Lên xe, Vương Vũ Hoành rút 1 điếu thuốc, mời Quang. Quang không hút.
- Tay pháp y vừa rồi phân tích thú vị phết! - Hắn rít điếu thuốc.
- Em không ngờ anh cũng xướng hoạ cùng thể loại hoang tưởng như vậy được.
- Thỉnh thoảng cũng phải lắng nghe ý kiến con dân của mình chứ.
Quang không nói, chỉ phì cười. Vũ Hoành lại hỏi, lần này vẻ mặt hắn đã trở nên nghiêm túc, chứ không thoải mái như trước nữa.
- Vậy, với tư cách là chuyên gia về ám sát, cậu thấy sao?
- Hung thủ vẫn đang là học sinh, cao 1m8, đã thông qua nhiều huấn luyện chuyên nghiệp. Thông thạo Đạp Không Bộ cấp 1, thông thạo Tam Bộ, thông thạo Bộc Phá Quyền, thông minh, quyết đoán, hành động chỉn chu, nề nếp. Nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác. Hắn quan sát nạn nhân từ mái nhà 23D, nhưng nơi bắt đầu hành động lại là mái nhà 22D.
- Cậu giải thích tiếp đi.
Quang nhìn Vũ Hoành qua gương chiếu hậu. Một người sở hữu 8 học vị Tiến sĩ đang nhờ hắn giải thích. Hắn biết, đây là 1 bài kiểm tra.
- Mái nhà 23D là nơi có thể quan sát được phòng nạn nhân. điểm này tay pháp y kia nói đúng. Lúc đi qua vườn nhà 24D, em có thể nhìn thấy những dấu vết lấy đà. Nhà 23 và 24D cách nhau 3m, tầng 2 mỗi nhà cao 4m. Chạy đà nhảy lên tường nhà 24D, sau đó sử dụng Đạp Không Bộ để bay tới tầng 2 nhà 23D, chỉ cần 1 lần Đạp Không Bộ là đủ. Từ mái nhà 23D sang mái nhà 22D, cũng chỉ cần 1 lần Đạp Không Bộ. Không phải ngẫu nhiên mà hung thủ chỉ sử dụng Đạp Không Bộ cấp độ 1 nhiều lần, có thể thấy đây là phương pháp tốt nhất mà hắn có. Trên mái nhà 22D, em phát hiện thấy những dấu vết rất khó nhận ra. Là bước giậm, 3 bước tất cả, bước đầu tiên là 1m, bước thứ 2 là 2m, bước thứ 3 là 3m, tổng cộng là 6m, vừa đúng vị trí của nạn nhân. Chắc chắn là dấu vết của Tam Bộ. Nạn nhân đầu tiên là bảo vệ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ phát giác tiếng bước chân của Tam Bộ. Tuy nhiên, việc hạ sát xảy ra rất bất ngờ, không có một dấu hiệu nào được phát ra, nạn nhân chỉ vừa quay lại đã nhận 1 nhát dao vào cổ. Vậy là nạn nhân đã không nghe thấy 2 tiếng bước chân đầu tiên. Vì sao? Em nhìn thấy chiếc bộ đàm. Loại bộ đàm này mỗi 60 giây lại kêu 1 lần. Hung thủ đã lợi dụng chính tiếng kêu ấy để che đậy tiếng bước chân của mình. Đạp Không Bộ cấp 1 và Tam Bộ, đều là những kĩ thuật cỡ trung, cho thấy người sử dụng rất có thể chỉ mới là học sinh, chưa được tiếp cận với các kĩ thuật cao cấp hơn. Nhưng việc hung thủ sử dụng chúng thuần thục và hiệu quả như vậy, chứng tỏ hắn đã tính toán kĩ càng. Một kẻ làm việc thận trọng và nề nếp. Thực hiện được một nhiệm vụ khó như vậy với chỉ những kĩ năng tầm trung, ngoài việc được đào tạo bài bản, hắn còn khá là ưu tú. Đoạn sau thì khá đơn giản, hắn từ trên mái nhà tiếp cận phòng của nạn nhân người Vrahta, tung Bộc Phá Quyền kết liễu ông ta.
- Cậu phân tích rất đúng ý mình, nhưng có một chuyện mình chưa rõ ràng. Cậu làm việc ở Hải Thành lâu như vậy rồi, mình thì mới tới. Cậu có đoán được hung thủ đột nhập khu biệt thự bằng cách nào không?
- Đường cống ngầm. Ở Hải Thành, đường cống ngầm được xây dựng từ 200 năm trước và rất rộng lớn. Dưới chân mình là cả 1 thế giới ngầm, và chỉ cần 1 cái bậy nắp cống là chúng có thể xâm lăng tới bất kì chỗ nào. Thiên đường của sát thủ đó anh.
- Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?
Quang ngẫm nghĩ một chút, sau đó phì cười. Hắn trả lời.
- Dúng Phá Không Quyền từ mái nhà 23D và kết liễu nạn nhân qua cửa sổ.
Vũ Hoành cũng cười. Một vụ ám sát chưa đủ để khiến hắn phải lo nghĩ. Hắn đang bận tâm tới ý nghĩa thật sự đằng sau vụ án này. Một công dân Vrahta chết ngay tại Hải Thành, nơi đang tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh với Vrahta. Những sự liên tưởng quá lộ liễu. Hắn đã báo cho chi nhánh Vương Nghiệp tìm hiểu thân thế của nạn nhân. Nạn nhân liên quan như thế nào với cao tầng của Vrahta? Nếu gã là 1 nhân vật trọng yếu, đáng lẽ gã phải ở Đại sứ quán mới phải.
- Ở Hải Thành, ngoài Thanh Hải thuộc Vương Nghiệp của chúng ta, vẫn còn Thịnh Doanh nhỉ? - Đột nhiên hắn hỏi Quang.
- Đúng vậy anh, Thịnh Doanh, điều hành bởi Trần Thịnh. Bên đó nắm giữ khá nhiều bang hội tại đây.
- Trần Thịnh?
- Không liên quan tới Trần gia đâu anh, nhưng ông ta lại là con rể của Phạm Viết Phương.
- Khà khà.
Lại là lão cáo già Phạm Viết Phương, tộc trưởng của Phạm thị. Vương Vũ Hoành không thấy ngạc nhiên chút nào. Toàn bộ vụ ám sát này, là một câu đố. Lão cáo già rất thích ra câu đố cho người khác trả lời. Lần này, lão ta dàn xếp cả 1 vụ ám sát để khiến nó trở thành 1 câu đố. Một sở thích bệnh hoạn.
Tít! Tít!
Vương Vũ Hoành nhận được tin nhắn. Một tệp tài liệu. Hắn đọc lướt qua. Là thông tin về nạn nhân người Vrahta.
- Nạn nhân là Tiến sĩ ngành Kĩ thuật Khai thác Mỏ. Cậu có thấy mọi thứ quá lộ liễu không?
- Ý anh là sao?
- Mình cá 99% toàn bộ vụ này do lão cáo già Phương bày ra. Hung thủ chắc chắn là một sát thủ được đào tạo bởi Thịnh Doanh. Nạn nhân là Tiến sĩ Kĩ thuật Khai thác Mỏ, vào đêm bị ám sát ông ta được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Sự liên hệ quá lộ liễu đến Hội nghị Thượng đỉnh với Vrahta lần này. Cũng tức là liên quan tới vấn đề sản lượng Linh thiết của Vrahta bỗng nhiên sụt giảm. Và cậu thấy điều gì còn thiếu không?
- Nhất tộc, Nhị thị, Tam gia.
- Đúng vậy, chúng ta là Vương tộc, lão Phương là Phạm thị, vậy chỉ còn lại Trần gia. Trần Thịnh, Trần. Lão dùng chính tên của con rể mình để gợi ý cho chúng ta. Có quá nhiều từ khoá liên quan tới nhau. Vrahta, Khai thác, Linh thiết, Trần gia, Hải Thành...
- Vậy theo anh nghĩ, việc Linh thiết bỗng nhiên sụt giảm có liên quan tới Trần gia? Một sự cấu kết?
- Rất có thể. Nhưng đám Trần gia chỉ là 1 lũ thùng rỗng kêu to, thật sự không đáng để ta phải lo ngại. Anh thấy hứng thú hơn với câu hỏi: Đống Linh thiết bị sụt giảm kia ở đâu rồi?
- Là sản lượng Linh thiết năm nay vẫn như mọi năm, nhưng bằng cách nào đó chúng đã giấu đi và nói với chúng ta rằng sản lượng đã bị sụt giảm? Em nghĩ việc này rất khó. Những mỏ Linh thiết quá khổng lồ, không thể dễ dàng man thiên quá hải(1) như vậy. Cũng có thể sản lượng Linh thiết năm nay thật sự sụt giảm. Vậy thì nguyên nhân của chuyện đó là gì? - Quang đưa ra những suy luận của bản thân. Những sự kiện vĩ mô như thế này, người ngồi sau gã mới là chuyên gia.
- Lão Phương không bao giờ đưa ra những gợi ý giữa chừng. Lão muốn nhìn ta vắt óc với những câu đố của gã. Dù ta thành công hay thất bại, lão vẫn nhìn ta bằng cái nhìn cao ngạo của trưởng bối. Rồi có một ngày anh sẽ chu di cả gia tộc nhà lão!
Vũ Hoành nghiến răng. Quang nhìn hắn qua gương chiếu hậu, cười. Rất hiếm khi thấy được một biểu cảm như vậy ở Vương Vũ Hoành. Với hắn, Phạm Viết Phương vừa là địch nhân, vừa là 1 người thầy. Hắn vươn lên tới địa vị Đế vương, vốn không đội trời chung với tộc trưởng Phạm thị, nhưng lại không thể không nhắc tới sự dạy dỗ của lão.
- Ta còn bỏ sót từ khoá nào nữa chăng? - Vương Vũ Hoành trầm ngâm. Hội nghị Thượng đỉnh còn 1 tháng nữa mới kết thúc. Hắn còn 1 tháng để cân nhắc về những giả thiết trong đầu.
Chiếc xe tiếp tục chạy, hướng về Trung tâm Hội nghị.
Hôm nay, Hội nghị Thượng đỉnh với Vrahta tiếp tục diễn ra. Hộc! Hộc! Hộc!
Chiều mùng 6 tháng 6. Văn đang chạy về nhà. Chân nó đã phồng rộp lên rồi. Sáng nay nó đã chạy 3 cây số đến trường. Sau đó luyện Thấu Quyền hơn 10 nghìn lần. Giờ nó lại chạy về nhà. Nó cảm thấy chỉ trong 1 ngày mà thể lực của mình đã cao hơn trước. Sáng nó chỉ chạy được 3 cây, giờ nó đã có thể chạy hết 5 cây số để về đến nhà.
Vừa về tới nhà, nó lại ngửi thấy mùi thơm. Khác với mùi hôm qua, lần này đậm hơn, và có chút gì đó... cay cay. Bụng nó réo ọc ọc, nước miếng chảy ra. Chị Thanh đang nấu cơm. Hôm nay “hắn” lại ghé qua. Hắn lại ghé qua chợ mua đồ. Chị không từ chối hắn. Chị không biết vì sao, có lẽ là sự thương cảm. Chị biết, hắn đạt tới địa vị như hiện tại cũng là để bảo vệ 2 mẹ con chị. Bản thân hắn cũng đã phải hi sinh quá nhiều. Nhưng trớ trêu thay, địa vị ấy cũng khiến 2 người ngày càng xa cách.
Có nhiều chuyện chỉ bằng nỗ lực của bản thân thì không thể thay đổi. Chị không còn là cô gái trẻ ngây thơ lạc quan như ngày trước nữa, chị không còn mơ ước có thể thay đổi một người đàn ông, và sống vui vẻ cùng hắn bất chấp thế sự nữa. Con người không thể nào bất chấp được thế sự, mà ngược lại, thế sự sẽ tác động khủng khiếp tới con người.
Thằng Văn là cầu nối còn lại duy nhất giữa cả 2. Chị hiểu điều đó. Hắn cũng vậy. Vậy nên sự quan tâm của hắn với Văn, chị không nỡ từ chối.
Có lẽ hôm qua hắn đã quan sát thấy sự thiếu thốn trong nhà. Hôm nay hắn mang tới cả nước mắm, hạt nêm, hành tỏi,... đủ loại gia vị. Một mớ rau. Và một miếng thịt. Đều là những thứ bình thường. Như một ông chồng vẫn thường đi chợ thay vợ mình. Nhưng chị liếc mắt cũng nhận ra, đây là thịt cá sấu. Đánh bắt tại Thượng nguồn sông, giá trị cao hơn nhiều cá thu 3 sừng ngày hôm qua.
Chị nói rằng hắn có thể ở lại dùng cơm. Hắn ngẩn người một lúc. Rồi từ chối. Hắn còn Hội nghị với Vrahta. Lại là công việc. Người như hắn làm gì có thời gian rảnh rỗi. Nếu là ngày trước, chị còn có thể giận dỗi với hắn. Giờ thì khác rồi. Có lẽ do chị cũng đã trưởng thành chăng? Chị thấy thông cảm với hắn.
Giờ đã là chiều tối. Thằng Văn đi học nhóm từ sáng. Thấy nó chăm chỉ như vậy chị rất vui. Chị đang làm dở món thịt cá sấu. Cá sấu sông Than, thịt đậm màu và mùi rất hắc. Không phải ai cũng có thể chế biến được món này. Nhưng chị có thể. Không ai ngờ rằng người phụ nữ đơn thân sống cuối chợ cá lại là người có học vị rất cao về nấu nướng.
Chị đang nấu nướng thì thằng Văn về. Người nó nhễ nhại mồ hôi. Có lẽ nó lại chơi đá bóng hay trò gì đó. Mùa hè mà. Chị không hỏi. Chị bảo nó chuẩn bị dọn mâm bát.
Cá sấu sông Than là thực phẩm cấp 12 trung phẩm, lại qua tay chị chế biến, thằng Văn vừa ăn vừa xuýt xoa. Chị không ăn mấy, chị chủ yếu gắp cho nó. Hôm nay nó ăn tới 4 bát cơm. Chị thích nhất là khi thấy nó ăn ngon.
Chưa bao giờ chị thấy thằng Văn ăn nó như thế. Nó no tới mức nằm lên giường ngủ 1 mạch lăn quay. Mỗi tối nó thường phải ngồi học bài. Nhưng hôm nay có lẽ nó nô đùa bên ngoài đã mệt, lại ăn lắm như thế, chị để mặc nó ngủ.
Chị dọn mâm bát, rồi ra đầu giường, xoa đầu con. Nhìn mái tóc bù xù, cái mặt đen nhẻm của nó. Nghe nó ngáy khò khò. Khó tin rằng nó vẫn mang họ Vương, là kẻ thừa kế Vương quyền. Chị không mong rằng nó có thể trở thành bậc Đế vương hay Vĩ nhân nào, chị chỉ mong nó được sống 1 cuộc đời bình dị, và hạnh phúc, tránh xa mọi mưu mô toan tính ngoài kia. Vương Thành Văn. Đó là cái tên mà chị đặt cho nó. Trưởng thành và nên người. Chị khe khẽ hát ru nó.
- À ơi... à ời...
Trong tiếng ru của mẹ, Văn dần chìm vào giấc ngủ. Cộp!!
Linh ném tập đề dày cộp lên trước mặt nó, mặt hăm hở.
- Gì vậy?
- Đề Văn. Từ hôm nay mình sẽ ôn đề cho bạn. Đây là tất cả các đề Văn cho bậc Tiểu học kinh điển nhất mà Cố Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Mạnh đã soạn ra. Đề thi các năm của thành phố hầu như đều lấy lại từ trong các đề này. Đọc hiểu 100 đề, Luận 100 đề. Hôm nay là ngày 3/6, tính tới ngày thi là 1/7, bạn còn 27 ngày. Trong 27 ngày đó, bạn phải luyện hết 200 đề này! Mình đảm bảo trăm phần trăm bạn sẽ đỗ.
Văn nhìn tập giấy dày cộp, nuốt nước bọt cái ực. Nó run rẩy lấy 1 tờ đề ra xem. Chi chít là chữ! Ực! Mắt nó nhìn Linh như muốn xin khoan hồng.
Cô bé nhoẻn miệng cười, lắc đầu.
----------------------
(1) Man thiên quá hải: Giấu trời qua biển, một kế trong binh pháp tôn tử. Che mắt người khác để làm chuyện mờ ám.
- Tay pháp y vừa rồi phân tích thú vị phết! - Hắn rít điếu thuốc.
- Em không ngờ anh cũng xướng hoạ cùng thể loại hoang tưởng như vậy được.
- Thỉnh thoảng cũng phải lắng nghe ý kiến con dân của mình chứ.
Quang không nói, chỉ phì cười. Vũ Hoành lại hỏi, lần này vẻ mặt hắn đã trở nên nghiêm túc, chứ không thoải mái như trước nữa.
- Vậy, với tư cách là chuyên gia về ám sát, cậu thấy sao?
- Hung thủ vẫn đang là học sinh, cao 1m8, đã thông qua nhiều huấn luyện chuyên nghiệp. Thông thạo Đạp Không Bộ cấp 1, thông thạo Tam Bộ, thông thạo Bộc Phá Quyền, thông minh, quyết đoán, hành động chỉn chu, nề nếp. Nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác. Hắn quan sát nạn nhân từ mái nhà 23D, nhưng nơi bắt đầu hành động lại là mái nhà 22D.
- Cậu giải thích tiếp đi.
Quang nhìn Vũ Hoành qua gương chiếu hậu. Một người sở hữu 8 học vị Tiến sĩ đang nhờ hắn giải thích. Hắn biết, đây là 1 bài kiểm tra.
- Mái nhà 23D là nơi có thể quan sát được phòng nạn nhân. điểm này tay pháp y kia nói đúng. Lúc đi qua vườn nhà 24D, em có thể nhìn thấy những dấu vết lấy đà. Nhà 23 và 24D cách nhau 3m, tầng 2 mỗi nhà cao 4m. Chạy đà nhảy lên tường nhà 24D, sau đó sử dụng Đạp Không Bộ để bay tới tầng 2 nhà 23D, chỉ cần 1 lần Đạp Không Bộ là đủ. Từ mái nhà 23D sang mái nhà 22D, cũng chỉ cần 1 lần Đạp Không Bộ. Không phải ngẫu nhiên mà hung thủ chỉ sử dụng Đạp Không Bộ cấp độ 1 nhiều lần, có thể thấy đây là phương pháp tốt nhất mà hắn có. Trên mái nhà 22D, em phát hiện thấy những dấu vết rất khó nhận ra. Là bước giậm, 3 bước tất cả, bước đầu tiên là 1m, bước thứ 2 là 2m, bước thứ 3 là 3m, tổng cộng là 6m, vừa đúng vị trí của nạn nhân. Chắc chắn là dấu vết của Tam Bộ. Nạn nhân đầu tiên là bảo vệ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ phát giác tiếng bước chân của Tam Bộ. Tuy nhiên, việc hạ sát xảy ra rất bất ngờ, không có một dấu hiệu nào được phát ra, nạn nhân chỉ vừa quay lại đã nhận 1 nhát dao vào cổ. Vậy là nạn nhân đã không nghe thấy 2 tiếng bước chân đầu tiên. Vì sao? Em nhìn thấy chiếc bộ đàm. Loại bộ đàm này mỗi 60 giây lại kêu 1 lần. Hung thủ đã lợi dụng chính tiếng kêu ấy để che đậy tiếng bước chân của mình. Đạp Không Bộ cấp 1 và Tam Bộ, đều là những kĩ thuật cỡ trung, cho thấy người sử dụng rất có thể chỉ mới là học sinh, chưa được tiếp cận với các kĩ thuật cao cấp hơn. Nhưng việc hung thủ sử dụng chúng thuần thục và hiệu quả như vậy, chứng tỏ hắn đã tính toán kĩ càng. Một kẻ làm việc thận trọng và nề nếp. Thực hiện được một nhiệm vụ khó như vậy với chỉ những kĩ năng tầm trung, ngoài việc được đào tạo bài bản, hắn còn khá là ưu tú. Đoạn sau thì khá đơn giản, hắn từ trên mái nhà tiếp cận phòng của nạn nhân người Vrahta, tung Bộc Phá Quyền kết liễu ông ta.
- Cậu phân tích rất đúng ý mình, nhưng có một chuyện mình chưa rõ ràng. Cậu làm việc ở Hải Thành lâu như vậy rồi, mình thì mới tới. Cậu có đoán được hung thủ đột nhập khu biệt thự bằng cách nào không?
- Đường cống ngầm. Ở Hải Thành, đường cống ngầm được xây dựng từ 200 năm trước và rất rộng lớn. Dưới chân mình là cả 1 thế giới ngầm, và chỉ cần 1 cái bậy nắp cống là chúng có thể xâm lăng tới bất kì chỗ nào. Thiên đường của sát thủ đó anh.
- Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?
Quang ngẫm nghĩ một chút, sau đó phì cười. Hắn trả lời.
- Dúng Phá Không Quyền từ mái nhà 23D và kết liễu nạn nhân qua cửa sổ.
Vũ Hoành cũng cười. Một vụ ám sát chưa đủ để khiến hắn phải lo nghĩ. Hắn đang bận tâm tới ý nghĩa thật sự đằng sau vụ án này. Một công dân Vrahta chết ngay tại Hải Thành, nơi đang tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh với Vrahta. Những sự liên tưởng quá lộ liễu. Hắn đã báo cho chi nhánh Vương Nghiệp tìm hiểu thân thế của nạn nhân. Nạn nhân liên quan như thế nào với cao tầng của Vrahta? Nếu gã là 1 nhân vật trọng yếu, đáng lẽ gã phải ở Đại sứ quán mới phải.
- Ở Hải Thành, ngoài Thanh Hải thuộc Vương Nghiệp của chúng ta, vẫn còn Thịnh Doanh nhỉ? - Đột nhiên hắn hỏi Quang.
- Đúng vậy anh, Thịnh Doanh, điều hành bởi Trần Thịnh. Bên đó nắm giữ khá nhiều bang hội tại đây.
- Trần Thịnh?
- Không liên quan tới Trần gia đâu anh, nhưng ông ta lại là con rể của Phạm Viết Phương.
- Khà khà.
Lại là lão cáo già Phạm Viết Phương, tộc trưởng của Phạm thị. Vương Vũ Hoành không thấy ngạc nhiên chút nào. Toàn bộ vụ ám sát này, là một câu đố. Lão cáo già rất thích ra câu đố cho người khác trả lời. Lần này, lão ta dàn xếp cả 1 vụ ám sát để khiến nó trở thành 1 câu đố. Một sở thích bệnh hoạn.
Tít! Tít!
Vương Vũ Hoành nhận được tin nhắn. Một tệp tài liệu. Hắn đọc lướt qua. Là thông tin về nạn nhân người Vrahta.
- Nạn nhân là Tiến sĩ ngành Kĩ thuật Khai thác Mỏ. Cậu có thấy mọi thứ quá lộ liễu không?
- Ý anh là sao?
- Mình cá 99% toàn bộ vụ này do lão cáo già Phương bày ra. Hung thủ chắc chắn là một sát thủ được đào tạo bởi Thịnh Doanh. Nạn nhân là Tiến sĩ Kĩ thuật Khai thác Mỏ, vào đêm bị ám sát ông ta được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Sự liên hệ quá lộ liễu đến Hội nghị Thượng đỉnh với Vrahta lần này. Cũng tức là liên quan tới vấn đề sản lượng Linh thiết của Vrahta bỗng nhiên sụt giảm. Và cậu thấy điều gì còn thiếu không?
- Nhất tộc, Nhị thị, Tam gia.
- Đúng vậy, chúng ta là Vương tộc, lão Phương là Phạm thị, vậy chỉ còn lại Trần gia. Trần Thịnh, Trần. Lão dùng chính tên của con rể mình để gợi ý cho chúng ta. Có quá nhiều từ khoá liên quan tới nhau. Vrahta, Khai thác, Linh thiết, Trần gia, Hải Thành...
- Vậy theo anh nghĩ, việc Linh thiết bỗng nhiên sụt giảm có liên quan tới Trần gia? Một sự cấu kết?
- Rất có thể. Nhưng đám Trần gia chỉ là 1 lũ thùng rỗng kêu to, thật sự không đáng để ta phải lo ngại. Anh thấy hứng thú hơn với câu hỏi: Đống Linh thiết bị sụt giảm kia ở đâu rồi?
- Là sản lượng Linh thiết năm nay vẫn như mọi năm, nhưng bằng cách nào đó chúng đã giấu đi và nói với chúng ta rằng sản lượng đã bị sụt giảm? Em nghĩ việc này rất khó. Những mỏ Linh thiết quá khổng lồ, không thể dễ dàng man thiên quá hải(1) như vậy. Cũng có thể sản lượng Linh thiết năm nay thật sự sụt giảm. Vậy thì nguyên nhân của chuyện đó là gì? - Quang đưa ra những suy luận của bản thân. Những sự kiện vĩ mô như thế này, người ngồi sau gã mới là chuyên gia.
- Lão Phương không bao giờ đưa ra những gợi ý giữa chừng. Lão muốn nhìn ta vắt óc với những câu đố của gã. Dù ta thành công hay thất bại, lão vẫn nhìn ta bằng cái nhìn cao ngạo của trưởng bối. Rồi có một ngày anh sẽ chu di cả gia tộc nhà lão!
Vũ Hoành nghiến răng. Quang nhìn hắn qua gương chiếu hậu, cười. Rất hiếm khi thấy được một biểu cảm như vậy ở Vương Vũ Hoành. Với hắn, Phạm Viết Phương vừa là địch nhân, vừa là 1 người thầy. Hắn vươn lên tới địa vị Đế vương, vốn không đội trời chung với tộc trưởng Phạm thị, nhưng lại không thể không nhắc tới sự dạy dỗ của lão.
- Ta còn bỏ sót từ khoá nào nữa chăng? - Vương Vũ Hoành trầm ngâm. Hội nghị Thượng đỉnh còn 1 tháng nữa mới kết thúc. Hắn còn 1 tháng để cân nhắc về những giả thiết trong đầu.
Chiếc xe tiếp tục chạy, hướng về Trung tâm Hội nghị.
Hôm nay, Hội nghị Thượng đỉnh với Vrahta tiếp tục diễn ra. Hộc! Hộc! Hộc!
Chiều mùng 6 tháng 6. Văn đang chạy về nhà. Chân nó đã phồng rộp lên rồi. Sáng nay nó đã chạy 3 cây số đến trường. Sau đó luyện Thấu Quyền hơn 10 nghìn lần. Giờ nó lại chạy về nhà. Nó cảm thấy chỉ trong 1 ngày mà thể lực của mình đã cao hơn trước. Sáng nó chỉ chạy được 3 cây, giờ nó đã có thể chạy hết 5 cây số để về đến nhà.
Vừa về tới nhà, nó lại ngửi thấy mùi thơm. Khác với mùi hôm qua, lần này đậm hơn, và có chút gì đó... cay cay. Bụng nó réo ọc ọc, nước miếng chảy ra. Chị Thanh đang nấu cơm. Hôm nay “hắn” lại ghé qua. Hắn lại ghé qua chợ mua đồ. Chị không từ chối hắn. Chị không biết vì sao, có lẽ là sự thương cảm. Chị biết, hắn đạt tới địa vị như hiện tại cũng là để bảo vệ 2 mẹ con chị. Bản thân hắn cũng đã phải hi sinh quá nhiều. Nhưng trớ trêu thay, địa vị ấy cũng khiến 2 người ngày càng xa cách.
Có nhiều chuyện chỉ bằng nỗ lực của bản thân thì không thể thay đổi. Chị không còn là cô gái trẻ ngây thơ lạc quan như ngày trước nữa, chị không còn mơ ước có thể thay đổi một người đàn ông, và sống vui vẻ cùng hắn bất chấp thế sự nữa. Con người không thể nào bất chấp được thế sự, mà ngược lại, thế sự sẽ tác động khủng khiếp tới con người.
Thằng Văn là cầu nối còn lại duy nhất giữa cả 2. Chị hiểu điều đó. Hắn cũng vậy. Vậy nên sự quan tâm của hắn với Văn, chị không nỡ từ chối.
Có lẽ hôm qua hắn đã quan sát thấy sự thiếu thốn trong nhà. Hôm nay hắn mang tới cả nước mắm, hạt nêm, hành tỏi,... đủ loại gia vị. Một mớ rau. Và một miếng thịt. Đều là những thứ bình thường. Như một ông chồng vẫn thường đi chợ thay vợ mình. Nhưng chị liếc mắt cũng nhận ra, đây là thịt cá sấu. Đánh bắt tại Thượng nguồn sông, giá trị cao hơn nhiều cá thu 3 sừng ngày hôm qua.
Chị nói rằng hắn có thể ở lại dùng cơm. Hắn ngẩn người một lúc. Rồi từ chối. Hắn còn Hội nghị với Vrahta. Lại là công việc. Người như hắn làm gì có thời gian rảnh rỗi. Nếu là ngày trước, chị còn có thể giận dỗi với hắn. Giờ thì khác rồi. Có lẽ do chị cũng đã trưởng thành chăng? Chị thấy thông cảm với hắn.
Giờ đã là chiều tối. Thằng Văn đi học nhóm từ sáng. Thấy nó chăm chỉ như vậy chị rất vui. Chị đang làm dở món thịt cá sấu. Cá sấu sông Than, thịt đậm màu và mùi rất hắc. Không phải ai cũng có thể chế biến được món này. Nhưng chị có thể. Không ai ngờ rằng người phụ nữ đơn thân sống cuối chợ cá lại là người có học vị rất cao về nấu nướng.
Chị đang nấu nướng thì thằng Văn về. Người nó nhễ nhại mồ hôi. Có lẽ nó lại chơi đá bóng hay trò gì đó. Mùa hè mà. Chị không hỏi. Chị bảo nó chuẩn bị dọn mâm bát.
Cá sấu sông Than là thực phẩm cấp 12 trung phẩm, lại qua tay chị chế biến, thằng Văn vừa ăn vừa xuýt xoa. Chị không ăn mấy, chị chủ yếu gắp cho nó. Hôm nay nó ăn tới 4 bát cơm. Chị thích nhất là khi thấy nó ăn ngon.
Chưa bao giờ chị thấy thằng Văn ăn nó như thế. Nó no tới mức nằm lên giường ngủ 1 mạch lăn quay. Mỗi tối nó thường phải ngồi học bài. Nhưng hôm nay có lẽ nó nô đùa bên ngoài đã mệt, lại ăn lắm như thế, chị để mặc nó ngủ.
Chị dọn mâm bát, rồi ra đầu giường, xoa đầu con. Nhìn mái tóc bù xù, cái mặt đen nhẻm của nó. Nghe nó ngáy khò khò. Khó tin rằng nó vẫn mang họ Vương, là kẻ thừa kế Vương quyền. Chị không mong rằng nó có thể trở thành bậc Đế vương hay Vĩ nhân nào, chị chỉ mong nó được sống 1 cuộc đời bình dị, và hạnh phúc, tránh xa mọi mưu mô toan tính ngoài kia. Vương Thành Văn. Đó là cái tên mà chị đặt cho nó. Trưởng thành và nên người. Chị khe khẽ hát ru nó.
- À ơi... à ời...
Trong tiếng ru của mẹ, Văn dần chìm vào giấc ngủ. Cộp!!
Linh ném tập đề dày cộp lên trước mặt nó, mặt hăm hở.
- Gì vậy?
- Đề Văn. Từ hôm nay mình sẽ ôn đề cho bạn. Đây là tất cả các đề Văn cho bậc Tiểu học kinh điển nhất mà Cố Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Mạnh đã soạn ra. Đề thi các năm của thành phố hầu như đều lấy lại từ trong các đề này. Đọc hiểu 100 đề, Luận 100 đề. Hôm nay là ngày 3/6, tính tới ngày thi là 1/7, bạn còn 27 ngày. Trong 27 ngày đó, bạn phải luyện hết 200 đề này! Mình đảm bảo trăm phần trăm bạn sẽ đỗ.
Văn nhìn tập giấy dày cộp, nuốt nước bọt cái ực. Nó run rẩy lấy 1 tờ đề ra xem. Chi chít là chữ! Ực! Mắt nó nhìn Linh như muốn xin khoan hồng.
Cô bé nhoẻn miệng cười, lắc đầu.
----------------------
(1) Man thiên quá hải: Giấu trời qua biển, một kế trong binh pháp tôn tử. Che mắt người khác để làm chuyện mờ ám.
/700
|