Độ thuyền dạ thoại (Trò chuyện đêm khuya dưới thuyền)
Lâm Yên Bích trầm ngâm không đáp... Thực tình, cô không muốn đến nhà anh chàng vị hôn phu phóng đãng thành tính này chút nào. Trong quá khứ, cô hiếm khi trao đổi quá một câu cùng y, nhưng hôm nay, y xả thân, liều mạng cứu giúp cô, trong lòng cô bất giác vô cùng cảm kích. Nhìn thương thế không nhẹ cuả Tiêu Phong và Đan Quế, rồi nghĩ đến Hoàng Dung lợi hại, trong lòng cô không khỏi phân vân. Lại nghĩ "Dựa vào giao tình Bích Vân cung cùng Cái Bang, Hoàng Dung còn là chỗ quen biết của sư phụ, mình trốn đi đâu, bà chỉ hỏi nơi sư phụ, sẽ truy được ngay thôi. Do đó, đi trốn tại cơ sở cung Bích Vân là không xong. Còn nếu trốn tránh chốn làng mạc hẻo lánh, đệ tử Cái Bang tai mắt khắp chốn, lúc bị phát hiện, mình cô thân, sức yếu, đâu thể chống cự nhiều cao thủ vây công?". Ngước nhìn Liễu Như Lãng đang đứng trước mặt, lập tức cô cúi đầu, nghĩ tiếp "Việc Liễu Như Lãng có ước định cùng mình, Hoàng Dung nhất định thừa sức điều tra ... mình đi Liễu trang cũng không ổn chút nào!".
Thấy cô nghĩ ngợi trầm ngâm, đoán biết tâm tư cô, lập tức Liễu Như Lãng cười cười:
- Liễu trang quả tình không ổn, điều tra ra quan hệ giữa muội và ta, Hoàng Dung sẽ nhanh chóng tìm đến ngõ nhà ta, đúng là ta chưa suy nghĩ chín chắn!.
Ngồi xuống ghế đá bên cô, gã nói tiếp:
- Ta còn một chỗ khác nữa ở Khánh Nguyên, đó là một tiểu đảo cực bí mật, Hoàng Dung có khôn ngoan đến đâu đi nữa, chưa chắc đã truy được. Mình đến đấy ẩn tránh, dưỡng thưong ...là tuyệt!
Lâm Yên Bích nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô nói:
- Đành vậy! Hiện giờ chỉ có cách đó, mất công huynh nhiều thôi!
Liễu Như Lãng vui mừng, đáp:
- Không phiền hà gì đâu, ta từng bao ngày trông trăng ngắm sao cầu nguyện muội đến Lâm An chơi, hoài không thấy linh nghiệm! Sự tình này khẩn cấp, mình nên khởi hành ngay thôi!
Kỳ Nhi níu tay Liễu Như Lãng, hỏi:
- Đảo đó ở đâu? Cho muội đi theo xem với, được không?
Liễu Như Lãng cười cười:
- Muội muốn đi thì cứ đi, ta đâu có nói ta cấm muội đi cùng đâu?
Lam Kì đứng dậy, nói:
- Muội cũng đi nữa!
Ba chị em Lưu Vân ba cái miệng đồng thanh hô lớn:
- Chúng muội cũng đi nữa!
Liễu Như Lãng cười hì hì:
- Tốt! Mọi người cùng đi, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu!
Lập tức Liễu Như Lãng xốc thân hình đang mê man bất tỉnh của Tiêu Phong lên, gã cũng có thân hình cao lớn, ngang tầm vóc Tiêu Phong. Lưu Vân đỡ Lâm Yên Bích, Lam Kì và Kỳ Nhi nương tựa vào nhau. Lãnh Nguyệt dìu Đan Quế, Liên Tinh bưng rương thuốc, cả đoàn rời Chiết Quế cư, ra bờ hồ. Từ Lâm An, Liễu Như Lãng đã ngồi thuyền đi thẳng đến đây trên chiếc thuyền to lớn bề thế. Cả bọn lên thuyền xong, Liễu Như Lãng ra lệnh cho trạo phu đưa thuyền trở về lại Lâm An.
Trạo phu Liễu gia bèn đưa thuyền ra giữa hồ, bắt đầu hành trình trở về.
Lúc ấy, mặt trời đã ngả về Tây, ráng chiều nhuộm thắm một góc trời, Lâm Yên Bích thu xếp cho Tiêu Phong cùng Đan Quế xong, cô lên sàn thuyền, đến phía đàng lái, đứng nhìn Chiết Quế cư mỗi lúc một xa dần, một mờ dần, trong tâm cô rộ lên niềm u uẩn. Cô từng mong được cùng Tiêu Phong tạm trú ở đấy, chờ xem rừng quế rộ hoa, xem các bông hoa quế trắng ngần ngần rơi rụng tựa cảnh trời đổ tuyết. Giờ đây, tất cả đều thành số không. Muốn giúp chàng dưỡng thương, phục hồi, trước tình thế anh hùng Trung nguyên coi chàng như thù địch, chàng căn bản không chốn nào an toàn để nương thân, chỉ còn cách trở về Mông Cổ. Mộng ước được cùng chàng thưởng thức mưa hoa quế vậy là không thành. Gió chiều thổi nhẹ lay động món tóc mai cùng tà áo, trong tâm tư, cô thấy vô cùng tịch mịch. Lại nghĩ đến hôn ước Liễu Như Lãng, dẫu đã ngàn vạn lần cô muốn ngỏ lời xin sư phụ huỷ bỏ đi, chỉ tại sư phụ bảo đấy là tâm nguyện một đời của bà. Cô hiểu sư phụ ơn nghĩa sánh bằng cha mẹ, làm sao cô dám đành tâm lên tiếng làm sư phụ buồn lòng? Trong quá khứ, cô không ưa phóng đãng của Liễu Như Lãng, chưa khi nào cô có một chút rung động con tim vì y. Cho đến khi gặp gỡ Tiêu Phong, cô tự hiểu lòng rõ ràng, cô đã thiết tha yêu thương Tiêu Phong, cô khắc ghi ước nguyện được cùng sống với chàng vào tận xương tuỷ Con tim cô sao có thể rung động với người khác được nữa?
- Muội suy nghĩ gì thế - Giọng dịu dàng hỏi, Liễu Như Lãng đang tiến đến bên cạnh.
Lâm Yên Bích ngửa mặt vào làn gió, hít một hơi dài, cô đáp:
- Muội không nghĩ ngợi gì cả!
Nhìn gương mặt kiều diễm tựa ngọc thạch của cô, Liễu Như Lãng nhỏ nhẹ hỏi:
- Muội không buồn giận gì ta chứ?
Lâm Yên Bích dõi mắt về nơi xa xăm, cô lắc đầu, đáp:
- Không!
Liễu Như Lãng dịu giọng:
- Ta biết ta không tốt, phóng đãng quá, đã làm cho muội bực mình, nhưng thật sự, ta quá kính trọng muội, không ai có thể chiếm chỗ đó của muội trong tim ta, Kỳ Nhi hay cả đám nữ tử họ dẫu khả ái, người ta yêu thương nhất chỉ mình muội thôi!
Lâm Yên Bích mắt vẫn nhìn xa xôi, đáp:
- Muội thực không có bực mình gì huynh, huynh không cần phải tự bộc bạch! Ngày hôm nay, tất cả hoàn toàn nhờ huynh cứu giúp bọn muội, muội cảm kích khôn cùng!
Liễu Như Lãng nghe cô nói, bèn đáp:
- Muội đã hứa hôn cùng ta, chuyện giúp đỡ muội là bổn phận của ta, đâu cần muội phải nói câu cảm kích!
Thấy cô vẫn đứng yên, mắt nhìn vào xa xăm, lại nhớ đến tấm chân tình tha thiết cô bộc lộ khi chăm sóc Tiêu Phong, trong lòng chợt dâng một tư vị không rõ tên, gã chậm rãi hỏi:
- Muội cứu giúp gã ... tên gì ấy nhỉ? Gã làm Đại tướng quân của Mông Cổ, vì sao muội ra sức cứu gíup, muội có thể nói cho ta biết lý do chăng?.
Lâm Yên Bích lúc đó đã thu hồi ánh mắt về, cô liếc y, đáp:
- Ông ta tên Tiêu Phong, đúng đang làm Đông Liêu tướng quân cho Mông Cổ, đang là cánh tay mặt quan trọng của Hốt Tất Liệt. Hoàng Dung muốn giết ông cũng có cái lý của bà, trong mắt anh hùng khắp thiên hạ, ai nấy đều muốn giết ông, sớm ngày nào hay ngày ấy. Hôm nay, muội hết sức cảm động khi thấy huynh, lúc biết ông làm tướng quân với Mông Cổ rồi, mà vẫn tiếp tục tin tưởng nơi muội, vẫn kiên quyết đứng ra trợ giúp muội.
Cô chợt mỉm cười:
- Muội quen biết huynh đã thật lâu, hôm nay mới được dịp mở mắt, được thấy được bản sắc cao quý nơi huynh.
Liễu Như Lãng nhìn nụ cười nàng ban cho mình, bất giác toàn thân gã sững sờ, thoáng ghen tuông trước đây hoàn toàn biến mất.. Gã cười cười, đáp:
- Có phải chết cho muội huynh cũng chết, sá gì chỉ để cứu một người! Hai ta quen nhau từ nhỏ, tình thanh mai trúc mã, nhân phẩm của muội ra sao, ta há không biết ư! Bất kể người ngoài bàn tán hiểu lầm muội ra sao, ta luôn luôn tin tưởng muội! Muội không phải hạng người xem nhẹ đạo lý, muội cứu ông, tất có lý do chính đáng của muội!
Lâm Yên Bích ngước nhìn y, mường tượng lần đầu gặp y, cô nghĩ thầm "Y đã khuynh đảo biết bao nhiêu trái tim nữ nhân, ngoài ngoại hình anh tuấn đó, nhân phẩm của y cũng hấp dẫn nữ nhân không ít! Y bớt phóng đãng một chút và nếu ta đã không tình cờ gặp Tiêu đại ca, nói không chừng, ta cũng sẽ đem lòng yêu y!.
Liễu Như Lãng thấy Lâm Yên Bích chăm chú nhìn mặt mình, gã chẳng tự chủ được, tự động đưa tay lên sờ, dò vào mặt mình, rồi gã cười cười:
- Có phải mặt ta vừa mới được dát vàng hay sao kia? Hôm nay nó thật đã vinh hạnh được giai nhân khán thưởng!
Lâm Yên Bích bất giác cười nụ, cô thu hồi ánh mắt, đáp:
- Muội vừa chợt nghĩ, mười mấy năm rồi, đến hôm nay mới thực sự biết huynh là như thế nào!
Liễu Như Lãng cười, hỏi cô:
- Ồ . . . Muội nói nghe xem, rút cục ta là như thế nào?
Lâm Yên Bích tủm tỉm cười duyên, đáp:
- Một hảo nam tử, tối ư phóng đãng, hiếu sắc!
Liễu Như Lãng cười ha hả, nói:
- Biết ta, chỉ mình Lâm muội! - Chầm chậm thu nét cười trên mặt lại, gã nói tiếp - Bất kể ta phong lưu phóng đãng tới đâu, tận đáy lòng, người ta yêu quý nhất đời chỉ có mình muội, vĩnh viễn suốt đời này, không đổi thay!
Lâm Yên Bích quay mặt, cô tránh ánh mắt trìu mến của gã đáp:
- Vừa rồi, huynh hỏi lý do muội cứu giúp Tiêu đại ca? Bây giờ, muội nói cho huynh nghe....
Trọn buổi tối, cô đem tất cả sự tình từ lúc gặp gỡ Tiêu Phong, nhất nhất thuật cho Liễu Như Lãng.
Chuyện vãn về Tiêu Phong, Lâm Yên Bích kể xong, sắc trời đã tối sầm, đúng lúc thuyền đi vào trong sông, hai bên bờ, nhà nhà đều đã lục tục lên đèn.
Liễu Như Lãng ngẩng mặt nhìn sao đêm lấp lánh đầy trời, nghĩ đến cảnh Tiêu Phong phóng ngựa tung bay trên thảo nguyên, đơn thân độc mã đối mặt địch quân, trong lòng gã, cảm giác khi bừng nóng như lửa đốt, khi lại giá lạnh như nhúng vào băng hàn, gã tự nhủ "Chẳng trách Lâm muội đã có biệt nhãn với y, một nhân vật như vậy, trần gian này hãy còn tìm được sao?".
Gã hắng giọng, nói:
- Làm người trên đời, phải hành xử như nam tử đó! - Rồi gã thở dài - Thật đáng tiếc, một nhân vật như thế, nếu chẳng phải ngoại tộc, mà sinh vào làm người Trung nguyên ta, thể nào cũng sẽ làm một đáng anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, thống lãnh dân tộc chống ngoại xâm!
Lâm Yên Bích đáp:
- Ông tuy không phải người Hán, nhưng đã được nuôi dưỡng, lớn lên giữa lòng tộc Hán, nhất định ông sẽ không phản bội ân nghĩa dưỡng dục đó, như lúc ông tự ý nêu thân phận làm Đại tướng quân cho Mông Cổ, toàn chuyện bất đắc dĩ. Lần này ông xuống Trung nguyên để tế bái phần mộ vong thê, cũng để tránh mệnh lệnh, tránh nhiệm vụ đem quân Nam hạ, ai da . . .- Cô thở dài, than - Khổ tâm đó của ông, trên đời này, ai hiểu cho cùng? Ai cũng đều muốn giết ông ngay lập tức, muội đem nói cho Hoàng Dung, chắc chắn bà không tin muội chút nào!
Liễu Như Lãng đáp:
- Ông ta làm quan to, công danh, lợi lộc vô tận, thế nhân ... ai cũng đem những thứ đó phản bác, làm sao kiếm được người dám tin?
Bỗng Lâm Yên Bích nghĩ đến một người, khoé mắt cô chợt long lanh sáng rỡ, nói:
- Nếu trên đời này, có một người thực lòng tin ông, chỉ cần người hiểu rõ lòng ông, Hoàng Dung cũng sẽ không sao nghịch ý người đó! Rồi anh hùng thiên hạ thôi hết coi Tiêu đại ca làm thù địch nữa!
Liễu Như Lãng trầm ngâm một chút, gã nguớc mắt, hỏi:
- Muội muốn nói Quách Tĩnh? Ta nghe đồn đại hiệp rất tôn trọng phu nhân! Hoàng Dung không chịu tin, khó có khả năng đại hiệp sẽ chịu tin đâu!
Lâm Yên Bích nhẹ nhàng lắc đầu, bảo:
- Không đâu! Đại hiệp hoàn toàn khác phu nhân của mình. Hoàng Dung mẫn cảm đa nghi, không dễ dàng tin tưởng người ngoài, nhưng Quách Tĩnh đem thành tín đãi người. Nếu đại hiệp được gặp Tiêu đại ca, được biết lý do đi Trung nguyên, muội cho rằng nhiều khả năng đại hiệp sẽ tin, chỉ cần đại hiệp đổi thù thành bạn, anh hùng thiên hạ rồi sẽ không còn làm khó Tiêu đại ca nữa, dẫu cho Hoàng Dung trong lòng nghi ngại, muội thấy cũng không đáng lo lắm!
Liễu Như Lãng đáp:
- Quách Tĩnh đại hiệp lừng danh thiên hạ, đại hiệp quả tình làm được vậy, danh tiếng đó của đại hiệp sẽ không phải danh hão huyền. Ta chờ Tiêu đại hiệp dưỡng thương xong, mình mau chóng tìm đến gặp Quách đại hiệp! Rủi ông ấy không tin, xảy ra chuyện động thủ, mình sẽ tuỳ cơ ứng biến.
- Hai người chuyện trò gì lâu vậy? Từ mặt trời lặn đến lúc sao đêm chi chít đầy trời, chuyện cũng chưa dứt? Ái ân coi bộ không cần ăn cơm uống nước chắc? - Từ trong khoang thuyền, Kỳ Nhi thò đầu nhìn, cười cười.
Liễu Như Lãng đáp:
- Trong các nữ nhân, miệng lưỡi nàng là lợi hại số một! Gì vậy, các nàng đã ăn cơm xong rồi sao?.
Kỳ Nhi trả lời
- Ăn xong từ lâu! Không ai dám quấy rầy chuyện trò của hai người, không ai dám lên đây mời, làm thức ăn nguội lạnh cả rồi! Lam Kì vừa hâm lại, bảo ta lên mời, hai người có muốn ăn hay không thì nói?.
Lâm Yên Bích chuyển mình đi vào trong khoang, cô hỏi:
- Tiêu đại ca đã tỉnh lại chưa?
Kì Nhi hấp háy mắt, cô hỏi ngược:
- Tiêu đại ca? Có Tiêu đại ca nào ở đây không vậy? - Ả làm như chợt hiểu, vụt nói: - Ồ . . .Tỷ nói cái ông tỷ đã bán mạng cứu giúp, ông ta là Tiêu đại ca hả? Hi hi ... vẫn chưa tỉnh!
Lâm Yên Bích giật mình:
- Sao được! Sao vẫn chưa tỉnh?
Cô ba chân bốn cẳng chạy đến bên Tiêu Phong, ngồi xuống, đưa tay thăm mạch, rồi dò nhiệt độ nơi trán.
Tiêu Phong đột ngột mở mắt, hỏi:
- Lâm cô nương, sao bọn mình lại ở trên thuyền?
Lâm Yên Bích đỏ bừng đôi má, cô rụt nhanh tay, đáp:
- Hoàng Dung đã tìm ra Chiết Quế cư, thể nào cũng sẽ lại đến nữa. Bây giờ mình đáp thuyền đi Lâm An, sau đó, sẽ trú tại tiểu đảo Khánh Nguyên.
---- Xem tiếp hồi 76 ----
Lâm Yên Bích trầm ngâm không đáp... Thực tình, cô không muốn đến nhà anh chàng vị hôn phu phóng đãng thành tính này chút nào. Trong quá khứ, cô hiếm khi trao đổi quá một câu cùng y, nhưng hôm nay, y xả thân, liều mạng cứu giúp cô, trong lòng cô bất giác vô cùng cảm kích. Nhìn thương thế không nhẹ cuả Tiêu Phong và Đan Quế, rồi nghĩ đến Hoàng Dung lợi hại, trong lòng cô không khỏi phân vân. Lại nghĩ "Dựa vào giao tình Bích Vân cung cùng Cái Bang, Hoàng Dung còn là chỗ quen biết của sư phụ, mình trốn đi đâu, bà chỉ hỏi nơi sư phụ, sẽ truy được ngay thôi. Do đó, đi trốn tại cơ sở cung Bích Vân là không xong. Còn nếu trốn tránh chốn làng mạc hẻo lánh, đệ tử Cái Bang tai mắt khắp chốn, lúc bị phát hiện, mình cô thân, sức yếu, đâu thể chống cự nhiều cao thủ vây công?". Ngước nhìn Liễu Như Lãng đang đứng trước mặt, lập tức cô cúi đầu, nghĩ tiếp "Việc Liễu Như Lãng có ước định cùng mình, Hoàng Dung nhất định thừa sức điều tra ... mình đi Liễu trang cũng không ổn chút nào!".
Thấy cô nghĩ ngợi trầm ngâm, đoán biết tâm tư cô, lập tức Liễu Như Lãng cười cười:
- Liễu trang quả tình không ổn, điều tra ra quan hệ giữa muội và ta, Hoàng Dung sẽ nhanh chóng tìm đến ngõ nhà ta, đúng là ta chưa suy nghĩ chín chắn!.
Ngồi xuống ghế đá bên cô, gã nói tiếp:
- Ta còn một chỗ khác nữa ở Khánh Nguyên, đó là một tiểu đảo cực bí mật, Hoàng Dung có khôn ngoan đến đâu đi nữa, chưa chắc đã truy được. Mình đến đấy ẩn tránh, dưỡng thưong ...là tuyệt!
Lâm Yên Bích nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô nói:
- Đành vậy! Hiện giờ chỉ có cách đó, mất công huynh nhiều thôi!
Liễu Như Lãng vui mừng, đáp:
- Không phiền hà gì đâu, ta từng bao ngày trông trăng ngắm sao cầu nguyện muội đến Lâm An chơi, hoài không thấy linh nghiệm! Sự tình này khẩn cấp, mình nên khởi hành ngay thôi!
Kỳ Nhi níu tay Liễu Như Lãng, hỏi:
- Đảo đó ở đâu? Cho muội đi theo xem với, được không?
Liễu Như Lãng cười cười:
- Muội muốn đi thì cứ đi, ta đâu có nói ta cấm muội đi cùng đâu?
Lam Kì đứng dậy, nói:
- Muội cũng đi nữa!
Ba chị em Lưu Vân ba cái miệng đồng thanh hô lớn:
- Chúng muội cũng đi nữa!
Liễu Như Lãng cười hì hì:
- Tốt! Mọi người cùng đi, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu!
Lập tức Liễu Như Lãng xốc thân hình đang mê man bất tỉnh của Tiêu Phong lên, gã cũng có thân hình cao lớn, ngang tầm vóc Tiêu Phong. Lưu Vân đỡ Lâm Yên Bích, Lam Kì và Kỳ Nhi nương tựa vào nhau. Lãnh Nguyệt dìu Đan Quế, Liên Tinh bưng rương thuốc, cả đoàn rời Chiết Quế cư, ra bờ hồ. Từ Lâm An, Liễu Như Lãng đã ngồi thuyền đi thẳng đến đây trên chiếc thuyền to lớn bề thế. Cả bọn lên thuyền xong, Liễu Như Lãng ra lệnh cho trạo phu đưa thuyền trở về lại Lâm An.
Trạo phu Liễu gia bèn đưa thuyền ra giữa hồ, bắt đầu hành trình trở về.
Lúc ấy, mặt trời đã ngả về Tây, ráng chiều nhuộm thắm một góc trời, Lâm Yên Bích thu xếp cho Tiêu Phong cùng Đan Quế xong, cô lên sàn thuyền, đến phía đàng lái, đứng nhìn Chiết Quế cư mỗi lúc một xa dần, một mờ dần, trong tâm cô rộ lên niềm u uẩn. Cô từng mong được cùng Tiêu Phong tạm trú ở đấy, chờ xem rừng quế rộ hoa, xem các bông hoa quế trắng ngần ngần rơi rụng tựa cảnh trời đổ tuyết. Giờ đây, tất cả đều thành số không. Muốn giúp chàng dưỡng thương, phục hồi, trước tình thế anh hùng Trung nguyên coi chàng như thù địch, chàng căn bản không chốn nào an toàn để nương thân, chỉ còn cách trở về Mông Cổ. Mộng ước được cùng chàng thưởng thức mưa hoa quế vậy là không thành. Gió chiều thổi nhẹ lay động món tóc mai cùng tà áo, trong tâm tư, cô thấy vô cùng tịch mịch. Lại nghĩ đến hôn ước Liễu Như Lãng, dẫu đã ngàn vạn lần cô muốn ngỏ lời xin sư phụ huỷ bỏ đi, chỉ tại sư phụ bảo đấy là tâm nguyện một đời của bà. Cô hiểu sư phụ ơn nghĩa sánh bằng cha mẹ, làm sao cô dám đành tâm lên tiếng làm sư phụ buồn lòng? Trong quá khứ, cô không ưa phóng đãng của Liễu Như Lãng, chưa khi nào cô có một chút rung động con tim vì y. Cho đến khi gặp gỡ Tiêu Phong, cô tự hiểu lòng rõ ràng, cô đã thiết tha yêu thương Tiêu Phong, cô khắc ghi ước nguyện được cùng sống với chàng vào tận xương tuỷ Con tim cô sao có thể rung động với người khác được nữa?
- Muội suy nghĩ gì thế - Giọng dịu dàng hỏi, Liễu Như Lãng đang tiến đến bên cạnh.
Lâm Yên Bích ngửa mặt vào làn gió, hít một hơi dài, cô đáp:
- Muội không nghĩ ngợi gì cả!
Nhìn gương mặt kiều diễm tựa ngọc thạch của cô, Liễu Như Lãng nhỏ nhẹ hỏi:
- Muội không buồn giận gì ta chứ?
Lâm Yên Bích dõi mắt về nơi xa xăm, cô lắc đầu, đáp:
- Không!
Liễu Như Lãng dịu giọng:
- Ta biết ta không tốt, phóng đãng quá, đã làm cho muội bực mình, nhưng thật sự, ta quá kính trọng muội, không ai có thể chiếm chỗ đó của muội trong tim ta, Kỳ Nhi hay cả đám nữ tử họ dẫu khả ái, người ta yêu thương nhất chỉ mình muội thôi!
Lâm Yên Bích mắt vẫn nhìn xa xôi, đáp:
- Muội thực không có bực mình gì huynh, huynh không cần phải tự bộc bạch! Ngày hôm nay, tất cả hoàn toàn nhờ huynh cứu giúp bọn muội, muội cảm kích khôn cùng!
Liễu Như Lãng nghe cô nói, bèn đáp:
- Muội đã hứa hôn cùng ta, chuyện giúp đỡ muội là bổn phận của ta, đâu cần muội phải nói câu cảm kích!
Thấy cô vẫn đứng yên, mắt nhìn vào xa xăm, lại nhớ đến tấm chân tình tha thiết cô bộc lộ khi chăm sóc Tiêu Phong, trong lòng chợt dâng một tư vị không rõ tên, gã chậm rãi hỏi:
- Muội cứu giúp gã ... tên gì ấy nhỉ? Gã làm Đại tướng quân của Mông Cổ, vì sao muội ra sức cứu gíup, muội có thể nói cho ta biết lý do chăng?.
Lâm Yên Bích lúc đó đã thu hồi ánh mắt về, cô liếc y, đáp:
- Ông ta tên Tiêu Phong, đúng đang làm Đông Liêu tướng quân cho Mông Cổ, đang là cánh tay mặt quan trọng của Hốt Tất Liệt. Hoàng Dung muốn giết ông cũng có cái lý của bà, trong mắt anh hùng khắp thiên hạ, ai nấy đều muốn giết ông, sớm ngày nào hay ngày ấy. Hôm nay, muội hết sức cảm động khi thấy huynh, lúc biết ông làm tướng quân với Mông Cổ rồi, mà vẫn tiếp tục tin tưởng nơi muội, vẫn kiên quyết đứng ra trợ giúp muội.
Cô chợt mỉm cười:
- Muội quen biết huynh đã thật lâu, hôm nay mới được dịp mở mắt, được thấy được bản sắc cao quý nơi huynh.
Liễu Như Lãng nhìn nụ cười nàng ban cho mình, bất giác toàn thân gã sững sờ, thoáng ghen tuông trước đây hoàn toàn biến mất.. Gã cười cười, đáp:
- Có phải chết cho muội huynh cũng chết, sá gì chỉ để cứu một người! Hai ta quen nhau từ nhỏ, tình thanh mai trúc mã, nhân phẩm của muội ra sao, ta há không biết ư! Bất kể người ngoài bàn tán hiểu lầm muội ra sao, ta luôn luôn tin tưởng muội! Muội không phải hạng người xem nhẹ đạo lý, muội cứu ông, tất có lý do chính đáng của muội!
Lâm Yên Bích ngước nhìn y, mường tượng lần đầu gặp y, cô nghĩ thầm "Y đã khuynh đảo biết bao nhiêu trái tim nữ nhân, ngoài ngoại hình anh tuấn đó, nhân phẩm của y cũng hấp dẫn nữ nhân không ít! Y bớt phóng đãng một chút và nếu ta đã không tình cờ gặp Tiêu đại ca, nói không chừng, ta cũng sẽ đem lòng yêu y!.
Liễu Như Lãng thấy Lâm Yên Bích chăm chú nhìn mặt mình, gã chẳng tự chủ được, tự động đưa tay lên sờ, dò vào mặt mình, rồi gã cười cười:
- Có phải mặt ta vừa mới được dát vàng hay sao kia? Hôm nay nó thật đã vinh hạnh được giai nhân khán thưởng!
Lâm Yên Bích bất giác cười nụ, cô thu hồi ánh mắt, đáp:
- Muội vừa chợt nghĩ, mười mấy năm rồi, đến hôm nay mới thực sự biết huynh là như thế nào!
Liễu Như Lãng cười, hỏi cô:
- Ồ . . . Muội nói nghe xem, rút cục ta là như thế nào?
Lâm Yên Bích tủm tỉm cười duyên, đáp:
- Một hảo nam tử, tối ư phóng đãng, hiếu sắc!
Liễu Như Lãng cười ha hả, nói:
- Biết ta, chỉ mình Lâm muội! - Chầm chậm thu nét cười trên mặt lại, gã nói tiếp - Bất kể ta phong lưu phóng đãng tới đâu, tận đáy lòng, người ta yêu quý nhất đời chỉ có mình muội, vĩnh viễn suốt đời này, không đổi thay!
Lâm Yên Bích quay mặt, cô tránh ánh mắt trìu mến của gã đáp:
- Vừa rồi, huynh hỏi lý do muội cứu giúp Tiêu đại ca? Bây giờ, muội nói cho huynh nghe....
Trọn buổi tối, cô đem tất cả sự tình từ lúc gặp gỡ Tiêu Phong, nhất nhất thuật cho Liễu Như Lãng.
Chuyện vãn về Tiêu Phong, Lâm Yên Bích kể xong, sắc trời đã tối sầm, đúng lúc thuyền đi vào trong sông, hai bên bờ, nhà nhà đều đã lục tục lên đèn.
Liễu Như Lãng ngẩng mặt nhìn sao đêm lấp lánh đầy trời, nghĩ đến cảnh Tiêu Phong phóng ngựa tung bay trên thảo nguyên, đơn thân độc mã đối mặt địch quân, trong lòng gã, cảm giác khi bừng nóng như lửa đốt, khi lại giá lạnh như nhúng vào băng hàn, gã tự nhủ "Chẳng trách Lâm muội đã có biệt nhãn với y, một nhân vật như vậy, trần gian này hãy còn tìm được sao?".
Gã hắng giọng, nói:
- Làm người trên đời, phải hành xử như nam tử đó! - Rồi gã thở dài - Thật đáng tiếc, một nhân vật như thế, nếu chẳng phải ngoại tộc, mà sinh vào làm người Trung nguyên ta, thể nào cũng sẽ làm một đáng anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, thống lãnh dân tộc chống ngoại xâm!
Lâm Yên Bích đáp:
- Ông tuy không phải người Hán, nhưng đã được nuôi dưỡng, lớn lên giữa lòng tộc Hán, nhất định ông sẽ không phản bội ân nghĩa dưỡng dục đó, như lúc ông tự ý nêu thân phận làm Đại tướng quân cho Mông Cổ, toàn chuyện bất đắc dĩ. Lần này ông xuống Trung nguyên để tế bái phần mộ vong thê, cũng để tránh mệnh lệnh, tránh nhiệm vụ đem quân Nam hạ, ai da . . .- Cô thở dài, than - Khổ tâm đó của ông, trên đời này, ai hiểu cho cùng? Ai cũng đều muốn giết ông ngay lập tức, muội đem nói cho Hoàng Dung, chắc chắn bà không tin muội chút nào!
Liễu Như Lãng đáp:
- Ông ta làm quan to, công danh, lợi lộc vô tận, thế nhân ... ai cũng đem những thứ đó phản bác, làm sao kiếm được người dám tin?
Bỗng Lâm Yên Bích nghĩ đến một người, khoé mắt cô chợt long lanh sáng rỡ, nói:
- Nếu trên đời này, có một người thực lòng tin ông, chỉ cần người hiểu rõ lòng ông, Hoàng Dung cũng sẽ không sao nghịch ý người đó! Rồi anh hùng thiên hạ thôi hết coi Tiêu đại ca làm thù địch nữa!
Liễu Như Lãng trầm ngâm một chút, gã nguớc mắt, hỏi:
- Muội muốn nói Quách Tĩnh? Ta nghe đồn đại hiệp rất tôn trọng phu nhân! Hoàng Dung không chịu tin, khó có khả năng đại hiệp sẽ chịu tin đâu!
Lâm Yên Bích nhẹ nhàng lắc đầu, bảo:
- Không đâu! Đại hiệp hoàn toàn khác phu nhân của mình. Hoàng Dung mẫn cảm đa nghi, không dễ dàng tin tưởng người ngoài, nhưng Quách Tĩnh đem thành tín đãi người. Nếu đại hiệp được gặp Tiêu đại ca, được biết lý do đi Trung nguyên, muội cho rằng nhiều khả năng đại hiệp sẽ tin, chỉ cần đại hiệp đổi thù thành bạn, anh hùng thiên hạ rồi sẽ không còn làm khó Tiêu đại ca nữa, dẫu cho Hoàng Dung trong lòng nghi ngại, muội thấy cũng không đáng lo lắm!
Liễu Như Lãng đáp:
- Quách Tĩnh đại hiệp lừng danh thiên hạ, đại hiệp quả tình làm được vậy, danh tiếng đó của đại hiệp sẽ không phải danh hão huyền. Ta chờ Tiêu đại hiệp dưỡng thương xong, mình mau chóng tìm đến gặp Quách đại hiệp! Rủi ông ấy không tin, xảy ra chuyện động thủ, mình sẽ tuỳ cơ ứng biến.
- Hai người chuyện trò gì lâu vậy? Từ mặt trời lặn đến lúc sao đêm chi chít đầy trời, chuyện cũng chưa dứt? Ái ân coi bộ không cần ăn cơm uống nước chắc? - Từ trong khoang thuyền, Kỳ Nhi thò đầu nhìn, cười cười.
Liễu Như Lãng đáp:
- Trong các nữ nhân, miệng lưỡi nàng là lợi hại số một! Gì vậy, các nàng đã ăn cơm xong rồi sao?.
Kỳ Nhi trả lời
- Ăn xong từ lâu! Không ai dám quấy rầy chuyện trò của hai người, không ai dám lên đây mời, làm thức ăn nguội lạnh cả rồi! Lam Kì vừa hâm lại, bảo ta lên mời, hai người có muốn ăn hay không thì nói?.
Lâm Yên Bích chuyển mình đi vào trong khoang, cô hỏi:
- Tiêu đại ca đã tỉnh lại chưa?
Kì Nhi hấp háy mắt, cô hỏi ngược:
- Tiêu đại ca? Có Tiêu đại ca nào ở đây không vậy? - Ả làm như chợt hiểu, vụt nói: - Ồ . . .Tỷ nói cái ông tỷ đã bán mạng cứu giúp, ông ta là Tiêu đại ca hả? Hi hi ... vẫn chưa tỉnh!
Lâm Yên Bích giật mình:
- Sao được! Sao vẫn chưa tỉnh?
Cô ba chân bốn cẳng chạy đến bên Tiêu Phong, ngồi xuống, đưa tay thăm mạch, rồi dò nhiệt độ nơi trán.
Tiêu Phong đột ngột mở mắt, hỏi:
- Lâm cô nương, sao bọn mình lại ở trên thuyền?
Lâm Yên Bích đỏ bừng đôi má, cô rụt nhanh tay, đáp:
- Hoàng Dung đã tìm ra Chiết Quế cư, thể nào cũng sẽ lại đến nữa. Bây giờ mình đáp thuyền đi Lâm An, sau đó, sẽ trú tại tiểu đảo Khánh Nguyên.
---- Xem tiếp hồi 76 ----
/156
|