Đối thủ của Nguyễn Thanh Phong đã xuất kiếm. Thanh kiếm mũi nhọn với 2 lưỡi thuôn dài, như ánh chớp đâm thẳng về phía trước.
- Tiên Thiểm.
Hà Chí Thương ngồi ở ghế giám khảo, tấm tắc gật gù. Kiếm pháp không phải là sở trường của Đại Nam, nhưng một chiêu Tiên Thiểm này tung ra, khá có bài bản.
Một giám khảo khác người Hải Thành ngồi cạnh, thấy chủ khảo gật gù tán thưởng học sinh bên mình, cũng phụ hoạ theo.
- Kiếm pháp Đại Nam, chỉ chú trọng 8 thức cơ bản, kết hợp với Bộ Pháp, là đã đủ biến hoá. Chú trọng cơ bản mới là vương đạo, không hoa mĩ cầu kì. Học sinh Cao trung, luyện được tới như vậy đã rất đáng tự hào!
Giám khảo có kinh nghiệm, nhìn thí sinh xuất kiếm, đã kịp bình phẩm 2 câu. Trên trận, kiếm cũng đã đâm tới.
Đường kiếm mượt mà, nhanh gọn, nhắm thẳng và Nguyễn Thanh Phong. Tên này còn chẳng thèm để ý, chỉ khẽ nghiêng người, động tác cũng mượt mà nhanh gọn không kém. Rốt cuộc, mũi kiếm chỉ sượt qua người hắn một cách rất tự nhiên như nó vốn phải vậy.
Các giám khảo hơi nhíu mày.
- Tiên Thiểm, có phải vì xuất kiếm quá nhanh, nên bị lệch không?
Thí sinh của Duyên Hải ngay lập tức thu chiêu, xoay người. Một đường kiếm quét ngang.
Hoành Trảm.
Một chém này, kiếm như quét ra vũ bão, lướt qua người Nguyễn Thanh Phong, chỉ thấy hắn giống như bị khí thế này quét bay, cả người lảo đảo bay về phía sau.
Trượt!
Nhìn như thể Nguyễn Thanh Phong bị chém bay, nhưng áo quần lại chẳng bị một vết xước.
Thanh Phong bị tấn công 2 lần, nhưng vẫn không có vẻ gì là chăm chú tới thực tại. Hắn còn đang ngẫm nghĩ. Rốt cuộc bức tranh của hắn còn thiếu thứ gì đó. Hắn phải nghĩ cho ra.
Đối thủ của hắn thì đã sốt ruột vô cùng. Một kiếm lại tới. Lần này kết hợp với Bộ pháp, đường kiếm càng biến hoá, càng hiểm hóc hơn nữa.
Thượng Khiêu! Lạc Trảm! Địa Kích! Hậu Thương! Thiên Bổ! Thâm Đột!
Tiên Thiểm là xuất kiếm nhanh. Hoành Trảm là chém ngang. Thượng Khiêu là hất tung. Lạc Trảm là chém từ trên xuống. Địa Kích là đâm từ dưới lên. Hậu Thương là quay người đâm kiếm. Thiên Bổ là bổ xuống. Thâm Đột là lao mình đâm kiếm.
8 chiêu thức cơ bản trong kiếm thuật Đại Nam.
…. Đều trượt!
Đặc biệt là cú Thâm Đột cuối cùng, thí sinh của Duyên Hải dồn hết sức lực lao quá sâu, bị Nguyễn Thanh Phong xiêu vẹo né qua, cuối cùng lỡ đà lao một mạch ra ngoài sàn đấu.
Các giám khảo không khỏi thở dài. Kiếm pháp rất có tiềm năng, mà sao lại để thua một cách ẩu tả như vậy.
Ngược lại, Nguyễn Thanh Phong thắng trận này mà khiến ai cũng phải lấn cấn.
Một chiến thắng rất không thuyết phục.
Nhưng cũng không ai giải thích được, hắn né tránh kiểu gì được 8 lần công kích kia.
- Chủ khảo, ngài thấy sao?
Một giám khảo quay lại hỏi Hà Chí Thương, hắn chỉ trầm ngâm. Vừa rồi, hắn có cảm nhận thấy, một cơn gió rất nhẹ thổi qua.
Nguyễn Thanh Phong thắng trận, vẫn đứng yên trên sàn đấu, vẻ mặt mơ màng. Cho tới khi trọng tài chạy tới nhắc hắn về chỗ, hắn mới giật mình.
- Ủa, được về rồi à?
- Thắng trận rồi em phải xuống để cho thí sinh khác lên chứ.
- Ủa, thắng? Ai thắng?
Trọng tài không quan tâm mấy lời nói nhảm này, vội vã xua đuổi hắn xuống đài.
Người ta bảo lên thì hắn lên, bảo xuống thì hắn xuống. Nguyễn Thanh Phong vốn là người rất nghe lời, và chả thèm quan tâm tới hoàn cảnh bên ngoài. Hắn vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cho tới khi Vương Thành Văn chạy tới chúc mừng, hắn cũng chẳng biết vì sao mình được chúc mừng.
- Vừa rồi sao anh né hay vậy? Kiếm đâm sát sạt luôn. Em cũng có học né tránh, nhưng không tự nhiên như anh?
- Hở? Né? Thấy gió to thì mình né thôi.
- Hở?
Giờ đến lượt Văn ngơ ngác.Trận đấu thứ 2 của Nguyễn Thanh Phong, cũng khó hiểu không kém gì trận thứ nhất. Đối thủ của hắn, chẳng biết vì sao, mất đà lao ra khỏi sàn đấu.
Lần này Hà Chí Thương càng nhíu mày hơn nữa. Lần này hắn lại mơ hồ cảm thấy một cơn gió, còn mạnh hơn lúc nãy.
- Chủ khảo, ngài cũng thấy chứ?
Các giám khảo khác dường như bắt đầu phát giác ra điều gì, đều quay sang hỏi ý Hà Chí Thương. Hắn chỉ lắc đầu.
- Cần theo dõi thêm 1 trận nữa. Bao giờ thì Nguyễn Thanh Phong đấu tiếp?
- Ngày mai cơ.
- Cố gắng thay đổi lịch, cho em ấy đấu ngay trong hôm nay đi.Đối với ban giám khảo, đổi lịch là chuyện nhỏ. Thế là sau đó 3 trận, Nguyễn Thanh Phong lại được đấu tiếp.
Lần này, là một học sinh cứng cựa hơn đến từ Phong Ba.
Vũ Việt.
Thành tích chung xếp top 30 toàn kì thi. Tính riêng trong Phong Ba, cũng xếp top 5. Ở Hải Thành cũng là một học sinh có tiếng. Thể thao giỏi. Khoa học giỏi. Lại trải qua đào tạo khắc nghiệt như trong quân đội. Các điểm mạnh không phải quá xuất chúng, nhưng các điểm yếu cũng không có nhiều. Có thể coi là một học sinh toàn diện.
Một đối thủ như vậy, mới đủ sức để quan sát sức mạnh thật sự của Nguyễn Thanh Phong.
- Vũ Việt có phong cách chuyên nghiệp đặc trưng của Phong Ba. Rất ít động tác thừa, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào tính thực dụng cao.
- Đấu với một đối thủ như vậy, rất khó để né tránh.
Các giám khảo lại xì xào bàn tán. Vũ Việt giỏi thì ai cũng biết rồi, nhưng người ta quan tâm tới Nguyễn Thanh Phong nhiều hơn. Một học sinh Sơ trung 13 tuổi có năng lực bí ẩn, bắt mắt hơn nhiều một học sinh Cao trung mà người ta đã biết hết giới hạn.
Nhiều giáo viên của Phong Ba cũng bình luận.
- Vũ Việt là một đứa chăm chỉ hơn bất cứ ai. Chính vì chăm chỉ như vậy mà một đứa có tư chất bình thường cũng đã đạt tới được trình độ này. Dù sau này khả năng đột phá của nó không cao, nhưng ít ra cũng kiếm được một công việc ổn thoả.
- Bản thân tôi cũng thích những đứa chăm chỉ. Này cô...
Bọn họ lại gọi một giáo viên của Cẩm Giang tới bắt chuyện.
- Nguyễn Thanh Phong là học sinh thế nào vậy?
Ai dè giáo viên này bĩu môi.
- Thằng đó ấy hả? Lười biếng, đầu óc thì trên mây, hay cúp tiết trốn học để chạy lên mái nhà ngồi thơ thẩn một mình. Nếu không vì thành tích của nó tốt, người ta đã đuổi cổ nó rồi! Để nó mang đồng phục Cẩm Giang đúng là xấu hổ mà! Tôi chỉ mong học sinh các anh đánh nó thật đau để nó rơi xuống Trái đất giùm!
Các thầy giáo Phong Ba hai mắt nhìn nhau. Người Bắc Hà vốn quen lễ nghĩa, giỏi xã giao, thường xuyên khen người chứ ít khi nào chê người, lại có tính bao che mạnh. Vậy mà một nữ giáo viên lịch thiệp khả ái lại có thể nói về học sinh của mình như thế, thật là hiếm thấy.
Bốp!!
Trên sân đấu, trận đấu cũng đã bắt đầu. Và một tích tắc sau, người ta nghe thấy một tiếng bốp vang giòn. Nguyễn Thanh Phong đã bị Vũ Việt “tặng” một quả đấm vào mặt, ngã lăn quay.
- Đánh hay lắm!!
Cô giáo của Giáo phường Cẩm Giang kia không kìm được reo lên một tiếng vui mừng.
Các thầy giáo Phong Ba toát mồ hôi hột.
Phải ức chế tới nhường nào thì lúc này mới bất chấp thiên hạ mà thể hiện sự hả hê lộ liễu như vậy chứ?
- Tiên Thiểm.
Hà Chí Thương ngồi ở ghế giám khảo, tấm tắc gật gù. Kiếm pháp không phải là sở trường của Đại Nam, nhưng một chiêu Tiên Thiểm này tung ra, khá có bài bản.
Một giám khảo khác người Hải Thành ngồi cạnh, thấy chủ khảo gật gù tán thưởng học sinh bên mình, cũng phụ hoạ theo.
- Kiếm pháp Đại Nam, chỉ chú trọng 8 thức cơ bản, kết hợp với Bộ Pháp, là đã đủ biến hoá. Chú trọng cơ bản mới là vương đạo, không hoa mĩ cầu kì. Học sinh Cao trung, luyện được tới như vậy đã rất đáng tự hào!
Giám khảo có kinh nghiệm, nhìn thí sinh xuất kiếm, đã kịp bình phẩm 2 câu. Trên trận, kiếm cũng đã đâm tới.
Đường kiếm mượt mà, nhanh gọn, nhắm thẳng và Nguyễn Thanh Phong. Tên này còn chẳng thèm để ý, chỉ khẽ nghiêng người, động tác cũng mượt mà nhanh gọn không kém. Rốt cuộc, mũi kiếm chỉ sượt qua người hắn một cách rất tự nhiên như nó vốn phải vậy.
Các giám khảo hơi nhíu mày.
- Tiên Thiểm, có phải vì xuất kiếm quá nhanh, nên bị lệch không?
Thí sinh của Duyên Hải ngay lập tức thu chiêu, xoay người. Một đường kiếm quét ngang.
Hoành Trảm.
Một chém này, kiếm như quét ra vũ bão, lướt qua người Nguyễn Thanh Phong, chỉ thấy hắn giống như bị khí thế này quét bay, cả người lảo đảo bay về phía sau.
Trượt!
Nhìn như thể Nguyễn Thanh Phong bị chém bay, nhưng áo quần lại chẳng bị một vết xước.
Thanh Phong bị tấn công 2 lần, nhưng vẫn không có vẻ gì là chăm chú tới thực tại. Hắn còn đang ngẫm nghĩ. Rốt cuộc bức tranh của hắn còn thiếu thứ gì đó. Hắn phải nghĩ cho ra.
Đối thủ của hắn thì đã sốt ruột vô cùng. Một kiếm lại tới. Lần này kết hợp với Bộ pháp, đường kiếm càng biến hoá, càng hiểm hóc hơn nữa.
Thượng Khiêu! Lạc Trảm! Địa Kích! Hậu Thương! Thiên Bổ! Thâm Đột!
Tiên Thiểm là xuất kiếm nhanh. Hoành Trảm là chém ngang. Thượng Khiêu là hất tung. Lạc Trảm là chém từ trên xuống. Địa Kích là đâm từ dưới lên. Hậu Thương là quay người đâm kiếm. Thiên Bổ là bổ xuống. Thâm Đột là lao mình đâm kiếm.
8 chiêu thức cơ bản trong kiếm thuật Đại Nam.
…. Đều trượt!
Đặc biệt là cú Thâm Đột cuối cùng, thí sinh của Duyên Hải dồn hết sức lực lao quá sâu, bị Nguyễn Thanh Phong xiêu vẹo né qua, cuối cùng lỡ đà lao một mạch ra ngoài sàn đấu.
Các giám khảo không khỏi thở dài. Kiếm pháp rất có tiềm năng, mà sao lại để thua một cách ẩu tả như vậy.
Ngược lại, Nguyễn Thanh Phong thắng trận này mà khiến ai cũng phải lấn cấn.
Một chiến thắng rất không thuyết phục.
Nhưng cũng không ai giải thích được, hắn né tránh kiểu gì được 8 lần công kích kia.
- Chủ khảo, ngài thấy sao?
Một giám khảo quay lại hỏi Hà Chí Thương, hắn chỉ trầm ngâm. Vừa rồi, hắn có cảm nhận thấy, một cơn gió rất nhẹ thổi qua.
Nguyễn Thanh Phong thắng trận, vẫn đứng yên trên sàn đấu, vẻ mặt mơ màng. Cho tới khi trọng tài chạy tới nhắc hắn về chỗ, hắn mới giật mình.
- Ủa, được về rồi à?
- Thắng trận rồi em phải xuống để cho thí sinh khác lên chứ.
- Ủa, thắng? Ai thắng?
Trọng tài không quan tâm mấy lời nói nhảm này, vội vã xua đuổi hắn xuống đài.
Người ta bảo lên thì hắn lên, bảo xuống thì hắn xuống. Nguyễn Thanh Phong vốn là người rất nghe lời, và chả thèm quan tâm tới hoàn cảnh bên ngoài. Hắn vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cho tới khi Vương Thành Văn chạy tới chúc mừng, hắn cũng chẳng biết vì sao mình được chúc mừng.
- Vừa rồi sao anh né hay vậy? Kiếm đâm sát sạt luôn. Em cũng có học né tránh, nhưng không tự nhiên như anh?
- Hở? Né? Thấy gió to thì mình né thôi.
- Hở?
Giờ đến lượt Văn ngơ ngác.Trận đấu thứ 2 của Nguyễn Thanh Phong, cũng khó hiểu không kém gì trận thứ nhất. Đối thủ của hắn, chẳng biết vì sao, mất đà lao ra khỏi sàn đấu.
Lần này Hà Chí Thương càng nhíu mày hơn nữa. Lần này hắn lại mơ hồ cảm thấy một cơn gió, còn mạnh hơn lúc nãy.
- Chủ khảo, ngài cũng thấy chứ?
Các giám khảo khác dường như bắt đầu phát giác ra điều gì, đều quay sang hỏi ý Hà Chí Thương. Hắn chỉ lắc đầu.
- Cần theo dõi thêm 1 trận nữa. Bao giờ thì Nguyễn Thanh Phong đấu tiếp?
- Ngày mai cơ.
- Cố gắng thay đổi lịch, cho em ấy đấu ngay trong hôm nay đi.Đối với ban giám khảo, đổi lịch là chuyện nhỏ. Thế là sau đó 3 trận, Nguyễn Thanh Phong lại được đấu tiếp.
Lần này, là một học sinh cứng cựa hơn đến từ Phong Ba.
Vũ Việt.
Thành tích chung xếp top 30 toàn kì thi. Tính riêng trong Phong Ba, cũng xếp top 5. Ở Hải Thành cũng là một học sinh có tiếng. Thể thao giỏi. Khoa học giỏi. Lại trải qua đào tạo khắc nghiệt như trong quân đội. Các điểm mạnh không phải quá xuất chúng, nhưng các điểm yếu cũng không có nhiều. Có thể coi là một học sinh toàn diện.
Một đối thủ như vậy, mới đủ sức để quan sát sức mạnh thật sự của Nguyễn Thanh Phong.
- Vũ Việt có phong cách chuyên nghiệp đặc trưng của Phong Ba. Rất ít động tác thừa, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào tính thực dụng cao.
- Đấu với một đối thủ như vậy, rất khó để né tránh.
Các giám khảo lại xì xào bàn tán. Vũ Việt giỏi thì ai cũng biết rồi, nhưng người ta quan tâm tới Nguyễn Thanh Phong nhiều hơn. Một học sinh Sơ trung 13 tuổi có năng lực bí ẩn, bắt mắt hơn nhiều một học sinh Cao trung mà người ta đã biết hết giới hạn.
Nhiều giáo viên của Phong Ba cũng bình luận.
- Vũ Việt là một đứa chăm chỉ hơn bất cứ ai. Chính vì chăm chỉ như vậy mà một đứa có tư chất bình thường cũng đã đạt tới được trình độ này. Dù sau này khả năng đột phá của nó không cao, nhưng ít ra cũng kiếm được một công việc ổn thoả.
- Bản thân tôi cũng thích những đứa chăm chỉ. Này cô...
Bọn họ lại gọi một giáo viên của Cẩm Giang tới bắt chuyện.
- Nguyễn Thanh Phong là học sinh thế nào vậy?
Ai dè giáo viên này bĩu môi.
- Thằng đó ấy hả? Lười biếng, đầu óc thì trên mây, hay cúp tiết trốn học để chạy lên mái nhà ngồi thơ thẩn một mình. Nếu không vì thành tích của nó tốt, người ta đã đuổi cổ nó rồi! Để nó mang đồng phục Cẩm Giang đúng là xấu hổ mà! Tôi chỉ mong học sinh các anh đánh nó thật đau để nó rơi xuống Trái đất giùm!
Các thầy giáo Phong Ba hai mắt nhìn nhau. Người Bắc Hà vốn quen lễ nghĩa, giỏi xã giao, thường xuyên khen người chứ ít khi nào chê người, lại có tính bao che mạnh. Vậy mà một nữ giáo viên lịch thiệp khả ái lại có thể nói về học sinh của mình như thế, thật là hiếm thấy.
Bốp!!
Trên sân đấu, trận đấu cũng đã bắt đầu. Và một tích tắc sau, người ta nghe thấy một tiếng bốp vang giòn. Nguyễn Thanh Phong đã bị Vũ Việt “tặng” một quả đấm vào mặt, ngã lăn quay.
- Đánh hay lắm!!
Cô giáo của Giáo phường Cẩm Giang kia không kìm được reo lên một tiếng vui mừng.
Các thầy giáo Phong Ba toát mồ hôi hột.
Phải ức chế tới nhường nào thì lúc này mới bất chấp thiên hạ mà thể hiện sự hả hê lộ liễu như vậy chứ?
/700
|