- Vũ Hoành à, ta cứ nghĩ, mi là con rồng con, thứ ngươi nắm trong tay, thì không thể nào chạy thoát. Ai dè, có mỗi con nhỏ ấy, cũng không bắt nổi.
Đại Hùng Kwaruh vừa ngồi hơ lửa bên cái lò sưởi, vừa cười khành khạch.
- Lúc đó ta còn bận chút việc, không có trực tiếp chỉ đạo. Mà vật ngươi muốn, sao ngươi không tự đi bắt lấy, còn phải nhờ vả đến ta?
- Ý ngươi là sao?
- Giúp ta triệt hạ đám tổ chức giả thần giả quỷ kia, ngươi cũng sẽ có được Thánh Nữ mà ngươi muốn.
- Giao Thánh Nữ cho ta, biết đâu ta sẽ cân nhắc.
- Ngươi cứ giúp ta, Thánh Nữ tự khắc thuộc về ngươi.
- Vũ Hoành à, ngươi có thấy, hai ta đang bước vào vòng lặp không? Cứ vậy thì khó thương lượng lắm. Thế này nhé, ta biết lũ tổ chức ấy muốn chế tạo ra Bình Nguyên Tri Thức, trước cả ngươi cơ. Nhưng ngươi nghĩ, ta quan tâm sao? Mặc kệ lũ tép riu đó có chế tạo ra cái gì, thậm chí có là một quân đội toàn là Chí Tôn Cường giả, ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Chỉ cần một cái tát, ta có thể tát chết cả lũ. Còn Thánh Nữ, lại là một câu chuyện khác, ngươi có hiểu vì sao không?
- Cô ta là người được chọn.
- Đúng vậy, lời tiên tri năm đó, ứng nghiệm trên người cô ta. Và 7 giống loài còn lại, sẽ không ít kẻ tin răm rắp vào cái lời tiên tri nhảm nhí đó, và đi theo con nhỏ bịp bợm đó. Điều đó mới thật sự đáng sợ.
- Ngươi nghĩ, ta quan tâm sao? - Vương Vũ Hoành nhại lại lời Kwaruh. - Đại Nam có thể làm ăn với bất kì kẻ nào, miễn là chúng có tiền.
- Tiền? Các ngươi chỉ quan tâm tới tiền? Quá đơn giản hoá vấn đề rồi! Khi 7 chủng tộc còn lại nổi dậy, trật tự của thế giới này sẽ bị đảo lộn!
- Trật tự thế giới, thì liên quan gì tới Đại Nam? Ta tin rằng, không có trật tự nào lay chuyển nổi vị thế của Đại Nam cả.
- Chỉ bằng ngươi?
- Đúng vậy, chỉ bằng ta.
Đại Hùng cười ha hả, hắn chống tay đứng dậy. Bóng dáng của Đại Hùng cao lớn át như muốn nuốt chửng Vương Vũ Hoành.
- Được lắm, Vương Vũ Hoành. Đến cả cha ngươi cũng chưa từng dám nói với ta như vậy. Xem ra, cuộc thương lượng này không tiếp tục được nữa rồi. Đến khi nào ngươi cảm thấy bất lực với đám tổ chức cỏn con ấy, ta sẽ rộng lượng mà bàn bạc lại với ngươi.
Vương Vũ Hoành cũng đứng dậy. Dáng người hắn đứng trước Kwaruh, như một kẻ tí hon, nhưng hắn đứng thẳng lưng, và ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lão.
- Ngày đó, sẽ không tới đâu.
- Vậy thì, không tiễn.
Kwaruh giơ ra một cánh tay, chĩa về phía cửa.
Vương Vũ Hoành cũng giơ ra một cánh tay.
- Ngươi nhầm rồi, gian nhà này là di sản của Vương Thái Tổ. Ta mới là người phải mời ngươi trở về.
Tiếng cười khành khạch lại vang lên.
- Ha ha ha! Được lắm. Vương Vũ Hoành. Ta đã từng chứng kiến 3 đời Nam Đế. Tổ tiên ta đã từng chứng kiến bao nhiêu đời Nam Đế. Nhưng ngươi, là kẻ thú vị nhất! Được thôi, ta đi. Nên nhớ, giao Thánh Nữ cho ta, không chỉ giúp ngươi dẹp được nội loạn, mà còn khiến Kwaruh ta nợ ngươi một mối ân tình. Suy nghĩ cho kĩ. Hẹn ngày tái kiến!
Đại Hùng bước từng bước ra phía cửa. Hắn mở cửa, một cơn bão tuyết xen lẫn những Linh Thể ập tới, hắn bước ra ngoài.
Vương Vũ Hoành ngồi lại bên lò sưởi.
Chuyện nhờ vả Đại Hùng, vậy là toi. Tên này rõ ràng không coi tổ chức kia ra cái gì, chuyện này không đáng để hắn nhúng tay vào.
Vương Vũ Hoành lập tức suy nghĩ tới những phương án dự phòng.
Nhờ cậy Tóc vàng hoe và Xăng pha nhớt, là không thể. Hai tên này đều là kình địch, không thể vạch áo cho người xem lưng.
Nhờ cậy Nhện con, cũng miễn cưỡng có thể. Nhưng sẽ phải mang nợ hắn một khoản rất lớn.
Nhờ cậy Hoàng Bích Thanh kết nối với Thánh Nữ? Nghe thật là nhục.
Đưa Vương Minh Quang làm mồi nhử? Tuyệt đối không được.
Vậy thì, chỉ có thể dựa vào chính sức mình, đột phá bằng Tiến sĩ thứ 10, sau đó mở ra cánh cổng bí mật mà Phụ Vương đã để lại.
Hắn tin rằng, thứ mà Tiên Đế để lại, không bao giờ là thứ vô nghĩa.
Dựa vào chính sức mình, không nhờ cậy tới ai, đúng là cách ưa thích của Vương Vũ Hoành. - Tên Hồng đâu rồi?
Dưới cống ngầm, tại địa bàn của Vương Nghiệp, một tên gián đang phải tiếp đón một vị khách bất ngờ.
Ám Hành Sứ Giả.
- Hồng? Từ hôm nổi loạn, hắn mất tích không rõ. Chuyện này, em đã báo cáo với phía Vương Nghiệp...
“Mất tích?”. Quang nghi hoặc. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Mất tích, là như thế nào?
Gián, nhìn như hèn mọn, nhưng lại vô cùng quan trọng đối với Vương tộc. Chuyện sinh tử của mỗi con gián, đều được nắm bắt vô cùng rõ ràng.
- Được rồi, chuyện của Hồng, ta sẽ cho người lưu ý. Giờ ta hỏi ngươi một chút.
Đã nghe danh tiếng Ám Hành Sứ Giả, con gián này vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
- Ngươi có biết gì về kẻ chủ mưu cuộc nổi loạn lần trước không?
- Em... em không rõ lắm. Có lẽ là tự phát, cũng có thể có người kích động. Nhưng, em nghĩ, chuyện này có liên quan tới...
- Tới ai?
- Có một tin đồn gần đây đang được lan rộng dưới này, em cũng nghe lõm bõm. Tuy phần nhiều có thể chỉ là đồn nhảm mà thôi, nhưng lời đồn nhắc tới...
- Tới ai? Lằng nhằng quá.
- Thánh Nữ. - Chú Phan Thành!
- A, Phương Linh đấy à? Càng lớn càng xinh nhỉ? Chú mang cho cháu ít quà đây.
- Vậy ạ? Cháu cảm ơn chú!
- Ngoan quá, thôi, dẫn chú lên gặp ba cháu đi.
Phan Thành bước vào nhà, chào hỏi Phạm Tố Uyên, sau đó rất tự nhiên bước lên tầng, vào phòng làm việc của Trần Thịnh, khoá chặt cửa lại.
- Anh Thành, lâu lắm mới gặp.
Trần Thịnh tươi cười chào hắn.
- Trần Thịnh, xem ra ngươi vẫn ung dung gớm nhỉ? Chuyện hôm nọ, ngươi trốn đi đâu biệt tăm, ta đã báo cáo với thầy Phương rồi đó. Cứ có chuyện quan trọng, là không thấy mặt đâu!
Phan Thành bực tực nói chuyện.
- Anh thông cảm, chuyện hôm đó, tôi cũng đã báo cáo lại với ba. - Trần Thịnh nhấn chữ “ba” rất mạnh, như sợ Phan Thành không nghe ra. - Hơn nữa, tôi cũng đã nhận được chỉ thị từ ba, hôm nay gọi anh tới đây, chính là vì lần này, ba muốn tôi và anh cùng hành động.
- Hành động gì?
- Tìm kiếm Thánh Nữ.
- Xem ra, ngươi cũng biết khá nhiều.
Trần Thịnh cười hà hà.
- Không dám. Cũng không nhiều hơn anh đâu. Sao, tôi nghĩ, chúng ta cần bàn bạc kĩ lưỡng hơn chút chứ?
Phan Thành kéo ghế ngồi xuống.
- Thánh Nữ, theo nguồn thông tin của phía ta, mới chỉ xuất hiện ở Hải Thành này trong vài năm trở lại đây. Trước đó, cô ta chưa từng xuất hiện ở bất cứ đâu. Thậm chí, còn không có hành tung rõ ràng, hay còn có cảm giác, cô ta chỉ là thứ trong tưởng tượng. Tất cả những kẻ tung tin đồn, ta đều đã dò hỏi, không có ai là trực tiếp gặp gỡ cô ta.
- Thứ tin đồn mà anh nói tới, là như thế nào?
- Là một lời tiên tri. Lan rộng rãi trong đám vô gia cư. Vào ngày Huyết Nguyệt, bầu trời sẽ bị chia làm hai nửa, và kẻ cứu rỗi sẽ xuất hiện, giải thoát cho mọi giống loài khốn cùng trên thế giới.
- Nghe giống như một loại tôn giáo?
- Đúng vậy. Nghe rất hoang đường, và mơ hồ. Nhưng vấn đề là, có nhiều kẻ tin vào nó.
- Từ nay đến ngày Huyết Nguyệt, cũng còn khá lâu thì phải.
- Đúng vậy, còn vài năm nữa. Tuy rất mơ hồ, nhưng nếu thầy Phương đã ra chỉ thị, ta tin thầy đã cho ngươi vài gợi ý?
- Tất nhiên rồi. - Trần Thịnh dần trở nên nghiêm túc, vươn thẳng người về phía trước. - Anh nghe cho rõ từng từ nhé.
Đại Hùng Kwaruh vừa ngồi hơ lửa bên cái lò sưởi, vừa cười khành khạch.
- Lúc đó ta còn bận chút việc, không có trực tiếp chỉ đạo. Mà vật ngươi muốn, sao ngươi không tự đi bắt lấy, còn phải nhờ vả đến ta?
- Ý ngươi là sao?
- Giúp ta triệt hạ đám tổ chức giả thần giả quỷ kia, ngươi cũng sẽ có được Thánh Nữ mà ngươi muốn.
- Giao Thánh Nữ cho ta, biết đâu ta sẽ cân nhắc.
- Ngươi cứ giúp ta, Thánh Nữ tự khắc thuộc về ngươi.
- Vũ Hoành à, ngươi có thấy, hai ta đang bước vào vòng lặp không? Cứ vậy thì khó thương lượng lắm. Thế này nhé, ta biết lũ tổ chức ấy muốn chế tạo ra Bình Nguyên Tri Thức, trước cả ngươi cơ. Nhưng ngươi nghĩ, ta quan tâm sao? Mặc kệ lũ tép riu đó có chế tạo ra cái gì, thậm chí có là một quân đội toàn là Chí Tôn Cường giả, ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Chỉ cần một cái tát, ta có thể tát chết cả lũ. Còn Thánh Nữ, lại là một câu chuyện khác, ngươi có hiểu vì sao không?
- Cô ta là người được chọn.
- Đúng vậy, lời tiên tri năm đó, ứng nghiệm trên người cô ta. Và 7 giống loài còn lại, sẽ không ít kẻ tin răm rắp vào cái lời tiên tri nhảm nhí đó, và đi theo con nhỏ bịp bợm đó. Điều đó mới thật sự đáng sợ.
- Ngươi nghĩ, ta quan tâm sao? - Vương Vũ Hoành nhại lại lời Kwaruh. - Đại Nam có thể làm ăn với bất kì kẻ nào, miễn là chúng có tiền.
- Tiền? Các ngươi chỉ quan tâm tới tiền? Quá đơn giản hoá vấn đề rồi! Khi 7 chủng tộc còn lại nổi dậy, trật tự của thế giới này sẽ bị đảo lộn!
- Trật tự thế giới, thì liên quan gì tới Đại Nam? Ta tin rằng, không có trật tự nào lay chuyển nổi vị thế của Đại Nam cả.
- Chỉ bằng ngươi?
- Đúng vậy, chỉ bằng ta.
Đại Hùng cười ha hả, hắn chống tay đứng dậy. Bóng dáng của Đại Hùng cao lớn át như muốn nuốt chửng Vương Vũ Hoành.
- Được lắm, Vương Vũ Hoành. Đến cả cha ngươi cũng chưa từng dám nói với ta như vậy. Xem ra, cuộc thương lượng này không tiếp tục được nữa rồi. Đến khi nào ngươi cảm thấy bất lực với đám tổ chức cỏn con ấy, ta sẽ rộng lượng mà bàn bạc lại với ngươi.
Vương Vũ Hoành cũng đứng dậy. Dáng người hắn đứng trước Kwaruh, như một kẻ tí hon, nhưng hắn đứng thẳng lưng, và ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lão.
- Ngày đó, sẽ không tới đâu.
- Vậy thì, không tiễn.
Kwaruh giơ ra một cánh tay, chĩa về phía cửa.
Vương Vũ Hoành cũng giơ ra một cánh tay.
- Ngươi nhầm rồi, gian nhà này là di sản của Vương Thái Tổ. Ta mới là người phải mời ngươi trở về.
Tiếng cười khành khạch lại vang lên.
- Ha ha ha! Được lắm. Vương Vũ Hoành. Ta đã từng chứng kiến 3 đời Nam Đế. Tổ tiên ta đã từng chứng kiến bao nhiêu đời Nam Đế. Nhưng ngươi, là kẻ thú vị nhất! Được thôi, ta đi. Nên nhớ, giao Thánh Nữ cho ta, không chỉ giúp ngươi dẹp được nội loạn, mà còn khiến Kwaruh ta nợ ngươi một mối ân tình. Suy nghĩ cho kĩ. Hẹn ngày tái kiến!
Đại Hùng bước từng bước ra phía cửa. Hắn mở cửa, một cơn bão tuyết xen lẫn những Linh Thể ập tới, hắn bước ra ngoài.
Vương Vũ Hoành ngồi lại bên lò sưởi.
Chuyện nhờ vả Đại Hùng, vậy là toi. Tên này rõ ràng không coi tổ chức kia ra cái gì, chuyện này không đáng để hắn nhúng tay vào.
Vương Vũ Hoành lập tức suy nghĩ tới những phương án dự phòng.
Nhờ cậy Tóc vàng hoe và Xăng pha nhớt, là không thể. Hai tên này đều là kình địch, không thể vạch áo cho người xem lưng.
Nhờ cậy Nhện con, cũng miễn cưỡng có thể. Nhưng sẽ phải mang nợ hắn một khoản rất lớn.
Nhờ cậy Hoàng Bích Thanh kết nối với Thánh Nữ? Nghe thật là nhục.
Đưa Vương Minh Quang làm mồi nhử? Tuyệt đối không được.
Vậy thì, chỉ có thể dựa vào chính sức mình, đột phá bằng Tiến sĩ thứ 10, sau đó mở ra cánh cổng bí mật mà Phụ Vương đã để lại.
Hắn tin rằng, thứ mà Tiên Đế để lại, không bao giờ là thứ vô nghĩa.
Dựa vào chính sức mình, không nhờ cậy tới ai, đúng là cách ưa thích của Vương Vũ Hoành. - Tên Hồng đâu rồi?
Dưới cống ngầm, tại địa bàn của Vương Nghiệp, một tên gián đang phải tiếp đón một vị khách bất ngờ.
Ám Hành Sứ Giả.
- Hồng? Từ hôm nổi loạn, hắn mất tích không rõ. Chuyện này, em đã báo cáo với phía Vương Nghiệp...
“Mất tích?”. Quang nghi hoặc. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Mất tích, là như thế nào?
Gián, nhìn như hèn mọn, nhưng lại vô cùng quan trọng đối với Vương tộc. Chuyện sinh tử của mỗi con gián, đều được nắm bắt vô cùng rõ ràng.
- Được rồi, chuyện của Hồng, ta sẽ cho người lưu ý. Giờ ta hỏi ngươi một chút.
Đã nghe danh tiếng Ám Hành Sứ Giả, con gián này vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
- Ngươi có biết gì về kẻ chủ mưu cuộc nổi loạn lần trước không?
- Em... em không rõ lắm. Có lẽ là tự phát, cũng có thể có người kích động. Nhưng, em nghĩ, chuyện này có liên quan tới...
- Tới ai?
- Có một tin đồn gần đây đang được lan rộng dưới này, em cũng nghe lõm bõm. Tuy phần nhiều có thể chỉ là đồn nhảm mà thôi, nhưng lời đồn nhắc tới...
- Tới ai? Lằng nhằng quá.
- Thánh Nữ. - Chú Phan Thành!
- A, Phương Linh đấy à? Càng lớn càng xinh nhỉ? Chú mang cho cháu ít quà đây.
- Vậy ạ? Cháu cảm ơn chú!
- Ngoan quá, thôi, dẫn chú lên gặp ba cháu đi.
Phan Thành bước vào nhà, chào hỏi Phạm Tố Uyên, sau đó rất tự nhiên bước lên tầng, vào phòng làm việc của Trần Thịnh, khoá chặt cửa lại.
- Anh Thành, lâu lắm mới gặp.
Trần Thịnh tươi cười chào hắn.
- Trần Thịnh, xem ra ngươi vẫn ung dung gớm nhỉ? Chuyện hôm nọ, ngươi trốn đi đâu biệt tăm, ta đã báo cáo với thầy Phương rồi đó. Cứ có chuyện quan trọng, là không thấy mặt đâu!
Phan Thành bực tực nói chuyện.
- Anh thông cảm, chuyện hôm đó, tôi cũng đã báo cáo lại với ba. - Trần Thịnh nhấn chữ “ba” rất mạnh, như sợ Phan Thành không nghe ra. - Hơn nữa, tôi cũng đã nhận được chỉ thị từ ba, hôm nay gọi anh tới đây, chính là vì lần này, ba muốn tôi và anh cùng hành động.
- Hành động gì?
- Tìm kiếm Thánh Nữ.
- Xem ra, ngươi cũng biết khá nhiều.
Trần Thịnh cười hà hà.
- Không dám. Cũng không nhiều hơn anh đâu. Sao, tôi nghĩ, chúng ta cần bàn bạc kĩ lưỡng hơn chút chứ?
Phan Thành kéo ghế ngồi xuống.
- Thánh Nữ, theo nguồn thông tin của phía ta, mới chỉ xuất hiện ở Hải Thành này trong vài năm trở lại đây. Trước đó, cô ta chưa từng xuất hiện ở bất cứ đâu. Thậm chí, còn không có hành tung rõ ràng, hay còn có cảm giác, cô ta chỉ là thứ trong tưởng tượng. Tất cả những kẻ tung tin đồn, ta đều đã dò hỏi, không có ai là trực tiếp gặp gỡ cô ta.
- Thứ tin đồn mà anh nói tới, là như thế nào?
- Là một lời tiên tri. Lan rộng rãi trong đám vô gia cư. Vào ngày Huyết Nguyệt, bầu trời sẽ bị chia làm hai nửa, và kẻ cứu rỗi sẽ xuất hiện, giải thoát cho mọi giống loài khốn cùng trên thế giới.
- Nghe giống như một loại tôn giáo?
- Đúng vậy. Nghe rất hoang đường, và mơ hồ. Nhưng vấn đề là, có nhiều kẻ tin vào nó.
- Từ nay đến ngày Huyết Nguyệt, cũng còn khá lâu thì phải.
- Đúng vậy, còn vài năm nữa. Tuy rất mơ hồ, nhưng nếu thầy Phương đã ra chỉ thị, ta tin thầy đã cho ngươi vài gợi ý?
- Tất nhiên rồi. - Trần Thịnh dần trở nên nghiêm túc, vươn thẳng người về phía trước. - Anh nghe cho rõ từng từ nhé.
/700
|