Trong cơn mê, Tiêu Phong cảm giác lành lạnh trên mặt, ông gắng nhướng vành mi, thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, lệ từ hai khoé hạnh đang tuộn xuống, đọng lại ướt đẫm mặt ông. Nữ tử thấy ông mở mắt, gương mặt cô hiện vẻ ngạc nhiên mừng vui, vẫn cứ nhìn ông, không tránh né. Tiêu Phong nhìn cô, cảm giác quen quen, nhưng đấy chẳng phải A Tử, chẳng phải Tân Nguyệt. trong lòng hụt hẫng, ông bất giác hỏi:
- Cô nương là ai?
Lâm Yên Bích nghe ông hỏi, chợt nhận thấy mình hơi thất thố, gò má đỏ bừng, cô vội ngoảnh qua một bên. Tiêu Phong bỗng thấy nổi lên một cơn đau buốt óc, cuống họng không cầm được, ông "oẹ" một tiếng, phun ra một vựng máu, mầu dung dịch khạc ra không mang sắc đỏ nhạt bình thường của máu, nó đỏ rực đến chói mắt, ánh nắng rọi từ khung cửa sổ vào làm bãi máu sáng lóng lánh. Lâm Yên Bích khi thấy sắc đỏ tươi của nó, cô hoảng hốt, biến sắc, vì trong óc cô vừa nổ lên một danh tự khủng khiếp: "Thiên Trúc Kim xà!". Trong vô số sách y khoa cô từng đọc, cô nhớ, từ một bản dịch sách thuốc của Thiên Trúc, tác gỉa có bàn về nọc giống rắn mang tên "Thiên Trúc Kim xà", nói rằng, độc tố loại rắn này khi vào huyết quản, sẽ luân lưu theo dòng máu đi khắp nơi trong thân thể, người ngộ độc thổ ra máu mang màu đỏ rực, ẩn hiện vẻ lóng lánh của kim loại. Không quá ba ngày, nạn nhân sẽ thổ đến cạn kiệt máu mà chết, không có thuốc chữa.
Tiêu Phong thổ xong bãi huyết, ông cảm giác lồng ngực đau như giần, rồi hốt hoảng nhớ lại đêm đó thám thính Lục gia trang, vừa trúng ám khí của Hoàng Dung xong, đã bó buộc ngạnh tiếp một người võ công cao cường, trúng chưởng thương trầm trọng. Sau đó, ông ra sức trốn chạy, chưa ra khỏi Lục gia trang, đã té xuống, ông mơ hồ được một người xốc lên, những gì xảy ra sau đó, hoàn toàn không rõ. Nhớ đến đấy, mũi ngửi một thoảng u hương, thấy nó quen thuộc, ông mới nhận ra nó y hệt mùi hương ngửi thấy khi được người kia vực dậy, ôm mình sát vào người đem đi. Không đủ sức ngẩng đầu, nhưng chắc chắn đấy là ân nhân, ông không sao mở được mắt, đành yếu ớt hỏi:
- Đa tạ đại ân cứu mạng của cô nương, chẳng hay đây là đâu vậy?
Thật lâu, không nghe trả lời, Tiêu Phong cố chầm chậm mở mắt, ông thấy cô nương ấy đang thẫn thờ trông bãi máu đỏ ông vưà thổ ra, nước mắt lai láng tuôn trào, cô khóc không thành tiếng. Tiêu Phong nhỏ giọng hỏi:
- Tại sao cô đau lòng quá thế?
Nghe câu hỏi, Lâm Yên Bích nghĩ ba ngày nữa ông sẽ bị độc phát tác mà chết, chẳng tự chủ được, cô buông tiếng khóc nức nở, cực kỳ đau thương.
Tiêu Phong không rõ nguyên do, ông nghĩ lúc bị cô ôm sát vào người, ông toàn thân vô lực, đã dựa toàn thân mình vào sát người cô, ý hẳn đã động chạm đến ngọc thể giai nhân, có lẽ vì vậy mà cô đang nức nở chăng? Thấy bất ổn trong lòng, ông lập tức gắng ngồi dậy xin lỗi cô, duy không sao cử động, cơn đau như xé bốc lên trong ngực, ông gắng nhịn đau, dù tay vẫn cực kỳ yếu ớt, đã cố chống kên mặt giường, nâng thân mình lên. Được một chút, bị kiệt sức, toàn thân run rẩy, ông lại đổ sầm trở lại xuống giường. Nghe tiếng động, Lâm Yên Bích ngẩng nhìn, thấy ông còn đang chống tay tính nhỏm dậy, cô vội đắp tấm chăn che người ông, trầm giọng gắt:
- Làm gì vậy? Nằm yên không được sao, định đi đâu thế?
Khi thanh âm tiếng gắt lọt vào tai, Tiêu Phong hốt hoảng la lớn:
- Cô là Lâm cô nương ở Hạnh Hoa cốc?
Lâm Yên Bích rầu rĩ thở dài, nói nho nhỏ:
- Cuối cùng cũng đã nhận được ra ta!
Tiêu Phong nhớ lại đoạn đối thoại ông nghe trong cốc, người xưng tên Lục trang chủ đến mời cô đi chữa bệnh Quách cô nương, lập tức trong lòng thông suốt, ông hiểu cô chính là vị thần y Hoàng Dung thỉnh cầu chữa trị cho Quách Phù! Chỉ vì ông bận việc ba, bốn ngày cùng mẹ con Giang xuân Lam, thành thử cô đi sau, mà đã đến Lục gia trang cùng ngày với mình.
Vừa rồi được cô kéo chăn đắp, Tiêu Phong đang cảm giác thư thái trong mình, bỗng dưng toàn thân ông đổ mồ hôi lạnh ngắt, một cơn đau kịch liệt khác nữa lại nổi trở lên. Nhớ lại chuyện đêm qua, ông chậm rãi nói:
- Cô nương đã cứu mạng Tiêu Phong một lần nữa, đại ân to lớn đó thật . . .- ông dừng lại một chút, rồi tiếp - Đêm qua, ... đêm qua, ta đường đột cô nương, mong cô nương lượng thứ!.
Lâm Yên Bích nghĩ rằng ông đang đề cập chuyện đêm qua đã kề cận cùng cô trong tình trạng khoả thân trên giường, lập tức đôi má cô ửng hồng, cô tự nhủ "Đêm qua, mình cứ tưởng chàng mê man, ai dè chàng hãy còn tri giác, thiệt hết sức mắc cỡ! Ngày sau, sao mình còn mặt nào nhìn chàng nữa được!"
Rồi cô xoay chuyển ý nghĩ "Ba ngày nữa độc tố phát ra, đưa đến cái chết, làm gì có chuyện ngày sau!"
Lại không tự kìm chế được, nỗi đau thương dâng tràn, cô đổ nước mắt như mưa.
Chỉ nghe Tiêu Phong khe khẽ hỏi:
- Cô nương, hình như trước đấy, ta đã có gặp cô nương ở đâu đó thì phải?"
Lâm Yên Bích nghẹn ngào, không nói, cô gật đầu.
Thanh Huyền đỡ lời:
- Không ngờ đại hiệp chóng quên! Đó là lần gặp nhau dưới chân núi Thiên Sơn, cô ả áo tím muội muội của đại hiệp tính vén rèm kiệu của cô nương ta, bị đại hiệp kịp thời ngăn cản, rồi trong quán rượu, đại hiệp uống Nữ Nhi hồng của cái cô Triệu Phi Yến đó, bị cô ta làm khó dễ .... may được cô nương ta giải vây cho, đại hiệp không nhớ ư!
Tiêu Phong sững sờ, trí óc sáng tỏ, lúc đó chỉ thấy Lục Y thiếu nữ thanh tú thoát tục, không ngờ ông đã ghi vào ký ức, bây giờ, Lâm cô nương ngồi ngay bên cạnh, đích thực cô gái áo xanh gặp dưới chân Thiên Sơn. Ông nghĩ thầm "Hèn chi giọng Lâm cô nương nghe quen quen, nguyên lai bắt nguồn từ lần tình cờ gặp gỡ trên đường!".
Trong lòng thấy rộ lên, ông hỏi:
- Ngày nọ, trên Túy Tiên các, người lên tiếng chỉ điểm cho tôi, cũng là cô nương luôn?
Lâm Yên Bích lại khe khẽ gật đầu, cô nhỏ nhẻ nói:
- Chuyện gì người đoán cũng đúng hết! Thôi, bây giờ người gắng nhắm mắt ngủ, thương thế người cực nặng, đừng hao tổn tâm thần nữa
Nói xong, cô buông màn, nhấc cái rương thuốc lên, nói:
- Giờ tôi phải đi thăm bệnh cho Quách cô nương đó, khi trở về, tôi sẽ cho người uống thêm thuốc!.
Lòng bấn loạn, cô không dám cho Tiêu Phong biết độc tố không thể giải, ông chỉ còn có ba ngày nữa!.
Rồi cô bảo Thanh Huyền:
- Ngươi ở đây, trông chừng ... Nếu có ai tới kiếm, cứ nói ta đi trị bệnh cho Quách cô nương, đừng để ai vén màn!
Nghe tiếng bước chân ngập ngừng của cô mỗi lúc một xa dần, trong lòng Tiêu Phong vẩn vơ ngàn mối, ông không hiểu vì sao vị cô nương chưa quen biết này ba lần bốn lượt giúp đỡ mình, lần này là chuyện cực kỳ hung hiểm, giấu giếm ông trong nhà, nếu bọn người Lục gia trang phát hiện, phiền phức cho cô vô cùng.
Thanh Huyền rót một chén nước đưa cho Tiêu Phong. Tiêu Phong đón lấy, nói:
- Xin được hỏi danh tánh cô nương?
Thanh Huyền đáp:
- Nô tì tên Thanh Huyền.
- Thì ra Thanh Huyền cô nương! Thế Hạnh Nhi cô nương không đi theo cùng à?
- Hạnh Nhi làm chưởng quản Hạnh Hoa cốc, tỷ ấy phải chăm sóc vườn cây thuốc, không theo cô nương đi xa được.
Tiêu Phong chậm rãi uống chén nước, ông đưa trả cái chén không cho Thanh Huyền, thuận miệng hỏi:
- Quý môn phái danh xưng ra sao? Dưới chân núi Thiên Sơn một đoàn hộ tống, tuy phần lớn là nữ tử, nhưng cũng thật khí thế.
Thanh Huyền đón cái chén từ tay ông, đáp:
- Đại hiệp không phải người ngoài, có nói cũng không sao, chúng tôi môn hạ Bích Vân cung!
- Sao được! - Tiêu Phong giật mình, trước mắt ông hiện ra thân ảnh quỷ mị cuả hắc y nữ tử, không giống chút nào nét mỹ lệ, tính tình thiên lương, cư xử ôn nhu của Lâm cô nương, ông bất giác hỏi:
- Trong giang hồ, có tất cả bao nhiêu Bích Vân cung?.
Thanh Huyền cười ồ, cô đáp:
- Đại hiệp giống như chưa từng qua lại giang hồ? Giang hồ chỉ duy nhất một Bích Vân cung, trẻ lên ba cũng biết!
Tiêu Phong chợt sầu muộn trong lòng, ông nghĩ thầm, "Bích Vân cung rốt cuộc tà hay chính, sao có hai mẫu người hoàn toàn bất đồng? Chưa kể, Bích Vân cung chủ đó thật cùng hung cực ác, trong khi Lâm cô nương một lòng một dạ với mình, điều đó không còn nghi ngờ nữa."
Lập tức, thấy không tiện hỏi thêm, vả lại trò chuyện trò đã làm ông hết sức nhọc mệt, ông nhắm mắt, không nói gì, trong lòng hết sức bấn loạn "Mình rốt cục trúng độc loại gì vậy? Tại sao nó làm mình yếu rớt thế này?"
Nghĩ đến A Tử, không biết cô ấy đang lo lắng tới đâu, nhưng suy nghĩ chẳng được nhiều, đầu óc ông bỗng tối sầm lại, ông mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ. Ông không hiểu vì độc tố cuả rắn công kích não bộ, Lâm Yên Bích đã cho ông dùng thuốc an thần, đưa ông vào giấc ngủ vùi.
Ngủ không biết bao lâu, lúc tỉnh giấc, mở mắt ra, Tiêu Phong đã lại thấy khoé mắt Lâm Yên Bích rưng rưng lệ, nét mặt hết sức quan hoài, cô nhìn ông. Ông hiểu cô đang khóc vì bệnh trạng của mình. trong lòng bất giác cảm động, ông nhoẻn miệng cười, bảo cô:
- Ta chưa chết đâu, cô nương chớ quá bi thương!
Lâm Yên Bích nghe nói, cô như bị đụng chạm vào nỗi đau khổ đứt ruột, dù gắng bậm môi, nhưng nước mắt cô không ngừng tuôn trào, chảy dài xuống. Cô quay ngoắt đầu, đôi bờ vai run run, rõ ràng đang nức nở bi luỵ.
Tiêu Phong nhất thời không nói nên lời, ông tự biết thương thế vô cùng hung hiểm, ngay vị thiên hạ đệ nhất thần y này còn bó tay, chắc chẳng ai khác chữa được. Ông nhớ đến A Châu, chợt thấy trong lòng thanh thản, ông tự nhủ "Vậy những gì là tranh đấu giữa các dân tộc, những gì là chiến loạn đất nước, thôi không còn làm bận tâm mình nữa! Mình sắp gặp lại A Châu rồi!"
Nhìn hình dáng thân sau Lâm cô nương đang nức nở, ông nhỏ nhẹ nói:
- Tiêu Phong là một kẻ thô hào, dù phải chết, ta chẳng có gì để tiếc nuối, cô nương đừng nên quá đau lòng thế!
Lâm Yên Bích vụt quay lại, cô rán sức gạt lệ, trầm giọng nói:
- Không! Tôi quyết không để cho người chết! Phải học theo cách Hoa Đà, dẫu khó khăn đến đâu, tôi nhất quyết chữa khỏi bệnh cho người!.
Cô đứng bật dậy, gọi:
- Thanh Huyền, đem mấy hoàn thuốc nầy đến đưa Quách cô nương, bảo cô ấy ngày dùng ba lần. Sau đó, ngươi sai kiệu phu mang kiệu vào đây, chờ ta trước cửa!.
Thấy thần sắc cô nghiêm trọng, Thanh Huyền không dám hỏi nhiều, liền mau chóng ra đi.
Lâm Yên Bích lấy từ hòm thuốc ra một cái lọ cỡ ngón tay cái, cô đem đến trước bàn, rót một chén nước, tay cầm cái lọ, cô do dự một hồi, rồi bỗng cô đổ dung dịch màu vàng vàng trong lọ vào chén nước, tay hơi run run, tiếng cái lọ chạm nhè nhẹ vào chén kêu lanh canh.
Cô đậy nắp lọ, lắc đều nước trong chén, rồi đem đến trước giường, nhìn Tiêu Phong nói:
- Chuyện đến nước này, tôi phải nói thật cho người hay, người trúng độc ''Thiên Trúc Kim xà", không quá ba ngày, sẽ thổ cạn huyết mà chết! Sách thuốc nói không có thuốc giải, nhưng tôi nghĩ, trong trời đất, vạn vật tương sinh tất tương khắc, độc này thể nào cũng có cách chữa. Hôm nay, tôi đã dự tính đưa người ra ngoài tìm thuốc chữa, nhưng vì vận số của người còn mỗi hai ngày thôi, tôi sợ đi tìm giải dược không ra, e người phải chết trên đường. Tôi suy nghĩ thật lâu, không còn cách nào khác, duy nhất dùng độc trị độc, tôi hy vọng uống thuốc này, sẽ tạm khống chế được độc tố, dần dà sẽ tìm thuốc giải kia sau. Trên tay tôi là dãi độc của rắn 'Ngân hoàn xà' - cô ngừng một chút, rồi nghiến răng nói tiếp - Tôi cũng không biết nó sẽ tác dụng ra sao, người . . .
- Đưa đây cho ta! Tử sinh hữu mệnh, chết là cùng!
Tiêu Phong đón cái chén, ông dốc ngược nó lên, uống một hơi cạn sạch.
---- Xem tiếp hồi 64 ----
- Cô nương là ai?
Lâm Yên Bích nghe ông hỏi, chợt nhận thấy mình hơi thất thố, gò má đỏ bừng, cô vội ngoảnh qua một bên. Tiêu Phong bỗng thấy nổi lên một cơn đau buốt óc, cuống họng không cầm được, ông "oẹ" một tiếng, phun ra một vựng máu, mầu dung dịch khạc ra không mang sắc đỏ nhạt bình thường của máu, nó đỏ rực đến chói mắt, ánh nắng rọi từ khung cửa sổ vào làm bãi máu sáng lóng lánh. Lâm Yên Bích khi thấy sắc đỏ tươi của nó, cô hoảng hốt, biến sắc, vì trong óc cô vừa nổ lên một danh tự khủng khiếp: "Thiên Trúc Kim xà!". Trong vô số sách y khoa cô từng đọc, cô nhớ, từ một bản dịch sách thuốc của Thiên Trúc, tác gỉa có bàn về nọc giống rắn mang tên "Thiên Trúc Kim xà", nói rằng, độc tố loại rắn này khi vào huyết quản, sẽ luân lưu theo dòng máu đi khắp nơi trong thân thể, người ngộ độc thổ ra máu mang màu đỏ rực, ẩn hiện vẻ lóng lánh của kim loại. Không quá ba ngày, nạn nhân sẽ thổ đến cạn kiệt máu mà chết, không có thuốc chữa.
Tiêu Phong thổ xong bãi huyết, ông cảm giác lồng ngực đau như giần, rồi hốt hoảng nhớ lại đêm đó thám thính Lục gia trang, vừa trúng ám khí của Hoàng Dung xong, đã bó buộc ngạnh tiếp một người võ công cao cường, trúng chưởng thương trầm trọng. Sau đó, ông ra sức trốn chạy, chưa ra khỏi Lục gia trang, đã té xuống, ông mơ hồ được một người xốc lên, những gì xảy ra sau đó, hoàn toàn không rõ. Nhớ đến đấy, mũi ngửi một thoảng u hương, thấy nó quen thuộc, ông mới nhận ra nó y hệt mùi hương ngửi thấy khi được người kia vực dậy, ôm mình sát vào người đem đi. Không đủ sức ngẩng đầu, nhưng chắc chắn đấy là ân nhân, ông không sao mở được mắt, đành yếu ớt hỏi:
- Đa tạ đại ân cứu mạng của cô nương, chẳng hay đây là đâu vậy?
Thật lâu, không nghe trả lời, Tiêu Phong cố chầm chậm mở mắt, ông thấy cô nương ấy đang thẫn thờ trông bãi máu đỏ ông vưà thổ ra, nước mắt lai láng tuôn trào, cô khóc không thành tiếng. Tiêu Phong nhỏ giọng hỏi:
- Tại sao cô đau lòng quá thế?
Nghe câu hỏi, Lâm Yên Bích nghĩ ba ngày nữa ông sẽ bị độc phát tác mà chết, chẳng tự chủ được, cô buông tiếng khóc nức nở, cực kỳ đau thương.
Tiêu Phong không rõ nguyên do, ông nghĩ lúc bị cô ôm sát vào người, ông toàn thân vô lực, đã dựa toàn thân mình vào sát người cô, ý hẳn đã động chạm đến ngọc thể giai nhân, có lẽ vì vậy mà cô đang nức nở chăng? Thấy bất ổn trong lòng, ông lập tức gắng ngồi dậy xin lỗi cô, duy không sao cử động, cơn đau như xé bốc lên trong ngực, ông gắng nhịn đau, dù tay vẫn cực kỳ yếu ớt, đã cố chống kên mặt giường, nâng thân mình lên. Được một chút, bị kiệt sức, toàn thân run rẩy, ông lại đổ sầm trở lại xuống giường. Nghe tiếng động, Lâm Yên Bích ngẩng nhìn, thấy ông còn đang chống tay tính nhỏm dậy, cô vội đắp tấm chăn che người ông, trầm giọng gắt:
- Làm gì vậy? Nằm yên không được sao, định đi đâu thế?
Khi thanh âm tiếng gắt lọt vào tai, Tiêu Phong hốt hoảng la lớn:
- Cô là Lâm cô nương ở Hạnh Hoa cốc?
Lâm Yên Bích rầu rĩ thở dài, nói nho nhỏ:
- Cuối cùng cũng đã nhận được ra ta!
Tiêu Phong nhớ lại đoạn đối thoại ông nghe trong cốc, người xưng tên Lục trang chủ đến mời cô đi chữa bệnh Quách cô nương, lập tức trong lòng thông suốt, ông hiểu cô chính là vị thần y Hoàng Dung thỉnh cầu chữa trị cho Quách Phù! Chỉ vì ông bận việc ba, bốn ngày cùng mẹ con Giang xuân Lam, thành thử cô đi sau, mà đã đến Lục gia trang cùng ngày với mình.
Vừa rồi được cô kéo chăn đắp, Tiêu Phong đang cảm giác thư thái trong mình, bỗng dưng toàn thân ông đổ mồ hôi lạnh ngắt, một cơn đau kịch liệt khác nữa lại nổi trở lên. Nhớ lại chuyện đêm qua, ông chậm rãi nói:
- Cô nương đã cứu mạng Tiêu Phong một lần nữa, đại ân to lớn đó thật . . .- ông dừng lại một chút, rồi tiếp - Đêm qua, ... đêm qua, ta đường đột cô nương, mong cô nương lượng thứ!.
Lâm Yên Bích nghĩ rằng ông đang đề cập chuyện đêm qua đã kề cận cùng cô trong tình trạng khoả thân trên giường, lập tức đôi má cô ửng hồng, cô tự nhủ "Đêm qua, mình cứ tưởng chàng mê man, ai dè chàng hãy còn tri giác, thiệt hết sức mắc cỡ! Ngày sau, sao mình còn mặt nào nhìn chàng nữa được!"
Rồi cô xoay chuyển ý nghĩ "Ba ngày nữa độc tố phát ra, đưa đến cái chết, làm gì có chuyện ngày sau!"
Lại không tự kìm chế được, nỗi đau thương dâng tràn, cô đổ nước mắt như mưa.
Chỉ nghe Tiêu Phong khe khẽ hỏi:
- Cô nương, hình như trước đấy, ta đã có gặp cô nương ở đâu đó thì phải?"
Lâm Yên Bích nghẹn ngào, không nói, cô gật đầu.
Thanh Huyền đỡ lời:
- Không ngờ đại hiệp chóng quên! Đó là lần gặp nhau dưới chân núi Thiên Sơn, cô ả áo tím muội muội của đại hiệp tính vén rèm kiệu của cô nương ta, bị đại hiệp kịp thời ngăn cản, rồi trong quán rượu, đại hiệp uống Nữ Nhi hồng của cái cô Triệu Phi Yến đó, bị cô ta làm khó dễ .... may được cô nương ta giải vây cho, đại hiệp không nhớ ư!
Tiêu Phong sững sờ, trí óc sáng tỏ, lúc đó chỉ thấy Lục Y thiếu nữ thanh tú thoát tục, không ngờ ông đã ghi vào ký ức, bây giờ, Lâm cô nương ngồi ngay bên cạnh, đích thực cô gái áo xanh gặp dưới chân Thiên Sơn. Ông nghĩ thầm "Hèn chi giọng Lâm cô nương nghe quen quen, nguyên lai bắt nguồn từ lần tình cờ gặp gỡ trên đường!".
Trong lòng thấy rộ lên, ông hỏi:
- Ngày nọ, trên Túy Tiên các, người lên tiếng chỉ điểm cho tôi, cũng là cô nương luôn?
Lâm Yên Bích lại khe khẽ gật đầu, cô nhỏ nhẻ nói:
- Chuyện gì người đoán cũng đúng hết! Thôi, bây giờ người gắng nhắm mắt ngủ, thương thế người cực nặng, đừng hao tổn tâm thần nữa
Nói xong, cô buông màn, nhấc cái rương thuốc lên, nói:
- Giờ tôi phải đi thăm bệnh cho Quách cô nương đó, khi trở về, tôi sẽ cho người uống thêm thuốc!.
Lòng bấn loạn, cô không dám cho Tiêu Phong biết độc tố không thể giải, ông chỉ còn có ba ngày nữa!.
Rồi cô bảo Thanh Huyền:
- Ngươi ở đây, trông chừng ... Nếu có ai tới kiếm, cứ nói ta đi trị bệnh cho Quách cô nương, đừng để ai vén màn!
Nghe tiếng bước chân ngập ngừng của cô mỗi lúc một xa dần, trong lòng Tiêu Phong vẩn vơ ngàn mối, ông không hiểu vì sao vị cô nương chưa quen biết này ba lần bốn lượt giúp đỡ mình, lần này là chuyện cực kỳ hung hiểm, giấu giếm ông trong nhà, nếu bọn người Lục gia trang phát hiện, phiền phức cho cô vô cùng.
Thanh Huyền rót một chén nước đưa cho Tiêu Phong. Tiêu Phong đón lấy, nói:
- Xin được hỏi danh tánh cô nương?
Thanh Huyền đáp:
- Nô tì tên Thanh Huyền.
- Thì ra Thanh Huyền cô nương! Thế Hạnh Nhi cô nương không đi theo cùng à?
- Hạnh Nhi làm chưởng quản Hạnh Hoa cốc, tỷ ấy phải chăm sóc vườn cây thuốc, không theo cô nương đi xa được.
Tiêu Phong chậm rãi uống chén nước, ông đưa trả cái chén không cho Thanh Huyền, thuận miệng hỏi:
- Quý môn phái danh xưng ra sao? Dưới chân núi Thiên Sơn một đoàn hộ tống, tuy phần lớn là nữ tử, nhưng cũng thật khí thế.
Thanh Huyền đón cái chén từ tay ông, đáp:
- Đại hiệp không phải người ngoài, có nói cũng không sao, chúng tôi môn hạ Bích Vân cung!
- Sao được! - Tiêu Phong giật mình, trước mắt ông hiện ra thân ảnh quỷ mị cuả hắc y nữ tử, không giống chút nào nét mỹ lệ, tính tình thiên lương, cư xử ôn nhu của Lâm cô nương, ông bất giác hỏi:
- Trong giang hồ, có tất cả bao nhiêu Bích Vân cung?.
Thanh Huyền cười ồ, cô đáp:
- Đại hiệp giống như chưa từng qua lại giang hồ? Giang hồ chỉ duy nhất một Bích Vân cung, trẻ lên ba cũng biết!
Tiêu Phong chợt sầu muộn trong lòng, ông nghĩ thầm, "Bích Vân cung rốt cuộc tà hay chính, sao có hai mẫu người hoàn toàn bất đồng? Chưa kể, Bích Vân cung chủ đó thật cùng hung cực ác, trong khi Lâm cô nương một lòng một dạ với mình, điều đó không còn nghi ngờ nữa."
Lập tức, thấy không tiện hỏi thêm, vả lại trò chuyện trò đã làm ông hết sức nhọc mệt, ông nhắm mắt, không nói gì, trong lòng hết sức bấn loạn "Mình rốt cục trúng độc loại gì vậy? Tại sao nó làm mình yếu rớt thế này?"
Nghĩ đến A Tử, không biết cô ấy đang lo lắng tới đâu, nhưng suy nghĩ chẳng được nhiều, đầu óc ông bỗng tối sầm lại, ông mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ. Ông không hiểu vì độc tố cuả rắn công kích não bộ, Lâm Yên Bích đã cho ông dùng thuốc an thần, đưa ông vào giấc ngủ vùi.
Ngủ không biết bao lâu, lúc tỉnh giấc, mở mắt ra, Tiêu Phong đã lại thấy khoé mắt Lâm Yên Bích rưng rưng lệ, nét mặt hết sức quan hoài, cô nhìn ông. Ông hiểu cô đang khóc vì bệnh trạng của mình. trong lòng bất giác cảm động, ông nhoẻn miệng cười, bảo cô:
- Ta chưa chết đâu, cô nương chớ quá bi thương!
Lâm Yên Bích nghe nói, cô như bị đụng chạm vào nỗi đau khổ đứt ruột, dù gắng bậm môi, nhưng nước mắt cô không ngừng tuôn trào, chảy dài xuống. Cô quay ngoắt đầu, đôi bờ vai run run, rõ ràng đang nức nở bi luỵ.
Tiêu Phong nhất thời không nói nên lời, ông tự biết thương thế vô cùng hung hiểm, ngay vị thiên hạ đệ nhất thần y này còn bó tay, chắc chẳng ai khác chữa được. Ông nhớ đến A Châu, chợt thấy trong lòng thanh thản, ông tự nhủ "Vậy những gì là tranh đấu giữa các dân tộc, những gì là chiến loạn đất nước, thôi không còn làm bận tâm mình nữa! Mình sắp gặp lại A Châu rồi!"
Nhìn hình dáng thân sau Lâm cô nương đang nức nở, ông nhỏ nhẹ nói:
- Tiêu Phong là một kẻ thô hào, dù phải chết, ta chẳng có gì để tiếc nuối, cô nương đừng nên quá đau lòng thế!
Lâm Yên Bích vụt quay lại, cô rán sức gạt lệ, trầm giọng nói:
- Không! Tôi quyết không để cho người chết! Phải học theo cách Hoa Đà, dẫu khó khăn đến đâu, tôi nhất quyết chữa khỏi bệnh cho người!.
Cô đứng bật dậy, gọi:
- Thanh Huyền, đem mấy hoàn thuốc nầy đến đưa Quách cô nương, bảo cô ấy ngày dùng ba lần. Sau đó, ngươi sai kiệu phu mang kiệu vào đây, chờ ta trước cửa!.
Thấy thần sắc cô nghiêm trọng, Thanh Huyền không dám hỏi nhiều, liền mau chóng ra đi.
Lâm Yên Bích lấy từ hòm thuốc ra một cái lọ cỡ ngón tay cái, cô đem đến trước bàn, rót một chén nước, tay cầm cái lọ, cô do dự một hồi, rồi bỗng cô đổ dung dịch màu vàng vàng trong lọ vào chén nước, tay hơi run run, tiếng cái lọ chạm nhè nhẹ vào chén kêu lanh canh.
Cô đậy nắp lọ, lắc đều nước trong chén, rồi đem đến trước giường, nhìn Tiêu Phong nói:
- Chuyện đến nước này, tôi phải nói thật cho người hay, người trúng độc ''Thiên Trúc Kim xà", không quá ba ngày, sẽ thổ cạn huyết mà chết! Sách thuốc nói không có thuốc giải, nhưng tôi nghĩ, trong trời đất, vạn vật tương sinh tất tương khắc, độc này thể nào cũng có cách chữa. Hôm nay, tôi đã dự tính đưa người ra ngoài tìm thuốc chữa, nhưng vì vận số của người còn mỗi hai ngày thôi, tôi sợ đi tìm giải dược không ra, e người phải chết trên đường. Tôi suy nghĩ thật lâu, không còn cách nào khác, duy nhất dùng độc trị độc, tôi hy vọng uống thuốc này, sẽ tạm khống chế được độc tố, dần dà sẽ tìm thuốc giải kia sau. Trên tay tôi là dãi độc của rắn 'Ngân hoàn xà' - cô ngừng một chút, rồi nghiến răng nói tiếp - Tôi cũng không biết nó sẽ tác dụng ra sao, người . . .
- Đưa đây cho ta! Tử sinh hữu mệnh, chết là cùng!
Tiêu Phong đón cái chén, ông dốc ngược nó lên, uống một hơi cạn sạch.
---- Xem tiếp hồi 64 ----
/156
|