Đội Cảnh vệ Quận 2 được thành lập bởi Hội đồng Quản lý Quận 2. Với quy mô lên tới 20 ngàn người, và tiêu tốn hàng năm tới hàng trăm tỉ hào, xét về khía cạnh nào đó đội Cảnh vệ cũng tương đương một đội quân cỡ nhỏ.
Khác với Quận 3 vốn đã nằm trong sự bảo hộ hoàn toàn của Quân đội Đại Nam, hay sự hỗn loạn vô pháp của Quận 1, đội Cảnh vệ Quận 2 là đại diện cho ước mơ về một thiên đường trật tự và phồn vinh của John Pan. Những thanh niên được tuyển chọn vào đội Cảnh vệ đều đã trải qua những bài kiểm tra với độ khó khăn nhất định, và họ được gửi đi đào tạo cùng Quân đội Đại Nam theo những điều khoản hợp tác.
Cũng nhờ những điều khoản đó, mà những binh sĩ trong đội Cảnh vệ sau khi kết thúc một khóa huấn luyện tối thiểu 12 tháng ở những thao trường trên khắp Đại Nam, sẽ có một cấp bậc tương đương cấp bậc trong Quân đội, và được thăng chức theo đúng lộ trình.
Thiếu tá Ali vừa từ bệnh viện trở ra, mệt mỏi bước lên một chiếc xe đã chờ đón ngoài cổng. Tâm trạng của hắn không mấy vui vẻ.
Một thiếu úy dưới quyền của hắn vừa qua đời sau những cơn co giật đầy thống khổ kéo dài suốt 3 ngày 3 đêm. Thực tế, sự ra đi này vốn đã được báo trước từ thời điểm 2 tháng trước, khi anh chàng thiếu úy tóc vàng được mang về bệnh viện trong tình trạng không thể nào tồi tệ hơn.
“Tim và phổi anh ta hoạt động tới 600% công suất bình thường, toàn bộ các mô tế bào do phải tiếp nhận và lưu chuyển một lượng Khí quá khổng lồ, cũng đã vỡ nát và hoại tử”, bác sĩ nhận định “Nhưng thứ tàn tạ nhất chính là thần kinh của anh ta. Nó bị phá hoại nặng nề bởi không chỉ 1, mà 2 sự can thiệp khác nhau. Kể cả anh ta có qua khỏi, mà tôi cũng e là không thể, thì anh chàng này cũng vĩnh viễn không bao giờ nhớ ra mình là ai, hay thậm chí còn không thể có được sự nhận thức như 1 con người bình thường nữa”.
Cậu thiếu úy này đối với Ali dù sao cũng là đồng đội. Hắn không quá ủy mị tới mức không đối diện được với sự mất mát. Nhưng hắn khó có thể làm ngơ khi tận mắt chứng kiến 1 cái chết đau đớn và khổ sở tới vậy.
Bác sĩ có vẻ lảng tránh khi nói tới nguyên nhân gây nên tình trạng của nạn nhân. Bí thuật Lôi Thần Chuyển Thế đã không còn quá xa lạ với giới Y học Đại Nam sau cuộc chiến 3 năm trước. Nhưng cái tên đứng sau vụ việc lần này, đủ khiến bất kì một ai ở Quận 2 cảm thấy áp lực.
Triệu Khuyết.
Ở nơi đây, hắn dưới 1 người, trên vạn người.
Những ai không biết thì sẽ thấy cái tên này không mấy ấn tượng, ai đã biết rồi sẽ hiểu hắn đang là cánh tay phải đắc lực thế nào đối với John Pan. Mà John Pan là ai? Là người sáng lập nên Hội đồng Quận, là người điều hành đội Cảnh vệ, và cũng là người đàn ông giàu có và có nhiều quyền lực nhất nơi này.
“Không có Triệu Khuyết, không thể có Dooms Day”. Đây là lời mà những anh em trong đội Cảnh vệ vẫn rỉ tai nhau, để cảnh báo lẫn nhau rằng cứ nhắm mắt mà làm ngơ nếu tên đó làm nên những trò quá đáng. “Bố già (ám chỉ John Pan) đã mờ mắt vì những chiêu trò của thằng nhóc đó rồi.”, một vị Đại Tá đã từng dặn dò Ali như vậy.
Nhưng tới mức độ ngang nhiên sử dụng Bí Thuật lên người hạ cấp của hắn, khiến anh ta thiệt mạng, chuyện này Ali khó mà nuốt trôi. Hắn vừa cố nén đi cơn bực tức này vừa bước vào xe, đúng lúc trên cổ hắn, một tiếng Bíp vang lên.
Từ khi tên Triệu Khuyết đó xuất hiện, đội Cảnh vệ bỗng nhiên phải đeo trên cổ 1 chiếc vòng, mà theo Hội đồng giải thích, là thiết bị giúp kiểm soát, liên lạc và điều động được dễ dàng hơn. Chiếc vòng này được cả đội lén gọi với nhau là “xích chó”.
Kì thực cũng chẳng có gì đáng kể. Ali đã từng nghĩ vậy. Tất cả mọi người khi chấp nhận bước vào Sa Li Khan, đều đã đeo lên cổ mình 1 cái xích chó. Hơn ai hết hắn hiểu rõ cơ chế kiểm soát của Sa Li Khan đối với từng công dân. Mỗi tấm thẻ căn cước đều là một tên điệp viên tình báo báo lại cho Hội đồng từng bước đi, từng nơi ăn chốn ở, từng cuộc chuyện trò. Cái xích chó mới mà hắn đang đeo, cũng chỉ là một thiết bị trực quan hơn, dễ thấy hơn mà thôi.
“Tất cả là vì sự an toàn”, hắn cũng đồng tình với điều này. Ở Quận 2, hắn có tất cả. Hắn có khí hậu trong lành, có một thế giới đầy những thú vui, có tiền bạc để tiêu xài, và có sự an toàn mà khó ở nơi đâu trên thế giới có thể có được. Và hắn được tự do để tận hưởng những điều đó. Chỉ việc đổi lại bằng một chút thông tin cá nhân mà 1 kiếp người ngắn ngủn có lẽ cũng không thể nào tận dụng.
“Có biến ở Ngã Ba Lớn. Lệnh của Bố Già. Bọn tôi sẽ phục kích xung quanh khu Hoàng gia, cậu dẫn 1 đội tới trạm Kiểm soát tại cửa ngõ, đón đầu bọn chúng cho tôi. Nếu không có gì bất ngờ, thì dù là “hắn” cũng không thể vượt qua “bức tường” của chúng ta đâu. Nhưng cứ bám sát tình hình rồi báo cáo lại nhé!”
“Hắn? Anh nói ai thế?”
“Còn ai vào đây nữa! Liễu Thanh Chân!”.Sau 30 phút, vào 7h45 phút sáng ngày 29/2, chiếc xe chở Ali đã đưa hắn xuyên qua khu Hoàng gia tới nơi tập hợp đội ngũ, cũng là ngay trước lối vào Ngã Ba Lớn.
Toàn bộ con đường Thồ Lợn từ Km số 770 đã bị phong tỏa không cho xe đi lại. Ali không rõ lần này Hội đồng sẽ lấy lí do gì để giải thích cho người dân, nhưng hắn biết rằng toàn bộ những gì xảy ra tại Ngã Ba Lớn sẽ không bao giờ được truyền thông nhắc tới. Sẽ chẳng một công dân nào phải hoang mang lo sợ chỉ vì 1 lũ khủng bố bắn nhau ở đầu kia thành phố.
5 tháng trước, bằng một nguồn tình báo nặc danh, đội Cảnh vệ đã biết được thông tin Liễu Thanh Chân đã bằng cách nào đó trốn thoát khỏi sự truy bắt 5 năm trước và vẫn còn đang ẩn náu tại khu Hoàng gia, ngay dưới mũi bọn họ. Một đợt vây bắt lớn và bí mật lại được tổ chức. Nhưng lần này, họ lại để sổng Liễu Thanh Chân tới Quận 1, nơi mà họ gần như không thể động tới.
Nhưng hiển nhiên, nếu mục tiêu của tên này cũng là Dooms Day của Bố Già, thì chẳng sớm thì muộn hắn cũng sẽ tự chui đầu vào rọ.
Hoặc tốt hơn cả, là giữ chặt hắn ở tại Ngã Ba Lớn này và khiến hắn phải bất lực nhìn Dooms Day của Bố thành công. Như vậy lại càng khoái trá hơn nữa.
Ali cho xe tiến vào bên trong trạm Kiểm soát. Sau vài câu bàn giao, hắn rất thuận lợi mà ngồi vào vị trí quan sát.
- Ước gì có thể đặt được hệ thống camera ở Ngã Ba Lớn! - Hắn thở dài.
- Thiếu tá, anh cũng biết nơi đó là vùng đất chung mà. Cả 2 Quận còn lại sẽ không cho phép ta làm mấy thứ như vậy đâu. - Người phụ trách nơi này đứng 1 bên nói.
- Vậy còn trực thăng thì sao? - Ali hỏi lại - Đáng lẽ giờ này phải có hình ảnh truyền về rồi chứ?
- Trực thăng đã phái tới đó rồi, nhưng hình ảnh thì… - Người phụ trách ngập ngừng - Liễu Thanh Chân sở hữu những thiết bị phá sóng rất mạnh. Bán kính 1km xung quanh đó căn bản là không thể tiếp cận. Nhưng tin báo cho biết, hắn dẫn theo tới 50 đơn vị robot chiến đấu, và 1 nhóm khủng bố…
- Cái bọn tự xưng Những con hổ Sa Li Khan đó à? Không đáng ngại. Còn về đám robot kia, chúng ta sẽ dùng chính bài của hắn trả lại cho hắn. - Ali mỉm cười.
- Ý anh là sao?
- Liễu Thanh Chân không được phép bước chân vào Quận 2. Lũ robot của hắn cũng vậy. Chỉ cần chúng bước qua “bức tường” của Bố Già, đám robot đó sẽ chỉ là 1 đống sắt vụn. Còn nếu hắn 1 thân 1 mình bước tới… - Ali đưa ngón tay lên quẹt ngang qua cổ - Tôi đã lệnh cho anh em tiêu diệt hắn ngay khi phát hiện! Cả hắn và lũ khủng bố nhóc của hắn.
Rengg!!!
Điện thoại của người phụ trách bỗng réo lên. Anh ta nhấc máy.
- Sao cơ? Đường truyền số 7 á? - Anh ta quay sang phía đồng nghiệp - Bật đường truyền số 7 lên!!!
Trên màn hình, hiện lên hình ảnh từ trên cao quay xuống, rõ ràng là truyền từ một chiếc trực thăng. Bọn họ nhìn thấy Ngã Ba Lớn và dòng Mẫu Hà phía dưới. Vị trí này cách lối vào Quận 2 chỉ khoảng chưa tới 2 cây số.
Ali dí mắt vào sát màn hình. Hắn đã phát hiện thấy đậu ở 1 bên cầu là 1 chiếc xe tải. Nó đã nằm ở đó được bao lâu rồi?
- Chết tiệt! - Hắn quát lên - Chặn ở nơi đây làm cái quái gì chứ?!
Ali đưa ngón tay gõ lên 1 cái nút trên thiết bị mà hắn vẫn gọi là “xích chó”.
- Alo alo! Các đơn vị, cử người canh gác thật chặt mọi cửa ngõ ra vào khu Hoàng gia! Rất có thể bọn chúng đã ở đó rồi!Trên Ngã Ba Lớn, nơi gần đoạn giao nhau huyền thoại. Phạm Viết Tuệ vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc chiến vừa rồi. Hắn rất cảnh giác mà nhìn về phía con robot to lớn nhất đang nằm im lìm trên 4 chân. Ngồi trên đó, là một người đàn ông vô cùng bình thản khoanh chân khoanh tay, mắt nhắm hờ, yên tĩnh chờ đợi 1 thứ gì đó.
- Về nhà đi, cậu Phạm Viết Tuệ - Liễu Thanh Chân từ từ nói với đôi mắt vẫn nhắm hờ - Sắp tới đây sẽ là cuộc chiến của những người khổng lồ. Cậu chưa sẵn sàng để có mặt ở đây.
Những lời nói này đáng lẽ sẽ xúc phạm lòng tự tôn của Phạm Viết Tuệ 1 cách ghê gớm lắm. Nhưng cái ngữ điệu lạnh nhạt kia, cái vẻ hờ hững chẳng quan tâm kia, khiến hắn hiểu rằng con người này chỉ đơn thuần nói cho hắn 1 sự thật, chứ không phải 1 lời khiêu khích.
Cuộc chiến vừa qua khiến hắn thực sự sợ hãi. Nỗi sợ hãi đã gieo mầm từ cú đấm của Vương Thành Văn, rồi bắt đầu nảy mầm sâu trong tâm khảm hắn, trở thành những bóng đen ám ảnh. Hắn quay đầu nhìn về phía con đường loang lổ những dấu vết của trận chiến vừa qua, và vượt qua khỏi đó, là một hướng đi dài hun hút không nhìn thấy điểm cuối.
Những kẻ dám bước đi về phương hướng vô định ấy, hoặc là những người thực sự hùng mạnh, hoặc đều là những kẻ điên không còn gì để mất.
Hắn lại nhìn về phía ngã rẽ còn lại, nơi đi về Quận 3, nơi có Pháp luật Đại Nam che chở, nơi có Vương Thụy An sẵn sàng thu nhận. Ở đó, hắn còn là cháu nội của Phạm Viết Phương, là thiếu gia của Phạm Thị, là một thiếu niên thiên tài với tương lai tươi sáng.
“Cố lao vào nguy hiểm đúng là hành động ngu xuẩn. Ta cần báo lại tình hình cho Vương Thụy An. Đây cũng là trách nhiệm lớn lao mà ta cần làm”.
Tự cho mình một lý do như vậy, Phạm Viết Tuệ lập cập chạy từng bước về chiếc xe. Mấy tên thuộc hạ còn sống cũng lục tục chạy theo hắn. Bọn họ nổ máy, quay ngược xe hướng về Quận 3.
Liễu Thanh Chân vẫn ngồi đó, mắt vẫn nhắm hờ. Cả đàn robot cũng lặng yên chờ đợi. Một cơn gió từ phía biển ngoài xa thổi qua mái tóc hắn.Trên một bãi bồi bên dòng Mẫu Hà, Đức bước từng bước chân dính đầy bùn đất lên mặt đất. Trên cánh tay hắn cầm theo một chiếc dù lượn. Phía sau hắn, những đứa khác cũng đã hạ cánh xuống.
Bọn họ đã bỏ lại chiếc xe tải ở trên Ngã Ba Lớn, sau đó tận dụng thời gian trước khi đội Cảnh vệ Quận 2 phát hiện, dùng dù lượn bay lệch về phía hạ lưu.
Từ bãi bồi này, nhìn ra phía xa, chính là những con đường xập xệ trong khu Hoàng gia. Một chiếc xe đã đỗ sẵn bên kia đường.
- Đi thôi - Đức ra lệnh - Hẳn là bọn Cảnh vệ sẽ truy lùng chúng ta gắt lắm đây. Nhưng hãy cho chúng nó xem ai mới là chủ nhân đích thực của thung lũng này!
Khác với Quận 3 vốn đã nằm trong sự bảo hộ hoàn toàn của Quân đội Đại Nam, hay sự hỗn loạn vô pháp của Quận 1, đội Cảnh vệ Quận 2 là đại diện cho ước mơ về một thiên đường trật tự và phồn vinh của John Pan. Những thanh niên được tuyển chọn vào đội Cảnh vệ đều đã trải qua những bài kiểm tra với độ khó khăn nhất định, và họ được gửi đi đào tạo cùng Quân đội Đại Nam theo những điều khoản hợp tác.
Cũng nhờ những điều khoản đó, mà những binh sĩ trong đội Cảnh vệ sau khi kết thúc một khóa huấn luyện tối thiểu 12 tháng ở những thao trường trên khắp Đại Nam, sẽ có một cấp bậc tương đương cấp bậc trong Quân đội, và được thăng chức theo đúng lộ trình.
Thiếu tá Ali vừa từ bệnh viện trở ra, mệt mỏi bước lên một chiếc xe đã chờ đón ngoài cổng. Tâm trạng của hắn không mấy vui vẻ.
Một thiếu úy dưới quyền của hắn vừa qua đời sau những cơn co giật đầy thống khổ kéo dài suốt 3 ngày 3 đêm. Thực tế, sự ra đi này vốn đã được báo trước từ thời điểm 2 tháng trước, khi anh chàng thiếu úy tóc vàng được mang về bệnh viện trong tình trạng không thể nào tồi tệ hơn.
“Tim và phổi anh ta hoạt động tới 600% công suất bình thường, toàn bộ các mô tế bào do phải tiếp nhận và lưu chuyển một lượng Khí quá khổng lồ, cũng đã vỡ nát và hoại tử”, bác sĩ nhận định “Nhưng thứ tàn tạ nhất chính là thần kinh của anh ta. Nó bị phá hoại nặng nề bởi không chỉ 1, mà 2 sự can thiệp khác nhau. Kể cả anh ta có qua khỏi, mà tôi cũng e là không thể, thì anh chàng này cũng vĩnh viễn không bao giờ nhớ ra mình là ai, hay thậm chí còn không thể có được sự nhận thức như 1 con người bình thường nữa”.
Cậu thiếu úy này đối với Ali dù sao cũng là đồng đội. Hắn không quá ủy mị tới mức không đối diện được với sự mất mát. Nhưng hắn khó có thể làm ngơ khi tận mắt chứng kiến 1 cái chết đau đớn và khổ sở tới vậy.
Bác sĩ có vẻ lảng tránh khi nói tới nguyên nhân gây nên tình trạng của nạn nhân. Bí thuật Lôi Thần Chuyển Thế đã không còn quá xa lạ với giới Y học Đại Nam sau cuộc chiến 3 năm trước. Nhưng cái tên đứng sau vụ việc lần này, đủ khiến bất kì một ai ở Quận 2 cảm thấy áp lực.
Triệu Khuyết.
Ở nơi đây, hắn dưới 1 người, trên vạn người.
Những ai không biết thì sẽ thấy cái tên này không mấy ấn tượng, ai đã biết rồi sẽ hiểu hắn đang là cánh tay phải đắc lực thế nào đối với John Pan. Mà John Pan là ai? Là người sáng lập nên Hội đồng Quận, là người điều hành đội Cảnh vệ, và cũng là người đàn ông giàu có và có nhiều quyền lực nhất nơi này.
“Không có Triệu Khuyết, không thể có Dooms Day”. Đây là lời mà những anh em trong đội Cảnh vệ vẫn rỉ tai nhau, để cảnh báo lẫn nhau rằng cứ nhắm mắt mà làm ngơ nếu tên đó làm nên những trò quá đáng. “Bố già (ám chỉ John Pan) đã mờ mắt vì những chiêu trò của thằng nhóc đó rồi.”, một vị Đại Tá đã từng dặn dò Ali như vậy.
Nhưng tới mức độ ngang nhiên sử dụng Bí Thuật lên người hạ cấp của hắn, khiến anh ta thiệt mạng, chuyện này Ali khó mà nuốt trôi. Hắn vừa cố nén đi cơn bực tức này vừa bước vào xe, đúng lúc trên cổ hắn, một tiếng Bíp vang lên.
Từ khi tên Triệu Khuyết đó xuất hiện, đội Cảnh vệ bỗng nhiên phải đeo trên cổ 1 chiếc vòng, mà theo Hội đồng giải thích, là thiết bị giúp kiểm soát, liên lạc và điều động được dễ dàng hơn. Chiếc vòng này được cả đội lén gọi với nhau là “xích chó”.
Kì thực cũng chẳng có gì đáng kể. Ali đã từng nghĩ vậy. Tất cả mọi người khi chấp nhận bước vào Sa Li Khan, đều đã đeo lên cổ mình 1 cái xích chó. Hơn ai hết hắn hiểu rõ cơ chế kiểm soát của Sa Li Khan đối với từng công dân. Mỗi tấm thẻ căn cước đều là một tên điệp viên tình báo báo lại cho Hội đồng từng bước đi, từng nơi ăn chốn ở, từng cuộc chuyện trò. Cái xích chó mới mà hắn đang đeo, cũng chỉ là một thiết bị trực quan hơn, dễ thấy hơn mà thôi.
“Tất cả là vì sự an toàn”, hắn cũng đồng tình với điều này. Ở Quận 2, hắn có tất cả. Hắn có khí hậu trong lành, có một thế giới đầy những thú vui, có tiền bạc để tiêu xài, và có sự an toàn mà khó ở nơi đâu trên thế giới có thể có được. Và hắn được tự do để tận hưởng những điều đó. Chỉ việc đổi lại bằng một chút thông tin cá nhân mà 1 kiếp người ngắn ngủn có lẽ cũng không thể nào tận dụng.
“Có biến ở Ngã Ba Lớn. Lệnh của Bố Già. Bọn tôi sẽ phục kích xung quanh khu Hoàng gia, cậu dẫn 1 đội tới trạm Kiểm soát tại cửa ngõ, đón đầu bọn chúng cho tôi. Nếu không có gì bất ngờ, thì dù là “hắn” cũng không thể vượt qua “bức tường” của chúng ta đâu. Nhưng cứ bám sát tình hình rồi báo cáo lại nhé!”
“Hắn? Anh nói ai thế?”
“Còn ai vào đây nữa! Liễu Thanh Chân!”.Sau 30 phút, vào 7h45 phút sáng ngày 29/2, chiếc xe chở Ali đã đưa hắn xuyên qua khu Hoàng gia tới nơi tập hợp đội ngũ, cũng là ngay trước lối vào Ngã Ba Lớn.
Toàn bộ con đường Thồ Lợn từ Km số 770 đã bị phong tỏa không cho xe đi lại. Ali không rõ lần này Hội đồng sẽ lấy lí do gì để giải thích cho người dân, nhưng hắn biết rằng toàn bộ những gì xảy ra tại Ngã Ba Lớn sẽ không bao giờ được truyền thông nhắc tới. Sẽ chẳng một công dân nào phải hoang mang lo sợ chỉ vì 1 lũ khủng bố bắn nhau ở đầu kia thành phố.
5 tháng trước, bằng một nguồn tình báo nặc danh, đội Cảnh vệ đã biết được thông tin Liễu Thanh Chân đã bằng cách nào đó trốn thoát khỏi sự truy bắt 5 năm trước và vẫn còn đang ẩn náu tại khu Hoàng gia, ngay dưới mũi bọn họ. Một đợt vây bắt lớn và bí mật lại được tổ chức. Nhưng lần này, họ lại để sổng Liễu Thanh Chân tới Quận 1, nơi mà họ gần như không thể động tới.
Nhưng hiển nhiên, nếu mục tiêu của tên này cũng là Dooms Day của Bố Già, thì chẳng sớm thì muộn hắn cũng sẽ tự chui đầu vào rọ.
Hoặc tốt hơn cả, là giữ chặt hắn ở tại Ngã Ba Lớn này và khiến hắn phải bất lực nhìn Dooms Day của Bố thành công. Như vậy lại càng khoái trá hơn nữa.
Ali cho xe tiến vào bên trong trạm Kiểm soát. Sau vài câu bàn giao, hắn rất thuận lợi mà ngồi vào vị trí quan sát.
- Ước gì có thể đặt được hệ thống camera ở Ngã Ba Lớn! - Hắn thở dài.
- Thiếu tá, anh cũng biết nơi đó là vùng đất chung mà. Cả 2 Quận còn lại sẽ không cho phép ta làm mấy thứ như vậy đâu. - Người phụ trách nơi này đứng 1 bên nói.
- Vậy còn trực thăng thì sao? - Ali hỏi lại - Đáng lẽ giờ này phải có hình ảnh truyền về rồi chứ?
- Trực thăng đã phái tới đó rồi, nhưng hình ảnh thì… - Người phụ trách ngập ngừng - Liễu Thanh Chân sở hữu những thiết bị phá sóng rất mạnh. Bán kính 1km xung quanh đó căn bản là không thể tiếp cận. Nhưng tin báo cho biết, hắn dẫn theo tới 50 đơn vị robot chiến đấu, và 1 nhóm khủng bố…
- Cái bọn tự xưng Những con hổ Sa Li Khan đó à? Không đáng ngại. Còn về đám robot kia, chúng ta sẽ dùng chính bài của hắn trả lại cho hắn. - Ali mỉm cười.
- Ý anh là sao?
- Liễu Thanh Chân không được phép bước chân vào Quận 2. Lũ robot của hắn cũng vậy. Chỉ cần chúng bước qua “bức tường” của Bố Già, đám robot đó sẽ chỉ là 1 đống sắt vụn. Còn nếu hắn 1 thân 1 mình bước tới… - Ali đưa ngón tay lên quẹt ngang qua cổ - Tôi đã lệnh cho anh em tiêu diệt hắn ngay khi phát hiện! Cả hắn và lũ khủng bố nhóc của hắn.
Rengg!!!
Điện thoại của người phụ trách bỗng réo lên. Anh ta nhấc máy.
- Sao cơ? Đường truyền số 7 á? - Anh ta quay sang phía đồng nghiệp - Bật đường truyền số 7 lên!!!
Trên màn hình, hiện lên hình ảnh từ trên cao quay xuống, rõ ràng là truyền từ một chiếc trực thăng. Bọn họ nhìn thấy Ngã Ba Lớn và dòng Mẫu Hà phía dưới. Vị trí này cách lối vào Quận 2 chỉ khoảng chưa tới 2 cây số.
Ali dí mắt vào sát màn hình. Hắn đã phát hiện thấy đậu ở 1 bên cầu là 1 chiếc xe tải. Nó đã nằm ở đó được bao lâu rồi?
- Chết tiệt! - Hắn quát lên - Chặn ở nơi đây làm cái quái gì chứ?!
Ali đưa ngón tay gõ lên 1 cái nút trên thiết bị mà hắn vẫn gọi là “xích chó”.
- Alo alo! Các đơn vị, cử người canh gác thật chặt mọi cửa ngõ ra vào khu Hoàng gia! Rất có thể bọn chúng đã ở đó rồi!Trên Ngã Ba Lớn, nơi gần đoạn giao nhau huyền thoại. Phạm Viết Tuệ vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc chiến vừa rồi. Hắn rất cảnh giác mà nhìn về phía con robot to lớn nhất đang nằm im lìm trên 4 chân. Ngồi trên đó, là một người đàn ông vô cùng bình thản khoanh chân khoanh tay, mắt nhắm hờ, yên tĩnh chờ đợi 1 thứ gì đó.
- Về nhà đi, cậu Phạm Viết Tuệ - Liễu Thanh Chân từ từ nói với đôi mắt vẫn nhắm hờ - Sắp tới đây sẽ là cuộc chiến của những người khổng lồ. Cậu chưa sẵn sàng để có mặt ở đây.
Những lời nói này đáng lẽ sẽ xúc phạm lòng tự tôn của Phạm Viết Tuệ 1 cách ghê gớm lắm. Nhưng cái ngữ điệu lạnh nhạt kia, cái vẻ hờ hững chẳng quan tâm kia, khiến hắn hiểu rằng con người này chỉ đơn thuần nói cho hắn 1 sự thật, chứ không phải 1 lời khiêu khích.
Cuộc chiến vừa qua khiến hắn thực sự sợ hãi. Nỗi sợ hãi đã gieo mầm từ cú đấm của Vương Thành Văn, rồi bắt đầu nảy mầm sâu trong tâm khảm hắn, trở thành những bóng đen ám ảnh. Hắn quay đầu nhìn về phía con đường loang lổ những dấu vết của trận chiến vừa qua, và vượt qua khỏi đó, là một hướng đi dài hun hút không nhìn thấy điểm cuối.
Những kẻ dám bước đi về phương hướng vô định ấy, hoặc là những người thực sự hùng mạnh, hoặc đều là những kẻ điên không còn gì để mất.
Hắn lại nhìn về phía ngã rẽ còn lại, nơi đi về Quận 3, nơi có Pháp luật Đại Nam che chở, nơi có Vương Thụy An sẵn sàng thu nhận. Ở đó, hắn còn là cháu nội của Phạm Viết Phương, là thiếu gia của Phạm Thị, là một thiếu niên thiên tài với tương lai tươi sáng.
“Cố lao vào nguy hiểm đúng là hành động ngu xuẩn. Ta cần báo lại tình hình cho Vương Thụy An. Đây cũng là trách nhiệm lớn lao mà ta cần làm”.
Tự cho mình một lý do như vậy, Phạm Viết Tuệ lập cập chạy từng bước về chiếc xe. Mấy tên thuộc hạ còn sống cũng lục tục chạy theo hắn. Bọn họ nổ máy, quay ngược xe hướng về Quận 3.
Liễu Thanh Chân vẫn ngồi đó, mắt vẫn nhắm hờ. Cả đàn robot cũng lặng yên chờ đợi. Một cơn gió từ phía biển ngoài xa thổi qua mái tóc hắn.Trên một bãi bồi bên dòng Mẫu Hà, Đức bước từng bước chân dính đầy bùn đất lên mặt đất. Trên cánh tay hắn cầm theo một chiếc dù lượn. Phía sau hắn, những đứa khác cũng đã hạ cánh xuống.
Bọn họ đã bỏ lại chiếc xe tải ở trên Ngã Ba Lớn, sau đó tận dụng thời gian trước khi đội Cảnh vệ Quận 2 phát hiện, dùng dù lượn bay lệch về phía hạ lưu.
Từ bãi bồi này, nhìn ra phía xa, chính là những con đường xập xệ trong khu Hoàng gia. Một chiếc xe đã đỗ sẵn bên kia đường.
- Đi thôi - Đức ra lệnh - Hẳn là bọn Cảnh vệ sẽ truy lùng chúng ta gắt lắm đây. Nhưng hãy cho chúng nó xem ai mới là chủ nhân đích thực của thung lũng này!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/700
|