Bạch Tiểu Bích ngẩng mặt nhìn hắn, không thể tin được: “Ngươi… ngươi thật sự là…”
Ôn Hải nhướn mày nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích lẩm bẩm: “Thì ra ngươi chính là người sinh giờ Thìn kia, hóa ra hắn nói không có sai.”
Ôn Hải thản nhiên hỏi lại: “Hắn là ai?”
Ý thức được mình lỡ lời, Bạch Tiểu Bích không dám nói nhiều: “Chuyện này còn có người nào biết nữa? Vạn nhất…”
Ôn Hải lại nói: “Trừ ngươi ra thì không ai biết cả.” Ngay cả người của Đang Nguyên cũng không biết, tướng tinh của hắn từ lúc ra đời đã biến mất, vì tránh né thiên nhãn của Thiên sư, bảo vệ tính mạng của hắn mà rất nhiều người đã hi sinh. Hắn khẽ mỉm cười nói: “Ta đã đánh giá thấp Diệp thiếu chủ, không nghĩ tới hắn cũng nhìn ra, lần này may có đồ đệ bảo vệ ta, chuyển dữ hóa lành, ngày trước ta không tin lắm nhưng hiện tại thì tin rồi.”
Bạch Tiểu Bích khó hiểu hỏi lại: “Tin cái gì cơ?”
Ôn Hải cười nói: “Tin ở duyên phận!”
Bạch Tiểu Bích nóng mặt, vội nói: “Sư phụ nhận ta làm đồ đệ, đương nhiên là hữu duyên rồi!”
“Chỉ như vậy thôi?” Ôn Hải kéo nàng vào trong ngực, “Vậy duyên phận mớm thuốc đâu?”
Lồng ngực của hắn thật ấm áp, đầu óc Bạch Tiểu Bích gần như nổ tung, hành động mớm thuốc hôm trước thật sự bất đắc dĩ, vốn tưởng đã qua rồi, không ngờ hắn lại nhắc tới nữa.
“Lúc ấy thần trí sư phụ mơ hồ, không thể uống thuốc, cho nên…”
Nàng còn chưa nói xong, hắn đã nghiêng người đè nàng xuống.
Tư thế như vậy không mấy xa lạ, nhưng Bạch Tiểu Bích chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh giữa hai người bọn họ, nàng cả kinh đến độ không thốt nên lời.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt tuấn tú, nửa sáng nửa tối khiến khí thế trên người hắn càng thêm bức người.
Cảm giác sợ hãi dâng lên, nàng thử dùng sức đẩy hắn nhưng hiển nhiên là không có kết quả, Bạch Tiểu Bích càng thêm sợ hãi, bởi vì người ấy ôn nhu bao nhiêu thì hiện tại hắn lại khiến nàng có cảm giác áp bách bấy nhiêu.
Thấy nàng sợ hãi, Ôn Hải rất hài lòng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng.
Chuyện này cũng không xa lạ gì với Bạch Tiểu Bích, người kia cũng đã từng dùng phương thức này nhục nhã nàng.
Hơi thở hắn dần nóng lên, lực đạo càng lúc càng mạnh, không ngừng ve vuốt trên môi nàng, thân mật như vậy không nên phát sinh giữa sư phụ và đồ đệ. Bạch Tiểu Bích không biết nên kháng cự hay nên hàng phục, toàn thân run lên, thật vất vả chờ hắn dừng lại, lại phát hiện vạt áo ngoài đã mở rộng từ lúc nào, bàn tay hắn đang luồn vào trong y phục nàng.
Hắn muốn làm gì? Bạch Tiểu Bích theo bản năng giữ tay hắn lại: “Sư phụ…”
Khóe miệng Ôn Hải xuất hiện ý cười khó phát hiện, duy trì tư thế mờ ám nói: “Ta không làm sư phụ của ngươi nữa, được không?”
Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi buông tay hắn nói: “Sư phụ không làm việc cho Thập vương gia nữa, có được không?”
Lời nói của nàng giống như một xô nước lạnh, dập tắt cả ngọn lửa tình đang thiêu đốt.
Trên người Ôn Hải tản mát hàn khí, hắn nhìn thẳng vào nàng, bình tĩnh hỏi lại: “Làm sao ngươi biết?”
Bạch Tiểu Bích không dám nhìn hắn, nghiêng đầu nói: “Đến ngày hôm qua ta mới nghĩ thông, chuyện nhà Phạm Bát Sĩ tuy là Diệp công tử làm, nhưng nếu không có mãnh hổ xuống núi thì làm sao có hổ chết ở đấy? Sư phụ cùng Trầm công tử đều là những người có bản lãnh, nếukhông phải sư phụ âm thầm giúp đỡ, Diệp công tử sao có thể dễ dàng đắc thủ như vậy? Nếu ngay cả ta cũng có thể nhận ra điều bất thường thì sao các ngươi không nhận ra được? Một mình sư phụ thì thôi đi, chẳng lẽ Trầm công tử cũng sơ suất như vậy? Hắn đã biết thân phận của sư phụ sao?”
Nàng thấp giọng nói: “Rồi chuyện Trấn quốc công, ta chỉ nghĩ sư phụ là người của Tứ vương gia nên cố ý mượn tay Ngô vương loại trừ cánh tay phải đắc lực của Hoàng thường, nhưng hôm nay nghĩ lại thì không phải vậy, Trần gia cùng Lý gia đều là người của Tứ vương gia, nếu ngươi làm việc cho Tứ vương gia thì không thể hại bọn họ được? Diệp công tử nói không sai, sư phụ họ Tạ, chẳng qua hắn không ngờ tới, sư phụ cũng không phải… là Cửu vương gia gì đó mà là… Thập vương gia.”
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Ta không phải Cửu vương gia? Làm sao ngươi biết chuyện này?”
Bạch Tiểu Bích lại nói: “Chuyện về Cửu vương gia ta đã từng nghe quá, cũng hoài nghi sư phụ chính là người, cho đến hôm nay mới dám xác định, nếu Cửu vương gia thật sự lưu lạc trong nhân gian, cho dù có được người thiện lương nuôi dưỡng thì rốt cuộc cũng là một nam nhân, không giống với nữ tử khuê trung như ta, làm sao có thể không biết làm những chuyện vặt hàng ngày được? Đang Nguyên có lớn đến mấy cũng chỉ là một bang phái giang hồ, ngay cả trưởng lão cũng biết đốn củi nấu cơm, thêm nữa… chữ viết trên cây quạt của sư phụ… hẳn là bút tích của Thập vương gia? Trên đó còn có cả vương ấn!”
Ôn Hải nhìn nàng, im lặng không lên tiếng.
“Là ta thấy chiết phiến của sư phụ bị ngâm nước nên mới mang đi phơi, cũng không phải cố ý muốn xem đồ của sư phụ,” Bạch Tiểu Bích vội giải thích, “Ta vốn hoài nghi sư phụ chính là hắn nhưng ngày hôm trước ta nghe nói Thập vương gia đang ở kinh thành, sư phụ đương nhiên không thể nào là hắn.”
Ôn Hải lại hỏi: “Thập vương gia vì sao lại làm những chuyện này?”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Người ta đều nói Thập vương gia đam mê tửu sắc, suốt ngày ở trong phủ uống rượu mua vui, ngay cả Hoàng thượng cũng chẳng để ý tới hắn. Nhưng tất cả chỉ là lời đồn đãi, ta phát hiện một điều, người cũng có thể là giả!” giống như những người bên cạnh nàng lúc này vậy, thật thật giả giả khó có thể phân biệt được.
“Hoàng thượng cho rằng chỉ cần giam lỏng hắn là được rồi, nhưng nếu Hoàng thượng… xảy ra chuyện, Ngô vương đương nhiên sẽ không bỏ qua cho con nối dòng là hắn, Tứ vương gia đương nhiên cũng không thể chạy thoát. Trước giờ triều đại này đều là cha truyền con nối, Thập vương gia là Hoàng tử trưởng của Tiên hoàng, cho dù Cửu vương gia còn sống đi chăng nữa cũng không đáng lo ngại,” Bạch Tiểu Bích dừng lại một chút rồi lại nói: “Mượn thế lực Ngô vương đối phó với Hoàng thượng cùng Tứ vương gia, ngư ông đắc lại nhất định là Thập vương gia. Ngô vương vốn danh bất chính, ngôn bất thuận, dân chúng không thích chiến loạn đương nhiên sẽ hận ông ta, còn nữa, ông ta cùng Hoàng thượng, Tứ vương gia đấu xong trận này chắc chắn sẽ tổn hại tới binh lực tích trữ bao nhiêu năm. Thập vương gia lúc bấy giờ chỉ cần lấy danh nghĩa dẹp loạn, bảo vệ Hoàng thượng mà khởi binh, phái bảo hoàng nhất định sẽ ủng hộ người. Trầm công tử đối với sư phụ cung kính như vậy không phải vì muốn tiến cử sư phụ mà là hắn đã sớm nhận ra thân phận của người, hắn muốn sư phụ tiến cử mình cho Thập vương gia. Trầm gia các đời chỉ thuần phục Tạ gia, huống chi Thập vương gia lại là con trưởng của Tiên hoàng, hắn rất thông minh.”
“Hắn thông minh, ngươi cũng không đần.” Ôn Hải buông tay nàng, đứng dậy nói.
Bạch Tiểu Bích chậm rãi đứng dậy: “Những thứ này chẳng qua là do Tiểu Bích lớn mật suy đoán mà thôi, nếu cục diện này do Thập vương gia thiết kế thì hắn quả thật là một người cao minh, nhưng nếu hắn thật sự hoang đường giống như lời đồn đãi, kết quả đắc lợi cuối cùng cũng không biết là hắn hay là…”
Ôn Hải cười hỏi: “Là người nào?”
Bạch Tiểu Bích không lên tiếng.
Ôn Hải lại nói: “Nơi này không có người ngoài.”
Bị hắn bức bách, Bạch Tiểu Bích lặng lẽ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, rụt rè nói: “Không biết người đắc lợi là hắn hay là người đứng đằng sau hắn, thay hắn thiết kế cục diện này.”
Ôn Hải nhìn nàng: “Ngươi quả nhiên lớn mật!”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Sư phụ, thật ra người không hiểu phong thủy đúng không?”
Ôn Hải khẽ nhếch miệng nói: “Biết cũng không ít!”
Bạch Tiểu Bích nói: “Năm đó người nhận Chu bá bá làm đồ đệ nhưng chỉ truyền cho ông ấy một cuốn sách, về những chuyện liên quan đến phong thủy sau này, nhất định là người phái Đang Nguyên đã âm thầm chỉ điểm, sư phụ chỉ làm theo lời bọn họ nói mà thôi. Tòa nhà ở huyện Cát Giang kia cũng vậy, sư phụ không giải thích cho ta là bởi vì người cũng không biết, sau này hỏi bọn họ mới nói cho ta biết. Chẳng trách người không chịu dạy ta gì cả, Trầm công tử chắc cũng đã sớm nhìn ra điều này, cho nên mỗi lần ta hỏi người, hắn đều cướp lời trước cả.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi,” Ôn Hải kéo nàng vào lòng, thản nhiên nói: “Ngủ đi!”
Bạch Tiểu Bích ngẩn người, đưa mắt nhìn lên, đã thấy hắn nhắm mắt, hô hấp ổn định giống như đã ngủ rồi vậy, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Nửa tháng sau đó, hai người theo thói quen cùng nhau đốn củi, chuẩn bị những món ăn thôn quê, có khi là thịt thỏ, có khi là thịt nai, có khi là quả dại,… nói chung mỗi ngày lại có một món mới, tự mình chuẩn bị mọi thứ, cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng lại thập phần phong phú, thú vị. Ôn Hải từ sau khi tỉnh lại cũng không có dấu hiệu trở bệnh tinh thần cũng không tệ, có thể thấy thương thế trên người đã tốt lên rất nhiều, Bạch Tiểu Bích vừa mừng vừa lo.
Tiếng nước chảy róc rách, mặt hồ trong như một tấm gương.
Hôm nay khí trời ấm áp, Bạch Tiểu Bích cố ý bảo Ôn Hải cởi áo ngoài để nàng mang đi giặt, dù sao thì chuyện nấu cơm giặt quần áo hắn cũng chưa từng làm qua, nàng nhân lúc trời còn nắng, vắt khô y phục rồi ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi. Nhìn mặt nước trong vắt, Bạch Tiểu Bích không kìm được ý định nghịch nước, tâm tình vô cùng tốt, vội chạy đi tìm một nhánh cây nhỏ, ngâm vào trong nước rồi viết trên tảng đá.
Kể từ đêm đó, Ôn Hải đối với nàng rõ ràng thân thiết hơn cả, thái độ càng thêm ám muội, cũng thường xuyên trêu chọc nàng hơn. Ý tứ của hắn, Bạch Tiểu Bích đương nhiên hiểu. Nhớ tới tình huống ám muội hôm trước, hơi thở nóng rực cùng bạc môi ấm nóng kia, hai má nàng lại nóng lên, tâm không tự chủ viết ra hai chữ ‘Ôn Hải’.
Mặc dù thương thế đã khỏi hắn nhưng Ôn Hải cũng không nhắc tới chuyện rời khỏi chỗ này, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến nàng cao hứng, nàng thà rằng cứ như vậy ở bên cạnh hắn cả đời cũng không muốn đi ra ngoài, không muốn lại gặp phải những chuyện kia, không muốn bị cuốn vào cuộc chiến phân tranh, càng không muốn bị người khác lợi dụng, cũng không muốn gặp lại người kia…
Tên của hắn giống như một cơn ác mộng với nàng, hắn cứu nàng nhưng cũng lợi dụng nàng. Hắn nói xem nàng như muội muội nhưng lại làm những chuyện kia với nàng, dùng ngôn ngữ cợt nhả nhục nhã nàng. Hắn đã nói sẽ không để nàng chết, nhưng đó cũng chỉ là để tiếp tục lợi dụng nàng mà thôi.
Nàng không nên suy nghĩ quá nhiều, trong trí nhớ của nàng, hắn vĩnh viễn là vị ân nhân với nụ cười ấm áp trong đêm đông giá lạnh kia. Nàng thà rằng khiếp này không bao giờ gặp lại hắn…
Cánh tay cầm nhánh cây khẽ rung lên, Bạch Tiểu Bích hít sâu một hơi, ném nhánh cây qua một bên.
“Chữ cũng không tệ lắm!”
“Sư phụ!”
Ôn Hải không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn chữ trên tảng đá.
Bạch Tiểu Bích hốt hoảng, vội dùng chân xóa đi hai chữ kia: “Y phục đã giặt xong rồi!”
“Tốt lắm!” Ôn Hải tán dương, cũng không nhìn y phục bên cạnh mà nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Ôn Hải nhìn nàng, cười hỏi: “Trên đời này còn có đồ đệ dám viết ra tục danh của sư phụ?”
Bạch Tiểu Bích lúng túng, cúi đầu nhìn mặt đất, không biết từ lúc nào, nàng đã không còn cảnh giác hắn như lúc trước nữa, hoặc giả nên nói… nàng căn bản không xem hắn là sư phụ của mình.
Ôn Hải tiến tới gần nàng, “Vi sư không biết nha, các đồ đệ khác có phải cũng như vậy?”
Bạch Tiểu Bích liên tục lùi về phía sau, đến khi lưng nàng chạm phải tảng đá lớn thì đành phải dừng lại, đang tính nói gì đó thì hắn đã dùng sức kéo nàng vào trong lòng mình.
Môi hai người lần nữa chạm vào nhau…
Hiện tại đang là ban ngày, cảm giác so với đêm hôm đó hoàn toàn bất đồng, tiếng nước chảy, tiếng chim rừng hót vang phút chốc như ngưng bặt, vạn vật xung quanh giống như không tồn tại, trong thiên nhiên rộng lớn chỉ còn lại hai người…
Bạch Tiểu Bích khép hờ hai mắt, trời đất như quay cuồng, cảm giác bản thân ngày càng mê muội, dần dần buông tha kháng cự, mềm người dựa vào trong lồng ngực hắn.
Rất lâu sau đó Ôn Hải mới ngẩng đầu, lưu luyến rời khỏi môi nàng, nhanh chóng ôm ngang người nàng.
Bạch Tiểu Bích ở trong lòng hắn thở dốc, có chút bất an: “Sư phụ!”
Ôn Hải cúi đầu nhìn vào mắt nàng, “Ta không làm sư phụ ngươi nữa, được không?”
Bạch Tiểu Bích chần chừ hỏi: “Vết thương trên người sư phụ khỏi chưa?”
Hắn ‘nga’ một tiếng, “Chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn đủ sức làm rất nhiều chuyện.”
Bạch Tiểu Bích khó hiểu nhìn hắn, “Ý của ta là, sư phụ không định ra ngoài sao?”
Ôn Hải nhìn nàng, “Ngươi muốn trở về?”
Bạch Tiểu Bích vội lắc đầu phủ nhận.
Ôn Hải cười lớn nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta chết già ở đây?”
Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘cùng ta’, Bạch Tiểu Bích có đần hơn nữa cũng phải hiểu được ý hắn, mạnh dạn hỏi: “Ta… chúng ta đừng đi ra ngoài nữa được không?”
Hai giò má nàng ửng hồng như đánh phấn, so với ráng chiều còn kiều diễm mỹ lệ hơn cả, đôi mắt đẹp nhìn hắn đầy mong đợi càng khiến nàng thêm phần khả ái đáng yêu. Ôn Hải không kìm lòng được, thuận miệng đáp: “Được!”
Bạch Tiểu Bích vui sướng, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Ôn Hải ôm nàng sải bước đi về phía căn nhà gỗ.
“Y phục…”
“Không sao!”
Chứng kiến bộ dáng khẩn cấp của hắn, nếu Bạch Tiểu Bích còn không hiểu nữa thì thật là khờ, mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra mà không khỏi khẩn trương cùng ngượng ngùng, nàng không biết chuyện này là đúng hay sai, trong lòng vô cùng bất an, quay đầu chôn mặt vào trong lồng ngực hắn. Hành động này của nàng khiến hắn cười khẽ một tiếng, cước bộ không tự chủ mà nhanh lên.
Nhà gỗ gần ngay trước mắt, nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại.
Bạch Tiểu Bích cảm thấy khác thường, ngẩng đầu lên nhìn, đợi nàng thấy rõ tình hình trước mắt, nội tâm không khỏi trùng xuống. Đứng trước căn nhà gỗ là hai mươi mấy tên thị vệ, hông đeo bội kiếm, khí thế bức người.
Những người kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy hai người, nhất loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ tới chậm, xin Vương gia thứ tội.” Hai tiếng ‘Vương gia’ vừa được bọn họ gọi lên, sắc mặt Bạch Tiểu Bích phút chốc trắng bệch.
Ham muốn trong đáy mắt nhanh chóng được Ôn Hải giấu đi, chậm rãi đặt nàng xuống, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”, cho dù hắn không mặc áo ngoài, khí chất vương giả cũng không chút suy giảm, gương mặt tuấn tú khôi phục lại vẻ trấn định cũng lãnh khốc thường ngày.
Đám người không dám đứng dậy, người đứng đầu nói: “Thuộc hạ sơ suất, trúng kế bọn hắn khiến Vương gia gặp nạn. Những ngày này vẫn dẫn người tìm kiếm, đêm qua mới nhìn thấy ký hiệu Vương gia để lại, may mắn Vương gia không xảy ra chuyện. Thuộc hạ đáng chết, xin Vương gia trách tội.”
Bạch Tiểu Bích kinh hãi, nàng một mực đi theo hắn tới nơi này tị nạn nhưng lại không hề phát hiện việc hắn lưu lại ký hiệu trên đường đi. Lúc hắn bị thương, nàng chiễu cố hắn một tấc cũng, hắn làm những việc này khi nào chứ?
Ôn Hải cũng không chú ý tới sự khác thường của nàng, nhíu mày hỏi: “Tin tức truyền đi rồi?”
Người nọ trả lời: “Chúng thần không dám để lộ, ngay cả Công phi cũng không biết!”
Ôn Hải nói: “Làm tốt lắm!”
Người nọ vội cúi người nói: “Là bổn phận của thuộc hạ!”
Ôn Hải gật đầu nói: “Bên ngoài thế nào rồi?”
Người kia nói: “Mười ngày trước, Ngô vương lấy cớ thanh trừ Lý thị, đột nhiên khởi sự, Lý gia vội vàng điều binh hộ giá nhưng không ngờ tới binh tướng dưới quyền sớm đã bị người ta mua chuộc, không thể điều động được phần lớn binh tướng. Từ sau khi Trấn quốc công qua đời, đại thần trong triều phân chia thành nhiều phe phái, Ngô vương dẫn binh Bắc thượng, hiện tại đã đến ngoại thành Thái Bình.”
Ôn Hải thong thả bước đến, đột nhiên xoay người nhìn Bạch Tiểu Bích, giọng nói chưa từng ôn nhu như lúc này: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, tối nay không cần làm gì cả, lát nữa ta sẽ bảo người đưa cơm tới.”
Lòng Bạch Tiểu Bích sớm đã nguội lạnh, cúi đầu lui về phía sau, im lặng đi vào nhà.
Nàng đã sớm nhận ra hắn không phải người tầm thường, kinh thành có một ‘Thập vương gia’ hoang đường, nơi này lại là ‘Thập vương gia’ chân chính, chuyện này không khó giải thích, hiển nhiên là kế sách ‘kim thiền thoát xác’, tìm người đóng thế mình rồi. Đó là tội khi quân, không có ai vô duyên vô cớ mà mạo hiểm như vậy, bí mật của hắn thật sự quá nhiều, mục đích của những việc này càng đáng sợ hơn.
Ngoài dự đoán của nàng, mãi tới lúc trời tối Ôn Hải mới trở lại, đồng thời còn sai người đưa đến một cái bàn gỗ nhỏ, bày đồ ăn xuống, tuy không tính là tinh sảo nhưng so với những món ăn thôn quê gần đây hai người ăn thì khá hơn nhiều.
Hắn định ở lại đây? Bạch Tiểu Bích rất nhanh bác bỏ suy đoán này.
Ôn Hải phất tay cho bọn thị vệ lui ra.
Căn phòng lần nữa an tĩnh lại, Bạch Tiểu Bích nhìn người trước mặt mà cảm thấy xa lạ, hắn đã không còn là sư phụ của nàng nữa, mà là Thập vương gia lòng dạ thâm sâu khó lường. Trong khoảnh khắc, Bạch Tiểu Bích không biết nên làm sao cho đúng, đứng dậy muốn quì xuống.
Ôn Hải đi đến trước mặt nàng hỏi: “Đây là đang bái sư phụ?”
Bạch Tiểu Bích vội nói: “Dân nữ bái kiến Thập vương gia!
Ôn Hải nhìn nàng cười nói: “Chưa từng thấy ngươi qui củ như vậy!”
Đó là vì ta không biết thân phận của ngươi. Bạch Tiểu Bích cúi đầu, trong lòng thầm nói.
“Trước mặt ta không cần quá đa lễ, như ngày thường là được rồi.” Ôn Hải đưa tay đỡ nàng dậy, đi đến cạnh bàn, ngồi xuống nói: “Tới ăn cơm!”
Trước mắt là những món ăn tinh xảo đã lâu không được ăn, nhưng không hiểu tại sao, Bạch Tiểu Bích lại chẳng có nhã hứng, yên lặng dùng cho xong bữa. Đợi hai người ăn xong, một thị vệ bưng nước đi tới, hai người trước sau vào tắm rửa thay quần áo.
Ánh đèn dầu thay thế cho đống lửa, buổi đêm dường như lạnh hơn.
Ôn Hải khoác chiếc áo choàng rộng rãi, ngồi dưới đèn đọc thư tín từ kinh thành gửi tới, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng không có bất cứ biểu tình nào khác, áo khoác viền kim lóng lánh, lộ rõ sự tôn quí cùng vương giả.
“Sư phụ định bao giờ sẽ đi?”
“Bên ngoài rất loạn, thạm thời cứ ở đây một thời gian!”
Bạch Tiểu Bích ‘nga’ một tiếng nói: “Vậy cũng tốt!”
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Không muốn đi?”
Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi: “Sư phụ sẽ ở lại sao?”
Ôn Hải cúi đầu nhìn thư tín trong tay nói: “Biết rõ còn cố hỏi, đợi mấy ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi theo…”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Ta… ta muốn ở lại đây!”
Ôn Hải nghe vậy, đặt thư tín trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ở lại đây, ngày ngày ăn thịt thỏ?”
Bạch Tiểu Bích nghe ra hàm ý trào phúng trong giọng nói của hắn, cúi đầu không lên tiếng.
“Mấy ngày qua nếu không có ta ở đây, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể sống được? Bằng những thứ quả dại kia?” Ôn Hải kéo nàng vào lòng.
Nhìn ánh mắt nàng, hắn nở nụ cười nói: “Đồ đệ ngây thơ, ngươi thật sự cam tâm gả cho một tiều phu thôn dã, một người nông dân quanh năm suốt tháng lo lắng cơm áo? Muốn sống cuộc sống cơm không đủ ăn hay là muốn ta ở lại đây với ngươi?
Bạch Tiểu Bích xấu hổ cúi đầu.
Hắn nói không sai, nàng vẫn là một nữ hải tử, một nữ hài tử đầy ảo tưởng, sở dĩ nàng thích cuộc sống như vậy là vì bên cạnh nàng có sẵn một người ưu tú , sẵn sàng vì nàng che mưa chắn gió, không lo cơm áo chứ không phải là một tiều phu thôn dã hay một anh thôn dân đầu tắt mặt tối. Nhưng một người ưu tú thì sao có thể chấp nhận cuộc sống tầm thường như vậy? Hắn là Vương gia, từ nhỏ đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, hiện tại lưu lại chỉ vì cảm thấy mới mẻ, sống lâu sẽ cảm thấy phiền chán.
Đều nói cuộc sống ẩn cư vốn đạm bạc. Điều này thật ra chỉ đúng với nữ nhân, nữ nhân sống ẩn cư vì rất nhiều nguyên nhân, vì sự thanh thản hoặc vì cuộc sống túng quẫn mà phải ẩn cư,… Nam nhân lại không được như vậy, bọn họ khó có thể chịu được cuộc sống khô khan nghèo nàn, nhất là nam nhân có dã tâm. Dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ nhắn của người trong ngực càng thêm xinh đẹp, Ôn Hải không che giấu dục vọng trong mắt, cúi đầu…
Bạch Tiểu Bích có chút cứng ngắc, cái ôm này đã không còn khiến nàng yên tâm như ban ngày nữa, bàn tay to lớn của hắn di chuyển sau lưng nàng khiến nàng không nhịn được quay đầu né tránh đôi môi hắn: “Sư phụ…”
“Ngoan!” ngữ khí hắn ôn nhu nhưng động tác thì hoàn toàn ngược lại. Hắn cưỡng chế nàng ngồi giạng chân trên người hắn, một cánh tay vòng quanh eo nàng, một cánh tay tháo thắt lưng của mình…
Bạch Tiểu Bích nóng nảy kêu lên: “Sư phụ!”
Hắn ngẩng đầu, nhướn mày nhìn nàng: “Sư phụ?”
Bạch Tiểu Bích né tránh ánh nhìn của hắn: “Vương gia!”
Ôn Hải sầm mặt, rất nhanh nở nụ cười nhẹ, “Đã biết ta là ai. Là dân nữ còn muốn cãi lời sao? Bổn vương liền cưỡng bức ngươi, ngươi có thể làm gì chứ?”
Thường ngày mặc dù có chút sợ hãi hắn nhưng Bạch Tiểu Bích chưa bao giờ thấy hắn vô lý như vậy, nàng bất chấp tất cả, dùng sức giãy dụa: “Ta mặc dù không muốn gả cho tiều phu, thôn dân nhưng cũng không muốn gả vào Vương phủ, ta chỉ nhận thức sư phụ ta thôi!”
Ôn Hải ngừng lại động tác, đưa mắt nhìn nàng, trong đáy mắt hiện rõ tia giận dữ.
Bạch Tiểu Bích cắn chặt một, quay đầu không chịu nhìn hắn.
Rất lâu sau đó, Ôn Hải đột ngột buông nàng ra, lạnh lùng nói: “Cũng được, đợi ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói. Ngươi còn nhỏ, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào phán đoán, ở đây tĩnh tâm suy nghĩ lời của ta.”
Bạch Tiểu Bích ‘nga’ lên một tiếng, thấy y phục trên người xộc xệch, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng cũng không biết Thập vương gia ở kinh thành kia là giả?”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Từ năm ta mười sáu tuổi hắn đã cải trang thành ta, Vương phi là người do Hoành huynh phái tới, ta sắp xếp cho nàng ta xong mới thoát thân ra được.”
Bạch Tiểu Bích không kìm được hít sâu một hơi khí lạnh.
Mười năm trước… Hóa ra hắn đã lập kế hoạch sớm như vậy!
Ôn Hải thắt lại dây lưng, nhìn nàng nói: “Ta còn có chuyện phải xử lý, ngươi đi ngủ trước đi!”
Tháng bảy, Hạo vương làm phản, Tứ vương gia cùng Lý gia xả thân hộ giá, tình huống xảy ra quá đột ngột, đám tướng quân dưới trướng Quận vương mượn cớ nước xa không cứu được lửa gần mà không dẫn binh tới ứng cứu. Quân của Hạo vương trong vòng ba tháng ngắn ngủi tiến sát tới kinh thành, kinh thành rơi vào tình trạng nguy cấp, nước sôi lửa bỏng.
Cũng trong thời gian này, Ngô vương âm thầm đưa thuật sĩ trong triều, ý đồ phá hoại long mạch, ngoài mặt thì ra sức phát động bắt giết người phái Đang Nguyên, hội trưởng cùng mấy vị trưởng lão phái Đang Nguyên lần lượt sa lưới, bị chém trước quảng trường.
Những nơi chiến hỏa chưa nơi tới cũng chưa chắc được an toàn, giang sơn Tạ thị rộng lớn nhất loạt bị ảnh hưởng.
Trên đường lớn có rất nhiều cửa hàng, cho thấy nơi đây từng là một thành trì phồn hoa, đáng tiếc hiện tại đã đóng cửa hơn phân nửa, hỗn loạn vô cùng, ăn mày khất cái còn nhiều hơn cả người đi đường, hữu khí vô lực, gương mặt lộ rõ sát khí, tiếng kêu khóc vang dội những góc đường khi quan binh đến đuổi đánh. Cửa thành đóng chặt, bên ngoài có vô số người đào vong, già trẻ dắt díu nhau, tiếng oán than dậy đất trời, bởi vì không được vào thanh, nam nữ đều cất tiếng khóc than.
Hôm trước cùng Ôn Hải đi ra ngoài, Bạch Tiểu Bích mới phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi rồi. Bản thân nàng chưa từng trải qua chiến loạn, hôm nay mới biết những gì trên sách viết không phải là giả, nỗi cơ khổ của dân chúng cùng nền chính trị hà khắc tuyệt không sai chút nào.
Ôn Hải an bài nàng ở trong nhà một phú hộ giàu có rồi vội vã mang thủ hạ rời đi.
Bạch Tiểu Bích cũng đoán được phần nào lý do hắn rời đi, cũng không hỏi nhiều. Người nhà phú hộ đối với nàng hết sức cung kính, nàng đi đến đâu cũng có nha hoàn theo hầu, lúc đầu nàng còn không dám ra ngoài, dần dần cũng yên tâm hơn, lại nghĩ, Ngô vương dẫn quân Bắc thượng, hắn hẳn cũng đi theo rồi nên lớn gan hơn, không để nha hoàn đi theo bên cạnh nữa.
Nhà phú hộ nàng ở thường xuyên phát cháo miễn phí cứu tế cho dân tị nạn, Bạch Tiểu Bích nghĩ nghĩ một lúc rồi thay quần áo cũ đi ra ngoài nhìn.
Bạch Tiểu Bích mang đấu lạp đứng ở đầu đường, đưa mắt nhìn xung quanh thấy đâu đâu cũng là ăn mày cùng khất cái, nội tâm dâng lên cảm giác không đành lòng.
Hoàng lan bộ thiền, Hoàng tước tại hậu. Ngô vương cố nhiên là đầu sỏ của mọi chuyện nhưng Ôn Hải cũng chưa chắc trong sạch, bất quá thì hắn cũng chỉ ở phía sau gây rối mà thôi.
Bạch Tiểu Bích âm thầm cười khổ, hiện tại nàng còn phải nhờ người khác chiếu cố, làm gì có tư cách nói những chuyện đại sự này; Bạch Tiểu Bích thở dài, xoay người muốn trở về, một cây chiết phiến màu trắng không tiếng động xuất hiện trước mặt, ngăn trở tầm nhìn của nàng.
Chiết phiến trắng noãn không có gì đặc biệt, nhưng đối với người đã quen thuộc với nó mà nói, chỉ cần nhìn sơ là đã có thể nhận ra. Bạch Tiểu Bích cả kinh, lui lại mấy bước liền mới miễn cưỡng đứng vững được.
“Tiểu nha đầu, quả nhiên ngươi còn sống!” Hắn thu hồi chiết phiến, nụ cười vẫn luôn ấm áp như vậy.
Ôn Hải nhướn mày nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích lẩm bẩm: “Thì ra ngươi chính là người sinh giờ Thìn kia, hóa ra hắn nói không có sai.”
Ôn Hải thản nhiên hỏi lại: “Hắn là ai?”
Ý thức được mình lỡ lời, Bạch Tiểu Bích không dám nói nhiều: “Chuyện này còn có người nào biết nữa? Vạn nhất…”
Ôn Hải lại nói: “Trừ ngươi ra thì không ai biết cả.” Ngay cả người của Đang Nguyên cũng không biết, tướng tinh của hắn từ lúc ra đời đã biến mất, vì tránh né thiên nhãn của Thiên sư, bảo vệ tính mạng của hắn mà rất nhiều người đã hi sinh. Hắn khẽ mỉm cười nói: “Ta đã đánh giá thấp Diệp thiếu chủ, không nghĩ tới hắn cũng nhìn ra, lần này may có đồ đệ bảo vệ ta, chuyển dữ hóa lành, ngày trước ta không tin lắm nhưng hiện tại thì tin rồi.”
Bạch Tiểu Bích khó hiểu hỏi lại: “Tin cái gì cơ?”
Ôn Hải cười nói: “Tin ở duyên phận!”
Bạch Tiểu Bích nóng mặt, vội nói: “Sư phụ nhận ta làm đồ đệ, đương nhiên là hữu duyên rồi!”
“Chỉ như vậy thôi?” Ôn Hải kéo nàng vào trong ngực, “Vậy duyên phận mớm thuốc đâu?”
Lồng ngực của hắn thật ấm áp, đầu óc Bạch Tiểu Bích gần như nổ tung, hành động mớm thuốc hôm trước thật sự bất đắc dĩ, vốn tưởng đã qua rồi, không ngờ hắn lại nhắc tới nữa.
“Lúc ấy thần trí sư phụ mơ hồ, không thể uống thuốc, cho nên…”
Nàng còn chưa nói xong, hắn đã nghiêng người đè nàng xuống.
Tư thế như vậy không mấy xa lạ, nhưng Bạch Tiểu Bích chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh giữa hai người bọn họ, nàng cả kinh đến độ không thốt nên lời.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt tuấn tú, nửa sáng nửa tối khiến khí thế trên người hắn càng thêm bức người.
Cảm giác sợ hãi dâng lên, nàng thử dùng sức đẩy hắn nhưng hiển nhiên là không có kết quả, Bạch Tiểu Bích càng thêm sợ hãi, bởi vì người ấy ôn nhu bao nhiêu thì hiện tại hắn lại khiến nàng có cảm giác áp bách bấy nhiêu.
Thấy nàng sợ hãi, Ôn Hải rất hài lòng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng.
Chuyện này cũng không xa lạ gì với Bạch Tiểu Bích, người kia cũng đã từng dùng phương thức này nhục nhã nàng.
Hơi thở hắn dần nóng lên, lực đạo càng lúc càng mạnh, không ngừng ve vuốt trên môi nàng, thân mật như vậy không nên phát sinh giữa sư phụ và đồ đệ. Bạch Tiểu Bích không biết nên kháng cự hay nên hàng phục, toàn thân run lên, thật vất vả chờ hắn dừng lại, lại phát hiện vạt áo ngoài đã mở rộng từ lúc nào, bàn tay hắn đang luồn vào trong y phục nàng.
Hắn muốn làm gì? Bạch Tiểu Bích theo bản năng giữ tay hắn lại: “Sư phụ…”
Khóe miệng Ôn Hải xuất hiện ý cười khó phát hiện, duy trì tư thế mờ ám nói: “Ta không làm sư phụ của ngươi nữa, được không?”
Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi buông tay hắn nói: “Sư phụ không làm việc cho Thập vương gia nữa, có được không?”
Lời nói của nàng giống như một xô nước lạnh, dập tắt cả ngọn lửa tình đang thiêu đốt.
Trên người Ôn Hải tản mát hàn khí, hắn nhìn thẳng vào nàng, bình tĩnh hỏi lại: “Làm sao ngươi biết?”
Bạch Tiểu Bích không dám nhìn hắn, nghiêng đầu nói: “Đến ngày hôm qua ta mới nghĩ thông, chuyện nhà Phạm Bát Sĩ tuy là Diệp công tử làm, nhưng nếu không có mãnh hổ xuống núi thì làm sao có hổ chết ở đấy? Sư phụ cùng Trầm công tử đều là những người có bản lãnh, nếukhông phải sư phụ âm thầm giúp đỡ, Diệp công tử sao có thể dễ dàng đắc thủ như vậy? Nếu ngay cả ta cũng có thể nhận ra điều bất thường thì sao các ngươi không nhận ra được? Một mình sư phụ thì thôi đi, chẳng lẽ Trầm công tử cũng sơ suất như vậy? Hắn đã biết thân phận của sư phụ sao?”
Nàng thấp giọng nói: “Rồi chuyện Trấn quốc công, ta chỉ nghĩ sư phụ là người của Tứ vương gia nên cố ý mượn tay Ngô vương loại trừ cánh tay phải đắc lực của Hoàng thường, nhưng hôm nay nghĩ lại thì không phải vậy, Trần gia cùng Lý gia đều là người của Tứ vương gia, nếu ngươi làm việc cho Tứ vương gia thì không thể hại bọn họ được? Diệp công tử nói không sai, sư phụ họ Tạ, chẳng qua hắn không ngờ tới, sư phụ cũng không phải… là Cửu vương gia gì đó mà là… Thập vương gia.”
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Ta không phải Cửu vương gia? Làm sao ngươi biết chuyện này?”
Bạch Tiểu Bích lại nói: “Chuyện về Cửu vương gia ta đã từng nghe quá, cũng hoài nghi sư phụ chính là người, cho đến hôm nay mới dám xác định, nếu Cửu vương gia thật sự lưu lạc trong nhân gian, cho dù có được người thiện lương nuôi dưỡng thì rốt cuộc cũng là một nam nhân, không giống với nữ tử khuê trung như ta, làm sao có thể không biết làm những chuyện vặt hàng ngày được? Đang Nguyên có lớn đến mấy cũng chỉ là một bang phái giang hồ, ngay cả trưởng lão cũng biết đốn củi nấu cơm, thêm nữa… chữ viết trên cây quạt của sư phụ… hẳn là bút tích của Thập vương gia? Trên đó còn có cả vương ấn!”
Ôn Hải nhìn nàng, im lặng không lên tiếng.
“Là ta thấy chiết phiến của sư phụ bị ngâm nước nên mới mang đi phơi, cũng không phải cố ý muốn xem đồ của sư phụ,” Bạch Tiểu Bích vội giải thích, “Ta vốn hoài nghi sư phụ chính là hắn nhưng ngày hôm trước ta nghe nói Thập vương gia đang ở kinh thành, sư phụ đương nhiên không thể nào là hắn.”
Ôn Hải lại hỏi: “Thập vương gia vì sao lại làm những chuyện này?”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Người ta đều nói Thập vương gia đam mê tửu sắc, suốt ngày ở trong phủ uống rượu mua vui, ngay cả Hoàng thượng cũng chẳng để ý tới hắn. Nhưng tất cả chỉ là lời đồn đãi, ta phát hiện một điều, người cũng có thể là giả!” giống như những người bên cạnh nàng lúc này vậy, thật thật giả giả khó có thể phân biệt được.
“Hoàng thượng cho rằng chỉ cần giam lỏng hắn là được rồi, nhưng nếu Hoàng thượng… xảy ra chuyện, Ngô vương đương nhiên sẽ không bỏ qua cho con nối dòng là hắn, Tứ vương gia đương nhiên cũng không thể chạy thoát. Trước giờ triều đại này đều là cha truyền con nối, Thập vương gia là Hoàng tử trưởng của Tiên hoàng, cho dù Cửu vương gia còn sống đi chăng nữa cũng không đáng lo ngại,” Bạch Tiểu Bích dừng lại một chút rồi lại nói: “Mượn thế lực Ngô vương đối phó với Hoàng thượng cùng Tứ vương gia, ngư ông đắc lại nhất định là Thập vương gia. Ngô vương vốn danh bất chính, ngôn bất thuận, dân chúng không thích chiến loạn đương nhiên sẽ hận ông ta, còn nữa, ông ta cùng Hoàng thượng, Tứ vương gia đấu xong trận này chắc chắn sẽ tổn hại tới binh lực tích trữ bao nhiêu năm. Thập vương gia lúc bấy giờ chỉ cần lấy danh nghĩa dẹp loạn, bảo vệ Hoàng thượng mà khởi binh, phái bảo hoàng nhất định sẽ ủng hộ người. Trầm công tử đối với sư phụ cung kính như vậy không phải vì muốn tiến cử sư phụ mà là hắn đã sớm nhận ra thân phận của người, hắn muốn sư phụ tiến cử mình cho Thập vương gia. Trầm gia các đời chỉ thuần phục Tạ gia, huống chi Thập vương gia lại là con trưởng của Tiên hoàng, hắn rất thông minh.”
“Hắn thông minh, ngươi cũng không đần.” Ôn Hải buông tay nàng, đứng dậy nói.
Bạch Tiểu Bích chậm rãi đứng dậy: “Những thứ này chẳng qua là do Tiểu Bích lớn mật suy đoán mà thôi, nếu cục diện này do Thập vương gia thiết kế thì hắn quả thật là một người cao minh, nhưng nếu hắn thật sự hoang đường giống như lời đồn đãi, kết quả đắc lợi cuối cùng cũng không biết là hắn hay là…”
Ôn Hải cười hỏi: “Là người nào?”
Bạch Tiểu Bích không lên tiếng.
Ôn Hải lại nói: “Nơi này không có người ngoài.”
Bị hắn bức bách, Bạch Tiểu Bích lặng lẽ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, rụt rè nói: “Không biết người đắc lợi là hắn hay là người đứng đằng sau hắn, thay hắn thiết kế cục diện này.”
Ôn Hải nhìn nàng: “Ngươi quả nhiên lớn mật!”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Sư phụ, thật ra người không hiểu phong thủy đúng không?”
Ôn Hải khẽ nhếch miệng nói: “Biết cũng không ít!”
Bạch Tiểu Bích nói: “Năm đó người nhận Chu bá bá làm đồ đệ nhưng chỉ truyền cho ông ấy một cuốn sách, về những chuyện liên quan đến phong thủy sau này, nhất định là người phái Đang Nguyên đã âm thầm chỉ điểm, sư phụ chỉ làm theo lời bọn họ nói mà thôi. Tòa nhà ở huyện Cát Giang kia cũng vậy, sư phụ không giải thích cho ta là bởi vì người cũng không biết, sau này hỏi bọn họ mới nói cho ta biết. Chẳng trách người không chịu dạy ta gì cả, Trầm công tử chắc cũng đã sớm nhìn ra điều này, cho nên mỗi lần ta hỏi người, hắn đều cướp lời trước cả.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi,” Ôn Hải kéo nàng vào lòng, thản nhiên nói: “Ngủ đi!”
Bạch Tiểu Bích ngẩn người, đưa mắt nhìn lên, đã thấy hắn nhắm mắt, hô hấp ổn định giống như đã ngủ rồi vậy, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Nửa tháng sau đó, hai người theo thói quen cùng nhau đốn củi, chuẩn bị những món ăn thôn quê, có khi là thịt thỏ, có khi là thịt nai, có khi là quả dại,… nói chung mỗi ngày lại có một món mới, tự mình chuẩn bị mọi thứ, cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng lại thập phần phong phú, thú vị. Ôn Hải từ sau khi tỉnh lại cũng không có dấu hiệu trở bệnh tinh thần cũng không tệ, có thể thấy thương thế trên người đã tốt lên rất nhiều, Bạch Tiểu Bích vừa mừng vừa lo.
Tiếng nước chảy róc rách, mặt hồ trong như một tấm gương.
Hôm nay khí trời ấm áp, Bạch Tiểu Bích cố ý bảo Ôn Hải cởi áo ngoài để nàng mang đi giặt, dù sao thì chuyện nấu cơm giặt quần áo hắn cũng chưa từng làm qua, nàng nhân lúc trời còn nắng, vắt khô y phục rồi ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi. Nhìn mặt nước trong vắt, Bạch Tiểu Bích không kìm được ý định nghịch nước, tâm tình vô cùng tốt, vội chạy đi tìm một nhánh cây nhỏ, ngâm vào trong nước rồi viết trên tảng đá.
Kể từ đêm đó, Ôn Hải đối với nàng rõ ràng thân thiết hơn cả, thái độ càng thêm ám muội, cũng thường xuyên trêu chọc nàng hơn. Ý tứ của hắn, Bạch Tiểu Bích đương nhiên hiểu. Nhớ tới tình huống ám muội hôm trước, hơi thở nóng rực cùng bạc môi ấm nóng kia, hai má nàng lại nóng lên, tâm không tự chủ viết ra hai chữ ‘Ôn Hải’.
Mặc dù thương thế đã khỏi hắn nhưng Ôn Hải cũng không nhắc tới chuyện rời khỏi chỗ này, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến nàng cao hứng, nàng thà rằng cứ như vậy ở bên cạnh hắn cả đời cũng không muốn đi ra ngoài, không muốn lại gặp phải những chuyện kia, không muốn bị cuốn vào cuộc chiến phân tranh, càng không muốn bị người khác lợi dụng, cũng không muốn gặp lại người kia…
Tên của hắn giống như một cơn ác mộng với nàng, hắn cứu nàng nhưng cũng lợi dụng nàng. Hắn nói xem nàng như muội muội nhưng lại làm những chuyện kia với nàng, dùng ngôn ngữ cợt nhả nhục nhã nàng. Hắn đã nói sẽ không để nàng chết, nhưng đó cũng chỉ là để tiếp tục lợi dụng nàng mà thôi.
Nàng không nên suy nghĩ quá nhiều, trong trí nhớ của nàng, hắn vĩnh viễn là vị ân nhân với nụ cười ấm áp trong đêm đông giá lạnh kia. Nàng thà rằng khiếp này không bao giờ gặp lại hắn…
Cánh tay cầm nhánh cây khẽ rung lên, Bạch Tiểu Bích hít sâu một hơi, ném nhánh cây qua một bên.
“Chữ cũng không tệ lắm!”
“Sư phụ!”
Ôn Hải không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn chữ trên tảng đá.
Bạch Tiểu Bích hốt hoảng, vội dùng chân xóa đi hai chữ kia: “Y phục đã giặt xong rồi!”
“Tốt lắm!” Ôn Hải tán dương, cũng không nhìn y phục bên cạnh mà nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Ôn Hải nhìn nàng, cười hỏi: “Trên đời này còn có đồ đệ dám viết ra tục danh của sư phụ?”
Bạch Tiểu Bích lúng túng, cúi đầu nhìn mặt đất, không biết từ lúc nào, nàng đã không còn cảnh giác hắn như lúc trước nữa, hoặc giả nên nói… nàng căn bản không xem hắn là sư phụ của mình.
Ôn Hải tiến tới gần nàng, “Vi sư không biết nha, các đồ đệ khác có phải cũng như vậy?”
Bạch Tiểu Bích liên tục lùi về phía sau, đến khi lưng nàng chạm phải tảng đá lớn thì đành phải dừng lại, đang tính nói gì đó thì hắn đã dùng sức kéo nàng vào trong lòng mình.
Môi hai người lần nữa chạm vào nhau…
Hiện tại đang là ban ngày, cảm giác so với đêm hôm đó hoàn toàn bất đồng, tiếng nước chảy, tiếng chim rừng hót vang phút chốc như ngưng bặt, vạn vật xung quanh giống như không tồn tại, trong thiên nhiên rộng lớn chỉ còn lại hai người…
Bạch Tiểu Bích khép hờ hai mắt, trời đất như quay cuồng, cảm giác bản thân ngày càng mê muội, dần dần buông tha kháng cự, mềm người dựa vào trong lồng ngực hắn.
Rất lâu sau đó Ôn Hải mới ngẩng đầu, lưu luyến rời khỏi môi nàng, nhanh chóng ôm ngang người nàng.
Bạch Tiểu Bích ở trong lòng hắn thở dốc, có chút bất an: “Sư phụ!”
Ôn Hải cúi đầu nhìn vào mắt nàng, “Ta không làm sư phụ ngươi nữa, được không?”
Bạch Tiểu Bích chần chừ hỏi: “Vết thương trên người sư phụ khỏi chưa?”
Hắn ‘nga’ một tiếng, “Chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn đủ sức làm rất nhiều chuyện.”
Bạch Tiểu Bích khó hiểu nhìn hắn, “Ý của ta là, sư phụ không định ra ngoài sao?”
Ôn Hải nhìn nàng, “Ngươi muốn trở về?”
Bạch Tiểu Bích vội lắc đầu phủ nhận.
Ôn Hải cười lớn nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta chết già ở đây?”
Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘cùng ta’, Bạch Tiểu Bích có đần hơn nữa cũng phải hiểu được ý hắn, mạnh dạn hỏi: “Ta… chúng ta đừng đi ra ngoài nữa được không?”
Hai giò má nàng ửng hồng như đánh phấn, so với ráng chiều còn kiều diễm mỹ lệ hơn cả, đôi mắt đẹp nhìn hắn đầy mong đợi càng khiến nàng thêm phần khả ái đáng yêu. Ôn Hải không kìm lòng được, thuận miệng đáp: “Được!”
Bạch Tiểu Bích vui sướng, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Ôn Hải ôm nàng sải bước đi về phía căn nhà gỗ.
“Y phục…”
“Không sao!”
Chứng kiến bộ dáng khẩn cấp của hắn, nếu Bạch Tiểu Bích còn không hiểu nữa thì thật là khờ, mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra mà không khỏi khẩn trương cùng ngượng ngùng, nàng không biết chuyện này là đúng hay sai, trong lòng vô cùng bất an, quay đầu chôn mặt vào trong lồng ngực hắn. Hành động này của nàng khiến hắn cười khẽ một tiếng, cước bộ không tự chủ mà nhanh lên.
Nhà gỗ gần ngay trước mắt, nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại.
Bạch Tiểu Bích cảm thấy khác thường, ngẩng đầu lên nhìn, đợi nàng thấy rõ tình hình trước mắt, nội tâm không khỏi trùng xuống. Đứng trước căn nhà gỗ là hai mươi mấy tên thị vệ, hông đeo bội kiếm, khí thế bức người.
Những người kia hiển nhiên cũng đã nhìn thấy hai người, nhất loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ tới chậm, xin Vương gia thứ tội.” Hai tiếng ‘Vương gia’ vừa được bọn họ gọi lên, sắc mặt Bạch Tiểu Bích phút chốc trắng bệch.
Ham muốn trong đáy mắt nhanh chóng được Ôn Hải giấu đi, chậm rãi đặt nàng xuống, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”, cho dù hắn không mặc áo ngoài, khí chất vương giả cũng không chút suy giảm, gương mặt tuấn tú khôi phục lại vẻ trấn định cũng lãnh khốc thường ngày.
Đám người không dám đứng dậy, người đứng đầu nói: “Thuộc hạ sơ suất, trúng kế bọn hắn khiến Vương gia gặp nạn. Những ngày này vẫn dẫn người tìm kiếm, đêm qua mới nhìn thấy ký hiệu Vương gia để lại, may mắn Vương gia không xảy ra chuyện. Thuộc hạ đáng chết, xin Vương gia trách tội.”
Bạch Tiểu Bích kinh hãi, nàng một mực đi theo hắn tới nơi này tị nạn nhưng lại không hề phát hiện việc hắn lưu lại ký hiệu trên đường đi. Lúc hắn bị thương, nàng chiễu cố hắn một tấc cũng, hắn làm những việc này khi nào chứ?
Ôn Hải cũng không chú ý tới sự khác thường của nàng, nhíu mày hỏi: “Tin tức truyền đi rồi?”
Người nọ trả lời: “Chúng thần không dám để lộ, ngay cả Công phi cũng không biết!”
Ôn Hải nói: “Làm tốt lắm!”
Người nọ vội cúi người nói: “Là bổn phận của thuộc hạ!”
Ôn Hải gật đầu nói: “Bên ngoài thế nào rồi?”
Người kia nói: “Mười ngày trước, Ngô vương lấy cớ thanh trừ Lý thị, đột nhiên khởi sự, Lý gia vội vàng điều binh hộ giá nhưng không ngờ tới binh tướng dưới quyền sớm đã bị người ta mua chuộc, không thể điều động được phần lớn binh tướng. Từ sau khi Trấn quốc công qua đời, đại thần trong triều phân chia thành nhiều phe phái, Ngô vương dẫn binh Bắc thượng, hiện tại đã đến ngoại thành Thái Bình.”
Ôn Hải thong thả bước đến, đột nhiên xoay người nhìn Bạch Tiểu Bích, giọng nói chưa từng ôn nhu như lúc này: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, tối nay không cần làm gì cả, lát nữa ta sẽ bảo người đưa cơm tới.”
Lòng Bạch Tiểu Bích sớm đã nguội lạnh, cúi đầu lui về phía sau, im lặng đi vào nhà.
Nàng đã sớm nhận ra hắn không phải người tầm thường, kinh thành có một ‘Thập vương gia’ hoang đường, nơi này lại là ‘Thập vương gia’ chân chính, chuyện này không khó giải thích, hiển nhiên là kế sách ‘kim thiền thoát xác’, tìm người đóng thế mình rồi. Đó là tội khi quân, không có ai vô duyên vô cớ mà mạo hiểm như vậy, bí mật của hắn thật sự quá nhiều, mục đích của những việc này càng đáng sợ hơn.
Ngoài dự đoán của nàng, mãi tới lúc trời tối Ôn Hải mới trở lại, đồng thời còn sai người đưa đến một cái bàn gỗ nhỏ, bày đồ ăn xuống, tuy không tính là tinh sảo nhưng so với những món ăn thôn quê gần đây hai người ăn thì khá hơn nhiều.
Hắn định ở lại đây? Bạch Tiểu Bích rất nhanh bác bỏ suy đoán này.
Ôn Hải phất tay cho bọn thị vệ lui ra.
Căn phòng lần nữa an tĩnh lại, Bạch Tiểu Bích nhìn người trước mặt mà cảm thấy xa lạ, hắn đã không còn là sư phụ của nàng nữa, mà là Thập vương gia lòng dạ thâm sâu khó lường. Trong khoảnh khắc, Bạch Tiểu Bích không biết nên làm sao cho đúng, đứng dậy muốn quì xuống.
Ôn Hải đi đến trước mặt nàng hỏi: “Đây là đang bái sư phụ?”
Bạch Tiểu Bích vội nói: “Dân nữ bái kiến Thập vương gia!
Ôn Hải nhìn nàng cười nói: “Chưa từng thấy ngươi qui củ như vậy!”
Đó là vì ta không biết thân phận của ngươi. Bạch Tiểu Bích cúi đầu, trong lòng thầm nói.
“Trước mặt ta không cần quá đa lễ, như ngày thường là được rồi.” Ôn Hải đưa tay đỡ nàng dậy, đi đến cạnh bàn, ngồi xuống nói: “Tới ăn cơm!”
Trước mắt là những món ăn tinh xảo đã lâu không được ăn, nhưng không hiểu tại sao, Bạch Tiểu Bích lại chẳng có nhã hứng, yên lặng dùng cho xong bữa. Đợi hai người ăn xong, một thị vệ bưng nước đi tới, hai người trước sau vào tắm rửa thay quần áo.
Ánh đèn dầu thay thế cho đống lửa, buổi đêm dường như lạnh hơn.
Ôn Hải khoác chiếc áo choàng rộng rãi, ngồi dưới đèn đọc thư tín từ kinh thành gửi tới, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng không có bất cứ biểu tình nào khác, áo khoác viền kim lóng lánh, lộ rõ sự tôn quí cùng vương giả.
“Sư phụ định bao giờ sẽ đi?”
“Bên ngoài rất loạn, thạm thời cứ ở đây một thời gian!”
Bạch Tiểu Bích ‘nga’ một tiếng nói: “Vậy cũng tốt!”
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Không muốn đi?”
Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi: “Sư phụ sẽ ở lại sao?”
Ôn Hải cúi đầu nhìn thư tín trong tay nói: “Biết rõ còn cố hỏi, đợi mấy ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi theo…”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Ta… ta muốn ở lại đây!”
Ôn Hải nghe vậy, đặt thư tín trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ở lại đây, ngày ngày ăn thịt thỏ?”
Bạch Tiểu Bích nghe ra hàm ý trào phúng trong giọng nói của hắn, cúi đầu không lên tiếng.
“Mấy ngày qua nếu không có ta ở đây, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể sống được? Bằng những thứ quả dại kia?” Ôn Hải kéo nàng vào lòng.
Nhìn ánh mắt nàng, hắn nở nụ cười nói: “Đồ đệ ngây thơ, ngươi thật sự cam tâm gả cho một tiều phu thôn dã, một người nông dân quanh năm suốt tháng lo lắng cơm áo? Muốn sống cuộc sống cơm không đủ ăn hay là muốn ta ở lại đây với ngươi?
Bạch Tiểu Bích xấu hổ cúi đầu.
Hắn nói không sai, nàng vẫn là một nữ hải tử, một nữ hài tử đầy ảo tưởng, sở dĩ nàng thích cuộc sống như vậy là vì bên cạnh nàng có sẵn một người ưu tú , sẵn sàng vì nàng che mưa chắn gió, không lo cơm áo chứ không phải là một tiều phu thôn dã hay một anh thôn dân đầu tắt mặt tối. Nhưng một người ưu tú thì sao có thể chấp nhận cuộc sống tầm thường như vậy? Hắn là Vương gia, từ nhỏ đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, hiện tại lưu lại chỉ vì cảm thấy mới mẻ, sống lâu sẽ cảm thấy phiền chán.
Đều nói cuộc sống ẩn cư vốn đạm bạc. Điều này thật ra chỉ đúng với nữ nhân, nữ nhân sống ẩn cư vì rất nhiều nguyên nhân, vì sự thanh thản hoặc vì cuộc sống túng quẫn mà phải ẩn cư,… Nam nhân lại không được như vậy, bọn họ khó có thể chịu được cuộc sống khô khan nghèo nàn, nhất là nam nhân có dã tâm. Dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ nhắn của người trong ngực càng thêm xinh đẹp, Ôn Hải không che giấu dục vọng trong mắt, cúi đầu…
Bạch Tiểu Bích có chút cứng ngắc, cái ôm này đã không còn khiến nàng yên tâm như ban ngày nữa, bàn tay to lớn của hắn di chuyển sau lưng nàng khiến nàng không nhịn được quay đầu né tránh đôi môi hắn: “Sư phụ…”
“Ngoan!” ngữ khí hắn ôn nhu nhưng động tác thì hoàn toàn ngược lại. Hắn cưỡng chế nàng ngồi giạng chân trên người hắn, một cánh tay vòng quanh eo nàng, một cánh tay tháo thắt lưng của mình…
Bạch Tiểu Bích nóng nảy kêu lên: “Sư phụ!”
Hắn ngẩng đầu, nhướn mày nhìn nàng: “Sư phụ?”
Bạch Tiểu Bích né tránh ánh nhìn của hắn: “Vương gia!”
Ôn Hải sầm mặt, rất nhanh nở nụ cười nhẹ, “Đã biết ta là ai. Là dân nữ còn muốn cãi lời sao? Bổn vương liền cưỡng bức ngươi, ngươi có thể làm gì chứ?”
Thường ngày mặc dù có chút sợ hãi hắn nhưng Bạch Tiểu Bích chưa bao giờ thấy hắn vô lý như vậy, nàng bất chấp tất cả, dùng sức giãy dụa: “Ta mặc dù không muốn gả cho tiều phu, thôn dân nhưng cũng không muốn gả vào Vương phủ, ta chỉ nhận thức sư phụ ta thôi!”
Ôn Hải ngừng lại động tác, đưa mắt nhìn nàng, trong đáy mắt hiện rõ tia giận dữ.
Bạch Tiểu Bích cắn chặt một, quay đầu không chịu nhìn hắn.
Rất lâu sau đó, Ôn Hải đột ngột buông nàng ra, lạnh lùng nói: “Cũng được, đợi ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói. Ngươi còn nhỏ, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào phán đoán, ở đây tĩnh tâm suy nghĩ lời của ta.”
Bạch Tiểu Bích ‘nga’ lên một tiếng, thấy y phục trên người xộc xệch, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng cũng không biết Thập vương gia ở kinh thành kia là giả?”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Từ năm ta mười sáu tuổi hắn đã cải trang thành ta, Vương phi là người do Hoành huynh phái tới, ta sắp xếp cho nàng ta xong mới thoát thân ra được.”
Bạch Tiểu Bích không kìm được hít sâu một hơi khí lạnh.
Mười năm trước… Hóa ra hắn đã lập kế hoạch sớm như vậy!
Ôn Hải thắt lại dây lưng, nhìn nàng nói: “Ta còn có chuyện phải xử lý, ngươi đi ngủ trước đi!”
Tháng bảy, Hạo vương làm phản, Tứ vương gia cùng Lý gia xả thân hộ giá, tình huống xảy ra quá đột ngột, đám tướng quân dưới trướng Quận vương mượn cớ nước xa không cứu được lửa gần mà không dẫn binh tới ứng cứu. Quân của Hạo vương trong vòng ba tháng ngắn ngủi tiến sát tới kinh thành, kinh thành rơi vào tình trạng nguy cấp, nước sôi lửa bỏng.
Cũng trong thời gian này, Ngô vương âm thầm đưa thuật sĩ trong triều, ý đồ phá hoại long mạch, ngoài mặt thì ra sức phát động bắt giết người phái Đang Nguyên, hội trưởng cùng mấy vị trưởng lão phái Đang Nguyên lần lượt sa lưới, bị chém trước quảng trường.
Những nơi chiến hỏa chưa nơi tới cũng chưa chắc được an toàn, giang sơn Tạ thị rộng lớn nhất loạt bị ảnh hưởng.
Trên đường lớn có rất nhiều cửa hàng, cho thấy nơi đây từng là một thành trì phồn hoa, đáng tiếc hiện tại đã đóng cửa hơn phân nửa, hỗn loạn vô cùng, ăn mày khất cái còn nhiều hơn cả người đi đường, hữu khí vô lực, gương mặt lộ rõ sát khí, tiếng kêu khóc vang dội những góc đường khi quan binh đến đuổi đánh. Cửa thành đóng chặt, bên ngoài có vô số người đào vong, già trẻ dắt díu nhau, tiếng oán than dậy đất trời, bởi vì không được vào thanh, nam nữ đều cất tiếng khóc than.
Hôm trước cùng Ôn Hải đi ra ngoài, Bạch Tiểu Bích mới phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi rồi. Bản thân nàng chưa từng trải qua chiến loạn, hôm nay mới biết những gì trên sách viết không phải là giả, nỗi cơ khổ của dân chúng cùng nền chính trị hà khắc tuyệt không sai chút nào.
Ôn Hải an bài nàng ở trong nhà một phú hộ giàu có rồi vội vã mang thủ hạ rời đi.
Bạch Tiểu Bích cũng đoán được phần nào lý do hắn rời đi, cũng không hỏi nhiều. Người nhà phú hộ đối với nàng hết sức cung kính, nàng đi đến đâu cũng có nha hoàn theo hầu, lúc đầu nàng còn không dám ra ngoài, dần dần cũng yên tâm hơn, lại nghĩ, Ngô vương dẫn quân Bắc thượng, hắn hẳn cũng đi theo rồi nên lớn gan hơn, không để nha hoàn đi theo bên cạnh nữa.
Nhà phú hộ nàng ở thường xuyên phát cháo miễn phí cứu tế cho dân tị nạn, Bạch Tiểu Bích nghĩ nghĩ một lúc rồi thay quần áo cũ đi ra ngoài nhìn.
Bạch Tiểu Bích mang đấu lạp đứng ở đầu đường, đưa mắt nhìn xung quanh thấy đâu đâu cũng là ăn mày cùng khất cái, nội tâm dâng lên cảm giác không đành lòng.
Hoàng lan bộ thiền, Hoàng tước tại hậu. Ngô vương cố nhiên là đầu sỏ của mọi chuyện nhưng Ôn Hải cũng chưa chắc trong sạch, bất quá thì hắn cũng chỉ ở phía sau gây rối mà thôi.
Bạch Tiểu Bích âm thầm cười khổ, hiện tại nàng còn phải nhờ người khác chiếu cố, làm gì có tư cách nói những chuyện đại sự này; Bạch Tiểu Bích thở dài, xoay người muốn trở về, một cây chiết phiến màu trắng không tiếng động xuất hiện trước mặt, ngăn trở tầm nhìn của nàng.
Chiết phiến trắng noãn không có gì đặc biệt, nhưng đối với người đã quen thuộc với nó mà nói, chỉ cần nhìn sơ là đã có thể nhận ra. Bạch Tiểu Bích cả kinh, lui lại mấy bước liền mới miễn cưỡng đứng vững được.
“Tiểu nha đầu, quả nhiên ngươi còn sống!” Hắn thu hồi chiết phiến, nụ cười vẫn luôn ấm áp như vậy.
/65
|