Khi giáo viên phụ trách hớt hơ hớt hải gọi nhân viên y tế tới nơi, Vương Thế Kiệt đã tỉnh lại đôi chút. Một đống học sinh Vô Cực quây quanh hắn ân cần hỏi thăm. Đám học sinh Kình Ngư thì xúm xít một chỗ ngơ ngác run sợ.
Vương Thế Kiệt đã tỉnh, nhưng đầu óc có vẻ vẫn còn mơ hồ. Một cước vừa rồi, khiến hắn lòng mang ám ảnh. Hắn không biết làm gì, chỉ biết giơ ngón tay chỉ thẳng về hướng Vương Thành Văn, không ngừng lắp bắp.
- Mày... mày... mày...
Đương sự Vương Thành Văn, bị một đống học sinh Vô Cực vây quanh, nhưng không có vẻ gì ăn năn hối cải.
- Làm cái gì? Làm cái gì đây? Giữa thanh thiên bạch nhật còn muốn đánh người hả?
Trần Phương Linh hùng hổ xông xáo lao vào giữa vòng vây, trợn mắt nhìn tất cả học sinh Vô Cực. Nhìn thấy Trần Phương Linh, cả lũ con trai to con xớn xác, bỗng nhiên chùn bước.
Chuyện này, dù sao cũng không phải liên quan tới bọn nó. Cỡ như Trần Phương Linh, cứ để nguyên đơn Vương Thế Kiệt tự lo liệu vậy.
Nghĩ vậy, nhưng không đứa nào dám lui về, dù sao Vương Thế Kiệt vẫn còn hằm hè ở đằng sau lưng. Thành ra cả lũ cứ vây lấy Vương Thành Văn, trừng mắt nhìn thằng này. Còn nó cứ nhởn nhơ như không có gì. Nó muốn bước tới, không ai cho nó bước tới. Nó muốn lùi về, không ai cho nó lùi về. Nó thấy nhàm chán, ngồi bệt xuống đất, lôi từ trong cặp ra... một quyển sách!
Giữa vòng vây của bao nhiêu kẻ lạ, Vương Thành Văn ung dung ngồi đọc sách, thỉnh thoảng ngáp một cái!
Hình ảnh này, khiến tất cả mọi người thất kinh. Thật sự không biết, đứa nhóc này là ai.
Một cước đá gục cả Vương Thế Kiệt, không phải chuyện đơn giản. Huyết mạch Vương tộc, dù có bị pha loãng, cũng không phải là thứ kém cỏi gì. Vương Thế Kiệt ở Vô Cực, cũng là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng đáng sợ hơn, vẫn là bối cảnh của hắn, mới khiến không ai dám trêu chọc. Một kẻ ung dung trước mắt bao người, một cước đá xỉu Vương Thế Kiệt, rồi thản nhiên ngồi đọc sách, có thể là ai? Hoạ chăng là người của Vương tộc, mới dám làm như vậy.
Vương Thành Văn? Vương Thành Văn? Liệu có phải “Vương” đó không?
Học sinh Vô Cực hãi hùng nghị luận, sau đó lục đục giở điện thoại ra search. “Gia phả Vương tộc”, sau đó kéo lên kéo xuống vài chục lần, cũng không tìm thấy cái tên “Vương Thành Văn” ở đâu cả.
Còn đang hoang mang lo sợ, đã có tiếng quát tháo từ đằng xa vọng tới.
- Sự kiện còn chưa khai mạc, đã có đánh nhau cái gì?! Đứa nào gây chuyện?!
Tiếng quát này, chính là viện trưởng Hải Dương Bùi Kiến Huy.
- Đứa nào gây chuyện, phải đuổi cổ, phải xử lý nghiêm khắc!
Tiếng quát tiếp theo, là của Trịnh Văn Dũng, viện trưởng Vô Cực. Mặt ông này đang đỏ bừng như con gà chọi.
- Bình tĩnh bình tĩnh! Trẻ con đánh nhau, có gì từ từ giải quyết!
Tiếng cười khoan khoái này là của Bạch Thanh Phương.
Chạy theo sau 3 ông này, là viện trưởng Kình Ngư Nguyễn Văn Khoái. Cái đầu bóng loáng ướt đẫm mồ hôi.
Tung tăng theo sau 4 vị trên, thì là Trần Minh Thịnh, và Trương Minh Quang.
Phía sau nữa, thì là bầu đoàn các vị viện trưởng đáng kính, đang hóng hớt chạy theo xem người khác gặp hoạ.
Lúc nãy, đang vui vẻ rượu chè gặp gỡ, một giáo viên hớt hải chạy vào phòng thông báo tin này, mà các vị nghe như sét đánh bên tai.
- Cậu quý tử Vương Thế Kiệt, bị học sinh trường Kình Ngư... đá... đá chết! Nằm sùi bọt mép ở dưới sân trường kia kìa!
Chuyện xảy ra ngay trong sân trường Hải Dương, khiến Bùi Kiến Huy không thể nào trơ mắt đứng nhìn. Chuyện lại xảy ra với học sinh Vô Cực, còn là cậu quý tử con ngài Thứ sử, khiến Trịnh Văn Dũng không thể nào không điên tiết. Hai vị trên gặp hoạ, khiến viện trưởng Phong Ba Bạch Thanh Phương không thể nào che giấu được sự vui mừng.
Còn với hiệu trưởng Kình Ngư Nguyễn Văn Khoái, ông ta đến giờ chưa lên cơn đột quỵ, đã là nỗ lực tột cùng rồi.
Đương sự là học sinh Kình Ngư, khiến Trần Thịnh không thể nào không quan tâm.
Đương sự lại là Vương Thành Văn, khiến Vương Minh Quang không thể nào không đi hóng hớt.
Dọc đường chạy tới đây, mới nghe tin Vương Thế Kiệt không có chết, chỉ bị ngất xỉu, giờ đã tỉnh dậy rồi, khiến vị nào vị nấy thở phào một hơi.
Chỉ có Vương Minh Quang là không để ý chuyện này.
“Chẳng phải là đá chết một thằng chi thứ thôi sao? Có gì mà um xùm như vậy?”
Vương Minh Quang tuy thuộc biên chế của Thanh Hải, nói về chức vụ cũng thấp hơn Thứ sử Vương Kiệt rất nhiều, nhưng hắn chưa từng coi tên này ra cái gì. Vì hắn thuộc chi chính. Hắn là con trai của Vương Tuyết Trinh. Vương Kiệt là ai? Xét theo họ hàng có khi còn là cháu của hắn. Mà họ hàng này xa tới nỗi bắn đại bác cũng không đến. Chỉ là hậu duệ của một nhánh Vương tộc từ xa xưa, được hưởng đặc ân làm người trung gian giữa chính quyền trung ương và tầng lớp cai trị địa phương mà thôi. Đối với Quang, nhà của Thứ sử Vương Kiệt, chỉ giống như một cái kho hàng. Khi nào Vương tộc cần cái gì, Vương Kiệt lại phải xì hàng ra. Ăn cũng nhiều, mà nhả ra thì cũng lắm.
Tất nhiên là điểm nhìn của mỗi người mỗi khác. Đối với học sinh Hải Thành, Thứ sử châu Quy Hoá, dòng dõi Vương tộc, vẫn như thần linh vậy. Đối với các vị viện trưởng, cũng không khác gì ông trùm. Con trai ông trùm bị đánh, thì phải cuống quýt lên mà xử lý.
Hiện nay Vương Kiệt còn chưa tới Hải Thành, mấy hôm nữa hắn mới tới đây. Nếu xử lý không ổn thoả, lại to chuyện.
Việc đầu tiên mà các vị viện trưởng đáng kính cần làm, là chạy tới xuýt xoa “cục cưng” Vương Thế Kiệt.
- Thế Kiệt à? Con không sao chứ? Có đau ở đâu không? Cần đi uống thuốc không?
- Nhân viên y tế đâu rồi? Làm ăn lề mề thế à? Chẩn đoán thử xem thế nào!
- Gọi cáng tới đây!
- Thầy gọi cho bệnh viện thành phố rồi, vài phút nữa họ sẽ tới!
- Con có thấy chóng mặt không? Số mấy đây? Để thầy xoa bóp cho con.
…
Vân vân.
Giống như nãy giờ chịu uất ức đã đủ, nay lại được ân cần thăm hỏi như mẹ xót con, Vương Thế Kiệt mới mếu máo khóc ầm lên.
- Các thầy ơi! Các thầy phải giải quyết chuyện này cho con! Thằng khốn nạn kia, con không muốn nó được đi học nữa, con muốn nó bị đuổi cổ vĩnh viễn khỏi cái thành phố này!
Vừa giãy đành đạch, Vương Thế Kiệt vừa chỉ vào Vương Thành Văn.
Thằng này đang đăm chiêu đọc sách, chợt nghe thấy người ta gọi tới mình, mới ngẩng đầu lên.
Các vị viện trưởng đã vây quanh nó, mặt hằm hè. Dù có là Nguyễn Văn Khoái, cũng không có chút thiện ý gì.
Bùi Kiến Huy bước tới, gằn giọng.
- Thấy sao?
Thằng Văn hồn nhiên trả lời.
- Gót chân em hơi tê một tí, nhưng mà không sao, cũng không đau lắm. Cám ơn thầy.
- Á há há há há há!
Vương Minh Quang không nhịn được nữa, phá ra cười.
Đám học sinh Kình Ngư, mặt mày ngơ ngác.
Bầu không khí, dần dần trở nên vô cùng khó tả.
Vương Thế Kiệt đã tỉnh, nhưng đầu óc có vẻ vẫn còn mơ hồ. Một cước vừa rồi, khiến hắn lòng mang ám ảnh. Hắn không biết làm gì, chỉ biết giơ ngón tay chỉ thẳng về hướng Vương Thành Văn, không ngừng lắp bắp.
- Mày... mày... mày...
Đương sự Vương Thành Văn, bị một đống học sinh Vô Cực vây quanh, nhưng không có vẻ gì ăn năn hối cải.
- Làm cái gì? Làm cái gì đây? Giữa thanh thiên bạch nhật còn muốn đánh người hả?
Trần Phương Linh hùng hổ xông xáo lao vào giữa vòng vây, trợn mắt nhìn tất cả học sinh Vô Cực. Nhìn thấy Trần Phương Linh, cả lũ con trai to con xớn xác, bỗng nhiên chùn bước.
Chuyện này, dù sao cũng không phải liên quan tới bọn nó. Cỡ như Trần Phương Linh, cứ để nguyên đơn Vương Thế Kiệt tự lo liệu vậy.
Nghĩ vậy, nhưng không đứa nào dám lui về, dù sao Vương Thế Kiệt vẫn còn hằm hè ở đằng sau lưng. Thành ra cả lũ cứ vây lấy Vương Thành Văn, trừng mắt nhìn thằng này. Còn nó cứ nhởn nhơ như không có gì. Nó muốn bước tới, không ai cho nó bước tới. Nó muốn lùi về, không ai cho nó lùi về. Nó thấy nhàm chán, ngồi bệt xuống đất, lôi từ trong cặp ra... một quyển sách!
Giữa vòng vây của bao nhiêu kẻ lạ, Vương Thành Văn ung dung ngồi đọc sách, thỉnh thoảng ngáp một cái!
Hình ảnh này, khiến tất cả mọi người thất kinh. Thật sự không biết, đứa nhóc này là ai.
Một cước đá gục cả Vương Thế Kiệt, không phải chuyện đơn giản. Huyết mạch Vương tộc, dù có bị pha loãng, cũng không phải là thứ kém cỏi gì. Vương Thế Kiệt ở Vô Cực, cũng là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng đáng sợ hơn, vẫn là bối cảnh của hắn, mới khiến không ai dám trêu chọc. Một kẻ ung dung trước mắt bao người, một cước đá xỉu Vương Thế Kiệt, rồi thản nhiên ngồi đọc sách, có thể là ai? Hoạ chăng là người của Vương tộc, mới dám làm như vậy.
Vương Thành Văn? Vương Thành Văn? Liệu có phải “Vương” đó không?
Học sinh Vô Cực hãi hùng nghị luận, sau đó lục đục giở điện thoại ra search. “Gia phả Vương tộc”, sau đó kéo lên kéo xuống vài chục lần, cũng không tìm thấy cái tên “Vương Thành Văn” ở đâu cả.
Còn đang hoang mang lo sợ, đã có tiếng quát tháo từ đằng xa vọng tới.
- Sự kiện còn chưa khai mạc, đã có đánh nhau cái gì?! Đứa nào gây chuyện?!
Tiếng quát này, chính là viện trưởng Hải Dương Bùi Kiến Huy.
- Đứa nào gây chuyện, phải đuổi cổ, phải xử lý nghiêm khắc!
Tiếng quát tiếp theo, là của Trịnh Văn Dũng, viện trưởng Vô Cực. Mặt ông này đang đỏ bừng như con gà chọi.
- Bình tĩnh bình tĩnh! Trẻ con đánh nhau, có gì từ từ giải quyết!
Tiếng cười khoan khoái này là của Bạch Thanh Phương.
Chạy theo sau 3 ông này, là viện trưởng Kình Ngư Nguyễn Văn Khoái. Cái đầu bóng loáng ướt đẫm mồ hôi.
Tung tăng theo sau 4 vị trên, thì là Trần Minh Thịnh, và Trương Minh Quang.
Phía sau nữa, thì là bầu đoàn các vị viện trưởng đáng kính, đang hóng hớt chạy theo xem người khác gặp hoạ.
Lúc nãy, đang vui vẻ rượu chè gặp gỡ, một giáo viên hớt hải chạy vào phòng thông báo tin này, mà các vị nghe như sét đánh bên tai.
- Cậu quý tử Vương Thế Kiệt, bị học sinh trường Kình Ngư... đá... đá chết! Nằm sùi bọt mép ở dưới sân trường kia kìa!
Chuyện xảy ra ngay trong sân trường Hải Dương, khiến Bùi Kiến Huy không thể nào trơ mắt đứng nhìn. Chuyện lại xảy ra với học sinh Vô Cực, còn là cậu quý tử con ngài Thứ sử, khiến Trịnh Văn Dũng không thể nào không điên tiết. Hai vị trên gặp hoạ, khiến viện trưởng Phong Ba Bạch Thanh Phương không thể nào che giấu được sự vui mừng.
Còn với hiệu trưởng Kình Ngư Nguyễn Văn Khoái, ông ta đến giờ chưa lên cơn đột quỵ, đã là nỗ lực tột cùng rồi.
Đương sự là học sinh Kình Ngư, khiến Trần Thịnh không thể nào không quan tâm.
Đương sự lại là Vương Thành Văn, khiến Vương Minh Quang không thể nào không đi hóng hớt.
Dọc đường chạy tới đây, mới nghe tin Vương Thế Kiệt không có chết, chỉ bị ngất xỉu, giờ đã tỉnh dậy rồi, khiến vị nào vị nấy thở phào một hơi.
Chỉ có Vương Minh Quang là không để ý chuyện này.
“Chẳng phải là đá chết một thằng chi thứ thôi sao? Có gì mà um xùm như vậy?”
Vương Minh Quang tuy thuộc biên chế của Thanh Hải, nói về chức vụ cũng thấp hơn Thứ sử Vương Kiệt rất nhiều, nhưng hắn chưa từng coi tên này ra cái gì. Vì hắn thuộc chi chính. Hắn là con trai của Vương Tuyết Trinh. Vương Kiệt là ai? Xét theo họ hàng có khi còn là cháu của hắn. Mà họ hàng này xa tới nỗi bắn đại bác cũng không đến. Chỉ là hậu duệ của một nhánh Vương tộc từ xa xưa, được hưởng đặc ân làm người trung gian giữa chính quyền trung ương và tầng lớp cai trị địa phương mà thôi. Đối với Quang, nhà của Thứ sử Vương Kiệt, chỉ giống như một cái kho hàng. Khi nào Vương tộc cần cái gì, Vương Kiệt lại phải xì hàng ra. Ăn cũng nhiều, mà nhả ra thì cũng lắm.
Tất nhiên là điểm nhìn của mỗi người mỗi khác. Đối với học sinh Hải Thành, Thứ sử châu Quy Hoá, dòng dõi Vương tộc, vẫn như thần linh vậy. Đối với các vị viện trưởng, cũng không khác gì ông trùm. Con trai ông trùm bị đánh, thì phải cuống quýt lên mà xử lý.
Hiện nay Vương Kiệt còn chưa tới Hải Thành, mấy hôm nữa hắn mới tới đây. Nếu xử lý không ổn thoả, lại to chuyện.
Việc đầu tiên mà các vị viện trưởng đáng kính cần làm, là chạy tới xuýt xoa “cục cưng” Vương Thế Kiệt.
- Thế Kiệt à? Con không sao chứ? Có đau ở đâu không? Cần đi uống thuốc không?
- Nhân viên y tế đâu rồi? Làm ăn lề mề thế à? Chẩn đoán thử xem thế nào!
- Gọi cáng tới đây!
- Thầy gọi cho bệnh viện thành phố rồi, vài phút nữa họ sẽ tới!
- Con có thấy chóng mặt không? Số mấy đây? Để thầy xoa bóp cho con.
…
Vân vân.
Giống như nãy giờ chịu uất ức đã đủ, nay lại được ân cần thăm hỏi như mẹ xót con, Vương Thế Kiệt mới mếu máo khóc ầm lên.
- Các thầy ơi! Các thầy phải giải quyết chuyện này cho con! Thằng khốn nạn kia, con không muốn nó được đi học nữa, con muốn nó bị đuổi cổ vĩnh viễn khỏi cái thành phố này!
Vừa giãy đành đạch, Vương Thế Kiệt vừa chỉ vào Vương Thành Văn.
Thằng này đang đăm chiêu đọc sách, chợt nghe thấy người ta gọi tới mình, mới ngẩng đầu lên.
Các vị viện trưởng đã vây quanh nó, mặt hằm hè. Dù có là Nguyễn Văn Khoái, cũng không có chút thiện ý gì.
Bùi Kiến Huy bước tới, gằn giọng.
- Thấy sao?
Thằng Văn hồn nhiên trả lời.
- Gót chân em hơi tê một tí, nhưng mà không sao, cũng không đau lắm. Cám ơn thầy.
- Á há há há há há!
Vương Minh Quang không nhịn được nữa, phá ra cười.
Đám học sinh Kình Ngư, mặt mày ngơ ngác.
Bầu không khí, dần dần trở nên vô cùng khó tả.
/700
|