Tháng 9 trôi qua, tháng 10 lại tới. Một tháng nay, Vương Thành Văn xuất hiện ở tất cả các đội tuyển thể dục thể thao, và chỉ làm một việc duy nhất: tập những động tác cơ bản. Không ai nghĩ tới chuyện sẽ để thằng này thi đấu chính, cho nó vào danh sách, đã là cực kì nể mặt Trần Phương Linh rồi.
Lê Thanh Bình vẫn là niềm hi vọng của cả trường Kình Ngư. Hơn nữa, không hiểu vì sao, dạo gần đây, tâm lý của Bình càng ngày càng vững vàng, càng ngày càng hưng phấn, càng chơi càng hay.
Ít ai ngờ rằng, mỗi ngày đi tập, nhìn thấy Vương Thành Văn phải ngồi ở khu vực dự bị, Lê Thanh Bình lại tưởng tượng ra, đó là Trần Thiên Anh, bị mình ném ra khỏi đội hình chính, tâm tình lại vô cùng sảng khoái. Sự có mặt của Vương Thành Văn luôn nhắc nhở Lê Thanh Bình, giờ hắn là chủ công, giờ hắn là át chủ bài, giờ hắn là niềm hi vọng của cả học viện.
Tháng 10 đến với không khí dần se lạnh. Những cơn gió từ phương Bắc thổi tới, kết hợp với khí ẩm của Hải Thành, khiến người ta buốt giá. Nhà trường lại phải phát đồng phục mùa đông cho học sinh. Nhưng Vương Thành Văn, lần đầu tập luyện thể thao, lại không được phép mặc áo khoác, vừa co ro vừa tập những động tác cơ bản.
Mọi người trong các đội nhìn vào, đều thấy Lê Thanh Bình đối xử tệ với thằng Văn quá, nhưng danh tiếng thằng này trong trường vốn không được tốt, nên ít ai thông cảm.
- Chịu lạnh một chút, nhưng sẽ rất tốt cho hệ hô hấp, và hệ đề kháng. Luyện tập quen trong thời tiết giá lạnh thế này, sau này thể lực của em sẽ vô cùng tốt.
Lê Thanh Bình chỉ nói với thằng Văn như vậy, và thằng này ngoan ngoãn nghe theo. Nó cảm thấy, anh Bình nói rất có lý.
Anh Bình, là người rất tốt.
Với suy nghĩ như vậy, mỗi lần Lê Thanh Bình bắt nó đập bóng hàng nghìn cái, hay bắt nó tập khua chân mấy nghìn lần trên cạn, hay tập chạy mấy chục vòng, nó đều răm rắp nghe theo. Vì nó thấy, tập luyện như vậy rất tốt. Tháng 10 dần qua đi, tháng 11 lại tới, khiến hầu như tất cả người dân Hải Thành đều đang thắc mắc, sự kiện giao lưu, rốt cuộc bao giờ mới diễn ra?
Hơn 1 tháng nay, vật giá Hải Thành tăng quá cao, mà thu nhập từ dịch vụ thì lại chưa bù được vào, khiến đời sống người dân càng thêm khốn khó. Người dân Hải Thành bắt đầu khiếu nại ầm ĩ, nói rằng ban tổ chức quá quan liêu, quá trì trệ, hay là đang cố tình câu giờ để đòi thêm ngân sách. Khiếu nại bay đầy trời, lòng dân oán thán. Lâu lắm rồi Đại Nam mới gặp phải tình trạng trì trệ thế này. Cán bộ Vương Nghiệp hoảng hốt quá, vội vàng dẹp ngay cung cách làm việc quan liêu của Bắc Hoàng, mà vội vã đốc thúc kế hoạch.
Hà Chí Thương biết mình không thể câu giờ thêm được nữa, đành tặc lưỡi lắc đầu. Hắn vốn muốn kéo dài được thêm chút ít thời gian ở Hải Thành, để tìm kiếm cô bé ngày đó. Nhưng Hải Thành quá rộng lớn, mà hệ thống thông tin của hắn, không hiểu vì sao, lại hoạt động không hiệu quả.
Lại phải nói, vì Hà Chí Thương quá thờ ơ với internet, nên mới xảy ra cơ sự này. Nếu hắn chịu khó lướt mạng xã hội của Hải Thành, sẽ nhận ra ngay cô bé hắn muốn tìm kiếm, chính là Bà chúa Hải Thành vang danh bấy lâu. Mà có ai ngờ được một cô bé ngẫu nhiên nào đó hắn gặp trên đường, lại nổi tiếng tới vậy, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Ngoài ra, mạng lưới thông tin của Hà Chí Thương lại hoạt động không hiệu quả ở Hải Thành, vì nơi đây có quá nhiều đặc thù. Nếu không tiến sâu được vào hệ thống cống ngầm, sẽ chẳng khai thác được chút thông tin nào có chiều sâu.
Bắc Hoàng nói đúng, hắn tới Đại Nam, chỉ là dân ngoại đạo. Muốn làm việc êm xuôi, cần có chất bôi trơn. Nhưng dù hắn có bôi trơn đến mức nào, nhân viên Vương Nghiệp cũng không hé răng cho hắn bất cứ thứ bí mật quan trọng nào.
Hắn chỉ có thể thở dài cảm thán về chất lượng nhân viên ở đây.
Chỉ còn một hi vọng duy nhất.
Đó là sự kiện lần này, sẽ thu hút rất nhiều người tham gia. Bắc Hoàng sẽ lại ẩn núp trong đám đông, kiên nhẫn tìm người. - Thầy Phương, ngài đang tính toán điều gì thế ạ?
Tên gia nhân của Phạm Viết Phương, bất ngờ hỏi lão. Câu hỏi này làm lão già giật cả mình.
- Hả?! Sao mày biết?
- Vì mỗi lần thầy suy nghĩ vấn đề gì, thầy lại mút kem.
- Thế đấy! Giờ thói quen của tao, cũng bị mày nắm hết rồi. Tao chỉ đang nghĩ, ra lệnh, nhờ vả, và sắp đặt, có gì khác nhau không?
- Có gì khác nhau không ấy ạ? Con không hiểu lắm?
- Ra lệnh, là tao dùng quyền lực của mình ra lệnh cho người khác, như sai mày đi lấy cho tao một cái kem nữa chẳng hạn.
Nói tới đây, tên gia nhân biết ý, chạy vào trong bếp mở tủ lạnh lấy cho lão thêm 1 que kem. Nhận que kem xong, lão mới nói tiếp.
- Vậy vì sao mày phải nghe lời tao? Là vì tao trả tiền cho mày, đúng chứ? Tiền bạc, là quyền lực. Tao có quyền lực, nên tao có thể ra lệnh.
Lão lè lưỡi mút lấy que kem, nhăn mặt vì lạnh, rồi nói tiếp.
- Tao có thể nhờ vả mày đi lấy cho tao cốc nước...
Nói đến đây, tên gia nhân lại chạy đi lấy nước cho lão.
- Vì sao tao có thể nhờ vả mày lấy nước cho tao? Vì tao già yếu sao? Hay vì mày kính trọng tao? Hay chỉ đơn giản là vì mày tốt bụng? Thứ tác động tới hành vi của mày, liệu có thể gọi, là sự đồng cảm hay không? Là cảm xúc nhỉ? Cảm xúc, cũng là một loại quyền lực.
Lão nhấp ngụm nước, sau đó bị sặc, ho sặc sụa.
- Khụ khụ. Những con cờ trong tay tao, tao sắp đặt để chúng nó nhảy múa theo ý tao, vậy có khác gì tao ra lệnh, có khác gì tao nhờ vả chúng nó không? Về mặt kết quả, không có gì khác nhau, vẫn là kẻ khác phải làm theo ý muốn của tao. Nhưng vì sao chúng nó lại tuân theo những gì tao xếp đặt, mày có biết không?
- Dạ thưa thầy, con không biết.
- Bởi vì, tao cho chúng nó thấy những thứ mà chúng nó muốn. Con người, đều hành động để đạt được điều mà chúng nó muốn. Có thể, mong muốn của chúng nó đến chính chúng nó còn không rõ, nhưng tao thì rất rõ. Tao biết rõ, chúng nó muốn cái gì. Tao nhìn thấy tất cả. Nếu có điều gì mà tao không nhìn thấy, tao sẽ nhìn chòng chọc vào cho tới khi thấy mới thôi. Đó chính là sự kiên trì. Đó là lòng quyết tâm. Sinh ra trên đời, làm thiên tài cũng được, làm người bình thường cũng thế, nếu không quyết tâm làm thứ gì đến cùng, mày sẽ chẳng bao giờ đạt được cái gì. Quyết tâm, chính là một loại quyền lực.
- Dạ vâng, thầy dạy chí phải.
- Im mồm nghe tao nói hết đã. Quyết tâm, mày nghĩ là đơn giản, đứa nào cũng nghĩ là đơn giản. Nhưng nếu quyết tâm đơn giản như vậy, thì thế giới này đã toàn những thằng thành đạt. Quyết tâm, là thứ khái niệm đáng sợ hơn mày vẫn nghĩ rất nhiều. Quyết tâm, là dù có phải đánh đổi đi tất cả mọi thứ, dù có giết chết bao nhiêu mạng người, dù có phá huỷ bao nhiêu di sản, dù có phải để mất cả thân nhân họ hàng, dù có phải dùng chính bản thân mình làm cái giá, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mục đích phía trước. Đó mới là quyết tâm. Chỉ khi nào đạt được sự quyết tâm như vậy, mày mới vượt lên được cái tầm thường của nhân loại.
- Ý thầy muốn nói tới... Vương Vũ Hoành ạ?
- Ờ hớ, mày theo hầu tao lâu, cũng dần tinh ý rồi đó nhỉ? Nhưng độ quyết tâm của thằng đó ra sao, tao vẫn còn chưa biết rõ. Dám luyện chế chính mình, dám một mình chinh phạt một quốc gia, chỉ bấy nhiêu đó, còn chưa đủ để tao hiểu rõ về nó. Tao vẫn chưa biết, thứ nó muốn, là cái gì. 10 năm nay, tao đã cố nhìn, tao đã nhìn chòng chọc vào nó, vào từng hành động của nó, nhưng tao vẫn không biết, hay đúng hơn, tao không thể hiểu, vì sao nó vẫn ôm một mong muốn bình thường tới vậy. Mày nghĩ thử xem, với một thứ mà tao không nhìn thấu, thì tao cần làm gì?
- Con... con chưa nghĩ ra...
- Tất nhiên là mày không thể nghĩ ra rồi. Mày còn ngu lắm. Cố gắng nữa đi con. Nếu không nhìn thấu được một vật, vậy thì tao kiếm một vật tương tự, rồi quan sát nó, nhìn chòng chọc vào nó. Như vậy, biết đâu tao sẽ hiểu được thằng Hoành đó muốn cái gì.
Giờ thì tên gia nhân đã hiểu. Dùng một kẻ giống hệt Vương Vũ Hoành, thí nghiệm hắn, thử thách hắn, và quan sát hắn, để tìm ra thứ kẻ đó mong muốn là gì.
- Vậy đó là toàn bộ mục đích mà thầy đang nhắm đến ạ?
- Tất nhiên là không phải. Mày vẫn suy nghĩ theo cái lối tầm thường ấy. Mục đích ấy, chỉ là một mục đích phụ mà thôi. Tao đã nói rồi, mục đích chính của tao, là được bé Linh dẫn đi ăn bánh rán. Đôi mắt của lão Phương, luôn nhìn chòng chọc vào kẻ khác, bất kể kẻ đó là ai, đến từ đâu, hay muốn đi về đâu.
Tại một căn phòng nhỏ tại Quảng Yên, đội số 1 đang ngồi chán nản chờ đợi. Chỉ thấy Trần Thiên Anh vẫn lôi ra tập tài liệu cắm cúi đọc.
Số 2 yên lặng quan sát Trần Thiên Anh đã lâu rồi. Chỉ là một tập tài liệu cấp độ Cử nhân, mà có thể khiến tên này ngấu nghiến tìm hiểu như vậy, đây là biểu hiện của sự khao khát tri thức.
Những kẻ khao khát tri thức, đều đáng sợ. Cực kì đáng sợ.
Dù có là đệ nhất sát thủ Hải Thành như số 1, cũng không hề khao khát tri thức. Thứ hắn khao khát, là giết chóc.
Một kẻ có tư chất bình thường, chỉ biết không ngừng nỗ lực vươn lên, và hắn lại vô cùng khao khát tri thức, và mang một tham vọng khổng lồ.
Số 2 biết đã có một kẻ như vậy, và kẻ đó không chỉ hắn biết, mà cả thế giới đều biết.
Hắn chợt nhận ra, vì sao Trần Thiên Anh, lại giống Vương Vũ Hoành tới vậy.
================
Chương này rất dài, đọc cho đã con mắt. Các đạo hữu đừng kêu ta ít ra chương nữa nha. Ta lấy chất lượng bù cho số lượng. Nhìn về dung lượng chữ, không ít đâu.
Trần Thiên Anh xuất hiện từ những chương đầu, nhưng mọi người có tin rằng, từ khi thiết kế ra nhân vật này, ta đã nhìn thông suốt tới tận giai đoạn này của truyện không? Phục ta chứ? Phục thì quăng cho ta vài cái đề cử nha!
Lê Thanh Bình vẫn là niềm hi vọng của cả trường Kình Ngư. Hơn nữa, không hiểu vì sao, dạo gần đây, tâm lý của Bình càng ngày càng vững vàng, càng ngày càng hưng phấn, càng chơi càng hay.
Ít ai ngờ rằng, mỗi ngày đi tập, nhìn thấy Vương Thành Văn phải ngồi ở khu vực dự bị, Lê Thanh Bình lại tưởng tượng ra, đó là Trần Thiên Anh, bị mình ném ra khỏi đội hình chính, tâm tình lại vô cùng sảng khoái. Sự có mặt của Vương Thành Văn luôn nhắc nhở Lê Thanh Bình, giờ hắn là chủ công, giờ hắn là át chủ bài, giờ hắn là niềm hi vọng của cả học viện.
Tháng 10 đến với không khí dần se lạnh. Những cơn gió từ phương Bắc thổi tới, kết hợp với khí ẩm của Hải Thành, khiến người ta buốt giá. Nhà trường lại phải phát đồng phục mùa đông cho học sinh. Nhưng Vương Thành Văn, lần đầu tập luyện thể thao, lại không được phép mặc áo khoác, vừa co ro vừa tập những động tác cơ bản.
Mọi người trong các đội nhìn vào, đều thấy Lê Thanh Bình đối xử tệ với thằng Văn quá, nhưng danh tiếng thằng này trong trường vốn không được tốt, nên ít ai thông cảm.
- Chịu lạnh một chút, nhưng sẽ rất tốt cho hệ hô hấp, và hệ đề kháng. Luyện tập quen trong thời tiết giá lạnh thế này, sau này thể lực của em sẽ vô cùng tốt.
Lê Thanh Bình chỉ nói với thằng Văn như vậy, và thằng này ngoan ngoãn nghe theo. Nó cảm thấy, anh Bình nói rất có lý.
Anh Bình, là người rất tốt.
Với suy nghĩ như vậy, mỗi lần Lê Thanh Bình bắt nó đập bóng hàng nghìn cái, hay bắt nó tập khua chân mấy nghìn lần trên cạn, hay tập chạy mấy chục vòng, nó đều răm rắp nghe theo. Vì nó thấy, tập luyện như vậy rất tốt. Tháng 10 dần qua đi, tháng 11 lại tới, khiến hầu như tất cả người dân Hải Thành đều đang thắc mắc, sự kiện giao lưu, rốt cuộc bao giờ mới diễn ra?
Hơn 1 tháng nay, vật giá Hải Thành tăng quá cao, mà thu nhập từ dịch vụ thì lại chưa bù được vào, khiến đời sống người dân càng thêm khốn khó. Người dân Hải Thành bắt đầu khiếu nại ầm ĩ, nói rằng ban tổ chức quá quan liêu, quá trì trệ, hay là đang cố tình câu giờ để đòi thêm ngân sách. Khiếu nại bay đầy trời, lòng dân oán thán. Lâu lắm rồi Đại Nam mới gặp phải tình trạng trì trệ thế này. Cán bộ Vương Nghiệp hoảng hốt quá, vội vàng dẹp ngay cung cách làm việc quan liêu của Bắc Hoàng, mà vội vã đốc thúc kế hoạch.
Hà Chí Thương biết mình không thể câu giờ thêm được nữa, đành tặc lưỡi lắc đầu. Hắn vốn muốn kéo dài được thêm chút ít thời gian ở Hải Thành, để tìm kiếm cô bé ngày đó. Nhưng Hải Thành quá rộng lớn, mà hệ thống thông tin của hắn, không hiểu vì sao, lại hoạt động không hiệu quả.
Lại phải nói, vì Hà Chí Thương quá thờ ơ với internet, nên mới xảy ra cơ sự này. Nếu hắn chịu khó lướt mạng xã hội của Hải Thành, sẽ nhận ra ngay cô bé hắn muốn tìm kiếm, chính là Bà chúa Hải Thành vang danh bấy lâu. Mà có ai ngờ được một cô bé ngẫu nhiên nào đó hắn gặp trên đường, lại nổi tiếng tới vậy, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Ngoài ra, mạng lưới thông tin của Hà Chí Thương lại hoạt động không hiệu quả ở Hải Thành, vì nơi đây có quá nhiều đặc thù. Nếu không tiến sâu được vào hệ thống cống ngầm, sẽ chẳng khai thác được chút thông tin nào có chiều sâu.
Bắc Hoàng nói đúng, hắn tới Đại Nam, chỉ là dân ngoại đạo. Muốn làm việc êm xuôi, cần có chất bôi trơn. Nhưng dù hắn có bôi trơn đến mức nào, nhân viên Vương Nghiệp cũng không hé răng cho hắn bất cứ thứ bí mật quan trọng nào.
Hắn chỉ có thể thở dài cảm thán về chất lượng nhân viên ở đây.
Chỉ còn một hi vọng duy nhất.
Đó là sự kiện lần này, sẽ thu hút rất nhiều người tham gia. Bắc Hoàng sẽ lại ẩn núp trong đám đông, kiên nhẫn tìm người. - Thầy Phương, ngài đang tính toán điều gì thế ạ?
Tên gia nhân của Phạm Viết Phương, bất ngờ hỏi lão. Câu hỏi này làm lão già giật cả mình.
- Hả?! Sao mày biết?
- Vì mỗi lần thầy suy nghĩ vấn đề gì, thầy lại mút kem.
- Thế đấy! Giờ thói quen của tao, cũng bị mày nắm hết rồi. Tao chỉ đang nghĩ, ra lệnh, nhờ vả, và sắp đặt, có gì khác nhau không?
- Có gì khác nhau không ấy ạ? Con không hiểu lắm?
- Ra lệnh, là tao dùng quyền lực của mình ra lệnh cho người khác, như sai mày đi lấy cho tao một cái kem nữa chẳng hạn.
Nói tới đây, tên gia nhân biết ý, chạy vào trong bếp mở tủ lạnh lấy cho lão thêm 1 que kem. Nhận que kem xong, lão mới nói tiếp.
- Vậy vì sao mày phải nghe lời tao? Là vì tao trả tiền cho mày, đúng chứ? Tiền bạc, là quyền lực. Tao có quyền lực, nên tao có thể ra lệnh.
Lão lè lưỡi mút lấy que kem, nhăn mặt vì lạnh, rồi nói tiếp.
- Tao có thể nhờ vả mày đi lấy cho tao cốc nước...
Nói đến đây, tên gia nhân lại chạy đi lấy nước cho lão.
- Vì sao tao có thể nhờ vả mày lấy nước cho tao? Vì tao già yếu sao? Hay vì mày kính trọng tao? Hay chỉ đơn giản là vì mày tốt bụng? Thứ tác động tới hành vi của mày, liệu có thể gọi, là sự đồng cảm hay không? Là cảm xúc nhỉ? Cảm xúc, cũng là một loại quyền lực.
Lão nhấp ngụm nước, sau đó bị sặc, ho sặc sụa.
- Khụ khụ. Những con cờ trong tay tao, tao sắp đặt để chúng nó nhảy múa theo ý tao, vậy có khác gì tao ra lệnh, có khác gì tao nhờ vả chúng nó không? Về mặt kết quả, không có gì khác nhau, vẫn là kẻ khác phải làm theo ý muốn của tao. Nhưng vì sao chúng nó lại tuân theo những gì tao xếp đặt, mày có biết không?
- Dạ thưa thầy, con không biết.
- Bởi vì, tao cho chúng nó thấy những thứ mà chúng nó muốn. Con người, đều hành động để đạt được điều mà chúng nó muốn. Có thể, mong muốn của chúng nó đến chính chúng nó còn không rõ, nhưng tao thì rất rõ. Tao biết rõ, chúng nó muốn cái gì. Tao nhìn thấy tất cả. Nếu có điều gì mà tao không nhìn thấy, tao sẽ nhìn chòng chọc vào cho tới khi thấy mới thôi. Đó chính là sự kiên trì. Đó là lòng quyết tâm. Sinh ra trên đời, làm thiên tài cũng được, làm người bình thường cũng thế, nếu không quyết tâm làm thứ gì đến cùng, mày sẽ chẳng bao giờ đạt được cái gì. Quyết tâm, chính là một loại quyền lực.
- Dạ vâng, thầy dạy chí phải.
- Im mồm nghe tao nói hết đã. Quyết tâm, mày nghĩ là đơn giản, đứa nào cũng nghĩ là đơn giản. Nhưng nếu quyết tâm đơn giản như vậy, thì thế giới này đã toàn những thằng thành đạt. Quyết tâm, là thứ khái niệm đáng sợ hơn mày vẫn nghĩ rất nhiều. Quyết tâm, là dù có phải đánh đổi đi tất cả mọi thứ, dù có giết chết bao nhiêu mạng người, dù có phá huỷ bao nhiêu di sản, dù có phải để mất cả thân nhân họ hàng, dù có phải dùng chính bản thân mình làm cái giá, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mục đích phía trước. Đó mới là quyết tâm. Chỉ khi nào đạt được sự quyết tâm như vậy, mày mới vượt lên được cái tầm thường của nhân loại.
- Ý thầy muốn nói tới... Vương Vũ Hoành ạ?
- Ờ hớ, mày theo hầu tao lâu, cũng dần tinh ý rồi đó nhỉ? Nhưng độ quyết tâm của thằng đó ra sao, tao vẫn còn chưa biết rõ. Dám luyện chế chính mình, dám một mình chinh phạt một quốc gia, chỉ bấy nhiêu đó, còn chưa đủ để tao hiểu rõ về nó. Tao vẫn chưa biết, thứ nó muốn, là cái gì. 10 năm nay, tao đã cố nhìn, tao đã nhìn chòng chọc vào nó, vào từng hành động của nó, nhưng tao vẫn không biết, hay đúng hơn, tao không thể hiểu, vì sao nó vẫn ôm một mong muốn bình thường tới vậy. Mày nghĩ thử xem, với một thứ mà tao không nhìn thấu, thì tao cần làm gì?
- Con... con chưa nghĩ ra...
- Tất nhiên là mày không thể nghĩ ra rồi. Mày còn ngu lắm. Cố gắng nữa đi con. Nếu không nhìn thấu được một vật, vậy thì tao kiếm một vật tương tự, rồi quan sát nó, nhìn chòng chọc vào nó. Như vậy, biết đâu tao sẽ hiểu được thằng Hoành đó muốn cái gì.
Giờ thì tên gia nhân đã hiểu. Dùng một kẻ giống hệt Vương Vũ Hoành, thí nghiệm hắn, thử thách hắn, và quan sát hắn, để tìm ra thứ kẻ đó mong muốn là gì.
- Vậy đó là toàn bộ mục đích mà thầy đang nhắm đến ạ?
- Tất nhiên là không phải. Mày vẫn suy nghĩ theo cái lối tầm thường ấy. Mục đích ấy, chỉ là một mục đích phụ mà thôi. Tao đã nói rồi, mục đích chính của tao, là được bé Linh dẫn đi ăn bánh rán. Đôi mắt của lão Phương, luôn nhìn chòng chọc vào kẻ khác, bất kể kẻ đó là ai, đến từ đâu, hay muốn đi về đâu.
Tại một căn phòng nhỏ tại Quảng Yên, đội số 1 đang ngồi chán nản chờ đợi. Chỉ thấy Trần Thiên Anh vẫn lôi ra tập tài liệu cắm cúi đọc.
Số 2 yên lặng quan sát Trần Thiên Anh đã lâu rồi. Chỉ là một tập tài liệu cấp độ Cử nhân, mà có thể khiến tên này ngấu nghiến tìm hiểu như vậy, đây là biểu hiện của sự khao khát tri thức.
Những kẻ khao khát tri thức, đều đáng sợ. Cực kì đáng sợ.
Dù có là đệ nhất sát thủ Hải Thành như số 1, cũng không hề khao khát tri thức. Thứ hắn khao khát, là giết chóc.
Một kẻ có tư chất bình thường, chỉ biết không ngừng nỗ lực vươn lên, và hắn lại vô cùng khao khát tri thức, và mang một tham vọng khổng lồ.
Số 2 biết đã có một kẻ như vậy, và kẻ đó không chỉ hắn biết, mà cả thế giới đều biết.
Hắn chợt nhận ra, vì sao Trần Thiên Anh, lại giống Vương Vũ Hoành tới vậy.
================
Chương này rất dài, đọc cho đã con mắt. Các đạo hữu đừng kêu ta ít ra chương nữa nha. Ta lấy chất lượng bù cho số lượng. Nhìn về dung lượng chữ, không ít đâu.
Trần Thiên Anh xuất hiện từ những chương đầu, nhưng mọi người có tin rằng, từ khi thiết kế ra nhân vật này, ta đã nhìn thông suốt tới tận giai đoạn này của truyện không? Phục ta chứ? Phục thì quăng cho ta vài cái đề cử nha!
/700
|