Hết những ngày tuyết lạnh lẽo rồi lại đến những ngày mưa khởi hạ. Tuy trời không mưa to, nhưng mưa bụi bay khắp trời khiến cho người đi đường bao phiền muộn.
Lúc chín giờ rưỡi sáng, ở một cửa hàng nằm giáp biên giới thị trấn, trong một căn phòng vắng vẻ im ắng. Trong phòng tối mờ và yên ắng, rèm cửa được kéo kín ngăn ánh sáng bên ngoài. Căn phòng không lớn, đồ đạc bên trong bày biện đơn giản, tường trắng, trần nhà trắng, sàn gạch đơn giản.
Trong phòng sắp xếp hết sức đơn giản chỉ có một cái giường đơn, và bên giường chỉ có một cái giá áo giản dị.
Lúc này, trên giường kê sát tường có một người đang nằm. Một thiếu niên nằm úp mặt vào trong tường. Hình như hắn đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng tự lẩm bẩm gì đó .
Chiếc chăn mỏng đắp trên người được in vô số con thú nhỏ, con thì giận dữ, con thì cười vui, tất cả đều hết sức dễ thương, nhất là con chó nhỏ ôm cây bút sáp ở chính giữa. Thiếu niên cuộn trong chiếc chăn như thế trông thật buồn cười.
Đấy là cái chăn duy nhất mà La Mông tìm được trong phòng, chỉ đắp tạm một cái chăn mỏng bởi vì thời tiết mấy ngày qua oi bức, mà đột ngột lại gặp mưa khi tập kiếm thuật ở phía sau nhà, nên đâm ra ngã bệnh.
Hắn được Ni Khắc cử người trông chừng hết sức chu đáo, để chờ cho bệnh tình hoàn toàn khỏi hẳn và cũng bị cấm hẳn luyện tập.
Thuật trị liệu của Đức Lỗ Y có thể chữa các vết thương, nhưng đối với loại cảm mạo này thì lại bất lực. Tuy nhiên, cũng có loại pháp thuật để chữa loại bệnh này nhưng nó lại là đặc quyền của các vị mục sư. La Mông không muốn đi đến thần điện nên chỉ uống những loại thuốc đơn thuần để chờ hồi phục.
Mà cũng bởi vì vừa trải qua mùa đông nên đó là lý do vì sao La Mông có thể tìm được chăn tương đối dày, uống thuốc để ra mồ hôi rồi cuộn mình trong chăn trong như thế này.
Hồi đó ở thế giới kia, vì để đi đến vùng xa xôi của Tây Tạng, La Mông đã vội vàng nhờ người mua giúp chăn đệm chống lạnh. Nhưng kết quả là đối phương lại bày ra trò đùa một cách thích thú như thế này đây. Hậu quả, khi biết được thì La Mông cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng mà không nghĩ đến việc rằng chăn mền cũng theo hắn từ thế giới kia đi tới đây. Bây giờ thì hắn cũng không thể gặp lại những kẻ ác ý ấy nữa.
Vừa mới lấy chăn mền ra thì Ni Khắc cảm thấy rất thích. Có điều may mắn là con người ở thế giới này không biết đến Tiểu Bạch mà chỉ thấy màu sắc rực rỡ, hình vẽ dễ thương và rất hợp với hắn. Ngược lại nếu bạn bè của hắn mà biết rõ chuyện về cái chăn thế này thì nhất định sẽ cười nhạo mất. Đáng tiếc là sẽ không còn được gặp lại họ nữa…
Nỗi muộn phiền qua đi, La Mông chìm vào giấc ngủ.
Từ ngày hôm qua, La Mông ngủ một mạch từ chiều đến giờ. Lúc đang ngủ say thì một tiếng thét kinh hãi từ phòng bên cạnh vọng đến. Hắn nhăn mặt trở mình kéo cao chăn và tiếp tục ngủ.
Có một tiếng nói thì thầm vang lên. Bởi vì người nói chuyện ngay sát tường nên những lời họ nó, La Mông đều nghe rõ cả.
« Hai cái người này!” Thấy mấy người kia dường như sẽ không ngừng nói chuyện và bị đánh thức, La Mông rốt cuộc đành phải mở mắt, thở dài và sau đó nhảy xuống giường.
Khi nhìn thấy chăn mền có hình vẽ, La Mông lắc đầu cười đau khổ, rồi sau đó thận trọng hiền lành gấp cái chăn lại ngay ngắn. Mãi đến khi mặc quần áo treo trong phòng thì hắn vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.
« Dậy sớm thế, La Mông ». Hai người đang nói chuyện quay lại chào.
“Xin chào Ni Khắc, Pháp Phí » La Mông chào.
Hắn đi vào một căn phòng nhỏ hơn, khoảng chừng bảy tám mét vuông. Căn phòng bày biện hết sức đơn giản, ngoại trừ một cái bàn, một cái tủ kiên cố, ngoài ra không có thêm vật gì khác. Căn phòng có tổng cộng hai cái cửa trước và sau. Một cái dẫn ra con đường lớn bên ngoài, một cái dẫn ra phía sau, là nơi mà cậu ngủ. Căn phòng có tường màu trắng, trên bàn đặt một bình hoa cắm một bó hoa tươi, tỏa mùi hương mê người.
Lúc này, vì bên ngoài trời đang mưa, không có nhiều khách lui đến nữa. Vì thế quản lý Ni Khắc không ở bên ngoài mà ở trong phòng được La Mông gọi một cách thân thương là văn phòng quản lý trưởng.
Trên bàn đặt một quyển sách. Quyền sách lúc này đang được mở ra ở trang cuối cùng, phía trên dùng một thứ chữ non nớt viết lên một con số làm người ta kinh ngạc.
Một đống tiền bạc thực sự tồn tại được chứng minh bởi một đống tiền lấp lánh mê người trong một cái rương.
Tiền bạc. Một đống tiền bạc. Một đống lớn tiền bạc.
Cạnh cái rương, lúc này có ba thiếu niên trẻ. Một người có vóc dáng lực lưỡng, một người có vóc dáng cao và thẳng, người kia thì lại có khí sắc hơi tái nhợt thiếu sức sống. Đó là bệnh bạch tạng.
Ba người chăm chú nhìn đống tiền bạc trong rương, nhất thời không ai nói gì.
“Ni Khắc, ngươi tính toán một lần, một tháng thật có nhiều tiền như vậy không?” Pháp Phí ngây người một hồi, đột nhiên nói. Đây là lần thứ mười hắn hỏi để chắc chắn con số.
Ni Khắc quẳng cho hắn một cái liếc nhìn, nói rằng: “Đồ ngốc, còn phải tính nữa sao, một nghìn hai trăm đồng bạc ở trước mặt, cậu không biết dùng mắt nhìn à?”
“Thế nhưng ta không tin hai mắt của mình”. Pháp Phí ngây ngô gãi đầu cười. Sau đó xoay người nói với La Mông rằng “Tiền này ta cầm được không?”
Gần đây do bận rộn luyện vũ kỹ nên Pháp Phí đi tới cửa hàng dược phẩm không nhiều. Tuy rằng trước một đống tiền trước mắt, thế nhưng, là một người phúc hậu, hắn nghĩ rằng mình không nên lấy nhiều như vậy.
La Mông lúc này cũng đại khái hiểu được tình huống. Hắn thực sự không xứng đáng với chức vụ ông chủ, còn quên ngày hôm nay là ngày cuối tháng tổng kết. Tiếng kinh hô lúc nãy, đích thị là tiếng Pháp Phí thét lên vì Ni Khắc báo cho doanh số làm kinh ngạc.
Cười ha hả vỗ vai Pháp Phí, La Mông nói rằng: “Tháng trước ta không nói cho người sao? Khi mở quán ngươi cũng góp một phần tiền, cho nên, tiền lời mở quán tự nhiên là của ngươi, ngươi không phải nhu nhược nữa, lớn như ngươi rồi còn làm bộ ngại ngùng như con gái gì nữa”
Hắn nói Pháp Phí cũng ra một phần tiền, là chỉ việc ở Công hội trộm cắp kia. Khi đó, hai người hợp lực kiếm được chiến lợi phẩm, tuy rằng là lừa người khác nhưng sau này cũng cho Pháp Phí một chút tiền. Thế nhưng phần lớn vẫn là La Mông cầm.
Ngoài chiến lợi phẩm, La Mông cùng Pháp Phí còn có một phần tiền. Sau này mở quán có thể cho đó là vốn tích lũy của hai người ban đầu, Pháp Phí lúc đó chỉ cười, cũng không nghĩ là thật.
Bây giờ La Mông mở tiệm thuốc tại gia, quả nhiên đem lại lợi nhuận cho Pháp Phí, coi như là hoàn thành lời hứa ngày xưa.
Pháp Phí vẫn nghĩ rằng lúc đó mình cầm cũng không ít, cho nên khi nghĩ đến tổng lợi nhuận có phần chột dạ. Hai người đã thảo luận về chuyện này không dưới một lần. Tiền chia làm hai, Pháp Phí cầm.
Có điều lúc này thu nhập tiệm thuốc chưa cao, nên Pháp Phí nghĩ thấy rằng nhận tiền không có gì đáng kể. Thế nhưng tháng này tiệm thuốc hầu như ngày nào cũng kiếm được tiền, lợi nhuận cuối cùng đó chính là hai trăm bốn mươi đồng bạc lóng lánh.
Đó có thể nói là thu nhâp một năm của một người trung lưu trong trấn, Pháp Phi cảm thấy thu nhập hiệu thuốc cao cũng đồng nghĩa rằng cầm tiền này không dễ.
Bất quá, La Mông cười đùa khiến hắn đỏ mặt lên. Đúng vậy, từng trải qua sinh tử con người, đối với chuyện tiền bạc mà còn tính toán chi ly thì đúng là điên rồ. Vì vậy Pháp Phí gật đầu không do dự.
Bọn họ lấy ba túi vải, phân biệt tiền vốn ban đầu, sau đó giữa hai túi riêng lần lượt đưa cho Ni Khắc và Pháp Phí, trên mặt La Mông hiện rõ vẻ tự tin: “Để chúng ta cùng nỗ lực, sau này chúng ta sẽ thu nhập càng ngày nhiều hơn nữa”.
« Đúng vậy ! Cùng nhau nỗ lực hơn ! » Ba hảo bằng hữu cùng nhau đưa tay nhất trí.
Ngày hôm nay là ngày phát lương, La Mông đem một túi nhỏ tiền đưa cho La Lai Khắc lo công việc phía ngoài. La Lai Khắc nhận túi tiền, trầm ngâm không nói gì, sau đó đi làm tiếp công việc.
La Mông thầm thở dài, cái cậu thiếu niên này kỳ thực rất thông minh, thế nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình lại trở thành thế này. Thật sự khiến cho hắn cảm thấy đáng tiếc. Lắc đầu, La Mông quay người trở về gian phòng.
Đúng lúc này, trong lúc đang cúi đầu làm việc, La Lai Khắc đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn bóng lưng của La Mông, trên mặt lộ ra một vẻ mặt phức tạp.
“La Mông, vừa bệnh ra, luyện tập ít thôi”. Pháp Phí trong rừng cứ không ngừng khuyên can.
Đã hai ngày La Mông không luyện tập, nhưng sau cơn mưa buổi chiều, đã cảm thấy phấn chấn sinh lực, tay phát kiếm tạo ra những cơn gió lạnh. Nghe Pháp Phí nói, hắn quệt mồ hôi trên trán, thu kiếm lại rồi ngồi bên cạnh Pháp Phí.
“Ni Khắc chưa hề nói cho ngươi biết sao? Nghe nói sáng nay thuế quan tra xét, lần này nghi ngờ tiệm chúng ta trốn thuế, muốn kiểm tra sổ sách tài vụ của chúng ta.” Pháp Phí nói.
“Ni Khắc nói.” La Mông nghĩ có lẽ sự việc là thế.
“Kỳ lạ, gần đây dường như hắn có vẻ rất kiêu ngạo”. La Mông không biết rõ chuyện này, đối với việc thuế quan gần đây liên tiếp làm khó thì cảm thấy bực mình.
Mỗi lần giao một phần năm tiền thuế hàng tháng cũng là một số tiền đáng kể. Hơn nữa, bản thân hắn đã là Đức Lỗ Y cấp hai, có thể trong thời gian tới chính bản thân còn có thể mạnh thêm. Cái này khả năng không có thuế quan, thì dựa và xuất thân dòng họ quý tộc, lại là quan chức, cũng không nên càn quậy như vậy chứ ?
“Bất quá, dù cho hắn thực sự kiêu ngạo, ta cũng không sợ hắn.”
Hiện tại La Mông bị giới hạn về tin tức. những hành động của quan thuế, từ trước đến giờ căn bản hắn không hề biết. Thế nhưng mỗi ngày trong cửa hàng, khi việc mở rộng cửa hàng bị ảnh hưởng, La Mông đã tính toán kế hoạch nội trong mấy ngày nay sẽ dẹp sạch bọn thuế quan.
Thực ra, trong lần bị trộm trước, hắn cũng đã có trong tay một chút chứng cớ về việc bọn thuế vụ quan đồng lõa.
Thế nhưng chứng cứ không toàn diện, hơn nữa, lấy những bằng chứng này để khép tội bằng lời mà thôi, người phạm tội cùng lắm chỉ bị phạt tiền mà thôi. Nghiêm trọng hơn thì sẽ bị tước đi chức quan hiện tại. Nhưng trong thế giới này, lãnh địa đều là của cá nhân có quan hệ với lãnh chúa sở hữu. Thế nên có bị tước đoạt một vài ngày rồi cũng trả lại chủ cũ. Đương nhiên đó không phải là mục đích La Mông muốn.
La Mông muốn khi chủ động sẽ khiến đối phương không thể chối cãi được.
Lúc chín giờ rưỡi sáng, ở một cửa hàng nằm giáp biên giới thị trấn, trong một căn phòng vắng vẻ im ắng. Trong phòng tối mờ và yên ắng, rèm cửa được kéo kín ngăn ánh sáng bên ngoài. Căn phòng không lớn, đồ đạc bên trong bày biện đơn giản, tường trắng, trần nhà trắng, sàn gạch đơn giản.
Trong phòng sắp xếp hết sức đơn giản chỉ có một cái giường đơn, và bên giường chỉ có một cái giá áo giản dị.
Lúc này, trên giường kê sát tường có một người đang nằm. Một thiếu niên nằm úp mặt vào trong tường. Hình như hắn đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng tự lẩm bẩm gì đó .
Chiếc chăn mỏng đắp trên người được in vô số con thú nhỏ, con thì giận dữ, con thì cười vui, tất cả đều hết sức dễ thương, nhất là con chó nhỏ ôm cây bút sáp ở chính giữa. Thiếu niên cuộn trong chiếc chăn như thế trông thật buồn cười.
Đấy là cái chăn duy nhất mà La Mông tìm được trong phòng, chỉ đắp tạm một cái chăn mỏng bởi vì thời tiết mấy ngày qua oi bức, mà đột ngột lại gặp mưa khi tập kiếm thuật ở phía sau nhà, nên đâm ra ngã bệnh.
Hắn được Ni Khắc cử người trông chừng hết sức chu đáo, để chờ cho bệnh tình hoàn toàn khỏi hẳn và cũng bị cấm hẳn luyện tập.
Thuật trị liệu của Đức Lỗ Y có thể chữa các vết thương, nhưng đối với loại cảm mạo này thì lại bất lực. Tuy nhiên, cũng có loại pháp thuật để chữa loại bệnh này nhưng nó lại là đặc quyền của các vị mục sư. La Mông không muốn đi đến thần điện nên chỉ uống những loại thuốc đơn thuần để chờ hồi phục.
Mà cũng bởi vì vừa trải qua mùa đông nên đó là lý do vì sao La Mông có thể tìm được chăn tương đối dày, uống thuốc để ra mồ hôi rồi cuộn mình trong chăn trong như thế này.
Hồi đó ở thế giới kia, vì để đi đến vùng xa xôi của Tây Tạng, La Mông đã vội vàng nhờ người mua giúp chăn đệm chống lạnh. Nhưng kết quả là đối phương lại bày ra trò đùa một cách thích thú như thế này đây. Hậu quả, khi biết được thì La Mông cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng mà không nghĩ đến việc rằng chăn mền cũng theo hắn từ thế giới kia đi tới đây. Bây giờ thì hắn cũng không thể gặp lại những kẻ ác ý ấy nữa.
Vừa mới lấy chăn mền ra thì Ni Khắc cảm thấy rất thích. Có điều may mắn là con người ở thế giới này không biết đến Tiểu Bạch mà chỉ thấy màu sắc rực rỡ, hình vẽ dễ thương và rất hợp với hắn. Ngược lại nếu bạn bè của hắn mà biết rõ chuyện về cái chăn thế này thì nhất định sẽ cười nhạo mất. Đáng tiếc là sẽ không còn được gặp lại họ nữa…
Nỗi muộn phiền qua đi, La Mông chìm vào giấc ngủ.
Từ ngày hôm qua, La Mông ngủ một mạch từ chiều đến giờ. Lúc đang ngủ say thì một tiếng thét kinh hãi từ phòng bên cạnh vọng đến. Hắn nhăn mặt trở mình kéo cao chăn và tiếp tục ngủ.
Có một tiếng nói thì thầm vang lên. Bởi vì người nói chuyện ngay sát tường nên những lời họ nó, La Mông đều nghe rõ cả.
« Hai cái người này!” Thấy mấy người kia dường như sẽ không ngừng nói chuyện và bị đánh thức, La Mông rốt cuộc đành phải mở mắt, thở dài và sau đó nhảy xuống giường.
Khi nhìn thấy chăn mền có hình vẽ, La Mông lắc đầu cười đau khổ, rồi sau đó thận trọng hiền lành gấp cái chăn lại ngay ngắn. Mãi đến khi mặc quần áo treo trong phòng thì hắn vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.
« Dậy sớm thế, La Mông ». Hai người đang nói chuyện quay lại chào.
“Xin chào Ni Khắc, Pháp Phí » La Mông chào.
Hắn đi vào một căn phòng nhỏ hơn, khoảng chừng bảy tám mét vuông. Căn phòng bày biện hết sức đơn giản, ngoại trừ một cái bàn, một cái tủ kiên cố, ngoài ra không có thêm vật gì khác. Căn phòng có tổng cộng hai cái cửa trước và sau. Một cái dẫn ra con đường lớn bên ngoài, một cái dẫn ra phía sau, là nơi mà cậu ngủ. Căn phòng có tường màu trắng, trên bàn đặt một bình hoa cắm một bó hoa tươi, tỏa mùi hương mê người.
Lúc này, vì bên ngoài trời đang mưa, không có nhiều khách lui đến nữa. Vì thế quản lý Ni Khắc không ở bên ngoài mà ở trong phòng được La Mông gọi một cách thân thương là văn phòng quản lý trưởng.
Trên bàn đặt một quyển sách. Quyền sách lúc này đang được mở ra ở trang cuối cùng, phía trên dùng một thứ chữ non nớt viết lên một con số làm người ta kinh ngạc.
Một đống tiền bạc thực sự tồn tại được chứng minh bởi một đống tiền lấp lánh mê người trong một cái rương.
Tiền bạc. Một đống tiền bạc. Một đống lớn tiền bạc.
Cạnh cái rương, lúc này có ba thiếu niên trẻ. Một người có vóc dáng lực lưỡng, một người có vóc dáng cao và thẳng, người kia thì lại có khí sắc hơi tái nhợt thiếu sức sống. Đó là bệnh bạch tạng.
Ba người chăm chú nhìn đống tiền bạc trong rương, nhất thời không ai nói gì.
“Ni Khắc, ngươi tính toán một lần, một tháng thật có nhiều tiền như vậy không?” Pháp Phí ngây người một hồi, đột nhiên nói. Đây là lần thứ mười hắn hỏi để chắc chắn con số.
Ni Khắc quẳng cho hắn một cái liếc nhìn, nói rằng: “Đồ ngốc, còn phải tính nữa sao, một nghìn hai trăm đồng bạc ở trước mặt, cậu không biết dùng mắt nhìn à?”
“Thế nhưng ta không tin hai mắt của mình”. Pháp Phí ngây ngô gãi đầu cười. Sau đó xoay người nói với La Mông rằng “Tiền này ta cầm được không?”
Gần đây do bận rộn luyện vũ kỹ nên Pháp Phí đi tới cửa hàng dược phẩm không nhiều. Tuy rằng trước một đống tiền trước mắt, thế nhưng, là một người phúc hậu, hắn nghĩ rằng mình không nên lấy nhiều như vậy.
La Mông lúc này cũng đại khái hiểu được tình huống. Hắn thực sự không xứng đáng với chức vụ ông chủ, còn quên ngày hôm nay là ngày cuối tháng tổng kết. Tiếng kinh hô lúc nãy, đích thị là tiếng Pháp Phí thét lên vì Ni Khắc báo cho doanh số làm kinh ngạc.
Cười ha hả vỗ vai Pháp Phí, La Mông nói rằng: “Tháng trước ta không nói cho người sao? Khi mở quán ngươi cũng góp một phần tiền, cho nên, tiền lời mở quán tự nhiên là của ngươi, ngươi không phải nhu nhược nữa, lớn như ngươi rồi còn làm bộ ngại ngùng như con gái gì nữa”
Hắn nói Pháp Phí cũng ra một phần tiền, là chỉ việc ở Công hội trộm cắp kia. Khi đó, hai người hợp lực kiếm được chiến lợi phẩm, tuy rằng là lừa người khác nhưng sau này cũng cho Pháp Phí một chút tiền. Thế nhưng phần lớn vẫn là La Mông cầm.
Ngoài chiến lợi phẩm, La Mông cùng Pháp Phí còn có một phần tiền. Sau này mở quán có thể cho đó là vốn tích lũy của hai người ban đầu, Pháp Phí lúc đó chỉ cười, cũng không nghĩ là thật.
Bây giờ La Mông mở tiệm thuốc tại gia, quả nhiên đem lại lợi nhuận cho Pháp Phí, coi như là hoàn thành lời hứa ngày xưa.
Pháp Phí vẫn nghĩ rằng lúc đó mình cầm cũng không ít, cho nên khi nghĩ đến tổng lợi nhuận có phần chột dạ. Hai người đã thảo luận về chuyện này không dưới một lần. Tiền chia làm hai, Pháp Phí cầm.
Có điều lúc này thu nhập tiệm thuốc chưa cao, nên Pháp Phí nghĩ thấy rằng nhận tiền không có gì đáng kể. Thế nhưng tháng này tiệm thuốc hầu như ngày nào cũng kiếm được tiền, lợi nhuận cuối cùng đó chính là hai trăm bốn mươi đồng bạc lóng lánh.
Đó có thể nói là thu nhâp một năm của một người trung lưu trong trấn, Pháp Phi cảm thấy thu nhập hiệu thuốc cao cũng đồng nghĩa rằng cầm tiền này không dễ.
Bất quá, La Mông cười đùa khiến hắn đỏ mặt lên. Đúng vậy, từng trải qua sinh tử con người, đối với chuyện tiền bạc mà còn tính toán chi ly thì đúng là điên rồ. Vì vậy Pháp Phí gật đầu không do dự.
Bọn họ lấy ba túi vải, phân biệt tiền vốn ban đầu, sau đó giữa hai túi riêng lần lượt đưa cho Ni Khắc và Pháp Phí, trên mặt La Mông hiện rõ vẻ tự tin: “Để chúng ta cùng nỗ lực, sau này chúng ta sẽ thu nhập càng ngày nhiều hơn nữa”.
« Đúng vậy ! Cùng nhau nỗ lực hơn ! » Ba hảo bằng hữu cùng nhau đưa tay nhất trí.
Ngày hôm nay là ngày phát lương, La Mông đem một túi nhỏ tiền đưa cho La Lai Khắc lo công việc phía ngoài. La Lai Khắc nhận túi tiền, trầm ngâm không nói gì, sau đó đi làm tiếp công việc.
La Mông thầm thở dài, cái cậu thiếu niên này kỳ thực rất thông minh, thế nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình lại trở thành thế này. Thật sự khiến cho hắn cảm thấy đáng tiếc. Lắc đầu, La Mông quay người trở về gian phòng.
Đúng lúc này, trong lúc đang cúi đầu làm việc, La Lai Khắc đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn bóng lưng của La Mông, trên mặt lộ ra một vẻ mặt phức tạp.
“La Mông, vừa bệnh ra, luyện tập ít thôi”. Pháp Phí trong rừng cứ không ngừng khuyên can.
Đã hai ngày La Mông không luyện tập, nhưng sau cơn mưa buổi chiều, đã cảm thấy phấn chấn sinh lực, tay phát kiếm tạo ra những cơn gió lạnh. Nghe Pháp Phí nói, hắn quệt mồ hôi trên trán, thu kiếm lại rồi ngồi bên cạnh Pháp Phí.
“Ni Khắc chưa hề nói cho ngươi biết sao? Nghe nói sáng nay thuế quan tra xét, lần này nghi ngờ tiệm chúng ta trốn thuế, muốn kiểm tra sổ sách tài vụ của chúng ta.” Pháp Phí nói.
“Ni Khắc nói.” La Mông nghĩ có lẽ sự việc là thế.
“Kỳ lạ, gần đây dường như hắn có vẻ rất kiêu ngạo”. La Mông không biết rõ chuyện này, đối với việc thuế quan gần đây liên tiếp làm khó thì cảm thấy bực mình.
Mỗi lần giao một phần năm tiền thuế hàng tháng cũng là một số tiền đáng kể. Hơn nữa, bản thân hắn đã là Đức Lỗ Y cấp hai, có thể trong thời gian tới chính bản thân còn có thể mạnh thêm. Cái này khả năng không có thuế quan, thì dựa và xuất thân dòng họ quý tộc, lại là quan chức, cũng không nên càn quậy như vậy chứ ?
“Bất quá, dù cho hắn thực sự kiêu ngạo, ta cũng không sợ hắn.”
Hiện tại La Mông bị giới hạn về tin tức. những hành động của quan thuế, từ trước đến giờ căn bản hắn không hề biết. Thế nhưng mỗi ngày trong cửa hàng, khi việc mở rộng cửa hàng bị ảnh hưởng, La Mông đã tính toán kế hoạch nội trong mấy ngày nay sẽ dẹp sạch bọn thuế quan.
Thực ra, trong lần bị trộm trước, hắn cũng đã có trong tay một chút chứng cớ về việc bọn thuế vụ quan đồng lõa.
Thế nhưng chứng cứ không toàn diện, hơn nữa, lấy những bằng chứng này để khép tội bằng lời mà thôi, người phạm tội cùng lắm chỉ bị phạt tiền mà thôi. Nghiêm trọng hơn thì sẽ bị tước đi chức quan hiện tại. Nhưng trong thế giới này, lãnh địa đều là của cá nhân có quan hệ với lãnh chúa sở hữu. Thế nên có bị tước đoạt một vài ngày rồi cũng trả lại chủ cũ. Đương nhiên đó không phải là mục đích La Mông muốn.
La Mông muốn khi chủ động sẽ khiến đối phương không thể chối cãi được.
/113
|