(Thôi tâm trí phúc = Hết lòng tin cậy)
Cửa thành mở rộng, đoàn Tiêu Phong nhanh chóng ra ngoài. Khi nghe tiếng cổng thành khép lại sau lưng, Tiêu Phong hỏi Hoàng Dung:
- Quách phu nhân, cổng thành đã đóng rồi, bây giờ làm sao phu nhân trở vào thành được?
Hoàng Dung đáp:
- Tối nay, ta không về nhà. Ta sẽ đến Lục gia trang thăm vợ chồng Lục trang chủ ít bữa rồi mới về. Khi Lữ văn Đức không truy tìm được tung tích các vị, ông ta sẽ buộc phải ngưng việc tra xét người ra vào thành.
Tiêu Phong cười:
- Quách phu nhân túc trí đa mưu, nếu Lý tướng quân đó hỏi phu nhân tại sao về quá sớm, chắc phu nhân đã có sẵn câu trả lời rồi!
Hoàng Dung cũng cười, đáp:
- Không sai! Chuyện nhỏ đó đâu làm khó ta được!.
Hai người đang đi cùng cả đoàn, Hoàng Dung bỗng tẽ sang một bên, dừng ngựa, hỏi:
- Tiêu tướng quân, ta có một thắc mắc nhỏ, mong được tướng quân giải thích.
Tiêu Phong đáp:
- Xin Quách phu nhân cứ nêu lên câu hỏi.
Hoàng Dung hỏi:
- Đả Cẩu bổng pháp do tổ tiên ông truyền lại cho ông, cho nên ông rành rẽ bổng pháp, cái đó không có gì lạ!. Nhưng, Lạc Anh thần chưởng do thân phụ ta sáng chế, độc bá trong môn hạ Đào Hoa đảo, không dạy người ngoài. Tại sao lúc ta đấu Lâm cô nương, ông hiểu rõ các biến hoá của chưởng pháp đó, ta sử chiêu nào, ông đều biết cách đối phó, thông báo Lâm cô nương. Cô là người thông minh vượt bực, khi được ông mách nước, đã có thể đấu ngang tay ta! Tiêu tướng quân có thể nói cho ta hay, ông đã học Lạc Anh thần chưởng ở đâu?
Tiêu Phong cười ha hả, đáp:
- Ta? Hỏi ta từng học Lạc Anh thần chưởng ở đâu? Nguyên ngày đó, trên tiểu đảo , cha bà lâm trận đã sử dụng chưởng pháp này, ta chiết chiêu cùng ông, đã ghi nhớ trong óc, hôm nay, khi xem bà sử xuất chiêu thức, ta hồi tưởng lại. Về nội lực cũng như kinh nghiệm chiến đấu, Yên Bích còn kém xa bà, nếu để mặc cô ấy xoay xở, thể nào cô cũng sẽ thua, do đó, ta phải mách nước! Ta bó buộc phải thắng cuộc, nếu không muốn bị giam giữ tại Tương Dương cùng Tân Nguyệt. Tánh mạng và an nguy của trăm họ thành Lâm Hoàng đặt nặng trên vai trò tướng quân của ta!
Hoàng Dung nghe ông ta giải thích rất giản dị, trong lòng bà không khỏi kinh ngạc! Bà chắc chắn võ công Đào Hoa đảo không bị truyền bá ra ngoài, đồ đệ của đảo hiện chỉ còn duy nhất Trình Anh, mà bà biết cá tính Trình Anh, nếu không được phép Hoàng dược Sư, cô nhất định không tiết lộ võ công sư môn. Lạc Anh thần chưởng là tuyệt nghệ độc môn nhà bà, giờ đây, nghe lời ông giải thích, bà nghĩ thầm "Người này chân kỳ tài về võ học! Theo mắt ta trông, đạt được cảnh giới của ông ta, chỉ sợ hàng trăm năm mới có được một người! Người giỏi như vậy, nếu để Mông Cổ khai thác tài năng, dẫu hiện giờ ông chưa nắm binh pháp, chưa biết bày binh bố trận, chỉ cần cho ông được cơ hội học hỏi! Cộng thêm ông nơi trận tiền, lấy đầu người như lấy đồ trong túi! Ôi ... hôm nay giúp ông trốn thoát, chẳng biết đúng hay sai nưã đây!". Bà thôi không nói gì nữa!
Đi chừng hơn một thời thần, đoàn người đã đến Đại Thắng quan. Màn đêm đang buông, Hoàng Dung hỏi:
- Hay tất cả đoàn ghé vào Lục gia trang nghỉ qua đêm, ngày mai đi tiếp?
Tiêu Phong chưa kịp đáp, Lâm yên Bích đã nói:
- Cám ơn ý tốt Quách phu nhân, nhưng mười lăm tháng này, tiểu nữ phải có mặt ở Hạnh Hoa cốc tỉnh Hà Bắc vì cái hẹn cùng sư phụ, bây giờ phải gấp rút lên đường, nếu không muốn lỡ hẹn.
Từng ngộ hiểm trong tay Hoàng Dung tại Lục gia trang, lúc này, trong nguy cơ chập chùng, Tiêu Phong không bụng dạ đâu trở lại đấy lần nữa!
Hoàng Dung hỏi cô:
- Sư phụ cô vì sao hạ sơn? Bà ấy có công chuyện?
Lâm yên Bích lắc đầu, đáp:
- Tiểu nữ không rõ, sư phụ có lệnh đến chờ bà ở Hạnh Hoa cốc.
Tiêu Phong nói:
- Sẵn Yên Bích vội, bọn ta sẽ tháp tùng cô ấy, hai giờ nữa sẽ tìm chỗ nghỉ. Hôm nay, Quách phu nhân giúp đỡ, ta sẽ không bao giờ quên ân nghĩa đó.
Hoàng Dung cười cười:
- Không cần ghi nhớ ân tình làm gì, mong các vị bỏ qua cho quá khứ ... là tốt rồi!.
Bà thu nụ cười, dừng ngựa, nói:
- Tiêu tướng quân, ta có một lời này, muốn bày tỏ cùng tướng quân.
Tiêu Phong kìm cương ngựa, nói:
- Tiêu Phong xin được nghe Quách phu nhân chỉ giáo.
Hoàng Dung đáp:
- Không dám chỉ giáo đâu, lòng ta có thắc mắc, không nói ra không chịu được. Mười năm nay, chiến tranh liên miên giữa Mông cổ cùng Đại Tống! Dạo trước, khi kết liên minh diệt nhà Kim, hai bên có giao ước, lãnh thổ Kim chiếm của Đại Tống phải trả về cho chúng ta, giao ước hai bên không xâm phạm nhau! Rồi Mông Cổ đã bội ước, không trả một tấc đất nào thì chớ, còn xua quân nam hạ, tấn công thành Tương Dương, cho thấy lòng lang dạ sói của họ, chẳng đếm xiả tín nghĩa! Cớ sao ông còn trợ giúp họ? Hoàng đế Đại Tống quả thực một lũ hôn quân bất tài, năm đó giết chết nguyên soái Nhạc Phi, để rồi sau đó bị người Kim tràn xuống chiếm đóng lãnh thổ. Bây giờ lại còn hoạ gian thần lũng đoạn, thừa tướng Giả Tự Đạo lộng quyền, tham tài, bất kể vận nước, gây lầm than trong dân chúng. Từ xưa đến nay, nước có vững thì nhà mới yên, nếu triều đình Đại Tống làm mất nước, Mông Cổ hung tàn nhất quyết không cho con dân nhà Hán sống yên lành lấy một ngày! Lúc lên bắc, ta từng chứng kiến bọn chúng vô cớ sát hại người dân vùng lãnh thổ đang bị chúng chiếm đóng, chúng coi mạng người Hán rẻ như sâu, như kiến!
Càng nói càng phẫn nộ, giọng bà mỗi lúc một lớn, Tiêu Phong rùng mình, ông nắm chặt bàn tay! Không rõ biết lịch sử trăm năm qua, ông bây giờ nghe Hoàng Dung kể một hơi, mới hiểu cớ sự.
Hoàng Dung dừng một chút, bà quay sang nhìn Tân Nguyệt, thấy cô lặng im cúi đầu, bà nói tiếp:
- Công chúa Tân Nguyệt, ta chẳng muốn làm khó dễ công chúa, ta chỉ nói sự thực, công chúa đơn thuần là một vị cô nương thiện lương, ta không hề muốn lấy công chúa làm mục tiêu công kích!
Tân Nguyệt ngẩng mặt, đôi mắt nhìn xa xăm, cô nhỏ nhẻ nói:
- Ta cũng biết vậy! Chỉ vì ta làm con cháu Thành Cát tư hãn, ta không thể ở đây nghe lời bà chỉ trích các bậc cha ông, chú bác!.
Quay sang Tiêu Phong, cô nói:
- Tiêu đại ca, muội và Tiểu Nhạn đi trước, sẽ gặp lại đại ca sau.
Cô ra roi, giục ngựa cùng Tiểu Nhạn chạy về phía trước.
Tiêu Phong tốn biết bao công sức mới cứu được cô, ông sợ xảy sơ suất gì khác, bèn nói to:
- Tứ đệ, Yên Bích, A Tử, hãy theo sát công chúa, ta xong câu chuyện cùng Quách phu nhân, sẽ tìm gặp cả đoàn sau.
Liễu Như Lãng cất tiếng ưng chịu, rồi gã cùng Lâm Yên Bích, A Tử giục ngựa đuổi theo công chúa Tân Nguyệt.
Hoàng Dung nói tiếp:
- Ông được nuôi dưỡng, lớn lên tại Trung nguyên, dù ông là người Khiết Đan hay không, ta và Quách ca ta chỉ mong mỏi sớm thấy ông ly khai Mông Cổ, mong ông đừng "trợ Trụ vi nghịch"! Chúng ta kính trọng ông một trang hảo hán, thật tình không muốn gây thù địch, nhưng một ngày ông còn làm Đông Liêu đại tướng quân, là một ngày mình không thể không là thù địch!
Trên mình ngựa, Tiêu Phong chắp tay vái Hoàng Dung, đáp:
- Quách phu nhân nói không sai, lời lời ... đâu cũng có lý, Tiêu Phong mỗ ngượng vô cùng! Tiêu Phong ta vô cùng thù ghét chiến tranh, lúc Hốt tất Liệt ngỏ ý muốn nam chinh ngay trong năm nay, ta xin nghỉ phép đi xuống Trung nguyên liền, để tránh né vai trò cầm quân đi xâm lược Nam triều. Bây giờ, khi ta đưa công chúa Tân Nguyệt về đến nơi xong, ta sẽ tìm cách từ chức đại tướng quân.
Đây không phải lần thứ nhất ý tưởng này hiện ra trong đầu, nhưng ông nghĩ đến sự tinh minh cùng thủ đoạn của Hốt tất Liệt, thì thấy thực hiện nó sẽ cực kỳ khó khăn. Lúc này, ông đành thở dài, nói:
- Bằng vào tính cách Hốt tất Liệt, y sẽ không cho ta từ chức đâu. Chuyện này dính dáng vào sinh mạng hàng trăm ngàn người, ta không thể khinh xuất!
Hoàng Dung trầm ngâm, rồi đáp:
- Ta cũng biết chỗ khó đó của Tiêu tướng quân , nếu Hốt tất Liệt thực sự không khứng chịu cho ông từ chức, bọn ta thật cũng chẳng dám áp đặt Tiêu tướng quân.
Ánh mắt chợt loé sáng, bà nói:
- Tiêu tướng quân có từng nghe điển tích "Thân tại Tào nhưng lòng hướng về Hán" chưa? Nếu ông không tránh né được nhiệm vụ cầm quân nam chinh, ông hãy cứ "Thuận thủy thôi chu", giả vờ yếu kém nghề cầm quân, tạo thua trận liên tiếp. Khi Hốt tất Liệt thấy không dùng ông được tốt đẹp, tự nhiên sẽ cho thay thế, lúc đó, chẳng cần ông từ quan, y cũng sẽ để ông yên, đồng thời ông bảo vệ được sinh mạng tộc nhân của ông nữa, Tiêu tướng quân nghĩ sao?
Tiêu Phong khẽ gật đầu, đáp:
- Ta quả thực không muốn cầm quân, nhưng lúc bó buộc phải thống lĩnh quân đội nam hạ, muốn trá bại, cũng phải làm cho đúng bài bản! Ta không đành lòng nhìn vô số sĩ tốt mắc thương vong, thân xác bị vùi dập, cho dù là người Mông Cổ hay là người Hán. Binh lính Mông Cổ dẫu hiếu chiến, nhưng đại đa số đều chẳng muốn bỏ mạng sa trường, bọn họ cũng mong, khi hết chiến chinh, giữ toàn mạng trở về xum họp gia đình- Ngẩng cao đầu, ông tiếp - Thành ra dùng sinh mạng sĩ tốt mưu cầu tự do cho bản thân, ta quả thật bất nhẫn!
Hoàng Dung cười nhạt, đáp:
- Thát tử Mông Cổ tính nết hung tàn, có chết bớt đi ít nhiều, cũng không gì đáng tiếc cả! Ông đã bao giờ thấy bọn chúng tàn sát người Hán chưa? Bọn chúng không còn một chút nhân tính! - Liếc nhìn Tiêu Phong, bà tiếp - Nếu ông là người Hán, sau khi thấy cảnh tàn sát đó rồi, ông sẽ thôi hết muốn lân mẫn với bọn Mông Cổ đó nữa, chỉ còn duy nhất cừu hận trong tim!
Tiêu Phong đáp:
- Quả tình, ta chưa mục kích cảnh Mông Cổ giết chóc người Hán, nhưng ở trong quân ngũ, sớm tối sinh hoạt cùng họ, đã nảy sinh tình nghĩa huynh đệ! Ta lại chưa thấy sự hung tàn của họ, nói gì thì nói, muốn ta vô cớ đưa họ vào đất chết, ta không sao làm được, chứ đừng nói đến đi giết chết ngàn ngàn, vạn vạn người!
Hoàng Dung thở dài, than:
- Nếu không muốn thấy sĩ tốt chết trận vì ông, khi phải cầm quân nam hạ, ông sẽ làm gì đây?
Tiêu Phong trầm ngâm một lúc lâu, rồi ông ngẩng đầu, đáp:
- Ta cũng chưa biết sẽ phải làm gì, muốn giảm thương vong cho cả hai bên, chắc chỉ còn mỗi cách án binh bất động!
Hoàng Dung nghe thế, bà vỗ tay, reo lên:
- Cách này hay! Chỉ cần ông án binh bất động, không đưa quân công thành, song phương sẽ không bị thiệt hại! Cho tới ngày lương thảo cạn kiệt, bó buộc phải lui binh thôi! - Cau mày, bà nói tiếp- Án binh bất động, cũng không phải dễ làm , dù ông cấp cao trong quân, có thể cũng có người đồng ý, nhưng cứ mãi án binh bất động, Hốt tất Liệt tinh minh, thể nào y cũng đoán được ý của ông, ông khó lộng giả thành chân mãi được!
Tiêu Phong thở ra một hơi dài, nhìn sắc trời dần tối, ông nói:
- Chưa chắc là ta phải cầm quân nam chinh, nhưng khi cần, ta sẽ hành sự tuỳ tình hình. Bây giờ, chưa có kế sách, ta không thể bảo đảm sẽ làm được gì! Nhưng một điều chắc chắn, suốt cuộc đời này, ta sẽ không giết một người Hán nào khác nữa!
Hoàng Dung gật đầu, nói:
- Tốt lắm! Được như vậy, ta cũng rất muốn thấy chính ông cầm quân nam chinh, cho dù Mông Cổ đoạt được thành Tương Dương, dưới sự chỉ huy của ông, có ông kiềm chế binh sĩ, bá tánh toàn thành sẽ bị ít nhiễu nhương hơn!
Tiêu Phong chắp tay chào Hoàng Dung, nói:
- Trời đã tối, mình cũng nên đi tiếp đoạn đường! Giờ ta xin từ biệt, mong còn có dịp gặp lại!.
Kẹp chân vào hông ngựa, ông giật cương, phóng đi.
---- Xem tiếp hồi 100 ----
Cửa thành mở rộng, đoàn Tiêu Phong nhanh chóng ra ngoài. Khi nghe tiếng cổng thành khép lại sau lưng, Tiêu Phong hỏi Hoàng Dung:
- Quách phu nhân, cổng thành đã đóng rồi, bây giờ làm sao phu nhân trở vào thành được?
Hoàng Dung đáp:
- Tối nay, ta không về nhà. Ta sẽ đến Lục gia trang thăm vợ chồng Lục trang chủ ít bữa rồi mới về. Khi Lữ văn Đức không truy tìm được tung tích các vị, ông ta sẽ buộc phải ngưng việc tra xét người ra vào thành.
Tiêu Phong cười:
- Quách phu nhân túc trí đa mưu, nếu Lý tướng quân đó hỏi phu nhân tại sao về quá sớm, chắc phu nhân đã có sẵn câu trả lời rồi!
Hoàng Dung cũng cười, đáp:
- Không sai! Chuyện nhỏ đó đâu làm khó ta được!.
Hai người đang đi cùng cả đoàn, Hoàng Dung bỗng tẽ sang một bên, dừng ngựa, hỏi:
- Tiêu tướng quân, ta có một thắc mắc nhỏ, mong được tướng quân giải thích.
Tiêu Phong đáp:
- Xin Quách phu nhân cứ nêu lên câu hỏi.
Hoàng Dung hỏi:
- Đả Cẩu bổng pháp do tổ tiên ông truyền lại cho ông, cho nên ông rành rẽ bổng pháp, cái đó không có gì lạ!. Nhưng, Lạc Anh thần chưởng do thân phụ ta sáng chế, độc bá trong môn hạ Đào Hoa đảo, không dạy người ngoài. Tại sao lúc ta đấu Lâm cô nương, ông hiểu rõ các biến hoá của chưởng pháp đó, ta sử chiêu nào, ông đều biết cách đối phó, thông báo Lâm cô nương. Cô là người thông minh vượt bực, khi được ông mách nước, đã có thể đấu ngang tay ta! Tiêu tướng quân có thể nói cho ta hay, ông đã học Lạc Anh thần chưởng ở đâu?
Tiêu Phong cười ha hả, đáp:
- Ta? Hỏi ta từng học Lạc Anh thần chưởng ở đâu? Nguyên ngày đó, trên tiểu đảo , cha bà lâm trận đã sử dụng chưởng pháp này, ta chiết chiêu cùng ông, đã ghi nhớ trong óc, hôm nay, khi xem bà sử xuất chiêu thức, ta hồi tưởng lại. Về nội lực cũng như kinh nghiệm chiến đấu, Yên Bích còn kém xa bà, nếu để mặc cô ấy xoay xở, thể nào cô cũng sẽ thua, do đó, ta phải mách nước! Ta bó buộc phải thắng cuộc, nếu không muốn bị giam giữ tại Tương Dương cùng Tân Nguyệt. Tánh mạng và an nguy của trăm họ thành Lâm Hoàng đặt nặng trên vai trò tướng quân của ta!
Hoàng Dung nghe ông ta giải thích rất giản dị, trong lòng bà không khỏi kinh ngạc! Bà chắc chắn võ công Đào Hoa đảo không bị truyền bá ra ngoài, đồ đệ của đảo hiện chỉ còn duy nhất Trình Anh, mà bà biết cá tính Trình Anh, nếu không được phép Hoàng dược Sư, cô nhất định không tiết lộ võ công sư môn. Lạc Anh thần chưởng là tuyệt nghệ độc môn nhà bà, giờ đây, nghe lời ông giải thích, bà nghĩ thầm "Người này chân kỳ tài về võ học! Theo mắt ta trông, đạt được cảnh giới của ông ta, chỉ sợ hàng trăm năm mới có được một người! Người giỏi như vậy, nếu để Mông Cổ khai thác tài năng, dẫu hiện giờ ông chưa nắm binh pháp, chưa biết bày binh bố trận, chỉ cần cho ông được cơ hội học hỏi! Cộng thêm ông nơi trận tiền, lấy đầu người như lấy đồ trong túi! Ôi ... hôm nay giúp ông trốn thoát, chẳng biết đúng hay sai nưã đây!". Bà thôi không nói gì nữa!
Đi chừng hơn một thời thần, đoàn người đã đến Đại Thắng quan. Màn đêm đang buông, Hoàng Dung hỏi:
- Hay tất cả đoàn ghé vào Lục gia trang nghỉ qua đêm, ngày mai đi tiếp?
Tiêu Phong chưa kịp đáp, Lâm yên Bích đã nói:
- Cám ơn ý tốt Quách phu nhân, nhưng mười lăm tháng này, tiểu nữ phải có mặt ở Hạnh Hoa cốc tỉnh Hà Bắc vì cái hẹn cùng sư phụ, bây giờ phải gấp rút lên đường, nếu không muốn lỡ hẹn.
Từng ngộ hiểm trong tay Hoàng Dung tại Lục gia trang, lúc này, trong nguy cơ chập chùng, Tiêu Phong không bụng dạ đâu trở lại đấy lần nữa!
Hoàng Dung hỏi cô:
- Sư phụ cô vì sao hạ sơn? Bà ấy có công chuyện?
Lâm yên Bích lắc đầu, đáp:
- Tiểu nữ không rõ, sư phụ có lệnh đến chờ bà ở Hạnh Hoa cốc.
Tiêu Phong nói:
- Sẵn Yên Bích vội, bọn ta sẽ tháp tùng cô ấy, hai giờ nữa sẽ tìm chỗ nghỉ. Hôm nay, Quách phu nhân giúp đỡ, ta sẽ không bao giờ quên ân nghĩa đó.
Hoàng Dung cười cười:
- Không cần ghi nhớ ân tình làm gì, mong các vị bỏ qua cho quá khứ ... là tốt rồi!.
Bà thu nụ cười, dừng ngựa, nói:
- Tiêu tướng quân, ta có một lời này, muốn bày tỏ cùng tướng quân.
Tiêu Phong kìm cương ngựa, nói:
- Tiêu Phong xin được nghe Quách phu nhân chỉ giáo.
Hoàng Dung đáp:
- Không dám chỉ giáo đâu, lòng ta có thắc mắc, không nói ra không chịu được. Mười năm nay, chiến tranh liên miên giữa Mông cổ cùng Đại Tống! Dạo trước, khi kết liên minh diệt nhà Kim, hai bên có giao ước, lãnh thổ Kim chiếm của Đại Tống phải trả về cho chúng ta, giao ước hai bên không xâm phạm nhau! Rồi Mông Cổ đã bội ước, không trả một tấc đất nào thì chớ, còn xua quân nam hạ, tấn công thành Tương Dương, cho thấy lòng lang dạ sói của họ, chẳng đếm xiả tín nghĩa! Cớ sao ông còn trợ giúp họ? Hoàng đế Đại Tống quả thực một lũ hôn quân bất tài, năm đó giết chết nguyên soái Nhạc Phi, để rồi sau đó bị người Kim tràn xuống chiếm đóng lãnh thổ. Bây giờ lại còn hoạ gian thần lũng đoạn, thừa tướng Giả Tự Đạo lộng quyền, tham tài, bất kể vận nước, gây lầm than trong dân chúng. Từ xưa đến nay, nước có vững thì nhà mới yên, nếu triều đình Đại Tống làm mất nước, Mông Cổ hung tàn nhất quyết không cho con dân nhà Hán sống yên lành lấy một ngày! Lúc lên bắc, ta từng chứng kiến bọn chúng vô cớ sát hại người dân vùng lãnh thổ đang bị chúng chiếm đóng, chúng coi mạng người Hán rẻ như sâu, như kiến!
Càng nói càng phẫn nộ, giọng bà mỗi lúc một lớn, Tiêu Phong rùng mình, ông nắm chặt bàn tay! Không rõ biết lịch sử trăm năm qua, ông bây giờ nghe Hoàng Dung kể một hơi, mới hiểu cớ sự.
Hoàng Dung dừng một chút, bà quay sang nhìn Tân Nguyệt, thấy cô lặng im cúi đầu, bà nói tiếp:
- Công chúa Tân Nguyệt, ta chẳng muốn làm khó dễ công chúa, ta chỉ nói sự thực, công chúa đơn thuần là một vị cô nương thiện lương, ta không hề muốn lấy công chúa làm mục tiêu công kích!
Tân Nguyệt ngẩng mặt, đôi mắt nhìn xa xăm, cô nhỏ nhẻ nói:
- Ta cũng biết vậy! Chỉ vì ta làm con cháu Thành Cát tư hãn, ta không thể ở đây nghe lời bà chỉ trích các bậc cha ông, chú bác!.
Quay sang Tiêu Phong, cô nói:
- Tiêu đại ca, muội và Tiểu Nhạn đi trước, sẽ gặp lại đại ca sau.
Cô ra roi, giục ngựa cùng Tiểu Nhạn chạy về phía trước.
Tiêu Phong tốn biết bao công sức mới cứu được cô, ông sợ xảy sơ suất gì khác, bèn nói to:
- Tứ đệ, Yên Bích, A Tử, hãy theo sát công chúa, ta xong câu chuyện cùng Quách phu nhân, sẽ tìm gặp cả đoàn sau.
Liễu Như Lãng cất tiếng ưng chịu, rồi gã cùng Lâm Yên Bích, A Tử giục ngựa đuổi theo công chúa Tân Nguyệt.
Hoàng Dung nói tiếp:
- Ông được nuôi dưỡng, lớn lên tại Trung nguyên, dù ông là người Khiết Đan hay không, ta và Quách ca ta chỉ mong mỏi sớm thấy ông ly khai Mông Cổ, mong ông đừng "trợ Trụ vi nghịch"! Chúng ta kính trọng ông một trang hảo hán, thật tình không muốn gây thù địch, nhưng một ngày ông còn làm Đông Liêu đại tướng quân, là một ngày mình không thể không là thù địch!
Trên mình ngựa, Tiêu Phong chắp tay vái Hoàng Dung, đáp:
- Quách phu nhân nói không sai, lời lời ... đâu cũng có lý, Tiêu Phong mỗ ngượng vô cùng! Tiêu Phong ta vô cùng thù ghét chiến tranh, lúc Hốt tất Liệt ngỏ ý muốn nam chinh ngay trong năm nay, ta xin nghỉ phép đi xuống Trung nguyên liền, để tránh né vai trò cầm quân đi xâm lược Nam triều. Bây giờ, khi ta đưa công chúa Tân Nguyệt về đến nơi xong, ta sẽ tìm cách từ chức đại tướng quân.
Đây không phải lần thứ nhất ý tưởng này hiện ra trong đầu, nhưng ông nghĩ đến sự tinh minh cùng thủ đoạn của Hốt tất Liệt, thì thấy thực hiện nó sẽ cực kỳ khó khăn. Lúc này, ông đành thở dài, nói:
- Bằng vào tính cách Hốt tất Liệt, y sẽ không cho ta từ chức đâu. Chuyện này dính dáng vào sinh mạng hàng trăm ngàn người, ta không thể khinh xuất!
Hoàng Dung trầm ngâm, rồi đáp:
- Ta cũng biết chỗ khó đó của Tiêu tướng quân , nếu Hốt tất Liệt thực sự không khứng chịu cho ông từ chức, bọn ta thật cũng chẳng dám áp đặt Tiêu tướng quân.
Ánh mắt chợt loé sáng, bà nói:
- Tiêu tướng quân có từng nghe điển tích "Thân tại Tào nhưng lòng hướng về Hán" chưa? Nếu ông không tránh né được nhiệm vụ cầm quân nam chinh, ông hãy cứ "Thuận thủy thôi chu", giả vờ yếu kém nghề cầm quân, tạo thua trận liên tiếp. Khi Hốt tất Liệt thấy không dùng ông được tốt đẹp, tự nhiên sẽ cho thay thế, lúc đó, chẳng cần ông từ quan, y cũng sẽ để ông yên, đồng thời ông bảo vệ được sinh mạng tộc nhân của ông nữa, Tiêu tướng quân nghĩ sao?
Tiêu Phong khẽ gật đầu, đáp:
- Ta quả thực không muốn cầm quân, nhưng lúc bó buộc phải thống lĩnh quân đội nam hạ, muốn trá bại, cũng phải làm cho đúng bài bản! Ta không đành lòng nhìn vô số sĩ tốt mắc thương vong, thân xác bị vùi dập, cho dù là người Mông Cổ hay là người Hán. Binh lính Mông Cổ dẫu hiếu chiến, nhưng đại đa số đều chẳng muốn bỏ mạng sa trường, bọn họ cũng mong, khi hết chiến chinh, giữ toàn mạng trở về xum họp gia đình- Ngẩng cao đầu, ông tiếp - Thành ra dùng sinh mạng sĩ tốt mưu cầu tự do cho bản thân, ta quả thật bất nhẫn!
Hoàng Dung cười nhạt, đáp:
- Thát tử Mông Cổ tính nết hung tàn, có chết bớt đi ít nhiều, cũng không gì đáng tiếc cả! Ông đã bao giờ thấy bọn chúng tàn sát người Hán chưa? Bọn chúng không còn một chút nhân tính! - Liếc nhìn Tiêu Phong, bà tiếp - Nếu ông là người Hán, sau khi thấy cảnh tàn sát đó rồi, ông sẽ thôi hết muốn lân mẫn với bọn Mông Cổ đó nữa, chỉ còn duy nhất cừu hận trong tim!
Tiêu Phong đáp:
- Quả tình, ta chưa mục kích cảnh Mông Cổ giết chóc người Hán, nhưng ở trong quân ngũ, sớm tối sinh hoạt cùng họ, đã nảy sinh tình nghĩa huynh đệ! Ta lại chưa thấy sự hung tàn của họ, nói gì thì nói, muốn ta vô cớ đưa họ vào đất chết, ta không sao làm được, chứ đừng nói đến đi giết chết ngàn ngàn, vạn vạn người!
Hoàng Dung thở dài, than:
- Nếu không muốn thấy sĩ tốt chết trận vì ông, khi phải cầm quân nam hạ, ông sẽ làm gì đây?
Tiêu Phong trầm ngâm một lúc lâu, rồi ông ngẩng đầu, đáp:
- Ta cũng chưa biết sẽ phải làm gì, muốn giảm thương vong cho cả hai bên, chắc chỉ còn mỗi cách án binh bất động!
Hoàng Dung nghe thế, bà vỗ tay, reo lên:
- Cách này hay! Chỉ cần ông án binh bất động, không đưa quân công thành, song phương sẽ không bị thiệt hại! Cho tới ngày lương thảo cạn kiệt, bó buộc phải lui binh thôi! - Cau mày, bà nói tiếp- Án binh bất động, cũng không phải dễ làm , dù ông cấp cao trong quân, có thể cũng có người đồng ý, nhưng cứ mãi án binh bất động, Hốt tất Liệt tinh minh, thể nào y cũng đoán được ý của ông, ông khó lộng giả thành chân mãi được!
Tiêu Phong thở ra một hơi dài, nhìn sắc trời dần tối, ông nói:
- Chưa chắc là ta phải cầm quân nam chinh, nhưng khi cần, ta sẽ hành sự tuỳ tình hình. Bây giờ, chưa có kế sách, ta không thể bảo đảm sẽ làm được gì! Nhưng một điều chắc chắn, suốt cuộc đời này, ta sẽ không giết một người Hán nào khác nữa!
Hoàng Dung gật đầu, nói:
- Tốt lắm! Được như vậy, ta cũng rất muốn thấy chính ông cầm quân nam chinh, cho dù Mông Cổ đoạt được thành Tương Dương, dưới sự chỉ huy của ông, có ông kiềm chế binh sĩ, bá tánh toàn thành sẽ bị ít nhiễu nhương hơn!
Tiêu Phong chắp tay chào Hoàng Dung, nói:
- Trời đã tối, mình cũng nên đi tiếp đoạn đường! Giờ ta xin từ biệt, mong còn có dịp gặp lại!.
Kẹp chân vào hông ngựa, ông giật cương, phóng đi.
---- Xem tiếp hồi 100 ----
/156
|