Edit: hoacodat
Nghe Chu Khuông Chính và Đường Chí Lễ tới cửa, Thượng Tiệp gấp gáp, Chu Khuông Chính chính là quốc cữu Bắc Thành quốc, Đường Chí Lễ lại là Tam hoàng tử, hai người đó tự mình đến Hạ phủ cầu thân, phân lượng này quá nặng. Đám người Hạ lão thái thái làm sao có thể một lời liền cự tuyệt? Tuy bây giờ bọn họ chưa tiến cung, cũng không mang thánh chỉ tới dọa người, nhưng lấy thân phận bọn họ, cho dù là bản thân mình, cũng không nên đắc tội. Nàng đang suy nghĩ, thấy Hạ lão thái thái mang mọi người ra cửa phủ nghênh đón Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính, vội ngăn Hạ lão thái thái nói: “Đường Chí Lễ này đích thực muốn đến cầu thân, thật không biết lão thái thái chuẩn bị cự tuyệt thế nào?”
Hạ lão thái thái thấy đám người Hạ phu nhân đi ra ngoài nghênh đón trước rồi, nên dừng bước lại nói: “Bọn họ đến phủ, chỉ có thể nghênh đón vào trước rồi nói sau, cũng không thể tránh mặt không gặp.”
“Lão thái thái, ngài buông lời trước, nói đã hứa Viên nhi cho Hoa An nhà ta là được. Chỉ cần hứa Viên nhi trước cho một người, mặc hắn là Đường Chí Lễ cũng tốt, Chu Khuông Chính cũng được, tự nhiên không thể phản bác.” Thượng Tiệp vội vàng nói: “Dù thế nào, cũng không thể để Viên nhi gả chồng xa tận Bắc Thành quốc.”
“Lão thái thái, gả Viên nhi cho Dương nhi nhà chúng ta thôi!” An Bình Hầu phu nhân nghe lời nói của Thượng Tiệp..., nhất thời thầm hận bị nàng giành trước, cũng đi lên ngăn đón nói chuyện.
Trong lòng Hạ lão thái thái cũng gấp, có điều các nàng muốn giành giật Hạ Viên, vậy Hạ Mẫn phải làm sao bây giờ? Hạ Mẫn là đích nữ dòng chính của Đại thiếu phu nhân Lý Thiện của Đại phòng, hiện giờ còn chưa có hứa cho người, lại đều hứa muội muội Hạ Ý và Hạ Viên ra ngoài, không nói đến loạn trình tự trưởng ấu, còn có thể làm cho sau này Hạ Mẫn làm mai sẽ thấp đi một cái đầu. Vì nghĩ không thể để Hạ Mẫn không thể gặp người, lại hứa luôn Hạ Viên ra ngoài, Hạ lão thái thái bình tĩnh buông lời: “Hôm nay tự nhiên sẽ không để các ngươi thất vọng, Mẫn nhi và Viên nhi đều hứa cho một trong hai nhà các ngươi là được!” Bà còn định nói thêm, đám người Hạ phu nhân cũng đã đón Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính đi vào.
Quý Thư thấy tình huống hỗn loạn, trong lòng cũng khẩn trương, mặc dù Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính không lĩnh chỉ ý đến Hạ phủ, nhưng với thân phận của bọn họ, nếu mở miệng cầu hôn, thật sự khó có thể mở miệng cự tuyệt. Nàng cái khó ló cái khôn, lặng lẽ ngoắc bà tử từng theo mình đến phủ Trưởng công chúa, thì thầm nói: “Ngươi nhanh đến phủ Trưởng công chúa báo tin, nói Viên nhi các nàng hôm nay đã về nước. Hiện giờ Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính đã vào trong Hạ phủ, đoán là muốn cầu hôn, chỉ sợ mọi người Hạ phủ cũng không thể hạ xuống thể diện này, Trưởng công chúa thân là nghĩa mẫu Viên nhi, việc hôn nhân này cũng phải được nàng gật đầu một cái, kính xin nàng nhanh chóng.” Thấy bà tử gật đầu đi ra ngoài, Quý Thư lại vội vàng dặn bảo người đi báo Hạ Niên biết, để sau khi hắn hạ triều nhanh nhanh trở về phủ.
Hạ phủ loạn thành một đoàn, Tưởng Hoa An cũng nhận được tin tức, nói Chu Khuông Chính và Đường Chí Lễ không cùng quan viên Nam Xương quốc đến dịch quán, mà lại trực tiếp đến Hạ phủ cầu hôn, cũng vội an bài Hạ Ý và Hạ Viên lên xe ngựa.
Lên xe ngựa ngồi vào chỗ yên ổn, Hạ Viên để Hạ Ý tựa lên người mình, sờ trán nàng hỏi: “Ý tỷ tỷ, tỷ khá hơn chút nào chưa? Còn choáng váng không?”
“Sau khi rời thuyền, đỡ nhiều rồi.” Mấy ngày nay thuyền chạy nhanh, Hạ Ý say tàu càng lợi hại, cùng với mấy ngày nay ăn ít đi, dáng người càng tiều tụy, lúc này tựa đầu lên vai Hạ Viên, than một hơi nói: “Rốt cuộc đã về rồi, lần này thực bị ép đến hư nhược.”
Vì trời nóng, sắc mặt Hạ Ý lại không tốt, Hạ Viên đành phải xốc một góc màn xe lên thông khí, mới vừa vén lên bỗng nói: “Ôi, cỗ kiệu đang đi tới kia giống như của Hạ phủ chúng ta.”
“Ta nhìn xem!” Hạ Ý vừa nghe là cỗ kiệu Hạ phủ, xốc lên tinh thần, vội ghé qua nhìn xem, vừa nói: “Không chừng là nương ta và nương muội ngồi kiệu con đến đón chúng ta đó!” Lời mới vừa dứt, cỗ kiệu kia thực dừng lại, còn thực sự nhìn qua, người trong kiệu đi ra thật đúng là Ninh Nhược Tuyết, không khỏi reo lên: “Là nương ta, là nương ta!”
Ninh Nhược Tuyết đi được nửa đường đã gặp đoàn người Tưởng Hoa An này, vội vàng xuống kiệu, cùng đám người Tưởng Hoa An nói một tiếng vất vả, nhìn thấy màn xe xốc lên, Hạ Ý lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn gọi một tiếng nương, không khỏi đi qua vén màn xe, leo lên xe ngựa, ôm Hạ Ý nói: “Hai mươi sáu tháng ba con đi, hôm nay là ngày ba tháng bảy, thời gian đi hơn ba tháng! Ta nhìn xem, sao lại gầy thành thế này?” Nói xong lại kéo Hạ Viên nhìn, gật đầu nói: “Mặc dù Viên nhi cũng gầy chút, ngược lại có tinh thần. Tính ngày, nói đã nhiều ngày cũng nên trở về, trong phủ mỗi ngày lão thái thái và phu nhân các nàng đều rầm rì. Cuối cùng đã trở về!”
“Các ngươi đi kiệu không, để thiếu phu nhân và cô nương các nàng cùng nhau ngồi xe ngựa trở về đi.” Tưởng Hoa An thấy Ninh Nhược Tuyết lên xe ngựa, đoán nàng và Hạ Ý tách nhau hơn mấy tháng, lúc này nhìn thấy mặt chắc có rất nhiều chuyện muốn nói, nên chỉ huy kiệu phu đi cỗ kiệu không, hắn và Hạ Thủ Hạ Từ cưỡi ngựa đi theo phía sau xe ngựa.
Hạ Ý có rất nhiều lời muốn nói với Ninh Nhược Tuyết, nói đến tình huống cuộc thi ngày hôm đó, lại nói tình hình trên đường đi, chút phong cảnh tại Bắc Thành quốc. Còn nói thêm mấy ngày say tàu đều được Hạ Viên chiếu cố. Hạ Viên lại hỏi chút tình hình mọi người trong phủ sau khi rời đi, ba người một đường nói xong, xe ngựa cũng đến Hạ phủ.
Ninh Nhược Tuyết vừa mới vén mành xe ngựa lên, lại nghe bên ngoài có giọng nói của quản sự nương tử Hạ phủ nói: “Thiếu phu nhân và cô nương đã trở về, lão thái thái bảo bọn nô tỳ đi ra nhìn xung quanh mấy lần, mau mau vào thôi.” Nói xong đi lên đỡ các nàng xuống dưới, lại chào hỏi. Thiên kim Hạ phủ... Cống Trà,,
Hạ Ý và Hạ Viên thấy trước cửa phủ đang dừng cỗ kiệu An Bình Hầu phủ cỗ kiệu Tướng quân phủ các loại... cũng cười nói: “Hôm nay trong phủ thật náo nhiệt, Thượng Thư phu nhân và An Bình Hầu phu nhân cùng Tướng quân phu nhân đều đến Hạ phủ. Chẳng lẽ cũng biết hôm nay chúng ta trở về, lúc này đến góp vui?”
“Còn không phải sao!” Ninh Nhược Tuyết hàm hồ đáp, vì thấy vẻ mặt lo lắng của quản sự nương tử, trước kéo qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Không phải nói đợi đón cô nương trở về lại bàn hôn sự sao? Chẳng lẽ lại có nhà khác đến phủ nữa?”
Quản sự nương tử kiêng kỵ Hạ Ý và Hạ Viên nghe được, hạ giọng nói: “Thiếu phu nhân
Nghe Chu Khuông Chính và Đường Chí Lễ tới cửa, Thượng Tiệp gấp gáp, Chu Khuông Chính chính là quốc cữu Bắc Thành quốc, Đường Chí Lễ lại là Tam hoàng tử, hai người đó tự mình đến Hạ phủ cầu thân, phân lượng này quá nặng. Đám người Hạ lão thái thái làm sao có thể một lời liền cự tuyệt? Tuy bây giờ bọn họ chưa tiến cung, cũng không mang thánh chỉ tới dọa người, nhưng lấy thân phận bọn họ, cho dù là bản thân mình, cũng không nên đắc tội. Nàng đang suy nghĩ, thấy Hạ lão thái thái mang mọi người ra cửa phủ nghênh đón Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính, vội ngăn Hạ lão thái thái nói: “Đường Chí Lễ này đích thực muốn đến cầu thân, thật không biết lão thái thái chuẩn bị cự tuyệt thế nào?”
Hạ lão thái thái thấy đám người Hạ phu nhân đi ra ngoài nghênh đón trước rồi, nên dừng bước lại nói: “Bọn họ đến phủ, chỉ có thể nghênh đón vào trước rồi nói sau, cũng không thể tránh mặt không gặp.”
“Lão thái thái, ngài buông lời trước, nói đã hứa Viên nhi cho Hoa An nhà ta là được. Chỉ cần hứa Viên nhi trước cho một người, mặc hắn là Đường Chí Lễ cũng tốt, Chu Khuông Chính cũng được, tự nhiên không thể phản bác.” Thượng Tiệp vội vàng nói: “Dù thế nào, cũng không thể để Viên nhi gả chồng xa tận Bắc Thành quốc.”
“Lão thái thái, gả Viên nhi cho Dương nhi nhà chúng ta thôi!” An Bình Hầu phu nhân nghe lời nói của Thượng Tiệp..., nhất thời thầm hận bị nàng giành trước, cũng đi lên ngăn đón nói chuyện.
Trong lòng Hạ lão thái thái cũng gấp, có điều các nàng muốn giành giật Hạ Viên, vậy Hạ Mẫn phải làm sao bây giờ? Hạ Mẫn là đích nữ dòng chính của Đại thiếu phu nhân Lý Thiện của Đại phòng, hiện giờ còn chưa có hứa cho người, lại đều hứa muội muội Hạ Ý và Hạ Viên ra ngoài, không nói đến loạn trình tự trưởng ấu, còn có thể làm cho sau này Hạ Mẫn làm mai sẽ thấp đi một cái đầu. Vì nghĩ không thể để Hạ Mẫn không thể gặp người, lại hứa luôn Hạ Viên ra ngoài, Hạ lão thái thái bình tĩnh buông lời: “Hôm nay tự nhiên sẽ không để các ngươi thất vọng, Mẫn nhi và Viên nhi đều hứa cho một trong hai nhà các ngươi là được!” Bà còn định nói thêm, đám người Hạ phu nhân cũng đã đón Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính đi vào.
Quý Thư thấy tình huống hỗn loạn, trong lòng cũng khẩn trương, mặc dù Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính không lĩnh chỉ ý đến Hạ phủ, nhưng với thân phận của bọn họ, nếu mở miệng cầu hôn, thật sự khó có thể mở miệng cự tuyệt. Nàng cái khó ló cái khôn, lặng lẽ ngoắc bà tử từng theo mình đến phủ Trưởng công chúa, thì thầm nói: “Ngươi nhanh đến phủ Trưởng công chúa báo tin, nói Viên nhi các nàng hôm nay đã về nước. Hiện giờ Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính đã vào trong Hạ phủ, đoán là muốn cầu hôn, chỉ sợ mọi người Hạ phủ cũng không thể hạ xuống thể diện này, Trưởng công chúa thân là nghĩa mẫu Viên nhi, việc hôn nhân này cũng phải được nàng gật đầu một cái, kính xin nàng nhanh chóng.” Thấy bà tử gật đầu đi ra ngoài, Quý Thư lại vội vàng dặn bảo người đi báo Hạ Niên biết, để sau khi hắn hạ triều nhanh nhanh trở về phủ.
Hạ phủ loạn thành một đoàn, Tưởng Hoa An cũng nhận được tin tức, nói Chu Khuông Chính và Đường Chí Lễ không cùng quan viên Nam Xương quốc đến dịch quán, mà lại trực tiếp đến Hạ phủ cầu hôn, cũng vội an bài Hạ Ý và Hạ Viên lên xe ngựa.
Lên xe ngựa ngồi vào chỗ yên ổn, Hạ Viên để Hạ Ý tựa lên người mình, sờ trán nàng hỏi: “Ý tỷ tỷ, tỷ khá hơn chút nào chưa? Còn choáng váng không?”
“Sau khi rời thuyền, đỡ nhiều rồi.” Mấy ngày nay thuyền chạy nhanh, Hạ Ý say tàu càng lợi hại, cùng với mấy ngày nay ăn ít đi, dáng người càng tiều tụy, lúc này tựa đầu lên vai Hạ Viên, than một hơi nói: “Rốt cuộc đã về rồi, lần này thực bị ép đến hư nhược.”
Vì trời nóng, sắc mặt Hạ Ý lại không tốt, Hạ Viên đành phải xốc một góc màn xe lên thông khí, mới vừa vén lên bỗng nói: “Ôi, cỗ kiệu đang đi tới kia giống như của Hạ phủ chúng ta.”
“Ta nhìn xem!” Hạ Ý vừa nghe là cỗ kiệu Hạ phủ, xốc lên tinh thần, vội ghé qua nhìn xem, vừa nói: “Không chừng là nương ta và nương muội ngồi kiệu con đến đón chúng ta đó!” Lời mới vừa dứt, cỗ kiệu kia thực dừng lại, còn thực sự nhìn qua, người trong kiệu đi ra thật đúng là Ninh Nhược Tuyết, không khỏi reo lên: “Là nương ta, là nương ta!”
Ninh Nhược Tuyết đi được nửa đường đã gặp đoàn người Tưởng Hoa An này, vội vàng xuống kiệu, cùng đám người Tưởng Hoa An nói một tiếng vất vả, nhìn thấy màn xe xốc lên, Hạ Ý lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn gọi một tiếng nương, không khỏi đi qua vén màn xe, leo lên xe ngựa, ôm Hạ Ý nói: “Hai mươi sáu tháng ba con đi, hôm nay là ngày ba tháng bảy, thời gian đi hơn ba tháng! Ta nhìn xem, sao lại gầy thành thế này?” Nói xong lại kéo Hạ Viên nhìn, gật đầu nói: “Mặc dù Viên nhi cũng gầy chút, ngược lại có tinh thần. Tính ngày, nói đã nhiều ngày cũng nên trở về, trong phủ mỗi ngày lão thái thái và phu nhân các nàng đều rầm rì. Cuối cùng đã trở về!”
“Các ngươi đi kiệu không, để thiếu phu nhân và cô nương các nàng cùng nhau ngồi xe ngựa trở về đi.” Tưởng Hoa An thấy Ninh Nhược Tuyết lên xe ngựa, đoán nàng và Hạ Ý tách nhau hơn mấy tháng, lúc này nhìn thấy mặt chắc có rất nhiều chuyện muốn nói, nên chỉ huy kiệu phu đi cỗ kiệu không, hắn và Hạ Thủ Hạ Từ cưỡi ngựa đi theo phía sau xe ngựa.
Hạ Ý có rất nhiều lời muốn nói với Ninh Nhược Tuyết, nói đến tình huống cuộc thi ngày hôm đó, lại nói tình hình trên đường đi, chút phong cảnh tại Bắc Thành quốc. Còn nói thêm mấy ngày say tàu đều được Hạ Viên chiếu cố. Hạ Viên lại hỏi chút tình hình mọi người trong phủ sau khi rời đi, ba người một đường nói xong, xe ngựa cũng đến Hạ phủ.
Ninh Nhược Tuyết vừa mới vén mành xe ngựa lên, lại nghe bên ngoài có giọng nói của quản sự nương tử Hạ phủ nói: “Thiếu phu nhân và cô nương đã trở về, lão thái thái bảo bọn nô tỳ đi ra nhìn xung quanh mấy lần, mau mau vào thôi.” Nói xong đi lên đỡ các nàng xuống dưới, lại chào hỏi. Thiên kim Hạ phủ... Cống Trà,,
Hạ Ý và Hạ Viên thấy trước cửa phủ đang dừng cỗ kiệu An Bình Hầu phủ cỗ kiệu Tướng quân phủ các loại... cũng cười nói: “Hôm nay trong phủ thật náo nhiệt, Thượng Thư phu nhân và An Bình Hầu phu nhân cùng Tướng quân phu nhân đều đến Hạ phủ. Chẳng lẽ cũng biết hôm nay chúng ta trở về, lúc này đến góp vui?”
“Còn không phải sao!” Ninh Nhược Tuyết hàm hồ đáp, vì thấy vẻ mặt lo lắng của quản sự nương tử, trước kéo qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Không phải nói đợi đón cô nương trở về lại bàn hôn sự sao? Chẳng lẽ lại có nhà khác đến phủ nữa?”
Quản sự nương tử kiêng kỵ Hạ Ý và Hạ Viên nghe được, hạ giọng nói: “Thiếu phu nhân
/100
|