- Không phải Phụ Vương. Khí tức này... rất lạ. - Vương Vũ Hoành nghi hoặc nhìn sinh vật khổng lồ phía trong.
- Mày có thấy phần nó kết nối với mặt đất không? Tao không cảm nhận thấy gì cả, cứ như mặt đất ở đó bị trơ đi vậy. Cả cái “thứ” đó nữa, có cảm giác như... trống rỗng. Chỉ là cái vỏ mà thôi, bên trong chứa đầy năng lượng.
Hai người cùng đứng đó chờ đợi, vừa quan sát đối thủ. Vài giây sau, vẫn thấy thứ đó đứng im, không có động tĩnh gì.
Vương Vũ Hoành nhặt một hòn đá, ném qua cánh cửa. Ngay lập tức, tên khổng lồ rống một tiếng, một luồng áp suất ép nát hòn đá thành tro bụi.
- Nó chỉ tấn công những thứ đi qua cánh cổng.
- Ám Hành Quân Đoàn, cùng lên đi. Cẩn thận đấy. - Vương Tuyết Trinh ra lệnh.
- Vâng!
6 người Ám Hành Quân thận trọng bước qua cánh cổng. Mỗi người đều có ít nhất một học vị Tiến sĩ. 6 người bước vào, chỉ để thăm dò thực lực đối thủ.
Khi 6 người vừa bước qua cánh cổng, tên khổng lồ lại rú lên một tiếng.
- Đủ rồi, bước ra ngay!
Lần này là Vương Vũ Hoành hét lên. Tất cả Ám Hành Quân đều giật mình. Có người nhảy lùi về sau, cũng có người không phản ứng kịp.
Ầm!!!
Một tiếng động khủng khiếp vang lên. Có 5 người bị áp lực đẩy bật về phía sau, đập mạnh vào vách đá, hộc máu. Một người không lui về kịp, đã bị áp lực nghiền nát.
Vương Tuyết Trinh đau lòng chặc lưỡi. Ám Hành Quân, đều là tầng lớp tinh tuý, thiệt hại một người, cũng là tổn thất lớn.
- Sóng năng lượng mạnh thật.
- Không chỉ vậy, “thứ đó” mạnh lên dựa theo số lượng người bước vào. - Vương Vũ Hoành nói.
- Vậy một mình mày solo nó nhé? - Vương Tuyết Trinh liếc sang.
- Dưới này là lòng đất. Cháu không thể dùng Âm Dương Hoàng Long ở đây được.
Âm Dương Hoàng Long Tiễn, lấy đất làm cung, lấy trời làm tiễn. Nơi đây có đất mà không có trời, tất nhiên không thể sử dụng.
- Không có Âm Dương Hoàng Long thì đã sao? Mày vẫn là Chí Tôn 9 bằng Tiến sĩ cơ mà.
Vương Vũ Hoành nuốt nước bọt cái ực. Một mình hắn bước vào, đương nhiên là khả quan nhất. Hắn đánh giá đối thủ một lần nữa. Hắn quay sang nhìn Vương Tuyết Trinh, thành thật nói một câu.
- Đánh không lại.
- Pfff!!
Chỉ nghe thấy bà cô đáp lại bằng một tiếng xì khinh bỉ. - Chạy!
Văn hét lên. Nó đã chạy đầu tiên. Thằng Cường nghe thấy câu đó, cũng hoảng hốt chạy theo.
Đánh không lại thì chạy. Mẹ đã dạy nó thế. Nó cũng vô cùng tán thành. Chưa cần biết đối thủ có trình độ gì, chỉ thấy 4 cánh tay, với 4 con dao, nó đã biết mình ở thế bất lợi.
Phùng Huyết Cường bình bịch chạy phía sau. Thằng béo này tuy nặng nề, nhưng dù sao cũng 8 điểm Thể dục, nó rất tự tin vào tốc độ của mình.
Nhưng, lạ một điều, Vương Thành Văn vẫn chạy nhanh hơn nó.
- Đại ca, chờ em với!
Văn đang guồng chân lên chạy, nghe thấy vậy, chợt quay lại. Nó nhìn thấy, bóng đen đang đuổi ngay sát phía sau. Nó so sánh tốc độ chạy của thằng Cường, với tốc độ của kẻ đó.
Chạy không kịp. Đây là kết luận nó đưa ra. Nếu bỏ mặc thằng Cường và chạy một mình, có lẽ nó sẽ thoát. Nhưng nó không làm vậy.
Nó giảm tốc độ, rồi quay người dừng phắt lại. Nắm đấm thu vào.
Đánh không lại, thì phải chạy. Nhưng chạy không được, thì phải đánh.
Khuyết Nguyệt Triều Quyền đã chuẩn bị tung ra. - Thật là loạn.
Số 2 vừa ngắm nhìn đống xác chết dưới cống ngầm, than vãn một câu. Sau lưng hắn, toàn bộ thành viên đội 1 đã tề tựu. Mỗi người đều che mặt, nhìn không khác gì một đội ninja thực thụ.
Hắn lại nhìn sang bên trái. Bên dòng nước cống đen ngòm, số 1 vẫn đang đi tè.
- E hèm! Nhiệm vụ lần này khá phức tạp. Trước tiên, mọi người chia làm nhóm 3 người, thám thính tình hình và thông báo lại, hạn chế giao tranh với các phe khác. Khi nắm rõ toàn bộ tình hình nơi đây, tôi sẽ ra thông báo tiếp theo. Mọi người đã rõ chưa?
- Rõ!
- Số 12, cậu đi cùng tôi và số 1 đi, cố gắng theo kịp.
- Vâng!
Trần Thiên Anh đi theo số 2. Hắn biết số 2 sắp xếp như vậy dựa trên thực lực. Nếu ném hắn 1 mình vào đống hỗn loạn này, tin chắc là hắn không sống nổi.
Các nhóm khác đã tản đi 4 phía, cả 2 vẫn đứng lại chờ số 1 tè xong.
Tiếng tồ tồ vang lên, rồi tắt dần.
Số 1 vừa kéo khoá quần, vừa giơ tay chào hắn.
- Hế lô, khoẻ chứ?
- Phí thời gian quá, đi thôi.
Số 2 giục. Cả 3 tiến về phía trước. Tại một ngách khác của cống ngầm, tên khổng lồ vẫn đứng đó. Từng tiếng rống vang lên, kèm theo ánh sáng chói loà. Mỗi lần hắn rống, hoặc là luồng lửa nóng cháy, hoặc là sấm sát khét lẹt, hoặc là mùi thối không chịu nổi.
Giống như một pháo đài di động, án ngữ trước con đường này.
Trước mặt hắn, là vô vàn xác chết cháy đen.
Phía xa xa, một đám người thú núp vào một bên, căng thẳng quan sát.
Theo như kế hoạch, thì tuyến đường nơi đây vô cùng quan trọng. Bọn chúng đáng lẽ đã có thể đánh chiếm thành công.
Không chỉ nơi đây, mà nghe nói, ở những nơi khác, đều xuất hiện những tên khổng lồ quái dị với chiến lực kinh người, không chỉ giết chết rất nhiều đồng bọn, mà còn tạo thành một vòng tròn vây kín bọn chúng lại.
Cuộc nổi dậy này của đám nô lệ, vốn đã được chỉ huy và tính toán kĩ càng, đối phương cũng là bị động phản kháng, nhưng chỉ dựa vào mấy tên quái thai, lại sắp sửa dập tắt bọn chúng.
Tất cả đã dần tuyệt vọng. Lúc này, dù là người sói, người bướm, hay ngạ quỷ, hay loài người, đều không còn quan trọng nữa. Mặt kẻ nào kẻ nấy tràn đầy buồn bã, bi ai. Một lần đánh cược tìm kiếm tự do, cuối cùng chỉ là những nỗ lực vô nghĩa.
Đúng lúc này, tiếng xôn xao từ đằng xa vọng lại.
“Chiến thần!”
“Là Phù Dung Chiến Thần!”
Người vừa tới, chỉ cao 1m60, vẫn còn rất trẻ, da trắng nõn, mơ hồ thấy những vết sẹo chi chít đang mờ dần trên khắp da thịt, đôi mắt đỏ rực trong màn đêm. Kẻ này, chính là Chiến thần bất bại trong đấu trường, là kẻ hùng mạnh nhất trong đám nô lệ, cũng chính là kẻ đứng ra kêu gọi mọi người.
Chỉ cần có Chiến thần, chúng ta có thể thắng! Tất cả mọi người bỗng dấy lên niềm hi vọng.
Đúng lúc này, trước ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, người thanh niên này chỉ nói một câu.
- Rút lui đi.
- Tại sao?
- Sao lại như vậy?
- Bao nhiêu anh em đã chết, tại sao có thể rút lui? Mà rút lui đi đâu?
Lập tức, tiếng nhao nhao nổi lên.
Phù Dung yên lặng đứng đó, lắng nghe tiếng oán thán của mọi người. Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng.
- Các ngươi muốn tìm kiếm điều gì? Tự do? Hay là cái chết? Ta biết các ngươi thà chết cũng muốn giành lấy tự do, nhưng tự do có ý nghĩa gì nếu các ngươi không sống để tận hưởng nó? Giờ chúng ta đã thoát khỏi cái nhà ngục bé nhỏ kia, nhưng chúng ta lại rơi vào một nhà ngục khác. Đó đã là tự do chưa? Chắc chắn là chưa phải. Còn bao nhiêu anh em, bao nhiêu đồng loại, bao nhiêu kẻ khác có cùng cảnh ngộ như chúng ta, đang bị giam cầm khắp Đế quốc này, ở khắp mọi nơi, các ngươi muốn bỏ mặc họ sao? Các ngươi phải sống, không chỉ vì thứ tự do của riêng mình, mà còn vì sự tự do cho bao nhiêu người khác!
Tất cả im lặng. Hắn lại nói tiếp.
- Các ngươi cứ giết chóc, muốn trả thù, các ngươi định giết hết cả Đế quốc này chăng? Hay là trước đó các ngươi sẽ bị đại bác bắn cháy thành thịt nướng? Thứ các ngươi cần, là tự do, chứ không phải giết chóc. Mà muốn có tự do, muốn tiến về phía trước, thì bây giờ, các người phải lùi lại!
- Nhưng... thứ quái vật đó đang ngăn cản đường lui của chúng ta...
- Đúng vậy! Vì vậy, ta sẽ bước lên trước. Các ngươi, đi theo ta là được rồi!
Lập tức, toàn bộ những kẻ xung quanh phấn khích reo hò. Chiến thần chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng. Đám đông nhường đường cho hắn tiến lên, đối mặt với gã khổng lồ quái dị có thể đốt người thành than kia.
Muốn tiến xa hơn, thì lại phải lùi bước. Nhưng muốn lùi bước, thì lại phải tiến lên. Hắn tiến thẳng về phía đối thủ.
Phù Dung Ngạ Quỷ trong truyền thuyết, chỉ tiến không lùi.
- Mày có thấy phần nó kết nối với mặt đất không? Tao không cảm nhận thấy gì cả, cứ như mặt đất ở đó bị trơ đi vậy. Cả cái “thứ” đó nữa, có cảm giác như... trống rỗng. Chỉ là cái vỏ mà thôi, bên trong chứa đầy năng lượng.
Hai người cùng đứng đó chờ đợi, vừa quan sát đối thủ. Vài giây sau, vẫn thấy thứ đó đứng im, không có động tĩnh gì.
Vương Vũ Hoành nhặt một hòn đá, ném qua cánh cửa. Ngay lập tức, tên khổng lồ rống một tiếng, một luồng áp suất ép nát hòn đá thành tro bụi.
- Nó chỉ tấn công những thứ đi qua cánh cổng.
- Ám Hành Quân Đoàn, cùng lên đi. Cẩn thận đấy. - Vương Tuyết Trinh ra lệnh.
- Vâng!
6 người Ám Hành Quân thận trọng bước qua cánh cổng. Mỗi người đều có ít nhất một học vị Tiến sĩ. 6 người bước vào, chỉ để thăm dò thực lực đối thủ.
Khi 6 người vừa bước qua cánh cổng, tên khổng lồ lại rú lên một tiếng.
- Đủ rồi, bước ra ngay!
Lần này là Vương Vũ Hoành hét lên. Tất cả Ám Hành Quân đều giật mình. Có người nhảy lùi về sau, cũng có người không phản ứng kịp.
Ầm!!!
Một tiếng động khủng khiếp vang lên. Có 5 người bị áp lực đẩy bật về phía sau, đập mạnh vào vách đá, hộc máu. Một người không lui về kịp, đã bị áp lực nghiền nát.
Vương Tuyết Trinh đau lòng chặc lưỡi. Ám Hành Quân, đều là tầng lớp tinh tuý, thiệt hại một người, cũng là tổn thất lớn.
- Sóng năng lượng mạnh thật.
- Không chỉ vậy, “thứ đó” mạnh lên dựa theo số lượng người bước vào. - Vương Vũ Hoành nói.
- Vậy một mình mày solo nó nhé? - Vương Tuyết Trinh liếc sang.
- Dưới này là lòng đất. Cháu không thể dùng Âm Dương Hoàng Long ở đây được.
Âm Dương Hoàng Long Tiễn, lấy đất làm cung, lấy trời làm tiễn. Nơi đây có đất mà không có trời, tất nhiên không thể sử dụng.
- Không có Âm Dương Hoàng Long thì đã sao? Mày vẫn là Chí Tôn 9 bằng Tiến sĩ cơ mà.
Vương Vũ Hoành nuốt nước bọt cái ực. Một mình hắn bước vào, đương nhiên là khả quan nhất. Hắn đánh giá đối thủ một lần nữa. Hắn quay sang nhìn Vương Tuyết Trinh, thành thật nói một câu.
- Đánh không lại.
- Pfff!!
Chỉ nghe thấy bà cô đáp lại bằng một tiếng xì khinh bỉ. - Chạy!
Văn hét lên. Nó đã chạy đầu tiên. Thằng Cường nghe thấy câu đó, cũng hoảng hốt chạy theo.
Đánh không lại thì chạy. Mẹ đã dạy nó thế. Nó cũng vô cùng tán thành. Chưa cần biết đối thủ có trình độ gì, chỉ thấy 4 cánh tay, với 4 con dao, nó đã biết mình ở thế bất lợi.
Phùng Huyết Cường bình bịch chạy phía sau. Thằng béo này tuy nặng nề, nhưng dù sao cũng 8 điểm Thể dục, nó rất tự tin vào tốc độ của mình.
Nhưng, lạ một điều, Vương Thành Văn vẫn chạy nhanh hơn nó.
- Đại ca, chờ em với!
Văn đang guồng chân lên chạy, nghe thấy vậy, chợt quay lại. Nó nhìn thấy, bóng đen đang đuổi ngay sát phía sau. Nó so sánh tốc độ chạy của thằng Cường, với tốc độ của kẻ đó.
Chạy không kịp. Đây là kết luận nó đưa ra. Nếu bỏ mặc thằng Cường và chạy một mình, có lẽ nó sẽ thoát. Nhưng nó không làm vậy.
Nó giảm tốc độ, rồi quay người dừng phắt lại. Nắm đấm thu vào.
Đánh không lại, thì phải chạy. Nhưng chạy không được, thì phải đánh.
Khuyết Nguyệt Triều Quyền đã chuẩn bị tung ra. - Thật là loạn.
Số 2 vừa ngắm nhìn đống xác chết dưới cống ngầm, than vãn một câu. Sau lưng hắn, toàn bộ thành viên đội 1 đã tề tựu. Mỗi người đều che mặt, nhìn không khác gì một đội ninja thực thụ.
Hắn lại nhìn sang bên trái. Bên dòng nước cống đen ngòm, số 1 vẫn đang đi tè.
- E hèm! Nhiệm vụ lần này khá phức tạp. Trước tiên, mọi người chia làm nhóm 3 người, thám thính tình hình và thông báo lại, hạn chế giao tranh với các phe khác. Khi nắm rõ toàn bộ tình hình nơi đây, tôi sẽ ra thông báo tiếp theo. Mọi người đã rõ chưa?
- Rõ!
- Số 12, cậu đi cùng tôi và số 1 đi, cố gắng theo kịp.
- Vâng!
Trần Thiên Anh đi theo số 2. Hắn biết số 2 sắp xếp như vậy dựa trên thực lực. Nếu ném hắn 1 mình vào đống hỗn loạn này, tin chắc là hắn không sống nổi.
Các nhóm khác đã tản đi 4 phía, cả 2 vẫn đứng lại chờ số 1 tè xong.
Tiếng tồ tồ vang lên, rồi tắt dần.
Số 1 vừa kéo khoá quần, vừa giơ tay chào hắn.
- Hế lô, khoẻ chứ?
- Phí thời gian quá, đi thôi.
Số 2 giục. Cả 3 tiến về phía trước. Tại một ngách khác của cống ngầm, tên khổng lồ vẫn đứng đó. Từng tiếng rống vang lên, kèm theo ánh sáng chói loà. Mỗi lần hắn rống, hoặc là luồng lửa nóng cháy, hoặc là sấm sát khét lẹt, hoặc là mùi thối không chịu nổi.
Giống như một pháo đài di động, án ngữ trước con đường này.
Trước mặt hắn, là vô vàn xác chết cháy đen.
Phía xa xa, một đám người thú núp vào một bên, căng thẳng quan sát.
Theo như kế hoạch, thì tuyến đường nơi đây vô cùng quan trọng. Bọn chúng đáng lẽ đã có thể đánh chiếm thành công.
Không chỉ nơi đây, mà nghe nói, ở những nơi khác, đều xuất hiện những tên khổng lồ quái dị với chiến lực kinh người, không chỉ giết chết rất nhiều đồng bọn, mà còn tạo thành một vòng tròn vây kín bọn chúng lại.
Cuộc nổi dậy này của đám nô lệ, vốn đã được chỉ huy và tính toán kĩ càng, đối phương cũng là bị động phản kháng, nhưng chỉ dựa vào mấy tên quái thai, lại sắp sửa dập tắt bọn chúng.
Tất cả đã dần tuyệt vọng. Lúc này, dù là người sói, người bướm, hay ngạ quỷ, hay loài người, đều không còn quan trọng nữa. Mặt kẻ nào kẻ nấy tràn đầy buồn bã, bi ai. Một lần đánh cược tìm kiếm tự do, cuối cùng chỉ là những nỗ lực vô nghĩa.
Đúng lúc này, tiếng xôn xao từ đằng xa vọng lại.
“Chiến thần!”
“Là Phù Dung Chiến Thần!”
Người vừa tới, chỉ cao 1m60, vẫn còn rất trẻ, da trắng nõn, mơ hồ thấy những vết sẹo chi chít đang mờ dần trên khắp da thịt, đôi mắt đỏ rực trong màn đêm. Kẻ này, chính là Chiến thần bất bại trong đấu trường, là kẻ hùng mạnh nhất trong đám nô lệ, cũng chính là kẻ đứng ra kêu gọi mọi người.
Chỉ cần có Chiến thần, chúng ta có thể thắng! Tất cả mọi người bỗng dấy lên niềm hi vọng.
Đúng lúc này, trước ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, người thanh niên này chỉ nói một câu.
- Rút lui đi.
- Tại sao?
- Sao lại như vậy?
- Bao nhiêu anh em đã chết, tại sao có thể rút lui? Mà rút lui đi đâu?
Lập tức, tiếng nhao nhao nổi lên.
Phù Dung yên lặng đứng đó, lắng nghe tiếng oán thán của mọi người. Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng.
- Các ngươi muốn tìm kiếm điều gì? Tự do? Hay là cái chết? Ta biết các ngươi thà chết cũng muốn giành lấy tự do, nhưng tự do có ý nghĩa gì nếu các ngươi không sống để tận hưởng nó? Giờ chúng ta đã thoát khỏi cái nhà ngục bé nhỏ kia, nhưng chúng ta lại rơi vào một nhà ngục khác. Đó đã là tự do chưa? Chắc chắn là chưa phải. Còn bao nhiêu anh em, bao nhiêu đồng loại, bao nhiêu kẻ khác có cùng cảnh ngộ như chúng ta, đang bị giam cầm khắp Đế quốc này, ở khắp mọi nơi, các ngươi muốn bỏ mặc họ sao? Các ngươi phải sống, không chỉ vì thứ tự do của riêng mình, mà còn vì sự tự do cho bao nhiêu người khác!
Tất cả im lặng. Hắn lại nói tiếp.
- Các ngươi cứ giết chóc, muốn trả thù, các ngươi định giết hết cả Đế quốc này chăng? Hay là trước đó các ngươi sẽ bị đại bác bắn cháy thành thịt nướng? Thứ các ngươi cần, là tự do, chứ không phải giết chóc. Mà muốn có tự do, muốn tiến về phía trước, thì bây giờ, các người phải lùi lại!
- Nhưng... thứ quái vật đó đang ngăn cản đường lui của chúng ta...
- Đúng vậy! Vì vậy, ta sẽ bước lên trước. Các ngươi, đi theo ta là được rồi!
Lập tức, toàn bộ những kẻ xung quanh phấn khích reo hò. Chiến thần chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng. Đám đông nhường đường cho hắn tiến lên, đối mặt với gã khổng lồ quái dị có thể đốt người thành than kia.
Muốn tiến xa hơn, thì lại phải lùi bước. Nhưng muốn lùi bước, thì lại phải tiến lên. Hắn tiến thẳng về phía đối thủ.
Phù Dung Ngạ Quỷ trong truyền thuyết, chỉ tiến không lùi.
/700
|