– Cái gì? Hủy bỏ hôn lễ?
Khưu Uyển Di đứng trong phòng khách xa hoa nhà mình, hoảng sợ nhìn Khổng Khánh Tường đang ngồi trên sofa, hút xì gà.
Nhất thời, Khưu Uyển Di cảm thấy trời rung đất chuyển, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thực này, hai ngày trước bà đã đi thử váy cưới từ Milan chuyển về.
Bà xông lên trước, bất giác cao giọng nói:
– Vì sao phải hủy hôn lễ? Chẳng phải lúc trước anh đã nói hôn lễ sẽ cử hành đúng thời hạn cơ mà!
Bà chưa bao giờ nói năng thế này với Khổng Khánh Tường, trước giờ đều là ông muốn gì thì bà nghe thế, ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ phản đối, đương nhiên cũng không có tư cách phản đối.
Nhưng giờ bà hoàn toàn không thể tự khống chế bản thân, cái này quá mức đả kích, mắt thấy sẽ đi đến vị trí lấp lánh hào quang nhưng chỉ còn một bước lại bị người đẩy vào vực sâu, không thể với tới, điều này sao có thể chấp nhận?
Khổng Khánh Tường vốn đang bực bội lại nghe Khưu Uyển Di chất vấn như vậy, lửa giận trong lòng bốc lên, ông ném mạnh điếu xì gà trên tay xuống, quát Khưu Uyển Di:
– Tôi có cách gì? Chính vì mẹ con nhà cô mới làm tôi bị người ta cản đường!
Bị ông quát, Khưu Uyển Di lập tức ngoan ngoãn lại, nhìn khuôn mặt tức giận của Khổng Khánh Tường, mặt tái lại:
– Anh nói thế… là có ý gì?
Khổng Khánh Tường lấy trong túi áo vest ra tờ kết quả xét nghiệm DNA, vứt lên bàn trà rồi kể qua chuyện Văn Kì Sơn uy hiếp ông.
Khưu Uyển Di nhìn tờ giấy kia, bên tai nghe được lời nói của Khổng Khánh Tường, sắc mặt càng tái nhợt.
– Họ Văn kia nói, chỉ cần hai chúng ta kết hôn thì sẽ công khai chuyện này. Ngọc Phân là con gái tôi, đây là sự thực không thể chối cãi, cô nói xem tôi phải làm thế nào!
Khổng Khánh Tường nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà, lạnh lùng nói.
Hai mắt Khưu Uyển Di tối sầm lại, lòng hoảng hốt, cả người lạnh run. Bà nắm chặt lấy cổ tay Khổng Khánh Tường, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng.
– Để cho ông ta công khai cũng được, trong tay anh có cổ phần, có thực quyền thì sao phải sợ!
Khổng Khánh Tường cười lạnh một tiếng, đẩy mạnh bà ta ra, Khưu Uyển Di bị bất ngờ nên bị ông đẩy ngã.
Khổng Khánh Tường chỉ vào bà:
– Chỉ vì cho cô danh phận mà để tôi phải chịu sự chỉ trích và phỉ nhổ của người đời? Khưu Uyển Di, cô cảm thấy tôi cần phải hi sinh vì cô như vậy.
Giọng nói của ông ta vô cùng sắc nhọn, hoàn toàn không chút tình cảm khiến bà run người.
Bà không phải Cố Linh Lung, trước mặt Cố Linh Lung ông luôn phải cẩn thận, mỗi câu nói ra đều suy nghĩ kĩ càng sợ khiến Cố Linh Lung không vui. Nhưng Khưu Uyển Di thì có là gì. Nói tới nói lui, chẳng qua là vung tiền mua về, đồ ăn chỗ ở của Khưu Uyển Di đều là ông cho, trước mặt bà, ông muốn thế nào chẳng được, cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của bà ta?
Nếu không nể tình bao năm qua Khưu Uyển Di vẫn luôn ngoan ngoãn, hầu hạ mình vui vẻ, còn sinh cho mình một đứa con gái thì làm gì đến lượt bà được danh phận này?
Khưu Uyển Di nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ông, mặt dần trắng bệch, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.
Bà rất muốn uy hiếp ông ta: Ông sợ người khác công khai thì không sợ tôi sẽ công khai nó sao?
Nhưng bà không dám, bà biết rõ loại người như Khổng Khánh Tường, ông ta vì bản thân chuyện gì cũng dám làm, bà sợ ngay cả những thứ đang có cũng sẽ mất đi, bà không dám mạo hiểm!
Bà bưng mặt khóc òa.
– Khánh Tường, em với anh thế nào anh cũng biết rồi đó, em chỉ là muốn được ở bên cạnh anh một cách quang minh chính đại, nhưng nếu vì thế mà làm hại đến anh thì em chấp nhận sống trong bóng tối cả đời.
Thấy bà khóc như đứt từng khúc ruột, sắc mặt Khổng Khánh Tường dần dịu xuống, ông thở dài ngồi xuống, ôm bà vào lòng, dịu dàng nói:
– Anh biết thế này là thiệt thòi cho em, em yên tâm, tuy không thể cho em danh phận nhưng cuộc sống của mẹ con em sẽ rất tốt, không kém gì những quý phu nhân khác.
Khưu Uyển Di xoay người ôm lưng Khổng Khánh Tường, càng khóc thất thanh:
– Khánh Tường, em chỉ có anh, em chỉ có anh, em không để ý gì cả, danh phận cũng vậy, tiền tài cũng vậy, trong lòng em mọi thứ đều không quan trọng bằng anh.
Khổng Khánh Tường ôm bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Khưu Uyển Di, không quan tâm những lời này có phải là thật lòng hay không nhưng có thể khiến một người phụ nữ nói ra những lời này với mình, thế nào cũng thấy đó là biểu hiện thành công của một người đàn ông, lòng cảm thấy rất được hưởng thụ.
Khổng Ngọc Phân tan học về nhà, vừa vào đến nhà đã thấy mẹ đứng ở cửa sổ trong phòng khách hút thuốc.
Cô đi tới, hưng phấn hỏi:
– Mẹ, mẹ đã nói chuyện chuyển trường của con với cha chưa?
Khưu Uyển Di quay đầy lại, ánh chiều tà xuyên qua lớp thủy tinh chiếu lên khuôn mặt tinh tế của bà khiến vẻ mặt bà trở nên ảm đạm. Bà nhìn con gái, ánh mắt tuyệt vọng dại đi.
Khổng Ngọc Phân sửng sốt, cô buông túi sách, đi đến bên mẹ, nhẹ giọng hỏi:
– Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?
Khưu Uyển Di rít một hơi thuốc lá, hai má hõm sâu, vẻ mặt càng âm trầm khiến Khổng Ngọc Phân bất giác run lên.
Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi…
Khưu Uyển Di nhả khói, khói cơ hồ bao phủ khuôn mặt bà, giọng nói mệt nhọc của bà theo khói truyền ra:
– Ngọc Phân, không còn hôn lễ gì nữa, mẹ không thể thành Khổng phu nhân, con cũng không thể thành Khổng tiểu thư được…
Khổng Ngọc Phân hốt hoảng:
– Tại sao lại như vậy? Không phải sắp cử hành hôn lễ rồi sao?
Khưu Uyển Di cười thảm rồi chậm rãi kể lại mọi chuyện. Những nổi buồn khổ này cũng chỉ có thể nói với con gái.
Khổng Ngọc Phân nắm chặt rèm cửa sổ, nước mắt lăn dài, cô khóc:
– Cha thật quá đáng, cha vì thanh danh của mình mà hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của chúng ta, chẳng lẽ mẹ con mình cứ sống lén lút thế này cả đời?
Khưu Uyển Di cười lạnh:
– Có thể lén lút cả đời cũng coi như là tốt rồi, chỉ sợ đến ngay cả ngày tháng này cũng sẽ chẳng lâu dài…
– Mẹ, mẹ nói lời này là có ý gì? Cha sẽ mặc kệ chúng ta sao?
Khổng Ngọc Phân mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi như thấy ngày tận thế.
– Nếu mẹ không thể kết hôn với ông ấy thì đây là chuyện sớm muộn!
Khưu Uyển Di vứt mẩu thuốc lá xuống đất rồi vươn chân xéo nát nó.
– Sớm muộn gì cha con cũng sẽ tái hôn, khả năng lớn là sẽ thấy một tiểu thư môn đăng hộ đối, ít nhất cũng là người xứng đôi với thân phận hiện giờ của ông ấy. Thời gian qua chúng ta rêu rao như vậy, bất kể là ai lấy cha con thì cũng sẽ không dung được chúng ta. Con cho rằng cha con sẽ vì mẹ con mình mà mâu thuẫn với vợ mới? Hơn nữa, giờ Khổng Khánh Tường đã không còn là Khổng Khánh Tường chịu để người ta khinh miệt năm xưa nữa rồi. Có lẽ, ông ấy đã không còn cần mẹ…
Hơn nữa, bà càng lúc càng lớn tuổi, còn có tiền vốn gì để đi hấp dẫn ông ta?
– Mẹ, vậy chúng ta… chúng ta phải làm gì bây giờ?
Khổng Ngọc Phân hốt hoảng nắm tay mẹ, sắc mặt chẳng khác gì sắc mặt Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di nói chuyện với con rồi lại càng hiểu rõ tình thế của mình. Nếu cứ chấp nhận như vậy thì kết cục của mẹ con bà có thể là bị Khổng Khánh Tường dùng một số tiền lớn đuổi đi mất. Có lẽ là số tiền không nhỏ nhưng so với những gì bà mất đi thì quả thực là cách biệt một trời một vực!
Con người chính là như vậy, nếu chưa cho người đó hi vọng thì có lẽ người đó sẽ an phận với thực tại nhưng bạn đã cho người đó thấy được một tiền đồ gấm vóc mà lại bỗng nhiên nói với người đó rằng, đây chẳng qua chỉ là giấc mơ thì sao người đó chịu cam lòng?
Khưu Uyển Di ôm con gái đang hoảng hốt vào lòng, bà nhìn tịch dương dần ảm đạm bên ngoài, chậm rãi nói:
– Chúng ta chịu khổ sở bao năm qua, bị bao người cười nhạo, coi khinh, mẹ bị người ta mắng là loại không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, con bị người ta mắng là con tư sinh những điều này có công bằng không? Đương nhiên không thể chấp nhận! Con yên tâm, mẹ sẽ nghĩ cách, cái gì thuộc về chúng ta thì tuyệt đối không thể buông tha!
Khưu Uyển Di đứng trong phòng khách xa hoa nhà mình, hoảng sợ nhìn Khổng Khánh Tường đang ngồi trên sofa, hút xì gà.
Nhất thời, Khưu Uyển Di cảm thấy trời rung đất chuyển, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thực này, hai ngày trước bà đã đi thử váy cưới từ Milan chuyển về.
Bà xông lên trước, bất giác cao giọng nói:
– Vì sao phải hủy hôn lễ? Chẳng phải lúc trước anh đã nói hôn lễ sẽ cử hành đúng thời hạn cơ mà!
Bà chưa bao giờ nói năng thế này với Khổng Khánh Tường, trước giờ đều là ông muốn gì thì bà nghe thế, ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ phản đối, đương nhiên cũng không có tư cách phản đối.
Nhưng giờ bà hoàn toàn không thể tự khống chế bản thân, cái này quá mức đả kích, mắt thấy sẽ đi đến vị trí lấp lánh hào quang nhưng chỉ còn một bước lại bị người đẩy vào vực sâu, không thể với tới, điều này sao có thể chấp nhận?
Khổng Khánh Tường vốn đang bực bội lại nghe Khưu Uyển Di chất vấn như vậy, lửa giận trong lòng bốc lên, ông ném mạnh điếu xì gà trên tay xuống, quát Khưu Uyển Di:
– Tôi có cách gì? Chính vì mẹ con nhà cô mới làm tôi bị người ta cản đường!
Bị ông quát, Khưu Uyển Di lập tức ngoan ngoãn lại, nhìn khuôn mặt tức giận của Khổng Khánh Tường, mặt tái lại:
– Anh nói thế… là có ý gì?
Khổng Khánh Tường lấy trong túi áo vest ra tờ kết quả xét nghiệm DNA, vứt lên bàn trà rồi kể qua chuyện Văn Kì Sơn uy hiếp ông.
Khưu Uyển Di nhìn tờ giấy kia, bên tai nghe được lời nói của Khổng Khánh Tường, sắc mặt càng tái nhợt.
– Họ Văn kia nói, chỉ cần hai chúng ta kết hôn thì sẽ công khai chuyện này. Ngọc Phân là con gái tôi, đây là sự thực không thể chối cãi, cô nói xem tôi phải làm thế nào!
Khổng Khánh Tường nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà, lạnh lùng nói.
Hai mắt Khưu Uyển Di tối sầm lại, lòng hoảng hốt, cả người lạnh run. Bà nắm chặt lấy cổ tay Khổng Khánh Tường, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng.
– Để cho ông ta công khai cũng được, trong tay anh có cổ phần, có thực quyền thì sao phải sợ!
Khổng Khánh Tường cười lạnh một tiếng, đẩy mạnh bà ta ra, Khưu Uyển Di bị bất ngờ nên bị ông đẩy ngã.
Khổng Khánh Tường chỉ vào bà:
– Chỉ vì cho cô danh phận mà để tôi phải chịu sự chỉ trích và phỉ nhổ của người đời? Khưu Uyển Di, cô cảm thấy tôi cần phải hi sinh vì cô như vậy.
Giọng nói của ông ta vô cùng sắc nhọn, hoàn toàn không chút tình cảm khiến bà run người.
Bà không phải Cố Linh Lung, trước mặt Cố Linh Lung ông luôn phải cẩn thận, mỗi câu nói ra đều suy nghĩ kĩ càng sợ khiến Cố Linh Lung không vui. Nhưng Khưu Uyển Di thì có là gì. Nói tới nói lui, chẳng qua là vung tiền mua về, đồ ăn chỗ ở của Khưu Uyển Di đều là ông cho, trước mặt bà, ông muốn thế nào chẳng được, cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của bà ta?
Nếu không nể tình bao năm qua Khưu Uyển Di vẫn luôn ngoan ngoãn, hầu hạ mình vui vẻ, còn sinh cho mình một đứa con gái thì làm gì đến lượt bà được danh phận này?
Khưu Uyển Di nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ông, mặt dần trắng bệch, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.
Bà rất muốn uy hiếp ông ta: Ông sợ người khác công khai thì không sợ tôi sẽ công khai nó sao?
Nhưng bà không dám, bà biết rõ loại người như Khổng Khánh Tường, ông ta vì bản thân chuyện gì cũng dám làm, bà sợ ngay cả những thứ đang có cũng sẽ mất đi, bà không dám mạo hiểm!
Bà bưng mặt khóc òa.
– Khánh Tường, em với anh thế nào anh cũng biết rồi đó, em chỉ là muốn được ở bên cạnh anh một cách quang minh chính đại, nhưng nếu vì thế mà làm hại đến anh thì em chấp nhận sống trong bóng tối cả đời.
Thấy bà khóc như đứt từng khúc ruột, sắc mặt Khổng Khánh Tường dần dịu xuống, ông thở dài ngồi xuống, ôm bà vào lòng, dịu dàng nói:
– Anh biết thế này là thiệt thòi cho em, em yên tâm, tuy không thể cho em danh phận nhưng cuộc sống của mẹ con em sẽ rất tốt, không kém gì những quý phu nhân khác.
Khưu Uyển Di xoay người ôm lưng Khổng Khánh Tường, càng khóc thất thanh:
– Khánh Tường, em chỉ có anh, em chỉ có anh, em không để ý gì cả, danh phận cũng vậy, tiền tài cũng vậy, trong lòng em mọi thứ đều không quan trọng bằng anh.
Khổng Khánh Tường ôm bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Khưu Uyển Di, không quan tâm những lời này có phải là thật lòng hay không nhưng có thể khiến một người phụ nữ nói ra những lời này với mình, thế nào cũng thấy đó là biểu hiện thành công của một người đàn ông, lòng cảm thấy rất được hưởng thụ.
Khổng Ngọc Phân tan học về nhà, vừa vào đến nhà đã thấy mẹ đứng ở cửa sổ trong phòng khách hút thuốc.
Cô đi tới, hưng phấn hỏi:
– Mẹ, mẹ đã nói chuyện chuyển trường của con với cha chưa?
Khưu Uyển Di quay đầy lại, ánh chiều tà xuyên qua lớp thủy tinh chiếu lên khuôn mặt tinh tế của bà khiến vẻ mặt bà trở nên ảm đạm. Bà nhìn con gái, ánh mắt tuyệt vọng dại đi.
Khổng Ngọc Phân sửng sốt, cô buông túi sách, đi đến bên mẹ, nhẹ giọng hỏi:
– Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?
Khưu Uyển Di rít một hơi thuốc lá, hai má hõm sâu, vẻ mặt càng âm trầm khiến Khổng Ngọc Phân bất giác run lên.
Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi…
Khưu Uyển Di nhả khói, khói cơ hồ bao phủ khuôn mặt bà, giọng nói mệt nhọc của bà theo khói truyền ra:
– Ngọc Phân, không còn hôn lễ gì nữa, mẹ không thể thành Khổng phu nhân, con cũng không thể thành Khổng tiểu thư được…
Khổng Ngọc Phân hốt hoảng:
– Tại sao lại như vậy? Không phải sắp cử hành hôn lễ rồi sao?
Khưu Uyển Di cười thảm rồi chậm rãi kể lại mọi chuyện. Những nổi buồn khổ này cũng chỉ có thể nói với con gái.
Khổng Ngọc Phân nắm chặt rèm cửa sổ, nước mắt lăn dài, cô khóc:
– Cha thật quá đáng, cha vì thanh danh của mình mà hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của chúng ta, chẳng lẽ mẹ con mình cứ sống lén lút thế này cả đời?
Khưu Uyển Di cười lạnh:
– Có thể lén lút cả đời cũng coi như là tốt rồi, chỉ sợ đến ngay cả ngày tháng này cũng sẽ chẳng lâu dài…
– Mẹ, mẹ nói lời này là có ý gì? Cha sẽ mặc kệ chúng ta sao?
Khổng Ngọc Phân mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi như thấy ngày tận thế.
– Nếu mẹ không thể kết hôn với ông ấy thì đây là chuyện sớm muộn!
Khưu Uyển Di vứt mẩu thuốc lá xuống đất rồi vươn chân xéo nát nó.
– Sớm muộn gì cha con cũng sẽ tái hôn, khả năng lớn là sẽ thấy một tiểu thư môn đăng hộ đối, ít nhất cũng là người xứng đôi với thân phận hiện giờ của ông ấy. Thời gian qua chúng ta rêu rao như vậy, bất kể là ai lấy cha con thì cũng sẽ không dung được chúng ta. Con cho rằng cha con sẽ vì mẹ con mình mà mâu thuẫn với vợ mới? Hơn nữa, giờ Khổng Khánh Tường đã không còn là Khổng Khánh Tường chịu để người ta khinh miệt năm xưa nữa rồi. Có lẽ, ông ấy đã không còn cần mẹ…
Hơn nữa, bà càng lúc càng lớn tuổi, còn có tiền vốn gì để đi hấp dẫn ông ta?
– Mẹ, vậy chúng ta… chúng ta phải làm gì bây giờ?
Khổng Ngọc Phân hốt hoảng nắm tay mẹ, sắc mặt chẳng khác gì sắc mặt Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di nói chuyện với con rồi lại càng hiểu rõ tình thế của mình. Nếu cứ chấp nhận như vậy thì kết cục của mẹ con bà có thể là bị Khổng Khánh Tường dùng một số tiền lớn đuổi đi mất. Có lẽ là số tiền không nhỏ nhưng so với những gì bà mất đi thì quả thực là cách biệt một trời một vực!
Con người chính là như vậy, nếu chưa cho người đó hi vọng thì có lẽ người đó sẽ an phận với thực tại nhưng bạn đã cho người đó thấy được một tiền đồ gấm vóc mà lại bỗng nhiên nói với người đó rằng, đây chẳng qua chỉ là giấc mơ thì sao người đó chịu cam lòng?
Khưu Uyển Di ôm con gái đang hoảng hốt vào lòng, bà nhìn tịch dương dần ảm đạm bên ngoài, chậm rãi nói:
– Chúng ta chịu khổ sở bao năm qua, bị bao người cười nhạo, coi khinh, mẹ bị người ta mắng là loại không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, con bị người ta mắng là con tư sinh những điều này có công bằng không? Đương nhiên không thể chấp nhận! Con yên tâm, mẹ sẽ nghĩ cách, cái gì thuộc về chúng ta thì tuyệt đối không thể buông tha!
/261
|