Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát đã sáu năm.
Một buổi chiều nọ, Thiên từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tiểu Bình đang chơi đùa cùng chúng bạn thì gọi con cùng về nhà.
Trên đường đi, Tiểu Bình cứ lấm la lấm le nhìn cha. Thiên nhìn bộ dạng rụt rè đó của Tiểu Bình liền biết suy nghĩ của con, hắn làm không biết gì mà hỏi:
– Con làm sao vậy?
Tiểu Bình thành thật nhận lỗi:
– Con sợ… con sợ bị cha mắng…
Thiên vẫn tiếp tục bước đi như thường, hỏi:
– Tại sao lại sợ cha mắng?
Tiểu Bình ấp úng nói:
– Bởi vì… bởi vì… con đã không nghe lời cha… con đã để mẹ ở nhà một mình mà đi chơi với bạn bè…
– Tại sao cha lại bảo con ở nhà cùng mẹ?
Tiểu Bình cúi thấp đầu nói:
– Vì… vì mẹ không được khỏe…
Thiên chợt ngừng chân, nhìn Tiểu Bình mà nói:
– Ừ, vì mẹ con không khỏe! Nên rất cần một người ở xung quanh trông chừng! Con có thử nghĩ trong lúc con đang vui chơi mà mẹ con xảy ra chuyện ở nhà, con có thể tha thứ cho mình được không? Con có cảm thấy yên ổn không?
Thiên càng nói, Tiểu Bình càng hối hận, nước mắt cứ rớt xuống.
– Dù mẹ con nói không có gì nhưng con thật sự yên tâm để mẹ ở một mình sao? Không phải cha muốn bắt tội con, ép buộc con phải ở nhà không được đi chơi, bởi vì việc đó là nhiệm vụ của cha, nhưng khi cha không có ở nhà, con có thể thay cha chăm sóc cho mẹ hay không?
Tiểu Bình lau nước mắt, gục gật cái đầu nhỏ, nói:
– Dạ, thưa cha! Sau này, con nhất định, nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ đàng hoàng!
Thiên đưa một tay lên muốn chạm vào đầu Tiểu Bình, nhưng bàn tay của hắn dừng lại giữa không trung mãi không hạ xuống. Không biết hắn suy nghĩ điều gì, cuối cùng, bàn tay kia cũng cứng ngắt vuốt vuốt đầu Tiểu Bình, hắn nói:
– Ngoan lắm…
Trong ấn tượng của Tiểu Bình, cha nó là một người rất nghiêm khắc, kiệm lời, chỉ khi ở bên mẹ, cha nó mới lộ ra sự dịu dàng… Không phải nó không thích cha nó, mà nó chỉ cảm thấy cha chỉ thật sự hạnh phúc, vui vẻ khi ở cùng mẹ thôi, đương nhiên là cha nó vẫn yêu mến nó, chỉ là đối với nó không có sự dung túng như đối với mẹ một chút thôi mà…
Còn mẹ nó thì là một người phụ nữ rất dịu dàng, mẹ lúc nào cũng nhỏ nhẹ, ân cần đối với nó. Tuy mơ hồ, nhưng nó cũng nhận ra, mẹ cũng không giống như cha, khi được ở bên cạnh cha, mới là lúc mẹ hạnh phúc nhất, trọn vẹn nhất…
Cha mẹ cảm thấy vui vẻ đương nhiên nó cũng cảm thấy vui vẻ. Cho nên, nó cũng sẽ cầu khấn, cầu xin ông trời sẽ cho gia đình nó mãi mãi được như bây giờ…
Y Nhi ở nhà đã làm xong thức ăn chỉ đang chờ hai cha con quay về. Vừa trông thấy bóng hai người đằng xa, nàng liền chạy đến cửa chào đón.
– Chàng về rồi! Sao Tiểu Bình cũng về cùng cha vậy?
Tiểu Bình định lên tiếng nhận lỗi nhưng Thiên đã nói:
– Tình cờ gặp con trên đường thôi! Vào nhà đi, bên ngoài gió mạnh lắm!
Y Nhi đương nhiên nhìn thấy đôi mắt vẫn còn ửng đỏ của Tiểu Bình, nhưng nàng cũng không hỏi thêm nhiều. Cả nhà cùng nhau ăn cơm tối.
Qua ngày hôm sau, Thiên lại phải ra ngoài. Hôm nay, Tiểu Bình đột ngột lại nhu thuận không chạy ra ngoài chơi cùng bạn bè, Y Nhi thấy vậy tò mò hỏi:
– Tại sao con không đi chơi đi?
Tiểu Bình nói:
– Bởi vì con muốn ở nhà cùng mẹ!
– Nhưng ở nhà nào có cái gì để chơi, con sẽ chán lắm đấy.
– Không sao! Con đọc sách cũng được!
Y Nhi nghe vậy thì xếp quần áo đang may dở sang một bên, hỏi:
– Có phải cha con nói gì với con không?
Tiểu Bình liền lắc đầu.
– Dạ, không!
Y Nhi thở dài nói:
– Cha con chỉ lo xa thôi, sức khỏe mẹ rất tốt, con không cần lo lắng cho mẹ đâu…
Ở cùng hắn biết bao năm làm sao nàng lại không hiểu được suy nghĩ của hắn kia chứ. Hắn lo lắng cho nàng như vậy, nàng rất cảm động, chỉ là ép một đứa nhỏ phải theo ý mình như vậy, nàng cũng không đành lòng.
Nào ngờ, Tiểu Bình liền nói:
– Không sao đâu! Con thật sự muốn ở cùng mẹ mà! Con còn muốn ở cùng mẹ nhiều hơn nữa…
Y Nhi phì cười nói:
– Con sợ người khác sẽ bắt mẹ đi sao mà canh chừng kỹ thế?
Tiểu Bình lại thành thật nói:
– Sợ chứ! Vì mẹ là báu vật mà! Là báu vật của hai cha con con.
Nghe đứa nhỏ khờ dại ngây ngô nói ra những lời đó làm Y Nhi cảm thấy nôn nao trong lòng, nàng bước tới ôm lấy Tiểu Bình vào lòng, khẽ nói:
– Tiểu Bình cũng là báu vật của cha mẹ…
Tiểu Bình cái hiểu cái không cũng ôm Y Nhi lại.
Ngày hôm đó, Y Nhi còn tình cờ gặp một vị cố nhân.
Nhìn người đàn ông mặc áo bố có phần rách rưới, cùng với râu tóc không được cắt tỉa ở trước mặt, mãi Y Nhi mới nhận ra đó là người nàng quen biết! Người đã từng là thần tượng của cả tu tiên giới, Bạch Thiên Lam!
– Đã lâu không gặp…
Bạch Thiên Lam ngập ngừng mở lời với nàng. Y Nhi hồi lâu mới lên tiếng đáp:
– Chào ngài, Bạch công tử!
Dù nàng vẫn xưng hô hắn là “Bạch công tử”, nhưng trước kia đó là danh từ nàng thân quen, cung kính, còn lúc này chỉ có xa lạ.
Hắn biết nàng không vui vẻ gì khi gặp lại hắn. Được thấy nàng sống an nhàn, hạnh phúc như vậy đối với hắn đã là đủ rồi.
– Nàng… sống có tốt không?
Dù đoán được nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được mà hỏi nàng.
Y Nhi thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng liền ẩn giấu nó sâu trong lòng mình, vẫn lạnh nhạt nói:
– Bình thường thôi.
Thái độ né tránh, cách người ngàn dặm của nàng đã làm Bạch Thiên Lam chùn bước, hắn khó khăn nói:
– Ta muốn thay mặt toàn thể nhân loại cảm tạ nàng…
Y Nhi cũng không muốn nghe, đã nói:
– Ta không biết ngài đang muốn nói gì, ta chỉ làm việc ta muốn làm mà thôi! Ý muốn của ta, giữ hắn cho riêng mình!
Bạch Thiên Lam sững sờ, hắn thấy nàng đã không muốn tiếp tục nói nữa.
Đúng lúc ấy, Tiểu Bình đột ngột chạy tới ôm chầm lấy Y Nhi và gọi:
– Mẹ…
– Con sao vậy?
– Tự nhiên không nhìn thấy mẹ nên con đi tìm.
– Mẹ ở đây mà, con lo lắng gì chứ…
Bạch Thiên Lam ngây người nhìn hai mẹ con Y Nhi trò chuyện với nhau, đôi mắt của nàng lúc này đầy ấm áp, yêu thương nhìn đứa nhỏ đó. Hóa ra, hắn bị chán ghét tới như vậy. Bạch Thiên Lam đứng đấy một lúc lâu, lẳng lặng ngắm nhìn nàng lần cuối…
Khi Y Nhi nhớ ra thì hắn đã đi mất từ lúc nào rồi. Trong mắt Y Nhi thoáng hiện nét buồn, thầm nhủ:
“Tạm biệt… công tử…”
– Mẹ, mẹ đang tìm ai sao?
Tiểu Bình chợt lên tiếng hỏi làm Y Nhi bừng tỉnh từ trong hồi tưởng, liền nói:
– Không… không có.
Giữa nàng và thế giới ấy đã không còn liên qua gì nữa. Một chút cũng không!
…
Nhiều năm sau đó, có một ngày, Tiểu Bình đột ngột từ ngoài chạy về gấp gáp hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, nghe nói môn phái tu tiên đang tuyển môn đồ mới, làng mình có nhiều người đi thi tuyển lắm, mẹ cũng cho con đi nhé!
Y Nhi nghe thấy liền đánh rơi giỏ kim chỉ trên tay. Tiểu Bình thảnh thốt, lo lắng hỏi:
– Mẹ, mẹ sao vậy?
Y Nhi cau mày nhìn Tiểu Bình suy nghĩ hồi lâu, rồi hỏi:
– Con thật sự muốn đi sao?
Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi lại:
– Không phải mọi người ai cũng muốn đi đó sao?
Trái tim Y Nhi đập thình thịch, nàng đè nén kích động của mình, nói rằng:
– Con có biết tu tiên là gì hay không?
Tiểu Bình cũng không rõ ràng, rồi nhớ tới lời nói của bạn bè, bọn nó nói rằng: người tu tiên rất oai hùng, việc gì cũng có thể làm được, chính là người có thể bay được ở trên trời.
Y Nhi tiếp tục nói:
– Đó là những người đeo đuổi mục đích trường sinh bất tử theo con đường tu luyện thành tiên! Họ có thể có tiên phép, có thể đạt được tuổi thọ cao hơn người thường rất nhiều! Nhưng đổi lại, ở nơi đó, sẽ không có thân nhân cũng không có cả tình cảm! Những người ở đó chỉ biết tu đạo, tu đạo mà không mảy may quan tâm đến mối liên hệ giữa người với người. Là những con người cô độc, một mình chống chọi với thời gian dài đằng đẳng, đó là những kẻ đáng thương nhất! Con… có muốn trở nên như vậy không? Đổi lại sự sùng kính của thiên hạ là cả một đời vô định? Nếu con thật sự muốn trở thành đệ tử tu tiên, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con đâu. Mẹ chỉ muốn… chỉ muốn con hiểu rõ những gì con sẽ đối mặt…
Hai mắt Tiểu Bình đã ướt đẫm, nó hỏi:
– Nơi đó không có mẹ, cũng không có cha sao?
Y Nhi lắc đầu.
– Con sẽ không còn được gặp lại cha mẹ nữa sao?
Nàng không đáp, không phải không thể gặp lại, nhưng ai lại biết được đó là ngày tháng năm nào, khi đó nàng có còn sống trên đời này không?
Tiểu Bình rưng rưng nước mắt.
– Con… con…
Nó nhào vào lòng Y Nhi, ôm chầm lấy nàng mà nói:
– Con không muốn! Con không muốn rời bỏ cha mẹ! Cũng không muốn chỉ có một mình con… Con không làm đệ tử tu tiên, vĩnh viễn cũng không làm đệ tử tu tiên… oa… oa oa oa…
Y Nhi ôm lấy Tiểu Bình, vỗ về nó nín khóc nhưng nó cứ khóc mãi không ngừng.
Tu tiên? Đó là con đường đúng hay sai…
Một buổi chiều nọ, Thiên từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tiểu Bình đang chơi đùa cùng chúng bạn thì gọi con cùng về nhà.
Trên đường đi, Tiểu Bình cứ lấm la lấm le nhìn cha. Thiên nhìn bộ dạng rụt rè đó của Tiểu Bình liền biết suy nghĩ của con, hắn làm không biết gì mà hỏi:
– Con làm sao vậy?
Tiểu Bình thành thật nhận lỗi:
– Con sợ… con sợ bị cha mắng…
Thiên vẫn tiếp tục bước đi như thường, hỏi:
– Tại sao lại sợ cha mắng?
Tiểu Bình ấp úng nói:
– Bởi vì… bởi vì… con đã không nghe lời cha… con đã để mẹ ở nhà một mình mà đi chơi với bạn bè…
– Tại sao cha lại bảo con ở nhà cùng mẹ?
Tiểu Bình cúi thấp đầu nói:
– Vì… vì mẹ không được khỏe…
Thiên chợt ngừng chân, nhìn Tiểu Bình mà nói:
– Ừ, vì mẹ con không khỏe! Nên rất cần một người ở xung quanh trông chừng! Con có thử nghĩ trong lúc con đang vui chơi mà mẹ con xảy ra chuyện ở nhà, con có thể tha thứ cho mình được không? Con có cảm thấy yên ổn không?
Thiên càng nói, Tiểu Bình càng hối hận, nước mắt cứ rớt xuống.
– Dù mẹ con nói không có gì nhưng con thật sự yên tâm để mẹ ở một mình sao? Không phải cha muốn bắt tội con, ép buộc con phải ở nhà không được đi chơi, bởi vì việc đó là nhiệm vụ của cha, nhưng khi cha không có ở nhà, con có thể thay cha chăm sóc cho mẹ hay không?
Tiểu Bình lau nước mắt, gục gật cái đầu nhỏ, nói:
– Dạ, thưa cha! Sau này, con nhất định, nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ đàng hoàng!
Thiên đưa một tay lên muốn chạm vào đầu Tiểu Bình, nhưng bàn tay của hắn dừng lại giữa không trung mãi không hạ xuống. Không biết hắn suy nghĩ điều gì, cuối cùng, bàn tay kia cũng cứng ngắt vuốt vuốt đầu Tiểu Bình, hắn nói:
– Ngoan lắm…
Trong ấn tượng của Tiểu Bình, cha nó là một người rất nghiêm khắc, kiệm lời, chỉ khi ở bên mẹ, cha nó mới lộ ra sự dịu dàng… Không phải nó không thích cha nó, mà nó chỉ cảm thấy cha chỉ thật sự hạnh phúc, vui vẻ khi ở cùng mẹ thôi, đương nhiên là cha nó vẫn yêu mến nó, chỉ là đối với nó không có sự dung túng như đối với mẹ một chút thôi mà…
Còn mẹ nó thì là một người phụ nữ rất dịu dàng, mẹ lúc nào cũng nhỏ nhẹ, ân cần đối với nó. Tuy mơ hồ, nhưng nó cũng nhận ra, mẹ cũng không giống như cha, khi được ở bên cạnh cha, mới là lúc mẹ hạnh phúc nhất, trọn vẹn nhất…
Cha mẹ cảm thấy vui vẻ đương nhiên nó cũng cảm thấy vui vẻ. Cho nên, nó cũng sẽ cầu khấn, cầu xin ông trời sẽ cho gia đình nó mãi mãi được như bây giờ…
Y Nhi ở nhà đã làm xong thức ăn chỉ đang chờ hai cha con quay về. Vừa trông thấy bóng hai người đằng xa, nàng liền chạy đến cửa chào đón.
– Chàng về rồi! Sao Tiểu Bình cũng về cùng cha vậy?
Tiểu Bình định lên tiếng nhận lỗi nhưng Thiên đã nói:
– Tình cờ gặp con trên đường thôi! Vào nhà đi, bên ngoài gió mạnh lắm!
Y Nhi đương nhiên nhìn thấy đôi mắt vẫn còn ửng đỏ của Tiểu Bình, nhưng nàng cũng không hỏi thêm nhiều. Cả nhà cùng nhau ăn cơm tối.
Qua ngày hôm sau, Thiên lại phải ra ngoài. Hôm nay, Tiểu Bình đột ngột lại nhu thuận không chạy ra ngoài chơi cùng bạn bè, Y Nhi thấy vậy tò mò hỏi:
– Tại sao con không đi chơi đi?
Tiểu Bình nói:
– Bởi vì con muốn ở nhà cùng mẹ!
– Nhưng ở nhà nào có cái gì để chơi, con sẽ chán lắm đấy.
– Không sao! Con đọc sách cũng được!
Y Nhi nghe vậy thì xếp quần áo đang may dở sang một bên, hỏi:
– Có phải cha con nói gì với con không?
Tiểu Bình liền lắc đầu.
– Dạ, không!
Y Nhi thở dài nói:
– Cha con chỉ lo xa thôi, sức khỏe mẹ rất tốt, con không cần lo lắng cho mẹ đâu…
Ở cùng hắn biết bao năm làm sao nàng lại không hiểu được suy nghĩ của hắn kia chứ. Hắn lo lắng cho nàng như vậy, nàng rất cảm động, chỉ là ép một đứa nhỏ phải theo ý mình như vậy, nàng cũng không đành lòng.
Nào ngờ, Tiểu Bình liền nói:
– Không sao đâu! Con thật sự muốn ở cùng mẹ mà! Con còn muốn ở cùng mẹ nhiều hơn nữa…
Y Nhi phì cười nói:
– Con sợ người khác sẽ bắt mẹ đi sao mà canh chừng kỹ thế?
Tiểu Bình lại thành thật nói:
– Sợ chứ! Vì mẹ là báu vật mà! Là báu vật của hai cha con con.
Nghe đứa nhỏ khờ dại ngây ngô nói ra những lời đó làm Y Nhi cảm thấy nôn nao trong lòng, nàng bước tới ôm lấy Tiểu Bình vào lòng, khẽ nói:
– Tiểu Bình cũng là báu vật của cha mẹ…
Tiểu Bình cái hiểu cái không cũng ôm Y Nhi lại.
Ngày hôm đó, Y Nhi còn tình cờ gặp một vị cố nhân.
Nhìn người đàn ông mặc áo bố có phần rách rưới, cùng với râu tóc không được cắt tỉa ở trước mặt, mãi Y Nhi mới nhận ra đó là người nàng quen biết! Người đã từng là thần tượng của cả tu tiên giới, Bạch Thiên Lam!
– Đã lâu không gặp…
Bạch Thiên Lam ngập ngừng mở lời với nàng. Y Nhi hồi lâu mới lên tiếng đáp:
– Chào ngài, Bạch công tử!
Dù nàng vẫn xưng hô hắn là “Bạch công tử”, nhưng trước kia đó là danh từ nàng thân quen, cung kính, còn lúc này chỉ có xa lạ.
Hắn biết nàng không vui vẻ gì khi gặp lại hắn. Được thấy nàng sống an nhàn, hạnh phúc như vậy đối với hắn đã là đủ rồi.
– Nàng… sống có tốt không?
Dù đoán được nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được mà hỏi nàng.
Y Nhi thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng liền ẩn giấu nó sâu trong lòng mình, vẫn lạnh nhạt nói:
– Bình thường thôi.
Thái độ né tránh, cách người ngàn dặm của nàng đã làm Bạch Thiên Lam chùn bước, hắn khó khăn nói:
– Ta muốn thay mặt toàn thể nhân loại cảm tạ nàng…
Y Nhi cũng không muốn nghe, đã nói:
– Ta không biết ngài đang muốn nói gì, ta chỉ làm việc ta muốn làm mà thôi! Ý muốn của ta, giữ hắn cho riêng mình!
Bạch Thiên Lam sững sờ, hắn thấy nàng đã không muốn tiếp tục nói nữa.
Đúng lúc ấy, Tiểu Bình đột ngột chạy tới ôm chầm lấy Y Nhi và gọi:
– Mẹ…
– Con sao vậy?
– Tự nhiên không nhìn thấy mẹ nên con đi tìm.
– Mẹ ở đây mà, con lo lắng gì chứ…
Bạch Thiên Lam ngây người nhìn hai mẹ con Y Nhi trò chuyện với nhau, đôi mắt của nàng lúc này đầy ấm áp, yêu thương nhìn đứa nhỏ đó. Hóa ra, hắn bị chán ghét tới như vậy. Bạch Thiên Lam đứng đấy một lúc lâu, lẳng lặng ngắm nhìn nàng lần cuối…
Khi Y Nhi nhớ ra thì hắn đã đi mất từ lúc nào rồi. Trong mắt Y Nhi thoáng hiện nét buồn, thầm nhủ:
“Tạm biệt… công tử…”
– Mẹ, mẹ đang tìm ai sao?
Tiểu Bình chợt lên tiếng hỏi làm Y Nhi bừng tỉnh từ trong hồi tưởng, liền nói:
– Không… không có.
Giữa nàng và thế giới ấy đã không còn liên qua gì nữa. Một chút cũng không!
…
Nhiều năm sau đó, có một ngày, Tiểu Bình đột ngột từ ngoài chạy về gấp gáp hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, nghe nói môn phái tu tiên đang tuyển môn đồ mới, làng mình có nhiều người đi thi tuyển lắm, mẹ cũng cho con đi nhé!
Y Nhi nghe thấy liền đánh rơi giỏ kim chỉ trên tay. Tiểu Bình thảnh thốt, lo lắng hỏi:
– Mẹ, mẹ sao vậy?
Y Nhi cau mày nhìn Tiểu Bình suy nghĩ hồi lâu, rồi hỏi:
– Con thật sự muốn đi sao?
Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi lại:
– Không phải mọi người ai cũng muốn đi đó sao?
Trái tim Y Nhi đập thình thịch, nàng đè nén kích động của mình, nói rằng:
– Con có biết tu tiên là gì hay không?
Tiểu Bình cũng không rõ ràng, rồi nhớ tới lời nói của bạn bè, bọn nó nói rằng: người tu tiên rất oai hùng, việc gì cũng có thể làm được, chính là người có thể bay được ở trên trời.
Y Nhi tiếp tục nói:
– Đó là những người đeo đuổi mục đích trường sinh bất tử theo con đường tu luyện thành tiên! Họ có thể có tiên phép, có thể đạt được tuổi thọ cao hơn người thường rất nhiều! Nhưng đổi lại, ở nơi đó, sẽ không có thân nhân cũng không có cả tình cảm! Những người ở đó chỉ biết tu đạo, tu đạo mà không mảy may quan tâm đến mối liên hệ giữa người với người. Là những con người cô độc, một mình chống chọi với thời gian dài đằng đẳng, đó là những kẻ đáng thương nhất! Con… có muốn trở nên như vậy không? Đổi lại sự sùng kính của thiên hạ là cả một đời vô định? Nếu con thật sự muốn trở thành đệ tử tu tiên, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con đâu. Mẹ chỉ muốn… chỉ muốn con hiểu rõ những gì con sẽ đối mặt…
Hai mắt Tiểu Bình đã ướt đẫm, nó hỏi:
– Nơi đó không có mẹ, cũng không có cha sao?
Y Nhi lắc đầu.
– Con sẽ không còn được gặp lại cha mẹ nữa sao?
Nàng không đáp, không phải không thể gặp lại, nhưng ai lại biết được đó là ngày tháng năm nào, khi đó nàng có còn sống trên đời này không?
Tiểu Bình rưng rưng nước mắt.
– Con… con…
Nó nhào vào lòng Y Nhi, ôm chầm lấy nàng mà nói:
– Con không muốn! Con không muốn rời bỏ cha mẹ! Cũng không muốn chỉ có một mình con… Con không làm đệ tử tu tiên, vĩnh viễn cũng không làm đệ tử tu tiên… oa… oa oa oa…
Y Nhi ôm lấy Tiểu Bình, vỗ về nó nín khóc nhưng nó cứ khóc mãi không ngừng.
Tu tiên? Đó là con đường đúng hay sai…
/105
|