Đãn văn nhân ngữ hưởng(Từng nghe giọng nói ấy đâu đây?)
Chừng nửa thời thần sau, Hạnh Nhi bưng ra một mâm nhiều đĩa thức ăn nấu nướng tinh vi, khéo léo, có "Tuyết bạch đích hạnh hoa ngân nhĩ thang" (đài hoa lê trắng như tuyết nấu nấm), canh "Bích lục tiên nhân" (canh Xương rồng), "Kim Hoàng Cúc Hoa Giải Hoàng" (Càng cua nấu hoa cúc), khiến người ta trông thấy mà nước miếng ứa đầy. Tiêu Phong hớp một muỗng canh Tiên nhân chưởng, thấy vị ngọt ngào trong miệng , răng lưỡi thấm đượm hương thơm, ông bất giác gật gù khen:
- Hạnh cô nương tài nghệ tuyệt vời, món canh này ngon quá!.
A Tử góp thêm:
- Tiếc là nhà các cô kiêu ngạo, nếu không thì ăn còn ngon hơn nhiều!.
Hạnh Nhi nhếch mép cười nụ:
- Hai vị quá khen rồi, tôi nấu ăn thua xa tài nấu bếp của tiểu thư, mấy món này do tiểu thư nấu, không ngon sao được!
- Ủa!! - Tiêu Phong ngạc nhiên, ông không thể tưởng tiểu thư lại đích thân xuống bếp! Còn đang bận tâm vì đứa bé, không muốn sa đà chuyện tiểu thư nhiều, ông lập tức hỏi - Hạnh cô nương, liệu có cứu được đứa nhỏ không? Nó bị rắn cắn nặng, y sĩ ở tiểu trấn nói thần tiên cũng bó tay, không hiểu giờ tình trạng ra sao?
Hạnh Nhi đáp:
- Ông yên tâm, chỉ cần nó còn một hơi thở, là tiểu thư ta có cách cứu chữa! Nếu tiểu thư không chữa được, e rằng khắp thiên hạ chẳng ai cứu nổi nó. - Ngừng một chút, cô nói tiếp - Tiểu thư khoét rộng vết thương, trục hết máu độc, sau đó cho uống thuốc giải, hiện nó đang ngủ, Vì nhiễm độc không nhẹ, hiện nó còn mê man, nhưng tiểu thư bảo chỉ nội ngày mai là sẽ tỉnh.
Tiêu Phong nghe nói, ông vui mừng khôn xiết, đáp:
- Đã làm tiểu thư cực khổ quá rồi, Tiêu mỗ chẳng thể không báo đáp, sau này các vị muốn Tiêu Phong ta làm bất cứ gì, xin cứ sai khiến.
Hạnh Nhi cười mỉm, cô không trả lời, quay gót đi vào nhà.
Khi Tiêu Phong và A Tử dùng xong cơm chiều, trời đã tối, gió đêm lạnh lẽo nổi lên từng chập, Hạnh Nhi thu dọn xong bát đũa, cô mời Tiêu Phong và A Tử:
- Trời đã tối, thỉnh hai vị theo ta vào trong nghỉ ngơi.
Thấy nữ tử chủ nhà trước sau không xuất hiện, hiển nhiên cô không muốn gặp người ngoài, Tiêu Phong ngần ngừ:
- Cái này . . . sợ làm quấy nhiễu thanh tĩnh của hai cô nương?.
Hạnh Nhi cười, đáp:
- Không sao, tiểu thư ít thích gặp gỡ người ngoài, sẽ ở phòng trong, hai vị tạm nghỉ tại phòng khách, đừng đi ra sau là được.
Vốn ít câu nệ, lúc đó Tiêu Phong suy nghĩ một chút, rồi ông chắp tay, nói:
- Thật đã quấy quả nhiều!
A Tử bôn ba suốt một ngày một đêm, vừa mệt vừa mỏi, cô ngáp liên hồi, đứng dậy đi vào nhà, nói:
- Cô ta không thích gặp người ngoài, ta cũng chẳng muốn gặp cô ta! Buồn ngủ rũ ra rồi, các người không ngủ. mặc ... ta đi ngủ đây.
Hạnh Nhi không lấy thế làm giận, cô đưa hai người vào nhà. Bên trong trần thiết rất giản dị, một cái ghế dài bằng tre bên cái bàn cũng bằng tre, cuối phòng kê một giường mây, ánh trăng lạnh chiếu qua khung cửa sổ, hắt ánh sáng lên rèm cửa, khung cửa không có cánh ngăn, chỉ buông rèm trúc, không rõ cảnh bên trong phòng kia, chỉ thấy lù mù ánh đèn, hiu hắt hoà vào ánh trăng nơi phòng trước. Tiêu Phong nói với vào trong:
- Đội ơn cô nương cứu giúp, Tiêu Phong vô cùng cảm ơn, hôm nay phải quấy rầy thanh tĩnh của cô nương, trong lòng tôi bối rối vô ngần!
Tiếng nữ tử trầm trầm cất lên từ phòng trong:
- Bất tất đa lễ, được bằng hữu từ nơi xa ghé qua, tôi cũng vui lắm - nghỉ một chút, rồi cô bảo - Hạnh Nhi, tối lắm rồi, thu xếp chỗ ngủ cho hai vị đi.
Tiêu Phong chợt thảng thốt, âm thanh nữ tử này nghe quen quen, mường tượng giọng nói lên tiếng chỉ điểm cho mình trên Tuý Tiên các trong dịp đánh bại "Ngã vi thư cuồng" Lý phong Lam, có điều, hồi ở Tuý Tiên các, thanh âm cực nhỏ, nhiều khi nghe không rõ! Hơn nữa, giọng nữ nhân trên đời cũng có chỗ đại đồng tiểu dị, ông không thể dựa vào đấy mà đoan chắc hai người là một.
Lúc đó, Hạnh Nhi đã thắp sáng cây đèn trên bàn, cô ứng tiếng nhận lệnh, rồi nhìn A Tử và Tiêu Phong, cô nói:
- Mời cô nương ngủ trên giường, xin khuất tất Tiêu đại hiệp một chút, ông tạm qua đêm trên sàn nhà .
Tiêu Phong vội nói:
- Không sao, Tiêu Phong mỗ quen ngủ màn trời, chiếu đất, bây giờ có được cái gối lót đầu, lấy làm mãn nguyện lắm rồi.
Hạnh Nhi tươi cười thi lễ:
- Vậy chúc hai vị ngủ ngon, xin cáo từ.
Nói xong, cô rời phòng, tiện tay khép cánh cửa trước.
Mọi người đi nằm, họ sớm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tiêu Phong thức giấc khi nghe tiếng đàn dìu dặt, âm thanh uyển chuyển, nhè nhẹ tựa hồ nàng thiếu nữ đang tỉ tê tâm sự, khi thì cảm thấy con tim vui vẻ, khi thì giãi bầy tâm tư sầu muộn. Tiêu Phong nghe một chặp, bất giác ông bị lôi cuốn theo tiếng đàn, thầm nghĩ "Cô gái này y thuật vô song dưới trời, lại cư ngụ chốn đào nguyên thế ngoại, lẽ ra khi cô hưởng đủ mọi hạnh phúc thiên hạ ai nấy đều mơ ước, chắng lo âu, chẳng buồn bực, vì sao trong tiếng đàn ẩn hiện nỗi niềm ưu sầu không được cùng ai bày tỏ?". Ông tự dặn lòng "Bất kể cô ưu sầu vì đâu, ta nếu có thể giúp đỡ giải quyết được, nhất định sẽ đổ hết tâm sức cho cô ấy, báo đáp ân nghĩa này". Nghĩ đến đấy, ông lên tiếng hỏi nhỏ:
- Không hiểu cô nương vì sao sầu muộn vậy? Chẳng hay cô nương có thể nói cho tại hạ được rõ?
Tiếng đàn chợt tắt, nữ tử không trả lời, sau một lúc khá lâu, cô khẽ thở dài, nói:
- Chẳng ưu sầu gì đâu, chỉ một lúc trong lòng hơi vướng mắc, đã dạo chơi khúc đàn giải khuây thôi - Dừng một chút, rồi cô hỏi - Sao các hạ biết đường tìm tới đây?
Tiêu Phong đáp:
- Nhờ vị lão tiên sinh nơi 'Khánh Dư đường' mách bảo, chứ chốn này không dễ tìm!
Nữ tử nói:
- Ta cũng đã nghĩ ông ấy chỉ, ngoài ông ra, không ai khác biết được nơi này". Dường như cô đang tấu một khúc đàn trong tâm tư, thanh âm khi dồn dập, lúc đứt quãng ... Rồi nghe cô hỏi:
- Người từ đâu đến, rồi sẽ đi về đâu? Vì sao phải ra đi?
Tiêu Phong đáp:
- Ta từ nơi Mông Cổ miền bắc xuống, đang trên đường đi phủ Tín Dương ở Hà Nam.
- Tín Dương? - Nữ tử có chút thảng thốt, hỏi - Đi Tín Dương làm gì?
Tiêu Phong đáp:
- Phần mộ vong thê tại hạ ở Tín Dương, lần này xuống đấy tảo mộ.
- Vong thê? - nữ tử thất thanh kêu lên - Người . . . Người nói mộ phần vong thê cũng được táng tại Tín Dương?
- Đúng vậy , lâu lắm rồi, tại hạ chưa có dịp đi viếng mộ nàng".
Tiêu Phong trả lời, ông nghe nữ tử đó dùng chữ "cũng" , hình như cô đã quá sức kinh ngạc, ông nghĩ bụng, chẳng lẽ cô cũng có thân nhân hoặc bằng hữu táng tại phủ Tín Dương, nên cô bất ngờ khi nghe xảo hợp của cái tên đó.
Nữ tử không nói gì thêm, cô trầm mặc hồi lâu, bỗng tiếng đàn lại trổi lên, lần này, nó ầm ầm khí thế ba quân đang chiến đấu sa trường, tiếng ngựa hí, tiếng binh khí sát phạt vang xa ngàn dặm.
Tiếng đàn khiến tâm tư Tiêu Phong bỗng dưng nổi sóng, ông không tự chủ được.
Lúc ấy, A Tử cũng đã bị âm thanh khúc đàn đánh thức dậy, cô lè nhè, càu nhàu:
- Ai đâu kỳ thế! Mới tinh sương đã đàn địch ầm ĩ, phá giấc ngủ ngon của người ta!
Tiêu Phong nhìn cô, khua tay, ông ra hiệu bảo đừng nói như thế nữa, Thấy Tiêu Phong hết sức kính trọng nữ tử, , tự dưng trong lòng Acô Tử thấy gai gai, cô uốn mình đứng dậy, bước ra giữa phòng, cong cớn nói:
- Ta phải xem xem bộ tịch cô mới được! Làm cái gì mà thần thần bí bí kỳ lạ!.
Lời chưa dứt, cô đã thấy một nhân ảnh vù ra ngay trước mắt, ngước nhìn, cô thấy Tiêu Phong sừng sững trước mặt, chặn lối rèm cửa, ông cất tiếng rầy la:
- A Tử, đừng nói năng vô lễ phép như thế!.
A Tử biết có Tiêu Phong chặn đường, cô không thể vào phòng trong được nữa, lập tức cô bĩu môi, rồi tức tối trở về ngồi lại trên giường, nói:
- Tỷ phu, muội thừa hiểu, huynh cũng muốn xem dung nhan cô chủ nhà ra sao?
Tiêu Phong đã trở về chỗ cũ, nơi ghế tre, ông nói:
- Thân phân làm khách, mình phải chiều ý chủ nhà, người ta cao nhân thế ngoại, đã không muốn gặp mặt, vả lại người ta đối đãi mình không bạc, mình không thể vô lễ với người ta được!
A Tử long lanh khoé mắt, nói:
- Muội cho là cô có gương mặt cực xấu, do đó, cô chẳng dám gặp người khác!
Tiêu Phong trầm giọng, mắng:
- A Tử, đừng ăn nói xàm xỡ!
Lúc ấy, tiếng đàn nhỏ dần đi, rồi nghe tiếng nữ tử thở dài nhè nhẹ, cô bảo:
- Đúng vậy, cô nương đó nói không sai, đích xác ta bị trời cho bộ mặt xấu xí, phải lẩn trốn nơi chốn không người này, để tránh gặp mặt người đời, tránh bị chê cười!
Nghe ngữ điệu hết sức thê lương đó, Tiêu Phong bất giác lên tiếng an ủi:
- Cô nương khéo tay tốt bụng, cứu giúp người đang gặp nguy nan, trong con mắt ta, so ra còn hơn gấp trăm ngàn lần những cô gái mặt hoa da phấn, cô nương bất tất phải tự oán tự trách thế!
Nữ tử đáp:
- Người nói thì nói vậy, chỉ sợ lúc giáp mặt ta, lại kinh hãi!
Tiêu Phong cười ha hả, đáp:
- Tiêu mỗ suốt đời này đã trải qua không biết bao nhiêu vụ kinh tâm động phách rồi, nhưng đã chưa khi nào kinh hãi cả, cô nương nếu chẳng tin, cứ xuất hiện ra xem thử xem nào!
A Tử vỗ tay, phụ hoạ:
- Chẳng sai! Ta cũng đã từng gặp không biết bao nhiêu người xấu xí rồi, ta nghĩ thể nào mặt mũi cô nương cũng không đến nỗi xấu xa, cô nương đừng tự nghĩ mình xấu xí thế.
Nghe cô gái tự nhận mặt mày xấu xí, tâm lý thù địch A Tử giảm đi nhiều.
Chợt nghe nữ tử rẩu rầu thở dài, hỏi:
- "Phu nhân Tiêu đại hiệp lúc sinh thời chắc hẳn là một người đẹp tuyệt thế vô song, phải không?
Tiêu Phong đáp:
- Không! Nàng không đẹp tuyệt thế vô song đâu, nhưng trong lòng ta, dù cuộc đời xoay chuyển ra sao, thuỷ chung, nàng vẫn là nàng, không ai có thể sánh cùng được! - Ngừng một chút, rồi ông tiếp - Chính ra, dumg mạo đẹp xấu không quan trọng, cái đẹp bên trong, mới là cái đẹp tuyệt vời nhất thế gian! Vì vậy, trong mắt ta, coo nương hết sức đẹp đẽ, dù dung mạo cô nương ra sao đi nữa, một ngày nào đó, nếu ta có thể làm gì giúp cho cô nương được, xin cô nương cứ sai bảo, Tiêu mỗ dù có phải vào sinh ra tử, sẽ nhất định tận tâm tận lực cho cô nương.
- Hay lắm! - Nữ tử nói - Hôm nay được nghe lời đó, ta thấy đã không uổng phí mấy khổ cực bấy lâu. Đứa bé này chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày nữa, nọc độc sẽ được giải xong, người lúc đó đã đi xa ngàn dặm về Tín Dương mất rồi!
Cô vừa nói đến đấy, chợt từ ngoài sân, có tiếng con gái:
- Tiểu thư, bên Lục gia trang sai người đến mời tiểu thư, nhờ thuộc hạ chuyển lời, mời tiểu thư nội ngày hôm nay lên đường đi Lục gia trang, cô nương ở đó bệnh tình trầm trọng, không thể chờ lâu hơn được!
Tiếng nữ tử chủ nhà vọng ra trả lời:
- Ngươi mau trở về, nói với họ ta hiện cũng đang có người bệnh phải chữa trị, bệnh tình của cô nương ấy, dù muốn dù không, cũng đã chờ đợi lâu rồi, lúc này, ta đang bận, khi nào ta chữa bệnh nhân ở đây, ta sẽ qua bên đó.
Nữ tử bên ngoài nhà ứng tiếng nhận lời, bỗng nghe từ xa có tiếng bước chân dồn dập, người lạ mặt đi thật lẹ, đã tới cửa nhà, rồi giọng một nam tử trung niên cất lên:
- Lâm cô nương, cô nương không đi ngay được sao?
Cửa trước còn chưa mở, theo giọng nói, Tiêu Phong thấy phảng phất khẩu âm người Giang Nam. Vào lúc ấy, Hạnh Nhi vén rèm, nói nhỏ với người bên ngoài:
- Tiểu thư bảo, hai vị chẳng nên quản chuyện người ngoài, và tiểu thư cũng đã có nói không thể đi ngay, hãy nhớ cho kỹ.
Nói xong, Hạnh Nhi đi vào nhà bếp lo bữa sáng.
Nữ tử trong nhà lên tiếng hỏi:
- Có phải Lục trang chủ đấy không? Ta liệu giúp được gì thế?
Nam tử bêb ngoài trả lời:
- Lục mỗ mạo muội đến quấy nhiễu, mong cô nương vui lòng lựong thứ. Nếu việc không gấp rút, ta nhất quyết chẳng dám đến quấy rầy, chỉ vì mười ngày trước đây, có được thư báo tin bệnh tình cô nương đó chợt trở nặng, không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Lục mỗ đặc biệt đến đây, thỉnh cô nương vui lòng dời gót, Lục gia trang ngày đêm trông chờ đại giá cô nương quang lâm, mong cô nương nghĩ đến giao tình của người đời trước, vui lòng nhanh chóng lên đường đi Lục gia trang.
Nữ tử trong nhà giọng nhạt giọng bảo:
- Ta vừa mới nói đó, các hạ chắc đã nghe, trong nhà ta hiện cũng đang có bệnh nhân, đứa bé này, tính mạng đến đi trong sớm chiều, ông yêu cầu ta lên đường đi ngay, vậy thì đứa bé này phải làm sao bây giờ? Tính mạng Quách đại tiểu thư đó, là mạng người, đứa nhỏ này cũng chẳng thể bảo không phải một sinh mạng đâu?.
Giọng nói chứa đựng giận dữ, cô lạnh lùng tiếp:
- Mời ông trở về, hai ngày nữa, ta chăm sóc đứa nhỏ này xong, sẽ lên đường đi quý trang.
---- Xem tiếp hồi 54 ----
Chừng nửa thời thần sau, Hạnh Nhi bưng ra một mâm nhiều đĩa thức ăn nấu nướng tinh vi, khéo léo, có "Tuyết bạch đích hạnh hoa ngân nhĩ thang" (đài hoa lê trắng như tuyết nấu nấm), canh "Bích lục tiên nhân" (canh Xương rồng), "Kim Hoàng Cúc Hoa Giải Hoàng" (Càng cua nấu hoa cúc), khiến người ta trông thấy mà nước miếng ứa đầy. Tiêu Phong hớp một muỗng canh Tiên nhân chưởng, thấy vị ngọt ngào trong miệng , răng lưỡi thấm đượm hương thơm, ông bất giác gật gù khen:
- Hạnh cô nương tài nghệ tuyệt vời, món canh này ngon quá!.
A Tử góp thêm:
- Tiếc là nhà các cô kiêu ngạo, nếu không thì ăn còn ngon hơn nhiều!.
Hạnh Nhi nhếch mép cười nụ:
- Hai vị quá khen rồi, tôi nấu ăn thua xa tài nấu bếp của tiểu thư, mấy món này do tiểu thư nấu, không ngon sao được!
- Ủa!! - Tiêu Phong ngạc nhiên, ông không thể tưởng tiểu thư lại đích thân xuống bếp! Còn đang bận tâm vì đứa bé, không muốn sa đà chuyện tiểu thư nhiều, ông lập tức hỏi - Hạnh cô nương, liệu có cứu được đứa nhỏ không? Nó bị rắn cắn nặng, y sĩ ở tiểu trấn nói thần tiên cũng bó tay, không hiểu giờ tình trạng ra sao?
Hạnh Nhi đáp:
- Ông yên tâm, chỉ cần nó còn một hơi thở, là tiểu thư ta có cách cứu chữa! Nếu tiểu thư không chữa được, e rằng khắp thiên hạ chẳng ai cứu nổi nó. - Ngừng một chút, cô nói tiếp - Tiểu thư khoét rộng vết thương, trục hết máu độc, sau đó cho uống thuốc giải, hiện nó đang ngủ, Vì nhiễm độc không nhẹ, hiện nó còn mê man, nhưng tiểu thư bảo chỉ nội ngày mai là sẽ tỉnh.
Tiêu Phong nghe nói, ông vui mừng khôn xiết, đáp:
- Đã làm tiểu thư cực khổ quá rồi, Tiêu mỗ chẳng thể không báo đáp, sau này các vị muốn Tiêu Phong ta làm bất cứ gì, xin cứ sai khiến.
Hạnh Nhi cười mỉm, cô không trả lời, quay gót đi vào nhà.
Khi Tiêu Phong và A Tử dùng xong cơm chiều, trời đã tối, gió đêm lạnh lẽo nổi lên từng chập, Hạnh Nhi thu dọn xong bát đũa, cô mời Tiêu Phong và A Tử:
- Trời đã tối, thỉnh hai vị theo ta vào trong nghỉ ngơi.
Thấy nữ tử chủ nhà trước sau không xuất hiện, hiển nhiên cô không muốn gặp người ngoài, Tiêu Phong ngần ngừ:
- Cái này . . . sợ làm quấy nhiễu thanh tĩnh của hai cô nương?.
Hạnh Nhi cười, đáp:
- Không sao, tiểu thư ít thích gặp gỡ người ngoài, sẽ ở phòng trong, hai vị tạm nghỉ tại phòng khách, đừng đi ra sau là được.
Vốn ít câu nệ, lúc đó Tiêu Phong suy nghĩ một chút, rồi ông chắp tay, nói:
- Thật đã quấy quả nhiều!
A Tử bôn ba suốt một ngày một đêm, vừa mệt vừa mỏi, cô ngáp liên hồi, đứng dậy đi vào nhà, nói:
- Cô ta không thích gặp người ngoài, ta cũng chẳng muốn gặp cô ta! Buồn ngủ rũ ra rồi, các người không ngủ. mặc ... ta đi ngủ đây.
Hạnh Nhi không lấy thế làm giận, cô đưa hai người vào nhà. Bên trong trần thiết rất giản dị, một cái ghế dài bằng tre bên cái bàn cũng bằng tre, cuối phòng kê một giường mây, ánh trăng lạnh chiếu qua khung cửa sổ, hắt ánh sáng lên rèm cửa, khung cửa không có cánh ngăn, chỉ buông rèm trúc, không rõ cảnh bên trong phòng kia, chỉ thấy lù mù ánh đèn, hiu hắt hoà vào ánh trăng nơi phòng trước. Tiêu Phong nói với vào trong:
- Đội ơn cô nương cứu giúp, Tiêu Phong vô cùng cảm ơn, hôm nay phải quấy rầy thanh tĩnh của cô nương, trong lòng tôi bối rối vô ngần!
Tiếng nữ tử trầm trầm cất lên từ phòng trong:
- Bất tất đa lễ, được bằng hữu từ nơi xa ghé qua, tôi cũng vui lắm - nghỉ một chút, rồi cô bảo - Hạnh Nhi, tối lắm rồi, thu xếp chỗ ngủ cho hai vị đi.
Tiêu Phong chợt thảng thốt, âm thanh nữ tử này nghe quen quen, mường tượng giọng nói lên tiếng chỉ điểm cho mình trên Tuý Tiên các trong dịp đánh bại "Ngã vi thư cuồng" Lý phong Lam, có điều, hồi ở Tuý Tiên các, thanh âm cực nhỏ, nhiều khi nghe không rõ! Hơn nữa, giọng nữ nhân trên đời cũng có chỗ đại đồng tiểu dị, ông không thể dựa vào đấy mà đoan chắc hai người là một.
Lúc đó, Hạnh Nhi đã thắp sáng cây đèn trên bàn, cô ứng tiếng nhận lệnh, rồi nhìn A Tử và Tiêu Phong, cô nói:
- Mời cô nương ngủ trên giường, xin khuất tất Tiêu đại hiệp một chút, ông tạm qua đêm trên sàn nhà .
Tiêu Phong vội nói:
- Không sao, Tiêu Phong mỗ quen ngủ màn trời, chiếu đất, bây giờ có được cái gối lót đầu, lấy làm mãn nguyện lắm rồi.
Hạnh Nhi tươi cười thi lễ:
- Vậy chúc hai vị ngủ ngon, xin cáo từ.
Nói xong, cô rời phòng, tiện tay khép cánh cửa trước.
Mọi người đi nằm, họ sớm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tiêu Phong thức giấc khi nghe tiếng đàn dìu dặt, âm thanh uyển chuyển, nhè nhẹ tựa hồ nàng thiếu nữ đang tỉ tê tâm sự, khi thì cảm thấy con tim vui vẻ, khi thì giãi bầy tâm tư sầu muộn. Tiêu Phong nghe một chặp, bất giác ông bị lôi cuốn theo tiếng đàn, thầm nghĩ "Cô gái này y thuật vô song dưới trời, lại cư ngụ chốn đào nguyên thế ngoại, lẽ ra khi cô hưởng đủ mọi hạnh phúc thiên hạ ai nấy đều mơ ước, chắng lo âu, chẳng buồn bực, vì sao trong tiếng đàn ẩn hiện nỗi niềm ưu sầu không được cùng ai bày tỏ?". Ông tự dặn lòng "Bất kể cô ưu sầu vì đâu, ta nếu có thể giúp đỡ giải quyết được, nhất định sẽ đổ hết tâm sức cho cô ấy, báo đáp ân nghĩa này". Nghĩ đến đấy, ông lên tiếng hỏi nhỏ:
- Không hiểu cô nương vì sao sầu muộn vậy? Chẳng hay cô nương có thể nói cho tại hạ được rõ?
Tiếng đàn chợt tắt, nữ tử không trả lời, sau một lúc khá lâu, cô khẽ thở dài, nói:
- Chẳng ưu sầu gì đâu, chỉ một lúc trong lòng hơi vướng mắc, đã dạo chơi khúc đàn giải khuây thôi - Dừng một chút, rồi cô hỏi - Sao các hạ biết đường tìm tới đây?
Tiêu Phong đáp:
- Nhờ vị lão tiên sinh nơi 'Khánh Dư đường' mách bảo, chứ chốn này không dễ tìm!
Nữ tử nói:
- Ta cũng đã nghĩ ông ấy chỉ, ngoài ông ra, không ai khác biết được nơi này". Dường như cô đang tấu một khúc đàn trong tâm tư, thanh âm khi dồn dập, lúc đứt quãng ... Rồi nghe cô hỏi:
- Người từ đâu đến, rồi sẽ đi về đâu? Vì sao phải ra đi?
Tiêu Phong đáp:
- Ta từ nơi Mông Cổ miền bắc xuống, đang trên đường đi phủ Tín Dương ở Hà Nam.
- Tín Dương? - Nữ tử có chút thảng thốt, hỏi - Đi Tín Dương làm gì?
Tiêu Phong đáp:
- Phần mộ vong thê tại hạ ở Tín Dương, lần này xuống đấy tảo mộ.
- Vong thê? - nữ tử thất thanh kêu lên - Người . . . Người nói mộ phần vong thê cũng được táng tại Tín Dương?
- Đúng vậy , lâu lắm rồi, tại hạ chưa có dịp đi viếng mộ nàng".
Tiêu Phong trả lời, ông nghe nữ tử đó dùng chữ "cũng" , hình như cô đã quá sức kinh ngạc, ông nghĩ bụng, chẳng lẽ cô cũng có thân nhân hoặc bằng hữu táng tại phủ Tín Dương, nên cô bất ngờ khi nghe xảo hợp của cái tên đó.
Nữ tử không nói gì thêm, cô trầm mặc hồi lâu, bỗng tiếng đàn lại trổi lên, lần này, nó ầm ầm khí thế ba quân đang chiến đấu sa trường, tiếng ngựa hí, tiếng binh khí sát phạt vang xa ngàn dặm.
Tiếng đàn khiến tâm tư Tiêu Phong bỗng dưng nổi sóng, ông không tự chủ được.
Lúc ấy, A Tử cũng đã bị âm thanh khúc đàn đánh thức dậy, cô lè nhè, càu nhàu:
- Ai đâu kỳ thế! Mới tinh sương đã đàn địch ầm ĩ, phá giấc ngủ ngon của người ta!
Tiêu Phong nhìn cô, khua tay, ông ra hiệu bảo đừng nói như thế nữa, Thấy Tiêu Phong hết sức kính trọng nữ tử, , tự dưng trong lòng Acô Tử thấy gai gai, cô uốn mình đứng dậy, bước ra giữa phòng, cong cớn nói:
- Ta phải xem xem bộ tịch cô mới được! Làm cái gì mà thần thần bí bí kỳ lạ!.
Lời chưa dứt, cô đã thấy một nhân ảnh vù ra ngay trước mắt, ngước nhìn, cô thấy Tiêu Phong sừng sững trước mặt, chặn lối rèm cửa, ông cất tiếng rầy la:
- A Tử, đừng nói năng vô lễ phép như thế!.
A Tử biết có Tiêu Phong chặn đường, cô không thể vào phòng trong được nữa, lập tức cô bĩu môi, rồi tức tối trở về ngồi lại trên giường, nói:
- Tỷ phu, muội thừa hiểu, huynh cũng muốn xem dung nhan cô chủ nhà ra sao?
Tiêu Phong đã trở về chỗ cũ, nơi ghế tre, ông nói:
- Thân phân làm khách, mình phải chiều ý chủ nhà, người ta cao nhân thế ngoại, đã không muốn gặp mặt, vả lại người ta đối đãi mình không bạc, mình không thể vô lễ với người ta được!
A Tử long lanh khoé mắt, nói:
- Muội cho là cô có gương mặt cực xấu, do đó, cô chẳng dám gặp người khác!
Tiêu Phong trầm giọng, mắng:
- A Tử, đừng ăn nói xàm xỡ!
Lúc ấy, tiếng đàn nhỏ dần đi, rồi nghe tiếng nữ tử thở dài nhè nhẹ, cô bảo:
- Đúng vậy, cô nương đó nói không sai, đích xác ta bị trời cho bộ mặt xấu xí, phải lẩn trốn nơi chốn không người này, để tránh gặp mặt người đời, tránh bị chê cười!
Nghe ngữ điệu hết sức thê lương đó, Tiêu Phong bất giác lên tiếng an ủi:
- Cô nương khéo tay tốt bụng, cứu giúp người đang gặp nguy nan, trong con mắt ta, so ra còn hơn gấp trăm ngàn lần những cô gái mặt hoa da phấn, cô nương bất tất phải tự oán tự trách thế!
Nữ tử đáp:
- Người nói thì nói vậy, chỉ sợ lúc giáp mặt ta, lại kinh hãi!
Tiêu Phong cười ha hả, đáp:
- Tiêu mỗ suốt đời này đã trải qua không biết bao nhiêu vụ kinh tâm động phách rồi, nhưng đã chưa khi nào kinh hãi cả, cô nương nếu chẳng tin, cứ xuất hiện ra xem thử xem nào!
A Tử vỗ tay, phụ hoạ:
- Chẳng sai! Ta cũng đã từng gặp không biết bao nhiêu người xấu xí rồi, ta nghĩ thể nào mặt mũi cô nương cũng không đến nỗi xấu xa, cô nương đừng tự nghĩ mình xấu xí thế.
Nghe cô gái tự nhận mặt mày xấu xí, tâm lý thù địch A Tử giảm đi nhiều.
Chợt nghe nữ tử rẩu rầu thở dài, hỏi:
- "Phu nhân Tiêu đại hiệp lúc sinh thời chắc hẳn là một người đẹp tuyệt thế vô song, phải không?
Tiêu Phong đáp:
- Không! Nàng không đẹp tuyệt thế vô song đâu, nhưng trong lòng ta, dù cuộc đời xoay chuyển ra sao, thuỷ chung, nàng vẫn là nàng, không ai có thể sánh cùng được! - Ngừng một chút, rồi ông tiếp - Chính ra, dumg mạo đẹp xấu không quan trọng, cái đẹp bên trong, mới là cái đẹp tuyệt vời nhất thế gian! Vì vậy, trong mắt ta, coo nương hết sức đẹp đẽ, dù dung mạo cô nương ra sao đi nữa, một ngày nào đó, nếu ta có thể làm gì giúp cho cô nương được, xin cô nương cứ sai bảo, Tiêu mỗ dù có phải vào sinh ra tử, sẽ nhất định tận tâm tận lực cho cô nương.
- Hay lắm! - Nữ tử nói - Hôm nay được nghe lời đó, ta thấy đã không uổng phí mấy khổ cực bấy lâu. Đứa bé này chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày nữa, nọc độc sẽ được giải xong, người lúc đó đã đi xa ngàn dặm về Tín Dương mất rồi!
Cô vừa nói đến đấy, chợt từ ngoài sân, có tiếng con gái:
- Tiểu thư, bên Lục gia trang sai người đến mời tiểu thư, nhờ thuộc hạ chuyển lời, mời tiểu thư nội ngày hôm nay lên đường đi Lục gia trang, cô nương ở đó bệnh tình trầm trọng, không thể chờ lâu hơn được!
Tiếng nữ tử chủ nhà vọng ra trả lời:
- Ngươi mau trở về, nói với họ ta hiện cũng đang có người bệnh phải chữa trị, bệnh tình của cô nương ấy, dù muốn dù không, cũng đã chờ đợi lâu rồi, lúc này, ta đang bận, khi nào ta chữa bệnh nhân ở đây, ta sẽ qua bên đó.
Nữ tử bên ngoài nhà ứng tiếng nhận lời, bỗng nghe từ xa có tiếng bước chân dồn dập, người lạ mặt đi thật lẹ, đã tới cửa nhà, rồi giọng một nam tử trung niên cất lên:
- Lâm cô nương, cô nương không đi ngay được sao?
Cửa trước còn chưa mở, theo giọng nói, Tiêu Phong thấy phảng phất khẩu âm người Giang Nam. Vào lúc ấy, Hạnh Nhi vén rèm, nói nhỏ với người bên ngoài:
- Tiểu thư bảo, hai vị chẳng nên quản chuyện người ngoài, và tiểu thư cũng đã có nói không thể đi ngay, hãy nhớ cho kỹ.
Nói xong, Hạnh Nhi đi vào nhà bếp lo bữa sáng.
Nữ tử trong nhà lên tiếng hỏi:
- Có phải Lục trang chủ đấy không? Ta liệu giúp được gì thế?
Nam tử bêb ngoài trả lời:
- Lục mỗ mạo muội đến quấy nhiễu, mong cô nương vui lòng lựong thứ. Nếu việc không gấp rút, ta nhất quyết chẳng dám đến quấy rầy, chỉ vì mười ngày trước đây, có được thư báo tin bệnh tình cô nương đó chợt trở nặng, không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Lục mỗ đặc biệt đến đây, thỉnh cô nương vui lòng dời gót, Lục gia trang ngày đêm trông chờ đại giá cô nương quang lâm, mong cô nương nghĩ đến giao tình của người đời trước, vui lòng nhanh chóng lên đường đi Lục gia trang.
Nữ tử trong nhà giọng nhạt giọng bảo:
- Ta vừa mới nói đó, các hạ chắc đã nghe, trong nhà ta hiện cũng đang có bệnh nhân, đứa bé này, tính mạng đến đi trong sớm chiều, ông yêu cầu ta lên đường đi ngay, vậy thì đứa bé này phải làm sao bây giờ? Tính mạng Quách đại tiểu thư đó, là mạng người, đứa nhỏ này cũng chẳng thể bảo không phải một sinh mạng đâu?.
Giọng nói chứa đựng giận dữ, cô lạnh lùng tiếp:
- Mời ông trở về, hai ngày nữa, ta chăm sóc đứa nhỏ này xong, sẽ lên đường đi quý trang.
---- Xem tiếp hồi 54 ----
/156
|