Phạm Tố Uyên lo lắng đợi bên ngoài. Trong phòng, hơn 15 phút trôi qua, Hoàng Bích Thanh chỉ trò chuyện bình thường với con gái nàng. Không có chút gì khác thường.
Sau 15 phút, Hoành Bích Thanh đi ra ngoài, thấy nàng đang đứng bên mép cửa, ánh mắt vừa lo lắng, vừa chờ mong.
Chỉ thấy Bích Thanh hất đầu, Phạm Tố Uyên biết ý dẫn chị ta vào phòng mình, nhẹ nhàng khoá cửa lại.
- Chị Thanh, bệnh tình của Linh...
- Không đáng ngại, nhưng về thể chất của con bé... - Hoàng Bích Thanh trầm giọng xuống, khiến tim Tố Uyên thắt lại - là Dị Thế Linh Thể.
- Không thể nào... - Phạm Tố Uyên nghẹn ngào đưa tay lên che miệng, nàng như muốn sụp xuống.
- Đúng là rất hiếm, quá hiếm có, chỉ một phần nghìn tỉ mới gặp, nhưng... chị rất tiếc... - Hoàng Bích Thanh vừa nói, vừa khẽ quay mặt sang một bên.
- Phải... phải có cách... y học ngày nay rất tiến bộ mà, nhất định... phải có cách... - Phạm Tố Uyên lạc giọng đi.
- Chị không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất thì ở Hải Thành này không có đủ điều kiện, phải đưa con bé về Long Thành. Biết đâu Phạm thị, lại có cách...
- Em biết rồi, tối nay em sẽ nói chuyện với nhà em. Không biết, con bé còn có thể chịu đựng được bao lâu?
- Tối đa là vài năm. Tối thiểu thì... chị cũng không chắc... Em là Tâm Linh Sư, chắc cũng rõ, các tầng Vô thức đang kéo con bé xuống.
Phạm Tố Uyên ngồi thụp xuống, mặt thất thần. Hoành Bích Thanh ngồi xuống, vỗ vai nàng.
- Cố gắng vững vàng. Giờ em là điểm tựa duy nhất cho con bé. Em cần phải vững vàng.
- Vâng, em biết rồi.
Phạm Tố Uyên nắm chặt tay, nhìn Hoành Bích Thanh cảm kích. Chị Thanh dìu nàng đứng dậy.
Chị thở dài. Đối với phụ nữ, chẳng có cái gì gọi là ân oán gia tộc. Chị đối với Phạm Tố Uyên, chỉ là 2 người mẹ, lo lắng cho con mình. Những lúc như thế này, nếu có một bờ vai đàn ông để tựa vào, để dựa dẫm, thì tốt biết bao nhiêu. Hơn ai hết, chị hiểu rõ nỗi cô độc của một người phụ nữ.
Những lúc thế này, Phạm Tố Uyên cần chồng mình ở cạnh. Còn tên Trần Thịnh chết tiệt kia, giờ đang ở đâu? Trong chiếc ô tô phóng như bay ngoài xa lộ, Trần Thịnh căng thẳng buông thõng cánh tay xuống ghế. Cái điện thoại văng nảy trên mặt đệm.
Cuộc điện thoại với Trần gia vừa chấm dứt.
Mặt Trần Thịnh nổi lên gân guốc, những vết nhăn nheo lại, già nua. Hắn thật sự đã đi quá xa rồi. Đi trên 3 sợi dây, rồi sẽ có ngày 3 sợi dây ấy kéo ngươi đứt làm 3 phần.
Hắn chẳng nhớ nổi, mọi chuyện trở nên khốn nạn như vậy từ khi nào. Từ khi cưới được Phạm Tố Uyên? Không, lúc đó, Trần Thịnh cảm thấy tột độ sung sướng. Được làm rể Phạm Viết Phương, có được một người vợ xinh đẹp, có học thức, sự nghiệp như diều gặp gió. Rồi sau đó Trần Phương Linh ra đời, khiến cuộc đời Trần Thịnh lên tới đỉnh cao.
Hắn bất giác mỉm cười. Đó là giai đoạn hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Nhưng sau đó, mọi thứ dần bung bét.
Đó là khi, Trần gia liên lạc với hắn.
Thật lạ kì, khi hai anh em hắn mồ côi vất vưởng chốn Hải Thành, không người thân thích nào tới nhận. Nhưng khi hắn trở thành con rể của Phạm Viết Phương, Trần gia cuống quýt tới nhận họ nhận hàng.
Tra tới tra lui gia phả, rốt cuộc Trần Phùng nhận Trần Thái và Trần Thịnh là hai đứa cháu họ con của ông anh cháu của ông bác mà là con trai của ông trẻ nhà hắn, người mà thuộc chi thứ xa xôi tới nỗi đã đứt đoạn trong gia phả.
Thật hài hước. Giờ nghĩ lại, hắn mới thấy buồn cười. Nhưng lúc đó, hắn đã vô cùng xúc động. Con người có tổ có tông. Những kẻ mồ côi luôn là những người khao khát về tổ tông cội nguồn hơn bất cứ ai.
Những đêm trăng sáng một ngày xa xôi nào đó trong kí ức, hai anh em từng ngồi trên một đỉnh đồi hoang vu, quần áo rách rưới bẩn thỉu, vừa gặm 2 mẩu bánh mì vừa chỉ lên trời. Hắn vẫn nhớ những lời kể của anh trai, về một nguồn gốc huy hoàng của hai đứa, giống như một giấc mơ viển vông. Nào là cha là tướng quân, mẹ là công chúa, hai anh em mình chỉ vì cơn loạn lạc, mà phải chịu cảnh nghèo hèn. Có lẽ, chính Trần Thái cũng không tin vào điều đó, nhưng hắn vẫn kể cho em trai mình, để hai anh em có chung một ước mơ, để một ngày kia hai đứa trẻ sẽ có một tương lai rực rỡ.
Hắn vẫn nhớ, Trần Thái vừa xoa xoa chỗ bầm dập vì bị người ta đánh, vừa tìm bắt con chấy trong áo hắn, vừa dỗ hắn ngủ. Đêm ngoài trời, đầy muỗi, tiếng muỗi vo ve. Trần Thái kể chuyện rất giỏi. Hắn ta học hành cũng rất khá. Hai đứa bé, ngày thì đi học, tối đi bán dạo kiếm tiền, đêm lại ngủ vật ngủ vờ ở đâu đó.
Những kí ức thơ bé chợt ùa về, khiến Trần Thịnh khẽ lắc đầu. Không còn nữa rồi, hắn cay đắng nghĩ thầm.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Trần gia liên lạc, và Trần Thịnh tìm ra nguồn gốc của mình. Hắn đã muốn nhanh chóng chạy tới chỗ anh trai, thông báo cho anh mình biết tin vui ấy, để hai anh em ôm nhau mà oà khóc.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn nuối tiếc vì sao ngày đó đã không làm như thế.
Chỉ bởi vì một câu nói của Trần Phùng, gia chủ họ Trần: “Cậu nên giữ bí mật chuyện này, nếu không muốn bố vợ lột da mình. Gia tộc ta không đối xử hẹp hòi với bất cứ tộc nhân nào, chỉ cần cậu thành tâm đóng góp cho gia tộc”.
Một lời hứa hẹn, rằng hai anh em hắn sẽ được đưa vào phả hệ dòng chính, hắn đã tin tưởng. Không phải vì bản thân, mà là vì anh trai. Vì anh trai hắn có gia đình, có con trai. Vì anh trai hắn còn khó khăn và thiếu thốn. Hắn mong muốn, sau này Trần Thiên Anh sẽ được đưa vào dòng chính, sẽ có tương lai rực rỡ.
Trần Thịnh mong muốn tốt đẹp tới vậy, nhưng buồn thay, hắn không thể nói cho bất kì ai. Hắn biết mình đang chơi vơi giữa hai dòng lũ, chính là hai Đại gia tộc. Hắn phải giữ bí mật. Hắn dần dần xa cách với anh trai.
Hắn biết Trần Thái sẽ căm giận hắn. Thậm chí, Trần Thái sẽ cho rằng, vì được làm rể Phạm Viết Phương, vì có được sự nghiệp phát đạt, Trần Thịnh đã quên đi máu mủ ruột rà. Trần Thái bắt đầu sa vào nghiện ngập, và suy sụp.
Đến Trần Thiên Anh, cũng ôm lòng căm ghét hắn.
Khó có thể tả Trần Thịnh đau đớn tới mức nào, khi thấy mình vô tình đẩy anh trai, từ một con người thông minh tài giỏi, vào cảnh cùng quẫn tới vậy. Nhưng đã vài năm trôi qua, hắn cũng không thể sửa đổi điều đó. Hắn không thể nói cho anh trai mình bí mật nhỏ ngày đó nữa, vì bí mật ấy, càng ngày càng phình to, càng ngày càng nguy hiểm.
Trần Thịnh, đã dấn quá sâu vào trò chơi này.
Giờ đây, hắn không chỉ là con rể của Phạm Viết Phương, là gián điệp cho Trần gia, hắn còn là người liên lạc với tổ chức bí ẩn.
Tiêu thụ thuốc phiện, là do hắn làm. Hải Long, là do hắn ngấm ngầm giật dây. Thí nghiệm trên con người, cũng do vốn đầu tư của hắn.
“Mẹ kiếp!”
Hắn chỉ có thể văng tục. Ngoài văng tục ra, hắn bất lực. Vòng xoáy này, mạnh hơn hắn tưởng tượng. Vòng xoáy của những ông lớn, mà hắn, chỉ là một con cờ bé nhỏ, vô năng, vô dụng.
Nhưng, chỉ cần kiên trì. Một con tốt mà có thể kiên trì tới cùng, sẽ có ngày được phong hậu. Sẽ có ngày, hắn giữ vững cái mạng nhỏ bé của mình, giữ an toàn cho gia đình mình, và hoá giải nỗi thù hận với anh trai. Rồi sẽ có ngày, cái đại gia đình bé nhỏ của hắn, sẽ được vui vẻ thuận hoà.
Mỗi người, đều có nỗi khổ tâm của riêng mình. Mỗi người, cũng đều có hi vọng mong manh cho riêng mình.
Mà trước hết, hắn cần giải quyết vụ bê bối này. Hắn đã hứa với Trần Phùng như vậy.
Sau 15 phút, Hoành Bích Thanh đi ra ngoài, thấy nàng đang đứng bên mép cửa, ánh mắt vừa lo lắng, vừa chờ mong.
Chỉ thấy Bích Thanh hất đầu, Phạm Tố Uyên biết ý dẫn chị ta vào phòng mình, nhẹ nhàng khoá cửa lại.
- Chị Thanh, bệnh tình của Linh...
- Không đáng ngại, nhưng về thể chất của con bé... - Hoàng Bích Thanh trầm giọng xuống, khiến tim Tố Uyên thắt lại - là Dị Thế Linh Thể.
- Không thể nào... - Phạm Tố Uyên nghẹn ngào đưa tay lên che miệng, nàng như muốn sụp xuống.
- Đúng là rất hiếm, quá hiếm có, chỉ một phần nghìn tỉ mới gặp, nhưng... chị rất tiếc... - Hoàng Bích Thanh vừa nói, vừa khẽ quay mặt sang một bên.
- Phải... phải có cách... y học ngày nay rất tiến bộ mà, nhất định... phải có cách... - Phạm Tố Uyên lạc giọng đi.
- Chị không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất thì ở Hải Thành này không có đủ điều kiện, phải đưa con bé về Long Thành. Biết đâu Phạm thị, lại có cách...
- Em biết rồi, tối nay em sẽ nói chuyện với nhà em. Không biết, con bé còn có thể chịu đựng được bao lâu?
- Tối đa là vài năm. Tối thiểu thì... chị cũng không chắc... Em là Tâm Linh Sư, chắc cũng rõ, các tầng Vô thức đang kéo con bé xuống.
Phạm Tố Uyên ngồi thụp xuống, mặt thất thần. Hoành Bích Thanh ngồi xuống, vỗ vai nàng.
- Cố gắng vững vàng. Giờ em là điểm tựa duy nhất cho con bé. Em cần phải vững vàng.
- Vâng, em biết rồi.
Phạm Tố Uyên nắm chặt tay, nhìn Hoành Bích Thanh cảm kích. Chị Thanh dìu nàng đứng dậy.
Chị thở dài. Đối với phụ nữ, chẳng có cái gì gọi là ân oán gia tộc. Chị đối với Phạm Tố Uyên, chỉ là 2 người mẹ, lo lắng cho con mình. Những lúc như thế này, nếu có một bờ vai đàn ông để tựa vào, để dựa dẫm, thì tốt biết bao nhiêu. Hơn ai hết, chị hiểu rõ nỗi cô độc của một người phụ nữ.
Những lúc thế này, Phạm Tố Uyên cần chồng mình ở cạnh. Còn tên Trần Thịnh chết tiệt kia, giờ đang ở đâu? Trong chiếc ô tô phóng như bay ngoài xa lộ, Trần Thịnh căng thẳng buông thõng cánh tay xuống ghế. Cái điện thoại văng nảy trên mặt đệm.
Cuộc điện thoại với Trần gia vừa chấm dứt.
Mặt Trần Thịnh nổi lên gân guốc, những vết nhăn nheo lại, già nua. Hắn thật sự đã đi quá xa rồi. Đi trên 3 sợi dây, rồi sẽ có ngày 3 sợi dây ấy kéo ngươi đứt làm 3 phần.
Hắn chẳng nhớ nổi, mọi chuyện trở nên khốn nạn như vậy từ khi nào. Từ khi cưới được Phạm Tố Uyên? Không, lúc đó, Trần Thịnh cảm thấy tột độ sung sướng. Được làm rể Phạm Viết Phương, có được một người vợ xinh đẹp, có học thức, sự nghiệp như diều gặp gió. Rồi sau đó Trần Phương Linh ra đời, khiến cuộc đời Trần Thịnh lên tới đỉnh cao.
Hắn bất giác mỉm cười. Đó là giai đoạn hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Nhưng sau đó, mọi thứ dần bung bét.
Đó là khi, Trần gia liên lạc với hắn.
Thật lạ kì, khi hai anh em hắn mồ côi vất vưởng chốn Hải Thành, không người thân thích nào tới nhận. Nhưng khi hắn trở thành con rể của Phạm Viết Phương, Trần gia cuống quýt tới nhận họ nhận hàng.
Tra tới tra lui gia phả, rốt cuộc Trần Phùng nhận Trần Thái và Trần Thịnh là hai đứa cháu họ con của ông anh cháu của ông bác mà là con trai của ông trẻ nhà hắn, người mà thuộc chi thứ xa xôi tới nỗi đã đứt đoạn trong gia phả.
Thật hài hước. Giờ nghĩ lại, hắn mới thấy buồn cười. Nhưng lúc đó, hắn đã vô cùng xúc động. Con người có tổ có tông. Những kẻ mồ côi luôn là những người khao khát về tổ tông cội nguồn hơn bất cứ ai.
Những đêm trăng sáng một ngày xa xôi nào đó trong kí ức, hai anh em từng ngồi trên một đỉnh đồi hoang vu, quần áo rách rưới bẩn thỉu, vừa gặm 2 mẩu bánh mì vừa chỉ lên trời. Hắn vẫn nhớ những lời kể của anh trai, về một nguồn gốc huy hoàng của hai đứa, giống như một giấc mơ viển vông. Nào là cha là tướng quân, mẹ là công chúa, hai anh em mình chỉ vì cơn loạn lạc, mà phải chịu cảnh nghèo hèn. Có lẽ, chính Trần Thái cũng không tin vào điều đó, nhưng hắn vẫn kể cho em trai mình, để hai anh em có chung một ước mơ, để một ngày kia hai đứa trẻ sẽ có một tương lai rực rỡ.
Hắn vẫn nhớ, Trần Thái vừa xoa xoa chỗ bầm dập vì bị người ta đánh, vừa tìm bắt con chấy trong áo hắn, vừa dỗ hắn ngủ. Đêm ngoài trời, đầy muỗi, tiếng muỗi vo ve. Trần Thái kể chuyện rất giỏi. Hắn ta học hành cũng rất khá. Hai đứa bé, ngày thì đi học, tối đi bán dạo kiếm tiền, đêm lại ngủ vật ngủ vờ ở đâu đó.
Những kí ức thơ bé chợt ùa về, khiến Trần Thịnh khẽ lắc đầu. Không còn nữa rồi, hắn cay đắng nghĩ thầm.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Trần gia liên lạc, và Trần Thịnh tìm ra nguồn gốc của mình. Hắn đã muốn nhanh chóng chạy tới chỗ anh trai, thông báo cho anh mình biết tin vui ấy, để hai anh em ôm nhau mà oà khóc.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn nuối tiếc vì sao ngày đó đã không làm như thế.
Chỉ bởi vì một câu nói của Trần Phùng, gia chủ họ Trần: “Cậu nên giữ bí mật chuyện này, nếu không muốn bố vợ lột da mình. Gia tộc ta không đối xử hẹp hòi với bất cứ tộc nhân nào, chỉ cần cậu thành tâm đóng góp cho gia tộc”.
Một lời hứa hẹn, rằng hai anh em hắn sẽ được đưa vào phả hệ dòng chính, hắn đã tin tưởng. Không phải vì bản thân, mà là vì anh trai. Vì anh trai hắn có gia đình, có con trai. Vì anh trai hắn còn khó khăn và thiếu thốn. Hắn mong muốn, sau này Trần Thiên Anh sẽ được đưa vào dòng chính, sẽ có tương lai rực rỡ.
Trần Thịnh mong muốn tốt đẹp tới vậy, nhưng buồn thay, hắn không thể nói cho bất kì ai. Hắn biết mình đang chơi vơi giữa hai dòng lũ, chính là hai Đại gia tộc. Hắn phải giữ bí mật. Hắn dần dần xa cách với anh trai.
Hắn biết Trần Thái sẽ căm giận hắn. Thậm chí, Trần Thái sẽ cho rằng, vì được làm rể Phạm Viết Phương, vì có được sự nghiệp phát đạt, Trần Thịnh đã quên đi máu mủ ruột rà. Trần Thái bắt đầu sa vào nghiện ngập, và suy sụp.
Đến Trần Thiên Anh, cũng ôm lòng căm ghét hắn.
Khó có thể tả Trần Thịnh đau đớn tới mức nào, khi thấy mình vô tình đẩy anh trai, từ một con người thông minh tài giỏi, vào cảnh cùng quẫn tới vậy. Nhưng đã vài năm trôi qua, hắn cũng không thể sửa đổi điều đó. Hắn không thể nói cho anh trai mình bí mật nhỏ ngày đó nữa, vì bí mật ấy, càng ngày càng phình to, càng ngày càng nguy hiểm.
Trần Thịnh, đã dấn quá sâu vào trò chơi này.
Giờ đây, hắn không chỉ là con rể của Phạm Viết Phương, là gián điệp cho Trần gia, hắn còn là người liên lạc với tổ chức bí ẩn.
Tiêu thụ thuốc phiện, là do hắn làm. Hải Long, là do hắn ngấm ngầm giật dây. Thí nghiệm trên con người, cũng do vốn đầu tư của hắn.
“Mẹ kiếp!”
Hắn chỉ có thể văng tục. Ngoài văng tục ra, hắn bất lực. Vòng xoáy này, mạnh hơn hắn tưởng tượng. Vòng xoáy của những ông lớn, mà hắn, chỉ là một con cờ bé nhỏ, vô năng, vô dụng.
Nhưng, chỉ cần kiên trì. Một con tốt mà có thể kiên trì tới cùng, sẽ có ngày được phong hậu. Sẽ có ngày, hắn giữ vững cái mạng nhỏ bé của mình, giữ an toàn cho gia đình mình, và hoá giải nỗi thù hận với anh trai. Rồi sẽ có ngày, cái đại gia đình bé nhỏ của hắn, sẽ được vui vẻ thuận hoà.
Mỗi người, đều có nỗi khổ tâm của riêng mình. Mỗi người, cũng đều có hi vọng mong manh cho riêng mình.
Mà trước hết, hắn cần giải quyết vụ bê bối này. Hắn đã hứa với Trần Phùng như vậy.
/700
|