- Trần Phương Linh!
Hôm nay, Linh học đội tuyển xong, thì một thầy giáo chạy tới gọi cô bé. Là một thầy giáo trong khoa Thể dục.
- Em đây thầy. Có chuyện gì thế ạ?
Thầy giáo vừa hộc tốc chạy tới, giờ đang thở hổn hển.
- Em có biết, anh họ em, Trần Thiên Anh, có vấn đề gì không? Thằng bé nói kì Hội thao này sẽ không tham gia, sau đó gọi điện mà không liên lạc được. Thầy hiệu trưởng cũng lo sốt vó lên. Kì Hội thao này rất lớn, em cũng biết đấy, không chỉ có các quan chức thành phố đến xem, mà rất nhiều thế lực lớn trên Đế quốc, thậm chí cả Bắc Hà cũng có mặt. Cái này, không chỉ là vinh dự của nhà trường, mà còn rất tốt cho tiền đồ của Thiên Anh nữa! Mà sao thằng bé lại không tham gia, thật là!
Nghe thầy giáo nói vậy, Linh cũng trở nên hoảng hốt. Anh Thiên Anh, vì lý do gì mà lại không tham gia một cơ hội tốt như vậy? Cô bé vội vã rút điện thoại ra gọi cho Thiên Anh.
Tút tút tút. Số máy quý khách vừa gọi...
Quả nhiên là không nghe máy.
- Có chuyện gì vậy?
Văn đi qua, nghe loáng thoáng tới tên Thiên Anh, cũng quay lại hỏi.
- Thôi, thầy đi đây. Em là em họ nó, nếu em gặp được nó, nhớ khuyên nhủ nó cho thầy, rồi báo lại cho thầy nhé. Thầy hiệu trưởng đang điên tiết lắm, suýt chút nữa là dán cáo thị tìm người đấy.
Trần Thiên Anh, năm ngoái chỉ mới học lớp 10, đã suýt lọt top Hội thao thành phố, suýt nữa là được tham dự giải quốc gia. Năm nay lại còn là cơ hội lớn như vậy, nhà trường vẫn đinh ninh rằng Kình Ngư sẽ nở mày nở mặt vì thiên tài trẻ tuổi này.
Ai ngờ sáng nay Trần Thiên Anh gửi đúng một tờ giấy, viết rằng em có việc bận, không tham gia được.
Thầy hiệu trưởng còn tưởng ai đấy chơi khăm, còn muốn xác minh tình hình. Ai dè, gọi điện về nhà Thiên Anh, chỉ thấy một giọng lè nhè nghe máy, còn không cần biết ai với ai, đã chửi toáng lên. Thầy hiệu trưởng vô duyên vô cớ bị chửi, tức đến dồn máu lên não.
Thật ra, tham gia hay không, là quyền của mỗi học sinh, thầy cũng không cách nào can thiệp. Thầy chỉ nghĩ rằng, một cơ hội lớn thế này, một tài năng như thế, trừ khi là bị chấn thương nặng lắm, nếu không, dù có què, cũng cố mà lết đến tham dự.
“Ít ra, vẫn còn Lý Thanh Long...”
Thầy hiệu trưởng chỉ đành nghĩ đến tình huống xấu nhất, trường Kình Ngư, vẫn còn 3 Đại Thiên Vương cơ mà...
- Thầy hiệu trưởng!
Một thầy giáo dạy Sinh học lại hộc tốc chạy vào phòng.
- Sao vậy thầy? - Nhìn thấy thầy giáo Sinh học, thầy hiệu trưởng lại có linh cảm không mấy tốt lành.
- Lý Thanh Long, em ấy... em ấy từ chối vào đội tuyển Sinh, bởi vì... bởi vì...
- Bởi vì sao? - Thầy hiệu trưởng gần như quát lên.
- Em ấy phải tham gia đội múa của Cầm Dạ Nguyệt!
- Mẹ kiếp!
Thầy hiệu trưởng điên tiết đập cái bàn rầm một phát. Sống trên đời hơn 60 năm rồi, thầy thề là thầy chưa bao giờ cảm thấy tức tối đến như vậy.
- Sự kiện nghìn năm có một, cơ hội để kiếm được việc làm ngon lành, vì sao nó dám từ chối?! - Nói đến đây, thầy mới nhớ ra, Lý Thanh Long vốn là con nhà họ Lý, việc làm ăn đã vô cùng ngon lành, không cần phải đi xin việc ở đâu. Thầy lại tìm lý do khác để phát tiết. - Mà thầy cũng thật là! Học sinh như vậy, thầy phải khuyên nhủ nó một câu, tại sao lại chạy lên kể với tôi!!
- Thầy không biết chứ, tôi cũng đã chạy lên phòng múa khuyên nhủ em ấy. Nhưng em ấy vừa khóc lóc vừa quỳ xuống nói với tôi, em ấy không thể nào làm trái lời Cầm Dạ Nguyệt được, nhìn vô cùng khốn khổ, tôi cũng không nỡ...
- Lại còn Cầm Dạ Nguyệt gì ở đây? Gọi cái Cầm Dạ Nguyệt lên đây cho tôi! - Thầy tìm em ạ?
Thầy hiệu trưởng nghe giọng nói ngọt ngào, lại thấy một cô bé nữ sinh xinh đẹp, dễ mến bước vào phòng, cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.
- Em Nguyệt này, thầy tìm em hôm nay, là có 2 chuyện muốn nói.
- Dạ vâng, thầy cứ nói đi, em xin nghe ạ.
Cầm Dạ Nguyệt cứ nhìn thẳng vào thầy, làm thầy đỏ bừng cả mặt.
- Thứ nhất, là chuyện Lý Thanh Long nói, không đi thi được vì phải tham gia đội múa của em, có đúng không?
- Dạ, đúng ạ.
- Vậy em từ chối bạn ấy được không? Lý Thanh Long là hạt giống Sinh học vô cùng quý giá của trường ta, lại có chiến lực vô cùng tốt. Môn Sinh học thì không cần phải nói, giờ đến môn Thể dục, cũng cần nó gánh, vì Trần Thiên Anh không tham gia nữa rồi. Em có thể...
- Thầy thật là quá đáng! - Giọng Cầm Dạ Nguyệt bỗng run lên, nghe vô cùng oan ức.
- Ớ? - Nghe lời nói này, thầy hiệu trưởng ngây người.
- Thầy xem, Lý Thanh Long muốn gia nhập đội nào, muốn làm gì, là do em ấy tự do lựa chọn. Thầy nói như vậy, khác nào là em cố tình bắt em ấy gia nhập đội múa của em, làm sụt giảm thành tích của trường?! Thầy nói như vậy, khác nào đổ hết trách nhiệm lên em?!
Cầm Dạ Nguyệt vừa oan ức nói, hai mắt đã ươn ướt, sụt sùi khóc, khiến thầy hiệu trưởng cuống cả lên.
- Thôi... thôi được rồi... thầy... thầy... xin lỗi. Là thầy nói sai rồi... Chuyện này, em không có lỗi... để thầy... để thầy đi thuyết phục Lý Thanh Long...
Cầm Dạ Nguyệt nghe vậy, bỗng ngừng khóc, ngẩng mặt tươi cười.
- Thầy nhớ nhé, chuyện này, em không có lỗi gì hết đâu!
“Cáo già!”. Thầy hiệu trưởng cắn chặt hai hàm răng lại. Cầm Dạ Nguyệt, nổi danh ở trường Kình Ngư cũng phải vài năm nay, là mưu mô xảo quyệt, nhưng thầy vẫn không tin. Một cô học trò dễ thương như vậy, mà dám quay thầy như dế.
Giờ thì thầy dám chắc, Lý Thanh Long phải tham gia đội múa, cũng là do con bé này ép buộc. Nhưng thầy không biết làm gì khác.
- Thôi được rồi. Chuyện này, để sau hẵng nói. Vẫn còn chuyện thứ 2.
- Vâng, em nghe đây ạ.
- Sự kiện lần này, môn Nhạc cũng là môn được đem ra để giao lưu. Trình độ âm nhạc của em, cũng là niềm tự hào của trường ta, thầy mong em...
Chưa nói hết câu, đã thấy Cầm Dạ Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy.
- Thầy đừng mơ! Không thể hiện ra, người ta còn nghĩ em nguy hiểm, chứ giờ giao lưu với học sinh Bắc Hà, thầy còn bắt em so tài âm nhạc với chúng nó, thì khác nào bảo em đem hình tượng nữ thần của mình dìm xuống giếng?! Thầy đừng làm em buồn cười chứ?
Thầy hiệu trưởng tức giận đập bàn.
- Cầm Dạ Nguyệt! Thầy biết là học sinh Bắc Hà rất giỏi thi ca nhạc hoạ, nhưng mà trình độ của em cũng đâu phải là kém. Ít nhất em cũng phải cố gắng vì thể diện của nhà trường chứ? Ít nhất cũng phải cho mọi người thấy, trường ta cũng đào tạo ra được nhân tài chứ? Không cần phải so đo với dân Bắc Hà, chỉ cần sánh ngang được Vô Cực, Hải Dương, hay Phong Ba là được rồi!
Cầm Dạ Nguyệt xì môi.
- Thầy đừng hòng! Nếu chỉ đấu với 3 trường kia, thì còn được, nhưng lần này có cả học sinh Bắc Hà. Em lên đó, sẽ lại bị so sánh. Mà thầy biết, dù em có chơi đàn hay đến đâu, nếu bị so sánh tương đối như vậy, cũng sẽ không khác gì con ngốc. Mà hình tượng nữ thần của em, cũng không thể vì thế mà vứt đi được!
- Cầm Dạ Nguyệt! Thể diện của nhà trường, so với thể diện của cá nhân em, em nghĩ cái gì đáng giá hơn?!
- Tất nhiên... là thể diện của em rồi.
Cầm Dạ Nguyệt bĩu môi một cái, rồi vẫy tay bye bye thầy, tung tăng bước ra khỏi phòng.
Thầy hiệu trưởng suýt nữa lên cơn đau tim. Thầy nằm gục xuống bàn, uất hận rên lên từng cơn.
Hôm nay, Linh học đội tuyển xong, thì một thầy giáo chạy tới gọi cô bé. Là một thầy giáo trong khoa Thể dục.
- Em đây thầy. Có chuyện gì thế ạ?
Thầy giáo vừa hộc tốc chạy tới, giờ đang thở hổn hển.
- Em có biết, anh họ em, Trần Thiên Anh, có vấn đề gì không? Thằng bé nói kì Hội thao này sẽ không tham gia, sau đó gọi điện mà không liên lạc được. Thầy hiệu trưởng cũng lo sốt vó lên. Kì Hội thao này rất lớn, em cũng biết đấy, không chỉ có các quan chức thành phố đến xem, mà rất nhiều thế lực lớn trên Đế quốc, thậm chí cả Bắc Hà cũng có mặt. Cái này, không chỉ là vinh dự của nhà trường, mà còn rất tốt cho tiền đồ của Thiên Anh nữa! Mà sao thằng bé lại không tham gia, thật là!
Nghe thầy giáo nói vậy, Linh cũng trở nên hoảng hốt. Anh Thiên Anh, vì lý do gì mà lại không tham gia một cơ hội tốt như vậy? Cô bé vội vã rút điện thoại ra gọi cho Thiên Anh.
Tút tút tút. Số máy quý khách vừa gọi...
Quả nhiên là không nghe máy.
- Có chuyện gì vậy?
Văn đi qua, nghe loáng thoáng tới tên Thiên Anh, cũng quay lại hỏi.
- Thôi, thầy đi đây. Em là em họ nó, nếu em gặp được nó, nhớ khuyên nhủ nó cho thầy, rồi báo lại cho thầy nhé. Thầy hiệu trưởng đang điên tiết lắm, suýt chút nữa là dán cáo thị tìm người đấy.
Trần Thiên Anh, năm ngoái chỉ mới học lớp 10, đã suýt lọt top Hội thao thành phố, suýt nữa là được tham dự giải quốc gia. Năm nay lại còn là cơ hội lớn như vậy, nhà trường vẫn đinh ninh rằng Kình Ngư sẽ nở mày nở mặt vì thiên tài trẻ tuổi này.
Ai ngờ sáng nay Trần Thiên Anh gửi đúng một tờ giấy, viết rằng em có việc bận, không tham gia được.
Thầy hiệu trưởng còn tưởng ai đấy chơi khăm, còn muốn xác minh tình hình. Ai dè, gọi điện về nhà Thiên Anh, chỉ thấy một giọng lè nhè nghe máy, còn không cần biết ai với ai, đã chửi toáng lên. Thầy hiệu trưởng vô duyên vô cớ bị chửi, tức đến dồn máu lên não.
Thật ra, tham gia hay không, là quyền của mỗi học sinh, thầy cũng không cách nào can thiệp. Thầy chỉ nghĩ rằng, một cơ hội lớn thế này, một tài năng như thế, trừ khi là bị chấn thương nặng lắm, nếu không, dù có què, cũng cố mà lết đến tham dự.
“Ít ra, vẫn còn Lý Thanh Long...”
Thầy hiệu trưởng chỉ đành nghĩ đến tình huống xấu nhất, trường Kình Ngư, vẫn còn 3 Đại Thiên Vương cơ mà...
- Thầy hiệu trưởng!
Một thầy giáo dạy Sinh học lại hộc tốc chạy vào phòng.
- Sao vậy thầy? - Nhìn thấy thầy giáo Sinh học, thầy hiệu trưởng lại có linh cảm không mấy tốt lành.
- Lý Thanh Long, em ấy... em ấy từ chối vào đội tuyển Sinh, bởi vì... bởi vì...
- Bởi vì sao? - Thầy hiệu trưởng gần như quát lên.
- Em ấy phải tham gia đội múa của Cầm Dạ Nguyệt!
- Mẹ kiếp!
Thầy hiệu trưởng điên tiết đập cái bàn rầm một phát. Sống trên đời hơn 60 năm rồi, thầy thề là thầy chưa bao giờ cảm thấy tức tối đến như vậy.
- Sự kiện nghìn năm có một, cơ hội để kiếm được việc làm ngon lành, vì sao nó dám từ chối?! - Nói đến đây, thầy mới nhớ ra, Lý Thanh Long vốn là con nhà họ Lý, việc làm ăn đã vô cùng ngon lành, không cần phải đi xin việc ở đâu. Thầy lại tìm lý do khác để phát tiết. - Mà thầy cũng thật là! Học sinh như vậy, thầy phải khuyên nhủ nó một câu, tại sao lại chạy lên kể với tôi!!
- Thầy không biết chứ, tôi cũng đã chạy lên phòng múa khuyên nhủ em ấy. Nhưng em ấy vừa khóc lóc vừa quỳ xuống nói với tôi, em ấy không thể nào làm trái lời Cầm Dạ Nguyệt được, nhìn vô cùng khốn khổ, tôi cũng không nỡ...
- Lại còn Cầm Dạ Nguyệt gì ở đây? Gọi cái Cầm Dạ Nguyệt lên đây cho tôi! - Thầy tìm em ạ?
Thầy hiệu trưởng nghe giọng nói ngọt ngào, lại thấy một cô bé nữ sinh xinh đẹp, dễ mến bước vào phòng, cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.
- Em Nguyệt này, thầy tìm em hôm nay, là có 2 chuyện muốn nói.
- Dạ vâng, thầy cứ nói đi, em xin nghe ạ.
Cầm Dạ Nguyệt cứ nhìn thẳng vào thầy, làm thầy đỏ bừng cả mặt.
- Thứ nhất, là chuyện Lý Thanh Long nói, không đi thi được vì phải tham gia đội múa của em, có đúng không?
- Dạ, đúng ạ.
- Vậy em từ chối bạn ấy được không? Lý Thanh Long là hạt giống Sinh học vô cùng quý giá của trường ta, lại có chiến lực vô cùng tốt. Môn Sinh học thì không cần phải nói, giờ đến môn Thể dục, cũng cần nó gánh, vì Trần Thiên Anh không tham gia nữa rồi. Em có thể...
- Thầy thật là quá đáng! - Giọng Cầm Dạ Nguyệt bỗng run lên, nghe vô cùng oan ức.
- Ớ? - Nghe lời nói này, thầy hiệu trưởng ngây người.
- Thầy xem, Lý Thanh Long muốn gia nhập đội nào, muốn làm gì, là do em ấy tự do lựa chọn. Thầy nói như vậy, khác nào là em cố tình bắt em ấy gia nhập đội múa của em, làm sụt giảm thành tích của trường?! Thầy nói như vậy, khác nào đổ hết trách nhiệm lên em?!
Cầm Dạ Nguyệt vừa oan ức nói, hai mắt đã ươn ướt, sụt sùi khóc, khiến thầy hiệu trưởng cuống cả lên.
- Thôi... thôi được rồi... thầy... thầy... xin lỗi. Là thầy nói sai rồi... Chuyện này, em không có lỗi... để thầy... để thầy đi thuyết phục Lý Thanh Long...
Cầm Dạ Nguyệt nghe vậy, bỗng ngừng khóc, ngẩng mặt tươi cười.
- Thầy nhớ nhé, chuyện này, em không có lỗi gì hết đâu!
“Cáo già!”. Thầy hiệu trưởng cắn chặt hai hàm răng lại. Cầm Dạ Nguyệt, nổi danh ở trường Kình Ngư cũng phải vài năm nay, là mưu mô xảo quyệt, nhưng thầy vẫn không tin. Một cô học trò dễ thương như vậy, mà dám quay thầy như dế.
Giờ thì thầy dám chắc, Lý Thanh Long phải tham gia đội múa, cũng là do con bé này ép buộc. Nhưng thầy không biết làm gì khác.
- Thôi được rồi. Chuyện này, để sau hẵng nói. Vẫn còn chuyện thứ 2.
- Vâng, em nghe đây ạ.
- Sự kiện lần này, môn Nhạc cũng là môn được đem ra để giao lưu. Trình độ âm nhạc của em, cũng là niềm tự hào của trường ta, thầy mong em...
Chưa nói hết câu, đã thấy Cầm Dạ Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy.
- Thầy đừng mơ! Không thể hiện ra, người ta còn nghĩ em nguy hiểm, chứ giờ giao lưu với học sinh Bắc Hà, thầy còn bắt em so tài âm nhạc với chúng nó, thì khác nào bảo em đem hình tượng nữ thần của mình dìm xuống giếng?! Thầy đừng làm em buồn cười chứ?
Thầy hiệu trưởng tức giận đập bàn.
- Cầm Dạ Nguyệt! Thầy biết là học sinh Bắc Hà rất giỏi thi ca nhạc hoạ, nhưng mà trình độ của em cũng đâu phải là kém. Ít nhất em cũng phải cố gắng vì thể diện của nhà trường chứ? Ít nhất cũng phải cho mọi người thấy, trường ta cũng đào tạo ra được nhân tài chứ? Không cần phải so đo với dân Bắc Hà, chỉ cần sánh ngang được Vô Cực, Hải Dương, hay Phong Ba là được rồi!
Cầm Dạ Nguyệt xì môi.
- Thầy đừng hòng! Nếu chỉ đấu với 3 trường kia, thì còn được, nhưng lần này có cả học sinh Bắc Hà. Em lên đó, sẽ lại bị so sánh. Mà thầy biết, dù em có chơi đàn hay đến đâu, nếu bị so sánh tương đối như vậy, cũng sẽ không khác gì con ngốc. Mà hình tượng nữ thần của em, cũng không thể vì thế mà vứt đi được!
- Cầm Dạ Nguyệt! Thể diện của nhà trường, so với thể diện của cá nhân em, em nghĩ cái gì đáng giá hơn?!
- Tất nhiên... là thể diện của em rồi.
Cầm Dạ Nguyệt bĩu môi một cái, rồi vẫy tay bye bye thầy, tung tăng bước ra khỏi phòng.
Thầy hiệu trưởng suýt nữa lên cơn đau tim. Thầy nằm gục xuống bàn, uất hận rên lên từng cơn.
/700
|