Gã thư sinh quay đầu lại, nhìn A Tử, nói:
- Cô nương nói sai rồi, cổ nhân bảo:
- "Thư trung tự hữu nhan như ngọc
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Quân bất kiến, cổ lai tướng tướng, vương hậu giai phấn thổ , duy hữu thi thư truyền thiên cổ.
(Trong sách có người mặt đẹp như ngọc
Trong sách có nhà toàn hoàng kim
Há chẳng thấy tướng tá, vương hầu đều rồi thành cát bụi, chỉ có sách vở mới lưu truyền muôn đời)
Tại hạ đúng là ưa thích đọc sách, nhưng quyết không phải mọt sách, không phát ngây, phát cuồng trước đống sách vở, kiến thức từ sách cũng có chỗ dùng, tuy chẳng đem lại cho tại hạ tài an bang trị quốc, nhưng cũng nó giúp di dưỡng tính tình, giúp lĩnh ngộ nhiều ảo diệu kỳ thú trong đời sống!
A Tử nghe gã nói dông dài, cô sốt ruột, la lớn:
- Ta thấy ông không phải mọt sách, chỉ là bị sách vở làm cho hoá điên, thành một 'cuồng đích phong tử!
Gã thư sinh nhạc nhiên, kêu thất thanh, rồi gã tươi cười, nói:
- Cô nương đoán giỏi thật, khơi khơi mấy câu đã gọi ra được tên hiệu của ta, ta chắc cô nương cũng là người trong nghề!
A Tử nghếch mặt lại gần, nhìn nhìn gã, rồi cô cười hì hì, nói:
- Đúng vậy, hai ta cùng trong nghề cả, hồi nhỏ, ta cũng thích đọc sách lắm, cái gì mà 'kỉ kỉ cưu cưu , quân tử hảo cầu', ta đều đã đọc qua cả rồi, hôm nay gặp tôn ông đây, cũng là cái duyên, vậy xin kính ông một chung rượu!
Vừa nói, cô vừa rót rượu ra chén, rồi cô vẫy gọi tiểu nhị đến, chỉ tay vào thư sinh, bảo tiểu nhị:
- Đem qua cho vị đại nhân này đi.
Trước đấy, gã tiểu nhị nhìn cảnh Tiêu Phong cách không rót rượu vào chén, gã đã trố mắt ra nhìn, gã cứ tưởng có người thông thạo trò ảo thuật đến tửu điếm uống rượu, trong lòng gã rất thích thú. Ai ngờ đâu, sau đấy, năm, sáu người tự dưng chẳng phân trắng đen xanh đỏ đã lao vào đánh nhau túi bụi, gã tự nhủ lần này thì thê thảm to, bàn ghế bát đũa có vỡ, có hỏng cũng chẳng sao, có tiếc của thì chưởng quầy tiếc, đâu đã đến đến lượt hắn! Chỉ có điều, gã sẽ phải dọn dẹp sàn nhà đầy thứ vỡ vụn, rác rưởi, rồi lại còn phải làm bung xung cho chưởng quầy trút giận nữa. Đây không phải lần đầu tiên trong tiệm xảy ra ẩu đả kiểu này, do đó, gã ngược lại còn có chút trấn tĩnh, "gặp biến không kinh sợ", chứ đã không bị quá khiếp hãi. Nhưng điều làm gã kinh ngạc nhất, là chỉ một nháy mắt, đụng độ giữa mấy người này đã kết thúc, thậm chí, hắn còn chưa kịp xem Tiêu Phong xuất thủ ra sao, trận đánh đã kết thúc. Lúc A Tử vẫy tay gọi, gã còn chưa hiểu rõ, rốt cuộc đã xảy thêm chuyện gì khác nữa, chỉ là thói quen khi thấy khách nhân vẫy tay thì chạy đến, kế đó được A Tử sai bưng chén rượu đưa sang bàn của thư sinh kia.
Gã thư sinh thích thú, lắc đầu quầy quậy, cười bảo:
- 'Quan quan thư cưu,
Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ,
Quân tử hảo cầu'
Cô nương cố ý nói sai đi, thâm ý cô chắc muốn khảo cứu sức học tại hạ! Mời cô nương cứ ra đề kiểu như vậy, vị đại hiệp bên cạnh cô nương vốn đã chẳng có hứng, vậy cô nương thay ông ấy chấp nhận thách đố của tại hạ, cũng được thôi .
A Tử cười cười, nói:
- Hay lắm ... Mời ông uống rượu ta rót đi, xong rồi, ta sẽ ra đề.
Gã thư sinh vỗ tay cười, đáp:
- 'Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu' !
Hôm nay tại hạ được gặp tri kỷ rồi đây. - Dừng một chặp, gã tiếp - Ta thấy cô nương cũng bôn tẩu giang hồ, vậy chúng mình đàm thi luận võ, cũng nên kiếm món gì làm vật đặt cược!
Vừa nói, gã vừa đưa ra một khối bội ngọc tạc trong suốt, sáng lấp lánh, nói:
- Nếu ta thua, khối bội ngọc này xin tặng cô nương làm kỷ niệm, và từ nay, ta tình nguyện làm thuộc hạ, mặc tình cô nương sai khiến. Nếu ta thắng cuộc, ta chỉ xin cô nương một món đồ cô đang mang trên mình, món đó, với cô nương, nó chẳng công dụng gì lớn cho lắm, nhưng với người khác, lại là bảo vật cứu mạng!
"Món đồ gì vậy? Trên mình ta làm gì có thứ nào như vậy? Đến ngay mình cũng chẳng biết đồ gì!" A Tử thắc mắc, cô không có lời giải, cô thầm nghĩ, đợi lão thư sinh mắc dịch này uống rượu của mình đưa sang xong, hắn sẽ lập tức câm miệng, hết còn nói năng lung tung, vậy mình mặc kệ, hắn muốn nói gì thì nói!". Tròng mắt long lanh, cô gật đầu, đáp:
- Hay lắm, cứ đánh cuộc như vậy đi, ông uống rượu ta đưa mời xong, ta sẽ ra đề thi.
Gã thư sinh nâng chén rượu lên, ngửi sơ qua, rồi gã trầm trồ:
- Hảo tửu! Hương rượu thơm phức, ngọt ngào!
Nói xong, gã đặt chén rượu vào môi định uống, Tiêu Phong bỗng gằn giọng:
- Đừng uống! Trong rượu có độc!
Chiếc đũa trong tay ông phóng ra, kích thẳng vào chén rượu.
Gã thư sinh chao người sang một bên, chiếc đũa của Tiêu Phong đánh trượt sang bên cạnh chén rượu. Gã ngửa mặt, ngẩng cổ, rót tất cả rượu trong chén vào cổ họng. Gã chép chép miệng, tươi cười, khen:
- Rượu ngon! Nguy hiểm quá, may đã tránh được chiếc đũa đó, súyt phí mất nguyên một chén rượu ngon!
Gã gật gù, nhìn Tiêu phong, cười cười, hỏi:
- Rượu uống vô thấy thật ngon, sao ông lại bảo trong đó có độc? À ... Ta hiểu rồi, ông định khảo nghiệm võ công ta đấy hẳn? Thế thì hay quá, hôm nay luận võ cùng các hạ, thêm được đấu thi thơ cùng cô nương đây, rõ ràng một vui thú nhất đời!
A Tử thấy gã uống cạn chén rượu rồi mà vẫn thao thao bất tuyệt không thôi, cô trợn tròn, miệng há hốc, chẳng thốt nên lời.
Cô đã bỏ vào chén rượu độc dược chỉ do Tinh Tú phái đặc chế, chỉ thuốc giải của Tinh Tú Phái mới chế ngự nổi, gã thư sinh này cười cười nói nói, coi chất độc như bỡn, chẳng lộ cho thấy một chút thủ pháp giải độc nào.
Gã thư sinh nhìn A Tử, cười cười:
- Cô nương, rượu đã uống xong rồi, vậy cô nương bắt đầu ra đề được chưa?
A Tử thấy độc dược bách thí bách linh của mình bị gã hoá giải vô tung vô tích, cô kinh ngạc, rồi nản lòng, cô dằn dỗi nói:
- Chả thơ thẩn gì sất! Cô nương đây không có hứng!
Gã thư sinh cười cợt như thường:
- Cô nương vừa mới chấp thuận tức thì, sao mau quên quá? Hay lắm, cô đã chịu thua, vậy cô hãy đưa ra món đồ ta yêu cầu đi.
Nhãn châu A Tử xoay xoay, cô nói:
- Món đồ gì? Đừng nói cô nương đây không có, dẫu có, ta cũng sẽ chẳng đưa ra đâu!
Gã thư sinh thu nét cười cợt lại, nói:
- Hai ta vừa thoả thuận xong, cho dù là một cô nương gia, cô cũng chẳng thể ăn nói vô sỉ như vậy!
Gã quay sang Tiêu phong:
- Vị đại hiệp này, xá muội không chịu đưa đề thi, vậy mời ngài ra đề cho, hôm nay ta lấy thơ văn luận võ công, quyết một phen đua tranh hơn kém, ngài chớ khá chối bỏ lời hứa.
Tiêu Phong gật nhẹ đầu, ông vừa định hỏi hắn muốn gì, ông bỗng nghe tiếng nói thầm trong tai
- Ông hãy cùng hắn 'dĩ thi luận vũ' đi! Lệnh muội trên mình chẳng có thứ đó, nhưng hắn sẽ không chịu tin đâu! Nếu ông không sớm khớp miệng hắn lại, hắn rồi sẽ không thôi quấy rầy đâu".
Tiếng đó vo ve như muỗi, rất rõ ràng, là giọng một nữ tử. Tiêu Phong biết đấy là thuật "Truyền âm nhập mật", người thi triển nó cần nội lực cao cường đạt mức lô hoả thuần thanh, ông bất giác nghĩ bụng: "Trung nguyên đúng là đất 'tàng long ngọa hổ', đến cả một nữ tử tuổi nhỏ cũng đạt đến mức nội lực cao siêu làm vậy". Áng mắt Tiêu Phong nhanh như điện, ông đảo nhanh phía tiếng nói truyền đến, chỉ thấy có bóng người thấp thoáng ở lầu hai, sau bức màn cửa.
"Người này là ai? Vì sao muốn giúp ta?" Tiêu Phong tự hỏi, ông nghe nữ tử đó nói tiếp:
- Đề mục tốt nhất là dùng thủ thuật vừa rồi ông hiến rượu gã râu xồm, đem ra thi thố với tên thư sinh này, ông cứ giữ hồ rượu đứng yên giữa thinh không, vận dụng nội lực rót rượu vào chén của y, để xem hắn đối phó ra sao.
Dù Tiêu Phong không hiểu ý đồ nữ tử, nhưng ông thấy đề nghị đó không tồi, vả lại Tiêu Phong cũng muốn thử qua, xem cái trò 'dĩ thi luận vũ' này rút cục đưa đến đâu.
Ông lớn tiếng:
- Được! tại hạ bất tài, hôm nay xin múa buá qua cửa Lỗ Ban, thử thêm cái phong nhã này một lần nữa, mời các hạ xem nhé!
Nói xong, tả chuởng phất nhẹ, ông nâng hồ rượu lên giữa thinh không, rồi vận lực vào hữu chưởng đẩy nghiêng hồ rượu, chuyền một dây rượu về phía cái chén của thư sinh, lúc chén đầy rượu, Tiêu Phong chầm chậm thu hồi kình lực, hồ rượu từ trên thinh không nhẹ nhàng hạ xuống đáp về chỗ cũ. Dây rượu rót vào chén thư sinh, không lọt ra ngoài một giọt nào. Tiêu Phong chắp tay thành quyền, nói:
- Đề mục đã ra rồi, mời các hạ xuất chiêu.
Gã thư sinh hơi ngạc nhiên, hắn dường như không mấy tin Tiêu Phong sẽ đáp ứng ra đầu đề 'dĩ thi luận vũ' thi đấu cùng gã. Gã đưa mắt nhìn chén rượu, rồi chau mày, nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, bỗng mở to mắt, vỗ tay, cười, nói:
- Giỏi! Một chiêu
-'Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai'
thật hay ! Xem ta ra chiêu đây!"
Gã vỗ nhẹ hữu chưởng, nâng chén rượu lên kềm đứng giữa thinh không, rồi vận khí đan điền, gã há miệng hút một hơi, rượu trong chén cuộn lên thành vòi, xuyên qua không trung chui tọt vào miệng gã. Khi chén cạn hết rượu, nó nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn, không tạo một tiếng động nhỏ nào, công phu thấy không thua kém Tiêu Phong.
Gã thư sinh cười cười:
- Ta đã sách chiêu
-Bôn lưu đáo hải bất phục hồi', Tiếp chiêu như vậy, chắc cũng tạm được?
- Giỏi! Các hạ ứng đối giỏi! - Tiêu Phong thật tình khen gã. Tiêu Phong chợt hiểu ý đồ 'dĩ thi luận vũ', chính là thế! Ông bất giác tháy ngượng, ông nghĩ thầm " 'Tương tiến tửu', mình dẫu cũng thuộc, đem nó ra đề bằng động tác quả có phần thích ứng! Một mình mình, động não lắm đi nữa, khó tự nghĩ được đầu đề!"
Gã thư sinh uống cạn hai chén thứ rượu phần khá mạnh, mường tượng có hơi say, mặt gã trắng, ửng thoáng đỏ giống các vị cô nương dồi phấn hồng. Gã lắc đầu, cười ầm, bảo:
- Đến phiên ta xuất chiêu đây, các hạ để ý xem cho kỹ nhé.
Gã trầm ngâm một chút, từ trong tay áo lấy ra một nghiên mực, ném nó lên cao, tay áo bên phải phất lên, đưa nghiên mực thẳng hướng Tiêu Phong bay tới.
Nghiên mực thế bay khá mạnh và nhanh, căn bản gã chẳng để đối phương có thì giờ suy nghĩ ứng phó, Tiêu Phong còn chưa hiểu ý tứ ra sao, ông nhất thời chưa biết tiếp chiêu thể nào, may thay, giọng nữ tử lập tức rót vào tai mách nước:
- 'Trường không vạn lí tống thu nhạn!' Trước hết, ông xuất chưởng, giữ nghiên mực trụ tại trên không, kế đó, ra một chiêu đáp lại cho xứng danh hiệu toà tửu lâu này!.
Nữ tử đã không nói phải "đáp chiêu ra sao", dường như cô cũng muốn khảo hạch Tiêu Phong!
Tiêu Phong theo y lời, ông xuất chưởng giữ nghiên mực trụ lại giữa chừng không, ông trầm ngâm một chút, đưa tay phải chụp chén rượu của mình, rồi phi thân lên cao, đồng thời, vận khí vào tả chưởng, nhắm nghiên mực chuyển ra một lực hút, khi đã đưa nó đạt tầm cao khoảng tầng hai tửu quán, ông nâng chén uống cạn, rồi phất nhẹ tay tả, hất nghiên mực từ tầm cao đó chầm chậm nhắm gã thư sinh bay về. Tiêu Phong xuất lực thật khéo, tạo cho nghiên mực thế bay tà tà chao đảo, hệt cánh nhạn mùa thu bay liệng giữa lưng trời.
Tiêu Phong nhẹ nhàng đáp xuống tại ghế mình, nhoẻn miệng cười, hỏi:
- Đã làm trò cười rồi!
Gã thư sinh vươn tay phải đón nghiên mực, tay trái vỗ mạnh mặt bàn, gã la lớn:
- Tuyệt! Tuyệt quá! Chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông ứng biến nhanh nhẹn khít khao, tại hạ mà không khâm phục sẽ là người không biết điều! Hôm nay được quen biết các hạ, tại hạ dẫu chết cũng không có điều gì để hối tiếc! Thỉnh các hạ xuất thêm chiêu nữa, tại hạ hy vọng đủ sức tiếp chiêu!
Giọng nữ tử lại rót vào tai Tiêu Phong, hình như có kèm tiếng thở dài
- Ai da ... Tên này đọc sách nhiều... cuồng quá ... muốn lộng hành, mình tưởng làm thế để giữ thể diện cho hắn, khiến hắn thấy khó mà rút lui, đâu ngờ hắn thật chẳng biết điều! Ông hãy ra chiêu này kết thúc hắn cho rồi. Ông hãy lấy hồ rượu to trên bàn của ông đặt thẳng lên bàn cuả hắn, nhưng đừng nói gì hết, xem hắn sẽ đối đáp ra sao!.
Tiêu Phong làm theo lời, ông nghĩ bụng, chiêu này thực đơn giản, thể nào thơ thẩn ý tứ trong đó sẽ rất khó đoán!. Cái hồ rượu khá lớn, bị Tiêu Phong ném đi, ông chẳng dùng thủ pháp khác lạ, đã bằng bặn đáp ngay trên mặt bàn gã thư sinh. Tiêu Phong cười cười, bảo:
- Đề mục đã ra rồi, mời các hạ tiếp chiêu.
Ông nghĩ thầm "Người này liên tục quấy rầy mình, chẳng biết hắn muốn gì, điều lạ hơn nữa, nữ tử có vẻ biết rõ hắn gã ta đang cần dùng thứ gì, hơn nữa, lại biết rõ thứ đó không có trên mình A Tử!, Cô ta là thần thánh phương nào, tại sao đã tận lực trợ giúp mình? Điều đó là điều mình thấy và hiểu rõ nhất!"
Gã thư sinh nhìn Tiêu Phong ném hồ rượu qua bàn mình, mặt mũi gã đầy vẻ nghi hoặc, gã nặn óc suy nghĩ cả buổi, thỉnh thoảng lại thấy gã thở ngắn than dài, hầu như qua hết một tuần trà,
Tiêu Phong và A Tử đã ăn xong mấy bát mì, đánh hết nhẵn dĩa bánh bao, ngốn sạch bách năm cân thịt bò, mà gã vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.
A Tử trợn mắt nhìn gã, nói:
- Ủa! Ông vẫn chưa nghĩ ra à? Mau lên, để hai ta còn trả tiền, rồi lên đường tiếpụcnh trình!
Gã thư sinh đứng lên, vái Tiêu Phong một vái dài, nói:
- Võ công các hạ cái thế, thật hiếm thấy trên đời, không ngờ thi tài cũng xuất sắc phú quá vậy, thực uổng cho tại hạ xưng danh 'Thư Cuồng' , mà suy nghĩ cả nửa buổi vẫn không đoán được nguyên uỷ bài thơ đó! Tại hạ xin thua, thua mà tâm phục khẩu phục, xin các hạ làm ơn nói ra tên bài thơ, kẻo tại hạ đến ăn không ngon, ngủ không yên ... do phải nặn óc suy đoán nó!
---- Xem tiếp hồi 49 ----
- Cô nương nói sai rồi, cổ nhân bảo:
- "Thư trung tự hữu nhan như ngọc
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Quân bất kiến, cổ lai tướng tướng, vương hậu giai phấn thổ , duy hữu thi thư truyền thiên cổ.
(Trong sách có người mặt đẹp như ngọc
Trong sách có nhà toàn hoàng kim
Há chẳng thấy tướng tá, vương hầu đều rồi thành cát bụi, chỉ có sách vở mới lưu truyền muôn đời)
Tại hạ đúng là ưa thích đọc sách, nhưng quyết không phải mọt sách, không phát ngây, phát cuồng trước đống sách vở, kiến thức từ sách cũng có chỗ dùng, tuy chẳng đem lại cho tại hạ tài an bang trị quốc, nhưng cũng nó giúp di dưỡng tính tình, giúp lĩnh ngộ nhiều ảo diệu kỳ thú trong đời sống!
A Tử nghe gã nói dông dài, cô sốt ruột, la lớn:
- Ta thấy ông không phải mọt sách, chỉ là bị sách vở làm cho hoá điên, thành một 'cuồng đích phong tử!
Gã thư sinh nhạc nhiên, kêu thất thanh, rồi gã tươi cười, nói:
- Cô nương đoán giỏi thật, khơi khơi mấy câu đã gọi ra được tên hiệu của ta, ta chắc cô nương cũng là người trong nghề!
A Tử nghếch mặt lại gần, nhìn nhìn gã, rồi cô cười hì hì, nói:
- Đúng vậy, hai ta cùng trong nghề cả, hồi nhỏ, ta cũng thích đọc sách lắm, cái gì mà 'kỉ kỉ cưu cưu , quân tử hảo cầu', ta đều đã đọc qua cả rồi, hôm nay gặp tôn ông đây, cũng là cái duyên, vậy xin kính ông một chung rượu!
Vừa nói, cô vừa rót rượu ra chén, rồi cô vẫy gọi tiểu nhị đến, chỉ tay vào thư sinh, bảo tiểu nhị:
- Đem qua cho vị đại nhân này đi.
Trước đấy, gã tiểu nhị nhìn cảnh Tiêu Phong cách không rót rượu vào chén, gã đã trố mắt ra nhìn, gã cứ tưởng có người thông thạo trò ảo thuật đến tửu điếm uống rượu, trong lòng gã rất thích thú. Ai ngờ đâu, sau đấy, năm, sáu người tự dưng chẳng phân trắng đen xanh đỏ đã lao vào đánh nhau túi bụi, gã tự nhủ lần này thì thê thảm to, bàn ghế bát đũa có vỡ, có hỏng cũng chẳng sao, có tiếc của thì chưởng quầy tiếc, đâu đã đến đến lượt hắn! Chỉ có điều, gã sẽ phải dọn dẹp sàn nhà đầy thứ vỡ vụn, rác rưởi, rồi lại còn phải làm bung xung cho chưởng quầy trút giận nữa. Đây không phải lần đầu tiên trong tiệm xảy ra ẩu đả kiểu này, do đó, gã ngược lại còn có chút trấn tĩnh, "gặp biến không kinh sợ", chứ đã không bị quá khiếp hãi. Nhưng điều làm gã kinh ngạc nhất, là chỉ một nháy mắt, đụng độ giữa mấy người này đã kết thúc, thậm chí, hắn còn chưa kịp xem Tiêu Phong xuất thủ ra sao, trận đánh đã kết thúc. Lúc A Tử vẫy tay gọi, gã còn chưa hiểu rõ, rốt cuộc đã xảy thêm chuyện gì khác nữa, chỉ là thói quen khi thấy khách nhân vẫy tay thì chạy đến, kế đó được A Tử sai bưng chén rượu đưa sang bàn của thư sinh kia.
Gã thư sinh thích thú, lắc đầu quầy quậy, cười bảo:
- 'Quan quan thư cưu,
Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ,
Quân tử hảo cầu'
Cô nương cố ý nói sai đi, thâm ý cô chắc muốn khảo cứu sức học tại hạ! Mời cô nương cứ ra đề kiểu như vậy, vị đại hiệp bên cạnh cô nương vốn đã chẳng có hứng, vậy cô nương thay ông ấy chấp nhận thách đố của tại hạ, cũng được thôi .
A Tử cười cười, nói:
- Hay lắm ... Mời ông uống rượu ta rót đi, xong rồi, ta sẽ ra đề.
Gã thư sinh vỗ tay cười, đáp:
- 'Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu' !
Hôm nay tại hạ được gặp tri kỷ rồi đây. - Dừng một chặp, gã tiếp - Ta thấy cô nương cũng bôn tẩu giang hồ, vậy chúng mình đàm thi luận võ, cũng nên kiếm món gì làm vật đặt cược!
Vừa nói, gã vừa đưa ra một khối bội ngọc tạc trong suốt, sáng lấp lánh, nói:
- Nếu ta thua, khối bội ngọc này xin tặng cô nương làm kỷ niệm, và từ nay, ta tình nguyện làm thuộc hạ, mặc tình cô nương sai khiến. Nếu ta thắng cuộc, ta chỉ xin cô nương một món đồ cô đang mang trên mình, món đó, với cô nương, nó chẳng công dụng gì lớn cho lắm, nhưng với người khác, lại là bảo vật cứu mạng!
"Món đồ gì vậy? Trên mình ta làm gì có thứ nào như vậy? Đến ngay mình cũng chẳng biết đồ gì!" A Tử thắc mắc, cô không có lời giải, cô thầm nghĩ, đợi lão thư sinh mắc dịch này uống rượu của mình đưa sang xong, hắn sẽ lập tức câm miệng, hết còn nói năng lung tung, vậy mình mặc kệ, hắn muốn nói gì thì nói!". Tròng mắt long lanh, cô gật đầu, đáp:
- Hay lắm, cứ đánh cuộc như vậy đi, ông uống rượu ta đưa mời xong, ta sẽ ra đề thi.
Gã thư sinh nâng chén rượu lên, ngửi sơ qua, rồi gã trầm trồ:
- Hảo tửu! Hương rượu thơm phức, ngọt ngào!
Nói xong, gã đặt chén rượu vào môi định uống, Tiêu Phong bỗng gằn giọng:
- Đừng uống! Trong rượu có độc!
Chiếc đũa trong tay ông phóng ra, kích thẳng vào chén rượu.
Gã thư sinh chao người sang một bên, chiếc đũa của Tiêu Phong đánh trượt sang bên cạnh chén rượu. Gã ngửa mặt, ngẩng cổ, rót tất cả rượu trong chén vào cổ họng. Gã chép chép miệng, tươi cười, khen:
- Rượu ngon! Nguy hiểm quá, may đã tránh được chiếc đũa đó, súyt phí mất nguyên một chén rượu ngon!
Gã gật gù, nhìn Tiêu phong, cười cười, hỏi:
- Rượu uống vô thấy thật ngon, sao ông lại bảo trong đó có độc? À ... Ta hiểu rồi, ông định khảo nghiệm võ công ta đấy hẳn? Thế thì hay quá, hôm nay luận võ cùng các hạ, thêm được đấu thi thơ cùng cô nương đây, rõ ràng một vui thú nhất đời!
A Tử thấy gã uống cạn chén rượu rồi mà vẫn thao thao bất tuyệt không thôi, cô trợn tròn, miệng há hốc, chẳng thốt nên lời.
Cô đã bỏ vào chén rượu độc dược chỉ do Tinh Tú phái đặc chế, chỉ thuốc giải của Tinh Tú Phái mới chế ngự nổi, gã thư sinh này cười cười nói nói, coi chất độc như bỡn, chẳng lộ cho thấy một chút thủ pháp giải độc nào.
Gã thư sinh nhìn A Tử, cười cười:
- Cô nương, rượu đã uống xong rồi, vậy cô nương bắt đầu ra đề được chưa?
A Tử thấy độc dược bách thí bách linh của mình bị gã hoá giải vô tung vô tích, cô kinh ngạc, rồi nản lòng, cô dằn dỗi nói:
- Chả thơ thẩn gì sất! Cô nương đây không có hứng!
Gã thư sinh cười cợt như thường:
- Cô nương vừa mới chấp thuận tức thì, sao mau quên quá? Hay lắm, cô đã chịu thua, vậy cô hãy đưa ra món đồ ta yêu cầu đi.
Nhãn châu A Tử xoay xoay, cô nói:
- Món đồ gì? Đừng nói cô nương đây không có, dẫu có, ta cũng sẽ chẳng đưa ra đâu!
Gã thư sinh thu nét cười cợt lại, nói:
- Hai ta vừa thoả thuận xong, cho dù là một cô nương gia, cô cũng chẳng thể ăn nói vô sỉ như vậy!
Gã quay sang Tiêu phong:
- Vị đại hiệp này, xá muội không chịu đưa đề thi, vậy mời ngài ra đề cho, hôm nay ta lấy thơ văn luận võ công, quyết một phen đua tranh hơn kém, ngài chớ khá chối bỏ lời hứa.
Tiêu Phong gật nhẹ đầu, ông vừa định hỏi hắn muốn gì, ông bỗng nghe tiếng nói thầm trong tai
- Ông hãy cùng hắn 'dĩ thi luận vũ' đi! Lệnh muội trên mình chẳng có thứ đó, nhưng hắn sẽ không chịu tin đâu! Nếu ông không sớm khớp miệng hắn lại, hắn rồi sẽ không thôi quấy rầy đâu".
Tiếng đó vo ve như muỗi, rất rõ ràng, là giọng một nữ tử. Tiêu Phong biết đấy là thuật "Truyền âm nhập mật", người thi triển nó cần nội lực cao cường đạt mức lô hoả thuần thanh, ông bất giác nghĩ bụng: "Trung nguyên đúng là đất 'tàng long ngọa hổ', đến cả một nữ tử tuổi nhỏ cũng đạt đến mức nội lực cao siêu làm vậy". Áng mắt Tiêu Phong nhanh như điện, ông đảo nhanh phía tiếng nói truyền đến, chỉ thấy có bóng người thấp thoáng ở lầu hai, sau bức màn cửa.
"Người này là ai? Vì sao muốn giúp ta?" Tiêu Phong tự hỏi, ông nghe nữ tử đó nói tiếp:
- Đề mục tốt nhất là dùng thủ thuật vừa rồi ông hiến rượu gã râu xồm, đem ra thi thố với tên thư sinh này, ông cứ giữ hồ rượu đứng yên giữa thinh không, vận dụng nội lực rót rượu vào chén của y, để xem hắn đối phó ra sao.
Dù Tiêu Phong không hiểu ý đồ nữ tử, nhưng ông thấy đề nghị đó không tồi, vả lại Tiêu Phong cũng muốn thử qua, xem cái trò 'dĩ thi luận vũ' này rút cục đưa đến đâu.
Ông lớn tiếng:
- Được! tại hạ bất tài, hôm nay xin múa buá qua cửa Lỗ Ban, thử thêm cái phong nhã này một lần nữa, mời các hạ xem nhé!
Nói xong, tả chuởng phất nhẹ, ông nâng hồ rượu lên giữa thinh không, rồi vận lực vào hữu chưởng đẩy nghiêng hồ rượu, chuyền một dây rượu về phía cái chén của thư sinh, lúc chén đầy rượu, Tiêu Phong chầm chậm thu hồi kình lực, hồ rượu từ trên thinh không nhẹ nhàng hạ xuống đáp về chỗ cũ. Dây rượu rót vào chén thư sinh, không lọt ra ngoài một giọt nào. Tiêu Phong chắp tay thành quyền, nói:
- Đề mục đã ra rồi, mời các hạ xuất chiêu.
Gã thư sinh hơi ngạc nhiên, hắn dường như không mấy tin Tiêu Phong sẽ đáp ứng ra đầu đề 'dĩ thi luận vũ' thi đấu cùng gã. Gã đưa mắt nhìn chén rượu, rồi chau mày, nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, bỗng mở to mắt, vỗ tay, cười, nói:
- Giỏi! Một chiêu
-'Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai'
thật hay ! Xem ta ra chiêu đây!"
Gã vỗ nhẹ hữu chưởng, nâng chén rượu lên kềm đứng giữa thinh không, rồi vận khí đan điền, gã há miệng hút một hơi, rượu trong chén cuộn lên thành vòi, xuyên qua không trung chui tọt vào miệng gã. Khi chén cạn hết rượu, nó nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn, không tạo một tiếng động nhỏ nào, công phu thấy không thua kém Tiêu Phong.
Gã thư sinh cười cười:
- Ta đã sách chiêu
-Bôn lưu đáo hải bất phục hồi', Tiếp chiêu như vậy, chắc cũng tạm được?
- Giỏi! Các hạ ứng đối giỏi! - Tiêu Phong thật tình khen gã. Tiêu Phong chợt hiểu ý đồ 'dĩ thi luận vũ', chính là thế! Ông bất giác tháy ngượng, ông nghĩ thầm " 'Tương tiến tửu', mình dẫu cũng thuộc, đem nó ra đề bằng động tác quả có phần thích ứng! Một mình mình, động não lắm đi nữa, khó tự nghĩ được đầu đề!"
Gã thư sinh uống cạn hai chén thứ rượu phần khá mạnh, mường tượng có hơi say, mặt gã trắng, ửng thoáng đỏ giống các vị cô nương dồi phấn hồng. Gã lắc đầu, cười ầm, bảo:
- Đến phiên ta xuất chiêu đây, các hạ để ý xem cho kỹ nhé.
Gã trầm ngâm một chút, từ trong tay áo lấy ra một nghiên mực, ném nó lên cao, tay áo bên phải phất lên, đưa nghiên mực thẳng hướng Tiêu Phong bay tới.
Nghiên mực thế bay khá mạnh và nhanh, căn bản gã chẳng để đối phương có thì giờ suy nghĩ ứng phó, Tiêu Phong còn chưa hiểu ý tứ ra sao, ông nhất thời chưa biết tiếp chiêu thể nào, may thay, giọng nữ tử lập tức rót vào tai mách nước:
- 'Trường không vạn lí tống thu nhạn!' Trước hết, ông xuất chưởng, giữ nghiên mực trụ tại trên không, kế đó, ra một chiêu đáp lại cho xứng danh hiệu toà tửu lâu này!.
Nữ tử đã không nói phải "đáp chiêu ra sao", dường như cô cũng muốn khảo hạch Tiêu Phong!
Tiêu Phong theo y lời, ông xuất chưởng giữ nghiên mực trụ lại giữa chừng không, ông trầm ngâm một chút, đưa tay phải chụp chén rượu của mình, rồi phi thân lên cao, đồng thời, vận khí vào tả chưởng, nhắm nghiên mực chuyển ra một lực hút, khi đã đưa nó đạt tầm cao khoảng tầng hai tửu quán, ông nâng chén uống cạn, rồi phất nhẹ tay tả, hất nghiên mực từ tầm cao đó chầm chậm nhắm gã thư sinh bay về. Tiêu Phong xuất lực thật khéo, tạo cho nghiên mực thế bay tà tà chao đảo, hệt cánh nhạn mùa thu bay liệng giữa lưng trời.
Tiêu Phong nhẹ nhàng đáp xuống tại ghế mình, nhoẻn miệng cười, hỏi:
- Đã làm trò cười rồi!
Gã thư sinh vươn tay phải đón nghiên mực, tay trái vỗ mạnh mặt bàn, gã la lớn:
- Tuyệt! Tuyệt quá! Chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông ứng biến nhanh nhẹn khít khao, tại hạ mà không khâm phục sẽ là người không biết điều! Hôm nay được quen biết các hạ, tại hạ dẫu chết cũng không có điều gì để hối tiếc! Thỉnh các hạ xuất thêm chiêu nữa, tại hạ hy vọng đủ sức tiếp chiêu!
Giọng nữ tử lại rót vào tai Tiêu Phong, hình như có kèm tiếng thở dài
- Ai da ... Tên này đọc sách nhiều... cuồng quá ... muốn lộng hành, mình tưởng làm thế để giữ thể diện cho hắn, khiến hắn thấy khó mà rút lui, đâu ngờ hắn thật chẳng biết điều! Ông hãy ra chiêu này kết thúc hắn cho rồi. Ông hãy lấy hồ rượu to trên bàn của ông đặt thẳng lên bàn cuả hắn, nhưng đừng nói gì hết, xem hắn sẽ đối đáp ra sao!.
Tiêu Phong làm theo lời, ông nghĩ bụng, chiêu này thực đơn giản, thể nào thơ thẩn ý tứ trong đó sẽ rất khó đoán!. Cái hồ rượu khá lớn, bị Tiêu Phong ném đi, ông chẳng dùng thủ pháp khác lạ, đã bằng bặn đáp ngay trên mặt bàn gã thư sinh. Tiêu Phong cười cười, bảo:
- Đề mục đã ra rồi, mời các hạ tiếp chiêu.
Ông nghĩ thầm "Người này liên tục quấy rầy mình, chẳng biết hắn muốn gì, điều lạ hơn nữa, nữ tử có vẻ biết rõ hắn gã ta đang cần dùng thứ gì, hơn nữa, lại biết rõ thứ đó không có trên mình A Tử!, Cô ta là thần thánh phương nào, tại sao đã tận lực trợ giúp mình? Điều đó là điều mình thấy và hiểu rõ nhất!"
Gã thư sinh nhìn Tiêu Phong ném hồ rượu qua bàn mình, mặt mũi gã đầy vẻ nghi hoặc, gã nặn óc suy nghĩ cả buổi, thỉnh thoảng lại thấy gã thở ngắn than dài, hầu như qua hết một tuần trà,
Tiêu Phong và A Tử đã ăn xong mấy bát mì, đánh hết nhẵn dĩa bánh bao, ngốn sạch bách năm cân thịt bò, mà gã vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.
A Tử trợn mắt nhìn gã, nói:
- Ủa! Ông vẫn chưa nghĩ ra à? Mau lên, để hai ta còn trả tiền, rồi lên đường tiếpụcnh trình!
Gã thư sinh đứng lên, vái Tiêu Phong một vái dài, nói:
- Võ công các hạ cái thế, thật hiếm thấy trên đời, không ngờ thi tài cũng xuất sắc phú quá vậy, thực uổng cho tại hạ xưng danh 'Thư Cuồng' , mà suy nghĩ cả nửa buổi vẫn không đoán được nguyên uỷ bài thơ đó! Tại hạ xin thua, thua mà tâm phục khẩu phục, xin các hạ làm ơn nói ra tên bài thơ, kẻo tại hạ đến ăn không ngon, ngủ không yên ... do phải nặn óc suy đoán nó!
---- Xem tiếp hồi 49 ----
/156
|