(Cường địch đuổi đến nơi)
Lâm Yên Bích nhỏ nhẻ nói tiếp:
- Ngày đó, lúc người nói vong thê tên A Châu, ta đã thực sự phát hoảng, vì đúng là phu nhân của Tiêu anh hùng cũng mang tên A Châu, mộ đặt tại Tín Dương ở Hà Nam. Ở Hạnh Hoa cốc, lúc người kể cho ta nghe người vợ quá cố của người cũng táng tại Tín Dương, ta đã nghĩ ngay, sao có nhiều tấu xảo quá vậy, khiến ngươi ta chẳng thể tin được đấy là sự thật! Sao thiên hạ lại có chuyện như vậy dược? Nhiều lúc ta tự hỏi, lẽ nào ta đang là hậu kiếp của người đó, trong vòng luân hồi? Mà tất cả mọi thứ đều không phải đang nẳm mộng, người, người rõ ràng thực sự đang ở trước mặt ta đây!.
Cô khẽ thở dài, nhìn Tiêu Phong, hỏi:
- Người nghĩ coi, chuyện đó có ly kỳ hay không?
Nghe Lâm Yên Bích nỉ non thuật chuyện, Tiêu Phong sóng lòng trỗi dậy, ông nghĩ thầm:
- Theo cô nói, nhiều khả năng cô là kiếp sau của A Châu, vả lại thế gian, mấy ai nhớ chuyện tiền kiếp của mình? Kiếp trước đã là kiếp trước, kiếp này làm một người khác, ngay khi cô đich thực A Châu tái sinh, cô cũng vẫn chẳng phải là A Châu!". Nghĩ đến đấy, trong lòng chẳng khỏi có chút bi thương, ông chậm rãi nói:
- Thế gian có quá nhiều việc không sao nói cho rõ ràng được, nhiều chuyện còn có vẻ khó tưởng tượng nổi, dù rằng đấy là sự thực mười mươi. Chuyện của cô nương kể chỉ là một xảo hợp thôi, cô nương đừng quá để tâm.
Ông biết, nếu ông đem nói toàn bộ sự kiện, nhất định Lâm Yên Bích sẽ không tin ông, có khi cô còn cho ông đang muốn loè cô, mạo xưng làm Tiêu anh hùng của cô.
Lâm Yên Bích tủm tỉm cười, nói:
- Lời người rất có lý, Ta tình cờ gặp người dưới chân núi Thiên Sơn, rồi sau đó thấy người bị khắp các lộ anh hùng tại Trung nguyên, đâu đâu cũng làm khó dễ người, coi bộ người không phải gốc gác võ lâm Trung nguyên! Người là tộc Mông Cổ, phải không?
- Ta người tộc Khiết Đan - Tiêu Phong cười đáp - Cô nương và ta đã chẳng ai quen ai, vậy tại sao cô dám đem tính mạng để cứu giúp ta, duyên cớ là sao?
Lâm Yên Bích đỏ bừng đôi má, cô ngoảnh mặt đi, nói:
- Chẳng duyên cớ gì cả! Ta biết người là người tốt, nên đã giúp thôi! - Cô ngập ngừng, nói tiếp - Người Khiết Đan giờ hội nhập vào Mông Cổ rồi, có khi sẽ đến lượt người Hán! Người hiện thời ngụ tại Mông Cổ, bằng vào võ công và thân thế, nhất định phải nổi tiếng lừng lẫy, nếu không, Hoàng Dung đã chẳng bám theo quấy rầy?
Tiêu Phong đáp:
- Đích xác, ta làm Tướng quân cho Mông Cổ, mặc dù ta chẳng muốn chút nào, chỉ là sự cùng chẳng đã!.
Rồi ông lập tức thuật sơ lược sự tình, tự hiểu trong chuỗi sự kiện có một khoảng đứt đoạn, nên ông đã dựa theo nội dung đã kể cho cả nhà Gia Luật ở Lâm Hoàng nghe, ong tránh đề cập những chi tiết thực sự đã xảy ra. Từ khi làm Đông Liêu Đại tướng quân đến giờ, ông chưa hề đem sự bất đắc dĩ trong lòng đó thổ lộ cùng ai, cả A Tử cũng vậy. Lâm Yên Bích là người đầu tiên ông đã nói cho hay, chỉ vì ông cho rằng cô hoá thân của A Châu, trong lòng ông đã coi cô như người cực kỳ thân thiết.
Hai tay Lâm Yên Bích chắp lại, cô chống cằm, ngồi nghe ông thuật tất cả các sự tình ông đã trải qua, rồi nói:
- Hèn chi Quách đại hiệp cũng làm khó dễ người không ít, chỉ vì người đang làm Đại tướng quân cho Mông Cổ. Mười năm qua, đại hiệp trấn thủ Tương Dương, thề quyết sống còn cùng quân Mông Cổ, đại hiệp lấy đại nghĩa với dân tộc, với Tổ quốc vào quan trọng hàng đầu, ông muốn cầm giữ người, nhắm làm hỏng kế hoạch Nam tiến của Hốt Tất Liệt, do đó, phu phụ họ mới phải thiết kế bẫy phóng phi đao từ dưới hầm ngầm. Quách đại hiệp lại bất kể quy củ giang hồ, ra tay đả thương người, còn may người có phúc đức, rốt cuộc chạy thoát được đến trước cửa nhà ta. Nếu chẳng may người bị họ bắt được, ta nghĩ , tính mệnh người lúc đó sẽ thật hết sức đáng lo ngại! - Buông một tiếng thở dài, rồi cô tiếp - Dẫu bảo sự bất đắc dĩ, có ai trên đời này hiểu rõ nổi ngọn nguồn. Những điều người thuật lại, vị tất thiên hạ đã có kẻ chịu tin đấy là sự thực!.
Thật lâu, Tiêu Phong lặng yên không nói, rồi ông chợt ngẩng mặt lên, thốt:
- Cho dù toàn thiên hạ chống đối ta, Tiêu Phong không sợ chút nào. Nam tử hán đứng trong trời đất, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm! Sống trong hổ thẹn, tủi nhục sao bằng chết một cái chết oanh oanh liệt liệt! Nếu ta đem lại được thanh bình cho bá tánh Lâm Hoàng, cái chết của ta sẽ không uổng phí!
Lâm Yên Bích ngước mắt nhìn, nghe ông nói tự đáy lòng, cô chẳng tự chủ được, nghĩ thầm "Giống hệt người anh hùng họ Tiêu trăm năm trước, cho dù ở đâu, dưới tình huống nào, chàng vẫn luôn mang hào khí anh hùng hừng hực đó! Một nhân vật như thế, cả trăm năm, trên đời chưa chắc đã kiếm ra được một!". Cô lập tức đập bàn, khen: "Hay cho cái câu chết không uổng phí! Xưng làm anh hùng thực sự trên đời này, thấy chỉ có người cùng Quách đại hiệp, hai vị đều lấy tính mạng muôn dân làm trọng, là người đồng đạo, tiếc vì người nào lo cho sắc tộc người ấy, đưa đến hai bên đối nghịch nhau!"
Nghe Lâm Yên Bích và Dương Qua cùng chung luận điệu, cả hai cùng sùng kính Quách Tĩnh, Tiêu Phong chợt nhớ đến tình huống đối chưởng cùng đại hiệp trong Lục gia trang, ông bất giác lên tiếng hỏi:
- Vị Quách Tĩnh đó có phải từng làm bang chủ Cái Bang không? Ông ta xử Hàng Long thập bát chưởng thật thông thạo.
Lâm Yên Bích ngạc nhiên hết sức, cô hỏi:
- Người lớn lên giữa lòng giang hồ Trung nguyên, sao không biết Quách đại hiệp có một sư phụ tên Hồng Thất Công, cựu bang chủ Cái Bang? Hàng Long thập bát chưởng do vị sư phụ đó truyền cho Quách đại hiệp, Hoàng Dung tuy làm bang chủ Cái Bang, nhưng vì là nữ tử, bà đã chỉ học được Đả Cẩu bổng pháp thôi.
Tiêu Phong hốt nhiên thông tỏ, nói:
- Ta xưa giờ ít hành tẩu giang hồ, thực sự đã không biết Quách đại hiệp có một vị sư phụ như vậy.
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Nghe nói Quách đại hiệp nhiều sư phụ lắm, theo sư tôn kể, đại hiệp học võ ở hơn mười sư phụ khác nhau, ông dù không thông minh không bằng một góc của Hoàng Dung, nhưng ông đã trì tâm trì chí luyện tập, cuối cùng, gặp gỡ một duyên kỳ ngộ, đã trở thành một vị đại hiệp
Cô liếc Tiêu Phong, rồi nói:
- Người và đại hiệp có cùng một chỗ giống nhau, cùng lớn lên trong lòng người dị tộc, người thì tại Trung nguyên, ông ta ở Mông Cổ. Mà xảo hợp nữa, người hiện tại gửi thân tại Mông Cổ, ông ta lại sống nơi Trung nguyên.
Tiêu Phong tửng nghe Quách Tĩnh suốt mười năm trấn thủ Tương Dương, chống xâm lăng ngoại tộc, ông rất ngưỡng mộ và kính trọng đại hiệp, rất thích thú được nghe kể những sự tích liên quan đến đại hiệp, ông hỏi cô:
- Sao ông ấy xuất thân từ Mông Cổ? Rồi tại sao trở về Trung Nguyên? Kỳ ngộ ông ta đã gặp là gì? Xin cô nương nói cho ta hay!
Lâm Yên Bích đứng lên, cô cười, bảo:
- Người vừa uống thuốc, bây giờ phải ngủ một giấc! Những sự tích đó, ta sẽ dần dà kể cho người nghe!.
Cô nói xong, đưa tay đỡ ông đứng lên.
Trong lòng Tiêu Phong nhất định cô làm A Châu tái sinh, nên ông đối với cô cư xử có phần thân thiết, bèn đưa tay nắm cánh tay ngà ngọc của cô, chầm chậm đứng dậy, cười cười với cô:
- Ừ ... rồi cô sẽ kể cho ta nghe sau vậy!
Lâm Yên Bích giúp ông lên giường, cô giặn dò:
- Trong vòng mười ngày tới, người không được vận khí, thứ nhất, độc tính còn vương vất trong phế phủ, chưa hoàn toàn trục ra hết, nếu vận khí, sau này khó trừ tuyệt. Thứ hai, còn mang nội thương cực nặng, chưa thể vận khí được!.
Thấy Tiêu Phong gật đầu ưng chịu, cô buông màn, rồi quày mình đi ra ngoài.
Hôm sau, Lâm Yên Bích vào vườn cây thuốc, chọn lựa dược thảo, cô dựa theo bịnh tình của Tiêu Phong cắt thuốc liệu thương, khử độc, phục thêm dãi độc của "Ngân Hoàn xà", dùng chất độc dãi đó trung hoà độc tố còn trong nội tạng. Nội thương Tiêu Phong dần dần giảm bớt.
Điều trị như vậy được ba ngày, đến hôm thứ tư, trời quang mây tạnh, tiết xuân ấm áp, Lâm Yên Bích có ý định đưa Tiêu Phong ra ngoài, cô bảo:
- Hôm nay trời đẹp, để ta đỡ người đi dạo.
Tiêu Phong nói:
- Mấy hôm nay, ta khoẻ nhiều, tự đi một mình được, cô nương khỏi phải nâng đỡ nữa!
Lâm Yên Bích mỉm cười:
- Chỉ mới có mấy ngày, chưa khoẻ lắm đâu, ta làm thầy thuốc, cấm người cãi lời.
Vừa nói, cô vừa đến bên đưa tay nâng đỡ Tiêu Phong .
Hai người dạo bước đến toà hương đình thả nổi trên mặt hồ ở giữa khu Chiết Quế cư, Lâm Yên Bích lấy thuốc vừa sắc xong cho Tiêu Phong uống.
Ngắm nhìn cảnh sắc, Tiêu Phong nói:
- Xuân đã đến Giang Nam từ lúc nào .... mà mình không hay, đất Bắc giờ này còn mênh mông trắng xoá những tuyết!
Lâm Yên Bích cất tiếng gọi Đan Quế đem đến một cái trường bào lót lông, cô khoác nó lên mình Tiêu Phong, nói
- "Thời tiết mùa này chợt ấm chợt lạnh, nên cẩn thận mặc áo ...tránh cảm hàn!.
Tiêu Phong được chăm sóc chu đáo, từ khi về ở Chiết Quế cư, cô và Đan Quế hết lòng từng ly từng tý, ông đã tin cô là A Châu tái sinh, trong lòng ông bất giác muôn vàn cảm kích khi được cô khoác tấm áo vào người. Ông ngạc nhiên hỏi:
- Áo này của ai, sao ta mặc vừa in vậy? Làm như đã được đo theo người mà may!.
Lâm Yên Bích cười xoà, bảo:
- Đó là Đan Quế đã cặm cụi cắt may từ ba hôm nay, cái miệng cô bép xép, nhưng cũng khéo tay gớm, tài thêu thùa may cắt không thua tài nấu bếp. Thêu thùa may vá là món ta chưa học được. Ta xuống Chiết Quế cư, mặc quần áo toàn của cô may.
Tiêu Phong quay sang Đan Quế, chắp tay cám ơn cô:
- Đan Quế cô nương đã vất vả vì ta nhiều.
Đan Quế cười, đáp:
- Không vất vả lắm đâu, chỉ mong Tiêu đại hiệp đừng chê áo may vụng!.
Nói đến đấy, Lâm Yên Bích mặt mày biến sắc, bảo:
- Có biến! Bên ngoài dường như đang đông người kéo đến! Đan Quế , ngươi mau chạy ra xem đi.
Đan Quế ứng tiếng đáp lời, chạy đi, khinh công của cô cũng không tồi, chớp mắt đã biến dạng trong khu rừng quế thụ.
Lâm Yên Bích đỡ Tiêu Phong đứng lên, bảo:
- Mình ra chỗ an toàn đi, tiểu đảo này khá bí mật, không mấy người biết, nhưng mình cẩn thận một chút vẫn hơn!
Vừa nói xong, đã thấy Đan Quế chạy trở về, gấp rút nói:
- Tiểu thư, phía Tây có độ chục người, từ mặt chính diện, một người khinh công cực cao đang chạy vào. Tiểu thư đưa Tiêu đại hiệp lui về mặt Đông, nô tỳ đi đoạn hậu.
Lâm Yên Bích cau mày, hỏi:
- Chẳng lẽ Hoàng Dung?.
Cô hốt hoảng, vừa đỡ Tiêu Phong bước đi, vừa bảo Đan Quế:
- Nếu ai hỏi, cứ nói ta chưa về đến đây!
- Lâm cô nương, đừng trốn nữa! - vừa nghe tiếng, đã thấy một thân ảnh chân không bén gót phi đến.
Lâm Yên Bích nhìn kỹ, một nữ tử mặc sắc phục màu chàm đậm, đích thị Hoàng Dung!
Lâm Yên Bích biết trốn không kịp, cô lớn tiếng chào:
- Hoàng bang chủ, lâu quá không gặp?
Hoàng Dung cười gằn:
- Ta cũng bình thường, chỉ bị cô gạt cho một đận, có bực bội chút đỉnh!
Bà vừa dứt lời, đã thấy độ chục người chạy vào, lục tục dàn sang hai bên Hoàng Dung. Lâm Yên Bích ít đi lại giang hồ, lướt tầm mắt nhìn qua, cô chẳng nhận được người nào.
Lâm Yên Bích chắp tay thi lễ Hoàng Dung, nói:
- Ngày đó, cực chẳng đã ta mới phải làm vậy! Thực tâm, ta không muốn gây bực dọc tới Hoàng bang chủ, mong bà lượng thứ!.
Cô từng nghe đồn Hoàng Dung nổi tiếng tinh minh, bữa nay mới được chứng kiến, thấy bà đã nhanh chóng tìm được đến tận cửa nhà mình!
Hoàng Dung lạnh lùng cười mát, nói:
- Cực chẳng đã! Được lắm, hôm nay cô bị chuyện bó buộc! Cô hãy giao người cho ta, thể tình giao hảo cùng sư phụ cô trước đây, ta bỏ qua tất cả mọi chuyện cô đã làm!
Lâm Yên Bích lớn tiếng đáp:
- Xin thứ lỗi, vãn bối không thể tuân lời, người này bằng hữu của ta, không thể giao cho bà được!
Hoàng Dung sa sầm nét mặt, nói:
- Ngươi đừng gây thù kết oán với Cái Bang, không thèm nghĩ tới giao tình mấy mươi năm nay giữa Cái Bang và Bích Vân cung?.
Bà thấy Tiêu Phong kế bên Lâm Yên Bích, rõ ràng ông đã không bị chất độc vô phương chữa trị của Thiên Trúc Kim xà giết chết, trong lòng bà vô cùng thán phục y đạo của Lâm Yên Bích, thấy tăng thêm hy vọng cô ra tay chữa lành mắt cho Quách Phù, do đó, bà dùng lời nhỏ nhẹ khuyên lơn. Bà không dè cô vẫn khăng khăng chấp nê, bà bất giác phẫn nộ!
Tiêu Phong bỗng lớn tiếng bảo:
- Hoàng bang chủ, bà đến đây chỉ vì ta, đừng gây khó khăn cho Lâm cô nương.
Ông cúi đầu nhìn Lâm Yên Bích, nói:
- Lâm cô nương, đại ân của cô nương ban cho Tiêu Phong, kiếp này không trả được, nhất định kiếp sau ta sẽ báo đền! Từ giờ, cô thôi đừng quản đến ta nữa!.
Ông biết võ công cô cùng lắm ngang tay với Hoàng Dung, lại thấy mười người kia toàn hảo thủ giang hồ, Đan Quế giỏi lắm chống chọi hai người, những người kia, họ muốn bắt mình, dễ như trở bàn tay!
Lâm Yên Bích nói gằn từng tiếng:
- Không! Ta không bỏ rơi người, dưới bất cứ lý do gì!
Hoàng Dung lạnh lùng nói:
- Được lắm, một đôi cẩu nam cẩu nữ ... Để ta thành toàn cho!
Bà hươi Đả Cẩu bổng, đồng loạt mười người tiến lên, cùng Hoàng Dung xáp vào, khiến Lâm Yên Bích cùng Tiêu Phong phải thụt lùi.
- Kẻ nào ồn ào cái miệng xúc phạm Lâm muội muội của ta đấy?
Tiếng nói văn nhã truyền đến, cùng lúc một thân ảnh bạch y nhẹ nhàng từ trên không đáp xuống, gã khoan thai bước đến trước Lâm Yên Bích và Tiêu Phong, chặn đường Hoàng Dung.
---- Xem tiếp hồi 72 ----
Lâm Yên Bích nhỏ nhẻ nói tiếp:
- Ngày đó, lúc người nói vong thê tên A Châu, ta đã thực sự phát hoảng, vì đúng là phu nhân của Tiêu anh hùng cũng mang tên A Châu, mộ đặt tại Tín Dương ở Hà Nam. Ở Hạnh Hoa cốc, lúc người kể cho ta nghe người vợ quá cố của người cũng táng tại Tín Dương, ta đã nghĩ ngay, sao có nhiều tấu xảo quá vậy, khiến ngươi ta chẳng thể tin được đấy là sự thật! Sao thiên hạ lại có chuyện như vậy dược? Nhiều lúc ta tự hỏi, lẽ nào ta đang là hậu kiếp của người đó, trong vòng luân hồi? Mà tất cả mọi thứ đều không phải đang nẳm mộng, người, người rõ ràng thực sự đang ở trước mặt ta đây!.
Cô khẽ thở dài, nhìn Tiêu Phong, hỏi:
- Người nghĩ coi, chuyện đó có ly kỳ hay không?
Nghe Lâm Yên Bích nỉ non thuật chuyện, Tiêu Phong sóng lòng trỗi dậy, ông nghĩ thầm:
- Theo cô nói, nhiều khả năng cô là kiếp sau của A Châu, vả lại thế gian, mấy ai nhớ chuyện tiền kiếp của mình? Kiếp trước đã là kiếp trước, kiếp này làm một người khác, ngay khi cô đich thực A Châu tái sinh, cô cũng vẫn chẳng phải là A Châu!". Nghĩ đến đấy, trong lòng chẳng khỏi có chút bi thương, ông chậm rãi nói:
- Thế gian có quá nhiều việc không sao nói cho rõ ràng được, nhiều chuyện còn có vẻ khó tưởng tượng nổi, dù rằng đấy là sự thực mười mươi. Chuyện của cô nương kể chỉ là một xảo hợp thôi, cô nương đừng quá để tâm.
Ông biết, nếu ông đem nói toàn bộ sự kiện, nhất định Lâm Yên Bích sẽ không tin ông, có khi cô còn cho ông đang muốn loè cô, mạo xưng làm Tiêu anh hùng của cô.
Lâm Yên Bích tủm tỉm cười, nói:
- Lời người rất có lý, Ta tình cờ gặp người dưới chân núi Thiên Sơn, rồi sau đó thấy người bị khắp các lộ anh hùng tại Trung nguyên, đâu đâu cũng làm khó dễ người, coi bộ người không phải gốc gác võ lâm Trung nguyên! Người là tộc Mông Cổ, phải không?
- Ta người tộc Khiết Đan - Tiêu Phong cười đáp - Cô nương và ta đã chẳng ai quen ai, vậy tại sao cô dám đem tính mạng để cứu giúp ta, duyên cớ là sao?
Lâm Yên Bích đỏ bừng đôi má, cô ngoảnh mặt đi, nói:
- Chẳng duyên cớ gì cả! Ta biết người là người tốt, nên đã giúp thôi! - Cô ngập ngừng, nói tiếp - Người Khiết Đan giờ hội nhập vào Mông Cổ rồi, có khi sẽ đến lượt người Hán! Người hiện thời ngụ tại Mông Cổ, bằng vào võ công và thân thế, nhất định phải nổi tiếng lừng lẫy, nếu không, Hoàng Dung đã chẳng bám theo quấy rầy?
Tiêu Phong đáp:
- Đích xác, ta làm Tướng quân cho Mông Cổ, mặc dù ta chẳng muốn chút nào, chỉ là sự cùng chẳng đã!.
Rồi ông lập tức thuật sơ lược sự tình, tự hiểu trong chuỗi sự kiện có một khoảng đứt đoạn, nên ông đã dựa theo nội dung đã kể cho cả nhà Gia Luật ở Lâm Hoàng nghe, ong tránh đề cập những chi tiết thực sự đã xảy ra. Từ khi làm Đông Liêu Đại tướng quân đến giờ, ông chưa hề đem sự bất đắc dĩ trong lòng đó thổ lộ cùng ai, cả A Tử cũng vậy. Lâm Yên Bích là người đầu tiên ông đã nói cho hay, chỉ vì ông cho rằng cô hoá thân của A Châu, trong lòng ông đã coi cô như người cực kỳ thân thiết.
Hai tay Lâm Yên Bích chắp lại, cô chống cằm, ngồi nghe ông thuật tất cả các sự tình ông đã trải qua, rồi nói:
- Hèn chi Quách đại hiệp cũng làm khó dễ người không ít, chỉ vì người đang làm Đại tướng quân cho Mông Cổ. Mười năm qua, đại hiệp trấn thủ Tương Dương, thề quyết sống còn cùng quân Mông Cổ, đại hiệp lấy đại nghĩa với dân tộc, với Tổ quốc vào quan trọng hàng đầu, ông muốn cầm giữ người, nhắm làm hỏng kế hoạch Nam tiến của Hốt Tất Liệt, do đó, phu phụ họ mới phải thiết kế bẫy phóng phi đao từ dưới hầm ngầm. Quách đại hiệp lại bất kể quy củ giang hồ, ra tay đả thương người, còn may người có phúc đức, rốt cuộc chạy thoát được đến trước cửa nhà ta. Nếu chẳng may người bị họ bắt được, ta nghĩ , tính mệnh người lúc đó sẽ thật hết sức đáng lo ngại! - Buông một tiếng thở dài, rồi cô tiếp - Dẫu bảo sự bất đắc dĩ, có ai trên đời này hiểu rõ nổi ngọn nguồn. Những điều người thuật lại, vị tất thiên hạ đã có kẻ chịu tin đấy là sự thực!.
Thật lâu, Tiêu Phong lặng yên không nói, rồi ông chợt ngẩng mặt lên, thốt:
- Cho dù toàn thiên hạ chống đối ta, Tiêu Phong không sợ chút nào. Nam tử hán đứng trong trời đất, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm! Sống trong hổ thẹn, tủi nhục sao bằng chết một cái chết oanh oanh liệt liệt! Nếu ta đem lại được thanh bình cho bá tánh Lâm Hoàng, cái chết của ta sẽ không uổng phí!
Lâm Yên Bích ngước mắt nhìn, nghe ông nói tự đáy lòng, cô chẳng tự chủ được, nghĩ thầm "Giống hệt người anh hùng họ Tiêu trăm năm trước, cho dù ở đâu, dưới tình huống nào, chàng vẫn luôn mang hào khí anh hùng hừng hực đó! Một nhân vật như thế, cả trăm năm, trên đời chưa chắc đã kiếm ra được một!". Cô lập tức đập bàn, khen: "Hay cho cái câu chết không uổng phí! Xưng làm anh hùng thực sự trên đời này, thấy chỉ có người cùng Quách đại hiệp, hai vị đều lấy tính mạng muôn dân làm trọng, là người đồng đạo, tiếc vì người nào lo cho sắc tộc người ấy, đưa đến hai bên đối nghịch nhau!"
Nghe Lâm Yên Bích và Dương Qua cùng chung luận điệu, cả hai cùng sùng kính Quách Tĩnh, Tiêu Phong chợt nhớ đến tình huống đối chưởng cùng đại hiệp trong Lục gia trang, ông bất giác lên tiếng hỏi:
- Vị Quách Tĩnh đó có phải từng làm bang chủ Cái Bang không? Ông ta xử Hàng Long thập bát chưởng thật thông thạo.
Lâm Yên Bích ngạc nhiên hết sức, cô hỏi:
- Người lớn lên giữa lòng giang hồ Trung nguyên, sao không biết Quách đại hiệp có một sư phụ tên Hồng Thất Công, cựu bang chủ Cái Bang? Hàng Long thập bát chưởng do vị sư phụ đó truyền cho Quách đại hiệp, Hoàng Dung tuy làm bang chủ Cái Bang, nhưng vì là nữ tử, bà đã chỉ học được Đả Cẩu bổng pháp thôi.
Tiêu Phong hốt nhiên thông tỏ, nói:
- Ta xưa giờ ít hành tẩu giang hồ, thực sự đã không biết Quách đại hiệp có một vị sư phụ như vậy.
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Nghe nói Quách đại hiệp nhiều sư phụ lắm, theo sư tôn kể, đại hiệp học võ ở hơn mười sư phụ khác nhau, ông dù không thông minh không bằng một góc của Hoàng Dung, nhưng ông đã trì tâm trì chí luyện tập, cuối cùng, gặp gỡ một duyên kỳ ngộ, đã trở thành một vị đại hiệp
Cô liếc Tiêu Phong, rồi nói:
- Người và đại hiệp có cùng một chỗ giống nhau, cùng lớn lên trong lòng người dị tộc, người thì tại Trung nguyên, ông ta ở Mông Cổ. Mà xảo hợp nữa, người hiện tại gửi thân tại Mông Cổ, ông ta lại sống nơi Trung nguyên.
Tiêu Phong tửng nghe Quách Tĩnh suốt mười năm trấn thủ Tương Dương, chống xâm lăng ngoại tộc, ông rất ngưỡng mộ và kính trọng đại hiệp, rất thích thú được nghe kể những sự tích liên quan đến đại hiệp, ông hỏi cô:
- Sao ông ấy xuất thân từ Mông Cổ? Rồi tại sao trở về Trung Nguyên? Kỳ ngộ ông ta đã gặp là gì? Xin cô nương nói cho ta hay!
Lâm Yên Bích đứng lên, cô cười, bảo:
- Người vừa uống thuốc, bây giờ phải ngủ một giấc! Những sự tích đó, ta sẽ dần dà kể cho người nghe!.
Cô nói xong, đưa tay đỡ ông đứng lên.
Trong lòng Tiêu Phong nhất định cô làm A Châu tái sinh, nên ông đối với cô cư xử có phần thân thiết, bèn đưa tay nắm cánh tay ngà ngọc của cô, chầm chậm đứng dậy, cười cười với cô:
- Ừ ... rồi cô sẽ kể cho ta nghe sau vậy!
Lâm Yên Bích giúp ông lên giường, cô giặn dò:
- Trong vòng mười ngày tới, người không được vận khí, thứ nhất, độc tính còn vương vất trong phế phủ, chưa hoàn toàn trục ra hết, nếu vận khí, sau này khó trừ tuyệt. Thứ hai, còn mang nội thương cực nặng, chưa thể vận khí được!.
Thấy Tiêu Phong gật đầu ưng chịu, cô buông màn, rồi quày mình đi ra ngoài.
Hôm sau, Lâm Yên Bích vào vườn cây thuốc, chọn lựa dược thảo, cô dựa theo bịnh tình của Tiêu Phong cắt thuốc liệu thương, khử độc, phục thêm dãi độc của "Ngân Hoàn xà", dùng chất độc dãi đó trung hoà độc tố còn trong nội tạng. Nội thương Tiêu Phong dần dần giảm bớt.
Điều trị như vậy được ba ngày, đến hôm thứ tư, trời quang mây tạnh, tiết xuân ấm áp, Lâm Yên Bích có ý định đưa Tiêu Phong ra ngoài, cô bảo:
- Hôm nay trời đẹp, để ta đỡ người đi dạo.
Tiêu Phong nói:
- Mấy hôm nay, ta khoẻ nhiều, tự đi một mình được, cô nương khỏi phải nâng đỡ nữa!
Lâm Yên Bích mỉm cười:
- Chỉ mới có mấy ngày, chưa khoẻ lắm đâu, ta làm thầy thuốc, cấm người cãi lời.
Vừa nói, cô vừa đến bên đưa tay nâng đỡ Tiêu Phong .
Hai người dạo bước đến toà hương đình thả nổi trên mặt hồ ở giữa khu Chiết Quế cư, Lâm Yên Bích lấy thuốc vừa sắc xong cho Tiêu Phong uống.
Ngắm nhìn cảnh sắc, Tiêu Phong nói:
- Xuân đã đến Giang Nam từ lúc nào .... mà mình không hay, đất Bắc giờ này còn mênh mông trắng xoá những tuyết!
Lâm Yên Bích cất tiếng gọi Đan Quế đem đến một cái trường bào lót lông, cô khoác nó lên mình Tiêu Phong, nói
- "Thời tiết mùa này chợt ấm chợt lạnh, nên cẩn thận mặc áo ...tránh cảm hàn!.
Tiêu Phong được chăm sóc chu đáo, từ khi về ở Chiết Quế cư, cô và Đan Quế hết lòng từng ly từng tý, ông đã tin cô là A Châu tái sinh, trong lòng ông bất giác muôn vàn cảm kích khi được cô khoác tấm áo vào người. Ông ngạc nhiên hỏi:
- Áo này của ai, sao ta mặc vừa in vậy? Làm như đã được đo theo người mà may!.
Lâm Yên Bích cười xoà, bảo:
- Đó là Đan Quế đã cặm cụi cắt may từ ba hôm nay, cái miệng cô bép xép, nhưng cũng khéo tay gớm, tài thêu thùa may cắt không thua tài nấu bếp. Thêu thùa may vá là món ta chưa học được. Ta xuống Chiết Quế cư, mặc quần áo toàn của cô may.
Tiêu Phong quay sang Đan Quế, chắp tay cám ơn cô:
- Đan Quế cô nương đã vất vả vì ta nhiều.
Đan Quế cười, đáp:
- Không vất vả lắm đâu, chỉ mong Tiêu đại hiệp đừng chê áo may vụng!.
Nói đến đấy, Lâm Yên Bích mặt mày biến sắc, bảo:
- Có biến! Bên ngoài dường như đang đông người kéo đến! Đan Quế , ngươi mau chạy ra xem đi.
Đan Quế ứng tiếng đáp lời, chạy đi, khinh công của cô cũng không tồi, chớp mắt đã biến dạng trong khu rừng quế thụ.
Lâm Yên Bích đỡ Tiêu Phong đứng lên, bảo:
- Mình ra chỗ an toàn đi, tiểu đảo này khá bí mật, không mấy người biết, nhưng mình cẩn thận một chút vẫn hơn!
Vừa nói xong, đã thấy Đan Quế chạy trở về, gấp rút nói:
- Tiểu thư, phía Tây có độ chục người, từ mặt chính diện, một người khinh công cực cao đang chạy vào. Tiểu thư đưa Tiêu đại hiệp lui về mặt Đông, nô tỳ đi đoạn hậu.
Lâm Yên Bích cau mày, hỏi:
- Chẳng lẽ Hoàng Dung?.
Cô hốt hoảng, vừa đỡ Tiêu Phong bước đi, vừa bảo Đan Quế:
- Nếu ai hỏi, cứ nói ta chưa về đến đây!
- Lâm cô nương, đừng trốn nữa! - vừa nghe tiếng, đã thấy một thân ảnh chân không bén gót phi đến.
Lâm Yên Bích nhìn kỹ, một nữ tử mặc sắc phục màu chàm đậm, đích thị Hoàng Dung!
Lâm Yên Bích biết trốn không kịp, cô lớn tiếng chào:
- Hoàng bang chủ, lâu quá không gặp?
Hoàng Dung cười gằn:
- Ta cũng bình thường, chỉ bị cô gạt cho một đận, có bực bội chút đỉnh!
Bà vừa dứt lời, đã thấy độ chục người chạy vào, lục tục dàn sang hai bên Hoàng Dung. Lâm Yên Bích ít đi lại giang hồ, lướt tầm mắt nhìn qua, cô chẳng nhận được người nào.
Lâm Yên Bích chắp tay thi lễ Hoàng Dung, nói:
- Ngày đó, cực chẳng đã ta mới phải làm vậy! Thực tâm, ta không muốn gây bực dọc tới Hoàng bang chủ, mong bà lượng thứ!.
Cô từng nghe đồn Hoàng Dung nổi tiếng tinh minh, bữa nay mới được chứng kiến, thấy bà đã nhanh chóng tìm được đến tận cửa nhà mình!
Hoàng Dung lạnh lùng cười mát, nói:
- Cực chẳng đã! Được lắm, hôm nay cô bị chuyện bó buộc! Cô hãy giao người cho ta, thể tình giao hảo cùng sư phụ cô trước đây, ta bỏ qua tất cả mọi chuyện cô đã làm!
Lâm Yên Bích lớn tiếng đáp:
- Xin thứ lỗi, vãn bối không thể tuân lời, người này bằng hữu của ta, không thể giao cho bà được!
Hoàng Dung sa sầm nét mặt, nói:
- Ngươi đừng gây thù kết oán với Cái Bang, không thèm nghĩ tới giao tình mấy mươi năm nay giữa Cái Bang và Bích Vân cung?.
Bà thấy Tiêu Phong kế bên Lâm Yên Bích, rõ ràng ông đã không bị chất độc vô phương chữa trị của Thiên Trúc Kim xà giết chết, trong lòng bà vô cùng thán phục y đạo của Lâm Yên Bích, thấy tăng thêm hy vọng cô ra tay chữa lành mắt cho Quách Phù, do đó, bà dùng lời nhỏ nhẹ khuyên lơn. Bà không dè cô vẫn khăng khăng chấp nê, bà bất giác phẫn nộ!
Tiêu Phong bỗng lớn tiếng bảo:
- Hoàng bang chủ, bà đến đây chỉ vì ta, đừng gây khó khăn cho Lâm cô nương.
Ông cúi đầu nhìn Lâm Yên Bích, nói:
- Lâm cô nương, đại ân của cô nương ban cho Tiêu Phong, kiếp này không trả được, nhất định kiếp sau ta sẽ báo đền! Từ giờ, cô thôi đừng quản đến ta nữa!.
Ông biết võ công cô cùng lắm ngang tay với Hoàng Dung, lại thấy mười người kia toàn hảo thủ giang hồ, Đan Quế giỏi lắm chống chọi hai người, những người kia, họ muốn bắt mình, dễ như trở bàn tay!
Lâm Yên Bích nói gằn từng tiếng:
- Không! Ta không bỏ rơi người, dưới bất cứ lý do gì!
Hoàng Dung lạnh lùng nói:
- Được lắm, một đôi cẩu nam cẩu nữ ... Để ta thành toàn cho!
Bà hươi Đả Cẩu bổng, đồng loạt mười người tiến lên, cùng Hoàng Dung xáp vào, khiến Lâm Yên Bích cùng Tiêu Phong phải thụt lùi.
- Kẻ nào ồn ào cái miệng xúc phạm Lâm muội muội của ta đấy?
Tiếng nói văn nhã truyền đến, cùng lúc một thân ảnh bạch y nhẹ nhàng từ trên không đáp xuống, gã khoan thai bước đến trước Lâm Yên Bích và Tiêu Phong, chặn đường Hoàng Dung.
---- Xem tiếp hồi 72 ----
/156
|