Âu Văn gia gia , ngài đã tới, mời ngài vào bên trong .Tịch Phỉ lúc này đã 16 tuổi dẫn Âu Văn cùng A Ngốc vào trong sân, nàng đã trưởng thành ra dáng một cô nương .Trong Thạch Đường trấn , nàng là một trong những đệ nhất mĩ nữ .Tịch Phỉ liếc nhìn A Ngốc một cái , sắc mặt nhất thời hồng lên,xoay người vào bên trong mời gia gia ra.
“đại ca!ngươi đã tới,hôm nay chúng ta phải uống thật say mới thôi”
Âu Văn haha cười nói:”ta há sợ ngươi sao,lúc trước kia uống rượu , ngươi chẳng phải cam bái hạ phong hay sao ?!thế còn Tịch Trung, Tịch Phát,Tịch Bạch, sao không thấy 3 người bọn họ đâu !”
Tịch Nhĩ cười nói:”hôm nay thời tiết tốt ,bọn họ cùng với vợ ra ngoài đánh cá rồi , sợ rằng trời tối mới trở về được.Phỉ Phỉ , mang cua và rau lên đi!”
“Vânng!”Tịch Phỉ dạ lên một tiếng , cùng với đệ đệ Tịch Phong chạy đến phòng bếp bưng thức ăn ra.
Tịch Nhĩ nói:”đại ca! Phỉ Nhi của chúng ta ngày càng nấu ăn khéo tay , mụ mụ của nàng bây giờ nhàn rồi , thức ăn trong nhà bây giờ toàn do một tay nàng đảm nhiệm thôi!”
Âu Văn gật đầu trả lời:”tiểu nha đầu đã lớn thật rồi , mai sau ai cưới được nàng là có phúc phận lớn đấy!”
Tịch NHĩ thần thần bí bí ghé sát bên người Âu Văn nói:”đại ca, ta hôm nay gọi ngươi lại , chính bởi thương lượng về hôn sự của Phỉ nhi đấy. A! Ngươi có thể làm mai cho Phỉ nhi không đây!”
ÂU Văn ngạc nhiên nói :”ta lại thế nào chứ , ngươi đã chấm được đứa nhỏ nào chưa?”
Tịch Nhĩ liếc mắt tới A Ngốc nói:”A Ngốc đứa nhỏ này , ta đã khán từ nhỏ tới lớn , thuần phác thiện lương ,ở thôn này thì tuổi của tiểu tử cũng phù hợp , chỉ có thể mang A Ngốc gả cho Phỉ Nhi ta mới thái yên tâm mà thôi a! đại ca,thế nào , chúng ta mang Phỉ Nhi gá cho A Ngốc , hắn quá tiện nghi rồi còn gì nữa , ha ha ha!”
(dịch giả : nếu phải mình thì …. Hề hề)
ÂU Văn trong lòng cả kinh , nhìn trân trân vào A Ngốc nói:”huynh đệ , bối phận bọn chúng bất đồng,hơn nữa 2 đứa chúng nó tuổi còn nhỏ , thêm vài năm nữa mới nói chuyện này đi ha!”
Tịch NHĩ aa cười nói:” chúng ta là trưởng bối của bọn chúng nó , nói về chuyện này cũng có sao đâu ,ai dám nói gì nào.Hai người chúng nó , một người đã 18 , một người 16 , cũng không còn nhỏ nữa.Thế nào , Phỉ Nhi của chúng ta không xứng với tên tiểu tử ngốc này hay sao? ,A Ngốc , ngươi nói, ngươi có thích Phỉ Nhi hay không?”
Trong đầu A Ngốc lúc này đang hiện ra hình ảnh dung mạo của nha đầu lúc trước
“A ngốc ca ,chờ ta lớn lên , từ nay về sau , ta sẽ gả cho ngươi , được không?”
“từ bây giờ trở đi , nha đầu ta chính là hôn thê của ngươi ,từ nay trở về sau ,ngươi cần phải đối đãi tốt với ta đấy nhé!”
Tư niệm của nha đầu này tràn ngập trong lòng A Ngốc , cho đến khi Tịch Nhĩ ho lên vài tiếng , hắn mới hồi phục lại tinh thần, “A !!Tịch Nhĩ thúc thúc , ngài nói cái gì?”
Tịch Nhĩ tịnh không có tức giận nói:” tiểu tử nhà ngươi , ngẩn ngơ cái gì vậy chứ , ta hỏi ngươi , ngươi có thích Phỉ Nhi không?”
A Ngốc gật đầu trả lời :”thích a , Phỉ Nhi muội muội là một cô gái tốt”
Tịch Nhĩ liếc mắt nhìn Âu VĂn , đắc ý cười nói: “ngươi xem , hai đứa nhỏ đều đồng ý rồi đó , bên gia đình ta cũng không có phản đối.A Ngốc ,ta mang Phỉ Nhi giao cho ngươi , từ nay về sau , ngươi cần phải đối đãi với nàng cho thật tốt nghe không!”
Âu Văn nhíu mày , bây giờ là lúc A Ngốc tu luyện tới phần quan yếu , như thế nào lại kết hôn? Huống chi , vẫn còn nhiều chuyện mà A Ngốc phải đi làm , nhưng là Tịch Nhĩ một nhà luôn đối đãi với hai người thập phần chiếu cố , hắn thế nào lại cự tuyệt hảo ý của Tịch Nhĩ cho được .
Nhưng đang trong lúc Âu Văn lâm vào tình thế khó xử . đột ngột A Ngốc cuống quýt nói:”nhưng mà Tịch Nhĩ thúc thúc , việc này không thể a!”
Tịch Nhĩ trừng hai mắt hỏi:” như thế nào lại không được?”
A ngốc cúi đầu thì thào nói :” Ta đã có vị hôn thê rồi!”
Những lời này của hắn vừa nói ra , không chỉ riêng Tịch Nhĩ ngây ngốc , ngay cả Âu Văn cũng kinh hãi.Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng nghe qua , A Ngốc có một người hôn thê.
Vừa lúc Tịch Phỉ từ trong bếp đi ra , nghe được những lời A Ngốc nói , khay đồ ăn đựng cua từ trên tay nàng rơi ngay xuống đất , hai tròng mắt đỏ ửng , ươn ướt nhìn A Ngốc , một lúc sau , nghẹn giọng :”xú A Ngốc ( A Ngốc xấu xí) , ta hận ngươi !” ,rồi xoay người chạy về phòng mình,Nguyên lai , khi trước Tịch Phỉ nhớ lại hồi xưa A Ngốc vì cứu bọn họ mà suýt chết , lại bị ông nội trách phạt, một đoạn sau đó rất lâu , nàng đã không để ý đến bổn sự đó nữa.Nàng dần dần thích thân thể cao lớn cũng như tính tình chất phác của A Ngốc.Nên hôm nay khiến gia gia nàng thử Âu Văn , để Tịch Nhĩ tác chủ , hơn nữa chính bản thân nàng rất thích A Ngốc , bởi vậy nàng nghĩ đến vấn đề hôn sự , thành ra mới có màn như vầy .
Âu Văn kéo A Ngốc thở dài , thấp giọng nói :”huynh đệ , xin lỗi, A Ngốc quả thật từ nhỏ đã có hôn ước trong mình ,chứ không phải A Ngốc không phục đâu!” Nói đoạn kéo A Ngốc ngây ngốc rời khỏi Tịch gia.Tịch Nhĩ môn phen kinh ngạc , nhất thời ngồi ngây một chỗ , ngay cả tống tiễn cũng quên luôn mất , tùy ý để bọn họ rời khỏi.
Ra khỏi cửa ,Âu Văn thở phào nhẹ nhõm , nhìn A Ngốc thấp giọng nói :tên tiểu tử ngươi , từ lúc nào mà mà đã học cách nói dối rồi .Bất quá , nếu không có những lời nói đó , nhất định tên Tịch Nhĩ kia sẽ mang cháu gái hắn gả cho ngươi đó.A Ngốc , có phải thúc thúc quá tự tư cho bản thân không đây!”
A Ngốc lắc lắc cái đầu nói :”thúc thúc , như thế nào lại tự tư cho bản thân chứ ? A ngốc không giỏi giang gì , căn bản sẽ chiếu cố không tốt cho Phỉ nhi muội muội.Canh huống chi , A Ngốc không có nói dối , ta quả thật có một vị hôn thê.” .
Tại Âu Văn dồn dập hỏi han ,A Ngốc mang truyện xưa từ đầu tới cuồi thuật lại một lượt
(dzodzuyengood : nếu bạn nào không nhớ , mời đọc lại vìa chương đầu tiên nhé , )
Âu văn cười nói: “ nguyên văn là như vậy a! ta không từng nghĩ tới , tên sỏa tiểu tử ngươi lại có không ít người để ý tới .Bất quá không lại , nam tử hán đại trượng phu , trước tiên lo sự nghiêp làm trọng ,mới có thể thành gia lập thất , ngươi hiểu chưa? Ai – huyết hải thâm cừu của thúc thúc đặt hy vọng hết lên vai ngươi đó !”
A Ngốc đứng yên nói :”thúc thúc có cừu hận gì ? chả lẽ với thân công phu cuả ngài , không thể báo thù được sao?” .A Ngốc cũng biết , mặc dù đã đi theo Âu Văn học tập công phu được năm năm , nhưng nếu Âu Văn toàn lực xuẩ kích , nói một chiêu ngay bản thân mình cũng đỡ không được .Huống chi tại Mê Huyễn chi sâm , hắn từng khắc sâu tận óc lực lượng công kích của Âu Văn thật không thể chống đỡ lại a !
Mi Mắt Âu Văn lóe lên tia hàn mang “ bây giờ không phải lúc để ngươi biết đến chuyện này , cừu nhân của ta có lực lượng cường đại , căn bản ngươi không thể tưởn tượng nổi đâu , nếu ta không bị nhiễm phải kịch độc Vô Nhị thánh thủy , có lẽ còn có thể liều mạng , cho nên thể trạng ta bây giờ không còn hi vọng gì.Hài tử , tâm nguyện của ta tựu ký thác vào ngươi .”
Hai người vừa nói , vừa đi tới trước cửa nhà , săc mặt Âu Văn chợt biến đổi , một tay giữ chặt A Ngốc , nghiêm nghị hỏi : “ người nào!đi ra đi!”
Một âm thanh từ trong viện vang lên “ÂN , không hổ Minh Vương , cho dù chúng ta rất cẩn thận , vẫn bị ngươi phát hiện .Bóng người chợt lóe lên , 7 người toàn thân vận hắc y xuất hiện trước mặt Âu Văn và A Ngốc , trong tay bọn họ đều cầm một thanh trách kiếm .14 đôi mắt lóe ra hàn quang nhìn chằm chằm vào Âu Văn
A Ngốc trong lòng cả kinh , bởi vì hắn nhận ra , bởi 7 người này lúc trước đã từng đuổi giết Âu Văn ở Mê huyễn chi sâm.
Người ở giữa , trên ngực có gắn một khỏa khô lâu kim sắc , sáu người còn lại trên ngực chỉ có ngân sắc khô lâu có kích cỡ nhỏ hơn .
Âu Văn đảo hấp một ngụm lương khí ,”Phó hội trưởng , nguyên sát tổ!”
Người ở giữa hừ lên một tiếng , lạnh giọng nói :” nguyên lai , đệ nhất sát thủ vẫn còn nhận ra chúng ta.Ngươi cũng rất lợi hại , đã trúng phải Vô Nhị thánh thủy kịch độc , thế nhưng vẫn có thể kiên trì cho tới tận bây giờ.Mau theo ta trở về đi.Ngươi nên biết , cho dù không có trúng độc , ngươi cũng chưa chắc có thể cùng chúng ta cầm cự được đâu.Chúng ta đã tìm ngươi rất lâu a !”
Thàn sắc trong mắt Âu Văn lóe ra phức tạp , thật lâu sau , hắn liếc mắt sang A Ngốc thở dài nói : “ các ngươi quả lợi hại , như thế mà cũng có thể tìm được ta , ta có thể cùng các ngươi trở về
Nhưng mà đứa nhỏ này thì cái gì cũng đều không biết , các ngươi hãy buông tha cho hắn đi” .Tại giờ khắc này ,Âu Văn vạn niệm muốn bảo toàn tính mạng A Ngốc , hắn phi thường hiểu rõ thực lực của Nguyên sát tổ , huống chi đối phó với phó hội trưởng thật thái nan ( khó khăn).Tâm nguyện duy nhất của hắn bây giờ chính là bảo trụ được tính mạng A Ngốc .Cho nên tại đây , trước mặt đám sát thủ tâm ngoan thủ lạt , tình huống thế nào thật khó nói a!
Phó hội trưởng nhìn A Ngốc , lạnh lung nói : “Minh Vuơng , quy định của tổ chức ra ssao , ngươi thập phần hiểu rõ chứ !”
Âu Văn lạnh lung nói:”Phó hội trưởng không nên ép người quá đáng , tay hắn áp vào hướng ngực phải , sanh sanh đấu khí từ cơ thể dần dần phát ra.
Phó hội trưởng cười lạnh một tiếng đáp trả:” ngươi vẫn còn có thể xuất Minh Vương kiếm sao? Ta muốn mở mang kiến thức một chút xem thế nào “
Âu Văn quay đầu lại phía A Ngốc nói:”Ngươi chạy mau! Rời xa khỏi nơi này , hãy tìm về với sư phụ ngươi đi !”
A Ngốc kiên định nói:”không!thúc thúc , có chết chúng ta cũng phải chết một chỗ , ta tuyệt sẽ không rời bỏ ngài mà đi đâu!”
Âu Văn trong lòng dần khẩn trương , tâm tính của A Ngốc hắn thế nào mà lại không có hiểu chứ, đoạn cười to một tiếng nói:” tốt lắm , ngươi tại chỗ này nhìn thúc thúc giết đám súc sinh này như thế nào nhé !” tay trái chem. Ra , luồng sanh sanh đấu khí nhu hòa truyền vào cơ thể A Ngốc , đẩy A Ngốc ra ngoài , trong mắt hắn , hàn quang tăng vọt , sát khí tràn ngập toàn thân .Hắn hiểu được ,chỉ có liều mạng ,mới có một đường sinh cơ.Hướng Âu Văn làm trung tâm , tà ác chi khí đã 6 năm qua chưa từng một lần xuất hiện ,nay mênh mông lan tỏa , bao phủ lấy bảy người trước mặt .
Ánh mắt của phó hội trưởng toát lên vẻ kinh ngạc , tầm giọng nói :”Âu Văn ,ngươi liều chết phản kháng hay sao?Thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm , tốt , ta muốn khan xem , ngươi xuất ra được mấy chiêu đây .Lên!”Sauk hi phát ra mệnh lệnh ,sau gã trong nguyên sát tổ cầm trong tay 6 thanh trách kiếm như sau con độc xà , quỷ dị lao về hướng Âu Văn
Thật đáng tiếc,Âu văn không có mang theo kiếm , không còn cách nào khác , lấy thân thể tạo thành kiếm khí ,lao qua một bên , khinh phiêu phiêu lượn người như chiếc lá rụng . Nhưng những người mà hắn đối mặt lại là những sát thủ có cấp bậc cao nhất trong công hội .Mặc dù có thể đỡ được mặt trước , nhưng bả vai và sau lưng lốm đốm vài vết máu bị chem. .
Tà ác chi khí không ngừng cường đại xuất ra , bầu trời như them phảng phất âm u ,sau gã thành viên nguyên sát tổ không ngừng nối nhau công kích .Vết thương trên người Âu văn không ngừng tăng lên , trong chốc lát công phu , Âu văn đã biến thành một huyết nhân.Nếu không phải đại bộ phận tinh lực dụng để đối kháng tà ác chi khí , sợ rằng Âu Văn đã không chống nổi đến tận lúc này .
A Ngốc đứng ở một bên , lo lắng theo dõi , thân thể hướng tới nhóm tham chiến phóng tới , hữu quyền đột ngột chem. Ra ,một cổ bạch sắc đấu khí mênh mông phát ra , chàng hướng về một gã hắc ý trong đó kích tới.
Hắc y nhân cũng không có quay đầu lại , thanh trách kiếm trong tay hắn hướng về phía A Ngốc đâm tới ,đấu khí mà A Ngốc phát ra nhất thời vô hình biến mất.Trách kiếm phảng phất như độc xà ,hướng về vùng tiểu phúc của hắn đâm tới.A ngốc căn bản không thể né tránh , nhìn kiếm phóng tới bên người.A ngốc thế nào lại hiểu được ,bây giờ những người đối diện đối với hắn chênh lệch cỡ nào , nhưng lúc này đã muộn .Hắn nhắm mắt chờ đợi cái chết đến ,thì đột nhiên Âu Văn xuất hiện che chắn trước người hắn , nhất thời xuất cước đá văng thanh trách kiếm sanh một bên , nhưng vẫn để lại trên phần eo A Ngốc một vệt máu. Âu Văn cũng vì nỗ lực bảo vệ A Ngốc , nên lãnh ngay một đường kiếm xuyên thủng vai trái.Âu Văn quát to lên một tiếng , tà ác chi khí chợt phát , một tia quang ảnh u lam toát ra , sáu gã sát thủ đồng thời bị kiềm hãm , lợi dụng cơ hội này ,Âu Văn tung một cước đá văng A Ngốc ra ngoài vòng chiến , thét lớn:” đừng có xông vào đây , hãy ở ngoài đợi ta!”
Không khí chung quanh tràn ngập tà khí , dĩ biến thành hắc sắc .Y Phục màu trắng trên cơ thể Âu Văn nhuộm một màu đỏ huyết.Luồng hắc sắc phảng phất trong không khí như ác quỷ , Âu Văn thê lương hô lớn :” các ngươi tưởng rằng , nguyên sát tổ có thể quật khởi ( vùng dậy) sao?.Tại Minh Vương ta trong mắt , các ngươi chỉ là một lũ súc sinh , một lũ chó cắn càn mà thôi.Ta sẽ cho các ngươi mở to mắt mà xem , tử vong chi lực chân chính là thế nào –‘Minh vương nhất thiểm thiên địa động –‘ Luồng quang mang u lam phảng phất như từ địa ngụ trỗi dậy xuất ra khỏi lồng ngực Âu Văn, không khí xung quanh trong nháy mắt bị tiến nhập vào vòng u lam quang mang tà khí .Một tiếng thét thảm thiết vang lên ,một gã sát thủ nguyên sát tổ ngã xuống , trên mi tâm của hắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ , thân hắn khô teo đi.Động tác của Âu Văn cũng không có đình chỉ lại , thân ảnh đã trở nên mơ hồ , u lam quang mang lóe sáng ‘minh vương tái thiểm quỷ thần kinh’ , lam sắc quang mang hóa thành đạo quang ảnh , rồi thêm 2 tiếng kêu thảm thiết , 2 gã sát thủ lảo đảo gục ngay tại chỗ.Từ luồng u lam chi quang xuất ra tiếng kêu khoan khoái , hấp thụ lấy máu huyết của 2 gã đó , quang mang sau đó them một cường đại phóng xuất .
“đại ca!ngươi đã tới,hôm nay chúng ta phải uống thật say mới thôi”
Âu Văn haha cười nói:”ta há sợ ngươi sao,lúc trước kia uống rượu , ngươi chẳng phải cam bái hạ phong hay sao ?!thế còn Tịch Trung, Tịch Phát,Tịch Bạch, sao không thấy 3 người bọn họ đâu !”
Tịch Nhĩ cười nói:”hôm nay thời tiết tốt ,bọn họ cùng với vợ ra ngoài đánh cá rồi , sợ rằng trời tối mới trở về được.Phỉ Phỉ , mang cua và rau lên đi!”
“Vânng!”Tịch Phỉ dạ lên một tiếng , cùng với đệ đệ Tịch Phong chạy đến phòng bếp bưng thức ăn ra.
Tịch Nhĩ nói:”đại ca! Phỉ Nhi của chúng ta ngày càng nấu ăn khéo tay , mụ mụ của nàng bây giờ nhàn rồi , thức ăn trong nhà bây giờ toàn do một tay nàng đảm nhiệm thôi!”
Âu Văn gật đầu trả lời:”tiểu nha đầu đã lớn thật rồi , mai sau ai cưới được nàng là có phúc phận lớn đấy!”
Tịch NHĩ thần thần bí bí ghé sát bên người Âu Văn nói:”đại ca, ta hôm nay gọi ngươi lại , chính bởi thương lượng về hôn sự của Phỉ nhi đấy. A! Ngươi có thể làm mai cho Phỉ nhi không đây!”
ÂU Văn ngạc nhiên nói :”ta lại thế nào chứ , ngươi đã chấm được đứa nhỏ nào chưa?”
Tịch Nhĩ liếc mắt tới A Ngốc nói:”A Ngốc đứa nhỏ này , ta đã khán từ nhỏ tới lớn , thuần phác thiện lương ,ở thôn này thì tuổi của tiểu tử cũng phù hợp , chỉ có thể mang A Ngốc gả cho Phỉ Nhi ta mới thái yên tâm mà thôi a! đại ca,thế nào , chúng ta mang Phỉ Nhi gá cho A Ngốc , hắn quá tiện nghi rồi còn gì nữa , ha ha ha!”
(dịch giả : nếu phải mình thì …. Hề hề)
ÂU Văn trong lòng cả kinh , nhìn trân trân vào A Ngốc nói:”huynh đệ , bối phận bọn chúng bất đồng,hơn nữa 2 đứa chúng nó tuổi còn nhỏ , thêm vài năm nữa mới nói chuyện này đi ha!”
Tịch NHĩ aa cười nói:” chúng ta là trưởng bối của bọn chúng nó , nói về chuyện này cũng có sao đâu ,ai dám nói gì nào.Hai người chúng nó , một người đã 18 , một người 16 , cũng không còn nhỏ nữa.Thế nào , Phỉ Nhi của chúng ta không xứng với tên tiểu tử ngốc này hay sao? ,A Ngốc , ngươi nói, ngươi có thích Phỉ Nhi hay không?”
Trong đầu A Ngốc lúc này đang hiện ra hình ảnh dung mạo của nha đầu lúc trước
“A ngốc ca ,chờ ta lớn lên , từ nay về sau , ta sẽ gả cho ngươi , được không?”
“từ bây giờ trở đi , nha đầu ta chính là hôn thê của ngươi ,từ nay trở về sau ,ngươi cần phải đối đãi tốt với ta đấy nhé!”
Tư niệm của nha đầu này tràn ngập trong lòng A Ngốc , cho đến khi Tịch Nhĩ ho lên vài tiếng , hắn mới hồi phục lại tinh thần, “A !!Tịch Nhĩ thúc thúc , ngài nói cái gì?”
Tịch Nhĩ tịnh không có tức giận nói:” tiểu tử nhà ngươi , ngẩn ngơ cái gì vậy chứ , ta hỏi ngươi , ngươi có thích Phỉ Nhi không?”
A Ngốc gật đầu trả lời :”thích a , Phỉ Nhi muội muội là một cô gái tốt”
Tịch Nhĩ liếc mắt nhìn Âu VĂn , đắc ý cười nói: “ngươi xem , hai đứa nhỏ đều đồng ý rồi đó , bên gia đình ta cũng không có phản đối.A Ngốc ,ta mang Phỉ Nhi giao cho ngươi , từ nay về sau , ngươi cần phải đối đãi với nàng cho thật tốt nghe không!”
Âu Văn nhíu mày , bây giờ là lúc A Ngốc tu luyện tới phần quan yếu , như thế nào lại kết hôn? Huống chi , vẫn còn nhiều chuyện mà A Ngốc phải đi làm , nhưng là Tịch Nhĩ một nhà luôn đối đãi với hai người thập phần chiếu cố , hắn thế nào lại cự tuyệt hảo ý của Tịch Nhĩ cho được .
Nhưng đang trong lúc Âu Văn lâm vào tình thế khó xử . đột ngột A Ngốc cuống quýt nói:”nhưng mà Tịch Nhĩ thúc thúc , việc này không thể a!”
Tịch Nhĩ trừng hai mắt hỏi:” như thế nào lại không được?”
A ngốc cúi đầu thì thào nói :” Ta đã có vị hôn thê rồi!”
Những lời này của hắn vừa nói ra , không chỉ riêng Tịch Nhĩ ngây ngốc , ngay cả Âu Văn cũng kinh hãi.Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng nghe qua , A Ngốc có một người hôn thê.
Vừa lúc Tịch Phỉ từ trong bếp đi ra , nghe được những lời A Ngốc nói , khay đồ ăn đựng cua từ trên tay nàng rơi ngay xuống đất , hai tròng mắt đỏ ửng , ươn ướt nhìn A Ngốc , một lúc sau , nghẹn giọng :”xú A Ngốc ( A Ngốc xấu xí) , ta hận ngươi !” ,rồi xoay người chạy về phòng mình,Nguyên lai , khi trước Tịch Phỉ nhớ lại hồi xưa A Ngốc vì cứu bọn họ mà suýt chết , lại bị ông nội trách phạt, một đoạn sau đó rất lâu , nàng đã không để ý đến bổn sự đó nữa.Nàng dần dần thích thân thể cao lớn cũng như tính tình chất phác của A Ngốc.Nên hôm nay khiến gia gia nàng thử Âu Văn , để Tịch Nhĩ tác chủ , hơn nữa chính bản thân nàng rất thích A Ngốc , bởi vậy nàng nghĩ đến vấn đề hôn sự , thành ra mới có màn như vầy .
Âu Văn kéo A Ngốc thở dài , thấp giọng nói :”huynh đệ , xin lỗi, A Ngốc quả thật từ nhỏ đã có hôn ước trong mình ,chứ không phải A Ngốc không phục đâu!” Nói đoạn kéo A Ngốc ngây ngốc rời khỏi Tịch gia.Tịch Nhĩ môn phen kinh ngạc , nhất thời ngồi ngây một chỗ , ngay cả tống tiễn cũng quên luôn mất , tùy ý để bọn họ rời khỏi.
Ra khỏi cửa ,Âu Văn thở phào nhẹ nhõm , nhìn A Ngốc thấp giọng nói :tên tiểu tử ngươi , từ lúc nào mà mà đã học cách nói dối rồi .Bất quá , nếu không có những lời nói đó , nhất định tên Tịch Nhĩ kia sẽ mang cháu gái hắn gả cho ngươi đó.A Ngốc , có phải thúc thúc quá tự tư cho bản thân không đây!”
A Ngốc lắc lắc cái đầu nói :”thúc thúc , như thế nào lại tự tư cho bản thân chứ ? A ngốc không giỏi giang gì , căn bản sẽ chiếu cố không tốt cho Phỉ nhi muội muội.Canh huống chi , A Ngốc không có nói dối , ta quả thật có một vị hôn thê.” .
Tại Âu Văn dồn dập hỏi han ,A Ngốc mang truyện xưa từ đầu tới cuồi thuật lại một lượt
(dzodzuyengood : nếu bạn nào không nhớ , mời đọc lại vìa chương đầu tiên nhé , )
Âu văn cười nói: “ nguyên văn là như vậy a! ta không từng nghĩ tới , tên sỏa tiểu tử ngươi lại có không ít người để ý tới .Bất quá không lại , nam tử hán đại trượng phu , trước tiên lo sự nghiêp làm trọng ,mới có thể thành gia lập thất , ngươi hiểu chưa? Ai – huyết hải thâm cừu của thúc thúc đặt hy vọng hết lên vai ngươi đó !”
A Ngốc đứng yên nói :”thúc thúc có cừu hận gì ? chả lẽ với thân công phu cuả ngài , không thể báo thù được sao?” .A Ngốc cũng biết , mặc dù đã đi theo Âu Văn học tập công phu được năm năm , nhưng nếu Âu Văn toàn lực xuẩ kích , nói một chiêu ngay bản thân mình cũng đỡ không được .Huống chi tại Mê Huyễn chi sâm , hắn từng khắc sâu tận óc lực lượng công kích của Âu Văn thật không thể chống đỡ lại a !
Mi Mắt Âu Văn lóe lên tia hàn mang “ bây giờ không phải lúc để ngươi biết đến chuyện này , cừu nhân của ta có lực lượng cường đại , căn bản ngươi không thể tưởn tượng nổi đâu , nếu ta không bị nhiễm phải kịch độc Vô Nhị thánh thủy , có lẽ còn có thể liều mạng , cho nên thể trạng ta bây giờ không còn hi vọng gì.Hài tử , tâm nguyện của ta tựu ký thác vào ngươi .”
Hai người vừa nói , vừa đi tới trước cửa nhà , săc mặt Âu Văn chợt biến đổi , một tay giữ chặt A Ngốc , nghiêm nghị hỏi : “ người nào!đi ra đi!”
Một âm thanh từ trong viện vang lên “ÂN , không hổ Minh Vương , cho dù chúng ta rất cẩn thận , vẫn bị ngươi phát hiện .Bóng người chợt lóe lên , 7 người toàn thân vận hắc y xuất hiện trước mặt Âu Văn và A Ngốc , trong tay bọn họ đều cầm một thanh trách kiếm .14 đôi mắt lóe ra hàn quang nhìn chằm chằm vào Âu Văn
A Ngốc trong lòng cả kinh , bởi vì hắn nhận ra , bởi 7 người này lúc trước đã từng đuổi giết Âu Văn ở Mê huyễn chi sâm.
Người ở giữa , trên ngực có gắn một khỏa khô lâu kim sắc , sáu người còn lại trên ngực chỉ có ngân sắc khô lâu có kích cỡ nhỏ hơn .
Âu Văn đảo hấp một ngụm lương khí ,”Phó hội trưởng , nguyên sát tổ!”
Người ở giữa hừ lên một tiếng , lạnh giọng nói :” nguyên lai , đệ nhất sát thủ vẫn còn nhận ra chúng ta.Ngươi cũng rất lợi hại , đã trúng phải Vô Nhị thánh thủy kịch độc , thế nhưng vẫn có thể kiên trì cho tới tận bây giờ.Mau theo ta trở về đi.Ngươi nên biết , cho dù không có trúng độc , ngươi cũng chưa chắc có thể cùng chúng ta cầm cự được đâu.Chúng ta đã tìm ngươi rất lâu a !”
Thàn sắc trong mắt Âu Văn lóe ra phức tạp , thật lâu sau , hắn liếc mắt sang A Ngốc thở dài nói : “ các ngươi quả lợi hại , như thế mà cũng có thể tìm được ta , ta có thể cùng các ngươi trở về
Nhưng mà đứa nhỏ này thì cái gì cũng đều không biết , các ngươi hãy buông tha cho hắn đi” .Tại giờ khắc này ,Âu Văn vạn niệm muốn bảo toàn tính mạng A Ngốc , hắn phi thường hiểu rõ thực lực của Nguyên sát tổ , huống chi đối phó với phó hội trưởng thật thái nan ( khó khăn).Tâm nguyện duy nhất của hắn bây giờ chính là bảo trụ được tính mạng A Ngốc .Cho nên tại đây , trước mặt đám sát thủ tâm ngoan thủ lạt , tình huống thế nào thật khó nói a!
Phó hội trưởng nhìn A Ngốc , lạnh lung nói : “Minh Vuơng , quy định của tổ chức ra ssao , ngươi thập phần hiểu rõ chứ !”
Âu Văn lạnh lung nói:”Phó hội trưởng không nên ép người quá đáng , tay hắn áp vào hướng ngực phải , sanh sanh đấu khí từ cơ thể dần dần phát ra.
Phó hội trưởng cười lạnh một tiếng đáp trả:” ngươi vẫn còn có thể xuất Minh Vương kiếm sao? Ta muốn mở mang kiến thức một chút xem thế nào “
Âu Văn quay đầu lại phía A Ngốc nói:”Ngươi chạy mau! Rời xa khỏi nơi này , hãy tìm về với sư phụ ngươi đi !”
A Ngốc kiên định nói:”không!thúc thúc , có chết chúng ta cũng phải chết một chỗ , ta tuyệt sẽ không rời bỏ ngài mà đi đâu!”
Âu Văn trong lòng dần khẩn trương , tâm tính của A Ngốc hắn thế nào mà lại không có hiểu chứ, đoạn cười to một tiếng nói:” tốt lắm , ngươi tại chỗ này nhìn thúc thúc giết đám súc sinh này như thế nào nhé !” tay trái chem. Ra , luồng sanh sanh đấu khí nhu hòa truyền vào cơ thể A Ngốc , đẩy A Ngốc ra ngoài , trong mắt hắn , hàn quang tăng vọt , sát khí tràn ngập toàn thân .Hắn hiểu được ,chỉ có liều mạng ,mới có một đường sinh cơ.Hướng Âu Văn làm trung tâm , tà ác chi khí đã 6 năm qua chưa từng một lần xuất hiện ,nay mênh mông lan tỏa , bao phủ lấy bảy người trước mặt .
Ánh mắt của phó hội trưởng toát lên vẻ kinh ngạc , tầm giọng nói :”Âu Văn ,ngươi liều chết phản kháng hay sao?Thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm , tốt , ta muốn khan xem , ngươi xuất ra được mấy chiêu đây .Lên!”Sauk hi phát ra mệnh lệnh ,sau gã trong nguyên sát tổ cầm trong tay 6 thanh trách kiếm như sau con độc xà , quỷ dị lao về hướng Âu Văn
Thật đáng tiếc,Âu văn không có mang theo kiếm , không còn cách nào khác , lấy thân thể tạo thành kiếm khí ,lao qua một bên , khinh phiêu phiêu lượn người như chiếc lá rụng . Nhưng những người mà hắn đối mặt lại là những sát thủ có cấp bậc cao nhất trong công hội .Mặc dù có thể đỡ được mặt trước , nhưng bả vai và sau lưng lốm đốm vài vết máu bị chem. .
Tà ác chi khí không ngừng cường đại xuất ra , bầu trời như them phảng phất âm u ,sau gã thành viên nguyên sát tổ không ngừng nối nhau công kích .Vết thương trên người Âu văn không ngừng tăng lên , trong chốc lát công phu , Âu văn đã biến thành một huyết nhân.Nếu không phải đại bộ phận tinh lực dụng để đối kháng tà ác chi khí , sợ rằng Âu Văn đã không chống nổi đến tận lúc này .
A Ngốc đứng ở một bên , lo lắng theo dõi , thân thể hướng tới nhóm tham chiến phóng tới , hữu quyền đột ngột chem. Ra ,một cổ bạch sắc đấu khí mênh mông phát ra , chàng hướng về một gã hắc ý trong đó kích tới.
Hắc y nhân cũng không có quay đầu lại , thanh trách kiếm trong tay hắn hướng về phía A Ngốc đâm tới ,đấu khí mà A Ngốc phát ra nhất thời vô hình biến mất.Trách kiếm phảng phất như độc xà ,hướng về vùng tiểu phúc của hắn đâm tới.A ngốc căn bản không thể né tránh , nhìn kiếm phóng tới bên người.A ngốc thế nào lại hiểu được ,bây giờ những người đối diện đối với hắn chênh lệch cỡ nào , nhưng lúc này đã muộn .Hắn nhắm mắt chờ đợi cái chết đến ,thì đột nhiên Âu Văn xuất hiện che chắn trước người hắn , nhất thời xuất cước đá văng thanh trách kiếm sanh một bên , nhưng vẫn để lại trên phần eo A Ngốc một vệt máu. Âu Văn cũng vì nỗ lực bảo vệ A Ngốc , nên lãnh ngay một đường kiếm xuyên thủng vai trái.Âu Văn quát to lên một tiếng , tà ác chi khí chợt phát , một tia quang ảnh u lam toát ra , sáu gã sát thủ đồng thời bị kiềm hãm , lợi dụng cơ hội này ,Âu Văn tung một cước đá văng A Ngốc ra ngoài vòng chiến , thét lớn:” đừng có xông vào đây , hãy ở ngoài đợi ta!”
Không khí chung quanh tràn ngập tà khí , dĩ biến thành hắc sắc .Y Phục màu trắng trên cơ thể Âu Văn nhuộm một màu đỏ huyết.Luồng hắc sắc phảng phất trong không khí như ác quỷ , Âu Văn thê lương hô lớn :” các ngươi tưởng rằng , nguyên sát tổ có thể quật khởi ( vùng dậy) sao?.Tại Minh Vương ta trong mắt , các ngươi chỉ là một lũ súc sinh , một lũ chó cắn càn mà thôi.Ta sẽ cho các ngươi mở to mắt mà xem , tử vong chi lực chân chính là thế nào –‘Minh vương nhất thiểm thiên địa động –‘ Luồng quang mang u lam phảng phất như từ địa ngụ trỗi dậy xuất ra khỏi lồng ngực Âu Văn, không khí xung quanh trong nháy mắt bị tiến nhập vào vòng u lam quang mang tà khí .Một tiếng thét thảm thiết vang lên ,một gã sát thủ nguyên sát tổ ngã xuống , trên mi tâm của hắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ , thân hắn khô teo đi.Động tác của Âu Văn cũng không có đình chỉ lại , thân ảnh đã trở nên mơ hồ , u lam quang mang lóe sáng ‘minh vương tái thiểm quỷ thần kinh’ , lam sắc quang mang hóa thành đạo quang ảnh , rồi thêm 2 tiếng kêu thảm thiết , 2 gã sát thủ lảo đảo gục ngay tại chỗ.Từ luồng u lam chi quang xuất ra tiếng kêu khoan khoái , hấp thụ lấy máu huyết của 2 gã đó , quang mang sau đó them một cường đại phóng xuất .
/88
|