Hoàng Bích Thanh rất yêu thích Văn học. Vì vậy nên nha đầu ấy rất thích phân vai cho những người mình gặp gỡ.
Có kẻ độc ác. Có kẻ tham vọng. Có kẻ thủ đoạn. Có kẻ giả nhân giả nghĩa.
Nhiều khi, Trương Đại Vệ tự hỏi, vì sao hắn không được đóng những vai ấy. Trái lại, Hoàng Bích Thanh lại phân cho hắn vai người tốt.
Một đại ca tốt bụng, luôn làm điều đúng đắn.
-Khỏe rồi chứ? – Trương Đại Vệ cất tiếng hỏi, nhưng lần này bằng tiếng Đại Nam.
Văn nghe câu hỏi này, ớ người ra, nhưng rất nhanh chóng hắn lựa chọn giả vờ ngây ngô không hiểu gì.
“Nhanh trí đấy”, Trương Đại Vệ khen thầm. Nếu vừa rồi thằng nhóc theo bản năng mà gật đầu, sẽ ngay lập tức lộ ra nó là người Đại Nam.
-Mỗi người lên Trúc Sơn, ai cũng đều có câu chuyện riêng. Ngươi muốn giấu giếm cũng được, vờ câm điếc cũng chẳng sao. Ta không cản. Nhưng đã vào tới Tạp Vụ Đường của ta rồi, sự sống chết của các ngươi cũng là 1 phần trách nhiệm của ta. Nên lần sau đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn trong Tạp Vụ Đường, có mệnh hệ gì lại mang tiếng cho ta.
Trương Đại Vệ vẫn tiếp tục nói bằng thứ giọng Đại Nam hơi lơ lớ.
-Hiểu rồi thì biểu thị cho ta xem. Có ai cấm thằng câm gật đầu đâu? - Hắn hừ giọng.
Văn thật sự cảm thấy người trước mặt mình cũng không hề có ác ý, hơn nữa đêm qua trong lúc mê sảng, Khí của người này đã giúp điều hòa cho hắn. Đúng như lời ông ta nói, nếu thật sự 1 Cường giả cỡ này đã hiểu thấu hắn, cố giấu giếm cũng chẳng ích gì.
Vậy nên, hắn gật đầu.
-Tốt! Thực ra, thứ tiếng Đại Nam ta nói, chỉ mình ngươi nghe được. Dùng tiếng Bắc Hà sợ ngươi khó tiếp thu. Đêm qua ngươi vi phạm quy tắc sư môn, lén dùng ngoại vật nhằm mục đích tu luyện sai hướng dẫn của môn phái, tội vô cùng nghiêm trọng! Giá thử vào phải Đường khác, ngươi đã bị đuổi xuống núi từ nửa đêm qua rồi! Nhưng Trương mỗ thì không thích phí phạm sức lao động như vậy. Xem ngươi đã lại sức rồi, ta phạt ngươi từ nay mỗi ngày phải phải vòng ra sau núi xách 300 cân Thịnh Hỏa Thạch về đây cho ta đun nước tắm! Mỗi ngày đúng 300 cân, chưa đủ thì chưa được đi ngủ!
Hắn quơ tay xuống bàn, cầm lấy 1 miếng thịt ném cho thằng nhóc.
-Đề phòng ngươi đói lả giữa đường, cầm lấy mà ăn dần. Gùi thì ra phía kho sau mà lấy, mỗi gùi chất đầy cũng đủ 300 cân, miễn là ngươi có đủ sức!
Văn nghe xong, vẫn đứng đó nhìn Trương Đại Vệ.
-Sao hả?! Nghe chưa thủng à? Sáng bảnh mắt ra rồi, còn sớm sủa gì nữa đâu? Mau đi đi! – Trương Đại Vệ gắt.
Văn vẫn đứng đó nhìn người đối diện. 2 bàn tay hắn giơ lên ra dấu 1 viên ngọc.
Viên Bạch Long Tinh Hạch mà Đường Thái Nguyên trao cho hắn. Hắn bất cẩn mà để người khác phát hiện ra. Lần này hắn tới gặp Trương Đại Vệ chính là để xin lại viên ngọc đó. Còn chuyện hình phạt gì gì kia, hắn không có kiến nghị.
-Hả?! – Trương Đại Vệ tròn mắt kinh ngạc – Ngươi vi phạm nội quy môn phái, lén đem ngoại vật vào để tu luyện theo lối tà đạo, còn mặt dày tới đây xin lại hay sao? Tiểu tử gan to thật chứ?!
Văn bất chấp lời nói nửa mỉa mai nửa bực tức của Trương Đại Vệ, vẫn đứng đó bất động, ánh mắt vô cùng cương quyết.
Trương Đại Vệ suýt nữa thốt lên “Bích Thanh dạy dỗ nhà ngươi kiểu gì vậy?” nhưng rốt cuộc kiềm lại được. Nói cho đứa nhóc trước mặt biết rằng mình quen biết mẹ nó thật không hay ho gì, lỡ nó ỷ điều ấy mà trở nên bất trị thì sao?
Trước ánh mắt cương quyết này, Trương Đại Vệ cũng có chút bất lực. Nếu được thì hắn cũng muốn trả phứt cho thằng nhóc cho rồi, khổ nỗi đêm qua hắn quá bực tức mà bóp nát viên ngọc chết giẫm đó mất còn đâu. Kiếm 1 viên như vậy thì không phải không thể, nhưng sao hắn phải tốn nhiều công sức tới thế để làm gì? Thằng nhóc này chưa đáng để hắn phải làm vậy. Nhưng bóp nát ngọc của nó rồi, giờ nó cứ đứng đó ăn vạ, biết phải làm sao? Mà khoan, là nó vi phạm nội quy, mình tiêu hủy tang vật, nào có lỗi gì? Nhưng nếu chiếu theo nội quy mà áp dụng, hẳn phải đuổi nó ra khỏi sư môn chứ? Còn đã muốn linh hoạt xử lí, liệu cũng nên linh hoạt cho trót? Chứ lỡ đòi không được nó lại chạy ra ngoài ăn vạ, rồi đến tai Chưởng Môn này nọ, bản thân nó bị đuổi đã là 1 nhẽ, nhưng thanh danh của mình ở môn phái cũng bị ảnh hưởng nặng nề thì phải làm sao? Vừa mang tội bao che vừa mang tiếng trấn lột đồ của con nít à?
Ơ sao tự nhiên lại khó xử thế nhỉ? Trương Đại Vệ đột nhiên xoắn não. Lẽ thường thì được mình tha tội, nó phải biết ơn còn chưa hết, nào dám đứng đây ăn vạ đòi đồ? Vô liêm sỉ! Quá vô liêm sỉ!
Còn đối với Văn thì chuyện này không tới mức phức tạp như vậy. Hắn không phủ nhận cái sai của bản thân, nhưng viên ngọc là của Đường Trưởng lão cho mượn, dù thế nào cũng phải xin được nó về. Trương Đường chủ có phạt hắn nặng thêm nữa, hắn cũng chịu. Miễn sao xin lại được viên ngọc mà thôi.
Rốt cuộc, viên Bạch Long Tinh Hạch lại trở thành điểm lấn cấn giữa 2 người.
-Thôi được rồi. Thấy ngươi thành tâm như vậy. Cứ ngoan ngoãn thực hiện hình phạt đi. Đủ 1 tuần chăm chỉ thì ta sẽ cân nhắc trả lại nó cho ngươi.
Được lời như cởi tấm lòng, Văn chẳng chút chậm trễ biến mất ngay lối ra kho, để lại Trương Đại Vệ ngao ngán bên bàn tiệc.
Viên Bạch Long Tinh Hạch mà Đường Thái Nguyên đưa cho thằng nhóc, Đại Vệ cũng hiểu được phần nào ý tưởng.
Bạch Long vốn là loài Rồng mang khí Đại Hàn. Thứ Long Khí mà nó toát ra 9 phần 10 đều là Hàn khí buốt thấu xương. Xét tới việc Vương Thành Văn trưởng thành ở Đại Nam, vốn đã tích lũy rất nhiều Dương Khí trong cơ thể, loại Hàn khí băng lạnh này là thứ dễ dàng nhất để thúc đẩy lượng Dương khí trong người Vương Thành Văn, nhanh chóng tạo ra Long Khí khi Âm Dương va chạm.
Phương pháp này thực sự quá mạnh tay, và ẩn tiềm quá nhiều rủi ro. Rõ ràng nhất là như đêm qua, khi Vương Thành Văn vì lí do nào đó đã để Hàn khí xâm chiếm cơ thể mà không phòng bị. Nếu không có Trương Đại Vệ can thiệp, kết cục ra sao còn khó mà nói được.
Là vì Đường Thái Nguyên quá nóng vội nên mới phải chơi bài liều, hay bản thân lão đã dự trù tới việc Trương Đại Vệ sẽ can dự vào? Khắp đỉnh Trúc Sơn này, cũng chỉ có mình hắn có khả năng sử dụng Long Khí.
Gửi gắm Vương Thành Văn vào Tạp Vụ Đường, lại 1 lần nữa là màn đánh cược của Đường Thái Nguyên, cược rằng Trương Đại Vệ sẽ không khoanh tay để mặc Vương Thành Văn phải mạo hiểm?
Đây chính là điều mà hắn căm ghét ở Đường Thái Nguyên. Lão ta có thể không phải hoàn toàn xấu xa, nhưng cũng chẳng ngần ngại đem sinh mạng của đồng minh ra đánh cược. Dù thế nào đi nữa, ván cược này lão lại thắng.
Haizz. Cũng bởi vì năm ấy, Hoàng Bích Thanh lại phân cho hắn vai người tốt làm chi?
Có kẻ độc ác. Có kẻ tham vọng. Có kẻ thủ đoạn. Có kẻ giả nhân giả nghĩa.
Nhiều khi, Trương Đại Vệ tự hỏi, vì sao hắn không được đóng những vai ấy. Trái lại, Hoàng Bích Thanh lại phân cho hắn vai người tốt.
Một đại ca tốt bụng, luôn làm điều đúng đắn.
-Khỏe rồi chứ? – Trương Đại Vệ cất tiếng hỏi, nhưng lần này bằng tiếng Đại Nam.
Văn nghe câu hỏi này, ớ người ra, nhưng rất nhanh chóng hắn lựa chọn giả vờ ngây ngô không hiểu gì.
“Nhanh trí đấy”, Trương Đại Vệ khen thầm. Nếu vừa rồi thằng nhóc theo bản năng mà gật đầu, sẽ ngay lập tức lộ ra nó là người Đại Nam.
-Mỗi người lên Trúc Sơn, ai cũng đều có câu chuyện riêng. Ngươi muốn giấu giếm cũng được, vờ câm điếc cũng chẳng sao. Ta không cản. Nhưng đã vào tới Tạp Vụ Đường của ta rồi, sự sống chết của các ngươi cũng là 1 phần trách nhiệm của ta. Nên lần sau đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn trong Tạp Vụ Đường, có mệnh hệ gì lại mang tiếng cho ta.
Trương Đại Vệ vẫn tiếp tục nói bằng thứ giọng Đại Nam hơi lơ lớ.
-Hiểu rồi thì biểu thị cho ta xem. Có ai cấm thằng câm gật đầu đâu? - Hắn hừ giọng.
Văn thật sự cảm thấy người trước mặt mình cũng không hề có ác ý, hơn nữa đêm qua trong lúc mê sảng, Khí của người này đã giúp điều hòa cho hắn. Đúng như lời ông ta nói, nếu thật sự 1 Cường giả cỡ này đã hiểu thấu hắn, cố giấu giếm cũng chẳng ích gì.
Vậy nên, hắn gật đầu.
-Tốt! Thực ra, thứ tiếng Đại Nam ta nói, chỉ mình ngươi nghe được. Dùng tiếng Bắc Hà sợ ngươi khó tiếp thu. Đêm qua ngươi vi phạm quy tắc sư môn, lén dùng ngoại vật nhằm mục đích tu luyện sai hướng dẫn của môn phái, tội vô cùng nghiêm trọng! Giá thử vào phải Đường khác, ngươi đã bị đuổi xuống núi từ nửa đêm qua rồi! Nhưng Trương mỗ thì không thích phí phạm sức lao động như vậy. Xem ngươi đã lại sức rồi, ta phạt ngươi từ nay mỗi ngày phải phải vòng ra sau núi xách 300 cân Thịnh Hỏa Thạch về đây cho ta đun nước tắm! Mỗi ngày đúng 300 cân, chưa đủ thì chưa được đi ngủ!
Hắn quơ tay xuống bàn, cầm lấy 1 miếng thịt ném cho thằng nhóc.
-Đề phòng ngươi đói lả giữa đường, cầm lấy mà ăn dần. Gùi thì ra phía kho sau mà lấy, mỗi gùi chất đầy cũng đủ 300 cân, miễn là ngươi có đủ sức!
Văn nghe xong, vẫn đứng đó nhìn Trương Đại Vệ.
-Sao hả?! Nghe chưa thủng à? Sáng bảnh mắt ra rồi, còn sớm sủa gì nữa đâu? Mau đi đi! – Trương Đại Vệ gắt.
Văn vẫn đứng đó nhìn người đối diện. 2 bàn tay hắn giơ lên ra dấu 1 viên ngọc.
Viên Bạch Long Tinh Hạch mà Đường Thái Nguyên trao cho hắn. Hắn bất cẩn mà để người khác phát hiện ra. Lần này hắn tới gặp Trương Đại Vệ chính là để xin lại viên ngọc đó. Còn chuyện hình phạt gì gì kia, hắn không có kiến nghị.
-Hả?! – Trương Đại Vệ tròn mắt kinh ngạc – Ngươi vi phạm nội quy môn phái, lén đem ngoại vật vào để tu luyện theo lối tà đạo, còn mặt dày tới đây xin lại hay sao? Tiểu tử gan to thật chứ?!
Văn bất chấp lời nói nửa mỉa mai nửa bực tức của Trương Đại Vệ, vẫn đứng đó bất động, ánh mắt vô cùng cương quyết.
Trương Đại Vệ suýt nữa thốt lên “Bích Thanh dạy dỗ nhà ngươi kiểu gì vậy?” nhưng rốt cuộc kiềm lại được. Nói cho đứa nhóc trước mặt biết rằng mình quen biết mẹ nó thật không hay ho gì, lỡ nó ỷ điều ấy mà trở nên bất trị thì sao?
Trước ánh mắt cương quyết này, Trương Đại Vệ cũng có chút bất lực. Nếu được thì hắn cũng muốn trả phứt cho thằng nhóc cho rồi, khổ nỗi đêm qua hắn quá bực tức mà bóp nát viên ngọc chết giẫm đó mất còn đâu. Kiếm 1 viên như vậy thì không phải không thể, nhưng sao hắn phải tốn nhiều công sức tới thế để làm gì? Thằng nhóc này chưa đáng để hắn phải làm vậy. Nhưng bóp nát ngọc của nó rồi, giờ nó cứ đứng đó ăn vạ, biết phải làm sao? Mà khoan, là nó vi phạm nội quy, mình tiêu hủy tang vật, nào có lỗi gì? Nhưng nếu chiếu theo nội quy mà áp dụng, hẳn phải đuổi nó ra khỏi sư môn chứ? Còn đã muốn linh hoạt xử lí, liệu cũng nên linh hoạt cho trót? Chứ lỡ đòi không được nó lại chạy ra ngoài ăn vạ, rồi đến tai Chưởng Môn này nọ, bản thân nó bị đuổi đã là 1 nhẽ, nhưng thanh danh của mình ở môn phái cũng bị ảnh hưởng nặng nề thì phải làm sao? Vừa mang tội bao che vừa mang tiếng trấn lột đồ của con nít à?
Ơ sao tự nhiên lại khó xử thế nhỉ? Trương Đại Vệ đột nhiên xoắn não. Lẽ thường thì được mình tha tội, nó phải biết ơn còn chưa hết, nào dám đứng đây ăn vạ đòi đồ? Vô liêm sỉ! Quá vô liêm sỉ!
Còn đối với Văn thì chuyện này không tới mức phức tạp như vậy. Hắn không phủ nhận cái sai của bản thân, nhưng viên ngọc là của Đường Trưởng lão cho mượn, dù thế nào cũng phải xin được nó về. Trương Đường chủ có phạt hắn nặng thêm nữa, hắn cũng chịu. Miễn sao xin lại được viên ngọc mà thôi.
Rốt cuộc, viên Bạch Long Tinh Hạch lại trở thành điểm lấn cấn giữa 2 người.
-Thôi được rồi. Thấy ngươi thành tâm như vậy. Cứ ngoan ngoãn thực hiện hình phạt đi. Đủ 1 tuần chăm chỉ thì ta sẽ cân nhắc trả lại nó cho ngươi.
Được lời như cởi tấm lòng, Văn chẳng chút chậm trễ biến mất ngay lối ra kho, để lại Trương Đại Vệ ngao ngán bên bàn tiệc.
Viên Bạch Long Tinh Hạch mà Đường Thái Nguyên đưa cho thằng nhóc, Đại Vệ cũng hiểu được phần nào ý tưởng.
Bạch Long vốn là loài Rồng mang khí Đại Hàn. Thứ Long Khí mà nó toát ra 9 phần 10 đều là Hàn khí buốt thấu xương. Xét tới việc Vương Thành Văn trưởng thành ở Đại Nam, vốn đã tích lũy rất nhiều Dương Khí trong cơ thể, loại Hàn khí băng lạnh này là thứ dễ dàng nhất để thúc đẩy lượng Dương khí trong người Vương Thành Văn, nhanh chóng tạo ra Long Khí khi Âm Dương va chạm.
Phương pháp này thực sự quá mạnh tay, và ẩn tiềm quá nhiều rủi ro. Rõ ràng nhất là như đêm qua, khi Vương Thành Văn vì lí do nào đó đã để Hàn khí xâm chiếm cơ thể mà không phòng bị. Nếu không có Trương Đại Vệ can thiệp, kết cục ra sao còn khó mà nói được.
Là vì Đường Thái Nguyên quá nóng vội nên mới phải chơi bài liều, hay bản thân lão đã dự trù tới việc Trương Đại Vệ sẽ can dự vào? Khắp đỉnh Trúc Sơn này, cũng chỉ có mình hắn có khả năng sử dụng Long Khí.
Gửi gắm Vương Thành Văn vào Tạp Vụ Đường, lại 1 lần nữa là màn đánh cược của Đường Thái Nguyên, cược rằng Trương Đại Vệ sẽ không khoanh tay để mặc Vương Thành Văn phải mạo hiểm?
Đây chính là điều mà hắn căm ghét ở Đường Thái Nguyên. Lão ta có thể không phải hoàn toàn xấu xa, nhưng cũng chẳng ngần ngại đem sinh mạng của đồng minh ra đánh cược. Dù thế nào đi nữa, ván cược này lão lại thắng.
Haizz. Cũng bởi vì năm ấy, Hoàng Bích Thanh lại phân cho hắn vai người tốt làm chi?
/700
|