- Con Gấu Béo chết tiệt, muốn o bế ta tới mức nào đây?
Trong thế giới của Kwaruh, Vương Vũ Hoành ngồi đó, không ngừng suy nghĩ. Hắn nghĩ ra tất cả 16 cách phân tích năng lực của Kwaruh, phân tích đặc điểm của thế giới này, và tin chắc rằng trong đó hẳn có một cách kiến giải đúng. Hắn tìm ra tổng cộng 23 phương án để đối phó với vấn đề này, và mỗi phương án sẽ phải đổi một cái giá khác nhau.
Hiện giờ, thứ hắn cần ưu tiên nhất là thời gian. Mà để có được thời gian, có lẽ sẽ phải đánh đổi một số yếu tố khác. - Thiên Thượng Đẳng Chú!!
Trên bầu trời Thuỷ Hành Kinh, từng dòng Cổ Ngữ xuất hiện, sáng chói như những vì sao.
- Địa Vô Đẳng Chú!!
Trên mặt đất, xuất hiện vô vàn chú ngữ.
- Nhân Đại Minh Chú!!
Lúc này, trên từng người dân Bắc Hà có mặt tại Thuỷ Hành Kinh, đều xuất hiện một kí tự, rực sáng lên. Kí tự này chỉ xuất hiện trên người, nhưng không mang lại bất cứ cảm giác gì, không có đau đớn, cũng không có thương hại.
Thậm chí từ những lá bùa được dán lên lưng Hữu Thành, đã xuất hiện một kí tự tương tự.
Ba vòng Chú Thuật, Thiên, Địa, Nhân xuất hiện tại Thuỷ Hành Kinh.
- Thiên Đạo Chúc Phúc!!
Phân thân của Hà Chí Thương vỗ mạnh hai tay vào nhau. Ba vòng Chú Thuật đồng thời bay vút lên, hoà vào nhau, quay quanh Hư Vô Thần Quan.
Grừuuuuuu!!!!!
Hư Vô Thần Quan, với 15 tầng mây xung quanh, bất chợt xuất hiện thêm một tầng mây nữa.
- Chúc Phúc để Linh Thể bước qua giới hạn!!
- Giống với lúc Vương Vũ Hoành chúc phúc cho Visshara!
- Vớ vẩn! Giống là giống thế nào? Đây là chúc phúc để Linh Thể tầng 15 bước vào tầng 16! Mà còn là thật sự bước vào tầng 16!
- Kinh dị!
- Nhưng mà... Ảo Ảnh Ma Thần là chưởng quản của tầng, nếu chỉ là bước vào tầng 16, vẫn đánh không lại!
Trên mạng, những nghị luận đã bắt đầu ầm ĩ.
- Man Khải hiến tế!!
Hà Chí Thương hô lên một tiếng. Ngay lập tức, Man Khải Ca Nương hoá thành sương khói. Sương khói lại ngưng tụ, hoá thành một cây đàn.
Hư Vô Thần Quan cầm lấy cây đàn ấy, bắt đầu gảy ra từng tiếng nhạc.
Cảnh này, khiến người Đại Nam đều sửng sốt kinh ngạc.
- Cây đàn này, sao mà giống...
- Giống Tỳ Bà Cầm, Thần Khí của chúng ta!
- Là ăn cướp sao?
- Không phải, là Tái Tạo. Bắc Hoàng đang làm nhái lại Tỳ Bà Cầm.
- Vô liêm sỉ! Đúng là dân Bắc Hà, đến cả Hoàng đế cũng làm hàng nhái!
Cây đàn này, nói là hàng nhái, nhưng do chính Bắc Hoàng hiến tế Man Khải Ca Nương để tạo ra, ít nhất cũng là nhái loại 1. Tên của nó là Man Khải Cầm. Tiếng nhạc nó cất lên, nghe ai oán đau thương không khác gì tiếng hát của Man Khải.
Hư Vô Thần Quan, vừa bước qua tầng 16, lại có Man Khải Cầm, hiên ngang đón nhận Thiên kiếp do Ảo Ảnh Ma Thần giáng xuống.
Uỳnh!!
Cuộc chiến của 2 Linh Thể tầng 16, khiến trời đất chấn động. - Oáp! Về muộn thế này, không biết mẹ có để cơm cho mình không?
Văn vừa đi trên đường, vừa che tay ngáp. Nó mệt, nó đói.
Nó nhìn lên bầu trời. Từng tầng mây vần vũ trên cao.
- Thời tiết cũng kì lạ thật ha.
Nó chỉ cảm thấy vậy mà thôi. Mây trời thiên hình vạn trạng, nó cũng không thể nào nhìn thấy hết mọi hình dáng của mây trời. Vì vậy, trời hôm nay có thất thường như thế nào, cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Chí Tôn Cường giả, có đột phá hay không, cũng là chuyện tất yếu sẽ xảy ra. Nếu không phải ngày hôm nay, sẽ là ngày khác. Nếu không phải người này, thì sẽ là người khác.
Có gì đặc biệt đâu. - Bé con, rốt cuộc cô bé là ai?!
Hà Chí Thương hãi hùng thét lớn. Hắn đang dùng hết sức để bám víu vào tầng 16, lực hút kinh dị từ phía trên hút hắn lên, làm hắn không thể nào buông lỏng.
Xa xa, Trần Phương Linh đang lơ lửng trên bầu trời, trong vòng tay bảo hộ của Ảo Ảnh Ma Thần.
Cô bé đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.
- Chết tiệt!
Phân thân của Hà Chí Thương rủa thầm. Hắn vốn không liên quan gì tới lần đột phá này, hắn không biết tại sao lại dây vào cô bé trước mặt. Sự xuất hiện của cô bé khiến mọi thứ hỗn loạn cả lên, khiến cuộc đột phá này cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Bằng kết nối tâm linh, hắn biết phân thân kia vừa chúc phúc cho Hư Vô Thần Quan. Đây đã gần như là lá bài chủ chốt sau Chúng Nhân Kính rồi, nếu còn không thể đột phá, chỉ sợ cái giá phải trả cũng kinh hoàng lắm.
Hắn cần giúp đỡ tên kia. Dù sao, cả hai đều là một.
Hà Chí Thương buông tay, để mặc cho lực hút kia hút hắn ngược trở về tầng 15.
“Ngay lúc này!”
Hắn dùng tâm niệm gửi đi một thông điệp. Phân thân kia như đã nhận được, ngay lập tức sử dụng Chúng Nhân Kính.
Chiuuuuuu!!!
Ánh sáng chói loà từ Chúng Nhân Kính, chiếu rọi xuyên qua tầng Vô thức 15, chiếu thẳng vào bức tường ngăn cách. Giả Kim Thuật, làm sao để có thể kết nối hai thế giới? Gấu Béo Kwaruh, xây dựng nên thế giới này từ đâu? Hãy suy nghĩ đi, ngươi không được phép ngừng suy nghĩ.
Vương Vũ Hoành không ngừng tự nhủ.
Không phải hắn không có biện pháp, mà là trước khi lựa chọn một biện pháp, hắn cần chắc chắn rằng biện pháp đó là đúng đắn. Và quá trình cân nhắc này cũng không được phép chậm trễ. Hắn cần thời gian.
Thứ duy nhất liên kết thế giới này, với thế giới thực tại, là cái gì?
Là chính hắn.
Là chính Vương Vũ Hoành. Hắn đang tồn tại cùng một lúc ở hai thế giới.
Cánh cổng Giả Kim Thuật, cánh cổng chuyển dịch của vật chất.
Vật chất không tự sinh ra, cũng không tự mất đi, chúng chỉ chuyển hoá từ nơi này tới nơi khác.
Thế giới của Kwaruh, cũng chỉ là vật chất. Không một sinh vật nào có thể kiến tạo nên thứ phi vật chất. Dù có là Linh Thể tầng Vô thức, cũng vẫn là vật chất. Có vật chất, mới có ý thức. Có ý thức, mới cảm nhận được vật chất.
Hắn không thể tác động được vào thế giới của Kwaruh, nhưng hắn lại có thể tác động vào bản thân mình.
Gấu Béo, ngươi nghĩ ta không dám sao?
Luyện hoá chính mình. “Cùng ta, đánh phá nó!”
Cả hai phân thân của Hà Chí Thương như cùng hét lên một lúc. Một kẻ từ tầng 16, một kẻ từ tầng 15, cả hai cùng tung một đòn toàn lực vào bức tường ngăn cách.
Ngoài đời, Hư Vô Thần Quan, cũng đang toàn lực đánh thẳng vào Ám Ảnh Ma Thần.
Uỳnhhhh!!!!!
Cả thế giới bỗng cảm thấy rợn cả tóc gáy, bởi một thứ cảm giác quái lạ chạy dọc theo từng dây thần kinh. Tất cả mọi người đều run rẩy trong lòng. Thứ cảm giác này, không thể nào nói rõ.
Mỗi lần có Chí Tôn Cường giả đột phá, đều như vậy. Mà mỗi lần, dị tượng lại càng ngày càng kinh khủng.
Bắc Hoàng, có thể đột phá sao?
Hắn... đã thất bại.
Từ trên màn hình, chỉ thấy Man Khải Cầm tan nát, Hư Vô Thần Quan thương tích đầy người. Ảo Ảnh Ma Thần vẫn sừng sững trên bầu trời, bất khả xâm phạm.
Phân thân của Bắc Hoàng ở tầng 16, cũng thê thảm không kém.
“Lại một lần nữa!”
Hà Chí Thương hét lên. Cả 2 phân thân, lại cùng ra đòn.
Nhưng đúng lúc này, ở Đại Nam, đã xuất hiện dị tượng. Đám mây lỏng sệt trên bầu trời Long Thành, nãy giờ đang ngưng trệ, bỗng nhiên lại chuyển động. Quay tròn, quay tròn. Không ngừng ngưng tụ về tâm. Càng ngày càng nhanh. Nhanh tới chóng mặt. Sau đó, tất cả thứ chất lỏng sệt ấy bị hút về chiếc mai rùa. Sau đó, cả cái mai rùa cũng bị co rút lại, biến thành... một hạt cát.
Một hạt cát vàng!
Một hạt cát vàng sáng chói loá giữa trời đêm.
Từ Đế Vương Cung, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.
Vương Vũ Hoành, từ trong hư không xuất hiện, thân thể không chút nào tổn thương, nhưng vẻ mặt lại nhẽ nhõm như vừa thoát khỏi đại hoạ.
Hắn đưa tay nắm lấy hạt cát vàng.
Lúc này, không còn vật gì che chắn, Thiên kiếp toàn lực giáng xuống.
Tất cả mọi người che mắt, bịt tai, lòng run rẩy.
Không có một âm thanh nào phát ra. Toàn bộ Thiên kiếp, bị hút hết vào hạt cát nhỏ, biến mất không chút dấu vết.
Thiên kiếp... đã tan!
Trong thế giới của Kwaruh, Vương Vũ Hoành ngồi đó, không ngừng suy nghĩ. Hắn nghĩ ra tất cả 16 cách phân tích năng lực của Kwaruh, phân tích đặc điểm của thế giới này, và tin chắc rằng trong đó hẳn có một cách kiến giải đúng. Hắn tìm ra tổng cộng 23 phương án để đối phó với vấn đề này, và mỗi phương án sẽ phải đổi một cái giá khác nhau.
Hiện giờ, thứ hắn cần ưu tiên nhất là thời gian. Mà để có được thời gian, có lẽ sẽ phải đánh đổi một số yếu tố khác. - Thiên Thượng Đẳng Chú!!
Trên bầu trời Thuỷ Hành Kinh, từng dòng Cổ Ngữ xuất hiện, sáng chói như những vì sao.
- Địa Vô Đẳng Chú!!
Trên mặt đất, xuất hiện vô vàn chú ngữ.
- Nhân Đại Minh Chú!!
Lúc này, trên từng người dân Bắc Hà có mặt tại Thuỷ Hành Kinh, đều xuất hiện một kí tự, rực sáng lên. Kí tự này chỉ xuất hiện trên người, nhưng không mang lại bất cứ cảm giác gì, không có đau đớn, cũng không có thương hại.
Thậm chí từ những lá bùa được dán lên lưng Hữu Thành, đã xuất hiện một kí tự tương tự.
Ba vòng Chú Thuật, Thiên, Địa, Nhân xuất hiện tại Thuỷ Hành Kinh.
- Thiên Đạo Chúc Phúc!!
Phân thân của Hà Chí Thương vỗ mạnh hai tay vào nhau. Ba vòng Chú Thuật đồng thời bay vút lên, hoà vào nhau, quay quanh Hư Vô Thần Quan.
Grừuuuuuu!!!!!
Hư Vô Thần Quan, với 15 tầng mây xung quanh, bất chợt xuất hiện thêm một tầng mây nữa.
- Chúc Phúc để Linh Thể bước qua giới hạn!!
- Giống với lúc Vương Vũ Hoành chúc phúc cho Visshara!
- Vớ vẩn! Giống là giống thế nào? Đây là chúc phúc để Linh Thể tầng 15 bước vào tầng 16! Mà còn là thật sự bước vào tầng 16!
- Kinh dị!
- Nhưng mà... Ảo Ảnh Ma Thần là chưởng quản của tầng, nếu chỉ là bước vào tầng 16, vẫn đánh không lại!
Trên mạng, những nghị luận đã bắt đầu ầm ĩ.
- Man Khải hiến tế!!
Hà Chí Thương hô lên một tiếng. Ngay lập tức, Man Khải Ca Nương hoá thành sương khói. Sương khói lại ngưng tụ, hoá thành một cây đàn.
Hư Vô Thần Quan cầm lấy cây đàn ấy, bắt đầu gảy ra từng tiếng nhạc.
Cảnh này, khiến người Đại Nam đều sửng sốt kinh ngạc.
- Cây đàn này, sao mà giống...
- Giống Tỳ Bà Cầm, Thần Khí của chúng ta!
- Là ăn cướp sao?
- Không phải, là Tái Tạo. Bắc Hoàng đang làm nhái lại Tỳ Bà Cầm.
- Vô liêm sỉ! Đúng là dân Bắc Hà, đến cả Hoàng đế cũng làm hàng nhái!
Cây đàn này, nói là hàng nhái, nhưng do chính Bắc Hoàng hiến tế Man Khải Ca Nương để tạo ra, ít nhất cũng là nhái loại 1. Tên của nó là Man Khải Cầm. Tiếng nhạc nó cất lên, nghe ai oán đau thương không khác gì tiếng hát của Man Khải.
Hư Vô Thần Quan, vừa bước qua tầng 16, lại có Man Khải Cầm, hiên ngang đón nhận Thiên kiếp do Ảo Ảnh Ma Thần giáng xuống.
Uỳnh!!
Cuộc chiến của 2 Linh Thể tầng 16, khiến trời đất chấn động. - Oáp! Về muộn thế này, không biết mẹ có để cơm cho mình không?
Văn vừa đi trên đường, vừa che tay ngáp. Nó mệt, nó đói.
Nó nhìn lên bầu trời. Từng tầng mây vần vũ trên cao.
- Thời tiết cũng kì lạ thật ha.
Nó chỉ cảm thấy vậy mà thôi. Mây trời thiên hình vạn trạng, nó cũng không thể nào nhìn thấy hết mọi hình dáng của mây trời. Vì vậy, trời hôm nay có thất thường như thế nào, cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Chí Tôn Cường giả, có đột phá hay không, cũng là chuyện tất yếu sẽ xảy ra. Nếu không phải ngày hôm nay, sẽ là ngày khác. Nếu không phải người này, thì sẽ là người khác.
Có gì đặc biệt đâu. - Bé con, rốt cuộc cô bé là ai?!
Hà Chí Thương hãi hùng thét lớn. Hắn đang dùng hết sức để bám víu vào tầng 16, lực hút kinh dị từ phía trên hút hắn lên, làm hắn không thể nào buông lỏng.
Xa xa, Trần Phương Linh đang lơ lửng trên bầu trời, trong vòng tay bảo hộ của Ảo Ảnh Ma Thần.
Cô bé đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.
- Chết tiệt!
Phân thân của Hà Chí Thương rủa thầm. Hắn vốn không liên quan gì tới lần đột phá này, hắn không biết tại sao lại dây vào cô bé trước mặt. Sự xuất hiện của cô bé khiến mọi thứ hỗn loạn cả lên, khiến cuộc đột phá này cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Bằng kết nối tâm linh, hắn biết phân thân kia vừa chúc phúc cho Hư Vô Thần Quan. Đây đã gần như là lá bài chủ chốt sau Chúng Nhân Kính rồi, nếu còn không thể đột phá, chỉ sợ cái giá phải trả cũng kinh hoàng lắm.
Hắn cần giúp đỡ tên kia. Dù sao, cả hai đều là một.
Hà Chí Thương buông tay, để mặc cho lực hút kia hút hắn ngược trở về tầng 15.
“Ngay lúc này!”
Hắn dùng tâm niệm gửi đi một thông điệp. Phân thân kia như đã nhận được, ngay lập tức sử dụng Chúng Nhân Kính.
Chiuuuuuu!!!
Ánh sáng chói loà từ Chúng Nhân Kính, chiếu rọi xuyên qua tầng Vô thức 15, chiếu thẳng vào bức tường ngăn cách. Giả Kim Thuật, làm sao để có thể kết nối hai thế giới? Gấu Béo Kwaruh, xây dựng nên thế giới này từ đâu? Hãy suy nghĩ đi, ngươi không được phép ngừng suy nghĩ.
Vương Vũ Hoành không ngừng tự nhủ.
Không phải hắn không có biện pháp, mà là trước khi lựa chọn một biện pháp, hắn cần chắc chắn rằng biện pháp đó là đúng đắn. Và quá trình cân nhắc này cũng không được phép chậm trễ. Hắn cần thời gian.
Thứ duy nhất liên kết thế giới này, với thế giới thực tại, là cái gì?
Là chính hắn.
Là chính Vương Vũ Hoành. Hắn đang tồn tại cùng một lúc ở hai thế giới.
Cánh cổng Giả Kim Thuật, cánh cổng chuyển dịch của vật chất.
Vật chất không tự sinh ra, cũng không tự mất đi, chúng chỉ chuyển hoá từ nơi này tới nơi khác.
Thế giới của Kwaruh, cũng chỉ là vật chất. Không một sinh vật nào có thể kiến tạo nên thứ phi vật chất. Dù có là Linh Thể tầng Vô thức, cũng vẫn là vật chất. Có vật chất, mới có ý thức. Có ý thức, mới cảm nhận được vật chất.
Hắn không thể tác động được vào thế giới của Kwaruh, nhưng hắn lại có thể tác động vào bản thân mình.
Gấu Béo, ngươi nghĩ ta không dám sao?
Luyện hoá chính mình. “Cùng ta, đánh phá nó!”
Cả hai phân thân của Hà Chí Thương như cùng hét lên một lúc. Một kẻ từ tầng 16, một kẻ từ tầng 15, cả hai cùng tung một đòn toàn lực vào bức tường ngăn cách.
Ngoài đời, Hư Vô Thần Quan, cũng đang toàn lực đánh thẳng vào Ám Ảnh Ma Thần.
Uỳnhhhh!!!!!
Cả thế giới bỗng cảm thấy rợn cả tóc gáy, bởi một thứ cảm giác quái lạ chạy dọc theo từng dây thần kinh. Tất cả mọi người đều run rẩy trong lòng. Thứ cảm giác này, không thể nào nói rõ.
Mỗi lần có Chí Tôn Cường giả đột phá, đều như vậy. Mà mỗi lần, dị tượng lại càng ngày càng kinh khủng.
Bắc Hoàng, có thể đột phá sao?
Hắn... đã thất bại.
Từ trên màn hình, chỉ thấy Man Khải Cầm tan nát, Hư Vô Thần Quan thương tích đầy người. Ảo Ảnh Ma Thần vẫn sừng sững trên bầu trời, bất khả xâm phạm.
Phân thân của Bắc Hoàng ở tầng 16, cũng thê thảm không kém.
“Lại một lần nữa!”
Hà Chí Thương hét lên. Cả 2 phân thân, lại cùng ra đòn.
Nhưng đúng lúc này, ở Đại Nam, đã xuất hiện dị tượng. Đám mây lỏng sệt trên bầu trời Long Thành, nãy giờ đang ngưng trệ, bỗng nhiên lại chuyển động. Quay tròn, quay tròn. Không ngừng ngưng tụ về tâm. Càng ngày càng nhanh. Nhanh tới chóng mặt. Sau đó, tất cả thứ chất lỏng sệt ấy bị hút về chiếc mai rùa. Sau đó, cả cái mai rùa cũng bị co rút lại, biến thành... một hạt cát.
Một hạt cát vàng!
Một hạt cát vàng sáng chói loá giữa trời đêm.
Từ Đế Vương Cung, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.
Vương Vũ Hoành, từ trong hư không xuất hiện, thân thể không chút nào tổn thương, nhưng vẻ mặt lại nhẽ nhõm như vừa thoát khỏi đại hoạ.
Hắn đưa tay nắm lấy hạt cát vàng.
Lúc này, không còn vật gì che chắn, Thiên kiếp toàn lực giáng xuống.
Tất cả mọi người che mắt, bịt tai, lòng run rẩy.
Không có một âm thanh nào phát ra. Toàn bộ Thiên kiếp, bị hút hết vào hạt cát nhỏ, biến mất không chút dấu vết.
Thiên kiếp... đã tan!
/700
|