Nửa ngày sau, tại tòa thành của nam tước, trong vườn hoa.
Trên một chiếc ghế lớn thoải mái, trên khoảng đất trống trong vườn hoa.
Ánh nắng tươi sáng chiếu lên từng bụi hoa tươi khiến cho cảnh vật có thể nói là thư thái vô cùng. Chỉ có điều nam tước đại nhân nằm trên ghế, lại có vẻ mặt buồn rầu u ám.
Dường như trong lòng có điều gì bế tắc không giải thích được, khiến cho ngài khó cảm thấy nhẹ nhàng.
Mà trên thực tế, đúng là hắn đang nghĩ về một việc. Một chuyện khiến hắn vô cùng buồn bực.
Lúc này bầu trời đã sáng rõ. Vì mới qua một cơn mưa nhỏ nên trên những thảm cây xanh như được bao phủ một lớp nước.
Rải rác trên cỏ hoa, trên mỗi cánh hoa đều mang theo những giọt sương long lánh trong suốt, lộ ra vẻ kiều diễm không gì sánh được. Bầu trời được nước mưa tẩy sạch tỏa ra sắc xanh da trời trong suốt, một dải cầu vồng thấp thoáng ở chân trời. Cảnh vật xem ra cực kỳ tươi đẹp.
Một loạt tiếng bước chân từ cửa vườn hoa vọng vào. Sau đó, một cô gái xinh đẹp từ bên ngoài đi vào. Nàng mặc y phục mục sư màu trắng hết sức sạch sẽ. Khuôn mặt tuy rằng không phải cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng tổng thể lại khiến người khác có cảm giác thoải mái, cảm thấy nàng rất thánh khiết.
Nam tước nhìn thấy thiếu nữ, nhất thời thu hồi vẻ mặt u sầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Con gái à, lên làm chủ mục sư, cảm giác thế nào?”
Hóa ra người đến chính là con gái thứ hai của nam tước, tiểu thư Ngả Lỵ Ny.
Từ nghi thức thử thách lần trước nàng đã bất ngờ hưởng thần ân. Hơn nữa, chủ mục sư thần điện trong thị trấn Đặc Ni Tư đã bị treo cổ, thần điện không thể không có ai chủ trì đại cục. Vậy nên tiểu thư Ngả Lỵ Ny đã được chỉ định làm mục sư chủ trì thần điện. Sau khi lên làm mục sư chủ trì, trong khoảng thời gian này tiểu thư Ngả Lỵ Ny phải nhanh chóng làm quen với các quy trình công việc, không còn nhiều thời gian ở nhà.
“Thưa cha, sau khi lên làm mục sư chủ trì, tất cả mọi thứ đều tốt. Chỉ có điều thời gian ở bên ngoài bị ít đi.” Chính bản thân biết rõ trong khoảng thời gian này nàng rất ít khi có ở nhà, không thể phụng dưỡng phụ thân, tiểu thư Ngả Lỵ Ny có chút áy náy, đi lại đối diện nam tước.
“Con gái à, ngươi đến ngồi xuống đây. Hai cha con chúng ta cùng tâm sự có được không?” Nam tước cười ha hả nói, sau đó ra lệnh người hầu mang ra một cái ghế lớn đặt ở bên cạnh nam tước. Tiểu thư Ngả Lỵ Ny nghe lời ngồi xuống.
“Con gái à, công việc ở thần điện tuy rằng là quan trọng, con cũng không được để bản thân mình làm việc quá cực nhọc. Con xem, mấy ngày nay con đã gầy đi. Qua khoảng thời gian này, hãy sắp xếp lại một chút công việc mà nghỉ ngơi đi. Dù sao, một người con gái như con thế này mà có thể trở thành mục sư chủ trì một tòa thần điện đã khiến cho cha cảm thấy tự hào rồi. Cha tin tưởng, chỉ cần con có thể kiên trì tiếp tục kế thừa như thế này, không bao lâu con sẽ trở thành một mục sư chủ trì chính thức.” Câu nói kế tiếp nam tước không nói gì, thế nhưng trong lòng đã sớm vô cùng đắc ý.
Nói chuyện cùng Ngả Lỵ Ny một hồi thì người của thần điện đến tìm Ngả Lỵ Ny có chuyện gì cần nàng xử lý. Nam tước nhìn con gái đi khỏi, trên mặt lại xuất hiện vẻ u sầu.
Chính con gái Ngả Lỵ Ny của mình, một nữ mục sư cấp hai mới mười mấy tuổi, vượt qua thử thách ở thần điện cùng mục sư sứ giả của Giáo Hội, đã được thần ân. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, nam tước đều không nhịn được cười ra tiếng.
Đầu tiên, tiến độ tu luyện của Ngả Lỵ Ny không chậm, nàng lại có danh tiếng tốt trong dân chúng. Điều này đã khiến cho nam tước cảm thấy vô cùng vinh dự. Bây giờ, tiền đồ của cô con gái thứ hai Ngả Lỵ Ny được chói sáng, chắc chắn trong thời gian không xa sẽ trở thành mục sư cấp ba cùng mục sư chủ trì chính thức. Cứ như vậy, một nhà của nam tước có thể hãnh diện trong giới quý tộc.
Vì thế, bây giờ hắn càng nhìn cô con gái thứ hai Ngả Lỵ Ny, lại càng cảm thấy nàng thật sự là vinh quang của gia tộc trong thời gian này. Nhưng đối với chuyện nàng cùng La Mông, trong lòng lãnh chúa đại nhân có phần lo lắng. Hắn tỉ mỉ xem xét sự việc trước sau, phát hiện cái chết của quan thuế vụ và mục sư đều liên quan đến La Mông. Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không bắt được nhược điểm của La Mông. Vốn là người thâm trầm cơ mưu, cũng vì chính con gái của mình, hắn phải thận trọng đối đãi.
“La Mông ơi La Mông, không nghĩ tới, ngay cả rừng Kinh Cức không có khả năng lấy mạng của ngươi lại còn giúp ngươi thăng đến Đức Lỗ Y cấp hai, tốc độ quá nhanh…” Nam tước khẽ thở dài dường như tiếc nuối. Hắn còn không biết ngày hôm nay La Mông đã trở thành Đức Lỗ Y cấp ba. Đột nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu nam tước: “Hay là, hắn có khả năng…”
Một giờ sau.
“Đại sư Kiệt Pháp, xin mời.” Cửa tòa thành mở ra, vẻ mặt tên vệ sĩ cung kính nghênh đón một người khách đến.
Vị khách mời ăn mặc không có vẻ lộng lẫy, nhưng lại mang một phong thái lãnh đạm của người đàn ông trung niên. Hắn mặc một áo choàng có màu sắc mộc mạc nhưng có chất liệu tốt, bước đi trên đường có cỏ mọc theo. Dọc đường đi tới, hoa cỏ bốn phía cũng phảng phất bị hắn hấp dẫn, không ngừng chập chờn đung đưa.
Thấy thị vệ khiêm nhường dẫn đường cho mình, người đàn ông trung niên thản nhiên gật đầu, sau đó đi theo sau thị vệ, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh bên đường.
Thị vệ dẫn đường cho hắn cũng không dám nhiều lời. Trên đường đi, hai người không nói một lời nào.
"Pháp sư Kiệt Pháp, nam tước đại nhân đang ở trong vườn hoa chờ ngài.” Đi qua một cái cửa vòm thì hai người thấy trước mặt một vườn hoa.
Người đàn ông trung niên gật đầu lần nữa với thị vệ, sau đó men theo con đường đá nhỏ đi vào vườn hoa. Khu vườn không lớn nhưng rất tinh tế, hợp với sảnh đường nguy nga của nam tước. Ở đây tỏa ra một mùi hương thiên nhiên.
Có rất nhiều loại hoa cỏ, cây cối cũng không quý giá, nhưng toát lên màu xanh mướt. Toàn bộ quang cảnh vườn hoa như được tỉa tót từ tay một nàng thiếu nữ.
Mà trên thực tế thì quả thực là như thế. Vườn hoa trong thành của nam tước, từng cái cây ngọn cỏ, trước kia đều do tiểu thư Ngả Lỵ Ny thiết kế. Vì thế vườn hoa rất thanh nhã cùng với mùi hương thiên nhiên.
Người đàn ông trung niên nhìn vườn hoa gật đầu khen ngợi. Người này chính là Đức Lỗ Y cấp năm Kiệt Pháp. Lần này hắn đến thành là do yêu cầu của nam tước.
“Đại sư Kiệt Pháp đã tới? Xin mời ngồi bên này.” Nam tước đang nằm trên ghế dài nghĩ ngợi về nỗi băn khoăn, khi ngẩng đầu lên thấy khách của mình đã tới rồi, liền tức khắc cười ha hả mời Kiệt Pháp ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đức Lỗ Y Kiệt Pháp thi lễ với nam tước, sau đó theo lời ngồi xuống.
“Lãnh chúa đại nhân tìm ta, không biết vì chuyện gì?” Đức Lỗ Y Kiệt Pháp không quanh co, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cái này…” Nam tước đại nhân cười ha hả, làm như thật không ngờ Kiệt Pháp lại hỏi trực tiếp như vậy. Hắn suy xét lại, sau đó nói: “Là như thế này, nghe nói La Mông trước kia từng là đệ tử của ngài?”
“La Mông?” Đức Lỗ Y Kiệt Pháp hơi nhíu mày, nói rằng : « Đúng thật là trước đây ta đã dạy La Mông một thời gian. Nhưng về sau do không hợp nên hắn đã ra đi. »
“Nguyên nhân là như vậy. Xem ra những gì đồn đãi mà ta nghe được là thật. Nếu đã như vậy, đại sư Kiệt Pháp cũng không tán đồng cách làm của La Mông chứ ? » Nam tước thăm dò hỏi.
Đức Lỗ Y Kiệt Pháp chưa hiểu rõ ý tứ của nam tước. Hắn chỉ gật đầu nói rằng: “Đúng vậy. Vì ta không tán thành cách làm của hắn. Vì ý niệm không hợp nên cuối cùng ta đã đoạn tuyệt với hắn.”
“Đoạn tuyệt mới tốt, cắt đứt mới tốt…” Nam tước ngầm mừng rỡ, mỉm cười ra mặt, tiếp tục hỏi: “Như vậy, đại sư Kiệt Tác, ngươi đã không hợp ý niệm với La Mông, vì sao còn muốn nhìn hắn tiếp tục phát triển như vậy? Nếu có một ngày hắn thực sự khuếch trương phát triển, chẳng phải đến lúc đó, nếu có chuyện gì thì ngươi không có cách nào ngăn cản sao?”
“Lãnh chúa đại nhân, ngài nói lời này là có ý gì?” Lúc này, mặc dù rất ít giao thiệp nhưng Kiệt Pháp cũng thấy nam tước đại nhân có chuyện tình. Hắn hơi điều chỉnh điệu bộ, nhìn chằm chằm vào mắt nam tước, trên mặt có phần cảnh giác.
Nam tước cười ha hả. Nếu đã nói như trên thì chính mình phải nói rõ.
“Là như thế này, đại sư Kiệt Tác, như đã nói ở trên, ta cũng không gạt ngươi. Đối với tên La Mông kia, kỳ thực ta thực sự không thấy thuận mắt. Việc của Ba Tạp Nhĩ lần trước, ta đã xem xét, không hề đơn giản như vậy. Tuy rằng ta và Ba Tạp Nhĩ chỉ là người đồng tộc, nhưng đối với thái độ đối nhân xử thế của Ba Tạp Nhĩ, ta có phần hiểu rõ. Tuy rằng thường ngày Ba Tạp Nhĩ có một vài vấn đề nhỏ, nhưng mà việc giết người bịt miệng thì sẽ không làm. Nếu sự việc không phải do lỗi của Ba Tạp Nhĩ, thì chính là La Mông đang nói dối. Hắn còn một mực tìm tới con gái ta làm người làm chứng. Ngươi ngẫm lại xem, ngay cả con gái cũng bị hắn lừa gạt thì tâm địa của tên thiếu niên La Mông này phải mưu mô lắm. Một tên thiếu niên nho nhỏ, tâm địa thâm trầm như vậy, giữ lại thật là tai họa lớn. Vì vậy, ta mong ngươi có thể giúp ta, xem như là giúp cả chính người, chúng ta hai người hợp tác thế nào? Cùng nhau diệt trừ cái họa này thế nào? Có thể chí ít là đuổi La Mông đi chứ…”
Nam tước nói xong nhìn về phía Đức Lỗ Y Kiệt Pháp, thấy hắn nghe mình thuyết giảng xong có phần nhíu mày, liền vội vàng bổ sung thêm: “Đương nhiên, để báo đáp, ta sẽ đưa cho đại sư Kiệt Pháp một phần tạ lễ lớn. Chỉ cần đại sư tìm ra được nhược điểm của La Mông, đồng thời đứng ra diệt trừ hắn, ta không chỉ ban cho ngươi một một mảnh đất mà còn cho ngươi một số tiền. Được thôi, tiệm thuốc của tên La Mông kia ta cũng sẽ thu hồi rồi tặng cho ngươi. Thế nào đại sư Kiệt Pháp, những điều đó có đủ thể hiện thành ý của ta chưa?”
“Thì ra lãnh chúa đại nhân đến tìm ta là vì chuyện này. Xin lỗi, chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi.” Đức Lỗ Y Kiệt Pháp lắc đầu, đứng dậy bỏ đi.
Nam tước đại nhân nhất thời giật mình. Hắn tự cho là mình đã nói rõ nguyên nhân ở đâu, đành phải nói: “Được! Nếu như ngươi có thể đáp ứng yêu cầu của ta, đứng ra diệt trừ La Mông, ta có thể ban cho ngươi vườn dược thảo. Ngươi muốn vườn ở chỗ nào, ta cấp cho người ở chỗ ấy. Như vậy đã chu toàn chưa?”
Thấy Kiệt Pháp vẫn không thay lòng, nam tước đại nhân lại đồng ý thêm nhiều điều kiện khác. Cuối cùng Kiệt Pháp đứng lên, lễ độ từ chối. Thấy nam tước nói xong, hắn ngừng lại một chút rồi nói: “Nam tước đại nhân, ta là một Đức Lỗ Y, không phải là kẻ thích khách! Hơn nữa, tuy rằng ta có quan điểm khác nhau, nhưng xuất phát từ Đức Lỗ Y. Còn chính ta lại rất thích hắn phát triển. »
Sau đó, hắn cúi đầu chào, quả quyết ra đi.
Trên một chiếc ghế lớn thoải mái, trên khoảng đất trống trong vườn hoa.
Ánh nắng tươi sáng chiếu lên từng bụi hoa tươi khiến cho cảnh vật có thể nói là thư thái vô cùng. Chỉ có điều nam tước đại nhân nằm trên ghế, lại có vẻ mặt buồn rầu u ám.
Dường như trong lòng có điều gì bế tắc không giải thích được, khiến cho ngài khó cảm thấy nhẹ nhàng.
Mà trên thực tế, đúng là hắn đang nghĩ về một việc. Một chuyện khiến hắn vô cùng buồn bực.
Lúc này bầu trời đã sáng rõ. Vì mới qua một cơn mưa nhỏ nên trên những thảm cây xanh như được bao phủ một lớp nước.
Rải rác trên cỏ hoa, trên mỗi cánh hoa đều mang theo những giọt sương long lánh trong suốt, lộ ra vẻ kiều diễm không gì sánh được. Bầu trời được nước mưa tẩy sạch tỏa ra sắc xanh da trời trong suốt, một dải cầu vồng thấp thoáng ở chân trời. Cảnh vật xem ra cực kỳ tươi đẹp.
Một loạt tiếng bước chân từ cửa vườn hoa vọng vào. Sau đó, một cô gái xinh đẹp từ bên ngoài đi vào. Nàng mặc y phục mục sư màu trắng hết sức sạch sẽ. Khuôn mặt tuy rằng không phải cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng tổng thể lại khiến người khác có cảm giác thoải mái, cảm thấy nàng rất thánh khiết.
Nam tước nhìn thấy thiếu nữ, nhất thời thu hồi vẻ mặt u sầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Con gái à, lên làm chủ mục sư, cảm giác thế nào?”
Hóa ra người đến chính là con gái thứ hai của nam tước, tiểu thư Ngả Lỵ Ny.
Từ nghi thức thử thách lần trước nàng đã bất ngờ hưởng thần ân. Hơn nữa, chủ mục sư thần điện trong thị trấn Đặc Ni Tư đã bị treo cổ, thần điện không thể không có ai chủ trì đại cục. Vậy nên tiểu thư Ngả Lỵ Ny đã được chỉ định làm mục sư chủ trì thần điện. Sau khi lên làm mục sư chủ trì, trong khoảng thời gian này tiểu thư Ngả Lỵ Ny phải nhanh chóng làm quen với các quy trình công việc, không còn nhiều thời gian ở nhà.
“Thưa cha, sau khi lên làm mục sư chủ trì, tất cả mọi thứ đều tốt. Chỉ có điều thời gian ở bên ngoài bị ít đi.” Chính bản thân biết rõ trong khoảng thời gian này nàng rất ít khi có ở nhà, không thể phụng dưỡng phụ thân, tiểu thư Ngả Lỵ Ny có chút áy náy, đi lại đối diện nam tước.
“Con gái à, ngươi đến ngồi xuống đây. Hai cha con chúng ta cùng tâm sự có được không?” Nam tước cười ha hả nói, sau đó ra lệnh người hầu mang ra một cái ghế lớn đặt ở bên cạnh nam tước. Tiểu thư Ngả Lỵ Ny nghe lời ngồi xuống.
“Con gái à, công việc ở thần điện tuy rằng là quan trọng, con cũng không được để bản thân mình làm việc quá cực nhọc. Con xem, mấy ngày nay con đã gầy đi. Qua khoảng thời gian này, hãy sắp xếp lại một chút công việc mà nghỉ ngơi đi. Dù sao, một người con gái như con thế này mà có thể trở thành mục sư chủ trì một tòa thần điện đã khiến cho cha cảm thấy tự hào rồi. Cha tin tưởng, chỉ cần con có thể kiên trì tiếp tục kế thừa như thế này, không bao lâu con sẽ trở thành một mục sư chủ trì chính thức.” Câu nói kế tiếp nam tước không nói gì, thế nhưng trong lòng đã sớm vô cùng đắc ý.
Nói chuyện cùng Ngả Lỵ Ny một hồi thì người của thần điện đến tìm Ngả Lỵ Ny có chuyện gì cần nàng xử lý. Nam tước nhìn con gái đi khỏi, trên mặt lại xuất hiện vẻ u sầu.
Chính con gái Ngả Lỵ Ny của mình, một nữ mục sư cấp hai mới mười mấy tuổi, vượt qua thử thách ở thần điện cùng mục sư sứ giả của Giáo Hội, đã được thần ân. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, nam tước đều không nhịn được cười ra tiếng.
Đầu tiên, tiến độ tu luyện của Ngả Lỵ Ny không chậm, nàng lại có danh tiếng tốt trong dân chúng. Điều này đã khiến cho nam tước cảm thấy vô cùng vinh dự. Bây giờ, tiền đồ của cô con gái thứ hai Ngả Lỵ Ny được chói sáng, chắc chắn trong thời gian không xa sẽ trở thành mục sư cấp ba cùng mục sư chủ trì chính thức. Cứ như vậy, một nhà của nam tước có thể hãnh diện trong giới quý tộc.
Vì thế, bây giờ hắn càng nhìn cô con gái thứ hai Ngả Lỵ Ny, lại càng cảm thấy nàng thật sự là vinh quang của gia tộc trong thời gian này. Nhưng đối với chuyện nàng cùng La Mông, trong lòng lãnh chúa đại nhân có phần lo lắng. Hắn tỉ mỉ xem xét sự việc trước sau, phát hiện cái chết của quan thuế vụ và mục sư đều liên quan đến La Mông. Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không bắt được nhược điểm của La Mông. Vốn là người thâm trầm cơ mưu, cũng vì chính con gái của mình, hắn phải thận trọng đối đãi.
“La Mông ơi La Mông, không nghĩ tới, ngay cả rừng Kinh Cức không có khả năng lấy mạng của ngươi lại còn giúp ngươi thăng đến Đức Lỗ Y cấp hai, tốc độ quá nhanh…” Nam tước khẽ thở dài dường như tiếc nuối. Hắn còn không biết ngày hôm nay La Mông đã trở thành Đức Lỗ Y cấp ba. Đột nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu nam tước: “Hay là, hắn có khả năng…”
Một giờ sau.
“Đại sư Kiệt Pháp, xin mời.” Cửa tòa thành mở ra, vẻ mặt tên vệ sĩ cung kính nghênh đón một người khách đến.
Vị khách mời ăn mặc không có vẻ lộng lẫy, nhưng lại mang một phong thái lãnh đạm của người đàn ông trung niên. Hắn mặc một áo choàng có màu sắc mộc mạc nhưng có chất liệu tốt, bước đi trên đường có cỏ mọc theo. Dọc đường đi tới, hoa cỏ bốn phía cũng phảng phất bị hắn hấp dẫn, không ngừng chập chờn đung đưa.
Thấy thị vệ khiêm nhường dẫn đường cho mình, người đàn ông trung niên thản nhiên gật đầu, sau đó đi theo sau thị vệ, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh bên đường.
Thị vệ dẫn đường cho hắn cũng không dám nhiều lời. Trên đường đi, hai người không nói một lời nào.
"Pháp sư Kiệt Pháp, nam tước đại nhân đang ở trong vườn hoa chờ ngài.” Đi qua một cái cửa vòm thì hai người thấy trước mặt một vườn hoa.
Người đàn ông trung niên gật đầu lần nữa với thị vệ, sau đó men theo con đường đá nhỏ đi vào vườn hoa. Khu vườn không lớn nhưng rất tinh tế, hợp với sảnh đường nguy nga của nam tước. Ở đây tỏa ra một mùi hương thiên nhiên.
Có rất nhiều loại hoa cỏ, cây cối cũng không quý giá, nhưng toát lên màu xanh mướt. Toàn bộ quang cảnh vườn hoa như được tỉa tót từ tay một nàng thiếu nữ.
Mà trên thực tế thì quả thực là như thế. Vườn hoa trong thành của nam tước, từng cái cây ngọn cỏ, trước kia đều do tiểu thư Ngả Lỵ Ny thiết kế. Vì thế vườn hoa rất thanh nhã cùng với mùi hương thiên nhiên.
Người đàn ông trung niên nhìn vườn hoa gật đầu khen ngợi. Người này chính là Đức Lỗ Y cấp năm Kiệt Pháp. Lần này hắn đến thành là do yêu cầu của nam tước.
“Đại sư Kiệt Pháp đã tới? Xin mời ngồi bên này.” Nam tước đang nằm trên ghế dài nghĩ ngợi về nỗi băn khoăn, khi ngẩng đầu lên thấy khách của mình đã tới rồi, liền tức khắc cười ha hả mời Kiệt Pháp ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đức Lỗ Y Kiệt Pháp thi lễ với nam tước, sau đó theo lời ngồi xuống.
“Lãnh chúa đại nhân tìm ta, không biết vì chuyện gì?” Đức Lỗ Y Kiệt Pháp không quanh co, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cái này…” Nam tước đại nhân cười ha hả, làm như thật không ngờ Kiệt Pháp lại hỏi trực tiếp như vậy. Hắn suy xét lại, sau đó nói: “Là như thế này, nghe nói La Mông trước kia từng là đệ tử của ngài?”
“La Mông?” Đức Lỗ Y Kiệt Pháp hơi nhíu mày, nói rằng : « Đúng thật là trước đây ta đã dạy La Mông một thời gian. Nhưng về sau do không hợp nên hắn đã ra đi. »
“Nguyên nhân là như vậy. Xem ra những gì đồn đãi mà ta nghe được là thật. Nếu đã như vậy, đại sư Kiệt Pháp cũng không tán đồng cách làm của La Mông chứ ? » Nam tước thăm dò hỏi.
Đức Lỗ Y Kiệt Pháp chưa hiểu rõ ý tứ của nam tước. Hắn chỉ gật đầu nói rằng: “Đúng vậy. Vì ta không tán thành cách làm của hắn. Vì ý niệm không hợp nên cuối cùng ta đã đoạn tuyệt với hắn.”
“Đoạn tuyệt mới tốt, cắt đứt mới tốt…” Nam tước ngầm mừng rỡ, mỉm cười ra mặt, tiếp tục hỏi: “Như vậy, đại sư Kiệt Tác, ngươi đã không hợp ý niệm với La Mông, vì sao còn muốn nhìn hắn tiếp tục phát triển như vậy? Nếu có một ngày hắn thực sự khuếch trương phát triển, chẳng phải đến lúc đó, nếu có chuyện gì thì ngươi không có cách nào ngăn cản sao?”
“Lãnh chúa đại nhân, ngài nói lời này là có ý gì?” Lúc này, mặc dù rất ít giao thiệp nhưng Kiệt Pháp cũng thấy nam tước đại nhân có chuyện tình. Hắn hơi điều chỉnh điệu bộ, nhìn chằm chằm vào mắt nam tước, trên mặt có phần cảnh giác.
Nam tước cười ha hả. Nếu đã nói như trên thì chính mình phải nói rõ.
“Là như thế này, đại sư Kiệt Tác, như đã nói ở trên, ta cũng không gạt ngươi. Đối với tên La Mông kia, kỳ thực ta thực sự không thấy thuận mắt. Việc của Ba Tạp Nhĩ lần trước, ta đã xem xét, không hề đơn giản như vậy. Tuy rằng ta và Ba Tạp Nhĩ chỉ là người đồng tộc, nhưng đối với thái độ đối nhân xử thế của Ba Tạp Nhĩ, ta có phần hiểu rõ. Tuy rằng thường ngày Ba Tạp Nhĩ có một vài vấn đề nhỏ, nhưng mà việc giết người bịt miệng thì sẽ không làm. Nếu sự việc không phải do lỗi của Ba Tạp Nhĩ, thì chính là La Mông đang nói dối. Hắn còn một mực tìm tới con gái ta làm người làm chứng. Ngươi ngẫm lại xem, ngay cả con gái cũng bị hắn lừa gạt thì tâm địa của tên thiếu niên La Mông này phải mưu mô lắm. Một tên thiếu niên nho nhỏ, tâm địa thâm trầm như vậy, giữ lại thật là tai họa lớn. Vì vậy, ta mong ngươi có thể giúp ta, xem như là giúp cả chính người, chúng ta hai người hợp tác thế nào? Cùng nhau diệt trừ cái họa này thế nào? Có thể chí ít là đuổi La Mông đi chứ…”
Nam tước nói xong nhìn về phía Đức Lỗ Y Kiệt Pháp, thấy hắn nghe mình thuyết giảng xong có phần nhíu mày, liền vội vàng bổ sung thêm: “Đương nhiên, để báo đáp, ta sẽ đưa cho đại sư Kiệt Pháp một phần tạ lễ lớn. Chỉ cần đại sư tìm ra được nhược điểm của La Mông, đồng thời đứng ra diệt trừ hắn, ta không chỉ ban cho ngươi một một mảnh đất mà còn cho ngươi một số tiền. Được thôi, tiệm thuốc của tên La Mông kia ta cũng sẽ thu hồi rồi tặng cho ngươi. Thế nào đại sư Kiệt Pháp, những điều đó có đủ thể hiện thành ý của ta chưa?”
“Thì ra lãnh chúa đại nhân đến tìm ta là vì chuyện này. Xin lỗi, chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi.” Đức Lỗ Y Kiệt Pháp lắc đầu, đứng dậy bỏ đi.
Nam tước đại nhân nhất thời giật mình. Hắn tự cho là mình đã nói rõ nguyên nhân ở đâu, đành phải nói: “Được! Nếu như ngươi có thể đáp ứng yêu cầu của ta, đứng ra diệt trừ La Mông, ta có thể ban cho ngươi vườn dược thảo. Ngươi muốn vườn ở chỗ nào, ta cấp cho người ở chỗ ấy. Như vậy đã chu toàn chưa?”
Thấy Kiệt Pháp vẫn không thay lòng, nam tước đại nhân lại đồng ý thêm nhiều điều kiện khác. Cuối cùng Kiệt Pháp đứng lên, lễ độ từ chối. Thấy nam tước nói xong, hắn ngừng lại một chút rồi nói: “Nam tước đại nhân, ta là một Đức Lỗ Y, không phải là kẻ thích khách! Hơn nữa, tuy rằng ta có quan điểm khác nhau, nhưng xuất phát từ Đức Lỗ Y. Còn chính ta lại rất thích hắn phát triển. »
Sau đó, hắn cúi đầu chào, quả quyết ra đi.
/113
|