(Bí mật trong tranh)
Thuở trước, Tiêu Phong đã có dịp đi qua Tây Hồ, tuy lúc đó ông không mấy để ý ngoạn cảnh, nhưng lúc này, trở về chốn cũ, chuyện quá khứ lũ lượt kéo nhau về trong đầu, ông không khỏi bất giác buông tiếng thở than lẽ trăm năm dâu biển. Cho nên trước câu hỏi của Liễu Như Lãng, ông chỉ cười xoà, nói rằng:
- Xưa kia, hồi còn ngụ tại Trung nguyên, ta có dịp đi ngang đây, hôm nay, trở về chốn cũ, trong lòng bỗng nảy sinh đôi chút cảm khái!
Đoàn người vượt tiểu kiều vào Liễu trang. Liễu Như Lãng sắp đặt chỗ cho mọi người xong, gã đem một cái hộp đến tìm Lâm Yên Bích. Không thấy cô trong phòng, Liễu Như Lãng sang bên Tiêu Phong , quả nhiên gặp Yên Bích đang cho Tiêu Phong uống thuốc, sắc mặt, dáng vẻ cô hết sức tha thiết, Liễu Như Lãng vào đến nơi mà cô vẫn không hay. Quen biết cô từ bé, gã chưa hề thấy cô để mắt tới bất cứ nam nhân nào, giờ đây, nhìn thần tình cô, gã không tự chủ được, sinh lòng đố kỵ. Hơn nữa, Tiêu Phong dẫu mang trọng thương, sắc mặt nhợt nhạt, vẫn toát ra anh khí bức nhân ...phần đố kỵ trong lòng Liễu Như Lãng có trầm lắng phần nào, gã thấy nơi ông một một nam hán tử đính thiên lập địa, một khí thế đầy mị lực, không những đã cuốn hút Lâm Yên Bích, nó lại phần nào thu hút ngay cả gã nữa.
Liễu Như Lãng đến gần, hỏi:
- Tiêu đại ca, huynh thấy trong người khoẻ không?
Tiêu Phong gật đầu, nhoẻn miệng cười, ông đáp:
- Khoẻ hơn nhiều! Liễu huynh đệ đến có việc gì thế?
Liễu Như Lãng đáp:
- Chỉ để đưa cái này cho Lâm muội muội. Bích Vân cung đòi món gì, có khi nao đệ dám không tuân lệnh!.
Gã đưa ra một hộp bọc gấm dài, bảo Lâm Yên Bích:
- Đây là thứ lệnh sư cần, ta đã định sai người cưỡi ngựa khoẻ đưa đến tận tay lệnh sư, nhưng bà ngỏ ý muốn muội thân hành lấy đem về. Nay muội đã đến đây, ta giao cho muội.
Tiêu Phong cảm thấy hơi kỳ kỳ, ông nghĩ đến hành sự quỷ mị cuả Bích Vân cung chủ vừa tìm cách gây hấn hai mẹ con Giang xuân Lam, vưà sắp đặt kế hoạch, sai người đi Hạnh Hoa cốc nhắn Lâm Yên Bích xuống Liễu trang lấy một vật gì đó. Hồi đó, bà đang sẵn ở Trung nguyên, đã chẳng tự mình đi từ nhà Giang xuân Lam tại Hà Nam xuống đây, đã chẳng sai người nào khác, mà cứ khăng khăng buộc Lâm Yên Bích làm việc đó cho bà? Dường như bà muốn Lâm Yên Bích vắng nhà, ngõ hầu tiến hành âm mưu gì đó lúc cô vắng nhà?.
Lâm Yên Bích nhận hộp gấm, nói:
- Không hiểu quái quỷ gì đây, cứ nhất định phải là muội đích thân đến lấy?
Cô đặt hộp lên bàn, trong lòng hiếu kỳ, hỏi tiếp:
- Sư phụ muội có bảo đừng mở ra xem không?
- Bà không nói gì về cấm đoán mở hộp! Bây giờ, muội mở ra xem đi!.
Liễu Như Lãng ngồi trước bàn, dưới ánh đèn, gã nhìn nghiêng khuôn mặt Lâm Yên Bích, mi mắt đẹp như vẽ, vài món tóc mai loà xoà trên trán, buông ngang vai. Chưa khi nao gã có dịp kề cận cô như lúc này, hồi trước, mỗi khi gặp nhau, cô chỉ tìm cách lẩn cho nhanh. Tối nay, cô không tránh né, nhìn nét mặt kiều diễm tú lệ của cô dưới ánh đèn sáng, ngọc dung thanh lệ, đôi mày hơi chau chau, toát một vẻ đẹp kinh tâm động phách, khiến nhất thời Liễu Như Lãng như si như mê!
Lâm Yên Bích mở hộp, bên trong là một cuộn trục quấn tròn lại. Lâm Yên Bích càng hiếu kỳ hơn nữa, cô hỏi Liễu Như Lãng:
- Là một bức tranh, phải không?
Thấy cô thắc mắc, Liễu Như Lãng cười cười, đáp:
- Đích thực một bức vẽ! Liễu gia có nguyên một căn phòng chứa tranh, cất giữ khá nhiều bức do danh thủ hoạ sư vẽ nên, ta không hiểu vì sao lệnh sư lại chấm trúng vào bức vẽ này! Tiên phụ cất giấu nó ở một chỗ cực bí ẩn, hại ta mất mấy bữa mới tìm ra!
Lâm Yên Bích trải rộng bức tranh, thấy nó hoạ một cảnh núi non tầm thường, chỗ lạc khoản có đề "Giang Đàn phóng bút vẽ nghệch ngoạc Phi Lăng các." Tuy bút lực có hơi bất phàm, nhưng qua con mắt từng nghiên cứu thư hoạ của Lâm Yên Bích, so với chữ viết của các đại gia nổi danh, hàng chữ lạc khoản đó không có gì đặc sắc, khác thường. Cô lẩm nhẩm trong miệng:
- Bức hoạ này xem ra cũng tầm thường như bao bức tranh khác, không thấy có gì đặc biệt, tại sao sư phụ lại khăng khăng bảo mình đích thân đến lấy về?
Liễu Như Lãng cười cười:
- Sư phụ muội thần thông quảng đại, bức hoạ này cất ở nhà ta, đến ta còn không hay biết, lệnh sư ở xa tít ngàn dặm, vậy mà đã miêu tả cho ta thật tường tận!. Bà còn nói đó do chính tay Giang Đàn vẽ nên, ta nghĩ, lúc sinh thời thân phụ, có lần đến chơi nhà và được xem qua bức tranh này, đến giờ bà hãy còn nhớ chi tiết, sai muội đến lấy về.
- Giang Đàn? Giang Đàn là ai vậy? - Lâm Yên Bích cất tiếng hỏi.
Liễu Như Lãng lắc đầu, đáp:
- Ta cũng không rõ, ta chưa hề nghe tiên phụ nhắc đến cái tên đó, không chừng là một hoạ sư ít tiếng tăm nào đó?
"Giang Đàn?", Tiêu Phong hốt nhiên nhớ đến Giang xuân Lam mang họ Giang. Và Bích Vân cung chủ cùng Giang phu nhân có nhắc nhiều đến "Đàn lang", ông Giang Đàn này có khi là 'Đàn lang' không chừng? Nếu quả vậy, tác giả bức vẽ ắt là cha ruột Giang xuân Lam. Bích Vân cung chủ tha thiết yêu cầu Lâm Yên Bích đích thân đến lấy mang về cho bà, nếu không phải vì muốn cô vắng mặt Hạnh Hoa cốc, chắc cũng vì bí mật gì đó ẩn chứa trong bức vẽ. Nếu không, bà đã chẳng gọi đích danh hoạ sư bức vẽ, mà không đòi một bức tranh nào khác? Càng nghĩ, Tiêu Phong càng thấy vô số nghi vấn, chẳng hiểu trong đó có âm mưu gì hay không?.
Trong một lúc, ai cũng thắc mắc về bức tranh, họ đều không hiểu ý tứ Bích Vân cung chủ. Lâm Yên Bích biết sư phụ thường hành sự ra ngoài lẽ thường tình, cô rũ bỏ thắc mắc khỏi tâm tư, cuộn bức tranh, cất trở vào hộp. Cô cám ơn Liễu Như Lãng:
- Muội thay sư phụ cám ơn huynh, mấy năm sau này, bất cứ Bích Vân cung muội cần gì, Liễu gia đều cung ứng đầy đủ, khiến muội hết sức cảm kích
Hàng năm, Tết đến, Liễu gia cho chở hàng xe những kim ngân châu báu, đồ cổ trân kì đem lên biếu xén Bích Vân cung. Là một đại phái, Bích Vân cung chi tiêu nhiều, những khi thiếu hụt kinh phí, toàn trông vào Liễu gia viện trợ, chu cấp. Mà sư phụ cô, bà Bích Vân cung chủ, đã nhận lãnh những thức đó như một lẽ đương nhiên, chưa khi nào cô nghe bà mở miệng cảm tạ, đôi khi còn gửi thư từ yêu cầu thêm này nọ khác nữa. Nhiều năm trước, thân phụ Liễu Như Lãng từng đích thân đem quà cáp lên Bích Vân cung, thái độ sư phụ lúc tiếp đón ông thái thậm lãnh đạm, trái lại, bà đối xử Liễu Như Lãng cực kỳ nồng nhiệt, mỗi lần bà gặp chàng đều nắm tay hỏi han hết chuyện to đến chuyện nhỏ, nhiều bận Lâm Yên Bích phải ghen tức, vì cô chưa hề được bà biểu lộ thân tình như vậy.
Liễu Như Lãng cười đáp:
- Dựa vào giao tình thân thiết giữa Liễu trang cùng Bích Vân cung, cộng thêm quan hệ giữa muội và ta, mấy chuyện đó đâu cần cám ơn. Vả lại thân phụ thường dạy ta 'Bích Vân cung cần gì, nhà ta tình nguyện, vui vẻ cung ứng đầy đủ'. Muội đừng để ý.
Lâm Yên Bích đưa tay chống cằm, cô thật không hiểu rõ quan hệ giữa Liễu trang và Bích Vân cung vi diệu đến mức nào, ngay cả Liễu gia vì chu cấp cho Bích Vân cung đến thành tán gia bại sản, sư phụ cũng chẳng mấy quan tâm!. Vậy mà hôn ước của cô cùng Liễu Như Lãng, lại là một nguyện vọng bức thiết nhất đời của sư phụ, bà nhắm vào mục đích gì đây? Cô thấy rõ, những nghi vấn đó cô vô phương lý giải, vì có lần cô hỏi sư phụ "Liễu bá phụ quan hệ thế nào với Bích Vân cung, tại sao võ công Liễu Như Lãng lại có cùng một nguồn Bích Vân cung?". Sư phụ nghe câu hỏi, đã sa sầm nét mặt, bảo cô, "Những sự tình liên quan Liễu trang, cấm cô không được phép đả động đến nữa". Từ đó, Lâm Yên Bích không dám nói gì dính dáng Liễu trang trước sư phụ. Hôm nay, tiện dịp ngồi gần Liễu Như Lãng, cô muốn tìm giải đáp cho hiếu kì đó, bèn hỏi:
- Liễu đại ca , huynh có biết quan hệ giữa nhà Liễu gia huynh cùng Bích Vân cung của muội là thế nào không? Tại sao võ công của huynh lại cùng một gốc với võ công Bích Vân cung nhà muội?
- Quan hệ đó ta cũng không rõ, nhưng thân phụ ta hết sức tôn kính sư phụ muội. Mỗi bận ta đề cập lòng tôn kính của tiên phụ cùng lệnh sư, bà rất ưa thích nghe, càng bày tỏ thân thiết với ta nhiều hơn nữa.
Liễu Như Lãng hốt nhiên trầm ngâm một lúc, rồi tiếp:
- Còn về sư thừa, do ta đã lập thệ cùng vi sư không bao giờ tiết lộ thân thế sư tôn, ta rất tiếc không nói cho muội nghe được, mong muội hiểu cho.
Lâm Yên Bích khẽ cười, cô đáp:
- Không có gì đâu! Muội chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi.
Cô đứng lên, đến trước Tiêu Phong, đưa tay thăm mạch, rồi giặn ông:
- Hôm nay thấy khá hơn hôm qua nhiều, nhưng người phải nhớ, bất cứ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối cấm đề khí, cấm khởi động nội lực.
Vừa rồi, Tiêu Phong nghe đối thoại giữa cô và Liễu Như Lãng, ông hiểu giữa hai người họ có một quan hệ cực vi diệu, cũng như liên quan Liễu trang với Bích Vân cung không mấy minh bạch, mang nhiều rối rắm. Nhìn sự việc Lâm Yên Bích đã chẳng chút nề hà khi thấy Liễu Như Lãng giắt theo một bầy hồng phấn tri kỷ, ông không nghĩ tới chỗ họ có hôn ước cùng nhau, chỉ thấy hai người thanh mai trúc mã, tương quan giống như huynh muội ruột thịt. Lúc này, ông nghe cô giặn mình lần nữa, bất giác ông mỉm cười:
- Nhớ rồi! Ta đã ghi nhớ kỹ lắm rồi, hôm nay thầy thuosc đã giặn đi giặn lại ba bốn lần! Ta hứa với cô, ngay khi kẻ địch kề đao vào tận cổ, chặt phăng nó đi, ta cũng sẽ không vận nội lực!
Lâm Yên Bích "hứ" một tiếng, cô phì cười, nói:
- Chỉ sợ họ không kê đao vào cổ, chỉ mới hươi dao doạ kẻ khác, người đã hăm hở xông vào rồi!.
Cô cúi xuống, kéo chăn đắp cho ông, bảo:
- Thôi! Khuya lắm rồi, ngày mai còn phải đi tiếp, giờ người hãy nghỉ đi.
Rồi Lâm Yên Bích cùng Liễu Như Lãng ra khỏi phòng Tiêu Phong, ai về chỗ người nấy.
Hôm sau, cả đoàn sửa soạn hành lý, đáp xe đi Khánh Nguyên. Liễu Như Lãng muốn ngồi cùng Tiêu Phong, nhưng Lâm Yên Bích viện cớ phải theo dõi bệnh trạng Tiêu Phong, cô khăng khăng đòi ngồi cùng xe với ông. Liễu Như Lãng rút cục một mình một xe, gã biết, ngoài Lâm Yên Bích, đồng hành với bất kỳ nữ tử nào cuả đám năm cô hồng phấn tri kỷ, gã sẽ tức thì khuấy lên ra một trường xào xáo.
Ngồi trên xe, Liễu Như Lãng nhìn về phía Lâm Yên Bích, thấy cô đang giúp Tiêu Phong lên xe, hai người nói nói cười cười, hết sức thân mật, trong lòng gã rộ mối ghen tuông, Trước giờ, chỉ có nữ nhân tranh nhau, ghen nhau vì gã. Trong quá khứ, thấy Lâm Yên Bích cư xử với mình có phần lãnh đạm, song đồng thời cô cũng chẳng thèm ghé mắt đến bất kỳ nam tử nào khác, Liễu Như Lãng cho là sớm muộn, cô cũng sẽ gả về cho mình, gã đã hoàn toàn không để tâm, đã chẳng chút lo lắng. Hiện giờ, tình thế thay đổi hoàn toàn, cô lại để ý người khác! Liễu Như Lãng nghĩ thầm, dù cô gả về cho mình, nhưng lấy một người như vậy, còn gì là lý thú! Ngồi xe, gã càng lúc càng bực tức, tuy trong lòng hết sức bội phục khí thế anh hùng của Tiêu Phong, nhưng lửa ghen tuông trong gã vẫn cứ hừng hực cháy bùng, mỗi lúc một mãnh liệt, không thuyên giảm. Trước mặt hai người Lâm Yên Bích và Tiêu Phong, gã chẳng để lộ chút nào cái bất mãn đó, gã e bị Lâm Yên Bích coi thường, rồi từ đó vứt bỏ mất một chút hảo cảm khó kiếm mà cô vừa mới nhen nhúm trong lòng về gã.
Ngựa kéo xe thuộc giống tốt, chưa quá hai ngày, cả đoàn đã đến nơi. Khánh Nguyên là một hòn đảo nhỏ không xa bờ, Liễu Như Lãng cùng cả đoàn chỉ mất chừng nửa tiếng để đáp thuyền ra đảo.
Lên đến nơi, Liễu Như Lãng thu xếp phòng ốc cho mọi người. Trạch viện trên đảo thiết kế khá giống Chiết Quế cư, cũng có hương hoa quế nồng khắp.
Lâm Yên Bích mừng lắm, cô bảo Tiêu Phong:
- Tiêu đại ca , đại ca lỡ mất dịp xem mưa hoa quế ở Chiết Quế cư, đảo này cũng có nhiều cây quế, bọn mình ở đây, chờ cao điểm hoa quế nở rộ vào tháng bẩy, tháng tám là được!.
Trong lòng cô chỉ có mỗi mình Tiêu Phong, nhất thời cô đã không để ý, câu nói đó làm đau lòng Liễu Như Lãng không ít!.
Đứng kế bên, nghe câu nói, Liễu Như Lãng lửa ghen tuông cháy bùng trong tim. Biết Lâm Yên Bích say mê hoa quế, gã đã đặc biệt xây dựng toà trạch viện nơi đây theo mô hình Chiết Quế cư, trong lòng nuôi hy vọng sau ngày thành hôn, gã sẽ cùng cô định cư ở đây, sống lánh xa thế nhân, không bị một ai quấy rầy. Nào ngờ, giờ nó lại là chỗ để ý trung nhân được dịp vui vầy cùng kẻ khác!.
---- Xem tiếp hồi 78 ----
Thuở trước, Tiêu Phong đã có dịp đi qua Tây Hồ, tuy lúc đó ông không mấy để ý ngoạn cảnh, nhưng lúc này, trở về chốn cũ, chuyện quá khứ lũ lượt kéo nhau về trong đầu, ông không khỏi bất giác buông tiếng thở than lẽ trăm năm dâu biển. Cho nên trước câu hỏi của Liễu Như Lãng, ông chỉ cười xoà, nói rằng:
- Xưa kia, hồi còn ngụ tại Trung nguyên, ta có dịp đi ngang đây, hôm nay, trở về chốn cũ, trong lòng bỗng nảy sinh đôi chút cảm khái!
Đoàn người vượt tiểu kiều vào Liễu trang. Liễu Như Lãng sắp đặt chỗ cho mọi người xong, gã đem một cái hộp đến tìm Lâm Yên Bích. Không thấy cô trong phòng, Liễu Như Lãng sang bên Tiêu Phong , quả nhiên gặp Yên Bích đang cho Tiêu Phong uống thuốc, sắc mặt, dáng vẻ cô hết sức tha thiết, Liễu Như Lãng vào đến nơi mà cô vẫn không hay. Quen biết cô từ bé, gã chưa hề thấy cô để mắt tới bất cứ nam nhân nào, giờ đây, nhìn thần tình cô, gã không tự chủ được, sinh lòng đố kỵ. Hơn nữa, Tiêu Phong dẫu mang trọng thương, sắc mặt nhợt nhạt, vẫn toát ra anh khí bức nhân ...phần đố kỵ trong lòng Liễu Như Lãng có trầm lắng phần nào, gã thấy nơi ông một một nam hán tử đính thiên lập địa, một khí thế đầy mị lực, không những đã cuốn hút Lâm Yên Bích, nó lại phần nào thu hút ngay cả gã nữa.
Liễu Như Lãng đến gần, hỏi:
- Tiêu đại ca, huynh thấy trong người khoẻ không?
Tiêu Phong gật đầu, nhoẻn miệng cười, ông đáp:
- Khoẻ hơn nhiều! Liễu huynh đệ đến có việc gì thế?
Liễu Như Lãng đáp:
- Chỉ để đưa cái này cho Lâm muội muội. Bích Vân cung đòi món gì, có khi nao đệ dám không tuân lệnh!.
Gã đưa ra một hộp bọc gấm dài, bảo Lâm Yên Bích:
- Đây là thứ lệnh sư cần, ta đã định sai người cưỡi ngựa khoẻ đưa đến tận tay lệnh sư, nhưng bà ngỏ ý muốn muội thân hành lấy đem về. Nay muội đã đến đây, ta giao cho muội.
Tiêu Phong cảm thấy hơi kỳ kỳ, ông nghĩ đến hành sự quỷ mị cuả Bích Vân cung chủ vừa tìm cách gây hấn hai mẹ con Giang xuân Lam, vưà sắp đặt kế hoạch, sai người đi Hạnh Hoa cốc nhắn Lâm Yên Bích xuống Liễu trang lấy một vật gì đó. Hồi đó, bà đang sẵn ở Trung nguyên, đã chẳng tự mình đi từ nhà Giang xuân Lam tại Hà Nam xuống đây, đã chẳng sai người nào khác, mà cứ khăng khăng buộc Lâm Yên Bích làm việc đó cho bà? Dường như bà muốn Lâm Yên Bích vắng nhà, ngõ hầu tiến hành âm mưu gì đó lúc cô vắng nhà?.
Lâm Yên Bích nhận hộp gấm, nói:
- Không hiểu quái quỷ gì đây, cứ nhất định phải là muội đích thân đến lấy?
Cô đặt hộp lên bàn, trong lòng hiếu kỳ, hỏi tiếp:
- Sư phụ muội có bảo đừng mở ra xem không?
- Bà không nói gì về cấm đoán mở hộp! Bây giờ, muội mở ra xem đi!.
Liễu Như Lãng ngồi trước bàn, dưới ánh đèn, gã nhìn nghiêng khuôn mặt Lâm Yên Bích, mi mắt đẹp như vẽ, vài món tóc mai loà xoà trên trán, buông ngang vai. Chưa khi nao gã có dịp kề cận cô như lúc này, hồi trước, mỗi khi gặp nhau, cô chỉ tìm cách lẩn cho nhanh. Tối nay, cô không tránh né, nhìn nét mặt kiều diễm tú lệ của cô dưới ánh đèn sáng, ngọc dung thanh lệ, đôi mày hơi chau chau, toát một vẻ đẹp kinh tâm động phách, khiến nhất thời Liễu Như Lãng như si như mê!
Lâm Yên Bích mở hộp, bên trong là một cuộn trục quấn tròn lại. Lâm Yên Bích càng hiếu kỳ hơn nữa, cô hỏi Liễu Như Lãng:
- Là một bức tranh, phải không?
Thấy cô thắc mắc, Liễu Như Lãng cười cười, đáp:
- Đích thực một bức vẽ! Liễu gia có nguyên một căn phòng chứa tranh, cất giữ khá nhiều bức do danh thủ hoạ sư vẽ nên, ta không hiểu vì sao lệnh sư lại chấm trúng vào bức vẽ này! Tiên phụ cất giấu nó ở một chỗ cực bí ẩn, hại ta mất mấy bữa mới tìm ra!
Lâm Yên Bích trải rộng bức tranh, thấy nó hoạ một cảnh núi non tầm thường, chỗ lạc khoản có đề "Giang Đàn phóng bút vẽ nghệch ngoạc Phi Lăng các." Tuy bút lực có hơi bất phàm, nhưng qua con mắt từng nghiên cứu thư hoạ của Lâm Yên Bích, so với chữ viết của các đại gia nổi danh, hàng chữ lạc khoản đó không có gì đặc sắc, khác thường. Cô lẩm nhẩm trong miệng:
- Bức hoạ này xem ra cũng tầm thường như bao bức tranh khác, không thấy có gì đặc biệt, tại sao sư phụ lại khăng khăng bảo mình đích thân đến lấy về?
Liễu Như Lãng cười cười:
- Sư phụ muội thần thông quảng đại, bức hoạ này cất ở nhà ta, đến ta còn không hay biết, lệnh sư ở xa tít ngàn dặm, vậy mà đã miêu tả cho ta thật tường tận!. Bà còn nói đó do chính tay Giang Đàn vẽ nên, ta nghĩ, lúc sinh thời thân phụ, có lần đến chơi nhà và được xem qua bức tranh này, đến giờ bà hãy còn nhớ chi tiết, sai muội đến lấy về.
- Giang Đàn? Giang Đàn là ai vậy? - Lâm Yên Bích cất tiếng hỏi.
Liễu Như Lãng lắc đầu, đáp:
- Ta cũng không rõ, ta chưa hề nghe tiên phụ nhắc đến cái tên đó, không chừng là một hoạ sư ít tiếng tăm nào đó?
"Giang Đàn?", Tiêu Phong hốt nhiên nhớ đến Giang xuân Lam mang họ Giang. Và Bích Vân cung chủ cùng Giang phu nhân có nhắc nhiều đến "Đàn lang", ông Giang Đàn này có khi là 'Đàn lang' không chừng? Nếu quả vậy, tác giả bức vẽ ắt là cha ruột Giang xuân Lam. Bích Vân cung chủ tha thiết yêu cầu Lâm Yên Bích đích thân đến lấy mang về cho bà, nếu không phải vì muốn cô vắng mặt Hạnh Hoa cốc, chắc cũng vì bí mật gì đó ẩn chứa trong bức vẽ. Nếu không, bà đã chẳng gọi đích danh hoạ sư bức vẽ, mà không đòi một bức tranh nào khác? Càng nghĩ, Tiêu Phong càng thấy vô số nghi vấn, chẳng hiểu trong đó có âm mưu gì hay không?.
Trong một lúc, ai cũng thắc mắc về bức tranh, họ đều không hiểu ý tứ Bích Vân cung chủ. Lâm Yên Bích biết sư phụ thường hành sự ra ngoài lẽ thường tình, cô rũ bỏ thắc mắc khỏi tâm tư, cuộn bức tranh, cất trở vào hộp. Cô cám ơn Liễu Như Lãng:
- Muội thay sư phụ cám ơn huynh, mấy năm sau này, bất cứ Bích Vân cung muội cần gì, Liễu gia đều cung ứng đầy đủ, khiến muội hết sức cảm kích
Hàng năm, Tết đến, Liễu gia cho chở hàng xe những kim ngân châu báu, đồ cổ trân kì đem lên biếu xén Bích Vân cung. Là một đại phái, Bích Vân cung chi tiêu nhiều, những khi thiếu hụt kinh phí, toàn trông vào Liễu gia viện trợ, chu cấp. Mà sư phụ cô, bà Bích Vân cung chủ, đã nhận lãnh những thức đó như một lẽ đương nhiên, chưa khi nào cô nghe bà mở miệng cảm tạ, đôi khi còn gửi thư từ yêu cầu thêm này nọ khác nữa. Nhiều năm trước, thân phụ Liễu Như Lãng từng đích thân đem quà cáp lên Bích Vân cung, thái độ sư phụ lúc tiếp đón ông thái thậm lãnh đạm, trái lại, bà đối xử Liễu Như Lãng cực kỳ nồng nhiệt, mỗi lần bà gặp chàng đều nắm tay hỏi han hết chuyện to đến chuyện nhỏ, nhiều bận Lâm Yên Bích phải ghen tức, vì cô chưa hề được bà biểu lộ thân tình như vậy.
Liễu Như Lãng cười đáp:
- Dựa vào giao tình thân thiết giữa Liễu trang cùng Bích Vân cung, cộng thêm quan hệ giữa muội và ta, mấy chuyện đó đâu cần cám ơn. Vả lại thân phụ thường dạy ta 'Bích Vân cung cần gì, nhà ta tình nguyện, vui vẻ cung ứng đầy đủ'. Muội đừng để ý.
Lâm Yên Bích đưa tay chống cằm, cô thật không hiểu rõ quan hệ giữa Liễu trang và Bích Vân cung vi diệu đến mức nào, ngay cả Liễu gia vì chu cấp cho Bích Vân cung đến thành tán gia bại sản, sư phụ cũng chẳng mấy quan tâm!. Vậy mà hôn ước của cô cùng Liễu Như Lãng, lại là một nguyện vọng bức thiết nhất đời của sư phụ, bà nhắm vào mục đích gì đây? Cô thấy rõ, những nghi vấn đó cô vô phương lý giải, vì có lần cô hỏi sư phụ "Liễu bá phụ quan hệ thế nào với Bích Vân cung, tại sao võ công Liễu Như Lãng lại có cùng một nguồn Bích Vân cung?". Sư phụ nghe câu hỏi, đã sa sầm nét mặt, bảo cô, "Những sự tình liên quan Liễu trang, cấm cô không được phép đả động đến nữa". Từ đó, Lâm Yên Bích không dám nói gì dính dáng Liễu trang trước sư phụ. Hôm nay, tiện dịp ngồi gần Liễu Như Lãng, cô muốn tìm giải đáp cho hiếu kì đó, bèn hỏi:
- Liễu đại ca , huynh có biết quan hệ giữa nhà Liễu gia huynh cùng Bích Vân cung của muội là thế nào không? Tại sao võ công của huynh lại cùng một gốc với võ công Bích Vân cung nhà muội?
- Quan hệ đó ta cũng không rõ, nhưng thân phụ ta hết sức tôn kính sư phụ muội. Mỗi bận ta đề cập lòng tôn kính của tiên phụ cùng lệnh sư, bà rất ưa thích nghe, càng bày tỏ thân thiết với ta nhiều hơn nữa.
Liễu Như Lãng hốt nhiên trầm ngâm một lúc, rồi tiếp:
- Còn về sư thừa, do ta đã lập thệ cùng vi sư không bao giờ tiết lộ thân thế sư tôn, ta rất tiếc không nói cho muội nghe được, mong muội hiểu cho.
Lâm Yên Bích khẽ cười, cô đáp:
- Không có gì đâu! Muội chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi.
Cô đứng lên, đến trước Tiêu Phong, đưa tay thăm mạch, rồi giặn ông:
- Hôm nay thấy khá hơn hôm qua nhiều, nhưng người phải nhớ, bất cứ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối cấm đề khí, cấm khởi động nội lực.
Vừa rồi, Tiêu Phong nghe đối thoại giữa cô và Liễu Như Lãng, ông hiểu giữa hai người họ có một quan hệ cực vi diệu, cũng như liên quan Liễu trang với Bích Vân cung không mấy minh bạch, mang nhiều rối rắm. Nhìn sự việc Lâm Yên Bích đã chẳng chút nề hà khi thấy Liễu Như Lãng giắt theo một bầy hồng phấn tri kỷ, ông không nghĩ tới chỗ họ có hôn ước cùng nhau, chỉ thấy hai người thanh mai trúc mã, tương quan giống như huynh muội ruột thịt. Lúc này, ông nghe cô giặn mình lần nữa, bất giác ông mỉm cười:
- Nhớ rồi! Ta đã ghi nhớ kỹ lắm rồi, hôm nay thầy thuosc đã giặn đi giặn lại ba bốn lần! Ta hứa với cô, ngay khi kẻ địch kề đao vào tận cổ, chặt phăng nó đi, ta cũng sẽ không vận nội lực!
Lâm Yên Bích "hứ" một tiếng, cô phì cười, nói:
- Chỉ sợ họ không kê đao vào cổ, chỉ mới hươi dao doạ kẻ khác, người đã hăm hở xông vào rồi!.
Cô cúi xuống, kéo chăn đắp cho ông, bảo:
- Thôi! Khuya lắm rồi, ngày mai còn phải đi tiếp, giờ người hãy nghỉ đi.
Rồi Lâm Yên Bích cùng Liễu Như Lãng ra khỏi phòng Tiêu Phong, ai về chỗ người nấy.
Hôm sau, cả đoàn sửa soạn hành lý, đáp xe đi Khánh Nguyên. Liễu Như Lãng muốn ngồi cùng Tiêu Phong, nhưng Lâm Yên Bích viện cớ phải theo dõi bệnh trạng Tiêu Phong, cô khăng khăng đòi ngồi cùng xe với ông. Liễu Như Lãng rút cục một mình một xe, gã biết, ngoài Lâm Yên Bích, đồng hành với bất kỳ nữ tử nào cuả đám năm cô hồng phấn tri kỷ, gã sẽ tức thì khuấy lên ra một trường xào xáo.
Ngồi trên xe, Liễu Như Lãng nhìn về phía Lâm Yên Bích, thấy cô đang giúp Tiêu Phong lên xe, hai người nói nói cười cười, hết sức thân mật, trong lòng gã rộ mối ghen tuông, Trước giờ, chỉ có nữ nhân tranh nhau, ghen nhau vì gã. Trong quá khứ, thấy Lâm Yên Bích cư xử với mình có phần lãnh đạm, song đồng thời cô cũng chẳng thèm ghé mắt đến bất kỳ nam tử nào khác, Liễu Như Lãng cho là sớm muộn, cô cũng sẽ gả về cho mình, gã đã hoàn toàn không để tâm, đã chẳng chút lo lắng. Hiện giờ, tình thế thay đổi hoàn toàn, cô lại để ý người khác! Liễu Như Lãng nghĩ thầm, dù cô gả về cho mình, nhưng lấy một người như vậy, còn gì là lý thú! Ngồi xe, gã càng lúc càng bực tức, tuy trong lòng hết sức bội phục khí thế anh hùng của Tiêu Phong, nhưng lửa ghen tuông trong gã vẫn cứ hừng hực cháy bùng, mỗi lúc một mãnh liệt, không thuyên giảm. Trước mặt hai người Lâm Yên Bích và Tiêu Phong, gã chẳng để lộ chút nào cái bất mãn đó, gã e bị Lâm Yên Bích coi thường, rồi từ đó vứt bỏ mất một chút hảo cảm khó kiếm mà cô vừa mới nhen nhúm trong lòng về gã.
Ngựa kéo xe thuộc giống tốt, chưa quá hai ngày, cả đoàn đã đến nơi. Khánh Nguyên là một hòn đảo nhỏ không xa bờ, Liễu Như Lãng cùng cả đoàn chỉ mất chừng nửa tiếng để đáp thuyền ra đảo.
Lên đến nơi, Liễu Như Lãng thu xếp phòng ốc cho mọi người. Trạch viện trên đảo thiết kế khá giống Chiết Quế cư, cũng có hương hoa quế nồng khắp.
Lâm Yên Bích mừng lắm, cô bảo Tiêu Phong:
- Tiêu đại ca , đại ca lỡ mất dịp xem mưa hoa quế ở Chiết Quế cư, đảo này cũng có nhiều cây quế, bọn mình ở đây, chờ cao điểm hoa quế nở rộ vào tháng bẩy, tháng tám là được!.
Trong lòng cô chỉ có mỗi mình Tiêu Phong, nhất thời cô đã không để ý, câu nói đó làm đau lòng Liễu Như Lãng không ít!.
Đứng kế bên, nghe câu nói, Liễu Như Lãng lửa ghen tuông cháy bùng trong tim. Biết Lâm Yên Bích say mê hoa quế, gã đã đặc biệt xây dựng toà trạch viện nơi đây theo mô hình Chiết Quế cư, trong lòng nuôi hy vọng sau ngày thành hôn, gã sẽ cùng cô định cư ở đây, sống lánh xa thế nhân, không bị một ai quấy rầy. Nào ngờ, giờ nó lại là chỗ để ý trung nhân được dịp vui vầy cùng kẻ khác!.
---- Xem tiếp hồi 78 ----
/156
|