Ô tô tiến vào cổng lớn nhà họ Nghê rồi dừng lại trước cửa.
Nghê Gia xuống xe, sang luôn xe bên cạnh lấy đồ đạc, Trương Lan chẳng hay đã chạy ra đây từ khi nào.
Thị nắm chặt tay, dáng vẻ bất an, lúng túng lí nhí: “Gia Gia, cả ngày nay con chưa có gì bỏ bụng phải không? Mẹ nấu mì trường thọ cho con rồi, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, đi ăn mì trước đã, được không?”.
Nghê Gia mặt không đổi sắc nhìn đồng hồ đeo tay, kéo va-li sang xe Việt Trạch đỗ bên cạnh: “Mười hai rưỡi, qua sinh nhật rồi, có ăn hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Trương Lan cũng đuổi theo: “Gia Gia, cả ngày nay con chưa ăn gì, dù sao…”.
“Giờ tôi không cần sự quan tâm của mẹ nữa!” Nghê Gia bất thình lình quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh như băng, “Với tôi mà nói, vị trí ‘mẹ’ từ xưa đến nay vẫn luôn để trống. Có hay không cũng không sao hết!”.
Trương Lan giật mình, đôi môi run rẩy, đau thương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ xấu hổ cúi đầu.
Nghê Gia hít sâu một hơi, cố gắng nén sự khó chịu trong lòng xuống, định bụng bỏ đi, Nghê Lạc đã tiến lên một bước bắt lấy tay cô: “Nghê Gia, muộn rồi, ăn gì trước đã, được không?”.
Giọng cậu hơi nghẹn lại, “Hơn nữa, hôm nay, à không, hôm qua là sinh nhật đầu tiên chúng ta ở bên nhau. Cùng ăn một bát mì trường thọ, được không?”.
Sống lưng Nghê Gia cứng lại, không nói gì, cũng không đi tiếp nữa.
Nghê Lạc cuống lên, đang không biết làm sao thì nhác thấy Việt Trạch, tức thì như thấy cứu tinh: “Anh Việt Trạch, anh cũng chưa ăn tối, chi bằng ở lại đây ăn luôn đi!”.
Ánh mắt tha thiết của Nghê Lạc và Trương Lan dán cả lên người Việt Trạch.
Việt Trạch ngẩn người, áp lực khó hiểu này là sao đây…
Anh trầm mặc một lát, nhìn về phía Nghê Gia mặt mày lạnh tanh mà ánh mắt trống rỗng, đành nói: “Hình như hơi đói thật. Chi bằng ăn bát mì trước đã, lát nữa tôi đưa em về trường được không?”.
Nghê Gia vẫn nín thinh, cô đã làm phiền Việt Trạch, quả thật không tiện để người ta đói bụng. Mà thằng nhóc chết tiệt Nghê Lạc kia, sao tự nhiên đầu óc lại nhanh nhạy giở chiêu này ra thế!
Thôi đành vậy!
Vào đến phòng ăn cô mới phát hiện ra bà nội cũng đang ở đó.
Lúc thấy Nghê Gia, bà nội khá kích động, gật đầu vài lần liền, ánh mắt đượm vẻ phức tạp khó nói nên lời, như đau thương, như áy náy, như tự trách, lại như bất đắc dĩ, Nghê Gia nhìn mà không hiểu.
Việt Trạch lễ phép chào hỏi bà rồi mới ngồi xuống cạnh Nghê Gia.
Mấy người vừa ngồi xuống, người làm liền bưng hai ba chục món ăn lớn nhỏ, cuối cùng còn bưng mì trường thọ lên.
“Gia Gia, mì và cả mấy món này đều là mẹ cháu làm từ xế chiều. Ban nãy Nghê Lạc nhắn tin bảo cháu sẽ về, bà đã bảo người hâm nóng rồi.”
Lại còn dám hớt lẻo! Cô không cần thằng em này nữa!
Nghê Gia liếc mắt nhìn Nghê Lạc, mặt không biểu cảm cầm đũa, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì, tay khựng lại.
Trương Lan căng thẳng hỏi: “Gia Gia, sao thế?”.
Nghê Gia bình thản: “Tôi không chịu được mùi hành và rau thơm”.
Trương Lan nhìn một lớp màu xanh trong bát cô, mau mắn gọi người làm: “Mau mau, đổi một bát khác”.
Trương Lan xấu hổ, nhưng vẫn nhanh nhẹn gắp thức ăn cho Nghê Gia, chỉ tiếc không thể trút tất cả cho cô.
Nghê Gia nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bình tĩnh nói: “Khoai tây, khoai sọ, bí đao, ba ba, xưa nay tôi không bao giờ ăn cả”.
Trương Lan ngẩn ra, lại vội vàng nhặt hết những món gắp nhầm ra, vừa nhỏ giọng trách mắng người giúp việc bên cạnh: “Bình thường các cô vẫn nấu cơm, vậy mà lại không biết món khoái khẩu và kiêng kị của cô chủ là gì, hôm nay cũng không biết đường nhắc tôi!”.
Nghê Lạc cắn chặt răng, sống mũi cay cay. Đến giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ Nghê Gia lại đáng thương đến thế. Bà nội, mẹ ruột và em trai – những người thân nhất của cô cũng không biết cô thích món gì. Ngay cả người giúp việc chuyên lo việc ăn uống có thể nhớ rành mạch các món ăn yêu thích và kiêng kị của từng thành viên trong gia đình cậu, cũng chưa từng để ý đến cô.
Người giúp việc đổi xong mì bưng lên, Trương Lan đón lấy, tự tay đưa đến trước mặt cô, giọng điệu mong mỏi gần như cầu xin: “Gia Gia, đây là mì trường thọ lần đầu tiên mẹ nấu cho con, con nếm thử xem có ngon không, có thích không?”.
Nghê Gia không nhìn thị nữa, tay cầm đũa dừng lại một chút, chọn đại một sợi mì, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Trương Lan vội vã hỏi: “Thế nào? Con thích không?”.
Nghê Gia nuốt sợi mì, im lặng một lát, nói: “Mặn quá!”, cô bổ sung một câu, “Tôi không ăn được mặn”.
Đây cũng là điều Trương Lan không biết. Mắt thị đỏ hoe, đứng dậy muốn lấy bát của Nghê Gia: “Mẹ nấu bát khác cho con”.
Nghê Gia nắm chặt cái bát, thản nhiên nói: “Không cần”.
Nói xong, cô cầm lấy cốc thủy tinh bên cạnh, rót nửa cốc nước vào, trộn vài cái rồi nói, “Vậy là được rồi”.
Trong lòng cô bình tĩnh chưa từng thấy. Sau khi trút được cơn giận ngày hôm qua, chấp niệm trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều.
Phản ứng của những người khác lại không như thế.
Trương Lan nhìn cô chốc lát, ngơ ngẩn rút tay về.
“Nghê Gia!” Nghê Lạc gọi cô một tiếng, cười mà mắt ngân ngấn nước, “Mì trường thọ không được cắn đứt đâu!”.
Nghê Gia vẫn không ngẩng đầu lên, khẽ nhếch mép: “Cái này thì biết, chị từng nghe nói rồi”.
Từng nghe nói…
Trương Lan rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nấp vào phòng bếp khóc nức nở.
Nghê Lạc cũng không nén nổi nước mắt nữa.
Đêm đã khuya, trong căn nhà cổ yên tĩnh, chỉ có tiếng phụ nữ khóc loáng thoáng trong bếp, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng của thiếu niên, và tiếng thở dài bi thương của bà nội.
Khác với sự mất kiềm chế của Trương Lan, sự đau xót của Nghê Lạc, Nghê Gia lại rất bình tĩnh, không có dù chỉ một biểu cảm nhỏ nhất, không âu sầu, không đau khổ, không uất ức.
Cô chỉ lặng lẽ ăn mì, liên tục gắp thức ăn vào bát mình. Cô thật sự không nghĩ gì cả. Cô chỉ rất đói, rất mệt, muốn ăn thật nhiều để bổ sung năng lượng.
Việt Trạch đã gác đũa từ lâu, ánh mắt lạnh nhạt luôn đặt trên người cô.
Cô im lặng, liên tục nhét đồ ăn vào miệng, khuôn mặt không vui không buồn. Nhưng anh láng máng thấy được, sự lạnh nhạt này sâu tận trong xương tủy, một thiếu nữ hai mươi tuổi lẽ ra không nên có biểu cảm này.
Anh chợt nhớ ra lúc mình và Doãn Thiên Dã đi ăn lẩu ven đường hồi học trung học. Lúc người ngồi bàn bên cạnh đi rồi, có một cô bé chạy đến, bàn tay y như vuốt khỉ, vơ lấy rau xào còn thừa và đồ ăn sống chưa nấu chín trên bàn, nhét hết vào miệng nhanh như chớp.
Bà chủ chạy tới vặn tai cô bé: “Mạc Doãn Nhi, mày lại chạy đến đây ăn vụng! Ngày nào cũng có một đống đàn ông vào nhà mày, mẹ mày không có tiền chắc?”.
Cô bé bị đau nhảy dựng lên, giọng điệu hết sức hùng hồn: “Người ta trả tiền rồi, cháu có ăn vụng đâu!”.
Thực ra anh đã từng gặp cô bé ấy rất nhiều lần.
Cuối cùng cô cũng ăn xong, đặt đũa xuống, lau tay rồi lập tức đứng phắt dậy, nhìn Việt Trạch: “Tôi ăn xong rồi, đi thôi!”.
Việt Trạch gật đầu, không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.
“Gia Gia, đừng đi!” Trương Lan nghe thấy Nghê Gia định đi, lao từ trong bếp ra, gần như gào lên: “Gia Gia, đừng bỏ mẹ, mẹ sai rồi! Gia Gia!”.
Trương Lan chạy nhanh quá vấp ngã, Nghê Gia cũng thật kiên quyết, không quay đầu lại, biến mất sau cánh cửa.
Việt Trạch bước xuống bậc thang, đột ngột dừng bước: “Nghê Gia, em chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”.
Bước chân Nghê Gia thoáng dừng lại, rồi lại đi tiếp: “Chẳng qua mới ở với nhau sáu tháng, có tình cảm sâu nặng gì được?”.
Song cô còn chưa dứt lời, sau lưng bất chợt vang lên một tiếng hét đau đớn: “Chị!”.
Nghê Gia đột nhiên chấn động, trái tim như bị đập một cú rõ đau.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Nghê Lạc gọi mình như thế.
Kiếp trước, chữ “chị” duy nhất nằm trong một tin nhắn.
“Chị, trước đây em không bảo vệ chị bình an, xin lỗi! Chị chờ em một lát!”
Sau đó, cậu không trở về nữa.
Nghê Gia ngơ ngẩn, còn đang nghĩ chuyện ngày đó. Nghê Lạc lao từ trên cầu thang xuống, chạy đến, ôm chặt lấy Nghê Gia từ phía sau: “Chị đừng đi! Chị, chị đừng đi. Chị nói cái nhà này làm chị không thể ở lại được, nhưng trong nhà còn có em, em là người nhà của chị mà! Bà nội lạnh lùng, mẹ không yêu chị, thế thì đã sao? Còn có em thương chị mà!”.
Nghê Gia nhìn màn đêm mênh mông vô hạn trước mắt. Trong đôi mắt phủ một tầng hơi nước dày đặc, bóng đêm dập dềnh khúc xạ một luồng ánh sáng lấp lánh.
“Xin lỗi chị! Hôm đó cãi nhau là lỗi của em, em đã sai rồi!” Nghê Lạc cúi đầu, cằm chạm sát vào mặt cô, khóc không thành tiếng, “Nếu em biết mười tám năm qua chị đã sống khổ sở như thế, có đánh chết em cũng không nói những lời làm tổn thương chị. Tha thứ cho em”.
“Đừng đi được không? Chị đi rồi em sẽ lo lắm, lo chị có vui không, lo chị có đang khóc thầm không, càng lo chị làm bộ kiên cường, nhưng trong lòng lại đau đớn!”
Nước mắt Nghê Lạc từng giọt từng giọt nhỏ xuống ướt vai áo Nghê Gia.
“Bất kể đi đến đâu, chị cũng sẽ thấy cô đơn phải không? Chị cảm thấy cả thế giới đều bỏ rơi chị, không ai quan tâm chị, không ai thương chị, nhưng còn có em! Có em ở đây!”
Cậu khóc đến run rẩy, Nghê Gia bị cậu ôm, người cũng bất giác khẽ run lên theo cậu. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm khoảng không, nước mắt trong suốt rơi xuống, vẽ thành một dải màu trắng trong đêm đen.
“Đừng đi, sau này chuyện gì em cũng nghe lời chị.” Cậu nấc lên, nghẹn ngào đến líu lưỡi, “Nhất định em sẽ là niềm tự hào của chị, để người khác khi gặp chị sẽ nói, đó là chị gái của Nghê Lạc, không ai được bắt nạt cô ấy, không ai được đặt điều về cô ấy, không ai được làm tổn thương cô ấy!”.
“Chị không thích Đường Tuyên, em sẽ tuyệt giao với nó. Chị không thích Mạc Doãn Nhi, em sẽ không đi tìm chị ấy. Chị không thích mẹ, em cũng sẽ đứng về phe chị.” Cậu khóc đến khàn cả tiếng.
“Em sẽ chăm chỉ học hành, sẽ dốc lòng quản lý Hoa thị, sẽ không giao quyền kinh doanh cho người khác! Em sẽ làm Hoa thị càng ngày càng lớn mạnh! Sau này chị kết hôn, em sẽ tặng chị của hồi môn tốt nhất quý nhất, để anh rể và cả họ anh rể đều không dám bắt nạt chị. Bố không còn nữa, em sẽ nắm tay chị trao cho anh rể trong đám cưới!”
“Bố không còn nữa, em sẽ bảo vệ chị!” Cậu cúi gằm, vùi cả khuôn mặt ướt đầm vào cổ cô, khóc òa lên, “Em muốn để chị sống vui vẻ cả đời!”.
Nghê Gia vẫn ngẩn ngơ nhìn đêm đen, nước mắt lặng lẽ chảy tràn xuống má, nhưng cô không đau lòng, trái lại còn rất hạnh phúc.
Sinh nhật qua rồi, nhưng món quà đến muộn này mới tuyệt vời làm sao!
“Em không đến dự bữa tiệc của Mạc Mặc thật à?” Nghê Gia nhìn cổng trường quân đội càng lúc càng gần, nghiêng đầu hỏi Nghê Lạc.
“Không đi!” Nghê Lạc ra dáng đáp, “Em đã hẹn ông anh khóa trên dạy bù quản lý kinh tế và tổ chức hành vi cho em rồi. Em không có thời gian”.
“Lạc Lạc ham học thế cũng tốt, dù sao những người được mời tới dự buổi tiệc lần này phần lớn đều là người bên nhà họ Tống, ít người quen biết, Lạc Lạc chắc cũng không ngồi được lâu.” Trương Lan ngồi ghế trước quay đầu lại, cười với Nghê Gia.
Nghê Gia thờ ơ nhếch môi.
Mấy ngày nay, cô và Trương Lan đã giao hẹn với nhau vài điều đơn giản, chung sống hài hòa, không can thiệp chuyện của nhau. Bà mẹ này thích thế nào cũng được, có lẽ lâu dần, thị cũng sẽ không thường xuyên bắt chuyện với cô như thế nữa.
Mấy ngày nay, bà nội lại thay đổi rất nhiều, đối xử rất tốt với cô, cũng rất tốt với Nghê Lạc, không chỉ để Từ Hiền đưa Nghê Lạc đến công ty thực tập, có khi bà còn đích thân truyền những kinh nghiệm tâm đắc cho cậu. Nghê Lạc cũng rất ngoan, đi đến đâu cũng cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép lại.
Cô tùy tiện liếc nhìn Trương Lan, lại kín đáo nhìn Nghê Lạc, cười: “Tuy em đột nhiên trở nên ham học thế này làm chị rất vui, nhưng em chắc chắn không phải vì Nghiên Nhi đấy chứ?”.
Nghê Lạc bực dọc, xụ mặt: “Liên quan gì đến chị ta?”.
“Chẳng phải đêm hôm đó em mắng cô nàng một trận à? Còn đang giận chứ gì?” Nghê Gia cười hì hì, “Chị biết em đứng về phe chị, song tấm ảnh kia thật sự không phải do Nghiên Nhi gửi đâu, cùng lắm là bị người ta lợi dụng thôi!”.
Nghê Lạc không nắm được trọng tâm, ra vẻ khó chịu liếc cô: “Ai đứng về phe chị? Em không cãi nhau với chị ta, tất cả đều là chị nghe nhầm thôi”.
Nghê Gia nhún nhún vai, không trêu cậu nữa. Cậu em hay thẹn quá hóa giận ạ, từ sau hôm ôm cô khóc rống lên, hễ gặp cô là khó chịu đủ đường, như thể cái lần nước mắt nước mũi khóc lóc mủi dải trước mặt cô đó làm cậu mất mặt ghê lắm.
Có điều, Nghê Gia biết cậu da mặt mỏng, không nói gì nữa.
Cô thấy cậu xuống xe, cảm thấy bóng lưng cậu hệt như một gốc bạch dương, Nghê Gia xao động, không nhịn được cất tiếng gọi: “Nghê Lạc!”.
Cậu quay đầu lại, bình tĩnh chờ.
Cô ghé đầu vào cửa kính xe, bật ngón cái với cậu: “Chịu khó học đấy nhé!”.
Trong mắt cậu là vầng dương sáng chói, đôi môi khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ “xí” một chữ, tủm tỉm quay đầu, co giò chạy biến.
Trương Lan lại nghiêng đầu tới, ấm áp cười: “Gia Gia, Lạc Lạc được con kèm cặp, thật sự đã khá lên nhiều”.
“Chắc vậy ạ.” Nghê Gia vô cảm đáp, không nói gì nữa.
Cô kéo kính xe lên, điện thoại vang lên, có tin nhắn đến. Nghê Gia nhìn xuống, mỉm cười, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.
“Vâng ạ, chú Trương Minh, cháu là Doãn Nhi, mẹ cháu bảo cháu mời chú tới. Hơn hai năm rồi, mẹ vẫn rất nhớ chú. Lát nữa chú nhớ đến đúng giờ nhé!”
Lúc Nghê Gia đến nhà họ Tống, Tống Nghiên Nhi vừa thấy mặt cô đã lao đến, nước mắt ào ào như thác lũ:
“Gia Gia, xin lỗi cậu, mình đã phá hỏng sinh nhật của cậu. Mình cũng không biết cái ảnh vớ vẩn đó từ đâu ra. Mình thật sự không biết, vốn định làm cậu ngạc nhiên, nhưng không biết ai đùa cợt bỏ tấm ảnh đó vào. Thật sự không phải mình làm, cậu phải tin mình nhé.”
Nghê Gia vừa nghe thấy chữ “đùa cợt” trong lời cô nàng đã biết, xem ra chuyện tấm ảnh nóng không rõ mặt người kia giờ bị gác qua một bên rồi.
Giờ mọi người chỉ thỉnh thoảng mới nhắc tới, nhưng cũng chỉ nói là có kẻ chiếu ảnh khiêu dâm, làm loạn buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Nghê mà thôi.
Nghê Gia cười ảm đạm, hỏi: “Mình nghe Từ Hiền nói, cậu đánh mất USB?”.
“Đúng thế, lạ lắm luôn!” Mắt Tống Nghiên Nhi rất đẹp, giờ ngân ngấn nước càng khổ sở đáng thương hơn, “Bà ngoại giận lắm, muốn tìm USB để kiểm tra, nhưng chẳng hiểu sao lại không tìm thấy. Gia Gia, bà ngoại giận mình rồi nghi ngờ mình nữa đúng không? Cậu nhất định phải nói giúp mình đấy! Mình không làm thật mà, cậu phải tin mình!”.
Nghê Gia kéo tay cô nàng, hòa nhã đánh nhẹ: “Hai đứa mình thân nhau như thế, cậu là người thế nào mình còn không rõ chắc. Tất nhiên là mình tin cậu rồi”.
Tuy sự thật thà vô ý của Tống Nghiên Nhi luôn làm hại cô, nhưng cô nàng thật sự không có ý hại người.
Nghe xong câu này của Nghê Gia, nước mắt Tống Nghiên Nhi chảy ào ào như vỡ đê, gần như nhào đến ôm cô: “Gia Gia, mình…”. Cô nàng nghẹn ngào không nói nên lời, trước đó cô nàng còn thấy tính tình Nghê Gia lập dị, càng ngày càng khó chung sống, song hôm nay mới thấy, Gia Gia vẫn rất đáng tin cậy!
Tống Nghiên Nhi nhớ đến sự hiểu lầm của mình với cô trước kia, vô cùng tự trách. Nghê Gia chỉ an ủi cô nàng vài câu đơn giản, lại hỏi: “Có ai từng chạm vào USB của cậu không?”.
“Không có đâu!” Tống Nghiên Nhi lấy khăn tay lau nước mắt, “Ngay cả chuyện định làm cậu ngạc nhiên, mình cũng chỉ vô tình nhắc tới lúc ăn cơm thôi, không ai biết cả”.
Trong lòng Nghê Gia đã rõ, không phải Mạc Doãn Nhi thì ai?
Cô không hề gì cười: “Thôi bỏ đi, đã bảo chỉ là đùa rồi mà, không sao đâu”.
Nghê Gia đi vào phòng tiệc của nhà họ Tống, nhìn lướt vào tấm gương cạnh cửa một chút. Hôm nay cô vận lễ phục liền màu đỏ, váy hai dây kèm thắt lưng, phần chân váy hơi bồng lên, không ngây thơ, cũng không quá già dặn.
Cô còn cất công trang điểm đôi mắt mình đậm hơn bình thường, cứ như vậy, đôi mắt đen trong nom càng có vẻ tĩnh mịch hơn.
Nhìn vào gương, Nghê Gia thấy Mạc Mặc.
Váy Chanel (*) đỏ sậm, không còn là người đàn bà điều kiện khốn khó phải mặc đồ giá rẻ nữa rồi.
(*) Tên một hãng thời trang của Pháp, được sáng lập bởi Coco Chanel năm 1909, được biết đến là nhãn hiệu thời trang cao cấp đáng tự hào nhất thời trang Pháp.
Mạc Mặc cũng nhìn thấy Nghê Gia trong gương, khuôn mặt tô son điểm phấn đẹp đẽ lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Doãn Nhi, đã lâu mẹ không gặp con rồi…”.
“Bà Tống!” Nghê Gia mỉm cười quay người lại, không chút khách khí ngắt lời bà ta, “Tôi không phải Doãn Nhi, tôi là Nghê Gia. Còn nữa, mong bà chú ý xưng hô của mình…”
“Bà không phải mẹ tôi.”
Nghê Gia xuống xe, sang luôn xe bên cạnh lấy đồ đạc, Trương Lan chẳng hay đã chạy ra đây từ khi nào.
Thị nắm chặt tay, dáng vẻ bất an, lúng túng lí nhí: “Gia Gia, cả ngày nay con chưa có gì bỏ bụng phải không? Mẹ nấu mì trường thọ cho con rồi, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, đi ăn mì trước đã, được không?”.
Nghê Gia mặt không đổi sắc nhìn đồng hồ đeo tay, kéo va-li sang xe Việt Trạch đỗ bên cạnh: “Mười hai rưỡi, qua sinh nhật rồi, có ăn hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Trương Lan cũng đuổi theo: “Gia Gia, cả ngày nay con chưa ăn gì, dù sao…”.
“Giờ tôi không cần sự quan tâm của mẹ nữa!” Nghê Gia bất thình lình quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh như băng, “Với tôi mà nói, vị trí ‘mẹ’ từ xưa đến nay vẫn luôn để trống. Có hay không cũng không sao hết!”.
Trương Lan giật mình, đôi môi run rẩy, đau thương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ xấu hổ cúi đầu.
Nghê Gia hít sâu một hơi, cố gắng nén sự khó chịu trong lòng xuống, định bụng bỏ đi, Nghê Lạc đã tiến lên một bước bắt lấy tay cô: “Nghê Gia, muộn rồi, ăn gì trước đã, được không?”.
Giọng cậu hơi nghẹn lại, “Hơn nữa, hôm nay, à không, hôm qua là sinh nhật đầu tiên chúng ta ở bên nhau. Cùng ăn một bát mì trường thọ, được không?”.
Sống lưng Nghê Gia cứng lại, không nói gì, cũng không đi tiếp nữa.
Nghê Lạc cuống lên, đang không biết làm sao thì nhác thấy Việt Trạch, tức thì như thấy cứu tinh: “Anh Việt Trạch, anh cũng chưa ăn tối, chi bằng ở lại đây ăn luôn đi!”.
Ánh mắt tha thiết của Nghê Lạc và Trương Lan dán cả lên người Việt Trạch.
Việt Trạch ngẩn người, áp lực khó hiểu này là sao đây…
Anh trầm mặc một lát, nhìn về phía Nghê Gia mặt mày lạnh tanh mà ánh mắt trống rỗng, đành nói: “Hình như hơi đói thật. Chi bằng ăn bát mì trước đã, lát nữa tôi đưa em về trường được không?”.
Nghê Gia vẫn nín thinh, cô đã làm phiền Việt Trạch, quả thật không tiện để người ta đói bụng. Mà thằng nhóc chết tiệt Nghê Lạc kia, sao tự nhiên đầu óc lại nhanh nhạy giở chiêu này ra thế!
Thôi đành vậy!
Vào đến phòng ăn cô mới phát hiện ra bà nội cũng đang ở đó.
Lúc thấy Nghê Gia, bà nội khá kích động, gật đầu vài lần liền, ánh mắt đượm vẻ phức tạp khó nói nên lời, như đau thương, như áy náy, như tự trách, lại như bất đắc dĩ, Nghê Gia nhìn mà không hiểu.
Việt Trạch lễ phép chào hỏi bà rồi mới ngồi xuống cạnh Nghê Gia.
Mấy người vừa ngồi xuống, người làm liền bưng hai ba chục món ăn lớn nhỏ, cuối cùng còn bưng mì trường thọ lên.
“Gia Gia, mì và cả mấy món này đều là mẹ cháu làm từ xế chiều. Ban nãy Nghê Lạc nhắn tin bảo cháu sẽ về, bà đã bảo người hâm nóng rồi.”
Lại còn dám hớt lẻo! Cô không cần thằng em này nữa!
Nghê Gia liếc mắt nhìn Nghê Lạc, mặt không biểu cảm cầm đũa, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì, tay khựng lại.
Trương Lan căng thẳng hỏi: “Gia Gia, sao thế?”.
Nghê Gia bình thản: “Tôi không chịu được mùi hành và rau thơm”.
Trương Lan nhìn một lớp màu xanh trong bát cô, mau mắn gọi người làm: “Mau mau, đổi một bát khác”.
Trương Lan xấu hổ, nhưng vẫn nhanh nhẹn gắp thức ăn cho Nghê Gia, chỉ tiếc không thể trút tất cả cho cô.
Nghê Gia nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bình tĩnh nói: “Khoai tây, khoai sọ, bí đao, ba ba, xưa nay tôi không bao giờ ăn cả”.
Trương Lan ngẩn ra, lại vội vàng nhặt hết những món gắp nhầm ra, vừa nhỏ giọng trách mắng người giúp việc bên cạnh: “Bình thường các cô vẫn nấu cơm, vậy mà lại không biết món khoái khẩu và kiêng kị của cô chủ là gì, hôm nay cũng không biết đường nhắc tôi!”.
Nghê Lạc cắn chặt răng, sống mũi cay cay. Đến giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ Nghê Gia lại đáng thương đến thế. Bà nội, mẹ ruột và em trai – những người thân nhất của cô cũng không biết cô thích món gì. Ngay cả người giúp việc chuyên lo việc ăn uống có thể nhớ rành mạch các món ăn yêu thích và kiêng kị của từng thành viên trong gia đình cậu, cũng chưa từng để ý đến cô.
Người giúp việc đổi xong mì bưng lên, Trương Lan đón lấy, tự tay đưa đến trước mặt cô, giọng điệu mong mỏi gần như cầu xin: “Gia Gia, đây là mì trường thọ lần đầu tiên mẹ nấu cho con, con nếm thử xem có ngon không, có thích không?”.
Nghê Gia không nhìn thị nữa, tay cầm đũa dừng lại một chút, chọn đại một sợi mì, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Trương Lan vội vã hỏi: “Thế nào? Con thích không?”.
Nghê Gia nuốt sợi mì, im lặng một lát, nói: “Mặn quá!”, cô bổ sung một câu, “Tôi không ăn được mặn”.
Đây cũng là điều Trương Lan không biết. Mắt thị đỏ hoe, đứng dậy muốn lấy bát của Nghê Gia: “Mẹ nấu bát khác cho con”.
Nghê Gia nắm chặt cái bát, thản nhiên nói: “Không cần”.
Nói xong, cô cầm lấy cốc thủy tinh bên cạnh, rót nửa cốc nước vào, trộn vài cái rồi nói, “Vậy là được rồi”.
Trong lòng cô bình tĩnh chưa từng thấy. Sau khi trút được cơn giận ngày hôm qua, chấp niệm trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều.
Phản ứng của những người khác lại không như thế.
Trương Lan nhìn cô chốc lát, ngơ ngẩn rút tay về.
“Nghê Gia!” Nghê Lạc gọi cô một tiếng, cười mà mắt ngân ngấn nước, “Mì trường thọ không được cắn đứt đâu!”.
Nghê Gia vẫn không ngẩng đầu lên, khẽ nhếch mép: “Cái này thì biết, chị từng nghe nói rồi”.
Từng nghe nói…
Trương Lan rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nấp vào phòng bếp khóc nức nở.
Nghê Lạc cũng không nén nổi nước mắt nữa.
Đêm đã khuya, trong căn nhà cổ yên tĩnh, chỉ có tiếng phụ nữ khóc loáng thoáng trong bếp, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng của thiếu niên, và tiếng thở dài bi thương của bà nội.
Khác với sự mất kiềm chế của Trương Lan, sự đau xót của Nghê Lạc, Nghê Gia lại rất bình tĩnh, không có dù chỉ một biểu cảm nhỏ nhất, không âu sầu, không đau khổ, không uất ức.
Cô chỉ lặng lẽ ăn mì, liên tục gắp thức ăn vào bát mình. Cô thật sự không nghĩ gì cả. Cô chỉ rất đói, rất mệt, muốn ăn thật nhiều để bổ sung năng lượng.
Việt Trạch đã gác đũa từ lâu, ánh mắt lạnh nhạt luôn đặt trên người cô.
Cô im lặng, liên tục nhét đồ ăn vào miệng, khuôn mặt không vui không buồn. Nhưng anh láng máng thấy được, sự lạnh nhạt này sâu tận trong xương tủy, một thiếu nữ hai mươi tuổi lẽ ra không nên có biểu cảm này.
Anh chợt nhớ ra lúc mình và Doãn Thiên Dã đi ăn lẩu ven đường hồi học trung học. Lúc người ngồi bàn bên cạnh đi rồi, có một cô bé chạy đến, bàn tay y như vuốt khỉ, vơ lấy rau xào còn thừa và đồ ăn sống chưa nấu chín trên bàn, nhét hết vào miệng nhanh như chớp.
Bà chủ chạy tới vặn tai cô bé: “Mạc Doãn Nhi, mày lại chạy đến đây ăn vụng! Ngày nào cũng có một đống đàn ông vào nhà mày, mẹ mày không có tiền chắc?”.
Cô bé bị đau nhảy dựng lên, giọng điệu hết sức hùng hồn: “Người ta trả tiền rồi, cháu có ăn vụng đâu!”.
Thực ra anh đã từng gặp cô bé ấy rất nhiều lần.
Cuối cùng cô cũng ăn xong, đặt đũa xuống, lau tay rồi lập tức đứng phắt dậy, nhìn Việt Trạch: “Tôi ăn xong rồi, đi thôi!”.
Việt Trạch gật đầu, không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.
“Gia Gia, đừng đi!” Trương Lan nghe thấy Nghê Gia định đi, lao từ trong bếp ra, gần như gào lên: “Gia Gia, đừng bỏ mẹ, mẹ sai rồi! Gia Gia!”.
Trương Lan chạy nhanh quá vấp ngã, Nghê Gia cũng thật kiên quyết, không quay đầu lại, biến mất sau cánh cửa.
Việt Trạch bước xuống bậc thang, đột ngột dừng bước: “Nghê Gia, em chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”.
Bước chân Nghê Gia thoáng dừng lại, rồi lại đi tiếp: “Chẳng qua mới ở với nhau sáu tháng, có tình cảm sâu nặng gì được?”.
Song cô còn chưa dứt lời, sau lưng bất chợt vang lên một tiếng hét đau đớn: “Chị!”.
Nghê Gia đột nhiên chấn động, trái tim như bị đập một cú rõ đau.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Nghê Lạc gọi mình như thế.
Kiếp trước, chữ “chị” duy nhất nằm trong một tin nhắn.
“Chị, trước đây em không bảo vệ chị bình an, xin lỗi! Chị chờ em một lát!”
Sau đó, cậu không trở về nữa.
Nghê Gia ngơ ngẩn, còn đang nghĩ chuyện ngày đó. Nghê Lạc lao từ trên cầu thang xuống, chạy đến, ôm chặt lấy Nghê Gia từ phía sau: “Chị đừng đi! Chị, chị đừng đi. Chị nói cái nhà này làm chị không thể ở lại được, nhưng trong nhà còn có em, em là người nhà của chị mà! Bà nội lạnh lùng, mẹ không yêu chị, thế thì đã sao? Còn có em thương chị mà!”.
Nghê Gia nhìn màn đêm mênh mông vô hạn trước mắt. Trong đôi mắt phủ một tầng hơi nước dày đặc, bóng đêm dập dềnh khúc xạ một luồng ánh sáng lấp lánh.
“Xin lỗi chị! Hôm đó cãi nhau là lỗi của em, em đã sai rồi!” Nghê Lạc cúi đầu, cằm chạm sát vào mặt cô, khóc không thành tiếng, “Nếu em biết mười tám năm qua chị đã sống khổ sở như thế, có đánh chết em cũng không nói những lời làm tổn thương chị. Tha thứ cho em”.
“Đừng đi được không? Chị đi rồi em sẽ lo lắm, lo chị có vui không, lo chị có đang khóc thầm không, càng lo chị làm bộ kiên cường, nhưng trong lòng lại đau đớn!”
Nước mắt Nghê Lạc từng giọt từng giọt nhỏ xuống ướt vai áo Nghê Gia.
“Bất kể đi đến đâu, chị cũng sẽ thấy cô đơn phải không? Chị cảm thấy cả thế giới đều bỏ rơi chị, không ai quan tâm chị, không ai thương chị, nhưng còn có em! Có em ở đây!”
Cậu khóc đến run rẩy, Nghê Gia bị cậu ôm, người cũng bất giác khẽ run lên theo cậu. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm khoảng không, nước mắt trong suốt rơi xuống, vẽ thành một dải màu trắng trong đêm đen.
“Đừng đi, sau này chuyện gì em cũng nghe lời chị.” Cậu nấc lên, nghẹn ngào đến líu lưỡi, “Nhất định em sẽ là niềm tự hào của chị, để người khác khi gặp chị sẽ nói, đó là chị gái của Nghê Lạc, không ai được bắt nạt cô ấy, không ai được đặt điều về cô ấy, không ai được làm tổn thương cô ấy!”.
“Chị không thích Đường Tuyên, em sẽ tuyệt giao với nó. Chị không thích Mạc Doãn Nhi, em sẽ không đi tìm chị ấy. Chị không thích mẹ, em cũng sẽ đứng về phe chị.” Cậu khóc đến khàn cả tiếng.
“Em sẽ chăm chỉ học hành, sẽ dốc lòng quản lý Hoa thị, sẽ không giao quyền kinh doanh cho người khác! Em sẽ làm Hoa thị càng ngày càng lớn mạnh! Sau này chị kết hôn, em sẽ tặng chị của hồi môn tốt nhất quý nhất, để anh rể và cả họ anh rể đều không dám bắt nạt chị. Bố không còn nữa, em sẽ nắm tay chị trao cho anh rể trong đám cưới!”
“Bố không còn nữa, em sẽ bảo vệ chị!” Cậu cúi gằm, vùi cả khuôn mặt ướt đầm vào cổ cô, khóc òa lên, “Em muốn để chị sống vui vẻ cả đời!”.
Nghê Gia vẫn ngẩn ngơ nhìn đêm đen, nước mắt lặng lẽ chảy tràn xuống má, nhưng cô không đau lòng, trái lại còn rất hạnh phúc.
Sinh nhật qua rồi, nhưng món quà đến muộn này mới tuyệt vời làm sao!
“Em không đến dự bữa tiệc của Mạc Mặc thật à?” Nghê Gia nhìn cổng trường quân đội càng lúc càng gần, nghiêng đầu hỏi Nghê Lạc.
“Không đi!” Nghê Lạc ra dáng đáp, “Em đã hẹn ông anh khóa trên dạy bù quản lý kinh tế và tổ chức hành vi cho em rồi. Em không có thời gian”.
“Lạc Lạc ham học thế cũng tốt, dù sao những người được mời tới dự buổi tiệc lần này phần lớn đều là người bên nhà họ Tống, ít người quen biết, Lạc Lạc chắc cũng không ngồi được lâu.” Trương Lan ngồi ghế trước quay đầu lại, cười với Nghê Gia.
Nghê Gia thờ ơ nhếch môi.
Mấy ngày nay, cô và Trương Lan đã giao hẹn với nhau vài điều đơn giản, chung sống hài hòa, không can thiệp chuyện của nhau. Bà mẹ này thích thế nào cũng được, có lẽ lâu dần, thị cũng sẽ không thường xuyên bắt chuyện với cô như thế nữa.
Mấy ngày nay, bà nội lại thay đổi rất nhiều, đối xử rất tốt với cô, cũng rất tốt với Nghê Lạc, không chỉ để Từ Hiền đưa Nghê Lạc đến công ty thực tập, có khi bà còn đích thân truyền những kinh nghiệm tâm đắc cho cậu. Nghê Lạc cũng rất ngoan, đi đến đâu cũng cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép lại.
Cô tùy tiện liếc nhìn Trương Lan, lại kín đáo nhìn Nghê Lạc, cười: “Tuy em đột nhiên trở nên ham học thế này làm chị rất vui, nhưng em chắc chắn không phải vì Nghiên Nhi đấy chứ?”.
Nghê Lạc bực dọc, xụ mặt: “Liên quan gì đến chị ta?”.
“Chẳng phải đêm hôm đó em mắng cô nàng một trận à? Còn đang giận chứ gì?” Nghê Gia cười hì hì, “Chị biết em đứng về phe chị, song tấm ảnh kia thật sự không phải do Nghiên Nhi gửi đâu, cùng lắm là bị người ta lợi dụng thôi!”.
Nghê Lạc không nắm được trọng tâm, ra vẻ khó chịu liếc cô: “Ai đứng về phe chị? Em không cãi nhau với chị ta, tất cả đều là chị nghe nhầm thôi”.
Nghê Gia nhún nhún vai, không trêu cậu nữa. Cậu em hay thẹn quá hóa giận ạ, từ sau hôm ôm cô khóc rống lên, hễ gặp cô là khó chịu đủ đường, như thể cái lần nước mắt nước mũi khóc lóc mủi dải trước mặt cô đó làm cậu mất mặt ghê lắm.
Có điều, Nghê Gia biết cậu da mặt mỏng, không nói gì nữa.
Cô thấy cậu xuống xe, cảm thấy bóng lưng cậu hệt như một gốc bạch dương, Nghê Gia xao động, không nhịn được cất tiếng gọi: “Nghê Lạc!”.
Cậu quay đầu lại, bình tĩnh chờ.
Cô ghé đầu vào cửa kính xe, bật ngón cái với cậu: “Chịu khó học đấy nhé!”.
Trong mắt cậu là vầng dương sáng chói, đôi môi khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ “xí” một chữ, tủm tỉm quay đầu, co giò chạy biến.
Trương Lan lại nghiêng đầu tới, ấm áp cười: “Gia Gia, Lạc Lạc được con kèm cặp, thật sự đã khá lên nhiều”.
“Chắc vậy ạ.” Nghê Gia vô cảm đáp, không nói gì nữa.
Cô kéo kính xe lên, điện thoại vang lên, có tin nhắn đến. Nghê Gia nhìn xuống, mỉm cười, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.
“Vâng ạ, chú Trương Minh, cháu là Doãn Nhi, mẹ cháu bảo cháu mời chú tới. Hơn hai năm rồi, mẹ vẫn rất nhớ chú. Lát nữa chú nhớ đến đúng giờ nhé!”
Lúc Nghê Gia đến nhà họ Tống, Tống Nghiên Nhi vừa thấy mặt cô đã lao đến, nước mắt ào ào như thác lũ:
“Gia Gia, xin lỗi cậu, mình đã phá hỏng sinh nhật của cậu. Mình cũng không biết cái ảnh vớ vẩn đó từ đâu ra. Mình thật sự không biết, vốn định làm cậu ngạc nhiên, nhưng không biết ai đùa cợt bỏ tấm ảnh đó vào. Thật sự không phải mình làm, cậu phải tin mình nhé.”
Nghê Gia vừa nghe thấy chữ “đùa cợt” trong lời cô nàng đã biết, xem ra chuyện tấm ảnh nóng không rõ mặt người kia giờ bị gác qua một bên rồi.
Giờ mọi người chỉ thỉnh thoảng mới nhắc tới, nhưng cũng chỉ nói là có kẻ chiếu ảnh khiêu dâm, làm loạn buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Nghê mà thôi.
Nghê Gia cười ảm đạm, hỏi: “Mình nghe Từ Hiền nói, cậu đánh mất USB?”.
“Đúng thế, lạ lắm luôn!” Mắt Tống Nghiên Nhi rất đẹp, giờ ngân ngấn nước càng khổ sở đáng thương hơn, “Bà ngoại giận lắm, muốn tìm USB để kiểm tra, nhưng chẳng hiểu sao lại không tìm thấy. Gia Gia, bà ngoại giận mình rồi nghi ngờ mình nữa đúng không? Cậu nhất định phải nói giúp mình đấy! Mình không làm thật mà, cậu phải tin mình!”.
Nghê Gia kéo tay cô nàng, hòa nhã đánh nhẹ: “Hai đứa mình thân nhau như thế, cậu là người thế nào mình còn không rõ chắc. Tất nhiên là mình tin cậu rồi”.
Tuy sự thật thà vô ý của Tống Nghiên Nhi luôn làm hại cô, nhưng cô nàng thật sự không có ý hại người.
Nghe xong câu này của Nghê Gia, nước mắt Tống Nghiên Nhi chảy ào ào như vỡ đê, gần như nhào đến ôm cô: “Gia Gia, mình…”. Cô nàng nghẹn ngào không nói nên lời, trước đó cô nàng còn thấy tính tình Nghê Gia lập dị, càng ngày càng khó chung sống, song hôm nay mới thấy, Gia Gia vẫn rất đáng tin cậy!
Tống Nghiên Nhi nhớ đến sự hiểu lầm của mình với cô trước kia, vô cùng tự trách. Nghê Gia chỉ an ủi cô nàng vài câu đơn giản, lại hỏi: “Có ai từng chạm vào USB của cậu không?”.
“Không có đâu!” Tống Nghiên Nhi lấy khăn tay lau nước mắt, “Ngay cả chuyện định làm cậu ngạc nhiên, mình cũng chỉ vô tình nhắc tới lúc ăn cơm thôi, không ai biết cả”.
Trong lòng Nghê Gia đã rõ, không phải Mạc Doãn Nhi thì ai?
Cô không hề gì cười: “Thôi bỏ đi, đã bảo chỉ là đùa rồi mà, không sao đâu”.
Nghê Gia đi vào phòng tiệc của nhà họ Tống, nhìn lướt vào tấm gương cạnh cửa một chút. Hôm nay cô vận lễ phục liền màu đỏ, váy hai dây kèm thắt lưng, phần chân váy hơi bồng lên, không ngây thơ, cũng không quá già dặn.
Cô còn cất công trang điểm đôi mắt mình đậm hơn bình thường, cứ như vậy, đôi mắt đen trong nom càng có vẻ tĩnh mịch hơn.
Nhìn vào gương, Nghê Gia thấy Mạc Mặc.
Váy Chanel (*) đỏ sậm, không còn là người đàn bà điều kiện khốn khó phải mặc đồ giá rẻ nữa rồi.
(*) Tên một hãng thời trang của Pháp, được sáng lập bởi Coco Chanel năm 1909, được biết đến là nhãn hiệu thời trang cao cấp đáng tự hào nhất thời trang Pháp.
Mạc Mặc cũng nhìn thấy Nghê Gia trong gương, khuôn mặt tô son điểm phấn đẹp đẽ lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Doãn Nhi, đã lâu mẹ không gặp con rồi…”.
“Bà Tống!” Nghê Gia mỉm cười quay người lại, không chút khách khí ngắt lời bà ta, “Tôi không phải Doãn Nhi, tôi là Nghê Gia. Còn nữa, mong bà chú ý xưng hô của mình…”
“Bà không phải mẹ tôi.”
/75
|