- Tao đã nói, là con cờ tự di chuyển mà!
Gia viên Phạm thị, Phạm Viết Phương cầm quân cờ tướng, giãy đành đạch.
Tên gia nhân thở dài. Lão Phương mỗi lần đánh cờ thua, lại bày trò nhõng nhẽo. Lão già này, cũng trẻ con thật chứ. Mà lão đánh cờ dở tệ, vì sao suốt ngày gạ hắn chơi cờ.
- Tao nói, mày không tin sao? Là con cờ tự di chuyển! Tao không có động tay gì vào! Khốn nạn thật chứ, tao ghét nhất thể loại cờ mà tự ý di chuyển! Tao phải lột da hết lũ chúng nó.
- Lũ nào cơ ạ?
- Lũ con cờ này!
Tên gia nhân chợt hiểu, lão Phương lại một công đôi việc rồi. Nói đến con cờ, nhưng có lẽ, lại có ẩn ý gì khác. Vừa để bao biện cho trận thua cờ của mình, vừa thể hiện sự bực tức với một việc gì ngoài ý muốn.
Sự ngoài ý muốn ấy, so với ván cờ giải trí này, không biết lão ta coi trọng cái gì hơn? Hắn tự hỏi.
- Để con lấy điện thoại cho thầy.
- Khạch khạch! Được lắm. Mày hầu tao lâu ngày, cũng hiểu tính tao rồi đấy.
Tên gia nhân mang điện thoại tới. Lão già nói.
- Bấm cho tao số của thằng Phan Thành. Phan Thành cũng như đang đứng đống lửa ngồi đống than. Chuyện nổi loạn dưới cống ngầm, hắn không biết do bên nào làm. Là Vương tộc? Hay là Trần gia? Vì sao dưới đó giờ đột nhiên lại nhung nhúc đám quái thú như vậy?
Làm sao xử lý? Hắn cần chỉ thị. Giờ này, có lẽ không phải hắn, mà toàn bộ những kẻ nào làm ăn tại Hải Thành, cũng đang phát sốt lên. Thậm chí, có lẽ cả Hạm đội Hải quân đóng ngoài biển cũng sẽ hành động. Chuyện lần này, nếu các phía xử lý không tốt, kết cục ra sao, còn chưa thể biết.
Hắn đi lòng vòng quanh bàn làm việc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà. Trà nguội ngắt, và đắng chát.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. - Aaaa!!!
Linh choàng tỉnh giấc. Cô bé sốt cao từ đêm qua, không ngừng mê sảng. Những giấc mơ quái dị ám ảnh lấy cô bé. Một hình ảnh kinh hoàng khiến Linh sợ hãi, choàng tỉnh. Mồ hôi ướt sũng, tim đập mạnh, khắp người mỏi nhừ.
- Không sao chứ?
Là giọng anh Thiên Anh.
Anh ấy đang ngồi bên giường mình. Cô bé nhìn quanh một vòng. Nơi này đúng là phòng của mình.
- Anh Thiên Anh, sao anh vào được đây? Anh lại trèo cửa sổ đấy à?
- Không, anh nghe nói em sốt cao, nên tới thăm. Ba em đi vắng rồi, chính cô Uyên mở cửa cho anh vào đó.
Cô bé vẫn còn nhức đầu, và mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Thiên Anh, Linh lại thấy vui. Những giấc mơ lúc đó, cô bé vẫn nhớ, có gì đó rất khủng khiếp xảy ra với anh ấy.
May quá, anh ấy vẫn bình an.
- Oẳng oẳng!
Tiếng con Cú Chó vang lên bên cạnh. Linh nhìn sang. Chỉ thấy con cú nép vào hông cô bé, cảnh giác nhìn Thiên Anh.
- Ha ha, Tiểu Cẩu, không có gì đâu, là anh họ tao mà.
- Thôi, em nằm nghỉ một chút đi. Để anh xuống nhà tìm xem có gì không. Em thích uống cái gì? Sữa nhé? Hay nước cam?
- Cái gì cũng được hết, miễn anh lấy cho em là em vui rồi.
- Cô cũng dẻo miệng lắm cơ, nằm đó nghỉ ngơi đi. Cô Uyên đi ra ngoài mua thuốc rồi.
Hắn bước ra khỏi phòng cô bé.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới được vào lại ngôi nhà này. Ngày bé, khi mối quan hệ của hai gia đình còn chưa tới nỗi nào, những ngày cúng giỗ, hay giao thừa, hắn lại được đưa tới đây chơi.
Căn biệt thự này, để cho hắn rất nhiều dư vị. Sự choáng ngợp vì quyền quý xa hoa, sự cay đắng vì xuất thân nghèo túng, sự căm hận đối với người chú, nỗi thất vọng vì người cha, và cả những kỉ niệm vui vẻ với cô em họ.
Tới giờ nhìn lại, căn biệt thự cũng không quá rộng lớn, không quá đẹp đẽ như ngày bé hắn vẫn nhìn. Ít nhiều gì hắn cũng đã từng trải, đã từng nhìn thấy nhiều thứ rộng lớn, đẹp đẽ hơn.
Sẽ có ngày, căn biệt thự này đối với ta chỉ là một túp lều rẻ tiền.
Trần Thiên Anh nắm chặt nắm tay. Hắn bước xuống gian bếp.
Các gia nhân nhìn hắn như soi mói, đề phòng. Cứ như thể hắn sẽ trộm mất món đồ gì đắt tiền của ông chủ. Hắn khẽ cười khinh miệt, không để ý. Hắn mở tủ lạnh, tìm vài quả cam, và vắt ra cốc.
Bất chợt, điện thoại reo lên.
Là Phan Thành.
Có việc gì mà hắn phải gọi trực tiếp cho mình như vậy? - Bác ơi, bán cho tôi mấy đơn thuốc này với.
- Thuốc này á? Tác dụng phụ rất lớn đấy, có chỉ định của bác sĩ không?
- Có, nhưng tôi không mang. Tôi đang gấp lắm rồi, bác lấy nhanh giùm nhé.
- Được rồi, chờ tôi một chút.
Toàn bộ số thuốc hết tất cả 200 hào. Có thể thấy đều là thuốc đắt tiền. Phạm Tố Uyên sốt ruột cầm lấy túi thuốc, chạy vội ra xe. Đã lâu lắm rồi, con gái nàng mới sốt cao tới vậy. Thể chất của con bé, càng ngày càng khó kiểm soát. Ít nhất, một Tâm Linh Sư cấp 9 như nàng khó mà kiểm soát được nữa.
Xe bắt đầu chạy. Nàng mong được về nhà ngay lập tức.
Đường rất tắc. Xe hầu như không thể chen tiếp được. Tiếng còi inh ỏi.
Phạm Tố Uyên sốt ruột mở cửa xe, lao ra ngoài. Từ đây về tới nhà, chỉ có 2 cây số mà thôi. Dù nàng không giỏi thể dục thể thao gì, nhưng đi bộ 2 cây số về nhà, còn tốt hơn là chờ đợi trong dòng người đông đúc này.
Huỵch!
Mải chạy tới, Tố Uyên xô phải một người. Cả hai cùng ngã xuống đất. Gói thuốc văng ra.
- Tố Uyên!
Người đó, nhận ra nàng.
- Chị Bích Thanh?! Tiếng gào rú điếc tai vang vọng. Đám đột biến và người thú, cũng đều run rẩy quay lại, lùi rất xa về phía sau.
- Có lùi không? - Văn hỏi Hải Hùng.
- Có. Cứ lùi đi! - Hắn trả lời.
Vừa vất vả lắm mới mở đường máu thoát khỏi vòng vây, rồi lại lùi về chính cái vòng vây đó.
- Ông anh, thứ đó thuộc phe ông anh à?
Vũ Hải Hùng lớn tiếng hỏi một tên người sói. Tên này giật mình, như không tin mình đang được hỏi. Hai bên vừa rồi, còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán kia mà.
- Mày... hỏi tao? Tao... tao cũng không biết. Ê, thằng bướm, mày biết không?
Tên người bướm được hỏi cũng ngơ ngác.
- Không... không biết.
Rất nhanh, cả đám xôn xao. Tiếng gào rú khủng khiếp kia là do đâu, không ai biết. Chỉ biết, nó ở phía trước, và đang tới, rất gần.
Vũ Hải Hùng hét lớn.
- Mọi người, tôi không biết vừa rồi vì sao mọi người vây đánh tụi cháu, nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm. Tụi cháu chỉ là học sinh, vô tình lạc xuống nơi này, không có thù oán gì với mọi người. Hiện giờ phía trước là địch, mọi người nên đoàn kết chống lại, chuyện hiểu lầm này, xin bỏ qua!
Kẻ thù của kẻ thù thì gần như là bạn. Hơn nữa, Vũ Hải Hùng rất nhanh trí mà nói ngắn gọn rõ ràng. Thứ nhất, là nói rằng bọn hắn không phải kẻ thù, đánh nhau là vô nghĩa. Thứ hai, tỏ rõ ràng thái độ coi người thú và đột biến là ngang hàng với bản thân. Thứ ba, trước địch thủ đang tới, cần đoàn kết lại.
Câu nói này, đều được đồng tình.
Ba nội dung muốn truyền đạt, đều thấu tình đạt lý. Đám người thú này, nổi loạn, giết chóc, cũng là vì bị loài người phân biệt đối xử mà thôi. Hiện nay, một đứa học sinh loài người lại có thể đứng ra nói chuyện bình đẳng, lại trước áp lực của kẻ địch đang tới, tất cả đều gật đầu.
Tiếng gào rú càng ngày càng gần. Kèm theo đó, là tiếng bước chân rung chuyển lòng đất.
Tất cả, đều căng thẳng chờ đợi.
Gia viên Phạm thị, Phạm Viết Phương cầm quân cờ tướng, giãy đành đạch.
Tên gia nhân thở dài. Lão Phương mỗi lần đánh cờ thua, lại bày trò nhõng nhẽo. Lão già này, cũng trẻ con thật chứ. Mà lão đánh cờ dở tệ, vì sao suốt ngày gạ hắn chơi cờ.
- Tao nói, mày không tin sao? Là con cờ tự di chuyển! Tao không có động tay gì vào! Khốn nạn thật chứ, tao ghét nhất thể loại cờ mà tự ý di chuyển! Tao phải lột da hết lũ chúng nó.
- Lũ nào cơ ạ?
- Lũ con cờ này!
Tên gia nhân chợt hiểu, lão Phương lại một công đôi việc rồi. Nói đến con cờ, nhưng có lẽ, lại có ẩn ý gì khác. Vừa để bao biện cho trận thua cờ của mình, vừa thể hiện sự bực tức với một việc gì ngoài ý muốn.
Sự ngoài ý muốn ấy, so với ván cờ giải trí này, không biết lão ta coi trọng cái gì hơn? Hắn tự hỏi.
- Để con lấy điện thoại cho thầy.
- Khạch khạch! Được lắm. Mày hầu tao lâu ngày, cũng hiểu tính tao rồi đấy.
Tên gia nhân mang điện thoại tới. Lão già nói.
- Bấm cho tao số của thằng Phan Thành. Phan Thành cũng như đang đứng đống lửa ngồi đống than. Chuyện nổi loạn dưới cống ngầm, hắn không biết do bên nào làm. Là Vương tộc? Hay là Trần gia? Vì sao dưới đó giờ đột nhiên lại nhung nhúc đám quái thú như vậy?
Làm sao xử lý? Hắn cần chỉ thị. Giờ này, có lẽ không phải hắn, mà toàn bộ những kẻ nào làm ăn tại Hải Thành, cũng đang phát sốt lên. Thậm chí, có lẽ cả Hạm đội Hải quân đóng ngoài biển cũng sẽ hành động. Chuyện lần này, nếu các phía xử lý không tốt, kết cục ra sao, còn chưa thể biết.
Hắn đi lòng vòng quanh bàn làm việc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà. Trà nguội ngắt, và đắng chát.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. - Aaaa!!!
Linh choàng tỉnh giấc. Cô bé sốt cao từ đêm qua, không ngừng mê sảng. Những giấc mơ quái dị ám ảnh lấy cô bé. Một hình ảnh kinh hoàng khiến Linh sợ hãi, choàng tỉnh. Mồ hôi ướt sũng, tim đập mạnh, khắp người mỏi nhừ.
- Không sao chứ?
Là giọng anh Thiên Anh.
Anh ấy đang ngồi bên giường mình. Cô bé nhìn quanh một vòng. Nơi này đúng là phòng của mình.
- Anh Thiên Anh, sao anh vào được đây? Anh lại trèo cửa sổ đấy à?
- Không, anh nghe nói em sốt cao, nên tới thăm. Ba em đi vắng rồi, chính cô Uyên mở cửa cho anh vào đó.
Cô bé vẫn còn nhức đầu, và mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Thiên Anh, Linh lại thấy vui. Những giấc mơ lúc đó, cô bé vẫn nhớ, có gì đó rất khủng khiếp xảy ra với anh ấy.
May quá, anh ấy vẫn bình an.
- Oẳng oẳng!
Tiếng con Cú Chó vang lên bên cạnh. Linh nhìn sang. Chỉ thấy con cú nép vào hông cô bé, cảnh giác nhìn Thiên Anh.
- Ha ha, Tiểu Cẩu, không có gì đâu, là anh họ tao mà.
- Thôi, em nằm nghỉ một chút đi. Để anh xuống nhà tìm xem có gì không. Em thích uống cái gì? Sữa nhé? Hay nước cam?
- Cái gì cũng được hết, miễn anh lấy cho em là em vui rồi.
- Cô cũng dẻo miệng lắm cơ, nằm đó nghỉ ngơi đi. Cô Uyên đi ra ngoài mua thuốc rồi.
Hắn bước ra khỏi phòng cô bé.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới được vào lại ngôi nhà này. Ngày bé, khi mối quan hệ của hai gia đình còn chưa tới nỗi nào, những ngày cúng giỗ, hay giao thừa, hắn lại được đưa tới đây chơi.
Căn biệt thự này, để cho hắn rất nhiều dư vị. Sự choáng ngợp vì quyền quý xa hoa, sự cay đắng vì xuất thân nghèo túng, sự căm hận đối với người chú, nỗi thất vọng vì người cha, và cả những kỉ niệm vui vẻ với cô em họ.
Tới giờ nhìn lại, căn biệt thự cũng không quá rộng lớn, không quá đẹp đẽ như ngày bé hắn vẫn nhìn. Ít nhiều gì hắn cũng đã từng trải, đã từng nhìn thấy nhiều thứ rộng lớn, đẹp đẽ hơn.
Sẽ có ngày, căn biệt thự này đối với ta chỉ là một túp lều rẻ tiền.
Trần Thiên Anh nắm chặt nắm tay. Hắn bước xuống gian bếp.
Các gia nhân nhìn hắn như soi mói, đề phòng. Cứ như thể hắn sẽ trộm mất món đồ gì đắt tiền của ông chủ. Hắn khẽ cười khinh miệt, không để ý. Hắn mở tủ lạnh, tìm vài quả cam, và vắt ra cốc.
Bất chợt, điện thoại reo lên.
Là Phan Thành.
Có việc gì mà hắn phải gọi trực tiếp cho mình như vậy? - Bác ơi, bán cho tôi mấy đơn thuốc này với.
- Thuốc này á? Tác dụng phụ rất lớn đấy, có chỉ định của bác sĩ không?
- Có, nhưng tôi không mang. Tôi đang gấp lắm rồi, bác lấy nhanh giùm nhé.
- Được rồi, chờ tôi một chút.
Toàn bộ số thuốc hết tất cả 200 hào. Có thể thấy đều là thuốc đắt tiền. Phạm Tố Uyên sốt ruột cầm lấy túi thuốc, chạy vội ra xe. Đã lâu lắm rồi, con gái nàng mới sốt cao tới vậy. Thể chất của con bé, càng ngày càng khó kiểm soát. Ít nhất, một Tâm Linh Sư cấp 9 như nàng khó mà kiểm soát được nữa.
Xe bắt đầu chạy. Nàng mong được về nhà ngay lập tức.
Đường rất tắc. Xe hầu như không thể chen tiếp được. Tiếng còi inh ỏi.
Phạm Tố Uyên sốt ruột mở cửa xe, lao ra ngoài. Từ đây về tới nhà, chỉ có 2 cây số mà thôi. Dù nàng không giỏi thể dục thể thao gì, nhưng đi bộ 2 cây số về nhà, còn tốt hơn là chờ đợi trong dòng người đông đúc này.
Huỵch!
Mải chạy tới, Tố Uyên xô phải một người. Cả hai cùng ngã xuống đất. Gói thuốc văng ra.
- Tố Uyên!
Người đó, nhận ra nàng.
- Chị Bích Thanh?! Tiếng gào rú điếc tai vang vọng. Đám đột biến và người thú, cũng đều run rẩy quay lại, lùi rất xa về phía sau.
- Có lùi không? - Văn hỏi Hải Hùng.
- Có. Cứ lùi đi! - Hắn trả lời.
Vừa vất vả lắm mới mở đường máu thoát khỏi vòng vây, rồi lại lùi về chính cái vòng vây đó.
- Ông anh, thứ đó thuộc phe ông anh à?
Vũ Hải Hùng lớn tiếng hỏi một tên người sói. Tên này giật mình, như không tin mình đang được hỏi. Hai bên vừa rồi, còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán kia mà.
- Mày... hỏi tao? Tao... tao cũng không biết. Ê, thằng bướm, mày biết không?
Tên người bướm được hỏi cũng ngơ ngác.
- Không... không biết.
Rất nhanh, cả đám xôn xao. Tiếng gào rú khủng khiếp kia là do đâu, không ai biết. Chỉ biết, nó ở phía trước, và đang tới, rất gần.
Vũ Hải Hùng hét lớn.
- Mọi người, tôi không biết vừa rồi vì sao mọi người vây đánh tụi cháu, nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm. Tụi cháu chỉ là học sinh, vô tình lạc xuống nơi này, không có thù oán gì với mọi người. Hiện giờ phía trước là địch, mọi người nên đoàn kết chống lại, chuyện hiểu lầm này, xin bỏ qua!
Kẻ thù của kẻ thù thì gần như là bạn. Hơn nữa, Vũ Hải Hùng rất nhanh trí mà nói ngắn gọn rõ ràng. Thứ nhất, là nói rằng bọn hắn không phải kẻ thù, đánh nhau là vô nghĩa. Thứ hai, tỏ rõ ràng thái độ coi người thú và đột biến là ngang hàng với bản thân. Thứ ba, trước địch thủ đang tới, cần đoàn kết lại.
Câu nói này, đều được đồng tình.
Ba nội dung muốn truyền đạt, đều thấu tình đạt lý. Đám người thú này, nổi loạn, giết chóc, cũng là vì bị loài người phân biệt đối xử mà thôi. Hiện nay, một đứa học sinh loài người lại có thể đứng ra nói chuyện bình đẳng, lại trước áp lực của kẻ địch đang tới, tất cả đều gật đầu.
Tiếng gào rú càng ngày càng gần. Kèm theo đó, là tiếng bước chân rung chuyển lòng đất.
Tất cả, đều căng thẳng chờ đợi.
/700
|