Thung lũng Sa Li Khan không có quá nhiều xưởng sản xuất, dù rằng nơi đây nổi tiếng về đủ thể loại công nghệ và công nghiệp. Những xưởng sản xuất công nghiệp nặng thường được đặt rải rác trong vòng bán kính 300km xung quanh thung lũng. Tại Sa Li Khan, người ta chủ yếu xuất ra ngoài các bản thiết kế.
Loại hình xưởng sản xuất công nghiệp nhẹ phổ biến hơn ở cái thung lũng vốn không có nhiều nhân công này. Công nghiệp nhẹ nổi tiếng nhất ở Sa Li Khan, là những vật liệu bán dẫn, chip điện tử, vi mạch… Những năm gần đây, xuất hiện thêm những mũi nhọn mới, ví dụ như nghiên cứu ứng dụng Vitalium, nghiên cứu năng lượng tái chế, hay nghiên cứu trí tuệ nhân tạo…
Những ngành đầu tư này cần bỏ vốn khổng lồ, nên cũng chỉ là cuộc chạy đua của các ông lớn. Ngoại trừ Quận 3 rõ rõ rành rành là nghiên cứu phục vụ Vương tộc, thì Quận 1 và Quận 2 lại phải điên cuồng chạy đua để chào hàng cho các Đại Đế quốc khác. Tuy nói Bắc Hà và Zenia không tập trung thế mạnh vào Khoa học Công nghệ, nhưng cũng không đời nó họ buông tha cho lĩnh vực ấy. Dù bọn họ cũng có rất nhiều cơ sở được đầu tư khủng để nghiên cứu phát triển những công nghệ chiến tranh, thì tới thời điểm hiện tại những thành tựu nội địa của họ vẫn chưa thể sánh bằng Sa Li Khan.
Quận 2 mang một quan điểm trung lập nên còn khá dễ chịu, nhưng Quận 1 thì nồng nặc tư tưởng ly khai, lại chiếm giữ mũi đất tận cùng của Đại Nam, cũng vừa có một cảng biển rất lớn. Tàu thuyền ngoại quốc ra vào tấp nập, vừa làm tăng độ lưu thông dòng tiền của Sa Li Khan, vừa là cái nguy cơ quốc phòng nhãn tiền của Đại Nam.
Khi Vương Vũ Hoành nổ phát súng đầu tiên với Phạm Viết Phương, và lão ta cũng rất hoan hỉ mà đáp trả, ai cũng đoán rằng Sa Li Khan sẽ là bãi chiến trường đầu tiên của hai con người này.
Càng như chứng nhận cho việc đó, một trong Thất Đại Môn Đồ của Phạm Viết Phương, Liễu Thanh Chân, cũng đã ngang nhiên nói rằng hắn sẽ tới nơi này.
Phan Văn Dũng nắm chặt hơn cổ áo choàng để che gió. Hắn từ trên ngọn đồi cao nhìn xuống Quận 1.
“Bà mẹ nó chứ, đời Ám Hành Quân thực là khổ như chó mà!”
Cả Đế quốc Đại Nam có 13 trung tâm kinh tế, thì cũng sẽ có 13 tổng bộ Ám Hành Quân Đoàn. Chưa kể tới những tổng bộ trú đóng ở nước ngoài với nhiệm vụ ngoại giao kiêm gián điệp, tổng cộng cũng tới 50 có lẻ. Giữa 50 tổng bộ ấy, vì sao hắn cứ bị phân công vào những điểm nóng chí tử?
Lần trước thì ở Hải Thành. Lần này thì ở Sa Li Khan.
Phan Văn Dũng giờ cũng không còn vô danh tiểu tốt như 3 năm trước nữa. Hắn đã lên cấp Đội trưởng một Tiểu đội 10 người. Hắn cũng đã có quyền phân công và chỉ huy. Mà thực tế là hắn cũng rất thích cái cảm giác được chỉ huy người khác.
Nhưng Ám Hành Quân Đoàn cũng không có hoạt động như những tổ chức thông thường. Mang tiếng Đội trưởng, nhưng hắn cũng chỉ được chỉ đạo các đội viên qua e-mail và tin nhắn. Còn lại thì tất cả mọi người đều độc lập hành động.
Bản thân hắn trong 1 năm vừa qua cũng bị điều động chạy đi chạy lại khắp Đế quốc.
1 tuần trước, hắn còn đang thực hiện một nhiệm vụ ở gần cực Bắc, chỉ cách Hoang mạc Akajar có chừng trăm cây số mà thôi. Nội dung nhiệm vụ thì là tuyệt mật, nhưng ở đó, hắn lại gặp được Nguyễn Thế Sơn.
Tên Đại tướng này giờ đây đã tự biến mình thành một cái xác ướp di động, thực sự là quá điên rồ. Nhưng, hắn đang làm gì ở Akajar, thì Văn Dũng cũng không đoán được.
Rồi đúng một cái, cấp trên điện cho hắn, nói rằng một trong Thất Đại Môn Đồ của Phạm Viết Phương đã được mãn hạn sớm. Họ bảo hắn ngay lập tức bám đuôi tên đó.
Cấp trên cấp cho hắn một cái xe tải, bảo hắn chạy một mạch 200km, đúng 8h tối ngày 3/12, chờ Liễu Thanh Chân tại cửa trại Từ Mẫu, chở hắn về Thung lũng Sa Li Khan.
Chạy xe bon bon suốt 5 ngày trời trên đại lộ cao tốc, rốt cuộc đã băng qua cả cái Đế quốc rộng lớn, từ cực Bắc về tới cực Nam.
Thả Liễu Thanh Chân ở một thị trấn ngoài rìa, sau đó cắt cử các Ám Hành Quân ở gần đó trông chừng hắn, Phan Văn Dũng bắt đầu những công tác mới tại Thung lũng này.
Hắn rất tiếc nuối mà bỏ qua Quận 2 đầy mùi ăn chơi hưởng lạc, bỏ qua cả Quận 3 địa bàn của Vương tộc, mà dấn thân vào nơi nguy hiểm bậc nhất cái Đế quốc này.
Quận 1.
Ấn tượng đầu tiên của Văn Dũng, là nếu nghĩ Quận 2 như thiên đường công nghệ, thì Quận 1 sẽ là địa ngục công nghệ. Nó sặc mùi kim khí, khói bụi, dầu mỡ. Người ta nhìn thấy dưới chân những tòa nhà cao tầng xám xịt u ám, là những bãi phế thải bẩn thỉu.
Ở đây người ta điên cuồng nghiên cứu, điên cuồng khám phá, và sẵn sàng vứt bỏ những gì không ra kết quả.
Chi phí để dọn rác thải cao đến không tưởng, nhưng tốc độ dọn rác quả thực không bù nổi với tốc độ thải rác. Đến nỗi mà ở Quận 1 đã hình thành những bãi rác thải siêu khổng lồ, to bằng cả một thị trấn.
Đó là nói về cảnh quan. Còn về con người, lại càng thảm hơn nữa.
Mà Phan Văn Dũng làm sao có đủ tâm tư để thương cảm cho người khác? Hắn còn đang chửi đời mình không ra cái gì đây.
Giá mà được như Ám Hành Sứ Giả, có phải sung sướng hay không? Được chỉ tay năm ngón, lại được tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Cái ngày hắn gia nhập, Vương Tuyết Trinh cũng đã dần nhượng lại cái danh hiệu Ám Hành Sứ Giả mà tập trung hơn vào quản lý Ám Hành Quân Đoàn. Làm Ám Hành Sứ Giả cần sự độc lập khủng khiếp lắm, còn lui về hậu trường như Vương Tuyết Trinh thì quyền lực kì thực lại nâng lên một bậc thang.
Sau nhiều năm phục vụ, Văn Dũng cũng đã hiểu được một sự thực, rằng Ám Hành Sứ Giả và Ám Hành Quân Đoàn tuy tưởng là gần, mà kì thực lại độc lập chẳng liên quan gì mấy tới nhau. Ám Hành Quân Đoàn đúng là có nghĩa vụ phải giúp đỡ Ám Hành Sứ Giả, nhưng Ám Hành Sứ Giả vốn luôn có tự do tuyệt đối trong mọi hành động còn Ám Hành Quân Đoàn lại phải phụ thuộc rất nhiều vào Vương tộc.
Mà kì thực, tới đời Vương Tuyết Trinh, sự phân tách càng được thể hiện rõ rệt. Nếu phải lựa chọn giữa việc đơn độc ấn náu trong bóng tối, tự mình hành động vì tồn vong của Đế quốc, với việc đứng trong hậu trường quản lý Ám Hành Quân Đoàn để phụng sự cho Vương tộc, bà ta sẽ ưu tiên lựa chọn thứ hai. Đối với bà, Vương tộc và Đại Nam tuy một mà lại là hai. Bà ta sẽ đặt gia tộc lên trên cả Đế quốc.
Việc đứng về phía Vương Vũ Hoành để hạ bệ Vương Bá Thế cũng là kết quả của sự lựa chọn ấy.
Chính Vương Tuyết Trinh cũng thừa hiểu, bà ta không xứng đáng để gánh vác cái danh xưng Ám Hành Sứ Giả. Văn Dũng đoán vậy. Dù rằng sẽ không có ai phán xét, dù rằng chẳng có một định nghĩa rõ ràng rằng Ám Hành Sứ Giả phải làm gì, phải vì ai, dù rằng thời thế sẽ ủng hộ cho việc trung thành với Vương tộc, nhưng trong thâm tâm Vương Tuyết Trinh luôn hiểu rằng Ám Hành Sứ Giả vốn không phải như vậy. Dù không ai phán xét mình, bà ta vẫn sẽ phán xét chính bản thân mình. Đeo chiếc mặt nạ ấy trên mặt, chính là đang nhục mạ tính thiêng liêng của nó, nhục mạ di sản của “con người đó”.
Nhưng còn kẻ kế tục cái di sản ấy, hắn là ai?
Phan Văn Dũng không phải là không biết về Trương Minh Quang. Đều đã từng hoạt động ở Hải Thành, làm sao có chuyện hắn không biết về con người đó?
Một kẻ thay vì mang họ Vương, lại bị chính Vương Tuyết Trinh gạch ra khỏi gia phả, cũng chính là gián tiếp tước đi một thứ di sản mà hắn đáng được thừa hưởng. Nhưng bù lại, hắn lại được thừa hưởng một di sản khác.
Một di sản không nên thuộc về Vương tộc, mà nên thuộc về nhân loại. Thậm chí có thể hơn thế nữa. Rộng lớn hơn cả nhân loại.
Phan Văn Dũng thoáng nghĩ vậy. Hắn đang phục vụ cho Vương tộc, không có nghĩa là hắn sẽ bênh vực cho Vương tộc. Trong thâm tâm, hắn cũng ghét sự gò bó. Hắn thật lòng ngưỡng mộ Ám Hành Sứ Giả, không phải những kẻ đeo mặt nạ tự gọi mình là Ám Hành Sứ Giả, mà là cái khái niệm chân chính nhất của nó.
Đâu đó trong thâm tâm, hắn vẫn luôn hi vọng vào con người ấy, Trương Minh Quang, sẽ có thể cho hắn thấy được một Ám Hành Sứ Giả chân chính.
- Bảo vệ kẻ yếu, kiềm chế kẻ mạnh, trừng phạt kẻ ác, và gìn giữ cân bằng cho thế giới.
Văn Dũng lẩm bẩm câu nói ấy. Hắn vẫn cảm thấy, câu nói ấy thật sự quá là ngầu.
- Kẻ yếu có thể tự sinh tồn. Kẻ mạnh có thể gục ngã. Kẻ ác không đáng bị trừng phạt. Và thế giới này vốn đã rất cân bằng.
Một lời nói chợt vang lên ngay bên cạnh hắn.
Giật mình quay lại, chỉ thấy một thiếu niên tầm 16 tuổi đang ngồi xổm ngay bên cạnh hắn, mái tóc nhuộm hoe vàng, ăn mặc sơ sài, miệng phì phèo điếu thuốc.
- Chú em… chú em là ai? - Phan Văn Dũng giật mình nhảy lùi về phía sau. Hắn hoàn toàn không phát giác được thằng nhóc này.
Cạch!
Chợt từ sau lưng một vật ống hình trụ đã dí sát vào lưng hắn. Từ phía sau toát ra khí lực của rất nhiều người, ít nhất là phải hàng chục.
Người thiếu niên kia vứt điếu thuốc xuống đồi, đứng dậy đối mặt với hắn. Cậu ta rút từ trong người ra một khẩu súng, nhằm thẳng trán hắn, lên cò.
- Nói ra câu nói ấy, nếu anh nói được, anh sẽ thoát chết.
- Câu nói? Câu nói gì?
- Tôi cho anh 3 giây.
- Nè, khoan đã! Cho chút gợi ý coi…
- Ba…
- Nè nè!
- Hai…
- Cha mẹ cho ta thân thể! Đôi bàn tay cho ta cơm ăn!…
- Một… - Ngón tay đã siết vào cò súng.
- Thầy Phương cho ta mơ ước! - Phan Văn Dũng vừa toát hết mồ hôi hột vừa hét lên.
Cạch!
Ngón tay đã bóp cò, mà khẩu súng vốn không có đạn.
Cậu thiếu niên kia cười cười.
- Ha ha! Đùa chút thôi mà. Chào mừng anh tới Quận 1.
Loại hình xưởng sản xuất công nghiệp nhẹ phổ biến hơn ở cái thung lũng vốn không có nhiều nhân công này. Công nghiệp nhẹ nổi tiếng nhất ở Sa Li Khan, là những vật liệu bán dẫn, chip điện tử, vi mạch… Những năm gần đây, xuất hiện thêm những mũi nhọn mới, ví dụ như nghiên cứu ứng dụng Vitalium, nghiên cứu năng lượng tái chế, hay nghiên cứu trí tuệ nhân tạo…
Những ngành đầu tư này cần bỏ vốn khổng lồ, nên cũng chỉ là cuộc chạy đua của các ông lớn. Ngoại trừ Quận 3 rõ rõ rành rành là nghiên cứu phục vụ Vương tộc, thì Quận 1 và Quận 2 lại phải điên cuồng chạy đua để chào hàng cho các Đại Đế quốc khác. Tuy nói Bắc Hà và Zenia không tập trung thế mạnh vào Khoa học Công nghệ, nhưng cũng không đời nó họ buông tha cho lĩnh vực ấy. Dù bọn họ cũng có rất nhiều cơ sở được đầu tư khủng để nghiên cứu phát triển những công nghệ chiến tranh, thì tới thời điểm hiện tại những thành tựu nội địa của họ vẫn chưa thể sánh bằng Sa Li Khan.
Quận 2 mang một quan điểm trung lập nên còn khá dễ chịu, nhưng Quận 1 thì nồng nặc tư tưởng ly khai, lại chiếm giữ mũi đất tận cùng của Đại Nam, cũng vừa có một cảng biển rất lớn. Tàu thuyền ngoại quốc ra vào tấp nập, vừa làm tăng độ lưu thông dòng tiền của Sa Li Khan, vừa là cái nguy cơ quốc phòng nhãn tiền của Đại Nam.
Khi Vương Vũ Hoành nổ phát súng đầu tiên với Phạm Viết Phương, và lão ta cũng rất hoan hỉ mà đáp trả, ai cũng đoán rằng Sa Li Khan sẽ là bãi chiến trường đầu tiên của hai con người này.
Càng như chứng nhận cho việc đó, một trong Thất Đại Môn Đồ của Phạm Viết Phương, Liễu Thanh Chân, cũng đã ngang nhiên nói rằng hắn sẽ tới nơi này.
Phan Văn Dũng nắm chặt hơn cổ áo choàng để che gió. Hắn từ trên ngọn đồi cao nhìn xuống Quận 1.
“Bà mẹ nó chứ, đời Ám Hành Quân thực là khổ như chó mà!”
Cả Đế quốc Đại Nam có 13 trung tâm kinh tế, thì cũng sẽ có 13 tổng bộ Ám Hành Quân Đoàn. Chưa kể tới những tổng bộ trú đóng ở nước ngoài với nhiệm vụ ngoại giao kiêm gián điệp, tổng cộng cũng tới 50 có lẻ. Giữa 50 tổng bộ ấy, vì sao hắn cứ bị phân công vào những điểm nóng chí tử?
Lần trước thì ở Hải Thành. Lần này thì ở Sa Li Khan.
Phan Văn Dũng giờ cũng không còn vô danh tiểu tốt như 3 năm trước nữa. Hắn đã lên cấp Đội trưởng một Tiểu đội 10 người. Hắn cũng đã có quyền phân công và chỉ huy. Mà thực tế là hắn cũng rất thích cái cảm giác được chỉ huy người khác.
Nhưng Ám Hành Quân Đoàn cũng không có hoạt động như những tổ chức thông thường. Mang tiếng Đội trưởng, nhưng hắn cũng chỉ được chỉ đạo các đội viên qua e-mail và tin nhắn. Còn lại thì tất cả mọi người đều độc lập hành động.
Bản thân hắn trong 1 năm vừa qua cũng bị điều động chạy đi chạy lại khắp Đế quốc.
1 tuần trước, hắn còn đang thực hiện một nhiệm vụ ở gần cực Bắc, chỉ cách Hoang mạc Akajar có chừng trăm cây số mà thôi. Nội dung nhiệm vụ thì là tuyệt mật, nhưng ở đó, hắn lại gặp được Nguyễn Thế Sơn.
Tên Đại tướng này giờ đây đã tự biến mình thành một cái xác ướp di động, thực sự là quá điên rồ. Nhưng, hắn đang làm gì ở Akajar, thì Văn Dũng cũng không đoán được.
Rồi đúng một cái, cấp trên điện cho hắn, nói rằng một trong Thất Đại Môn Đồ của Phạm Viết Phương đã được mãn hạn sớm. Họ bảo hắn ngay lập tức bám đuôi tên đó.
Cấp trên cấp cho hắn một cái xe tải, bảo hắn chạy một mạch 200km, đúng 8h tối ngày 3/12, chờ Liễu Thanh Chân tại cửa trại Từ Mẫu, chở hắn về Thung lũng Sa Li Khan.
Chạy xe bon bon suốt 5 ngày trời trên đại lộ cao tốc, rốt cuộc đã băng qua cả cái Đế quốc rộng lớn, từ cực Bắc về tới cực Nam.
Thả Liễu Thanh Chân ở một thị trấn ngoài rìa, sau đó cắt cử các Ám Hành Quân ở gần đó trông chừng hắn, Phan Văn Dũng bắt đầu những công tác mới tại Thung lũng này.
Hắn rất tiếc nuối mà bỏ qua Quận 2 đầy mùi ăn chơi hưởng lạc, bỏ qua cả Quận 3 địa bàn của Vương tộc, mà dấn thân vào nơi nguy hiểm bậc nhất cái Đế quốc này.
Quận 1.
Ấn tượng đầu tiên của Văn Dũng, là nếu nghĩ Quận 2 như thiên đường công nghệ, thì Quận 1 sẽ là địa ngục công nghệ. Nó sặc mùi kim khí, khói bụi, dầu mỡ. Người ta nhìn thấy dưới chân những tòa nhà cao tầng xám xịt u ám, là những bãi phế thải bẩn thỉu.
Ở đây người ta điên cuồng nghiên cứu, điên cuồng khám phá, và sẵn sàng vứt bỏ những gì không ra kết quả.
Chi phí để dọn rác thải cao đến không tưởng, nhưng tốc độ dọn rác quả thực không bù nổi với tốc độ thải rác. Đến nỗi mà ở Quận 1 đã hình thành những bãi rác thải siêu khổng lồ, to bằng cả một thị trấn.
Đó là nói về cảnh quan. Còn về con người, lại càng thảm hơn nữa.
Mà Phan Văn Dũng làm sao có đủ tâm tư để thương cảm cho người khác? Hắn còn đang chửi đời mình không ra cái gì đây.
Giá mà được như Ám Hành Sứ Giả, có phải sung sướng hay không? Được chỉ tay năm ngón, lại được tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Cái ngày hắn gia nhập, Vương Tuyết Trinh cũng đã dần nhượng lại cái danh hiệu Ám Hành Sứ Giả mà tập trung hơn vào quản lý Ám Hành Quân Đoàn. Làm Ám Hành Sứ Giả cần sự độc lập khủng khiếp lắm, còn lui về hậu trường như Vương Tuyết Trinh thì quyền lực kì thực lại nâng lên một bậc thang.
Sau nhiều năm phục vụ, Văn Dũng cũng đã hiểu được một sự thực, rằng Ám Hành Sứ Giả và Ám Hành Quân Đoàn tuy tưởng là gần, mà kì thực lại độc lập chẳng liên quan gì mấy tới nhau. Ám Hành Quân Đoàn đúng là có nghĩa vụ phải giúp đỡ Ám Hành Sứ Giả, nhưng Ám Hành Sứ Giả vốn luôn có tự do tuyệt đối trong mọi hành động còn Ám Hành Quân Đoàn lại phải phụ thuộc rất nhiều vào Vương tộc.
Mà kì thực, tới đời Vương Tuyết Trinh, sự phân tách càng được thể hiện rõ rệt. Nếu phải lựa chọn giữa việc đơn độc ấn náu trong bóng tối, tự mình hành động vì tồn vong của Đế quốc, với việc đứng trong hậu trường quản lý Ám Hành Quân Đoàn để phụng sự cho Vương tộc, bà ta sẽ ưu tiên lựa chọn thứ hai. Đối với bà, Vương tộc và Đại Nam tuy một mà lại là hai. Bà ta sẽ đặt gia tộc lên trên cả Đế quốc.
Việc đứng về phía Vương Vũ Hoành để hạ bệ Vương Bá Thế cũng là kết quả của sự lựa chọn ấy.
Chính Vương Tuyết Trinh cũng thừa hiểu, bà ta không xứng đáng để gánh vác cái danh xưng Ám Hành Sứ Giả. Văn Dũng đoán vậy. Dù rằng sẽ không có ai phán xét, dù rằng chẳng có một định nghĩa rõ ràng rằng Ám Hành Sứ Giả phải làm gì, phải vì ai, dù rằng thời thế sẽ ủng hộ cho việc trung thành với Vương tộc, nhưng trong thâm tâm Vương Tuyết Trinh luôn hiểu rằng Ám Hành Sứ Giả vốn không phải như vậy. Dù không ai phán xét mình, bà ta vẫn sẽ phán xét chính bản thân mình. Đeo chiếc mặt nạ ấy trên mặt, chính là đang nhục mạ tính thiêng liêng của nó, nhục mạ di sản của “con người đó”.
Nhưng còn kẻ kế tục cái di sản ấy, hắn là ai?
Phan Văn Dũng không phải là không biết về Trương Minh Quang. Đều đã từng hoạt động ở Hải Thành, làm sao có chuyện hắn không biết về con người đó?
Một kẻ thay vì mang họ Vương, lại bị chính Vương Tuyết Trinh gạch ra khỏi gia phả, cũng chính là gián tiếp tước đi một thứ di sản mà hắn đáng được thừa hưởng. Nhưng bù lại, hắn lại được thừa hưởng một di sản khác.
Một di sản không nên thuộc về Vương tộc, mà nên thuộc về nhân loại. Thậm chí có thể hơn thế nữa. Rộng lớn hơn cả nhân loại.
Phan Văn Dũng thoáng nghĩ vậy. Hắn đang phục vụ cho Vương tộc, không có nghĩa là hắn sẽ bênh vực cho Vương tộc. Trong thâm tâm, hắn cũng ghét sự gò bó. Hắn thật lòng ngưỡng mộ Ám Hành Sứ Giả, không phải những kẻ đeo mặt nạ tự gọi mình là Ám Hành Sứ Giả, mà là cái khái niệm chân chính nhất của nó.
Đâu đó trong thâm tâm, hắn vẫn luôn hi vọng vào con người ấy, Trương Minh Quang, sẽ có thể cho hắn thấy được một Ám Hành Sứ Giả chân chính.
- Bảo vệ kẻ yếu, kiềm chế kẻ mạnh, trừng phạt kẻ ác, và gìn giữ cân bằng cho thế giới.
Văn Dũng lẩm bẩm câu nói ấy. Hắn vẫn cảm thấy, câu nói ấy thật sự quá là ngầu.
- Kẻ yếu có thể tự sinh tồn. Kẻ mạnh có thể gục ngã. Kẻ ác không đáng bị trừng phạt. Và thế giới này vốn đã rất cân bằng.
Một lời nói chợt vang lên ngay bên cạnh hắn.
Giật mình quay lại, chỉ thấy một thiếu niên tầm 16 tuổi đang ngồi xổm ngay bên cạnh hắn, mái tóc nhuộm hoe vàng, ăn mặc sơ sài, miệng phì phèo điếu thuốc.
- Chú em… chú em là ai? - Phan Văn Dũng giật mình nhảy lùi về phía sau. Hắn hoàn toàn không phát giác được thằng nhóc này.
Cạch!
Chợt từ sau lưng một vật ống hình trụ đã dí sát vào lưng hắn. Từ phía sau toát ra khí lực của rất nhiều người, ít nhất là phải hàng chục.
Người thiếu niên kia vứt điếu thuốc xuống đồi, đứng dậy đối mặt với hắn. Cậu ta rút từ trong người ra một khẩu súng, nhằm thẳng trán hắn, lên cò.
- Nói ra câu nói ấy, nếu anh nói được, anh sẽ thoát chết.
- Câu nói? Câu nói gì?
- Tôi cho anh 3 giây.
- Nè, khoan đã! Cho chút gợi ý coi…
- Ba…
- Nè nè!
- Hai…
- Cha mẹ cho ta thân thể! Đôi bàn tay cho ta cơm ăn!…
- Một… - Ngón tay đã siết vào cò súng.
- Thầy Phương cho ta mơ ước! - Phan Văn Dũng vừa toát hết mồ hôi hột vừa hét lên.
Cạch!
Ngón tay đã bóp cò, mà khẩu súng vốn không có đạn.
Cậu thiếu niên kia cười cười.
- Ha ha! Đùa chút thôi mà. Chào mừng anh tới Quận 1.
/700
|