Lửa, băng, gió, sét, nước, đất.
Những phép thuật nguyên tố lại bắn ra, tạo nên những màn ánh sáng đủ mọi màu sắc.
Chỉ thấy trong màn sáng chói lòa ấy, một sợi roi điện lập lòe vun vút vung lên, che phủ hoàn toàn cơ thể của Triệu Khuyết, đánh tan đi mọi phép thuật bay tới.
Vừa vung roi đỡ đòn, hắn vẫn không ngừng cước bộ mà tiến tới trước, từng bước từng bước băng qua làn mưa phép thuật dày đặc, ngược dòng mà tiến lên. Phép thuật của Vân từng chiêu từng chiêu một bị đánh bật sang 2 bên.
Đột nhiên, Triệu Khuyết khựng lại. Chân hắn như vừa đạp phải thứ gì.
Uỳnh!!!
Một tiếng nổ phát ra kèm theo luồng sáng chói lòa, khiến tất cả mọi người xung quanh không khỏi nhắm chặt 2 mắt.
Từ một góc tường, một sợi dây vung ra trói lấy tay Triệu Khuyết. Một sợi khác lại từ một góc độ khác quấn lấy chân hắn. Phía dưới nơi hắn đứng, mặt đất cũng đã trở nên nhão nhoét, khóa chặt hắn lại.
- Anh em! Lên! Nay là cơ hội không thể nào tốt hơn để bắt sống Triệu Khuyết!!!
Tiếng Đức hét lên rõ to. Đồng loạt từ các góc tường, đám thiếu niên ùa lên. Súng ống, lựu đạn, dao mác…, thanh thế ngút trời.
Chẳng mấy chốc, Triệu Khuyết đã bị vây kín, và bị đủ mọi thứ trói chặt.
- Đi thôi!
Vân nói. Bọn họ không thể để bị cuốn vào cuộc xung đột loạn xị như vậy thêm nữa.
- Anh Phong ở hướng nào?
Văn vừa dìu Liễu Thanh Chân dậy, vừa hỏi.
- Đằng đó. Để tôi dẫn đường. Hi vọng cậu ta không bị lạc quá xa.
- Anh có nói gì với anh ấy trước khi tách ra không?
- Tôi nói cậu ta cứ hướng phía đó mà chạy thẳng.
- Ồ, vậy thì được rồi.
Cả 3 đang định rút lui, chợt thấy nổi lên những tiếng lạch cạch phát lên ở rất nhiều nơi, nghe như tiếng bánh xích chạy trên đường sỏi đá.
Súng lại vang lên.
- Bọn Abo!!!
Từ trong đám đằng đó, vang lên những tiếng xôn xao. Hiển nhiên, cũng giống như ngày hôm qua, bọn robot thân thiện lại được cử tới đây để dẹp loạn.
- Giữ chặt lấy mục tiêu. Anh em yểm hộ lẫn nhau thoát tới Ngã Ba Lớn!
Đức ra lệnh. Giữa tình huống ngặt nghèo, hắn lại thể hiện ra tố chất quyết đoán của một người lãnh đạo.
Phan Văn Dũng rủa lầm bầm vài câu, vẫn phải bất đắc dĩ bám theo lũ nhóc này.
Đám thiếu niên vừa rút chạy, vừa ném ra những loại bom nhiễu để cản bước bọn Abo.
Tạch!! Tạch!! Tạch!! Tạch!! Tạch!!
Đoàng!! Đoàng!!
Đáp lại tràng đạn của một con Abo với đôi mắt đỏ lừ, là 2 viên đạn của Vân. Chỉ 2 viên đã đủ khiến con robot đứng hình bất động.
- Xem ra cậu còn nghiên cứu cả lũ robot này nữa. - Văn núp vào một góc tường, vừa ra sức hít lấy hơi vừa nói.
- Những thông tin như vậy, thực sự không khó tìm. Chỉ là cha con tôi bươn chải cũng đã lâu, đương nhiên phải biết cẩn thận với mọi thứ.
- Ừm.
Ậm ừ một tiếng, Văn đã rút trong túi ra một hòn đá. Hắn thò người ra khỏi góc tường, ném thẳng viên đá vào một con Abo khác, đúng 1 trong 2 chỗ mà Vân đã bắn. Con Abo bị hòn đá xuyên thủng lớp vỏ, tạch tè vài tiếng rồi cũng đứng đó bất động.
Vân bĩu môi.
- Đi thôi - Liễu Thanh Chân phều phào. Mồ hôi đang túa đầy trán hắn - Tôi biết phạm vi hoạt động của bọn Abo. Chúng ta sẽ kiếm một lộ tuyến vòng được ra khỏi phạm vi đó, và tìm tới chỗ cậu Thanh Phong.
- Tôi sẽ hỏi Red Witch. - Vân nói.
- Không có trong dữ liệu bản đồ của cô em đâu. Sao cô em không để anh gửi cho ít dữ liệu nhỉ?
- Sau cái trò anh vừa làm với tên Triệu Khuyết đó sao? Anh còn xa mới tới mức có thể tin tưởng được, chưa kể tới những việc làm rất cần giải thích đó nữa. Nói tên đường đi.
- Đường số 13 khu Hoàng Gia.
Vân đưa điện thoại lên chăm chú tìm kiếm. Cô nhíu mày.
- Thôi được rồi. Đi thôi. Nên nhớ, anh mà dám giở trò gì ám muội, thằng Văn sẽ đấm nổ đầu anh đấy!
Liễu Thanh Chân lè lưỡi liếc Văn. Văn chỉ nhún vai. Hắn cũng không hiểu sao tự dưng lại bị lôi vào câu chuyện.
Cả 3 chờ tới khi đạn đã ngớt, mới vọt lao ra. Đạn lại đồng loạt rít ngay sau lưng họ.
Cứ thế vòng vèo qua nhiều khúc cua, ngõ nhỏ, theo hướng Liễu Thanh Chân chỉ. Tiếng súng đạn dần bị bỏ xa.
- Vùng giao thoa giữa 3 quận là 1 vùng hỗn loạn vô phép vô tắc. Nơi đó là ổ chứa của mọi loại thành phần. Cũng là khu vực cho phép các đơn vị bảo an được sử dụng vũ khí nóng. Bọn Abo cũng được lập trình sẵn 1 chế độ Đồ Sát trong khu vực đó. Thuật toán Tracking của bọn chúng cũng vận hành theo một nguyên lý nhất định. Khi chúng ta rời khỏi phạm vi nóng đó rồi quay trở lại, sẽ bị thoát cái mác “đối tượng cần bị xử lý”.
- Tại sao chúng ta lại bị gắn cái mác đó?
- Vì các cậu đã đi vào khu vực giao tranh và có hành vi chống đối với một trong số những lực lượng bảo an. Nói chung là cũng hơi đen đủi.
Lực lương bảo an là một đội ngũ được dựng nên nhờ tiền thuế của các doanh nghiệp hoạt động tại Sa Li Khan. Mỗi Quận sẽ có một đội ngũ như vậy. Và tuy rằng số lượng doanh nghiệp ở Sa Li Khan rất nhiều, nhưng chủ yếu tiền duy trì hoạt động là đến từ 100 công ty trên Tháp đen.
Đây vốn đã là lề thói xưa nay, nhưng tới bây giờ còn duy trì được đúng nghĩa như ban đầu, là bảo vệ an ninh trong Thung lũng và đảm bảo các hoạt động kinh doanh, giao dịch, sản xuất, nghiên cứu được diễn ra suôn sẻ, có lẽ chỉ còn Quận 2. Lực lượng Bảo an Quận 1 từ lâu đã trở thành lực lượng vũ trang cánh tả, còn ở Quận 3 thì đã do Quân đội Đại Nam ngấm ngầm kiểm soát.
Suy cho cùng, dù dưới bất kì hình thức nào, thì mỗi một cộng đồng đều cần tới một lực lượng bảo vệ, và từng cá thể cam kết tham gia cộng đồng đó đều đã phải kí một bản khế ước bất thành văn về việc từ bỏ một số quyền lợi của bản thân để tuân thủ những luật lệ của nó.
Người ta gọi nó là Khế ước xã hội.
Liễu Thanh Chân dẫn đường phía trước, Vân cầm điện thoại hoài nghi theo dõi bản đồ phía sau. Văn đi sau cùng.
Hắn đăm chiêu như đang cố nhớ ra điều gì.
Tất cả mọi chuyện xảy ra từ khi đặt chân tới Sa Li Khan, mọi chi tiết dường như đều có thể ghép vào một bức tranh lớn hơn. Lời phát biểu của Phạm Viết Phương. Đoạn mật mã. Ngôi nhà bí ẩn. Người thanh niên bị mất tích. Sàn chứng khoán lượng tử…
Có gì đó mà hắn đã bỏ qua. Có gì đó đủ sức giúp hắn xâu chuỗi những mảnh ghép này lại để mường tượng ra một thứ gì đó bao quát hơn. Nếu không có thứ đó, tất cả đều sẽ chỉ là những mảnh ghép vụn vặt không có ý nghĩa.
- Bíp! Bíp! Bíp!
Bất chợt, một tiếng động quen tai lại vang lên. Một con Abo đã lon ton chạy tới tiếp cận 3 người.
Hồng Vân giật nảy mình giơ điện thoại lên chuẩn bị làm phép, thì Liễu Thanh Chân đã đưa tay cản cô lại.
- Đừng lo, chúng ta ra khỏi phạm vi nóng rồi.
- Vậy sao con Robot đó còn đuổi theo chúng ta? - Vân hỏi. Cô cũng để ý thấy con Robot này mắt không lóe ra tia sáng đỏ như những con Abo lúc trước.
- Bíp! Bíp! Cô Hồng Vân, cô bị một công dân khởi tố vì tội phá hoại tài sản. Một phiên tòa dân sự sẽ diễn ra vào ngày 15 tháng này. Tôi tới để báo giúp đỡ cô chuẩn bị những thủ tục cần thiết cho phiên tòa…
Pặc!
- Nè Văn! Ông làm cái trò gì thế?!
Vân giật mình. Con Abo đang nói chuyện, bỗng nhiên tắt phụt. Từ phía sau, đã thấy Vương Thành Văn lọ mọ làm trò gì đó.
- Anh Chân, lại đây giúp em chút.
- Làm cái gì?
- Hack vào con robot này.
Những phép thuật nguyên tố lại bắn ra, tạo nên những màn ánh sáng đủ mọi màu sắc.
Chỉ thấy trong màn sáng chói lòa ấy, một sợi roi điện lập lòe vun vút vung lên, che phủ hoàn toàn cơ thể của Triệu Khuyết, đánh tan đi mọi phép thuật bay tới.
Vừa vung roi đỡ đòn, hắn vẫn không ngừng cước bộ mà tiến tới trước, từng bước từng bước băng qua làn mưa phép thuật dày đặc, ngược dòng mà tiến lên. Phép thuật của Vân từng chiêu từng chiêu một bị đánh bật sang 2 bên.
Đột nhiên, Triệu Khuyết khựng lại. Chân hắn như vừa đạp phải thứ gì.
Uỳnh!!!
Một tiếng nổ phát ra kèm theo luồng sáng chói lòa, khiến tất cả mọi người xung quanh không khỏi nhắm chặt 2 mắt.
Từ một góc tường, một sợi dây vung ra trói lấy tay Triệu Khuyết. Một sợi khác lại từ một góc độ khác quấn lấy chân hắn. Phía dưới nơi hắn đứng, mặt đất cũng đã trở nên nhão nhoét, khóa chặt hắn lại.
- Anh em! Lên! Nay là cơ hội không thể nào tốt hơn để bắt sống Triệu Khuyết!!!
Tiếng Đức hét lên rõ to. Đồng loạt từ các góc tường, đám thiếu niên ùa lên. Súng ống, lựu đạn, dao mác…, thanh thế ngút trời.
Chẳng mấy chốc, Triệu Khuyết đã bị vây kín, và bị đủ mọi thứ trói chặt.
- Đi thôi!
Vân nói. Bọn họ không thể để bị cuốn vào cuộc xung đột loạn xị như vậy thêm nữa.
- Anh Phong ở hướng nào?
Văn vừa dìu Liễu Thanh Chân dậy, vừa hỏi.
- Đằng đó. Để tôi dẫn đường. Hi vọng cậu ta không bị lạc quá xa.
- Anh có nói gì với anh ấy trước khi tách ra không?
- Tôi nói cậu ta cứ hướng phía đó mà chạy thẳng.
- Ồ, vậy thì được rồi.
Cả 3 đang định rút lui, chợt thấy nổi lên những tiếng lạch cạch phát lên ở rất nhiều nơi, nghe như tiếng bánh xích chạy trên đường sỏi đá.
Súng lại vang lên.
- Bọn Abo!!!
Từ trong đám đằng đó, vang lên những tiếng xôn xao. Hiển nhiên, cũng giống như ngày hôm qua, bọn robot thân thiện lại được cử tới đây để dẹp loạn.
- Giữ chặt lấy mục tiêu. Anh em yểm hộ lẫn nhau thoát tới Ngã Ba Lớn!
Đức ra lệnh. Giữa tình huống ngặt nghèo, hắn lại thể hiện ra tố chất quyết đoán của một người lãnh đạo.
Phan Văn Dũng rủa lầm bầm vài câu, vẫn phải bất đắc dĩ bám theo lũ nhóc này.
Đám thiếu niên vừa rút chạy, vừa ném ra những loại bom nhiễu để cản bước bọn Abo.
Tạch!! Tạch!! Tạch!! Tạch!! Tạch!!
Đoàng!! Đoàng!!
Đáp lại tràng đạn của một con Abo với đôi mắt đỏ lừ, là 2 viên đạn của Vân. Chỉ 2 viên đã đủ khiến con robot đứng hình bất động.
- Xem ra cậu còn nghiên cứu cả lũ robot này nữa. - Văn núp vào một góc tường, vừa ra sức hít lấy hơi vừa nói.
- Những thông tin như vậy, thực sự không khó tìm. Chỉ là cha con tôi bươn chải cũng đã lâu, đương nhiên phải biết cẩn thận với mọi thứ.
- Ừm.
Ậm ừ một tiếng, Văn đã rút trong túi ra một hòn đá. Hắn thò người ra khỏi góc tường, ném thẳng viên đá vào một con Abo khác, đúng 1 trong 2 chỗ mà Vân đã bắn. Con Abo bị hòn đá xuyên thủng lớp vỏ, tạch tè vài tiếng rồi cũng đứng đó bất động.
Vân bĩu môi.
- Đi thôi - Liễu Thanh Chân phều phào. Mồ hôi đang túa đầy trán hắn - Tôi biết phạm vi hoạt động của bọn Abo. Chúng ta sẽ kiếm một lộ tuyến vòng được ra khỏi phạm vi đó, và tìm tới chỗ cậu Thanh Phong.
- Tôi sẽ hỏi Red Witch. - Vân nói.
- Không có trong dữ liệu bản đồ của cô em đâu. Sao cô em không để anh gửi cho ít dữ liệu nhỉ?
- Sau cái trò anh vừa làm với tên Triệu Khuyết đó sao? Anh còn xa mới tới mức có thể tin tưởng được, chưa kể tới những việc làm rất cần giải thích đó nữa. Nói tên đường đi.
- Đường số 13 khu Hoàng Gia.
Vân đưa điện thoại lên chăm chú tìm kiếm. Cô nhíu mày.
- Thôi được rồi. Đi thôi. Nên nhớ, anh mà dám giở trò gì ám muội, thằng Văn sẽ đấm nổ đầu anh đấy!
Liễu Thanh Chân lè lưỡi liếc Văn. Văn chỉ nhún vai. Hắn cũng không hiểu sao tự dưng lại bị lôi vào câu chuyện.
Cả 3 chờ tới khi đạn đã ngớt, mới vọt lao ra. Đạn lại đồng loạt rít ngay sau lưng họ.
Cứ thế vòng vèo qua nhiều khúc cua, ngõ nhỏ, theo hướng Liễu Thanh Chân chỉ. Tiếng súng đạn dần bị bỏ xa.
- Vùng giao thoa giữa 3 quận là 1 vùng hỗn loạn vô phép vô tắc. Nơi đó là ổ chứa của mọi loại thành phần. Cũng là khu vực cho phép các đơn vị bảo an được sử dụng vũ khí nóng. Bọn Abo cũng được lập trình sẵn 1 chế độ Đồ Sát trong khu vực đó. Thuật toán Tracking của bọn chúng cũng vận hành theo một nguyên lý nhất định. Khi chúng ta rời khỏi phạm vi nóng đó rồi quay trở lại, sẽ bị thoát cái mác “đối tượng cần bị xử lý”.
- Tại sao chúng ta lại bị gắn cái mác đó?
- Vì các cậu đã đi vào khu vực giao tranh và có hành vi chống đối với một trong số những lực lượng bảo an. Nói chung là cũng hơi đen đủi.
Lực lương bảo an là một đội ngũ được dựng nên nhờ tiền thuế của các doanh nghiệp hoạt động tại Sa Li Khan. Mỗi Quận sẽ có một đội ngũ như vậy. Và tuy rằng số lượng doanh nghiệp ở Sa Li Khan rất nhiều, nhưng chủ yếu tiền duy trì hoạt động là đến từ 100 công ty trên Tháp đen.
Đây vốn đã là lề thói xưa nay, nhưng tới bây giờ còn duy trì được đúng nghĩa như ban đầu, là bảo vệ an ninh trong Thung lũng và đảm bảo các hoạt động kinh doanh, giao dịch, sản xuất, nghiên cứu được diễn ra suôn sẻ, có lẽ chỉ còn Quận 2. Lực lượng Bảo an Quận 1 từ lâu đã trở thành lực lượng vũ trang cánh tả, còn ở Quận 3 thì đã do Quân đội Đại Nam ngấm ngầm kiểm soát.
Suy cho cùng, dù dưới bất kì hình thức nào, thì mỗi một cộng đồng đều cần tới một lực lượng bảo vệ, và từng cá thể cam kết tham gia cộng đồng đó đều đã phải kí một bản khế ước bất thành văn về việc từ bỏ một số quyền lợi của bản thân để tuân thủ những luật lệ của nó.
Người ta gọi nó là Khế ước xã hội.
Liễu Thanh Chân dẫn đường phía trước, Vân cầm điện thoại hoài nghi theo dõi bản đồ phía sau. Văn đi sau cùng.
Hắn đăm chiêu như đang cố nhớ ra điều gì.
Tất cả mọi chuyện xảy ra từ khi đặt chân tới Sa Li Khan, mọi chi tiết dường như đều có thể ghép vào một bức tranh lớn hơn. Lời phát biểu của Phạm Viết Phương. Đoạn mật mã. Ngôi nhà bí ẩn. Người thanh niên bị mất tích. Sàn chứng khoán lượng tử…
Có gì đó mà hắn đã bỏ qua. Có gì đó đủ sức giúp hắn xâu chuỗi những mảnh ghép này lại để mường tượng ra một thứ gì đó bao quát hơn. Nếu không có thứ đó, tất cả đều sẽ chỉ là những mảnh ghép vụn vặt không có ý nghĩa.
- Bíp! Bíp! Bíp!
Bất chợt, một tiếng động quen tai lại vang lên. Một con Abo đã lon ton chạy tới tiếp cận 3 người.
Hồng Vân giật nảy mình giơ điện thoại lên chuẩn bị làm phép, thì Liễu Thanh Chân đã đưa tay cản cô lại.
- Đừng lo, chúng ta ra khỏi phạm vi nóng rồi.
- Vậy sao con Robot đó còn đuổi theo chúng ta? - Vân hỏi. Cô cũng để ý thấy con Robot này mắt không lóe ra tia sáng đỏ như những con Abo lúc trước.
- Bíp! Bíp! Cô Hồng Vân, cô bị một công dân khởi tố vì tội phá hoại tài sản. Một phiên tòa dân sự sẽ diễn ra vào ngày 15 tháng này. Tôi tới để báo giúp đỡ cô chuẩn bị những thủ tục cần thiết cho phiên tòa…
Pặc!
- Nè Văn! Ông làm cái trò gì thế?!
Vân giật mình. Con Abo đang nói chuyện, bỗng nhiên tắt phụt. Từ phía sau, đã thấy Vương Thành Văn lọ mọ làm trò gì đó.
- Anh Chân, lại đây giúp em chút.
- Làm cái gì?
- Hack vào con robot này.
/700
|