.
Thi tiên Lý Bạch đổi tên Cửu Tử sơn thành Cửu Hoa sơn bằng cách làm một bài thơ ghép từng câu của mỗi người, bài thơ đó như sau :
“Diệu hữu phân nhị khí, linh sơn khai cửu hoa”. Lý Bạch.
“Tầng tiêu át trì nhật, bán bích minh triều lưu”. Cao Vụ.
“Tích tuyệt hạ thụy yêu, phi lưu dục dương nhai”. Vi Cực Dư.
“Thanh hùng ngọc thụ sắc, phiên diêu vũ nhân gia”. Lý Bạch.
Cửu Hoa sơn không những là đất ngâm vịnh của thi nhân, cũng là đạo trường của Địa Tạng Vương Phật gia.
“Địa Tạng thập luân kinh: an nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm mật như bí tạng”. Thủ danh Địa Tạng.
“Đại Thừa Phật Kinh” có ghi chú: “Địa Tạng nhận lời giao phó của Thích Ca, lệnh cứu độ lục đạo chúng sinh, quyết bất thành Phật, thường hiện thân trong địa ngục, cứu khổ nạn của chúng sinh, thế xưng U Minh giáo chủ”.
“Địa Tạng Bổn Nguyện Kinh”, quyển hai, có ghi chú: “Phật thăng thiết lợi thiên vi mẫu thuyết pháp, hậu triệu Địa Tạng đại sĩ vĩnh vị U Minh giáo chủ, sử thế thượng hữu thân giả giai đắc báo bổn tiến thân, uy đăng cực lạc”.
Bổn thư đó nói nhiều về thuyết địa ngục bách tiến công đức, hiếu kinh Phật môn.
Trong kinh có nói Địa Tạng Vương bồ tát cứu độ chúng sinh, bất không thệ, bất thành phong chi hoằng nguyện, cố danh “Địa Tạng Bổn Nguyện”.
Cho nên Cửu Hoa kiếm phái không những kiếm thuật tinh tuyệt, đồng thời cũng có sự lãng mạng của thi nhân, cùng sự huyền bí của Phật gia.
Trong thất đại kiếm phái của võ lâm, tịnh không bao gồm Cửu Hoa sơn, bởi vì môn hạ đệ tử Cửu Hoa sơn vốn cực ít, hành tung càng ít khi xuất hiện trên giang hồ.
Từ nhiều năm trước, trong giang hồ đã có truyền thuyết Cửu Hoa phái đã cùng U Linh giáo hợp lại, đồng thời cung phụng hai vị tổ sư, một vị là Địa Tạng Vương bồ tát, vị kia là thi sĩ Lý Bạch phong lưu, cao tuyệt thiên cổ.
Nghe nói vị Thanh Liên Cư Sĩ đó không những là thi tiên, cũng là kiếm tiên, Cửu Hoa kiếm pháp là của ông ta truyền lại, đến mấy trăm năm sau, trong giang hồ lại xuất hiện vị kỳ hiệp Lý Mộ Bạch, cũng là truyền nhân đích hệ của Cửu Hoa phái.
Những truyền thuyết đó làm cho Cửu Hoa phái trong tâm tưởng và tai mắt của giang hồ càng biến thành thần bí hơn. Môn đệ Cửu Hoa môn đã ít, hành tung cũng càng quỷ bí, gần đây cơ hồ đã tuyệt tích giang hồ.
Nhưng những điều đó lại không phải là nguyên nhân làm Phó Hồng Tuyết thất kinh, cái làm cho hắn giật thót mình, là con người Như Ý đại sư.
Như Ý đại sư vận bạch bào, đi hài rơm, đội ma đính, thần tình nghiêm túc, chấp tay cung kính, nhìn thấy không còn nghi ngờ gì nữa là một người xuất gia tu vi cực thâm, một nữ nhân xuất gia.
Bà ta xem ra phảng phất cũng đã trung niên.
Thân người vừa phải, dung mạo đoan chính, cử chỉ quy củ lễ độ, biểu tình trên mặt nghiêm túc, tịnh không có chỗ nào trên người đặc biệt hấp dẫn, càng không có chỗ nào làm cho người ta thất kinh. Vô luận lọt vào mắt ai, bà ta chỉ bất quá là một ni cô trung niên tu vi nghiêm cẩn, tịnh không có điểm gì khác với ngàn ngàn vạn vạn ni cô thanh y cẩn thủ trong Phật môn.
Nhưng trong mắt của Phó Hồng Tuyết mà nhìn, lại hoàn toàn khác biệt.
Dung mạo bà ta tuy bình phàm đoan trang, đôi tay ngọc lại đẹp như hoa xuân, mềm mại không xương, chân bà ta mang hài, không mang vớ, để lộ ngón chân ngọc ngà thon thả trắng như sương tuyết, càng làm cho người thấy mê hồn choáng váng. Tăng bào bạch bố của bà ta rộng rãi mềm mại, không nhiễm chút bụi trần, bao phủ gần như toàn bộ thân thể bà ta.
Không ai có thể có ảo tưởng về một ni cô trung niên tu vi nghiêm cẩn như vậy, không ai tưởng tượng về thân thể dưới tấm tăng bào ra sao.
Phó Hồng Tuyết lại không thể không tưởng.
Thân thể mỹ miều trong tăng bào trắng như tuyết giắt trên lan can hồ tắm, tiếng hơi thở rên rỉ trong bóng đêm, vòng tay ấm áp mịn màng, đôi tay đó đã dẫn hắn tiến nhập mộng cảnh.
Hắn càng không thể không đem con người xuất gia đạo mạo uy nghiêm trước mắt mà liên tưởng tới nữ nhân vừa thành thục vừa ngập tràn khát vọng đêm hôm qua, tuy hắn luôn cấm đoán mình tưởng tới, nhưng hiện tại không thể không tưởng.
Tuy hắn đối với mọi chuyện đều đã có thể không hỏi không han không động không đậy, nhưng ni cô trung niên quy củ nghiêm túc đó lại đã làm cho từng phân da thịt trên người hắn đại loạn, hắn đã có cảm giác môi mình khô rát, tim đập thình thịch, cơ hồ vô phương khống chế.
Như Ý đại sư chỉ điềm đạm nhìn hắn một cái, khuôn mặt đoan trang nghiêm túc vẫn không có biểu tình gì.
Phó Hồng Tuyết cơ hồ nhịn không nổi, muốn xông lại, vạch tăng y của bà ta, nhìn xem bà ta có phải là nữ nhân đêm qua hay không, nhưng hắn còn miễn cưỡng nhẫn nại.
Hắn phảng phất nghe bà ta hỏi :
- Vị đó có phải là Phó Hồng Tuyết thí chủ danh chấn thiên hạ?
Hắn phảng phất nghe mình hồi đáp :
- Đúng, ta là Phó Hồng Tuyết.
Trác phu nhân nhìn bọn họ, biểu tình trong mắt giảo hoạt quỷ quyệt.
.... Nàng có phải đã biết chuyện của bọn họ?
Nàng đột nhiên cười nói :
- Đại sư trú ngụ ở Cửu Hoa sơn, nghĩ không ra không ngờ cũng nghe danh Phó đại hiệp.
Như Ý đại sư đáp :
- Bần tăng tuy thân tại phương ngoại, đối với chuyện trong giang hồ, lại tịnh không lạ lẫm gì cho lắm.
Trác phu nhân lại hỏi :
- Đại sư lúc trước đã từng gặp qua hắn?
Như Ý đại sư trầm ngâm, không ngờ lại gật đầu, đáp :
- Phảng phất đã gặp qua một lần, chỉ là lúc đó trời mờ tối, tịnh không nhìn rõ.
Trác phu nhân mỉm cười.
- Đại sư tuy không nhìn thấy hắn rõ lắm, hắn lại nhất định nhìn thấy đại sư rất rõ.
Như Ý đại sư thốt :
- Ồ?
Nụ cười của Trác phu nhân càng quỷ bí :
- Bởi vì vị Phó đại hiệp đó có dạ nhãn, vật trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rõ.
Trên mặt Như Ý đại sư phảng phất dâng lên một thứ biến hóa kỳ quái.
Tâm Phó Hồng Tuyết cũng chùn xuống. Đêm qua trong bóng tối, hắn tịnh không nhìn thấy rõ, chỉ bất quá ẩn ước thấy được vóc dáng.
Hắn chưa nghĩ qua điểm đó, hiện tại mới phát hiện nhãn lực của hắn bất tri bất giác đã chịu tổn thất, đó nhất định là tổn thất xảy ra sau khi hắn nhìn thấy lão nhân trong tủ sắt.
Có lẽ nào trong ánh mắt của lão nhân đó, có thứ ma lực gì đó có thể làm cho cảm giác của người ta biến thành trì độn?
Tại sao lão không chịu để Phó Hồng Tuyết nhìn thấy nữ nhân trong bóng tối?
Tại sao phải để nàng đợi hắn trong bóng tối?
Hai người làm chứng cuối cùng cũng đã được Công tử Vũ mời vào, Phó Hồng Tuyết lại không chú ý coi hai người đó là ai.
Tâm của hắn đã loạn, hắn không thể quên chuyện đêm qua, cũng không thể coi một người đàn bà là công cụ.
Tiếng khóc bi ai của Trần đại lão bản, nhãn thần oán độc của Nghê Bảo Phong, đột nhiên đã biến thành những thứ làm cho hắn vô phương chịu đựng nổi.
Còn có thanh kiếm đỏ tươi.
Thanh kiếm đó làm sao lại lọt vào tay Công tử Vũ? Kiếm trong tay y, còn người Yến Nam Phi ở đâu?
Giữa hai người đó, có mối quan hệ thần bí gì?
Công tử Vũ vì sao cho đến bây giờ vẫn không chịu lộ xuất bộ mặt thật?
Đuốc cháy bừng bừng, trên thạch đài sáng như ban ngày. Phó Hồng Tuyết chung quy đã đi lên thạch đài, tay nắm chặt đao, còn nắm chặt hơn so với lúc bình thường. Khi hắn bi thương phiền não, thống khổ đơn độc, chỉ có thanh đao đó mới có thể cho hắn lực lượng an định.
Đối với hắn mà nói, giữa hắn và đao đã có một thứ cảm tình kỳ dị, một thứ cảm tình vĩnh viễn không có ai hiểu rõ được, không những hỗ tương thấu hiểu, mà còn hỗ tương tín nhiệm.
Công tử Vũ ngưng thị nhìn hắn, gằn từng tiếng :
- Hiện tại ngươi lúc nào cũng có thể bạt đao.
Hiện tại kiếm của y đã trong tay. Vô luận là ai nhìn cũng thấy, lòng tự tin của y hơn xa so với Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi :
- Ngươi có thể đợi một chút không?
Công tử Vũ đáp :
- Ta có thể đợi, chỉ bất quá vô luận đợi đến bao lâu, kết quả thắng bại cũng không thể cải biến.
Phó Hồng Tuyết không lắng nghe câu nói của y, đột nhiên quay mình bước xuống thạch đài, bước đến trước mặt Như Ý đại sư.
Như Ý đại sư ngẩng đầu nhìn hắn, hiển nhiên vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đại sư đến từ đâu?
Như Ý đại sư đáp :
- Từ Cửu Hoa sơn.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Vương tử đến từ đâu?
Như Ý đại sư đáp :
- Đến từ Tân La.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ông ta từ bỏ mọi tôn vinh, là vì sao?
Như Ý đại sư đáp :
- Xả thân học Phật.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đã xả thân học Phật, sao lại không thành Phật?
Như Ý đại sư đáp :
- Chỉ vì phổ độ chúng sinh.
Thần tình của bà ta đã dần dần hòa hoãn, thần tình cũng càng nghiêm trang, người khác căn bản nghe không hiểu bọn họ nói gì.
Nguyên lai thời Đường Cao Tôn từng phát binh trợ giúp Tân La bình loạn. Tân La vương tử Kim Kiều Giác từ bỏ tôn vinh, đến Cửa Hoa Sơn học Phật, tu đạo một mình trên Cửu Hoa sơn, sinh ra sự tích Địa Tạng Vương bồ tát hóa thân, đến năm Trinh Nguyên thứ mười một đời Đường Đức Tôn thì ông viên tịch, lúc lâm chung hiện hình như trong tượng Địa Tạng Vương bồ tát, người đời truyền là nhục thân đã đắc đạo, nên xây Nhục Thân Bảo Điện trên núi. Bốn mặt Bảo Điện rực sáng, tường vàng vách ngọc, bốn góc có đồng cang màu chu sa minh thúy, bên trong có đèn thần dầu thánh, an hòa tĩnh mịch.
Nhiều Cửu Hoa đệ tử xuất thân từ đó.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi :
- Thánh thể của vương tử ở đâu?
Như Ý đại sư đáp :
- Vẫn còn ở Cửu Hoa sơn.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Vương tử phổ độ chúng sinh, còn đại sư?
Như Ý đại sư đáp :
- Bần ni cũng có nguyện vọng đó.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Nếu như vậy, những mong đại sư ban phước, để tâm tình ta tĩnh lặng.
Như Ý đại sư chấp tay :
- Được.
Bà ta quả nhiên thò tay móc ra từ trong ngực áo một cái bình gỗ nhỏ, rảy nhiều giọt dầu thánh, dịu dàng xoa trên má và lưng bàn tay của Phó Hồng Tuyết, trong miệng lẩm bẩm Phật hiệu, lại hỏi :
- Ngươi có nguyện vọng gì?
Phó Hồng Tuyết thốt nhỏ :
- An nhẫn bất động như mặt đất, tĩnh lự thâm mật như bí tàng.
Lòng bàn tay của Như Ý đại sư vỗ nhẹ trên đầu hắn :
- Được, nguơi đi đi.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Được, ta đi.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tiều tụy trắng nhợt lóe sáng, không phải là ánh dầu, mà là một thứ ánh sáng an tường tĩnh tại kỳ lạ.
Hắn lại bước lên thạch đài, lúc bước qua mặt Trác phu nhân, đột nhiên thốt :
- Hiện tại ta đã biết.
Trác phu nhân hỏi :
- Biết cái gì?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Biết là ngươi.
Sắc mặt Trác phu nhân đột nhiên biến đổi :
- Ngươi còn biết gì nữa?
Phó Hồng Tuyết mỉm cười.
Trác phu nhân hỏi :
- Ngươi... làm sao ngươi biết?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Tĩnh lự thâm mật như bí tàng.
Hắn bước lên thạch đài, đối diện Công tử Vũ, không những bình tĩnh như bàn thạch, hơn nữa cơ hồ không thể khuấy động như mặt đất.
Lưng bàn tay cầm kiếm của Công tử Vũ đã nổi gân xanh.
Phó Hồng Tuyết nhìn y, đột nhiên thốt :
- Ngươi đã từng bại qua, hà tất lại phải cầu bại?
Tròng mắt Công tử Vũ co thắt, đột nhiên hét lớn, kiếm đã bay ra khỏi vỏ, kiếm quang đỏ tươi, như lằn chớp đỏ bay tới.
Chỉ có người có nhãn lực sắc bén nhất, mới có thể thấy trong lằn chớp đỏ đó phảng phất có đao quang mờ nhạt.
“Đinh” một tiếng, mọi động tác đột nhiên ngưng kết, vạn sự vạn vật giữa mặt đất, trong phút giây đó, đều đã toàn bộ dừng hẳn.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã chui vào vỏ.
Kiếm của Công tử Vũ chỉ cách yết hầu của hắn một phân, lại không đâm tới, cả người y cũng đã đột nhiên cứng đơ ngưng kết.
Sau đó cái mặt nạ đồng trên mặt y từ từ xẻ làm hai, để lộ khuôn mặt y, một khuôn mặt anh tuấn thanh tú, lại ngập tràn vẻ kinh hãi khủng bố.
Lại nghe “đinh” một tiếng, mặt nạ văng xuống đất, kiếm cũng rơi xuống đất.
Con người đó chính là Yến Nam Phi.
Ánh lửa lập lòe không ngừng, trong đại điện lại bất động như phần mộ.
Yến Nam Phi chung quy cũng mở miệng, hỏi :
- Ngươi biết từ hồi nào?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Không lâu.
Yến Nam Phi hỏi :
- Lúc bạt đao đã biết là ta?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Phải.
Yến Nam Phi thốt :
- Cho nên ngươi đã có lòng tin tất thắng.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Bởi vì trong tâm ta không động không loạn.
Yến Nam Phi thở dài ảm đạm :
- Ngươi đương nhiên có lòng tin, bởi vì ta nên chết dưới tay ngươi.
Y lượm trường kiếm lên, cầm bằng hai tay đưa sang :
- Mời, mời xuất thủ.
Phó Hồng Tuyết ngưng thị nhìn y, hỏi :
- Hiện tại đó đã là tâm nguyện của ngươi?
Yến Nam Phi đáp :
- Phải.
Phó Hồng Tuyết điềm đạm thốt :
- Vậy thì hiện tại ngươi đã như người chết, ta hà tất phải xuất thủ nữa.
Hắn quay mình, không nhìn tới Yến Nam Phi một lần. Chỉ nghe sau lưng có tiếng thở dài, máu tươi bắn tung tóe, máu tươi bắn tới chân hắn.
Hắn vẫn không quay đầu, trên khuôn mặt trắng nhợt lại lộ xuất một thứ bi thương không bờ bến.
Hắn biết kết quả đó. Có rất nhiều kết quả vốn ai ai cũng đều vô phương cải biến, cả mệnh vận con người cũng như vậy.
Mệnh vận của hắn hôm nay thì sao?
Người thứ nhất đứng lên là Như Ý đại sư, mỉm cười thốt :
- Thí chủ đã thắng.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đại sư có quả thật là như ý?
Như Ý đại sư trầm mặc.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Nếu đại sư cũng vị tất như ý, làm sao biết ta đã thắng rồi?
Như Ý đại sư thở dài nhè nhẹ :
- Không sai, thắng hay thua? Như ý? Hay không như ý? Có ai biết được?
Song thủ bà ta chấp lại, cúi đầu niệm Phật hiệu, từ từ đi ra.
Lúc Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, trong đại sảnh đột nhiên chỉ còn lại một mình Trác phu nhân.
Nàng đứng nhìn hắn, đợi đến lúc hắn quay đầu, mới từ từ thốt :
- Ta biết.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ngươi biết?
Trác phu nhân đáp :
- Thắng là thắng, thắng được thưởng, thua phải chết, điều đó một chút cũng không giả được.
Nàng cũng thở dài :
- Hiện tại Yến Nam Phi đã chết, ngươi đương nhiên là...
Phó Hồng Tuyết ngắt lời nàng :
- Hiện tại Yến Nam Phi đã chết, còn Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Yến Nam Phi là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Có thật không?
Trác phu nhân hỏi :
- Không phải sao?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Tuyệt không phải.
Trác phu nhân mỉm cười, đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng hắn :
- Ngươi nhìn xem cái gì.
Đằng sau lưng hắn, có một tấm gương đồng cực lớn từ dưới đài kéo lên.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Là một tấm gương đồng.
Trác phu nhân hỏi :
- Trong gương có gì?
Trong gương còn có người. Phó Hồng Tuyết đứng trước gương, bóng người hắn trong gương.
Trác phu nhân hỏi :
- Hiện tại ngươi thấy gì?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Thấy chính ta.
Trác phu nhân thốt :
- Cái ngươi thấy là Công tử Vũ, bởi vì hiện tại ngươi là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc.
Nàng nói hắn là Công tử Vũ, hắn không ngờ lại trầm mặc.
Có khi trầm mặc cũng là cách kháng nghị không lên tiếng, nhưng thông thường thì không phải.
Trác phu nhân thốt :
- Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, lúc Như Ý đại sư xoa dầu trên tay ngươi, đã đoán được nữ nhân đêm qua không phải là bà ta, mà là ta.
Phó Hồng Tuyết vẫn trầm mặc.
Trác phu nhân thốt :
- Cho nên hiện tại ngươi nhất định cũng có thể nghĩ ra vì sao ngươi lại là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi :
- Hiện tại ta thật sự là Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Ít nhất hiện tại là vậy.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Phải đến khi nào thì ta không còn là Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Đến lúc trong giang hồ xuất hiện một người mạnh hơn so với ngươi, lúc đó...
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Lúc đó ta cũng giống như Yến Nam Phi hôm nay?
Trác phu nhân đáp :
- Không sai, đến lúc đó ngươi không những không còn là Công tử Vũ, cũng không còn là Phó Hồng Tuyết. Lúc đó ngươi đã là người chết.
Nàng mỉm cười, nụ cười mê hồn điềm mật :
- Nhưng ta tin nội trong mười năm trong giang hồ tuyệt không tái xuất hiện người mạnh hơn ngươi, cho nên hiện tại tất cả đều thuộc về ngươi, ngươi đã có thể tận tình hưởng thụ tất cả thanh danh và tài phú, cũng đã có thể tận tình hưởng thụ ta.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã nắm chặt :
- Ngươi vĩnh viễn là đàn bà của Công tử Vũ?
Trác phu nhân đáp :
- Vĩnh viễn.
Phó Hồng Tuyết nhìn nàng chằm chằm, tay càng nắm chặt hơn, nắm chặt đao của gã.
Gã đột nhiên bạt đao. Đao quang lóe lên một cái, tấm gương đồng bị chẻ làm hai, giống như cái mặt nạ trên mặt Yến Nam Phi hồi nãy, lúc tấm gương ngã xuống, lộ xuất ra một người, một lão nhân.
Đằng sau tấm gương là một căn phòng tinh nhã, góc phòng có một cái giường nhỏ hoa lệ.
Lão nhân đó đang ngã người trên giường. Lão đã rất già, nhưng đôi mắt lão lại giống như đã được chư ma quần quỷ giữa thiên địa ban phước, vẫn duy trì vẻ trẻ trung.
Đôi mắt đó giống như đôi mắt nhìn Phó Hồng Tuyết qua cái tủ sắt.
Đôi mắt đó lúc này cũng đang nhìn hắn.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã chui vào vỏ, lưỡi đao cơ hồ vẫn còn trong mắt, nhìn lão chằm chằm :
- Trên thế gian chỉ có một người biết Công tử Vũ chân chính là ai.
Lão nhân hỏi :
- Ai biết?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ngươi.
Lão nhân hỏi :
- Tại sao ta lại biết?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Bởi vì ngươi mới là Công tử Vũ chân chính.
Lão nhân mỉm cười. Nụ cười tịnh không phủ nhận, ít ra kiểu cười đó không phủ nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Công tử Vũ có thanh danh, quyền lực, và tài phú, tuyệt không phải dễ đạt được.
Trên thế gian vốn không có chuyện không làm mà có, đặc biệt là thanh danh, tài phú, và quyền lực.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Một người một khi có những thứ đó, nhất định không chịu để mất.
Người nào cũng vậy.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Chỉ tiếc ngươi đã già, thể lực đã suy thoái, ngươi muốn phải bảo vệ tất cả những gì ngươi có, chỉ còn cách kiếm một người thay thế ngươi.
Công tử Vũ mặc nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Người ngươi muốn tìm, đương nhiên là người mạnh nhất, cho nên ngươi tìm Yến Nam Phi.
Công tử Vũ mỉm cười :
- Gã đích xác rất mạnh, hơn nữa còn rất trẻ.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Cho nên gã không chống nổi sự dụ hoặc của ngươi, chịu làm người thế thân cho ngươi.
Công tử Vũ thốt :
- Gã vốn luôn luôn làm rất tốt.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Chỉ tiếc gã đã bại, ở Phượng Hoàng tập, bại dưới đao của ta.
Công tử Vũ thốt :
- Đối với gã mà nói, thật sự rất thất vọng.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Còn đối với ngươi?
Công tử Vũ đáp :
- Đối với ta cũng vậy.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Cũng vậy?
Công tử Vũ đáp :
- Đã có người càng mạnh hơn có thể thay thế gã, ta vì sao lại phải tìm gã nữa?
Phó Hồng Tuyết cười lạnh.
Công tử Vũ thốt :
- Nhưng ta đáp ứng, chỉ cần gã có thể đánh bại được ngươi, ta còn có thể ủng hộ gã.
Lão cường điệu lần nữa :
- Ta muốn gã đánh bại ngươi, tịnh không muốn gã giết ngươi.
Phó Hồng Tuyết nói :
- Bởi vì ngươi muốn người mạnh nhất.
Công tử Vũ đáp :
- Đúng.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Gã nhận thấy trong đao pháp của ta, điểm đáng sợ nhất là bạt đao.
Công tử Vũ nói :
- Cho nên gã khổ luyện bạt kiếm, chỉ tiếc sau một năm gã còn không nắm chắc thắng được ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Cho nên gã càng muốn lấy cho được “Đại Bi Phú” và Khổng Tước Linh.
Công tử Vũ nói :
- Vì vậy gã đã lầm.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Đó cũng là lỗi lầm của gã?
Công tử Vũ đáp :
- Phải.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Vì sao?
Công tử Vũ đáp :
- Bởi vì gã không biết hai thứ đó đã lọt vào tay ta rồi.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Công tử Vũ nói :
- Gã cũng không biết, hai thứ đó căn bản không bá đạo như trong truyền thuyết, gã cho dù có đoạt được, vị tất có thể chắc chắn thủ thắng.
Trong truyền thuyết vĩnh viễn mỹ miều tốt đẹp hơn so với sự thật. Phó Hồng Tuyết minh bạch đạo lý đó.
Công tử Vũ thốt :
- Ta từ sớm đã thấy ngươi mạnh hơn gã, bởi vì ngươi có thứ nhẫn lực kỳ quái.
Lão giải thích :
- Ngươi có thể nhẫn nhịn chịu đựng những thống khổ mà người khác vô phương nhẫn nhịn chịu đựng, cũng có thể chống lại những đả kích mà người khác vô phương chống lại.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Cho nên trận chiến đó ngươi vốn hy vọng ta thắng?
Công tử Vũ đáp :
- Cho nên ta mới muốn Trác Tử bồi tiếp ngươi, ta không muốn ngươi quá khẩn trương lúc quyết chiến.
Phó Hồng Tuyết lại ngậm miệng. Hiện tại hắn chung quy đã minh bạch tất cả. Tất cả những chuyện không thể giải thích, vào lúc này đột nhiên đều đã biến thành rất giản đơn.
Công tử Vũ ngưng thị nhìn hắn :
- Cho nên ngươi hiện tại đã là Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ta chỉ bất quá là người thế thân của Công tử Vũ.
Công tử Vũ thốt :
- Nhưng ngươi đã đoạt được tất cả.
Phó Hồng Tuyết nói :
- Không ai có thể thật sự đoạt được tất cả những thứ đó, tất cả vĩnh viễn thuộc về ngươi.
Công tử Vũ thốt :
- Cho nên...
Phó Hồng Tuyết xen lời :
- Cho nên ta hiện tại vẫn là Phó Hồng Tuyết.
Tròng mắt Công tử Vũ đột nhiên co thắt, hỏi :
- Ngươi không chịu tiếp thu tất cả những thứ đó?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Phải.
Tròng mắt hắn cũng co thắt, tay nắm chặt đao.
Qua một hồi rất lâu, Công tử Vũ đột nhiên mỉm cười :
- Ngươi thấy ta đã là một lão nhân?
Phó Hồng Tuyết thừa nhận.
Công tử Vũ hỏi :
- Năm nay ngươi đã ba mươi lăm ba mươi sáu?
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ba mươi bảy.
Công tử Vũ hỏi :
- Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không?
Phó Hồng Tuyết đoán :
- Sáu mươi?
Công tử Vũ lại cười.
Một kiểu cười rất kỳ quái, lại pha lẫn vẻ bi ai không nói được.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ngươi chưa đến sáu mươi?
Công tử Vũ đáp :
- Năm nay ta cũng ba mươi bảy.
Phó Hồng Tuyết giật mình nhìn y, nhìn những nếp nhăn và râu tóc bạc trắng.
Hắn không tin. Nhưng hắn biết, một người suy lão, có lúc bởi vì năm tháng xói mòn, có rất nhiều chuyện có thể đã làm cho người già đi.
Tương tư có thể làm cho con người già, ưu sầu thống khổ cũng vậy.
Công tử Vũ hỏi :
- Ngươi biết vì sao ta già không?
Phó Hồng Tuyết biết.
Dục vọng là thống khổ lớn nhất của nhân loại.
Hắn biết, nhưng hắn tịnh không nói ra - đã thấy rõ trước mắt, hà tất phải nói ra.
Công tử Vũ cũng không giải thích. Y biết Phó Hồng Tuyết đã minh bạch ý tứ của y.
“Bởi vì ta muốn quá nhiều, cho nên ta già, cho nên ta mạnh hơn so với ngươi”.
Hắn nói rất uyển chuyển :
- Ngươi nếu không làm Công tử Vũ, ngươi cũng không thể quay trở lại làm Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Ta thành người chết?
Công tử Vũ đáp :
- Đúng.
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, ngồi đối diện giường.
Hắn rất mệt mỏi. Trải qua trận chiến hồi nãy, một khi là người, tất có cảm giác rất mệt mỏi.
Nhưng trong tâm hắn lại rất phấn chấn, hắn biết tất có thêm một trận chiến, trận chiến này tất càng hung hiểm hơn so với trận chiến hồi nãy.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi còn có thể đắn đo suy nghĩ...
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ta bất tất.
Công tử Vũ thở dài :
- Ngươi nhất định biết ta không không muốn để ngươi chết.
Phó Hồng Tuyết biết. Muốn tìm lại một người như hắn, tuyệt không phải dễ.
Công tử Vũ thốt :
- Chỉ tiếc ta đã không còn đất chọn lựa.
Phó Hồng Tuyết đáp :
- Ta cũng không.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi cái gì cũng đều không có.
Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi không có tài phú, không có quyền lực, không có bằng hữu, không có thân nhân...
Phó Hồng Tuyết nói :
- Ta chỉ có cái mạng.
Công tử Vũ thốt :
- Ngươi còn có một thứ.
Phó Hồng Tuyết hỏi :
- Còn có thứ gì?
Công tử Vũ đáp :
- Thanh danh.
Y lại cười :
- Ngươi cự tuyệt ta, ta không những phải lấy mạng ngươi, còn phải hủy diệt thanh danh của ngươi, ta có rất nhiều phương pháp.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ngươi cái gì cũng có.
Công tử Vũ cũng không phủ nhận.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ngươi có tài phú, có quyền lực, cao thủ dưới tay như mây...
Công tử Vũ thốt :
- Ta muốn giết ngươi, có lẽ tịnh không cần bọn chúng.
Phó Hồng Tuyết nói :
- Ngươi cái gì cũng có, chỉ thiếu một thứ.
Công tử Vũ thốt :
- Ồ?
Phó Hồng Tuyết nói :
- Ngươi không có sinh thú.
Công tử Vũ cười.
Phó Hồng Tuyết nói tiếp :
- Cho dù thanh danh của Công tử Vũ có thể vĩnh viễn trường tồn, ngươi cũng đã là người chết.
Tay Công tử Vũ nắm chặt.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Không có sinh thú, là không có đấu chí. Cho nên ngươi có giao thủ với ta, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định bại.
Công tử Vũ vẫn còn cười, nụ cười lại đã cứng đơ.
Phó Hồng Tuyết thốt :
- Ngươi nếu dám đứng lên cùng ta đánh một trận, nếu có thể thắng ta, ta thật sự giao cả cuộc đời này cho ngươi, cũng không oán hận.
Hắn cười lạnh, nói tiếp :
- Nhưng ngươi không dám.
Hắn chằm chằm nhìn Công tử Vũ. Trong tay hắn có đao, trong mắt có đao, trong lời cũng có đao.
Công tử Vũ quả nhiên không đứng dậy. Có phải bởi vì y thật sự không thể đứng dậy? Hay là vì bàn tay của Trác phu nhân? Tay của nàng đã án lên vai y.
Phó Hồng Tuyết đứng dậy quay mình, từ từ đi ra.
Công tử Vũ nhìn hắn bước ra.
Tư thế hắn bước vẫn vụng về kỳ quái, nhưng lúc người khác nhìn hắn, trong mắt lại chỉ có vẻ sùng kính.
Vô luận là ai nhìn bộ dạng của hắn lúc đó.
Tay của hắn nắm chặt cán đao, lại không rút ra.
.... Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi đã là người chết.
Một người nếu tâm đã chết, cho dù xác thân còn tồn tại, cũng vô dụng, hắn biết vì sao nàng án giữ Công tử Vũ, bởi vì nàng không muốn gặp lại những ngày như vậy.
Nàng vĩnh viễn là đàn bà của Công tử Vũ. Trong tâm nàng, Công tử Vũ chân chính chỉ có một người. Vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế, chết cũng được, đều vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế.
Cho nên nàng nguyện ý vì y mà làm bất cứ chuyện gì.
Một điểm đó y có thể minh bạch không? Phải đợi đến lúc nào mới minh bạch?
Tơ tằm xuân vì sao nhất định phải đợi đến lúc chết mới có thể hết tận?
* * * * *
Tịch dương tây hạ, Phó Hồng Tuyết đứng trong tịch dương đằng trước Khổng Tước sơn trang đổ nát, bóng tối lạnh lẽo mờ mịt khắp nơi.
Hắn rút ra một mảnh giấy, đặt trước mộ phần của bằng hữu hắn.
Giấy trắng như tuyết, chữ đen chết chóc.
Đó là bản cáo phó Công tử Vũ, truyền ra khắp thiên hạ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng chấn động khắp thiên hạ.
Bụi lại hoàn bụi, đất lại về đất, người luôn luôn phải chết.
Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời. Bóng tối dần dần dày đặc, màn đêm đã cận kề.
Trong tâm hắn đột nhiên có cảm giác thanh bình, bởi vì hắn biết sau khi màn đêm buông xuống, minh nguyệt lại dâng cao.
* * * * *
Rượu trong chén, chén trong tay.
Công tử Vũ ngồi đối diện song cửa sổ, bên ngoài có thanh sơn thúy cốc, một câ y cầu nhỏ bắc ngang dòng suối.
Một bàn tay án trên vai y, mỹ lệ, ôn nhu.
Nàng dịu dàng hỏi :
- Chàng từ hồi nào đã quyết tâm chịu làm chuyện như vậy?
- Đến khi ta chân chính nghĩ ra.
- Nghĩ ra cái gì?
- “Một người sống để làm gì?” - Tay của y cũng nhẹ nhàng án trên tay nàng. - “Người sống, chỉ bất quá vì để mình an tâm khoái lạc, nếu cả sinh thú cũng không có, cho dù có thể bảo tồn thanh danh, tài phú, và quyền lực vĩnh viễn, còn có thể dùng làm gì?”
Nàng biết y đã thật sự nghĩ ra.
Hiện tại người khác tuy đều nghĩ y đã chết, nhưng y lại vẫn sống, thật sự sống, bởi vì y đã hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh.
Một người nếu thật sự hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh, cho dù chỉ có thể sống một ngày, cũng đã đủ quá rồi.
- Có thể nói bọn Công Tôn Đồ nhất định không sống lâu.
- Vì sao?
- Bởi vì ta đã hạ một thứ độc trong tâm chúng.
- Độc?
- Đó là tài phú và quyền lực của ta.
- Chàng nghĩ bọn chúng nhất định vì tranh đoạt những thứ đó mà chết?
Y lại cười. Nụ cười càng ôn nhu, càng điềm mật.
Nàng biết tại sao y phải làm như vậy, bởi vì y phải chuộc tội với nàng, trong tâm y mới an tâm và khoái lạc.
Hiện tại tất cả đều đã thành quá khứ.
Y ôm rượu, đối diện trời xanh, lại không hỏi minh nguyệt ở đâu.
Y đã biết minh nguyệt của y ở đâu.
* * * * *
Một gian nhà nhỏ tịch mịch, một nữ nhân tịch mịch.
Sinh hoạt của ả tịch mịch gian khổ, nhưng ả tịnh không oán trời hận đất, bởi vì ả đã an tâm, mình ả có thể dùng lao lực của chính mình để sinh sống qua ngày, đã không còn phải bán thân mình.
Có lẽ tịnh không phải khoái lạc, nhưng ả đã học cách nhẫn nhịn chịu đựng.
Trong sinh mệnh vốn có nhiều chuyện không như ý, vô luận là ai cũng đều nên học cách nhẫn nhịn chịu đựng.
Hiện tại một ngày đã trôi qua, một ngày rất bình đạm.
Ả khiêng giỏ quần áo, bước về phía đầu con lạch nhỏ, ả nhất định phải giặt bộ y phục lam lũ này sạch sẽ, mới chịu nghỉ.
Mái tóc ả cài chùm hoa lài nho nhỏ, đó là thứ hưởng thụ xa xỉ duy nhất của ả, ả cúi đầu nhìn, đột nhiên thấy trong dòng nước trong vắt có in một bóng người.
Một người cô độc, một thanh đao cô độc.
Tim của ả bắt đầu đập mạnh, ả ngẩng đầu lên một chút, thấy bàn chân trắng nhợt.
Tim ả lại cơ hồ lập tức muốn ngừng đập, ả đã lâu rồi không còn hy vọng có một ngày trong đời mình còn có hạnh phúc. Nhưng hiện tại hạnh phúc đã đột nhiên xuất hiện trước mắt ả.
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trân trân, cả một hồi lâu không ai mở miệng, hạnh phúc chừng như nụ hoa chớm nở trong ánh mắt đăm đăm của bọn họ.
Ngay giây phút đó, trên thế gian còn có thứ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được hạnh phúc và khoái lạc của bọn họ?
Hiện giờ minh nguyệt đã dâng cao.
Minh nguyệt ở đâu có?
Chỉ cần tâm còn chưa chết, minh nguyệt ở trong tâm.
---------------------------------------------------------------------------
Xin xem tiếp Biên Thành Đao Thanh
/24
|