Thiên Kim Trở Về

Chương 237: Ra sức đánh chó xuống nước

/261


Năm trước biểu hiện của giám đốc Lưu đã để lại ấn tượng rất xấu trong lòng các cổ đông cho nên bây giờ vừa thấy ông ta đi vào, các cổ đông đều không hẹn mà cùng nhăn mày. Có một số người còn tỏ rõ vẻ chán ghét.

Một cổ đông nhớ đến sự thua lỗ của phòng tài chính, không khỏi nhìn Cố Trường Khanh hỏi:

– Cô Cố, chuyện theo lời cô nói có phải là liên quan đến việc phòng tài chính bị thua lỗ không?

Cố Trường Khanh liếc nhìn Khổng Khánh Tường ngồi ở vị trí chủ tọa, lạnh lùng nói:

– Không sai, tôi nhắc đến chính là chuyện này, về phần tình hình cụ thể thì vẫn phải mời giám đốc Lưu nói cho rõ.

Nói xong liền nhìn về phía giám đốc Lưu, nói:

– Giám đốc Lưu, giờ ông đem tất cả chuyện ông biết nói cho mọi người, chỉ cần lời ông nói đều là sự thật, tôi tin mọi người sẽ cho ông cơ hội để lập công chuộc tội.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía giám đốc Lưu ở trên bục.

Giám đốc Lưu hơi hơi ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua Khổng Khánh Tường một cái, Khổng Khánh Tường hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, mắt hơi đỏ lên, trong ánh mắt chứa đựng vô số ý cảnh cáo và uy hiếp khiến người ta không rét mà run.

Lòng giám đốc Lưu run lên, vội quay sang, lại nhìn qua Cố Trường Khanh một cái, Cố Trường Khanh nhìn ông ta với ý cổ vũ như đang nói rằng, mọi chuyện chỉ cần làm theo kế hoạch là được, điều cô đã đồng ý thì nhất định cô sẽ làm. Lòng giám đốc Lưu thoáng an tâm hơn, ông ta biết giờ trong Cố thị, thế lực của Cố Trường Khanh càng lúc càng lớn, cổ phần trong tay càng ngày càng nhiều. Nghe nói ngay cả đại cổ đông gia tộc Sterling mới vào công ty cũng có mấy phần kính trọng cô, cô thay thế vị trí Khổng Khánh Tường là chuyện sớm muộn mà thôi.

Một khi đã thế, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc thì đều biết nên lựa chọn thế nào.

Nghĩ vậy, giám đốc Lưu hít một hơi thật sâu, hắng hắng giọng, đem chuyện Khổng Khánh Tường thao túng, điều động nguồn tài chính cho hạng mục khác của công ty đi chơi Euro, kết quả đồng Euro bị sụt giá, thua lỗ không ít tiền. Khổng Khánh Tường lại bắt ông ta gian lận bề ngoài để che giấu số tiền thua lỗ này, toàn bộ đều khai sạch.

Khổng Khánh Tường giận đến xanh mặt, đứng phắt dậy, chỉ vào giám đốc Lưu hét lớn:

– Lưu Cường, ăn có thể ăn bừa nhưng nói không được nói lung tung, rốt cuộc ông bị ai sai khiến mà nói xấu tôi như vậy, chuyện đó tôi không làm sao lại đổ lên đầu tôi? Ông có chứng cứ gì? Nếu ông không có bằng chứng thì đừng ngậm máu phun người.

Các cổ đông nghe giám đốc Lưu nói xong, ban đầu cũng vô cùng tức giận nhưng thấy phản ứng của Khổng Khánh Tường thì cũng thấy ông ta nói có lý, chuyện quan trọng, không thể vì giám đốc Lưu nói gì thì là thế được. Nếu là thực sự bị người khác sai khiến thì chẳng phải Khổng Khánh Tường bị oan uổng rồi sao?

Một cổ đông hỏi:

– Giám đốc Lưu, ông có chứng cứ gì không?

Khổng Khánh Tường đập bàn như thể bị oan uổng vô cùng:

– Ông đem chứng cứ ra đây mới có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục, nếu không, ông chính là bị người sai khiến đến hãm hại tôi…

Nói tới đây, Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh ở bên:

– Nếu chuyện thực sự là như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!

Ông ta không biết giám đốc Lưu có thể lấy ra chứng cứ gì, chuyện đều là do Lưu Cường làm, ông ta chẳng qua chỉ là cho chỉ thị chứ chẳng tham dự gì cả, không thể lưu lại dấu vết gì cả. Ông ta kết luận được là giám đốc Lưu chắc chắn sẽ không lấy ra được chứng cứ!

Nếu giám đốc Lưu thực sự không lấy ra được chứng cứ thì hôm nay ông ta sẽ nhân cơ hội này để chứng thực tội vu khống của Cố Trường Khanh.

Ông ta nhìn về phía Cố Trường Khanh, giờ khắc này thực sự hận không thể khiến Cố Trường Khanh biến mất ngay tức khắc.

Nhưng Cố Trường Khanh lại nhìn ông ta mà cười lạnh lùng, trong nụ cười có sự quái dị không nói nên lời khiến Khổng Khánh Tường rùng mình.

Bên kia, giám đốc Lưu im lặng hồi lâu, sự im lặng của ông ta khiến các cổ đông nhìn nhau ngơ ngác, cũng khiến Khổng Khánh Tường dần yên lòng.

Quả như định liệu của ông ta, trên tay bọn họ không hề có chứng cứ gì…

Khổng Khánh Tường không khỏi thở dài một hơi, nhìn giám đốc Lưu nói:

– Giám đốc Lưu, ông không nói được một lời, xem ra là không tìm được chứng cứ gì! Tôi tin ông tuyệt đối không có lòng muốn hãm hại tôi, có phải là có người sai khiến…

Còn chưa nói hết câu, giám đốc Lưu bỗng nhiên nói:

– Tôi có chứng cứ!

Nói xong, ông ta lấy trong lòng ra một chiếc máy ghi âm mini, tiến lên hai bước, mở máy ghi âm rồi đặt trên bàn họp.

Chỉ chốc lát sau, máy ghi âm truyền ra giọng nói của giám đốc Lưu: “Chủ tịch, ông cũng không thể mặc kệ tôi được, tôi đều làm theo sự sai bảo của ông, đem số cổ phiếu tài chính này đi chơi Euro, giờ thua lỗ ông lại bảo tôi gian lận số tiền thua lỗ này, giờ mọi người đều chê cười tôi, công việc này của tôi cũng khó mà giữ được! Chủ tịch, khó khăn lắm tôi mới lấy được cổ phiếu có thời hạn kia, ông giúp tôi đi, đừng để tôi múc nước bằng giỏ trúc, mọi thứ chỉ là công dã tràng!”

Sau đó là giọng nói của Khổng Khánh Tường, tuy rằng rất mất kiên nhẫn nhưng mọi người đều hiểu rõ, quả thật chính là giọng nói của Khổng Khánh Tường.

Ông ta nói: “Ông hoảng cái gì? Ổn định một chút đi, chỉ cần một ngày tôi còn ở đây, ai dám động vào ông!”

Người Khổng Khánh Tường lảo đảo, ngã phịch xuống ghế, mặt trắng bệch! Ông ta nhớ lại, đây là lúc trước, giám đốc Lưu tìm ông ta nói chuyện. Lúc ấy ông ta vì thua lỗ chứng khoán mà phiền muộn, giám đốc Lưu nhằng nhẵng bám theo, ông ta ứng phó qua loa vài câu, chỉ muốn đuổi giám đốc Lưu đi, không ngờ đây lại là một cái bẫy! Thì ra từ lúc đó, Cố Trường Khanh đã sắp đặt tất cả rồi.

Cố Trường Khanh nhìn gương mặt trắng bệch của ông ta, hừ lạnh một tiếng, nếu không chuẩn bị chu đáo thì sao cô có thể đi nước cờ này? Cô cứng rắn bắt giám đốc Lưu ghi âm được đoạn đối thoại này, vì để cho ông ta không thể nào chống chế được!

Các cổ đông nghe xong, ánh mắt đều đổ dồn về phía Khổng Khánh Tường, trong ánh mắt đều hiện rõ sự phẫn nộ và khó tin, không ngờ người bọn họ luôn tín nhiệm lại làm ra những chuyện như vậy.

– Chủ tịch Khổng, ông giải thích sao về chuyện này? Mười triệu, chỉ vì lòng tham của ông mà khiến cho công ty tổn thất mất 10 triệu!

Một cổ đông kích động vỗ bàn, lớn tiếng nói.

Khổng Khánh Tường nhìn về phía các cổ đông đang phẫn nộ, người lạnh run, nhất thời không biết nên nói gì. Ông ta đã từng nói những lời này, đoạn ghi âm đó không phải là giả, giờ khoa học kĩ thuật phát triển, dù có nghi ngờ tính chân thật của đoạn băng ghi âm thì cũng là vô dụng! Nhất thời, ông ta thực sự không biết nên giải thích thế nào!

Bàn tay ông ta đặt trên bàn, không kìm được mà phát run.

Hoàng Thao lại ra sức đánh chó xuống nước:

– Lúc ấy tôi đã thấy lạ, giám đốc Lưu cũng coi như là người có kinh nghiệm dày dặn, sao lúc ấy có thể giống kẻ ngu ngơ mới vào nghề như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này… Đây là nhờ đồng Euro sụt giá mới tạo sơ hở để chúng tôi phát hiện. Lúc trước chỉ sợ chủ tịch Khổng cũng từng dùng thủ đoạn thế này kiếm không ít lợi lộc, chỉ là chúng tôi không phát hiện mà thôi.

Hoàng Thao cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:

– Bàn tính của chủ tịch Khổng cũng thật vang, dùng tiền của chúng tôi đến làm dày ví cho ông. Buôn bán lời lãi đều về túi ông, thua lỗ chúng tôi bù, khó trách cứ mỗi năm chủ tịch Khổng lại giàu thêm mấy phần. Thật sự là bội phục, quá bội phục!

Ngôn ngữ chanh chua, gần như là khiến Khổng Khánh Tường không ngồi vững nổi.

Hoàng Thao trầm mặt lại:

– Người như vậy lại trở thành người nắm quyền cao nhất Cố thị, quả thực khiến cho các cổ đông và các viên chức của công ty cảm thấy nhục nhã! Tôi đề nghị Hội đồng quản trị khởi kiện vụ việc này! Có một số người nên được dạy dỗ cho cẩn thận!

Khởi tố?! Tim Khổng Khánh Tường đập loạn, thiếu chút nữa hét lớn. Ông ta nhìn về phía Hoàng Thao, ánh mắt như đao sắc như muốn lăng trì Hoàng Thao. Hoàng Thao đâu có sợ ông ta, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Khổng Khánh Tường.

Dù sao cũng là cha mình, Cố Trường Khanh khó mà mở mồm ra nói câu kiện, cô ngồi đó tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn Khổng Khánh Tường chăm chú khiến Khổng Khánh Tường muốn bỏ qua cũng không được. Ông ta vô cùng giận dữ nhưng cũng biết thời khắc này lấy lòng còn không kịp, sao có thể nổi cáu được.

Mà ở giữa, Brian vẫn giữ im lặng, chỉ cẩn thận nghe phiên dịch thuật lại từng câu, ánh mắt thản nhiên đảo qua thần thái từng người.

– Chủ tịch Khổng, nếu ông không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ sợ chúng tôi đành phải làm như lời cổ đông Hoàng, đưa mọi chuyện ra tòa án! Ông gây tổn thất lớn như vậy, đừng có nghĩ cứ thế là xong chứ!

Một cổ đông khác thở phì phì nói.

Các cổ đông khác cũng phụ họa theo đuôi.

10 triệu, số tiền lớn như vậy ai có thể cho qua chứ. Nghĩ tới việc Khổng Khánh Tường vẫn luôn lấy tiền của bọn họ để mưu lợi cho bản thân, lãi thì vào túi ông ta, lỗ thì bọn họ bù tiền, sao chứ? Nghĩ bọn họ coi tiền là rác sao!

Chuyện này sao có thể dễ dàng cho qua được!

Khổng Khánh Tường ngồi trên vị trí cao như vậy suốt bao năm, ở Cố thị tiếng nói của ông ta luôn có giá trị nhất, cho đến giờ vẫn là ông ta nói đông mọi người nhìn đông, ông ta nói tây mọi người đi qua tây, chưa từng bị ai chỉ trích thẳng mặt như vậy.

Mặt Khổng Khánh Tường nóng rát, thở cũng không thở nổi, đầu óc choáng váng từng cơn, sắc mặt khó coi vô cùng. Tuy rằng ông ta tức giận đến muốn giết người nhưng suy nghĩ vì đại cục, ông ta vẫn ép mình phải nuốt cơn giận này lại.

Ông ta tỏ vẻ áy náy, thở dài nói:

– Tôi biết lần này tôi làm không thỏa đáng, tôi cũng là nhất thời hồ đồ nên mới làm chuyện này nhưng xin mọi người nhất định phải tin tưởng, tôi thực sự chỉ làm đúng một lần này, ngoài lần này ra không hề có gì khác. Không tin mọi người có thể hỏi giám đốc Lưu đi, xem ông ta còn lấy được chứng cứ nào khác không?

Giám đốc Lưu không lên tiếng. Mọi người nhìn giám đốc Lưu một cái rồi lại nhìn qua phía Khổng Khánh Tường.

Khổng Khánh Tường như vô cùng sám hối:

– Tôi biết hành vi của tôi có bị mọi người khởi tố cũng không sai, tôi không hề oán hận. Nhưng mọi người nghĩ mà xem, cổ phiếu của Cố thị vừa mới ổn định, nếu giờ lại có chuyện kiện cáo thì đó chính là đòn đả kích nặng nề vào Cố thị vừa được vực dậy. Không phải tôi nói cho bản thân mình, tôi nói đều là sự thật, tin rằng mọi người cũng có thể hiểu. Lại nói lại, tôi ở Cố thị nhiều năm như vậy, vẫn luôn tận tâm hết sức, tin chắc mọi người cũng đều rõ, cho nên xin mọi người nể tình tôi cố sức bao năm cho Cố thị, đừng làm lớn chuyện này!

Lời Khổng Khánh Tường nói không phải là không có đạo lý, các cổ đông lo lắng đến tình hình thực tế của Cố thị, cũng hiểu bây giờ lại xuất hiện tin xấu về Cố thị thì chỉ sợ sẽ khiến công ty bị thiệt nhiều hơn lợi. Mọi người nhìn nhau, châu đầu ghé tai một hồi. Vừa nhìn Khổng Khánh Tường lắc đầu vừa thương nghị nên xử lý việc này ra sao.

Trong lúc này, Khổng Khánh Tường vẫn tỏ vẻ hối lỗi khiến sự phẫn nộ trong lòng bọn họ dần bình ổn lại.

Một lát sau, một cổ đông nói ra kết quả bàn bạc của mọi người:

– Chủ tịch Khổng, lời ông nói cũng có đạo lý. Như vậy đi, tố tụng thì miễn nhưng vì hành vi này của ông khiến công ty chịu tổn thất, nhất định ông phải bồi thường, 10 triệu này ông phải bù lại!

10 triệu!

Khổng Khánh Tường nheo mắt, lòng hoảng loạn.

10 triệu…

Hai tay ông ta nắm chặt, cơ bắp cả người căng lên đến phát đau.

Nhưng ông ta còn có cách nào, không nôn số tiền này ra, các cổ đông tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nếu muốn kéo lên tòa án, nhân chứng vật chứng đầy đủ, đến lúc đó chẳng những ông ta phải bồi thường mà còn có thể bị ngồi tù! Ngồi tù mấy năm rồi ra ngoài thì mọi chuyện đều đã thay đổi rồi, tương lai của ông ta còn được gì?

10 triệu này, dù có đau lòng ông ta vẫn phải nôn ra.

Khổng Khánh Tường hung hăng lườm giám đốc Lưu một cái, giám đốc Lưu rụt người lại, lòng lạnh run, cảm giác như bị rắn độc nhìn trúng. Cuối cùng ông ta vẫn chột dạ, cúi đầu không dám nhìn Khổng Khánh Tường nữa.

Khổng Khánh Tường lại nhìn về phía Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh nhìn ông ta, không chút che giấu sự đắc ý trong lòng, nụ cười trên mặt thật quá chói mắt.

Tim Khổng Khánh Tường thắt lại, bởi vì quá tức giận nên ngực tưng tức, gần như là không thở nổi.

Ông ta quay đầu lại, thở sâu một hơi, nhìn mọi người, vẻ mặt như tráng sĩ tự chặt tay:

– Được, 10 triệu này tôi sẽ bù!

– Nhưng tôi cảm thấy không chỉ là vấn đề về tiền, nhân phẩm của chủ tịch Khổng như thế đã khiến chúng tôi không thể tín nhiệm được nữa. Tôi đề nghị bãi miễn vị trí tổng giám đốc và chủ tịch của chủ tịch Khổng!

Giọng nói vang dội mạnh mẽ, nói năng đầy khí phách, cũng chính là Cố Trường Khanh.

Gân xanh trên thái dương Khổng Khánh Tường nhảy loạn, cuối cùng không nhịn được, cầm chén trà trước mặt ném về phía Cố Trường Khanh!


/261

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status