THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 54 - Chương 54

/100


Edit: hoacodat

“Sử cô nương, Tưởng thiếu tướng đưa ta khăn tay này trả lại cho ngài.” Tối hôm qua Lý ma ma cầm khăn tay giặt, vội hong khô, sáng sớm cầm xuống dưới, tìm được Sử Duyệt đưa lại, “Kiểu thêu uyên ương này thực sáng, có điều...” Lý ma ma ngập ngừng một chút, cuối cùng không nhịn được nói: “Sử cô nương, có lẽ chuyện này ta không nên nói, nhưng cuối cùng ta và bà vú ngài có chút giao tình, trước khi đi nàng cứ mãi nhờ vả ta quan tâm ngài, cũng không thể không nói. Chiếc khăn uyên ương có đôi này, từ trước đến nay không thể thêu thường dùng hàng ngày được. Nếu thêu rồi, tất nhiên phải cất giữ kỹ. Ngài ngược lại, cho mượn lung tung, bị người ta bừa bãi lấy gói cái bánh, đưa cho ta đầy mỡ dầu. Tối hôm qua ta đã chà giặt rất nhiều, uyên ương thêu trên khăn tay cũng phai màu hơn phân nữa rồi, đây cũng không phải là có lòng tốt.”

Sử Duyệt vừa thấy là Lý ma ma bạn tốt với bà vú mình tới, đã vội vàng dìu bà ngồi xuống, nhận lấy khăn tay con, mới chịu đi châm trà, nghe lời nói của bà xong, cũng có chút sợ hãi, sau một lúc lâu mói nói: “Ma ma dạy phải. Từ nhỏ đến lớn, nương ta theo cha ta đi nhậm chức, cũng không có dạy ta như vậy. Sau khi về kinh, không hơn hai năm lại mất. Việc này, đều dựa vào bà vú nói cho ta biết. Ma ma và bà vú là bạn tốt, tự nhiên thay mặt bà vú nói thật cho ta nghe. Này phải cảm ơn ma ma!” Ngừng một chút lại nói: “Vì mấy ngày trước ta ở trên thuyền buồn chán, thấy Viên nhi dùng thêu thất sắc thêu ra chim hoàng oanh nhìn rất tiên diễm, nên cùng nàng học cách thêu, nhất thời muốn thêu nhìn hiệu quả thế nào, bèn thêu đôi uyên ương này lên khăn tay. Hôm qua khi tiến cung, thuận tay mang trên người. Vì Từ nhi nói mượn cái khăn tay, hắn còn nhỏ, ta chỉ xem hắn như một tiểu hài tử, cũng không nghĩ nhiều như vậy, để hắn mượn. Ai ngờ hắn cầm gói bánh mè vừng, lại đưa cho Tưởng Hoa An cất lấy, ta cũng không thể nói gì nữa.”

Lý ma ma thấy Sử Duyệt không làm cao kiểu cách như tiểu thư, nên cũng thật lòng nói chuyện với nàng, cũng có chút buông lỏng, cũng có tâm tư tương trợ một hai cho nàng. Nếu Sử Duyệt có chuyện tốt, bà vú nàng tự nhiên cũng đi theo, cũng có thể hưởng chút phúc già. Mình và bà vú nàng quan hệ không nông, đến lúc đó bản thân mình còn có nữ nhi nữ tế có chuyện gì, tất nhiên nàng sẽ giúp đỡ một phen. Nghĩ như vậy, bèn thấp giọng nói: “Khăn tay này nếu đưa tới trong tay Tưởng Hoa An rồi, cầm về lại như vậy thật không ổn, nếu ngài có chủ ý rồi, đưa ra cái gì đó rồi cũng nên làm cho người ta nhận lấy.”

Làm sao Sử Duyệt không hiểu lời nói của Lý ma ma..., lúc này mặt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Cũng đã cầm về rồi, còn đưa đi như thế nào đây? Huống hồ, nếu hắn không chịu nhận lại thì phải làm sao? Chỉ sợ lại mất mặt thôi.” Nàng vốn là người mạnh mẽ, lúc này nói chuyện, trong lòng lại một mảnh thê lương. Thân nương không có, tự mình nghĩ muốn gả cho gia đình tốt, bèn chuyển khăn tay cho người mình tương tư sao lại ra nông nỗi thế này? Nếu Tưởng Hoa An có lòng, khăn tay này tất nhiên sẽ không đưa trở về, nay đưa về rồi, còn đưa lại lần nữa, chỉ sợ chỉ mất mặt mình thôi!

“Theo ta thấy, Tưởng thiếu tướng kia mọi chuyện đều xuất sắc, chính là đụng tới chuyện nam nữ, đầu óc thực ngốc nghếch rỗng tếch, người kiểu này, thì cô nương phải thật lớn mật, đủ chủ động, thế mới đắt thủ. Lý ma ma từng trải nhiều, lúc này dạy Sử Duyệt: “Ngài nhìn Tướng quân phu nhân lúc trước xem, còn không phải đứng giữa đường đón ngựa, có thế này mới gả đến phủ Tướng quân sao? Ngài lại nhìn Phó tướng phu nhân đi, nghe đâu lúc trước cũng là ở trong vườn Hạ phủ xảo ngộ được Tưởng phó tướng, không biết đánh bạo nói gì đó, sau này chẳng phải Tưởng phó tướng đến Hạ phủ cầu hôn sao? Theo ta thấy, Tưởng thiếu tướng này tình khiếu còn chưa mở, ngài chỉ cần...” Ghé qua lỗ tai nói một phen.

Sử Duyệt nghe xong mặt trương đỏ như máu, cắn môi nói: “Nếu không thành, chỉ sợ sau này cũng không còn mặt mũi nào nữa. Việc này để ta ngẫm lại đã.”

“Lúc này mọi người đều ở trong dịch quán, sớm gặp tối đụng, đúng là một cơ hội tốt. Ngài nghĩ xem, qua thời gian này, cũng không có khách sạn nào như thế này.” Lý ma ma thấy sắc mặt Sử Duyệt hơi do dự, lại ghé người qua nói: “Đợi đại hội Tú phẩm xong xuôi về nước, ngài làm gì còn cơ hội cùng Tưởng thiếu tướng một mình một chỗ nói chuyện? Ta nói chứ, ngài cứ lớn mật làm thử xem. Nếu thành, sau khi về nước ngài cứ chờ làm thiếu tướng phu nhân, nếu không thành, sớm bỏ tâm tư này, không cần lại liếc nhìn hắn nữa.”

Tay Sử Duyệt vặn vặn khăn tay, cúi đầu sau một lúc lâu nói: “Chuyện này thành hay không, vẫn nhờ ma ma vạn lần không cần nói ra ngoài.”

“Tất nhiên rồi, ta cũng không phải là người lắm miệng.” Lý ma ma đáp: “Lần này người đi theo, ngoại trừ Tưởng thiếu tướng, cũng có vài người xuất sắc. Nếu chuyện Tưởng thiếu tướng không thành, ngài lại không kén cá chọn canh, dứt khoát chọn ra một người trong những người đó. Ta và ngài chắp nối lương duyên, nửa điểm không dấu vết liền buộc thành. Hơn hẳn việc đến lúc đó để kế mẫu ngài an bài cho, cũng không biết rơi đến chỗ nào.”

Khi Sử Duyệt ở trên thuyền làm sao không có ý hỏi tâm tư Tưởng Hoa An, chính là mỗi lần đều thấy Tưởng Hoa An mặt lạnh, rốt cuộc trong lòng không nắm rõ. Lúc này nghe được lời nói Lý ma ma..., can đảm cũng tăng lên. Đúng, thật không được, cũng biết được tâm tư Tưởng Hoa An, vậy thì hướng mắt đến người khác, như thế nào cũng tốt hơn một chút so với việc để kế mẫu chọn cho mình. Lúc trước điệt nhi kế mẫu đến phủ, ánh mắt nhìn mình đều lộ ra vẻ ghê tởm, nếu kế mẫu bàn bạc với phụ thân, lại không hỏi mình tiếng nào, đã hứa cho cái điệt nhi kia, đến lúc đó có khóc cũng muộn rồi. Không bằng nhân dịp này mưu tính cho bản thân. Nghĩ như vậy, cũng định thần nói: “Hôm nay cám ơn ma ma chỉ giáo, tương lai sẽ có lúc báo đáp ơn ma ma.”

“Cũng không phải hiếm đồ ngài báo đáp, chỉ vì ta và bà vú ngài là tỷ muội, mới lớn mật nói chuyện này.” Lý ma nhìn xung quanh bốn bề yên lặng, nói thêm vài câu, thế này mới vén váy đứng lên, sải bước đi.

Lại nói Tưởng Hoa An sáng sớm mới thức dậy, vừa dùng xong điểm tâm, đã có vị quan châm công cục Bắc Thành quốc đến thương nghị chuyện năm ngày sau sẽ an bài tú nữ ra cửa dự đại hội Tú phẩm. Đợi quan viên kia đi ra ngoài, ngồi một lúc trên ghế nhìn danh sách hành trình an bày, nghe có người gõ cửa, hắn tưởng đám người Hạ Từ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi!” Lại nghe




/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status