Nổi tiếng là người miệng lưỡi sắc bén, Hoàng Dung lúc này bị A Tử nói cho một thôi, một hồi, dẫu lý luận cô có phần cưỡng từ đoạt lý, nhưng bà muốn lập tức phản bác cũng không phải dễ! Hoàng Dung bèn cười nhạt, đáp:
- Không dè ba vị miệng lưỡi liến thoắng, Hoàng Dung ta hôm nay bị nghe cũng có hơi nhiều, hết muốn nghe thêm nữa. Cô hãy nói rõ, cô có sử dụng độc châm, độc phấn hay độc gì đó cùng một loại ... hay không , không làm rõ ràng chuyện này, ta không tỉ thí.
A Tử còn chưa kịp đáp, từ ngoài sân có tiếng người nói oang oang:
- Đại ca nhập trận, sao tiểu đệ lại có thể thõng tay đứng ngoài được! - Theo tiếng nói, một thân ảnh đồng lúc lướt vào.
Mọi người nhìn kỹ, người mới đến áo bào trắng, khinh thân phiêu hốt, tướng mạo anh tuấn. Vừa nhận ra, Hoàng Dung kêu khổ trong lòng "Kẻ này nhập cuộc, tình thế sẽ khó ra!"
Bạch y công tử cúi mình, chắp tay chào Quách Tĩnh và Hoàng Dung:
- Hậi sinh Liễu Như Lãng bái kiến Quách đại hiệp, Quách phu nhân.
Quách Tĩnh hoàn lễ:
- Liễu công tử quá lễ phép rồi!
Ông liếc sơ người đó, rồi thấy Hoàng Dung cau mày, trong lòng đang nghi hoặc, ông nghĩ bụng, trông hắn giống một thứ công tử bột chuyên tìm vui thú thanh lâu, võ công xem chừng không bằng Hoàng Dung?
Hoàng Dung trách:
- Liễu công tử, sư phụ công tử là biểu tỷ ta, theo bối phận, lẽ ra phải gọi ta là sư thúc chớ?
Liễu Như Lãng nhìn Hoàng Dung, gã vái dài sát đất, miệng đáp:
- Dạ! vãn bối tội đáng chết! Đã quên mất, sư phụ có lần bảo vãn bối ra mắt sư thúc!
- Vậy a? - Hoàng Dung cười nhạt - Biểu tỷ ta mà biết công tử trợ giúp người Mông Cổ đó, bà không tức chết mới là lạ!
Liễu Như Lãng đứng dậy, đáp:
- Lời sư thúc nói không đúng! Thứ nhất, đại ca ta không phải người Mông Cổ, thứ hai, sư phụ ta là nữ tử, nhưng không có tính khí tiểu nhân, người luôn dạy ta đừng phân biệt chủng tộc, vả lại, đại ca ta chưa hề làm gì hại đến Đại Tống! Những điều đó, sư phụ ta đều rõ biết, người chẳng việc gì phải tức chết!
Hoàng Dung gật đầu, nói:
- Hay nhỉ! Thêm một giọng lưỡi ngoa ngoắt! Hôm nay ta nghe đầy lỗ tai, xin chịu thua!
Liễu Như Lãng không thèm đôi co, gã chạy đến gần Tiêu Phong. Lúc đó, Tiêu Phong cũng đã đứng sang một bên, hai người tay nắm tay, cực kỳ thân thiết.
Tiêu Phong hỏi:
- Tứ đệ, đệ sao đến đây?.
Cùng lúc, Liễu Như Lãng hỏi ông:
- Đại ca, từ chia tay đến giờ, huynh vẫn được khoẻ chứ?.
Cả hai, người nọ cùng lúc hỏi người kia, họ vụt dừng lại, nhìn nhau, rồi cùng cười rộ.
Bỗng dưng Liễu Như Lãng xuất hiện, Lâm Yên Bích mừng rỡ, trong lòng cô có đôi chút lấn cấn. Nhưng khi xem lại tình hình lực lượng, ưu thế đối phương đã mất. Lúc đấu trên tiểu đảo, Liễu Như Lãng đã đánh bại Hoàng Dung, lần này, trừ bất ngờ, gã chiến thắng bà lần nữa, là chuyện cô coi như nắm chắc! Cô bèn bảo Hoàng Dung:
- Quách phu nhân, phe ta bây giờ có Tiêu đại ca, Liễu ca và ta, vậy xin nói rõ ràng, sẽ viết tên vào giấy để tuần tự từng người bên quý vị bốc thăm, chọn đấu với ai bên ta, bà thấy thế có công bình không?
Cho dù bình nhật Hoàng Dung lắm mưu nhiều kế, lúc này, trước đề nghị hợp tình hợp lý và công bằng của Lâm Yên Bích, bà không nghĩ được cách nào khác. Trước đó Quách Tĩnh đã đồng ý tỉ thí ba trận quyết định hơn thua, bây giờ đâu có thể nói ngược được, bà đành gật đầu đáp:
- Được rồi, cứ vậy mà làm!
Lập tức Lâm Yên Bích, Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng, mỗi người tự viết tên mình vào một tờ giấy, đem vo viên lại, xào qua xáo lại trong lòng bàn tay, đặt cả ba viên giấy đó trên bàn trước mặt Quách Tĩnh, cô nói:
- Mời ba vị!
Quách Tĩnh nhặt lấy một viên, ông mở ra xem, cười cười, rồi giơ tờ giấy lên cho mọi người cùng đọc, thấy trên tờ giấy có hai chữ "Tiêu Phong". Mọi người không khỏi ghê mình, cùng mang ý nghĩ được dịp chứng kiến hai đại cao thủ đương thời quá chiêu, nhất định là một trường long tranh hổ đấu , ai thắng ai bại, còn chưa nói trước được!
Hoàng Dung mở thăm của mình ra, thấy đề "Lâm Yên Bích ", chẳng tự chủ được, bà hít một hơi thở sâu, thầm nghĩ, khó bốc được cái thăm nào khá hơn!
Liễu Như Lãng thắng Chu Tử Liễu, tự mình đánh bại Lâm Yên Bích, mỗi bên thắng một trận, Quách Tĩnh và Tiêu Phong đồng tài đồng sức, coi như mỗi bên nắm nửa phần thắng, tuy hai đối thủ phe kia có vẻ cao tay hơn hai người bên mình, kết quả cuộc bốc thăm đó, họ không chiếm được chút lợi thế nhỏ nhặt nào!
Lâm Yên Bích bực bội vì kết quả bốc thăm, chuyện đã rồi, cô chẳng thể làm gì khác!
Chu Tử Liễu lấy từ trong tay áo ra một bút lông, ông nhảy phốc từ đại sảnh ra sân, chắp tay chào Liễu Như Lãng, nói:
- Chu mỗ không tự lượng sức, xin lĩnh giáo Liễu công tử!.
Ông biết khó thắng Liễu Như Lãng, chỉ đành gắng sức một phen.
Liễu Như Lãng cũng phóng mình ra sân, trường kiếm trên tay, gã xuất chiêu, đưa mũi kiếm hướng ra đàng sau, tả thủ ngang ngực, khom người hành lễ chào Chu Tử Liễu, đáp:
- Mời Chu tiền bối xuất chiêu!.
Khởi thủ pháp cuả gã nom rất ưu nhã, không mảy may giống chiêu thức khởi thủ kiếm thường thấy của võ lâm Trung nguyên.
Mọi người kéo nhau ra ngoài sân quan chiến. Quách Tĩnh thấp giọng hỏi:
- Dung nhi, kiếm chiêu đó của môn phái nào vậy?.
Hoàng Dung khẽ trả lời:
- Muội thấy giống võ công Bích Vân cung, nhưng sư phụ của gã , con gái của người chị kết nghĩa với mẫu thân muội, lại nói bà ta vô môn vô phái, bà không phải môn nhân Bích Vân cung.
Quách Tĩnh ngạc nhiên:
- Sư phụ hắn thực sự là biểu tỷ muội hả? Ta tưởng muội đặt điều để bức hắn rút lui!
Hoàng Dung liếc ông, đáp:
- Dĩ nhiên muội nói sự thực! Tiểu tử đó thông minh vô cùng, võ công hắn cao cường, muốn thắng hắn không dễ! Ngày đó, nếu không có hắn liều chết che chở cho Tiêu Phong, ông ta đã bỏ mạng tại Giang Nam rồi!
Liễu Như Lãng đáp lễ xong, biết gã giỏi võ, Chu Tử Liễu lập tức không khách khí, đã khoát nhẹ tả chưởng ra trước, hữu thủ vung bút điểm vào mặt Liễu Như Lãng, miệng quát:
- Xem chiêu!.
Liễu Như Lãng né đầu, gã vung tay, chỉ thấy hàn quang chói lọi, thanh trường kiếm trong tay Liễu Như Lãng bạt ngang ngọn bút Chu Tử Liễu. Hai người từng giao thủ tại Chiết Quế cư, từng lãnh hội chiêu thức đối phương. Xuất thân thư hương, Liễu Như Lãng, văn võ kiêm thông, từ nhỏ gã được minh sư chỉ bảo, năm tuổi đã học văn, luyện võ, gã hiện mang một thân võ công, kiếm pháp thừa sức đánh bại Hoàng Dung. Dĩ nhiên, Chu Tử Liễu không phải đối thủ của gã. Võ công Chu Tử Liễu phối hợp Nhất Dương chỉ vào thư pháp, biến chế nhiều lộ số đặc biệt, gặp đối thủ không rành thư hoạ thấp tay, sẽ nhanh chóng bị ông thu thập. Nhưng Liễu gia đời đời nghiên cứu thư hoạ thiên hạ, Liễu Như Lãng rành biết các ngón nghề thư hoạ không kém Chu Tử Liễu. Gã nhận rõ lộ số võ công đối thủ, những chiêu bút ẩn chứa võ trong văn, văn tiềm ẩn võ, gã đều nhận trước, chiêu này xuất ra, chiêu sau sẽ đi tiếp thế nào, đều bị gã tiên liệu. Bội phục các sáng chế của Chu Tử Liễu, gã lập tâm nhường Chu Tử Liễu xuất chiêu thức trọn vẹn, không muốn đánh bại ông một cách quá dễ dàng. Gã trổ khinh công, vờn qua, bay lại như oanh, như yến, gặp chiêu chiết chiêu. Chu Tử Liễu nhất thời hoa mắt, đôi lúc không biết đâu mà lần.
Đứng quan chiến, Hoàng Dung rất nghi hoặc, bà lay lay tay áo Quách Tĩnh, khẽ hỏi:
- Gã Liễu Như Lãng cuối cùng muốn gì đây? Võ công gã rõ ràng cao hơn Chu sư huynh, sao cứ giữ thế thủ hoài vậy?
Quách Tĩnh vốn chậm hiểu, Hoàng Dung hỏi, ông suy nghĩ hồi lâu, nhè nhẹ lắc đầu, đáp:
- Ta thấy y muốn nhường Chu sư huynh, giữ tiếng cho Chu sư huynh. Thử hỏi, chỉ qua lại đôi ba chiêu mà gã đã đánh bại Chu sư huynh, chuyện ra đến giang hồ, sư huynh đâu còn thể diện gì nữa!
Ông nghĩ thầm, nếu ông đứng vào vị thế của gã, ông cũng sẽ hành xử tương tự!
Hoàng Dung trong lòng chợt áy náy, giải thích đó, bà cũng đã manh nha trong đầu, có điều bà không hiểu ẩn ý của gã, bà tự trách "Hoàng Dung hỡi Hoàng Dung, lúc nào ngươi cũng nghĩ xấu người khác! Sự tình đó, Tĩnh ca ca nhìn qua là thấy liền, còn mình thì nghĩ tới nghĩ lui không ra!"
Tiêu Phong dĩ nhiên cũng trông rõ ẩn ý gượng nhẹ của Liễu Như Lãng, chỉ mình A Tử giậm chân, lớn tiếng:
- Tỷ phu, huynh có một huynh đệ ngon lành quá hén! Võ công tệ, đến một lão già mà cũng không thắng nổi! Huynh coi kìa! Coi kìa! Đánh đấm gì mà chỉ toàn đón chiêu đỡ chiêu không!
Cô không nhận ra ý đồ Liễu Như Lãng, nên hết sức lo lắng, gã mà thua, Lâm Yên Bích đâu dễ gì thắng Hoàng Dung! Tình hình đó, trận Tiêu Phong cùng Quách Tĩnh chẳng cần đấu ... ông sẽ phải bó tay mặc vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung xử trí! Cô nghiến răng nghiến lợi, những chỉ mong uớc có thể nhảy vào vòng chiến giúp Liễu Như Lãng !
Tiêu Phong thấy cô hốt hoảng, ông cười cười, bảo:
- A Tử, đừng nóng! Liễu ca của muội sắp thắng rồi!
A Tử "hả" một tiếng, cô khẽ hỏi lại:
- Làm sao thắng? Muội thấy thua đến nơi!
Tiếng cô còn chưa dứt, đã thấy Liễu Như Lãng ra một hư chiêu, rồi gã uốn mình, tung người lên cao, trường kiếm từ trên vẽ một đoá hoa kiếm, công xuống tiền diện Chu Tử Liễu. Hoa mắt trước làn kiếm quang, Chu Tử Liễu không phân biệt đâu hư, đâu thực, chỉ một sát na do dự đó, ông đã thấy mũi kiếm chọc vào đại huyệt trước ngực. Dù hoảng hốt, nhưng Chu Tử Liễu từng trải trăm trận, ông nghiêng đầu tránh, tay huy động bút cản thế kiếm, chẳng dè Liễu Như Lãng đã nhanh chóng biến chiêu, khuỳnh tay một chút, lướt kiếm từ dưới lên, Chu Tử Liễu muốn di chuyển thân mình tránh né, nhưng không kịp nữa, mũi kiếm chĩa vào trước ngực, quãng một tấc. Liễu Như Lãng lập tức lui nhanh, gã chắp tay thành quyền, nói:
- Đa tạ đã nhẹ tay, vẫn bối đắc tội rồi, xin tiền bối lượng thứ!
Chu Tử Liễu sững sờ, ông chắp tay đáp lễ, nói:
- Liễu công tử võ công cao siêu, Chu mỗ rất bội phục, trận này, ta nhận thua! .
Lúc đó ông đã hiểu, Liễu Như Lãng quả tình đã nương tay, phong cách triệt kiếm cao minh vừa rồi, trừ các đại gia như Tiêu Phong, Quách Tĩnh, những người khác đều không thấy dụng ý của gã! Từng quá chiêu với gã, Hoàng Dung biết kiếm pháp Liễu Như Lãng siêu phàm thoát tục, dư sức thắng Chu Tử Liễu, có thể bà cũng đoán được một chút! Chu Tử Liễu dẫu không tán thành Liễu Như Lãng trợ giúp người Mông Cổ, trước tình thế này, ông không khỏi cảm kích.
Liễu Như Lãng tra kiếm vào vỏ, gẫ đến đứng bên Tiêu Phong.
A Tử vỗ tay khen:
- Huynh cuối cùng cũng liều hiểm đoạt thắng lợi! Vừa rồi, lúc huynh lạc hạ phong, muội lo lắng, đổ mồ hôi lạnh cùng mình!
Liễu Như Lãng liếc cô, gã cười cười:
- Đã làm cô nường lo lắng quá rồi! Cô nương đây chắc là A Tử, a di của đại ca ta, phải không? Ta tên Liễu Như Lãng, cô từ rày cứ gọi ta là tứ ca ca, ta gọi cô là A Tử muội muội, được không?.
Vốn phong lưu phóng đãng thành tính, gã gặp nữ tử thì mồm miệng bẻo lẻo, chẳng bỏ dịp trêu chọc con gái!
A Tử đang lúc cao hứng, cô không nhận ra ý tứ trêu chọc, bèn cười, đáp rằng:
- Được lắm! Từ giờ trở đi, muội sẽ gọi tứ ca ca! Cũng như trước đây, đã từng gọi Đoàn Dự ca ... !
- Hai người ca ca muội muội xong chưa...? - Hoàng Dung nhẹ bước đến gần, bà cố nặn một nụ cười trên môi, rồi hươi gậy Đả Cẩu, bà nhìn Lâm Yên Bích, hỏi - Lâm cô nương, xin được lĩnh giáo cao chiêu!
---- Xem tiếp hồi 95 ----
- Không dè ba vị miệng lưỡi liến thoắng, Hoàng Dung ta hôm nay bị nghe cũng có hơi nhiều, hết muốn nghe thêm nữa. Cô hãy nói rõ, cô có sử dụng độc châm, độc phấn hay độc gì đó cùng một loại ... hay không , không làm rõ ràng chuyện này, ta không tỉ thí.
A Tử còn chưa kịp đáp, từ ngoài sân có tiếng người nói oang oang:
- Đại ca nhập trận, sao tiểu đệ lại có thể thõng tay đứng ngoài được! - Theo tiếng nói, một thân ảnh đồng lúc lướt vào.
Mọi người nhìn kỹ, người mới đến áo bào trắng, khinh thân phiêu hốt, tướng mạo anh tuấn. Vừa nhận ra, Hoàng Dung kêu khổ trong lòng "Kẻ này nhập cuộc, tình thế sẽ khó ra!"
Bạch y công tử cúi mình, chắp tay chào Quách Tĩnh và Hoàng Dung:
- Hậi sinh Liễu Như Lãng bái kiến Quách đại hiệp, Quách phu nhân.
Quách Tĩnh hoàn lễ:
- Liễu công tử quá lễ phép rồi!
Ông liếc sơ người đó, rồi thấy Hoàng Dung cau mày, trong lòng đang nghi hoặc, ông nghĩ bụng, trông hắn giống một thứ công tử bột chuyên tìm vui thú thanh lâu, võ công xem chừng không bằng Hoàng Dung?
Hoàng Dung trách:
- Liễu công tử, sư phụ công tử là biểu tỷ ta, theo bối phận, lẽ ra phải gọi ta là sư thúc chớ?
Liễu Như Lãng nhìn Hoàng Dung, gã vái dài sát đất, miệng đáp:
- Dạ! vãn bối tội đáng chết! Đã quên mất, sư phụ có lần bảo vãn bối ra mắt sư thúc!
- Vậy a? - Hoàng Dung cười nhạt - Biểu tỷ ta mà biết công tử trợ giúp người Mông Cổ đó, bà không tức chết mới là lạ!
Liễu Như Lãng đứng dậy, đáp:
- Lời sư thúc nói không đúng! Thứ nhất, đại ca ta không phải người Mông Cổ, thứ hai, sư phụ ta là nữ tử, nhưng không có tính khí tiểu nhân, người luôn dạy ta đừng phân biệt chủng tộc, vả lại, đại ca ta chưa hề làm gì hại đến Đại Tống! Những điều đó, sư phụ ta đều rõ biết, người chẳng việc gì phải tức chết!
Hoàng Dung gật đầu, nói:
- Hay nhỉ! Thêm một giọng lưỡi ngoa ngoắt! Hôm nay ta nghe đầy lỗ tai, xin chịu thua!
Liễu Như Lãng không thèm đôi co, gã chạy đến gần Tiêu Phong. Lúc đó, Tiêu Phong cũng đã đứng sang một bên, hai người tay nắm tay, cực kỳ thân thiết.
Tiêu Phong hỏi:
- Tứ đệ, đệ sao đến đây?.
Cùng lúc, Liễu Như Lãng hỏi ông:
- Đại ca, từ chia tay đến giờ, huynh vẫn được khoẻ chứ?.
Cả hai, người nọ cùng lúc hỏi người kia, họ vụt dừng lại, nhìn nhau, rồi cùng cười rộ.
Bỗng dưng Liễu Như Lãng xuất hiện, Lâm Yên Bích mừng rỡ, trong lòng cô có đôi chút lấn cấn. Nhưng khi xem lại tình hình lực lượng, ưu thế đối phương đã mất. Lúc đấu trên tiểu đảo, Liễu Như Lãng đã đánh bại Hoàng Dung, lần này, trừ bất ngờ, gã chiến thắng bà lần nữa, là chuyện cô coi như nắm chắc! Cô bèn bảo Hoàng Dung:
- Quách phu nhân, phe ta bây giờ có Tiêu đại ca, Liễu ca và ta, vậy xin nói rõ ràng, sẽ viết tên vào giấy để tuần tự từng người bên quý vị bốc thăm, chọn đấu với ai bên ta, bà thấy thế có công bình không?
Cho dù bình nhật Hoàng Dung lắm mưu nhiều kế, lúc này, trước đề nghị hợp tình hợp lý và công bằng của Lâm Yên Bích, bà không nghĩ được cách nào khác. Trước đó Quách Tĩnh đã đồng ý tỉ thí ba trận quyết định hơn thua, bây giờ đâu có thể nói ngược được, bà đành gật đầu đáp:
- Được rồi, cứ vậy mà làm!
Lập tức Lâm Yên Bích, Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng, mỗi người tự viết tên mình vào một tờ giấy, đem vo viên lại, xào qua xáo lại trong lòng bàn tay, đặt cả ba viên giấy đó trên bàn trước mặt Quách Tĩnh, cô nói:
- Mời ba vị!
Quách Tĩnh nhặt lấy một viên, ông mở ra xem, cười cười, rồi giơ tờ giấy lên cho mọi người cùng đọc, thấy trên tờ giấy có hai chữ "Tiêu Phong". Mọi người không khỏi ghê mình, cùng mang ý nghĩ được dịp chứng kiến hai đại cao thủ đương thời quá chiêu, nhất định là một trường long tranh hổ đấu , ai thắng ai bại, còn chưa nói trước được!
Hoàng Dung mở thăm của mình ra, thấy đề "Lâm Yên Bích ", chẳng tự chủ được, bà hít một hơi thở sâu, thầm nghĩ, khó bốc được cái thăm nào khá hơn!
Liễu Như Lãng thắng Chu Tử Liễu, tự mình đánh bại Lâm Yên Bích, mỗi bên thắng một trận, Quách Tĩnh và Tiêu Phong đồng tài đồng sức, coi như mỗi bên nắm nửa phần thắng, tuy hai đối thủ phe kia có vẻ cao tay hơn hai người bên mình, kết quả cuộc bốc thăm đó, họ không chiếm được chút lợi thế nhỏ nhặt nào!
Lâm Yên Bích bực bội vì kết quả bốc thăm, chuyện đã rồi, cô chẳng thể làm gì khác!
Chu Tử Liễu lấy từ trong tay áo ra một bút lông, ông nhảy phốc từ đại sảnh ra sân, chắp tay chào Liễu Như Lãng, nói:
- Chu mỗ không tự lượng sức, xin lĩnh giáo Liễu công tử!.
Ông biết khó thắng Liễu Như Lãng, chỉ đành gắng sức một phen.
Liễu Như Lãng cũng phóng mình ra sân, trường kiếm trên tay, gã xuất chiêu, đưa mũi kiếm hướng ra đàng sau, tả thủ ngang ngực, khom người hành lễ chào Chu Tử Liễu, đáp:
- Mời Chu tiền bối xuất chiêu!.
Khởi thủ pháp cuả gã nom rất ưu nhã, không mảy may giống chiêu thức khởi thủ kiếm thường thấy của võ lâm Trung nguyên.
Mọi người kéo nhau ra ngoài sân quan chiến. Quách Tĩnh thấp giọng hỏi:
- Dung nhi, kiếm chiêu đó của môn phái nào vậy?.
Hoàng Dung khẽ trả lời:
- Muội thấy giống võ công Bích Vân cung, nhưng sư phụ của gã , con gái của người chị kết nghĩa với mẫu thân muội, lại nói bà ta vô môn vô phái, bà không phải môn nhân Bích Vân cung.
Quách Tĩnh ngạc nhiên:
- Sư phụ hắn thực sự là biểu tỷ muội hả? Ta tưởng muội đặt điều để bức hắn rút lui!
Hoàng Dung liếc ông, đáp:
- Dĩ nhiên muội nói sự thực! Tiểu tử đó thông minh vô cùng, võ công hắn cao cường, muốn thắng hắn không dễ! Ngày đó, nếu không có hắn liều chết che chở cho Tiêu Phong, ông ta đã bỏ mạng tại Giang Nam rồi!
Liễu Như Lãng đáp lễ xong, biết gã giỏi võ, Chu Tử Liễu lập tức không khách khí, đã khoát nhẹ tả chưởng ra trước, hữu thủ vung bút điểm vào mặt Liễu Như Lãng, miệng quát:
- Xem chiêu!.
Liễu Như Lãng né đầu, gã vung tay, chỉ thấy hàn quang chói lọi, thanh trường kiếm trong tay Liễu Như Lãng bạt ngang ngọn bút Chu Tử Liễu. Hai người từng giao thủ tại Chiết Quế cư, từng lãnh hội chiêu thức đối phương. Xuất thân thư hương, Liễu Như Lãng, văn võ kiêm thông, từ nhỏ gã được minh sư chỉ bảo, năm tuổi đã học văn, luyện võ, gã hiện mang một thân võ công, kiếm pháp thừa sức đánh bại Hoàng Dung. Dĩ nhiên, Chu Tử Liễu không phải đối thủ của gã. Võ công Chu Tử Liễu phối hợp Nhất Dương chỉ vào thư pháp, biến chế nhiều lộ số đặc biệt, gặp đối thủ không rành thư hoạ thấp tay, sẽ nhanh chóng bị ông thu thập. Nhưng Liễu gia đời đời nghiên cứu thư hoạ thiên hạ, Liễu Như Lãng rành biết các ngón nghề thư hoạ không kém Chu Tử Liễu. Gã nhận rõ lộ số võ công đối thủ, những chiêu bút ẩn chứa võ trong văn, văn tiềm ẩn võ, gã đều nhận trước, chiêu này xuất ra, chiêu sau sẽ đi tiếp thế nào, đều bị gã tiên liệu. Bội phục các sáng chế của Chu Tử Liễu, gã lập tâm nhường Chu Tử Liễu xuất chiêu thức trọn vẹn, không muốn đánh bại ông một cách quá dễ dàng. Gã trổ khinh công, vờn qua, bay lại như oanh, như yến, gặp chiêu chiết chiêu. Chu Tử Liễu nhất thời hoa mắt, đôi lúc không biết đâu mà lần.
Đứng quan chiến, Hoàng Dung rất nghi hoặc, bà lay lay tay áo Quách Tĩnh, khẽ hỏi:
- Gã Liễu Như Lãng cuối cùng muốn gì đây? Võ công gã rõ ràng cao hơn Chu sư huynh, sao cứ giữ thế thủ hoài vậy?
Quách Tĩnh vốn chậm hiểu, Hoàng Dung hỏi, ông suy nghĩ hồi lâu, nhè nhẹ lắc đầu, đáp:
- Ta thấy y muốn nhường Chu sư huynh, giữ tiếng cho Chu sư huynh. Thử hỏi, chỉ qua lại đôi ba chiêu mà gã đã đánh bại Chu sư huynh, chuyện ra đến giang hồ, sư huynh đâu còn thể diện gì nữa!
Ông nghĩ thầm, nếu ông đứng vào vị thế của gã, ông cũng sẽ hành xử tương tự!
Hoàng Dung trong lòng chợt áy náy, giải thích đó, bà cũng đã manh nha trong đầu, có điều bà không hiểu ẩn ý của gã, bà tự trách "Hoàng Dung hỡi Hoàng Dung, lúc nào ngươi cũng nghĩ xấu người khác! Sự tình đó, Tĩnh ca ca nhìn qua là thấy liền, còn mình thì nghĩ tới nghĩ lui không ra!"
Tiêu Phong dĩ nhiên cũng trông rõ ẩn ý gượng nhẹ của Liễu Như Lãng, chỉ mình A Tử giậm chân, lớn tiếng:
- Tỷ phu, huynh có một huynh đệ ngon lành quá hén! Võ công tệ, đến một lão già mà cũng không thắng nổi! Huynh coi kìa! Coi kìa! Đánh đấm gì mà chỉ toàn đón chiêu đỡ chiêu không!
Cô không nhận ra ý đồ Liễu Như Lãng, nên hết sức lo lắng, gã mà thua, Lâm Yên Bích đâu dễ gì thắng Hoàng Dung! Tình hình đó, trận Tiêu Phong cùng Quách Tĩnh chẳng cần đấu ... ông sẽ phải bó tay mặc vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung xử trí! Cô nghiến răng nghiến lợi, những chỉ mong uớc có thể nhảy vào vòng chiến giúp Liễu Như Lãng !
Tiêu Phong thấy cô hốt hoảng, ông cười cười, bảo:
- A Tử, đừng nóng! Liễu ca của muội sắp thắng rồi!
A Tử "hả" một tiếng, cô khẽ hỏi lại:
- Làm sao thắng? Muội thấy thua đến nơi!
Tiếng cô còn chưa dứt, đã thấy Liễu Như Lãng ra một hư chiêu, rồi gã uốn mình, tung người lên cao, trường kiếm từ trên vẽ một đoá hoa kiếm, công xuống tiền diện Chu Tử Liễu. Hoa mắt trước làn kiếm quang, Chu Tử Liễu không phân biệt đâu hư, đâu thực, chỉ một sát na do dự đó, ông đã thấy mũi kiếm chọc vào đại huyệt trước ngực. Dù hoảng hốt, nhưng Chu Tử Liễu từng trải trăm trận, ông nghiêng đầu tránh, tay huy động bút cản thế kiếm, chẳng dè Liễu Như Lãng đã nhanh chóng biến chiêu, khuỳnh tay một chút, lướt kiếm từ dưới lên, Chu Tử Liễu muốn di chuyển thân mình tránh né, nhưng không kịp nữa, mũi kiếm chĩa vào trước ngực, quãng một tấc. Liễu Như Lãng lập tức lui nhanh, gã chắp tay thành quyền, nói:
- Đa tạ đã nhẹ tay, vẫn bối đắc tội rồi, xin tiền bối lượng thứ!
Chu Tử Liễu sững sờ, ông chắp tay đáp lễ, nói:
- Liễu công tử võ công cao siêu, Chu mỗ rất bội phục, trận này, ta nhận thua! .
Lúc đó ông đã hiểu, Liễu Như Lãng quả tình đã nương tay, phong cách triệt kiếm cao minh vừa rồi, trừ các đại gia như Tiêu Phong, Quách Tĩnh, những người khác đều không thấy dụng ý của gã! Từng quá chiêu với gã, Hoàng Dung biết kiếm pháp Liễu Như Lãng siêu phàm thoát tục, dư sức thắng Chu Tử Liễu, có thể bà cũng đoán được một chút! Chu Tử Liễu dẫu không tán thành Liễu Như Lãng trợ giúp người Mông Cổ, trước tình thế này, ông không khỏi cảm kích.
Liễu Như Lãng tra kiếm vào vỏ, gẫ đến đứng bên Tiêu Phong.
A Tử vỗ tay khen:
- Huynh cuối cùng cũng liều hiểm đoạt thắng lợi! Vừa rồi, lúc huynh lạc hạ phong, muội lo lắng, đổ mồ hôi lạnh cùng mình!
Liễu Như Lãng liếc cô, gã cười cười:
- Đã làm cô nường lo lắng quá rồi! Cô nương đây chắc là A Tử, a di của đại ca ta, phải không? Ta tên Liễu Như Lãng, cô từ rày cứ gọi ta là tứ ca ca, ta gọi cô là A Tử muội muội, được không?.
Vốn phong lưu phóng đãng thành tính, gã gặp nữ tử thì mồm miệng bẻo lẻo, chẳng bỏ dịp trêu chọc con gái!
A Tử đang lúc cao hứng, cô không nhận ra ý tứ trêu chọc, bèn cười, đáp rằng:
- Được lắm! Từ giờ trở đi, muội sẽ gọi tứ ca ca! Cũng như trước đây, đã từng gọi Đoàn Dự ca ... !
- Hai người ca ca muội muội xong chưa...? - Hoàng Dung nhẹ bước đến gần, bà cố nặn một nụ cười trên môi, rồi hươi gậy Đả Cẩu, bà nhìn Lâm Yên Bích, hỏi - Lâm cô nương, xin được lĩnh giáo cao chiêu!
---- Xem tiếp hồi 95 ----
/156
|