Mãi đến khi trước lễ đính hôn một ngày, Nghê Gia mới chuẩn bị dọn về nhà, đúng lúc này, Tống Nghiên Nhi lại đến thăm cô.
Cô nàng vào thấy Nghê Gia đang thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên ngập ngừng hỏi: “Cậu định về nhà à?”.
Nghê Gia không ngẩng đầu lên: “Tôi gọi điện thoại cho bà nội và Nghê Lạc rồi, cũng nghĩ dạo này cậu đóng phim chắc bận rộn nhiều việc nên không quấy rầy cậu”.
Nhắc đến phim, Tống Nghiên Nhi mỉm cười: “Long đồ đã đóng máy, vào giai đoạn chế tác hậu kì rồi, có lẽ hai ba tháng nữa sẽ chiếu”.
“Ừ, tôi nghe Tần Cảnh nói rồi, chúc mừng cậu!” Nghê Gia quay đầu sang cười rạng rỡ với cô nàng.
Tống Nghiên Nhi thoáng ngẩn ra, từ sau khi hai người vạch ra giới hạn an toàn, Nghê Gia vẫn chưa từng nhẹ nhàng cười thoải mái với cô nàng như thế. Cô nàng hơi cảm động, muốn nói gì đó lại nhìn thấy hai cái gối trên giường.
Trong lòng đau đớn chua chát, ánh mắt cô nàng lại đuổi theo Nghê Gia, trong tủ quần áo còn treo một bộ đồ đàn ông.
Tống Nghiên Nhi chuyển chủ đề: “Nghe nói mợ sẽ tiếp tục điều trị”.
Nghê Gia vén lại phần tóc rối bên tai, cười kiên định: “Ừ, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mẹ”.
Tống Nghiên Nhi lặng đi hồi lâu, lại hỏi: “Mình nhận được thiệp đính hôn rồi, nhưng vài lời đồn đại nói cứ thay đổi tới lui, cậu lại một mực không về nhà, mình đang nghĩ không biết có thật không”.
“Thật đấy. Lần trước bị hoãn vì ông nội lo cho sức khoẻ của tôi, giờ tôi đã khoẻ hẳn rồi.”
Tống Nghiên Nhi khẽ nhếch miệng, chợt thấy khó chịu.
Cô nàng quay đầu đi chỗ khác, nhìn phong cảnh trải dài mênh mang ngoài cửa sổ, ngẩn ra một lát: “Gia Gia, cậu có biết Mạc Doãn Nhi đang ở đâu không?”.
Tay Nghê Gia khựng lại: “Cô ta bị người của Việt Trạch nhốt lại rồi”.
“Mình”, Tống Nghiên Nhi do dự, “có thể gặp cô ta một lần không?”.
Nghê Gia không trả lời.
“Hôm qua mình vào trại giam thăm bố, tuy hận ông ấy nhưng đột nhiên thấy ông già đi như thế, mình cũng không chịu nổi. Ông ấy lo cho Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi, nhờ mình chuyển lời hộ.” Nói đến đây, khuôn mặt vốn đau thương vụt trở nên phẫn nộ, “Thật không biết hai mẹ con ấy có gì tốt mà đến giờ còn nhớ với nhung”.
Nghê Gia vẫn không đáp, đoán Tống Nghiên Nhi muốn gặp Mạc Doãn Nhi có lẽ muốn chuyển lời là giả, trút giận mới là thật.
Tống Nghiên Nhi thấy Nghê Gia thản nhiên như không, nhìn có vẻ đoán được ý nghĩ của cô nàng nên hơi lúng túng, nhưng vẫn nói: “Gia Gia, ân oán giữa mình và Mạc Doãn Nhi sâu đậm như thế, không gặp mặt nói một lần cho rõ ràng thì khó chịu cả đời”.
Nghê Gia thở dài, thôi vậy, coi như giúp cô nàng gạt bỏ chấp niệm.
“Tôi sẽ bảo Việt Trạch hộ cậu, nhưng anh ấy có đồng ý hay không thì tôi không biết đâu.”
Tống Nghiên Nhi mở miệng: “Cậu nói mà anh ấy lại không đồng ý?”.
Cô nàng tuy cảm ơn, nhưng trong lòng lại đau đớn.
Ngày đính hôn, ông nội Việt không chỉ mời toàn bộ họ hàng người thân như hôm sinh nhật mà thậm chí còn cho truyền thông vào thả cửa.
Biến động nhà họ Tống và nhà họ Ninh trước đó, thêm cả vụ tai nạn nghiêm trọng của nhà họ Nghê làm lễ đính hôn bị lùi lại, bên ngoài phỏng đoán đủ đường, nói là nhà họ Việt muốn liên kết với nhà họ Nghê để chèn ép hai nhà Ninh, Tống nên mới rước tiểu thư Nghê Gia về. Nhưng bất ngờ nhất là Nghê Khả đột nhiên tỉnh lại, đẩy nhanh tốc độ phá hoại hai nhà này, cũng làm rối loạn tiến trình lúc trước.
Lễ đính hôn bị hoãn, chắc hẳn nhà họ Việt đã đạt được mục đích, cảm thấy không cần tới đám thông gia này nữa. Đông đảo các mẹ các cô lại hừng hực dấy lên hi vọng trong lòng.
Thật không ngờ, thời gian trôi qua, tình thế thay đổi, nghe nói tiểu thư họ Nghê không nén nổi sầu đau trong lòng, bỏ về vùng ngoại ô dưỡng thương, còn công tử họ Việt cũng ngày ngày theo sát trông nom săn sóc, hình như còn ở chung nữa.
Còn cả các bác sĩ theo kè kè nữa, nom có vẻ như có em bé rồi?
Thế là gần như tất cả mọi ánh mắt trong lễ đính hôn đều đổ dồn vào bụng Nghê Gia, kết quả chỉ thấy bụng cô phẳng lì, thế nhưng lại càng làm họ phải để ý đến sự coi trọng của nhà họ Việt với Nghê Gia.
Việt Trạch đi đến đâu cũng dắt cô theo, không rời dù chỉ nửa khắc, họ hàng thân thích nhà họ Việt thấy Nghê Gia đều mỉm cười chào hỏi, không có nửa câu bỡn cợt trêu đùa, vô cùng yêu thương vỗ về tâm trạng của cô dâu mới.
Ông nội Việt khi nói chuyện với bà nội Nghê cứ “Gia Gia của chúng tôi” làm bà Nghê đau nhói con tim, không thèm để ý đến ông nữa. Ông còn dẫn hai cháu ngoại Khiêu Khiêu và Đường Đường đến làm nũng với Nghê Gia, có vẻ như muốn ám chỉ điều gì đó.
Nghê Gia vẫn vui tươi hớn hở trêu hai bé cưng tròn ủm lắc la lắc lư dưới đất, nhưng Việt Trạch lại nhận ra lòng dạ xấu xa của ông nội, kéo ông sang một bên hỏi ông định làm gì.
Ông nội hưng phấn khác thường: “Thiên Dã sắp làm bố đứa thứ ba rồi, con phải nhanh chóng đuổi theo”.
Việt Trạch thấy đầu đầy vạch đen: “Ông đừng làm trò nữa được không ạ? Chỉ là đính hôn thôi mà”.
Ông nội rất cố chấp: “Không sao, có thể sinh con trước, ông nội thoáng lắm. Đính hôn không thể nói trước bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng sẽ có thay đổi, chỉ có trẻ con mới là vững chắc nhất. Con phải chớp lấy thời cơ, cha quý nhờ con, con bé Gia Gia mới có thể trót lọt sang nhà ta”.
Việt Trạch câm nín, không thể tưởng tượng nổi nhìn ông nội: “Đúng là nhàn rỗi quá lâu, giác ngộ chính trị và trình độ tư tưởng của ông tuột dốc ráo rồi. Ông đừng quan tâm đến chuyện của con nữa”.
Ông nội thấy sắc mặt anh khó chịu, không nhiều lời nữa: “Thằng oắt con không biết nói chuyện phiếm, chán chết đi được. Ông đi tìm Khiêu Khiêu Đường Đường chơi đây”.
Việt Trạch thấy lão ngoan đồng bỏ đi, nghiêm túc sầm mặt, cân nhắc, ông nội nói thật ra rất có lý, anh phải nhanh chóng để Gia Gia có bầu, cha quý nhờ con.
Khách trong sảnh lục tục an vị, Nghê Gia vào phòng nghỉ trang điểm lại, thay một bộ lễ phục trắng còn xinh đẹp quý phái hơn, soi gương nhìn thử, sau khi khá hài lòng chuẩn bị ra ngoài thì Việt Trạch lại đẩy cửa bước vào.
Anh liếc mắt, trừ anh ra, mọi nhân viên khác trong phòng nghỉ đều đi ra ngoài.
Nghê Gia ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mắt Việt Trạch phức tạp, nói: “Bạn anh bên ban trinh sát đã khoanh vùng được phạm vi hoạt động của Ninh Cẩm Niên thông qua địa điểm xuất hiện của các số điện thoại hắn dùng rồi”.
Nghê Gia sửng sốt, chợt thấy căng thẳng khác thường.
“Hắn vẫn ở gần đây.” Việt Trạch mạnh mẽ giữ bả vai cô, “Hơn nữa, đang ở trong một khu công nghiệp phía nam nội thành”.
Nghê Gia cụp mắt, rồi lại ngước nhìn anh: “Thế nên?”.
“Thế nên…” Việt Trạch mỉm cười, không thoải mái lắm. “Giờ hắn đang ở đó, nhưng một ngày sau, mấy giờ sau, thậm chí là ngay sau đó đã đổi một chỗ khác. Thế nên giờ chúng ta…”
“Không được!” Cô ngắt lời anh, nhìn anh không chớp mắt, vô cùng kiên quyết, “Anh vừa mới nói đó còn gì? Tín hiệu chỉ vừa mới xuất hiện ở đây, có lẽ khi chúng ta đến thì hắn đã biến mất. Hoặc có lẽ hắn cố tình để lộ, dụ chúng ta mắc câu thì sao? Cho dù là trường hợp nào, bên ngoài có nhiều người chờ chúng ta như thế, không thể đi”.
Khách khứa và báo giới bên ngoài nhiều như thế, nếu cả nam chính và nữ chính đều không có mặt trong lễ đính hôn, ông nội Việt và bà nội Nghê e sẽ mất hết thể diện. Sao cô có thể để họ buồn chỉ vì một nhân tố không chắc chắn.
Việt Trạch nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, không hiểu sao lại thấy cõi lòng được sưởi ấm, anh biết tuy Ninh Cẩm Niên là ác mộng của cô, nhưng cô vẫn lựa chọn nghiêng về anh.
Anh cong môi, nụ cười lướt qua mặt cô: “Tất nhiên không cần tự mình đi, anh sẽ cử người đi giải quyết việc này. Em cứ yên tâm ngoan ngoãn đính hôn với anh đi, có lẽ chỉ vài tiếng nữa, hắn đã bị bắt rồi”.
Nghê Gia nghệt ra hồi lâu, giờ mới kịp phản ứng, mắng thầm đồ xảo quyệt chết tiệt, lại trêu cô!
Cô bất mãn lườm anh, nhón chân cắn mạnh một cái vào môi anh.
Anh hơi rụt lại, vừa bực vừa buồn cười, vuốt môi líu lưỡi: “Em là cún à?”.
“Anh hỏi làm gì? Dù sao bây giờ cũng không cho đổi ý nữa.”
Dáng vẻ đanh đá vô lý của Nghê Gia trước mặt lại khiến Việt Trạch rất thoải mái, cứ thế bật cười.
Anh vuốt má cô: “Anh ra ngoài trước, chờ em”.
Nghê Gia gật gật đầu, thấy anh đi ra lại một mình ngắm nghía trước gương, đúng lúc này, cửa phòng nghỉ lại bị ai đó đẩy mạnh ra, là Tống Nghiên Nhi.
Nghê Gia lấy làm lạ sao cô nàng lại thô lỗ như thế.
Tống Nghiên Nhi mặt mày căng thẳng, run rẩy nói: “Gia Gia, Mạc Doãn Nhi nói với Nghê Lạc cậu nghiện là vì lúc ở Macau, Ninh Cẩm Niên và cô ta đã tiêm thuốc cho cậu”.
Lòng Nghê Gia bỗng chùng xuống, những hình ảnh đã lâu không nhớ đến lại đột ngột ùa về, cô gần như gầm khẽ: “Nghê Lạc đang ở đâu?”.
“Mình không biết.” Tống Nghiên Nhi rất tủi thân, lại nhét cái máy MP3 vào tay Nghê Gia, “Nghê Lạc để cái này ở nhà cho cậu, mình đã cầm đến trước”.
Hai chân Nghê Gia lập tức nhũn ra, cô biết Nghê Lạc muốn làm gì rồi.
Ánh mắt cô trống rỗng, nhìm chằm chằm Tống Nghiên Nhi: “Tại sao Mạc Doãn Nhi lại có thể nói với Nghê Lạc chuyện này?”.
Tống Nghiên Nhi bị nét mặt của cô doạ cho sợ, lùi về phía sau, lí nhí: “Vì, vì Mạc Doãn Nhi nói cô ta và Nghê Lạc từng là chị em, muốn nói xin lỗi. Mình mới lấy điện thoại…”.
Nghê Gia đã lao ra phía cửa, gần đến nơi lại phanh kít lại, xoay người đi về hướng Tống Nghiên Nhi, giơ tay lên tát mạnh một cái: “Ngu xuẩn đến mức hại chết người khác!”.
Má Tống Nghiên Nhi đỏ ửng, ngân ngấn nước mắt, không nói một lời.
Nghê Gia lao ra ngoài, không kịp đổi xe, ngồi luôn lên chiếc limousine dùng cho đám cưới, gọi tài xế tới lái xe. Tiểu Minh luôn coi chừng cô một tấc không rời thấy thế, chạy đến mở cửa xe chui vào trong luôn.
Nghê Gia nói với tài xế: “Đến bệnh viện”, rồi lại nhìn Tiểu Minh: “Gọi điện cho anh Ba”. Cô biết lần này mình không giải quyết được, cô cần sự giúp đỡ của anh.
Khi Nghê Gia tới bệnh viện lao vào phòng bệnh thì nghe tiếng gọi điện của Ninh Cẩm Nguyệt trong phòng vệ sinh: “Anh, sao anh biết Mạc Doãn Nhi có thể kích thích được Nghê Lạc? Anh thả cậu ấy ra đi, đừng…”.
Nghê Gia nghiến răng, thình lình rút phắt khẩu súng ở eo Tiểu Minh ra, hung dữ tàn độc đá một cái văng cửa phòng vệ sinh.
Ninh Cẩm Nguyệt sau bao lâu mới gặp lại Nghê Gia, lại phát hiện cô còn hung thần ác sát hơn trước đây, trong tay còn cầm súng, ngay tức khắc sợ hãi thét chói tai. Cô ta định cúp máy theo phản xạ, không ngờ Nghê Gia lại bước đến rất nhanh, một tay gí súng vào cổ họng cô ta, một tay bóp cổ tay cô ta.
Ninh Cẩm Nguyệt lơi tay, di động lọt vào tay Nghê Gia.
Nghê Gia cầm di động, cười nhạt với Ninh Cẩm Niên: “Sao hả? Giăng bẫy bắt em trai tao? Sao mày không nghĩ xem với tính cách của Việt Trạch, anh ấy sẽ làm gì Ninh Cẩm Nguyệt? Giờ cô ta lọt vào tay tao rồi, mày đoán xem tao sẽ làm gì cô ta?”.
Nói xong cô cũng không để ý đến Ninh Cẩm Niên mà bắn thẳng vào cái gương, Ninh Cẩm Nguyệt thét lên bật khóc.
Nghê Gia lại cầm điện thoại: “Ninh Cẩm Niên, giờ tao đưa Ninh Cẩm Nguyệt đến toà cao ốc ba mươi tầng của khu công nghiệp. Tốt nhất là mày nhanh chóng đưa em trai tao đến đó. Nếu tao đến mà không nhìn thấy em trai tao, mỗi phút đồng hồ tao sẽ bắn một lỗ lên người cô ta. Nếu tâm trạng tao không tốt, đẩy cô ta từ sân thượng xuống thì mày đừng trách tao”.
Dứt lời, cô liền cúp điện thoại.
Đàm phán chính là như vậy, chỉ cần nói lời đe doạ của anh là được, đừng để hắn có cơ hội đe doạ anh!
Điện thoại chẳng mấy chốc đã đổ chuông, Nghê Gia chuyển luôn sang chế độ im lặng, bảo Tiểu Minh vác Ninh Cẩm Nguyệt xuống lầu lên xe.
Ninh Cẩm Nguyệt đã bị Tiểu Minh trói nghiến bằng ga trải giường trong bệnh viện, lăn lộn dưới sàn xe khóc sướt mướt.
Nghê Gia phớt lờ cô ta, đeo tai nghe nghe đoạn MP3 của Nghê Lạc.
Trong tai nghe, giọng Nghê Lạc không lớn, nhưng nặng trĩu, rất xót xa, rất từ tốn.
“Chị, em xin lỗi, hi vọng khi chị nghe được đoạn ghi âm này thì đừng trách em xốc nổi. Giờ chắc chị đang vui vẻ đính hôn với anh Việt Trạch nhỉ, em rất muốn nhìn thấy vẻ hạnh phúc của chị. Giờ chẳng có ai ở nhà, yên tĩnh… Chỉ có mình em thôi… Em… rất nhớ chị.
Trước đây, em luôn nói muốn chín chắn muốn hiểu chuyện, muốn bảo vệ chị, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, thật ra em không làm được gì cả. Em không chủ động đi điều tra bất cứ chuyện gì có dính dáng đến Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên, ngay cả bộ mặt thật của cô ta, em cũng chỉ nhận ra nhờ khổ nhục kế của chị. Sau đó, cũng không nghĩ phải điều tra toàn bộ người làm trong nhà, khiến chị và mẹ gặp tai nạn xe, đến cả việc chị bị nghiện gần đây cũng là do Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên làm hại đúng không?
Em luôn biết bọn chúng muốn hại gia đình ta, nhưng xưa nay chỉ nghĩ dừng lại ở việc kinh doanh chứ chưa từng suy nghĩ sâu hơn. Chị tưởng em đã thay đổi rồi, trưởng thành rồi, thật ra không đâu, em vẫn là thằng yếu đuối không bảo vệ nổi người thân như trước kia thôi.”
Nghê Gia ngó chăm chăm ra ngoài cửa sổ xe, nước mắt tí tách rơi từng giọt.
Nghê Lạc, không phải thế đâu!
Tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ vì em là một đứa trẻ trời sinh lương thiện, cho dù có chững chạc hơn nữa thận trọng hơn nữa, lòng em vẫn trong sạch như thế, sẽ không chủ động bôi đen người khác.
Đoạn ghi âm của Nghê Lạc vẫn tiếp tục:
“Chị, Ninh Trung Kỳ và Tưởng Na đã bị trừng phạt, vì gia tộc và đạo nghĩa, ông nội của Ninh thị sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ninh Cẩm Niên tự tung tự tác đâu, hơn nữa nhà họ Ninh cũng có những thế lực tàn dư của họ. Cứ báo thù đi báo thù lại như thế, cuộc sống của chị sau này làm sao mà yên tâm được?
Xin lỗi chị, Mạc Doãn Nhi nói Ninh Cẩm Niên vẫn đang ở đây, sẽ đến hại chị. Tuy em không biết vị trí cụ thể của hắn, nhưng em biết anh Cẩm Hạo đã tìm hắn, có lẽ cũng tìm thấy rồi. Em sẽ đi cùng anh Cẩm Hạo, chị đừng lo, đương nhiên đoạn ghi âm này chỉ giữ lại để nhỡ đâu cần dùng. Nếu em an toàn, sau khi về nhà sẽ huỷ đoạn ghi âm này trước, không cho chị nghe được.”
Hết rồi.
Nghê Gia sửng sốt, Ninh Cẩm Hạo cũng tham dự. Nhưng nghe nội dung cú điện thoại vừa rồi của Ninh Cẩm Nguyệt, sao giống như Ninh Cẩm Niên bắt được Nghê Lạc. Chẳng lẽ Nghê Lạc đi tìm Ninh Cẩm Hạo, kết quả là ngoài ý muốn bị Ninh Cẩm Niên bắt được?
Sao có thể?
Nghe Gia lau nước mắt, rút tai nghe ra.
Trầm mặc hồi lâu, Tiểu Minh mới nói: “Anh Ba sẽ đến ngay thôi”.
Nghê Gia gật gật đầu, chẳng hiểu tại sao lại an tâm phần nào, nói: “Có lẽ Ninh Cẩm Hạo cũng can thiệp, anh nói với A Trạch một tiếng đi”.
Tiểu Minh gật đầu.
Lúc tới toà nhà văn phòng bỏ không này, Nghê Gia cầm súng, kéo Ninh Cẩm Nguyệt bị trói xuống xe. Thang máy không dùng được, chỉ có thể leo bộ lên toà cao ốc ba mươi tầng.
A Minh giúp Nghê Gia tha Ninh Cẩm Nguyệt lên trên, Ninh Cẩm Nguyệt biết cô có thể đẩy cô ta xuống nên nhất quyết khóc lóc không chịu lên. Nghê Gia vốn không đủ sức đi thang bộ, tuy cố sống cố chết đi, nhưng lúc đến tầng hai mươi, người căng thẳng mệt mỏi đến nỗi không còn chút sức lực nào.
Trong đầu cô như bốc hoả, ong ong và nóng hầm hập, trong tai như có tiếng rào rào của tằm ăn rỗi, mắt dần mờ đi. Hai chân như đeo chì, gian nan đi lên từng bước một cách máy móc.
Cô đã mệt rã rời, Ninh Cẩm Nguyệt còn không chịu phối hợp, đày đoạ bạn Tiểu Minh quá quắt.
Đến tầng hai mốt, Ninh Cẩm Nguyệt có chết cũng không chịu đi lên nữa, gào thét lên. Nghê Gia phiền hết chịu nổi, giơ súng đập một cái vào chân cô ta. Ninh Cẩm Nguyệt hét thảm thiết “á” một tiếng, nhưng người bị ga trải giường trói chặt, không thể gập xuống ôm cái chân đau.
Ngực Nghê Gia phập phồng, cô thở hổn hển nói: “Ninh Cẩm Nguyệt, nếu cô đi lên còn có thể chờ anh cô đến cứu. Bằng không, cô muốn bị tôi đánh chết trong cầu thang hả?”, nói xong cô lại giơ súng lên.
Ninh Cẩm Nguyệt nhìn họng súng, sợ tái mét cả mặt, làm sao còn để ý đến đau đớn và mệt mỏi nữa, vừa bò vừa chạy lên sân thượng.
Nghê Gia lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô ta rồi mới đi lên tiếp, cuối cùng cũng lên tới mái nhà. Nghê Gia chỉ cảm thấy vận động mạnh dừng lại đột ngột, hai má nóng lên như máu tụ cả lại, tim đập càng lúc càng nhanh, mỗi hơi thở như nuốt phải một lưỡi dao.
Cô thở phì phò, nhưng vẫn túm gáy Ninh Cẩm Nguyệt không buông tay, lôi cô ta đến bên rìa toà nhà.
Ninh Cẩm Nguyệt nhìn xuống khoảng không sâu hun hút cạnh toà nhà ba mươi tầng, sợ tới mức hết dám vùng vẫy.
“Cô biết điều đấy, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.” Nghê Gia lạnh nhạt nói xong, liếc mắt nhìn xuống dưới, xe của Ninh Cẩm Niên đến rồi. Toà nhà rất cao, cô không nhìn rõ vài bóng người, song lại thấy Nghê Lạc, cậu không hề bị trói, trái lại còn phi lên sân thượng như con thỏ. Giờ Nghê Gia mới thấp thoáng nhìn thấy một người thân quen kì lạ, Ninh Cẩm Hạo.
Nghê Gia hít một hơi thật sâu, thì ra Nghê Lạc đi tìm Ninh Cẩm Hạo, quả nhiên không sao hết. Nhưng cú điện thoại có thể khẳng định rằng, Ninh Cẩm Niên quả thật có mưu ma chước quỷ, có lẽ muốn nhân lúc Ninh Cẩm Hạo không để ý ra tay với Nghê Lạc?
Gió trên nóc nhà bỏ hoang rít gào thổi qua, rất ồn ào, rất trống trải, Nghê Gia đứng dưới màn trời âm u, trên sân thượng cao ốc, một tay giữ Ninh Cẩm Nguyệt, một tay cầm súng chỉ vào họng cô ta, đứng im phăng phắc, không hề lên tiếng, không hề cử động.
Trong đầu cô đột nhiên hiện ra cái chết thảm thương của Nghê Lạc trong nhà kho kiếp trước, và nỗi bi ai khi nhảy khỏi toà nhà chọc trời của cô… Giờ nghĩ lại, tình cảnh đó cũng có thể xảy ra vào hôm nay. Nhưng, sẽ không xảy ra đâu.
Cô đã hạ quyết tâm rồi, lát nữa thấy Nghê Lạc an toàn không hề hấn gì, chờ khi Việt Trạch đến, lúc giao Ninh Cẩm Nguyệt cho Ninh Cẩm Niên, cô sẽ bắn hắn.
Cô là con gái, khỏi cần tuân theo quy tắc trao đổi con tin. Hơn nữa, em trai cô không phải con tin, Ninh Cẩm Nguyệt mới là con tin.
Cô từng lo lắng có lẽ vì Ninh Cẩm Hạo và ông nội Ninh, Việt Trạch sẽ rất khó giết Ninh Cẩm Niên. Nhưng cô biết chắc chắn, nếu cô thật sự bắn Ninh Cẩm Niên, Việt Trạch sẽ hoàn toàn ủng hộ cô, cũng sẽ đứng sau lưng bảo vệ cô.
Người đầu tiên xông lên sân thượng quả nhiên là Nghê Lạc. Người cậu ướt sũng mồ hôi như vừa được vớt dưới biển lên.
Nghê Gia nhìn sang, thấy cậu mặc một bộ complet rất đẹp. Hôm nay chị gái cậu đính hôn, dù cậu không đến dự cũng phải thể hiện hình tượng ưa nhìn nhất chững chạc nhất.
Gió trên mái nhà rất to, thổi dạt mái tóc ngắn của cậu, cô chưa từng thấy vẻ mặt của Nghê Lạc kinh hoàng như thế này bao giờ.
Nghê Lạc nhìn Nghê Gia chăm chú, vô cùng sửng sốt, lo lắng đến mức mày trán nhăn tít lại, vội hét lên: “Nghê Gia, sao chị lại đứng ở chỗ nguy hiểm như thế, chị lại đây mau lên!”.
Nghê Gia vừa nhìn vào mắt cậu đã biết cậu xót cô, mỉm cười: “Em có thể xốc nổi vì chị, sao chị lại không thể làm thế vì em?”.
Nghê Lạc thấy cô đứng đó mà không hề có biện pháp bảo vệ, kinh hồn khiếp vía, sợ cô sẽ ngã xuống, sau đó cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
“Nghê Gia, em muốn giết Ninh Cẩm Niên, nhưng em biết hắn được anh Cẩm Hạo bảo vệ. Nên em không đi tìm Ninh Cẩm Niên, mà đi nói với anh Cẩm Hạo tất cả mọi việc Ninh Cẩm Niên đã làm. Sau này anh Cẩm Hạo sẽ không giúp hắn nữa.”
Nghê Gia sửng sốt, thằng bé này vẫn còn có chút đầu óc. Nhưng, dù Ninh Cẩm Hạo không giúp Ninh Cẩm Niên, thì hôm nay anh ấy cũng sẽ không để hắn chết trước mặt mình, đến khi về nhà không thể ăn nói được với ông nội.
Nên kết cục có thể xảy ra nhất hôm nay chính là, đôi bên chưa xong việc, sau đó lại rơi vào vòng trả thù luẩn quẩn.
Cô có thể tìm người đuổi giết Ninh Cẩm Niên, nhưng Ninh Cẩm Niên sẽ không bị giết dễ dàng như thế, hắn cũng không phải kẻ ngu, cũng sẽ tìm người trả thù họ Việt và họ Nghê.
Nên cách tốt nhất vẫn là cô giết hắn.
Nghê Lạc thấy Nghê Gia vẫn chưa chịu đến, gần như giậm chân: “Nghê Gia, chị đừng đứng xa như thế, lại đây đi!”.
Còn chưa dứt lời, Ninh Cẩm Niên đã lao lên, vừa thấy Nghê Gia chĩa súng vào Ninh Cẩm Nguyệt đứng ở mép toà nhà liền giơ súng chĩa vào người Nghê Lạc, song cùng lúc, súng của Ninh Cẩm Hạo cũng chỉ vào Ninh Cẩm Niên.
Ninh Cẩm Niên không thể tin nổi: “Hạo? Anh?”.
Trên mặt Ninh Cẩm Hạo cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng giọng vẫn lạnh như núi băng: “Nghê Lạc đến tìm anh, anh sẽ không để chú giết cậu ấy”.
Ninh Cẩm Niên phát cáu: “Chẳng lẽ để Nghê Gia giết Cẩm Nguyệt?”.
Giờ Ninh Cẩm Hạo mới đưa mắt nhìn Nghê Gia, lạnh nhạt nói: “Lẽ nào cô không định qua đây à?”.
Nghê Gia nhìn vào đôi mắt tối đen lạnh lùng của anh, không nói không rằng.
Đúng lúc này, trong cầu thang bộ bỗng truyền đến tiếng bước chân, Nghê Gia như có thần giao cách cảm, một giây sau, Việt Trạch xuất hiện trên sân thượng.
Giờ phút này anh không còn sự bình tĩnh hờ hững như mọi khi nữa, trên mặt toát ra vẻ căng thẳng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi cảm xúc biến mất sạch, chỉ còn sự thương xót và yên tâm.
Nghê Gia nhìn thấy anh, lòng thắt lại, họng cũng nghẹn ngào, đau đớn gọi: “A Trạch”.
Việt Trạch biết cô đang đợi anh, trong lòng lại vừa đau vừa buồn. Gia Gia của anh lại bị đám người kia làm cho không còn nơi nào để đi một lần nữa.
Lúc Tiểu Minh gọi điện cho anh, anh chỉ hận không thể xẻ thịt róc xương Ninh Cẩm Niên.
Chỉ cần nhớ đến nụ cười vui vẻ đơn thuần nhường ấy của cô khi đứng trước mặt Nghê Lạc thường ngày, anh đã biết, trong số tất cả những người thân cô đang có, người quan trọng nhất trong lòng cô chính là cậu em trai này.
Nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì, anh không biết cuộc sống vất vả lắm mới có thể bình yên và ngập tràn hi vọng của cô liệu có bị đập tan không thể nào cứu vãn một lần nữa không.
Nhưng Nghê Gia đi bước nào cũng bảo Tiểu Minh báo cáo tình hình cho anh, anh mới biết rằng, tuy cô lại bị dồn ép đến bước này song vẫn luôn coi anh như một điểm tựa vững chãi.
Sân thượng rất cao, không có mái che, ánh mặt trời chói chang tràn ngập.
Gia Gia của anh mang vẻ mặt lạnh lùng giữ Ninh Cẩm Nguyệt, để lộ sự cứng cỏi đến mức bất chấp, anh biết giờ phút này trong cô chỉ có một ý nghĩ, là giết chết Ninh Cẩm Niên.
Lúc anh đi lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đượm vẻ hoảng hốt như chú nai con, cơ thể gầy yếu cũng run lên khẽ đến mức không dễ gì phát hiện.
Người của Việt Trạch cũng xông lên sân thượng rất nhanh, trên sân có ít nhất năm sáu chục người mặt lạnh như tiền lăm lăm súng ống, chia làm hai phe, một phe là của A Minh, phe kia là của Ninh Cẩm Niên.
Việt Trạch đứng giữa họng súng của hai phe, đi từng bước một đến gần, đưa tay cho Nghê Gia: “Gia Gia, em lại đây trước đã, đừng đứng đó, anh lo lắm”.
Nghê Gia nghe anh nói thế, kéo Ninh Cẩm Nguyệt vào trong vài bước, nhưng vẫn gí súng vào cô ta.
Lúc này, Ninh Cẩm Niên không nhịn nổi, lạnh giọng rống lên đầy phẫn nộ: “Nghê Gia, thả Ninh Cẩm Nguyệt ra, việc này không liên quan đến con bé, con bé vẫn chỉ là trẻ con”.
Nghê Gia còn chưa lên tiếng, Nghê Lạc đã nở nụ cười khẩy hiếm thấy: “Lúc mày bắt cóc Nghê Gia, suýt nữa tìm người cưỡng bức chị ấy rồi còn tiêm thuốc cho chị ấy ở Macau, mày có nghĩ chị ấy chỉ là trẻ con, việc này không liên quan đến chị ấy không?”.
Ninh Cẩm Niên nghẹn họng, sắc mặt càng khó coi hơn.
Ninh Cẩm Hạo từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói năng, vẻ mặt vẫn lạnh như băng không để lộ bất cứ suy nghĩ gì. Anh đã hứa với ông nội, không để những người khác giết Ninh Cẩm Niên, nhưng anh chắc chắn cũng sẽ không ra tay với Việt Trạch và Nghê Gia.
Ở đây còn có người của anh, có người của Ninh Cẩm Niên, có người của Việt Trạch, nếu liều mạng với nhau thật, có lẽ tất cả đều chết rất thảm.
Song nếu thật sự làm đúng như cách Việt Trạch đã nói với anh lúc trước thì anh quả tình không thể nhúng tay, chỉ có thể nhìn Ninh Cẩm Niên tự tìm đường chết. Mà nếu báo cáo lại cho ông nội như thế, ông nội cũng sẽ không nói gì nữa.
Dù sao thì đây cũng là quy định.
Có điều về mặt tâm lý, anh thật tình nghiêng về cách Việt Trạch nói.
Nghê Gia đẩy Ninh Cẩm Nguyệt, đi từng bước lại gần Ninh Cẩm Niên, siết chặt súng trong tay, đúng lúc cô muốn nổ súng, Ninh Cẩm Niên lại chợt bật cười: “Nghê Gia, cô nhớ kĩ lấy, cho dù cô có giết tôi, những người sau lưng tôi vẫn sẽ tìm cô trả thù”.
Nghê Gia sửng sốt, chỉ thấy Ninh Cẩm Niên vọt đến chỗ Nghê Lạc nhanh như cắt.
Ninh Cẩm Niên với tay túm Nghê Lạc, còn súng trong tay Nghê Gia đang nhằm thẳng Ninh Cẩm Niên.
Nhưng đúng giây phút này, hai cái bóng khác vụt tới.
Ninh Cẩm Hạo giữ chặt tay Ninh Cẩm Niên, bẻ một cái, súng của hắn rơi xuống đất.
Còn Việt Trạch không biết đã lẻn ra sau lưng Nghê Gia từ khi nào, Nghê Gia còn chưa kịp làm gì, anh đã cầm chắc tay cô, giữ tay vào cò súng, Nghê Gia không bóp cò được mà cũng không gỡ ra được.
Sau chớp mắt hỗn loạn, Ninh Cẩm Niên lao lên lôi Ninh Cẩm Nguyệt lại, mà Nghê Gia cũng bị Việt Trạch giằng mất súng, đành chịu bó tay.
Nghê Lạc thấy Nghê Gia không sao lại xông lên cướp Nghê Gia ra khỏi vòng tay Việt Trạch, ôm chặt lấy cô.
Nghê Gia vừa tức vừa sợ, lẩy bẩy ôm Nghê Lạc, nước mắt giàn giụa chảy hết vào cổ cậu, muốn mắng mấy câu thật thậm tệ nhưng lại không nói nên lời.
Nghê Lạc cũng ôm cô, cắn răng kìm nén nhưng nước mắt vẫn nhỏ từng giọt lên lưng Nghê Gia.
Việt Trạch lặng lẽ nhìn hai chị em một lúc lâu mới quay lại nhìn Ninh Cẩm Niên, nói: “Câu vừa rồi của mày đúng lắm. Nếu đã không đội trời chung thì hôm nay giải quyết cho xong chuyện đi? Dù sao…”, anh nhìn thoáng qua Ninh Cẩm Nguyệt, “… mày cũng không phải không vướng bận gì. Ai cũng có người mình quan tâm, nên cứ đánh cuộc một lần theo luật đi”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Ninh Cẩm Hạo cau mày, trên mặt bọn A Minh cũng hiện lên vẻ khiếp đảm, A Lượng đã chạy đến chỗ Việt Trạch, muốn nói gì đó song khi nhìn thấy ánh mắt anh, cuối cùng lại không nói nữa.
Chỉ có Ninh Cẩm Nguyệt ngơ ngác run rẩy, Nghê Gia và Nghê Lạc cũng chưa hiểu gì, nhưng Nghê Gia đã nhận ra điều gì đó bất ổn từ biểu cảm của mọi người, ngẩng đầu lên nhìn Việt Trạch thì chỉ còn thấy bóng lưng anh.
Cô vừa toan đứng dậy đã thấy Ninh Cẩm Niên vốn đang ngồi xổm vỗ về an ủi Ninh Cẩm Nguyệt đã đứng dậy, mặt lạnh gần như giống hệt Ninh Cẩm Hạo.
Hắn trầm giọng hỏi: “Theo luật? Ý mày là Russian Roulette ?”.
Russian Roulette (cò quay Nga): Bỏ một viên đạn vào ổ súng (có sáu lỗ), quay ổ súng một cách ngẫu nhiên rồi hướng vào đầu bóp cò, xác suất chết là một phần sáu, ai chết trước là người thua cuộc.
Lời của hắn bạt đi trong gió rất nhanh, nhưng toàn thân Nghê Gia đã lạnh toát.
Cô nàng vào thấy Nghê Gia đang thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên ngập ngừng hỏi: “Cậu định về nhà à?”.
Nghê Gia không ngẩng đầu lên: “Tôi gọi điện thoại cho bà nội và Nghê Lạc rồi, cũng nghĩ dạo này cậu đóng phim chắc bận rộn nhiều việc nên không quấy rầy cậu”.
Nhắc đến phim, Tống Nghiên Nhi mỉm cười: “Long đồ đã đóng máy, vào giai đoạn chế tác hậu kì rồi, có lẽ hai ba tháng nữa sẽ chiếu”.
“Ừ, tôi nghe Tần Cảnh nói rồi, chúc mừng cậu!” Nghê Gia quay đầu sang cười rạng rỡ với cô nàng.
Tống Nghiên Nhi thoáng ngẩn ra, từ sau khi hai người vạch ra giới hạn an toàn, Nghê Gia vẫn chưa từng nhẹ nhàng cười thoải mái với cô nàng như thế. Cô nàng hơi cảm động, muốn nói gì đó lại nhìn thấy hai cái gối trên giường.
Trong lòng đau đớn chua chát, ánh mắt cô nàng lại đuổi theo Nghê Gia, trong tủ quần áo còn treo một bộ đồ đàn ông.
Tống Nghiên Nhi chuyển chủ đề: “Nghe nói mợ sẽ tiếp tục điều trị”.
Nghê Gia vén lại phần tóc rối bên tai, cười kiên định: “Ừ, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mẹ”.
Tống Nghiên Nhi lặng đi hồi lâu, lại hỏi: “Mình nhận được thiệp đính hôn rồi, nhưng vài lời đồn đại nói cứ thay đổi tới lui, cậu lại một mực không về nhà, mình đang nghĩ không biết có thật không”.
“Thật đấy. Lần trước bị hoãn vì ông nội lo cho sức khoẻ của tôi, giờ tôi đã khoẻ hẳn rồi.”
Tống Nghiên Nhi khẽ nhếch miệng, chợt thấy khó chịu.
Cô nàng quay đầu đi chỗ khác, nhìn phong cảnh trải dài mênh mang ngoài cửa sổ, ngẩn ra một lát: “Gia Gia, cậu có biết Mạc Doãn Nhi đang ở đâu không?”.
Tay Nghê Gia khựng lại: “Cô ta bị người của Việt Trạch nhốt lại rồi”.
“Mình”, Tống Nghiên Nhi do dự, “có thể gặp cô ta một lần không?”.
Nghê Gia không trả lời.
“Hôm qua mình vào trại giam thăm bố, tuy hận ông ấy nhưng đột nhiên thấy ông già đi như thế, mình cũng không chịu nổi. Ông ấy lo cho Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi, nhờ mình chuyển lời hộ.” Nói đến đây, khuôn mặt vốn đau thương vụt trở nên phẫn nộ, “Thật không biết hai mẹ con ấy có gì tốt mà đến giờ còn nhớ với nhung”.
Nghê Gia vẫn không đáp, đoán Tống Nghiên Nhi muốn gặp Mạc Doãn Nhi có lẽ muốn chuyển lời là giả, trút giận mới là thật.
Tống Nghiên Nhi thấy Nghê Gia thản nhiên như không, nhìn có vẻ đoán được ý nghĩ của cô nàng nên hơi lúng túng, nhưng vẫn nói: “Gia Gia, ân oán giữa mình và Mạc Doãn Nhi sâu đậm như thế, không gặp mặt nói một lần cho rõ ràng thì khó chịu cả đời”.
Nghê Gia thở dài, thôi vậy, coi như giúp cô nàng gạt bỏ chấp niệm.
“Tôi sẽ bảo Việt Trạch hộ cậu, nhưng anh ấy có đồng ý hay không thì tôi không biết đâu.”
Tống Nghiên Nhi mở miệng: “Cậu nói mà anh ấy lại không đồng ý?”.
Cô nàng tuy cảm ơn, nhưng trong lòng lại đau đớn.
Ngày đính hôn, ông nội Việt không chỉ mời toàn bộ họ hàng người thân như hôm sinh nhật mà thậm chí còn cho truyền thông vào thả cửa.
Biến động nhà họ Tống và nhà họ Ninh trước đó, thêm cả vụ tai nạn nghiêm trọng của nhà họ Nghê làm lễ đính hôn bị lùi lại, bên ngoài phỏng đoán đủ đường, nói là nhà họ Việt muốn liên kết với nhà họ Nghê để chèn ép hai nhà Ninh, Tống nên mới rước tiểu thư Nghê Gia về. Nhưng bất ngờ nhất là Nghê Khả đột nhiên tỉnh lại, đẩy nhanh tốc độ phá hoại hai nhà này, cũng làm rối loạn tiến trình lúc trước.
Lễ đính hôn bị hoãn, chắc hẳn nhà họ Việt đã đạt được mục đích, cảm thấy không cần tới đám thông gia này nữa. Đông đảo các mẹ các cô lại hừng hực dấy lên hi vọng trong lòng.
Thật không ngờ, thời gian trôi qua, tình thế thay đổi, nghe nói tiểu thư họ Nghê không nén nổi sầu đau trong lòng, bỏ về vùng ngoại ô dưỡng thương, còn công tử họ Việt cũng ngày ngày theo sát trông nom săn sóc, hình như còn ở chung nữa.
Còn cả các bác sĩ theo kè kè nữa, nom có vẻ như có em bé rồi?
Thế là gần như tất cả mọi ánh mắt trong lễ đính hôn đều đổ dồn vào bụng Nghê Gia, kết quả chỉ thấy bụng cô phẳng lì, thế nhưng lại càng làm họ phải để ý đến sự coi trọng của nhà họ Việt với Nghê Gia.
Việt Trạch đi đến đâu cũng dắt cô theo, không rời dù chỉ nửa khắc, họ hàng thân thích nhà họ Việt thấy Nghê Gia đều mỉm cười chào hỏi, không có nửa câu bỡn cợt trêu đùa, vô cùng yêu thương vỗ về tâm trạng của cô dâu mới.
Ông nội Việt khi nói chuyện với bà nội Nghê cứ “Gia Gia của chúng tôi” làm bà Nghê đau nhói con tim, không thèm để ý đến ông nữa. Ông còn dẫn hai cháu ngoại Khiêu Khiêu và Đường Đường đến làm nũng với Nghê Gia, có vẻ như muốn ám chỉ điều gì đó.
Nghê Gia vẫn vui tươi hớn hở trêu hai bé cưng tròn ủm lắc la lắc lư dưới đất, nhưng Việt Trạch lại nhận ra lòng dạ xấu xa của ông nội, kéo ông sang một bên hỏi ông định làm gì.
Ông nội hưng phấn khác thường: “Thiên Dã sắp làm bố đứa thứ ba rồi, con phải nhanh chóng đuổi theo”.
Việt Trạch thấy đầu đầy vạch đen: “Ông đừng làm trò nữa được không ạ? Chỉ là đính hôn thôi mà”.
Ông nội rất cố chấp: “Không sao, có thể sinh con trước, ông nội thoáng lắm. Đính hôn không thể nói trước bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng sẽ có thay đổi, chỉ có trẻ con mới là vững chắc nhất. Con phải chớp lấy thời cơ, cha quý nhờ con, con bé Gia Gia mới có thể trót lọt sang nhà ta”.
Việt Trạch câm nín, không thể tưởng tượng nổi nhìn ông nội: “Đúng là nhàn rỗi quá lâu, giác ngộ chính trị và trình độ tư tưởng của ông tuột dốc ráo rồi. Ông đừng quan tâm đến chuyện của con nữa”.
Ông nội thấy sắc mặt anh khó chịu, không nhiều lời nữa: “Thằng oắt con không biết nói chuyện phiếm, chán chết đi được. Ông đi tìm Khiêu Khiêu Đường Đường chơi đây”.
Việt Trạch thấy lão ngoan đồng bỏ đi, nghiêm túc sầm mặt, cân nhắc, ông nội nói thật ra rất có lý, anh phải nhanh chóng để Gia Gia có bầu, cha quý nhờ con.
Khách trong sảnh lục tục an vị, Nghê Gia vào phòng nghỉ trang điểm lại, thay một bộ lễ phục trắng còn xinh đẹp quý phái hơn, soi gương nhìn thử, sau khi khá hài lòng chuẩn bị ra ngoài thì Việt Trạch lại đẩy cửa bước vào.
Anh liếc mắt, trừ anh ra, mọi nhân viên khác trong phòng nghỉ đều đi ra ngoài.
Nghê Gia ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mắt Việt Trạch phức tạp, nói: “Bạn anh bên ban trinh sát đã khoanh vùng được phạm vi hoạt động của Ninh Cẩm Niên thông qua địa điểm xuất hiện của các số điện thoại hắn dùng rồi”.
Nghê Gia sửng sốt, chợt thấy căng thẳng khác thường.
“Hắn vẫn ở gần đây.” Việt Trạch mạnh mẽ giữ bả vai cô, “Hơn nữa, đang ở trong một khu công nghiệp phía nam nội thành”.
Nghê Gia cụp mắt, rồi lại ngước nhìn anh: “Thế nên?”.
“Thế nên…” Việt Trạch mỉm cười, không thoải mái lắm. “Giờ hắn đang ở đó, nhưng một ngày sau, mấy giờ sau, thậm chí là ngay sau đó đã đổi một chỗ khác. Thế nên giờ chúng ta…”
“Không được!” Cô ngắt lời anh, nhìn anh không chớp mắt, vô cùng kiên quyết, “Anh vừa mới nói đó còn gì? Tín hiệu chỉ vừa mới xuất hiện ở đây, có lẽ khi chúng ta đến thì hắn đã biến mất. Hoặc có lẽ hắn cố tình để lộ, dụ chúng ta mắc câu thì sao? Cho dù là trường hợp nào, bên ngoài có nhiều người chờ chúng ta như thế, không thể đi”.
Khách khứa và báo giới bên ngoài nhiều như thế, nếu cả nam chính và nữ chính đều không có mặt trong lễ đính hôn, ông nội Việt và bà nội Nghê e sẽ mất hết thể diện. Sao cô có thể để họ buồn chỉ vì một nhân tố không chắc chắn.
Việt Trạch nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, không hiểu sao lại thấy cõi lòng được sưởi ấm, anh biết tuy Ninh Cẩm Niên là ác mộng của cô, nhưng cô vẫn lựa chọn nghiêng về anh.
Anh cong môi, nụ cười lướt qua mặt cô: “Tất nhiên không cần tự mình đi, anh sẽ cử người đi giải quyết việc này. Em cứ yên tâm ngoan ngoãn đính hôn với anh đi, có lẽ chỉ vài tiếng nữa, hắn đã bị bắt rồi”.
Nghê Gia nghệt ra hồi lâu, giờ mới kịp phản ứng, mắng thầm đồ xảo quyệt chết tiệt, lại trêu cô!
Cô bất mãn lườm anh, nhón chân cắn mạnh một cái vào môi anh.
Anh hơi rụt lại, vừa bực vừa buồn cười, vuốt môi líu lưỡi: “Em là cún à?”.
“Anh hỏi làm gì? Dù sao bây giờ cũng không cho đổi ý nữa.”
Dáng vẻ đanh đá vô lý của Nghê Gia trước mặt lại khiến Việt Trạch rất thoải mái, cứ thế bật cười.
Anh vuốt má cô: “Anh ra ngoài trước, chờ em”.
Nghê Gia gật gật đầu, thấy anh đi ra lại một mình ngắm nghía trước gương, đúng lúc này, cửa phòng nghỉ lại bị ai đó đẩy mạnh ra, là Tống Nghiên Nhi.
Nghê Gia lấy làm lạ sao cô nàng lại thô lỗ như thế.
Tống Nghiên Nhi mặt mày căng thẳng, run rẩy nói: “Gia Gia, Mạc Doãn Nhi nói với Nghê Lạc cậu nghiện là vì lúc ở Macau, Ninh Cẩm Niên và cô ta đã tiêm thuốc cho cậu”.
Lòng Nghê Gia bỗng chùng xuống, những hình ảnh đã lâu không nhớ đến lại đột ngột ùa về, cô gần như gầm khẽ: “Nghê Lạc đang ở đâu?”.
“Mình không biết.” Tống Nghiên Nhi rất tủi thân, lại nhét cái máy MP3 vào tay Nghê Gia, “Nghê Lạc để cái này ở nhà cho cậu, mình đã cầm đến trước”.
Hai chân Nghê Gia lập tức nhũn ra, cô biết Nghê Lạc muốn làm gì rồi.
Ánh mắt cô trống rỗng, nhìm chằm chằm Tống Nghiên Nhi: “Tại sao Mạc Doãn Nhi lại có thể nói với Nghê Lạc chuyện này?”.
Tống Nghiên Nhi bị nét mặt của cô doạ cho sợ, lùi về phía sau, lí nhí: “Vì, vì Mạc Doãn Nhi nói cô ta và Nghê Lạc từng là chị em, muốn nói xin lỗi. Mình mới lấy điện thoại…”.
Nghê Gia đã lao ra phía cửa, gần đến nơi lại phanh kít lại, xoay người đi về hướng Tống Nghiên Nhi, giơ tay lên tát mạnh một cái: “Ngu xuẩn đến mức hại chết người khác!”.
Má Tống Nghiên Nhi đỏ ửng, ngân ngấn nước mắt, không nói một lời.
Nghê Gia lao ra ngoài, không kịp đổi xe, ngồi luôn lên chiếc limousine dùng cho đám cưới, gọi tài xế tới lái xe. Tiểu Minh luôn coi chừng cô một tấc không rời thấy thế, chạy đến mở cửa xe chui vào trong luôn.
Nghê Gia nói với tài xế: “Đến bệnh viện”, rồi lại nhìn Tiểu Minh: “Gọi điện cho anh Ba”. Cô biết lần này mình không giải quyết được, cô cần sự giúp đỡ của anh.
Khi Nghê Gia tới bệnh viện lao vào phòng bệnh thì nghe tiếng gọi điện của Ninh Cẩm Nguyệt trong phòng vệ sinh: “Anh, sao anh biết Mạc Doãn Nhi có thể kích thích được Nghê Lạc? Anh thả cậu ấy ra đi, đừng…”.
Nghê Gia nghiến răng, thình lình rút phắt khẩu súng ở eo Tiểu Minh ra, hung dữ tàn độc đá một cái văng cửa phòng vệ sinh.
Ninh Cẩm Nguyệt sau bao lâu mới gặp lại Nghê Gia, lại phát hiện cô còn hung thần ác sát hơn trước đây, trong tay còn cầm súng, ngay tức khắc sợ hãi thét chói tai. Cô ta định cúp máy theo phản xạ, không ngờ Nghê Gia lại bước đến rất nhanh, một tay gí súng vào cổ họng cô ta, một tay bóp cổ tay cô ta.
Ninh Cẩm Nguyệt lơi tay, di động lọt vào tay Nghê Gia.
Nghê Gia cầm di động, cười nhạt với Ninh Cẩm Niên: “Sao hả? Giăng bẫy bắt em trai tao? Sao mày không nghĩ xem với tính cách của Việt Trạch, anh ấy sẽ làm gì Ninh Cẩm Nguyệt? Giờ cô ta lọt vào tay tao rồi, mày đoán xem tao sẽ làm gì cô ta?”.
Nói xong cô cũng không để ý đến Ninh Cẩm Niên mà bắn thẳng vào cái gương, Ninh Cẩm Nguyệt thét lên bật khóc.
Nghê Gia lại cầm điện thoại: “Ninh Cẩm Niên, giờ tao đưa Ninh Cẩm Nguyệt đến toà cao ốc ba mươi tầng của khu công nghiệp. Tốt nhất là mày nhanh chóng đưa em trai tao đến đó. Nếu tao đến mà không nhìn thấy em trai tao, mỗi phút đồng hồ tao sẽ bắn một lỗ lên người cô ta. Nếu tâm trạng tao không tốt, đẩy cô ta từ sân thượng xuống thì mày đừng trách tao”.
Dứt lời, cô liền cúp điện thoại.
Đàm phán chính là như vậy, chỉ cần nói lời đe doạ của anh là được, đừng để hắn có cơ hội đe doạ anh!
Điện thoại chẳng mấy chốc đã đổ chuông, Nghê Gia chuyển luôn sang chế độ im lặng, bảo Tiểu Minh vác Ninh Cẩm Nguyệt xuống lầu lên xe.
Ninh Cẩm Nguyệt đã bị Tiểu Minh trói nghiến bằng ga trải giường trong bệnh viện, lăn lộn dưới sàn xe khóc sướt mướt.
Nghê Gia phớt lờ cô ta, đeo tai nghe nghe đoạn MP3 của Nghê Lạc.
Trong tai nghe, giọng Nghê Lạc không lớn, nhưng nặng trĩu, rất xót xa, rất từ tốn.
“Chị, em xin lỗi, hi vọng khi chị nghe được đoạn ghi âm này thì đừng trách em xốc nổi. Giờ chắc chị đang vui vẻ đính hôn với anh Việt Trạch nhỉ, em rất muốn nhìn thấy vẻ hạnh phúc của chị. Giờ chẳng có ai ở nhà, yên tĩnh… Chỉ có mình em thôi… Em… rất nhớ chị.
Trước đây, em luôn nói muốn chín chắn muốn hiểu chuyện, muốn bảo vệ chị, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, thật ra em không làm được gì cả. Em không chủ động đi điều tra bất cứ chuyện gì có dính dáng đến Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên, ngay cả bộ mặt thật của cô ta, em cũng chỉ nhận ra nhờ khổ nhục kế của chị. Sau đó, cũng không nghĩ phải điều tra toàn bộ người làm trong nhà, khiến chị và mẹ gặp tai nạn xe, đến cả việc chị bị nghiện gần đây cũng là do Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên làm hại đúng không?
Em luôn biết bọn chúng muốn hại gia đình ta, nhưng xưa nay chỉ nghĩ dừng lại ở việc kinh doanh chứ chưa từng suy nghĩ sâu hơn. Chị tưởng em đã thay đổi rồi, trưởng thành rồi, thật ra không đâu, em vẫn là thằng yếu đuối không bảo vệ nổi người thân như trước kia thôi.”
Nghê Gia ngó chăm chăm ra ngoài cửa sổ xe, nước mắt tí tách rơi từng giọt.
Nghê Lạc, không phải thế đâu!
Tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ vì em là một đứa trẻ trời sinh lương thiện, cho dù có chững chạc hơn nữa thận trọng hơn nữa, lòng em vẫn trong sạch như thế, sẽ không chủ động bôi đen người khác.
Đoạn ghi âm của Nghê Lạc vẫn tiếp tục:
“Chị, Ninh Trung Kỳ và Tưởng Na đã bị trừng phạt, vì gia tộc và đạo nghĩa, ông nội của Ninh thị sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ninh Cẩm Niên tự tung tự tác đâu, hơn nữa nhà họ Ninh cũng có những thế lực tàn dư của họ. Cứ báo thù đi báo thù lại như thế, cuộc sống của chị sau này làm sao mà yên tâm được?
Xin lỗi chị, Mạc Doãn Nhi nói Ninh Cẩm Niên vẫn đang ở đây, sẽ đến hại chị. Tuy em không biết vị trí cụ thể của hắn, nhưng em biết anh Cẩm Hạo đã tìm hắn, có lẽ cũng tìm thấy rồi. Em sẽ đi cùng anh Cẩm Hạo, chị đừng lo, đương nhiên đoạn ghi âm này chỉ giữ lại để nhỡ đâu cần dùng. Nếu em an toàn, sau khi về nhà sẽ huỷ đoạn ghi âm này trước, không cho chị nghe được.”
Hết rồi.
Nghê Gia sửng sốt, Ninh Cẩm Hạo cũng tham dự. Nhưng nghe nội dung cú điện thoại vừa rồi của Ninh Cẩm Nguyệt, sao giống như Ninh Cẩm Niên bắt được Nghê Lạc. Chẳng lẽ Nghê Lạc đi tìm Ninh Cẩm Hạo, kết quả là ngoài ý muốn bị Ninh Cẩm Niên bắt được?
Sao có thể?
Nghe Gia lau nước mắt, rút tai nghe ra.
Trầm mặc hồi lâu, Tiểu Minh mới nói: “Anh Ba sẽ đến ngay thôi”.
Nghê Gia gật gật đầu, chẳng hiểu tại sao lại an tâm phần nào, nói: “Có lẽ Ninh Cẩm Hạo cũng can thiệp, anh nói với A Trạch một tiếng đi”.
Tiểu Minh gật đầu.
Lúc tới toà nhà văn phòng bỏ không này, Nghê Gia cầm súng, kéo Ninh Cẩm Nguyệt bị trói xuống xe. Thang máy không dùng được, chỉ có thể leo bộ lên toà cao ốc ba mươi tầng.
A Minh giúp Nghê Gia tha Ninh Cẩm Nguyệt lên trên, Ninh Cẩm Nguyệt biết cô có thể đẩy cô ta xuống nên nhất quyết khóc lóc không chịu lên. Nghê Gia vốn không đủ sức đi thang bộ, tuy cố sống cố chết đi, nhưng lúc đến tầng hai mươi, người căng thẳng mệt mỏi đến nỗi không còn chút sức lực nào.
Trong đầu cô như bốc hoả, ong ong và nóng hầm hập, trong tai như có tiếng rào rào của tằm ăn rỗi, mắt dần mờ đi. Hai chân như đeo chì, gian nan đi lên từng bước một cách máy móc.
Cô đã mệt rã rời, Ninh Cẩm Nguyệt còn không chịu phối hợp, đày đoạ bạn Tiểu Minh quá quắt.
Đến tầng hai mốt, Ninh Cẩm Nguyệt có chết cũng không chịu đi lên nữa, gào thét lên. Nghê Gia phiền hết chịu nổi, giơ súng đập một cái vào chân cô ta. Ninh Cẩm Nguyệt hét thảm thiết “á” một tiếng, nhưng người bị ga trải giường trói chặt, không thể gập xuống ôm cái chân đau.
Ngực Nghê Gia phập phồng, cô thở hổn hển nói: “Ninh Cẩm Nguyệt, nếu cô đi lên còn có thể chờ anh cô đến cứu. Bằng không, cô muốn bị tôi đánh chết trong cầu thang hả?”, nói xong cô lại giơ súng lên.
Ninh Cẩm Nguyệt nhìn họng súng, sợ tái mét cả mặt, làm sao còn để ý đến đau đớn và mệt mỏi nữa, vừa bò vừa chạy lên sân thượng.
Nghê Gia lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô ta rồi mới đi lên tiếp, cuối cùng cũng lên tới mái nhà. Nghê Gia chỉ cảm thấy vận động mạnh dừng lại đột ngột, hai má nóng lên như máu tụ cả lại, tim đập càng lúc càng nhanh, mỗi hơi thở như nuốt phải một lưỡi dao.
Cô thở phì phò, nhưng vẫn túm gáy Ninh Cẩm Nguyệt không buông tay, lôi cô ta đến bên rìa toà nhà.
Ninh Cẩm Nguyệt nhìn xuống khoảng không sâu hun hút cạnh toà nhà ba mươi tầng, sợ tới mức hết dám vùng vẫy.
“Cô biết điều đấy, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.” Nghê Gia lạnh nhạt nói xong, liếc mắt nhìn xuống dưới, xe của Ninh Cẩm Niên đến rồi. Toà nhà rất cao, cô không nhìn rõ vài bóng người, song lại thấy Nghê Lạc, cậu không hề bị trói, trái lại còn phi lên sân thượng như con thỏ. Giờ Nghê Gia mới thấp thoáng nhìn thấy một người thân quen kì lạ, Ninh Cẩm Hạo.
Nghê Gia hít một hơi thật sâu, thì ra Nghê Lạc đi tìm Ninh Cẩm Hạo, quả nhiên không sao hết. Nhưng cú điện thoại có thể khẳng định rằng, Ninh Cẩm Niên quả thật có mưu ma chước quỷ, có lẽ muốn nhân lúc Ninh Cẩm Hạo không để ý ra tay với Nghê Lạc?
Gió trên nóc nhà bỏ hoang rít gào thổi qua, rất ồn ào, rất trống trải, Nghê Gia đứng dưới màn trời âm u, trên sân thượng cao ốc, một tay giữ Ninh Cẩm Nguyệt, một tay cầm súng chỉ vào họng cô ta, đứng im phăng phắc, không hề lên tiếng, không hề cử động.
Trong đầu cô đột nhiên hiện ra cái chết thảm thương của Nghê Lạc trong nhà kho kiếp trước, và nỗi bi ai khi nhảy khỏi toà nhà chọc trời của cô… Giờ nghĩ lại, tình cảnh đó cũng có thể xảy ra vào hôm nay. Nhưng, sẽ không xảy ra đâu.
Cô đã hạ quyết tâm rồi, lát nữa thấy Nghê Lạc an toàn không hề hấn gì, chờ khi Việt Trạch đến, lúc giao Ninh Cẩm Nguyệt cho Ninh Cẩm Niên, cô sẽ bắn hắn.
Cô là con gái, khỏi cần tuân theo quy tắc trao đổi con tin. Hơn nữa, em trai cô không phải con tin, Ninh Cẩm Nguyệt mới là con tin.
Cô từng lo lắng có lẽ vì Ninh Cẩm Hạo và ông nội Ninh, Việt Trạch sẽ rất khó giết Ninh Cẩm Niên. Nhưng cô biết chắc chắn, nếu cô thật sự bắn Ninh Cẩm Niên, Việt Trạch sẽ hoàn toàn ủng hộ cô, cũng sẽ đứng sau lưng bảo vệ cô.
Người đầu tiên xông lên sân thượng quả nhiên là Nghê Lạc. Người cậu ướt sũng mồ hôi như vừa được vớt dưới biển lên.
Nghê Gia nhìn sang, thấy cậu mặc một bộ complet rất đẹp. Hôm nay chị gái cậu đính hôn, dù cậu không đến dự cũng phải thể hiện hình tượng ưa nhìn nhất chững chạc nhất.
Gió trên mái nhà rất to, thổi dạt mái tóc ngắn của cậu, cô chưa từng thấy vẻ mặt của Nghê Lạc kinh hoàng như thế này bao giờ.
Nghê Lạc nhìn Nghê Gia chăm chú, vô cùng sửng sốt, lo lắng đến mức mày trán nhăn tít lại, vội hét lên: “Nghê Gia, sao chị lại đứng ở chỗ nguy hiểm như thế, chị lại đây mau lên!”.
Nghê Gia vừa nhìn vào mắt cậu đã biết cậu xót cô, mỉm cười: “Em có thể xốc nổi vì chị, sao chị lại không thể làm thế vì em?”.
Nghê Lạc thấy cô đứng đó mà không hề có biện pháp bảo vệ, kinh hồn khiếp vía, sợ cô sẽ ngã xuống, sau đó cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
“Nghê Gia, em muốn giết Ninh Cẩm Niên, nhưng em biết hắn được anh Cẩm Hạo bảo vệ. Nên em không đi tìm Ninh Cẩm Niên, mà đi nói với anh Cẩm Hạo tất cả mọi việc Ninh Cẩm Niên đã làm. Sau này anh Cẩm Hạo sẽ không giúp hắn nữa.”
Nghê Gia sửng sốt, thằng bé này vẫn còn có chút đầu óc. Nhưng, dù Ninh Cẩm Hạo không giúp Ninh Cẩm Niên, thì hôm nay anh ấy cũng sẽ không để hắn chết trước mặt mình, đến khi về nhà không thể ăn nói được với ông nội.
Nên kết cục có thể xảy ra nhất hôm nay chính là, đôi bên chưa xong việc, sau đó lại rơi vào vòng trả thù luẩn quẩn.
Cô có thể tìm người đuổi giết Ninh Cẩm Niên, nhưng Ninh Cẩm Niên sẽ không bị giết dễ dàng như thế, hắn cũng không phải kẻ ngu, cũng sẽ tìm người trả thù họ Việt và họ Nghê.
Nên cách tốt nhất vẫn là cô giết hắn.
Nghê Lạc thấy Nghê Gia vẫn chưa chịu đến, gần như giậm chân: “Nghê Gia, chị đừng đứng xa như thế, lại đây đi!”.
Còn chưa dứt lời, Ninh Cẩm Niên đã lao lên, vừa thấy Nghê Gia chĩa súng vào Ninh Cẩm Nguyệt đứng ở mép toà nhà liền giơ súng chĩa vào người Nghê Lạc, song cùng lúc, súng của Ninh Cẩm Hạo cũng chỉ vào Ninh Cẩm Niên.
Ninh Cẩm Niên không thể tin nổi: “Hạo? Anh?”.
Trên mặt Ninh Cẩm Hạo cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng giọng vẫn lạnh như núi băng: “Nghê Lạc đến tìm anh, anh sẽ không để chú giết cậu ấy”.
Ninh Cẩm Niên phát cáu: “Chẳng lẽ để Nghê Gia giết Cẩm Nguyệt?”.
Giờ Ninh Cẩm Hạo mới đưa mắt nhìn Nghê Gia, lạnh nhạt nói: “Lẽ nào cô không định qua đây à?”.
Nghê Gia nhìn vào đôi mắt tối đen lạnh lùng của anh, không nói không rằng.
Đúng lúc này, trong cầu thang bộ bỗng truyền đến tiếng bước chân, Nghê Gia như có thần giao cách cảm, một giây sau, Việt Trạch xuất hiện trên sân thượng.
Giờ phút này anh không còn sự bình tĩnh hờ hững như mọi khi nữa, trên mặt toát ra vẻ căng thẳng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi cảm xúc biến mất sạch, chỉ còn sự thương xót và yên tâm.
Nghê Gia nhìn thấy anh, lòng thắt lại, họng cũng nghẹn ngào, đau đớn gọi: “A Trạch”.
Việt Trạch biết cô đang đợi anh, trong lòng lại vừa đau vừa buồn. Gia Gia của anh lại bị đám người kia làm cho không còn nơi nào để đi một lần nữa.
Lúc Tiểu Minh gọi điện cho anh, anh chỉ hận không thể xẻ thịt róc xương Ninh Cẩm Niên.
Chỉ cần nhớ đến nụ cười vui vẻ đơn thuần nhường ấy của cô khi đứng trước mặt Nghê Lạc thường ngày, anh đã biết, trong số tất cả những người thân cô đang có, người quan trọng nhất trong lòng cô chính là cậu em trai này.
Nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì, anh không biết cuộc sống vất vả lắm mới có thể bình yên và ngập tràn hi vọng của cô liệu có bị đập tan không thể nào cứu vãn một lần nữa không.
Nhưng Nghê Gia đi bước nào cũng bảo Tiểu Minh báo cáo tình hình cho anh, anh mới biết rằng, tuy cô lại bị dồn ép đến bước này song vẫn luôn coi anh như một điểm tựa vững chãi.
Sân thượng rất cao, không có mái che, ánh mặt trời chói chang tràn ngập.
Gia Gia của anh mang vẻ mặt lạnh lùng giữ Ninh Cẩm Nguyệt, để lộ sự cứng cỏi đến mức bất chấp, anh biết giờ phút này trong cô chỉ có một ý nghĩ, là giết chết Ninh Cẩm Niên.
Lúc anh đi lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đượm vẻ hoảng hốt như chú nai con, cơ thể gầy yếu cũng run lên khẽ đến mức không dễ gì phát hiện.
Người của Việt Trạch cũng xông lên sân thượng rất nhanh, trên sân có ít nhất năm sáu chục người mặt lạnh như tiền lăm lăm súng ống, chia làm hai phe, một phe là của A Minh, phe kia là của Ninh Cẩm Niên.
Việt Trạch đứng giữa họng súng của hai phe, đi từng bước một đến gần, đưa tay cho Nghê Gia: “Gia Gia, em lại đây trước đã, đừng đứng đó, anh lo lắm”.
Nghê Gia nghe anh nói thế, kéo Ninh Cẩm Nguyệt vào trong vài bước, nhưng vẫn gí súng vào cô ta.
Lúc này, Ninh Cẩm Niên không nhịn nổi, lạnh giọng rống lên đầy phẫn nộ: “Nghê Gia, thả Ninh Cẩm Nguyệt ra, việc này không liên quan đến con bé, con bé vẫn chỉ là trẻ con”.
Nghê Gia còn chưa lên tiếng, Nghê Lạc đã nở nụ cười khẩy hiếm thấy: “Lúc mày bắt cóc Nghê Gia, suýt nữa tìm người cưỡng bức chị ấy rồi còn tiêm thuốc cho chị ấy ở Macau, mày có nghĩ chị ấy chỉ là trẻ con, việc này không liên quan đến chị ấy không?”.
Ninh Cẩm Niên nghẹn họng, sắc mặt càng khó coi hơn.
Ninh Cẩm Hạo từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói năng, vẻ mặt vẫn lạnh như băng không để lộ bất cứ suy nghĩ gì. Anh đã hứa với ông nội, không để những người khác giết Ninh Cẩm Niên, nhưng anh chắc chắn cũng sẽ không ra tay với Việt Trạch và Nghê Gia.
Ở đây còn có người của anh, có người của Ninh Cẩm Niên, có người của Việt Trạch, nếu liều mạng với nhau thật, có lẽ tất cả đều chết rất thảm.
Song nếu thật sự làm đúng như cách Việt Trạch đã nói với anh lúc trước thì anh quả tình không thể nhúng tay, chỉ có thể nhìn Ninh Cẩm Niên tự tìm đường chết. Mà nếu báo cáo lại cho ông nội như thế, ông nội cũng sẽ không nói gì nữa.
Dù sao thì đây cũng là quy định.
Có điều về mặt tâm lý, anh thật tình nghiêng về cách Việt Trạch nói.
Nghê Gia đẩy Ninh Cẩm Nguyệt, đi từng bước lại gần Ninh Cẩm Niên, siết chặt súng trong tay, đúng lúc cô muốn nổ súng, Ninh Cẩm Niên lại chợt bật cười: “Nghê Gia, cô nhớ kĩ lấy, cho dù cô có giết tôi, những người sau lưng tôi vẫn sẽ tìm cô trả thù”.
Nghê Gia sửng sốt, chỉ thấy Ninh Cẩm Niên vọt đến chỗ Nghê Lạc nhanh như cắt.
Ninh Cẩm Niên với tay túm Nghê Lạc, còn súng trong tay Nghê Gia đang nhằm thẳng Ninh Cẩm Niên.
Nhưng đúng giây phút này, hai cái bóng khác vụt tới.
Ninh Cẩm Hạo giữ chặt tay Ninh Cẩm Niên, bẻ một cái, súng của hắn rơi xuống đất.
Còn Việt Trạch không biết đã lẻn ra sau lưng Nghê Gia từ khi nào, Nghê Gia còn chưa kịp làm gì, anh đã cầm chắc tay cô, giữ tay vào cò súng, Nghê Gia không bóp cò được mà cũng không gỡ ra được.
Sau chớp mắt hỗn loạn, Ninh Cẩm Niên lao lên lôi Ninh Cẩm Nguyệt lại, mà Nghê Gia cũng bị Việt Trạch giằng mất súng, đành chịu bó tay.
Nghê Lạc thấy Nghê Gia không sao lại xông lên cướp Nghê Gia ra khỏi vòng tay Việt Trạch, ôm chặt lấy cô.
Nghê Gia vừa tức vừa sợ, lẩy bẩy ôm Nghê Lạc, nước mắt giàn giụa chảy hết vào cổ cậu, muốn mắng mấy câu thật thậm tệ nhưng lại không nói nên lời.
Nghê Lạc cũng ôm cô, cắn răng kìm nén nhưng nước mắt vẫn nhỏ từng giọt lên lưng Nghê Gia.
Việt Trạch lặng lẽ nhìn hai chị em một lúc lâu mới quay lại nhìn Ninh Cẩm Niên, nói: “Câu vừa rồi của mày đúng lắm. Nếu đã không đội trời chung thì hôm nay giải quyết cho xong chuyện đi? Dù sao…”, anh nhìn thoáng qua Ninh Cẩm Nguyệt, “… mày cũng không phải không vướng bận gì. Ai cũng có người mình quan tâm, nên cứ đánh cuộc một lần theo luật đi”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Ninh Cẩm Hạo cau mày, trên mặt bọn A Minh cũng hiện lên vẻ khiếp đảm, A Lượng đã chạy đến chỗ Việt Trạch, muốn nói gì đó song khi nhìn thấy ánh mắt anh, cuối cùng lại không nói nữa.
Chỉ có Ninh Cẩm Nguyệt ngơ ngác run rẩy, Nghê Gia và Nghê Lạc cũng chưa hiểu gì, nhưng Nghê Gia đã nhận ra điều gì đó bất ổn từ biểu cảm của mọi người, ngẩng đầu lên nhìn Việt Trạch thì chỉ còn thấy bóng lưng anh.
Cô vừa toan đứng dậy đã thấy Ninh Cẩm Niên vốn đang ngồi xổm vỗ về an ủi Ninh Cẩm Nguyệt đã đứng dậy, mặt lạnh gần như giống hệt Ninh Cẩm Hạo.
Hắn trầm giọng hỏi: “Theo luật? Ý mày là Russian Roulette ?”.
Russian Roulette (cò quay Nga): Bỏ một viên đạn vào ổ súng (có sáu lỗ), quay ổ súng một cách ngẫu nhiên rồi hướng vào đầu bóp cò, xác suất chết là một phần sáu, ai chết trước là người thua cuộc.
Lời của hắn bạt đi trong gió rất nhanh, nhưng toàn thân Nghê Gia đã lạnh toát.
/75
|