Dọc đường từ Hoàng Nam lên Thuỷ Hành Kinh, đã đủ để Hữu Thành mở mang tầm mắt.
Hắn không di chuyển bằng tàu hoả nữa, mà đi cùng xe với hội lái buôn. Những tay lái buôn này, có người Đại Nam, cũng có người Bắc Hà, cũng có cả người lai. Hắn thân nhất với Hoàng, tên này dẫn hắn đi khắp mọi nơi.
Phương Nam có khí hậu khá nóng. Đúng như Hoàng nói, vùng đất này không khác với Đại Nam là bao. Hắn có thể thoải mái dùng tiếng Đại Nam để nói chuyện và sinh hoạt.
Tuy nhiên, về mặt thông tin và dân trí, người Bắc Hà dường như biết rất ít về những vùng đất bên ngoài.
- Hiện nay, 20% dân số Bắc Hà còn chưa biết chữ, một phần vì chữ Bắc Hà quá khó viết, một phần vì dịch vụ giáo dục chưa được đầy đủ. Bắc Hà có tới 6 tỉ người, chia làm 13 lãnh thổ, quản lý vô cùng khó khăn. Giáo dục, y tế luôn là lĩnh vực nóng.
Nói Bắc Hà lạc hậu hơn Đại Nam thì cũng đúng, trên một khía cạnh nào đó. Bắc Hà ít nhà cao tầng, ít xe hơi, ít trung tâm thương mại, ít sản phẩm công nghệ cao. Những nơi hắn đi qua, đều là đồng lúa, núi đồi, và làng bản.
Nhưng bù lại, ở Bắc Hà, ở người Bắc Hà, hắn thấy được sự vui vẻ, thong dong và yêu đời. Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Sự thoải mái này, không hề có trong đời sống nhanh và áp lực ở Đại Nam.
- Bắc Hoàng lấy đức để trị dân chúng. Pháp luật không quá hà khắc, thay vào đó là lấy Tam cương Ngũ thường làm căn bản. Trẻ em dù biết chữ hay không, cũng đều đọc thuộc Tam Tự Kinh. Người Bắc Hà dạy học không hỏi về phương trình hay công thức, mà giảng về tích xưa truyện cũ, cách xử thế ở đời. Khoa học kĩ thuật thì cũng có đôi chút thành tựu, dù sao thì Bắc Hà cũng là một đế quốc lớn. Chẳng qua là không thể nào sánh nổi với Đại Nam.
Từ Hoàng Nam, đi qua thêm một vùng lãnh thổ nữa, là Giang Hạ. Nơi đây là xứ sở của sông ngòi.
Mọi phương tiện di chuyển đều là thuyền bè.
Phố một bên, sông một bên.
Mà phố thì tuyệt đẹp.
Không phải những kiến trúc vuông vức và cao tầng như ở Đại Nam, phố ở Giang Hạ, có mái ngói, có cột gỗ, có cửa sổ che bằng vải gấm, thêu những bức tranh tuyệt đẹp. Từ cửa sổ, lại hé ra từng gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, lơ đãng ngắm nhìn sông nước, đến mê người.
- Cẩn thận kẻo bị con gái Giang Hạ hút hồn đấy. - Hoàng huých vai hắn. - con gái Giang Hạ, là đẹp nhất Bắc Hà. Tinh tế, uyển chuyển, gương mặt thanh tú, lại được giáo dục kĩ càng, cầm kì thi hoạ đều biết. Hoa hậu của Bắc Hà, đều xuất thân từ Giang Hạ.
Vừa ngồi trên thuyền ngắm sông nước, và nhìn những bóng áo dài đủ màu sắc của những mỹ nhân trên đường phố, hơi chút kiểu cách dựng lên một cái ô, cảm giác như mình là vương tử thời xa xưa đang hưởng lạc.
Hữu Thành rút sổ tay viết ra vài dòng cảm nghĩ. Những dòng này, cho vào bài viết, cũng vô cùng thú vị. Xuôi theo dòng sông, đi tới Thuỷ Hành Kinh. Nơi đây có công trình đê điều nổi tiếng hàng nghìn năm của xứ Giang Hạ.
Ngày đó, để xây dựng con đê này, một đời Bắc Hoàng đã đứng ra kêu gọi người dân cùng xây đắp, sau đó, chính ông cũng thiệt mạng trong lúc xây dựng. Người Giang Hạ tôn ông làm thánh nhân, lập bia tưởng nhớ chung với những tráng đinh đã khuất.
Bia đá ấy cao sừng sững, đoàn của Hữu Thành vừa đi qua.
Con đê này khiến Hữu Thành sửng sốt. Đê điều ở Đại Nam, đã có thể coi là vô cùng tân tiến rồi, nhưng vẫn cần tới hệ thống cống ngầm để thoát nước. Còn Bắc Hà, sở hữu những con đê khổng lồ, cao đến hơn 20 m, nhìn xuống như một vách núi nhân tạo.
Trên vách tường gần như dựng đứng, còn thấy nhiều con dê leo trèo và liếm vào đá.
- Bọn dê ấy tìm muối khoáng trên bức tường để ăn đó. Bọn nó leo trèo giỏi thật, là tôi thì chịu.
Dưới dòng sông, thuyền bè vẫn qua lại.
- Mỗi lần Mãn Nguyệt, là nước sông lại dâng lên rất cao, gần tới 10m luôn, nếu không có bờ đê này, không thể nào chống nổi sức nước. Cũng vì thế, người Bắc Hà kính sợ mặt trăng, không kém gì người Đại Nam. Nhưng đối với Bắc Hà, trăng là ác thần, còn mặt trời, là phúc thần. Bắc Hoàng, chính là đại diện của mặt trời.
Thuỷ Hành Kinh xây dựng ngay cuối con đê ấy, không cao lớn sừng sững như Long Thành, mà nằm ngay sát mặt đất, với rất nhiều kiến trúc lợi dụng địa hình sông nước. Từ đây đi vào, Hoàng dẫn Hữu Thành xuống xe, vào tham quan Kinh đô này. Hai người bước qua một cây cầu khổng lồ bắc qua sông, phía trên cây cầu, lại xây một toà lầu các.
Vọng Giang Lâu.
- Nơi này là quán trà nổi tiếng nhất của Thuỷ Hành Kinh, do một phú thương xây dựng. Không biết vì sao hôm nay lại đông nghịt như vậy?
Hai người bước lên lầu. Tiểu nhị cũng không thèm tiếp khác, mà hóng hớt rướn mắt nhìn về phía đám đông. Nơi đó bu chặt lấy một người.
Hoàng kéo giật tay Hữu Thành thật mạnh, mắt trợn lên như không dám tin tưởng. Hắn lẩm bẩm.
- Là Ngài! Quán cơm bình dân, chuyên bán đồ ăn cho dân lao động. Quang bước vào, không gây nên bất kì sự chú ý nào. Hắn tìm tới cô chủ quán.
- Bà chị, thằng em vừa được anh Quỳnh ngoài công trường chỉ vào đây, có chút chuyện muốn hỏi bà chị.
Hắn vừa nói, vừa đưa sẵn một tờ tiền lên bàn.
Chị chủ quán nhìn thấy, đưa mắt nhìn hắn.
- Muốn nói chuyện gì, ăn cơm đã rồi nói.
- Em đang vội lắm, có chút này làm quà biếu chị...
- Ở đây không nhận tiền không. Muốn ăn cơm thì gọi món, không thì biến.
Quái lạ thật. Quang đành gọi một suất cơm. Hắn cũng khá đói rồi.
Cơm cho người lao động, đúng là không ngon lành gì. Nếu so với cơm do Hoàng Bích Thanh nấu... mà hắn cũng không dám so nữa. Dù sao Quang cũng không phải loại kén cá chọn canh gì, hắn đã trải qua huấn luyện sinh tồn cũng nhiều, nên ung dung xúc cơm ăn. Ăn xong, hắn còn thản nhiên ra bàn nước, rót một cốc nước trà, bỏ thêm 1 viên đá, rồi hóng hớt chuyện của đám dân lao động.
Ra vậy, chỉ cần ngồi đây một buổi, biết được cũng thật là nhiều.
Đặc biệt là về đám ngoại lai từ đâu tới mấy ngày trước, cũng đã tìm ra được manh mối.
Đám người thú này ẩn trốn cũng thật là ghê, tìm hoài không thấy. Nhưng nghe đám người này nói chuyện, Quang cũng biết được cách.
Ngoài chợ.
Thỉnh thoảng, người ta lại thấy ngoài chợ những tên lạ mặt, đến mua hàng. Rất nhiều đồ ăn. Như để nuôi sống cả một đội quân vậy.
Quang hài lòng. Hắn trả tiền cơm, rồi hỏi đường ra tới chợ. Chợ Quảng Yên không nhỏ, nhưng cũng không lớn. Cũng giống như hầu hết chợ tại Đại Nam. Tuy nhiên, ở đây còn kinh doanh những thứ rất đặc thù, như sửa máy móc thiết bị, bán dụng cụ đào đãi, bán máy khoan, máy bơm, thậm chí cả dịch vụ đóng quan tài, ma chay... Mọi thứ để phục vụ người dân đào vàng, đều tập trung hết ở đây.
Quang ngồi xuống một góc, bắt chuyện với một ông chủ bán máy móc. Hắn ngồi đó chờ đợi, đồng thời tìm hiểu xem, khi nào thì tên lạ mặt sẽ xuất hiện.
Kia rồi!
Một tên nhỏ thó, mặt mày quắt queo, giống như một con chuột, dáng đi nhanh nhẹn, tác phong vô cùng quen thuộc, tới quầy thịt. Hắn mua 20 cân thịt. Một hàng bán không đủ, hắn mua hẳn mấy hàng. Các bà bán hàng đều hồ hởi bán cho hắn. Sau đó, lại là 40 mớ rau. Và một đống đồ ăn khác.
Quang lặng yên theo dõi hắn, tới khi hắn rời chợ, Quang cũng nhanh nhẹn bật dậy, bám theo.
Ngoại trừ Quang, có lẽ chẳng thế lực nào bỏ công sức lặn lội tới tận Quảng Yên để tìm kiếm lũ người thú.
Thứ nhất là vì mọi thế lực đều chỉ quan tâm tới Thánh Nữ, đám người thú bỏ trốn, cũng không khác gì đám tội phạm, có đầy nhan nhản trên khắp Đế quốc. Truy tìm bọn chúng, không giải quyết được vấn đề gì.
Thứ hai, là vì không ai biết, sau khi bỏ chạy tới Quảng Yên, bọn chúng có thể đi đâu. Đại Nam Đế quốc rộng lớn là vậy, thậm chí, còn chưa chắc chúng sẽ ở lại Đại Nam.
Mọi người đều quá bị cô nàng Thánh Nữ đó làm phân tâm rồi. Quang thầm nghĩ. Hắn thậm chí còn tự hỏi, liệu cô ta cố tình xuất hiện, chính là để tập trung mọi ánh mắt lên người mình, như vậy, những kẻ đi theo cô ta, sẽ có vô vàn tự do để hành động.
Chuyện này, Quang vô cùng am hiểu. Vì chính Vương tộc cũng sử dụng chiến lược tương tự. Dùng Nam Đế làm ánh hào quang chói loá, để Ám Hành Sứ Giả có thể thoải mái hành sự.
Quang đã có mặt ở casino hôm đó, đã lắng nghe cuộc đối thoại giữa Phù Dung và gã người sói.
Phù Dung.
Theo như Takezawa kể lại, Phù Dung, rất có thể là kẻ cầm đầu cuộc nổi dậy này.
Bọn chúng, muốn tìm kiếm tự do.
Đây là điều mà Quang tin rằng chỉ mình hắn lưu ý. Vì những thế lực khác, những kẻ cao tầng, luôn mắc một cái tật, chỉ quan tâm tới những thứ vĩ mô, mà bỏ sót đi ý chí của từng con người nhỏ nhoi.
Có đôi lúc, ý chí của một con người, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cục diện lớn.
Quang bắt đầu tưởng tượng, với một kẻ muốn tìm kiếm tự do, và kéo theo rất nhiều người có cùng mong muốn như hắn, vậy bọn chúng, sẽ làm gì tiếp theo.
Hắn nghĩ rằng, Quảng Yên này chính là nơi tiếp theo.
Một thành phố với số lượng khổng lồ những người dân lao động tứ xứ, phải làm việc nặng nhọc, vất vả, và nguy hiểm, và bị kìm kẹp bởi những thế lực ngầm.
Bọn chúng chắc chắn sẽ hoạt động ở đây.
Vì chúng muốn tìm kiếm đồng minh.
Phù Dung, muốn tìm kiếm đồng minh.
Còn Quang, đang tìm kiếm Phù Dung.
Hắn không di chuyển bằng tàu hoả nữa, mà đi cùng xe với hội lái buôn. Những tay lái buôn này, có người Đại Nam, cũng có người Bắc Hà, cũng có cả người lai. Hắn thân nhất với Hoàng, tên này dẫn hắn đi khắp mọi nơi.
Phương Nam có khí hậu khá nóng. Đúng như Hoàng nói, vùng đất này không khác với Đại Nam là bao. Hắn có thể thoải mái dùng tiếng Đại Nam để nói chuyện và sinh hoạt.
Tuy nhiên, về mặt thông tin và dân trí, người Bắc Hà dường như biết rất ít về những vùng đất bên ngoài.
- Hiện nay, 20% dân số Bắc Hà còn chưa biết chữ, một phần vì chữ Bắc Hà quá khó viết, một phần vì dịch vụ giáo dục chưa được đầy đủ. Bắc Hà có tới 6 tỉ người, chia làm 13 lãnh thổ, quản lý vô cùng khó khăn. Giáo dục, y tế luôn là lĩnh vực nóng.
Nói Bắc Hà lạc hậu hơn Đại Nam thì cũng đúng, trên một khía cạnh nào đó. Bắc Hà ít nhà cao tầng, ít xe hơi, ít trung tâm thương mại, ít sản phẩm công nghệ cao. Những nơi hắn đi qua, đều là đồng lúa, núi đồi, và làng bản.
Nhưng bù lại, ở Bắc Hà, ở người Bắc Hà, hắn thấy được sự vui vẻ, thong dong và yêu đời. Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Sự thoải mái này, không hề có trong đời sống nhanh và áp lực ở Đại Nam.
- Bắc Hoàng lấy đức để trị dân chúng. Pháp luật không quá hà khắc, thay vào đó là lấy Tam cương Ngũ thường làm căn bản. Trẻ em dù biết chữ hay không, cũng đều đọc thuộc Tam Tự Kinh. Người Bắc Hà dạy học không hỏi về phương trình hay công thức, mà giảng về tích xưa truyện cũ, cách xử thế ở đời. Khoa học kĩ thuật thì cũng có đôi chút thành tựu, dù sao thì Bắc Hà cũng là một đế quốc lớn. Chẳng qua là không thể nào sánh nổi với Đại Nam.
Từ Hoàng Nam, đi qua thêm một vùng lãnh thổ nữa, là Giang Hạ. Nơi đây là xứ sở của sông ngòi.
Mọi phương tiện di chuyển đều là thuyền bè.
Phố một bên, sông một bên.
Mà phố thì tuyệt đẹp.
Không phải những kiến trúc vuông vức và cao tầng như ở Đại Nam, phố ở Giang Hạ, có mái ngói, có cột gỗ, có cửa sổ che bằng vải gấm, thêu những bức tranh tuyệt đẹp. Từ cửa sổ, lại hé ra từng gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, lơ đãng ngắm nhìn sông nước, đến mê người.
- Cẩn thận kẻo bị con gái Giang Hạ hút hồn đấy. - Hoàng huých vai hắn. - con gái Giang Hạ, là đẹp nhất Bắc Hà. Tinh tế, uyển chuyển, gương mặt thanh tú, lại được giáo dục kĩ càng, cầm kì thi hoạ đều biết. Hoa hậu của Bắc Hà, đều xuất thân từ Giang Hạ.
Vừa ngồi trên thuyền ngắm sông nước, và nhìn những bóng áo dài đủ màu sắc của những mỹ nhân trên đường phố, hơi chút kiểu cách dựng lên một cái ô, cảm giác như mình là vương tử thời xa xưa đang hưởng lạc.
Hữu Thành rút sổ tay viết ra vài dòng cảm nghĩ. Những dòng này, cho vào bài viết, cũng vô cùng thú vị. Xuôi theo dòng sông, đi tới Thuỷ Hành Kinh. Nơi đây có công trình đê điều nổi tiếng hàng nghìn năm của xứ Giang Hạ.
Ngày đó, để xây dựng con đê này, một đời Bắc Hoàng đã đứng ra kêu gọi người dân cùng xây đắp, sau đó, chính ông cũng thiệt mạng trong lúc xây dựng. Người Giang Hạ tôn ông làm thánh nhân, lập bia tưởng nhớ chung với những tráng đinh đã khuất.
Bia đá ấy cao sừng sững, đoàn của Hữu Thành vừa đi qua.
Con đê này khiến Hữu Thành sửng sốt. Đê điều ở Đại Nam, đã có thể coi là vô cùng tân tiến rồi, nhưng vẫn cần tới hệ thống cống ngầm để thoát nước. Còn Bắc Hà, sở hữu những con đê khổng lồ, cao đến hơn 20 m, nhìn xuống như một vách núi nhân tạo.
Trên vách tường gần như dựng đứng, còn thấy nhiều con dê leo trèo và liếm vào đá.
- Bọn dê ấy tìm muối khoáng trên bức tường để ăn đó. Bọn nó leo trèo giỏi thật, là tôi thì chịu.
Dưới dòng sông, thuyền bè vẫn qua lại.
- Mỗi lần Mãn Nguyệt, là nước sông lại dâng lên rất cao, gần tới 10m luôn, nếu không có bờ đê này, không thể nào chống nổi sức nước. Cũng vì thế, người Bắc Hà kính sợ mặt trăng, không kém gì người Đại Nam. Nhưng đối với Bắc Hà, trăng là ác thần, còn mặt trời, là phúc thần. Bắc Hoàng, chính là đại diện của mặt trời.
Thuỷ Hành Kinh xây dựng ngay cuối con đê ấy, không cao lớn sừng sững như Long Thành, mà nằm ngay sát mặt đất, với rất nhiều kiến trúc lợi dụng địa hình sông nước. Từ đây đi vào, Hoàng dẫn Hữu Thành xuống xe, vào tham quan Kinh đô này. Hai người bước qua một cây cầu khổng lồ bắc qua sông, phía trên cây cầu, lại xây một toà lầu các.
Vọng Giang Lâu.
- Nơi này là quán trà nổi tiếng nhất của Thuỷ Hành Kinh, do một phú thương xây dựng. Không biết vì sao hôm nay lại đông nghịt như vậy?
Hai người bước lên lầu. Tiểu nhị cũng không thèm tiếp khác, mà hóng hớt rướn mắt nhìn về phía đám đông. Nơi đó bu chặt lấy một người.
Hoàng kéo giật tay Hữu Thành thật mạnh, mắt trợn lên như không dám tin tưởng. Hắn lẩm bẩm.
- Là Ngài! Quán cơm bình dân, chuyên bán đồ ăn cho dân lao động. Quang bước vào, không gây nên bất kì sự chú ý nào. Hắn tìm tới cô chủ quán.
- Bà chị, thằng em vừa được anh Quỳnh ngoài công trường chỉ vào đây, có chút chuyện muốn hỏi bà chị.
Hắn vừa nói, vừa đưa sẵn một tờ tiền lên bàn.
Chị chủ quán nhìn thấy, đưa mắt nhìn hắn.
- Muốn nói chuyện gì, ăn cơm đã rồi nói.
- Em đang vội lắm, có chút này làm quà biếu chị...
- Ở đây không nhận tiền không. Muốn ăn cơm thì gọi món, không thì biến.
Quái lạ thật. Quang đành gọi một suất cơm. Hắn cũng khá đói rồi.
Cơm cho người lao động, đúng là không ngon lành gì. Nếu so với cơm do Hoàng Bích Thanh nấu... mà hắn cũng không dám so nữa. Dù sao Quang cũng không phải loại kén cá chọn canh gì, hắn đã trải qua huấn luyện sinh tồn cũng nhiều, nên ung dung xúc cơm ăn. Ăn xong, hắn còn thản nhiên ra bàn nước, rót một cốc nước trà, bỏ thêm 1 viên đá, rồi hóng hớt chuyện của đám dân lao động.
Ra vậy, chỉ cần ngồi đây một buổi, biết được cũng thật là nhiều.
Đặc biệt là về đám ngoại lai từ đâu tới mấy ngày trước, cũng đã tìm ra được manh mối.
Đám người thú này ẩn trốn cũng thật là ghê, tìm hoài không thấy. Nhưng nghe đám người này nói chuyện, Quang cũng biết được cách.
Ngoài chợ.
Thỉnh thoảng, người ta lại thấy ngoài chợ những tên lạ mặt, đến mua hàng. Rất nhiều đồ ăn. Như để nuôi sống cả một đội quân vậy.
Quang hài lòng. Hắn trả tiền cơm, rồi hỏi đường ra tới chợ. Chợ Quảng Yên không nhỏ, nhưng cũng không lớn. Cũng giống như hầu hết chợ tại Đại Nam. Tuy nhiên, ở đây còn kinh doanh những thứ rất đặc thù, như sửa máy móc thiết bị, bán dụng cụ đào đãi, bán máy khoan, máy bơm, thậm chí cả dịch vụ đóng quan tài, ma chay... Mọi thứ để phục vụ người dân đào vàng, đều tập trung hết ở đây.
Quang ngồi xuống một góc, bắt chuyện với một ông chủ bán máy móc. Hắn ngồi đó chờ đợi, đồng thời tìm hiểu xem, khi nào thì tên lạ mặt sẽ xuất hiện.
Kia rồi!
Một tên nhỏ thó, mặt mày quắt queo, giống như một con chuột, dáng đi nhanh nhẹn, tác phong vô cùng quen thuộc, tới quầy thịt. Hắn mua 20 cân thịt. Một hàng bán không đủ, hắn mua hẳn mấy hàng. Các bà bán hàng đều hồ hởi bán cho hắn. Sau đó, lại là 40 mớ rau. Và một đống đồ ăn khác.
Quang lặng yên theo dõi hắn, tới khi hắn rời chợ, Quang cũng nhanh nhẹn bật dậy, bám theo.
Ngoại trừ Quang, có lẽ chẳng thế lực nào bỏ công sức lặn lội tới tận Quảng Yên để tìm kiếm lũ người thú.
Thứ nhất là vì mọi thế lực đều chỉ quan tâm tới Thánh Nữ, đám người thú bỏ trốn, cũng không khác gì đám tội phạm, có đầy nhan nhản trên khắp Đế quốc. Truy tìm bọn chúng, không giải quyết được vấn đề gì.
Thứ hai, là vì không ai biết, sau khi bỏ chạy tới Quảng Yên, bọn chúng có thể đi đâu. Đại Nam Đế quốc rộng lớn là vậy, thậm chí, còn chưa chắc chúng sẽ ở lại Đại Nam.
Mọi người đều quá bị cô nàng Thánh Nữ đó làm phân tâm rồi. Quang thầm nghĩ. Hắn thậm chí còn tự hỏi, liệu cô ta cố tình xuất hiện, chính là để tập trung mọi ánh mắt lên người mình, như vậy, những kẻ đi theo cô ta, sẽ có vô vàn tự do để hành động.
Chuyện này, Quang vô cùng am hiểu. Vì chính Vương tộc cũng sử dụng chiến lược tương tự. Dùng Nam Đế làm ánh hào quang chói loá, để Ám Hành Sứ Giả có thể thoải mái hành sự.
Quang đã có mặt ở casino hôm đó, đã lắng nghe cuộc đối thoại giữa Phù Dung và gã người sói.
Phù Dung.
Theo như Takezawa kể lại, Phù Dung, rất có thể là kẻ cầm đầu cuộc nổi dậy này.
Bọn chúng, muốn tìm kiếm tự do.
Đây là điều mà Quang tin rằng chỉ mình hắn lưu ý. Vì những thế lực khác, những kẻ cao tầng, luôn mắc một cái tật, chỉ quan tâm tới những thứ vĩ mô, mà bỏ sót đi ý chí của từng con người nhỏ nhoi.
Có đôi lúc, ý chí của một con người, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cục diện lớn.
Quang bắt đầu tưởng tượng, với một kẻ muốn tìm kiếm tự do, và kéo theo rất nhiều người có cùng mong muốn như hắn, vậy bọn chúng, sẽ làm gì tiếp theo.
Hắn nghĩ rằng, Quảng Yên này chính là nơi tiếp theo.
Một thành phố với số lượng khổng lồ những người dân lao động tứ xứ, phải làm việc nặng nhọc, vất vả, và nguy hiểm, và bị kìm kẹp bởi những thế lực ngầm.
Bọn chúng chắc chắn sẽ hoạt động ở đây.
Vì chúng muốn tìm kiếm đồng minh.
Phù Dung, muốn tìm kiếm đồng minh.
Còn Quang, đang tìm kiếm Phù Dung.
/700
|