Tuyết rơi nhiều trong 3 ngày liên tiếp, thế nhưng không vì thế mà sự nhiệt tình bị giảm đi. trong ánh mắt chờ đợi của vô số người đang cửa hàng của La Mông diễn ra hết sức thuận lợi. công tác chuẩn bị đâu vào đấy.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của mọi người La Mông cũng không đặt cửa hàng ở khu vực phồn hoa nhất trong trấn Lý Tạp.
Bình thường mọi người thường hay chọn cửa hàng ở đâu? Bình thường tất cả mọi người chỉ để ý tới con đường, cho rằng dòng người càng đông thì càng tốt. Có một số người xem tiền thuê, cho rằng tiền thuê càng ít thì cửa hàng hàng lại càng tốt.
Thực ra, những… nhận thức này vẫn chưa đủ.
Có thời gian, nếu để ý tới lượng người và tiền thuê có thể sẽ khiến mọi người chọn nhầm chỗ. Tất nhiên, lượng người rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là hiệu quả mua sắm của đoàn người đó trên cả đoạn đường với mặt hàng của ngươi.
Hay nói cách khác, vị trí đặt cửa hàng của ngươi có đáng giá với sự nỗ lực của ngươi, có hiệu quả lớn nhất và mang lại lợi nhuận cao hay không.
La mông nghĩ cách rất đơn giản, lượng khách hàng chủ yếu tới cửa hàng của hắn là những người mạo hiểm hàng năm phải tới thị trấn và đi vào rừng Kinh Cức. Năm nay, La Mông cảm thấy có chút gì đó khác lạ nhiều hơn so với năm trước, dường như có chút không bình thường.
Nếu không có điểm ấy, ngoài trừ người mạo hiểm, khách hàng bình thường nhất vã là những đám dân trên trấn. Cho nên, hắn không muốn nghĩ đến việc triển khai tại khu trung tâm của thị trấn nhỏ này.
Nguyên nhân trước hết là vì cửa hàng nếu đặt ở đó, tiền thuê có thể nói là tương đối đắt đỏ. Hiện nay hắn số tiền trong tay không nhiều, nên không muốn lãng phí ở đây.
Nguyên nhân thứ hai là những người đang cư trú tại khu trung tâm của thị trấn đều là những người có vai vế, họ dù bị bệnh nhưng phần lớn cũng chịu khó đi tới thần điện tìm mục sư trị bệnh. Do vậy, chắc hẳn
sẽ không hạ thấp thân phận để tới mua dược liệu của hắn về chữa bệnh. Huống chi, hiện nay vẫn còn mâu thuẫn giữa hắn với mục sư và quan thuế vụ.
Mà nhìn chung, phần lớn người dân bình thường tập trung rải rác từ trung tâm ra đến các khu vực ven quanh thị trấn. Đồng thời, nếu đặt các cửa hàng cửa hiệu xung quanh thị trấn, sẽ thuận lợi cho người dân sống trong khu vực thị trấn và khiến họ có thể tự tiêu tiền.
Thứ ba, ma thú trong rừng rậm có thể khiến những người dám mạo hiểm bị thương, nên chắc chắn phải đi qua biên giới của trấn trước. Đây là khu vực bắt buộc bạn phải đi qua để quay trở lại khu trung tâm thị trấn. Mở cửa hàng ở ven thị trấn, nhất là chỗ cách cỗng chính đi vào thị trấn không xa, đã có thuận tiện cho những kẻ mạo hiểm, cũng có thể nhìn thấy những lợi ích thực dụng. Tại sao lại không nhỉ?
Có điều, kế hoạch là kế hoạch, nhưng khi bắt đầu thực hiện lại gặp nhiều khó khăn.
Tuy đã quyết định đặt cửa hàng tại khu vực ngoài trung tâm thị trấn, thế nhưng, việc xác định nên thuê hoặc mua lại cửa hiệu nhà ai đó lại khiến La Mông gặp khó khăn.
Bởi vì trấn Lý Tạp này diện tích không rộng. nhưng đó lại lài lý do hầu như tất cả các cửa hàng, cửa hiệu ở đây đều độc nhất, tỷ dụ như quán trọ thì chỉ có của vợ chồng Mặc Đặc, giá thì do một nhà tự quyết định, cửa hàng khác cũng gần như thế, không có cái gọi là cạnh tranh, bởi chi phí tiêu dùng đều cao ngang ngửa thế này, bất luận ngành nghề sản xuất thì cũng chỉ đủ để duy trì sự thu nhập cho một nhà mà thôi. Cũng bởi vì như vậy mà số lượng cửa hàng ở trong trấn nhỏ cơ bản đều giữ ở một mức độ nhất định. Ngoại trừ việc khu trung tâm được mở rộng xây dựng các cửa hàng, cửa hiệu. Thật ra cũng chả cần thiết phải dư thừa nhiều cửa hàng như vậy
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của thương nhân Ba Ân Nhĩ hắn đã thỏa thuận được với ông chủ của một cửa hàng nhỏ ở cách nhà trọ Mặc Đặc không xa mà mua với giá một trăm năm mười đồng bạc.
Diện tích của cửa hiệu này tính ra cũng không quá nhỏ. Có điều, mức độ chi tiêu của cư dân trong thị trấn này không phải ở mức cao. Hơn nữa, hàng hóa trong cửa hàng cũng không phong phú nên việc làm ăn vẫn không được thuận lợi cho lứm. Chính vì vậy mà khi đệ đệ của ông chủ làm chưởng quỹ của một cửa hàng trong một ngôi thành yêu cầu lão tới giúp đỡ với lương một tháng gần như bằng thu nhập nửa năm, nên ông chủ đồng ý. Cuối cùng thì là một người thì muốn bán còn một người có như cầu mua gặp nhau.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Ba Ân Nhĩ mà có được cái giá tương đối rẻ để mua toàn bộ căn nhà và mảnh đất xung quanh. La Mông chỉ cần điểm chỉ là có thể giải quyết xong. Nhìn ngắm cửa hàng, nghĩ từ nay về sau mình đã có một chút sản nghiệp mà La Mông cảm thấy hưng phấn.
- “La Mông, khi nào khai trương cửa hiệu?Ngày mai à? Đến lúc đó nhớ mời ta nha, lần trước chúng ta uống còn chưa đủ đâu.” Thương nhân Ba Ân Nhĩ vô vai của La Mông, hắn vừa nói vừa cười tủm tỉm cười híp cả mắt.
La Mông nhìn qua cái mặt tiền màu mỡ của cửa hiệu, lắc đầu:”Bây giờ còn chưa phải lúc.”
- “Vì sao?”
Thương nhân Ba Ân Nhĩ đưa ánh mắt về phía hắn, gật đầu: “Đúng là phải sửa sang lại một chút, La Mông! Có cần ta cho vài người giúp đỡ không?”
La Mông vội tạ ơn, có điều hắn không nghĩ chỉ quét dọn qua nơi này là xong.
Một cửa hàng mới phải có một bầu không khí mới. hắn vẫn còn dự định đem điều đó đến cửa hiệu thuốc đầu tiên bởi đây là bước đầu sự nghiệp quan trọng nhất cần làm. Tất nhiên, không thể bắt đầu một cách đại khái.
“Ta định sửa lại cửa hàng một chút, có thể khoảng nửa tháng sau khai trương cửa hiệu.” La Mông suy nghĩ một chút và nói.
- “nửa tháng?” - Thương nhân Ba Ân Nhĩ cảm thấy khó hiểu. người của thế giới này chưa có nhiều suy nghĩ trang trí lắm. theo lão nghĩ thì chỉ cần dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, rồi đặt cái gì vào đó thì đặt, sau đó treo biển hiệu lên là có thể khai trương.
Bất quá, lão cũng chỉ là người trung gian mà thôi, La Mông mới là ông chủ. Đó là lý do hắn chỉ sửng sốt một chút, rồi gật đầu: “Được, đến lúc đó đừng quên mời ta uống rượu nha!”
“Không thành vấn đề, đến lúc đó chắc chẳn phải mời ngài. Lần này có thể mở cửa hiệu, tất cả dựa vào sự hỗ trợ của người.” Tâm trạng của La Mông rất tốt, nhanh chóng đồng ý.
Vì vậy, trong nửa tháng nữa, hắn bận rộn với việc lắp đặt thiết bị và sửa sang cửa hiệu.
Hơn nữa, nhiều người không hiểu tại sao La Mông cho dù gần tới ngày khai trương cửa hàng, trong khoảng thời gian lắp đặt thiết bị và sửa sang cửa hiệu, cửa sổ luôn được buông rèm và tiếng động không ngừng vang lên. Điều này thực sự khiến mọi người trở nên hiếu kỳ.
Nhưng cho dù có đi hỏi những người tới lắp đặt thì do những người này hứa hẹn La Mông sẽ không tiết lộ bí mật. Cho nên, dù mọi người có hỏi han thì họ vẫn giữ kín bí mật.
Cứ như vậy, không chỉ có những người mạo hiểm và người dân bình thường của trấn để ý mà ngay cả một số người có của cải ở trên trấn cũng vẫn âm thầm bàn luận về cửa hiệu và bí mật của La Mông. Cửa hiệu mới này cũng tràn ngập sự đợi chờ và hy vọng.
“hừ! Còn làm ra vẻ huyền bí”. Buổi tối, trong căn phòng của thân điện, vị mục sư thanh niên cầm một phong thơ ném mạnh lên bàn.
Nhưng như vậy dường như vẫn chưa hết hận, hắn lại cầm lấy phong thư, vò nát rồi cho vào ngọn nến đốt. Mãi đến khi nhìn thấy phong thư trong bì cháy trên lửa thành tro tàn, hắn mới cảm thấy chút dễ chịu trên ngực.
Phong thư này là do quan thuế vụ giao cho hắn, bởi vừa qua thuế vụ quan đang báo cáo công tác thực hiện nộp thuế cuối năm và quyết toán. Do đó, đây là thời điểm phù hợp để hắn cùng gặp mặt. Bất quá, hắn phó mặc cho người đưa phong thơ tới.
Phong thư cũng không nói tới cái gì khác, chẳng qua là gần đây nhất mới phát sinh một sự việc. Cũng tại trong thư kể tỉ mỉ mọi thứ. Trong đó, bao gồm tất cả các cử động của La Mông trong thời gian này.
Mục sư ỷ vào thân phận cao, tùy tiện là không tách khỏi thần điện. Cho nên, đó là lí do vì sao phát sinh rất nhiều chuyện. Mục sư đều nghe ngóng mọi việc thông qua thuế vụ quan.
Nhìn lá thư cháy trong ngọn lửa, người thanh niên nhẹ nhàng phất tay một cái nhất thời đám tro tàn bay mất theo chiều gió.
“La Mông, đừng sớm mừng…Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”. Y nói dường như để cho La Mông nghe, vừa để cho chính mình nghe.
Từ khi La Mông xuất hiện, nhị tiểu thư luôn cười với hắn. Hình ảnh đó cứ ám ảnh trong đầu khiến cho gã luôn tràn ngập trong đầu một sự thù hận.
Lúc này, một cơn gió thoáng qua, lửa trên ngọn nến bỗng bùng lên dữ dội rồi tắt lịm ngay sau đó khiến căn phòng trở nên tối om, chỉ còn lại tiếng thở dốc phù phù.
“Ni khắc, cẩn thận một chút, đi chậm thôi nha.” Tại một gia đình thường dân trong thị trấn, một thiếu niên đang cẩn thận đi lại trong sân.
Mỗi ngày hắn đều phải luyện tập, đầu tiên là đi vài vòng trong sân, sau đó sẽ là đi thong thả xung quanh thị trấn nhỏ một vòng để rèn luyện sức dẻo dai cho cơ thể.
Bên cạnh hắn, một người phụ nữ vóc dáng to béo đang ở tuổi trung niên đã có chồng đang dõi mắt nhìn chăm chú vào hắn.
“Nga, cảm tạ trời đất, cảm tạ nữ thần, con trai của ta rốt cục cũng lại ra đi! Cảm tạ các ngài đã che chở, bảo vệ! Đa tạ, đa tạ!”
Người phụ nữ trung niên chắp hai tay trước ngực, dáng vóc tiều tụy, nhắm mắt hướng lên không trung, lặng lẽ nói.
“Mẫu thân!”
“Ni khắc, con sao vậy?” Nghe con trai gọi to, người mẹ vội vội mở mắt, quay lại nhìn về phía con trai.
Cậu thiếu niên quỳ xuống trước mặt mẹ và nói: “Mẫu thân, người quay về đi kẻo lạnh. Cứ coi như hôm nay con đi dạo quanh thị trấn như thường ngày thôi.”
“Vậy thôi sao…” Người mẹ nói, lại càng thấy hoảng sợ khi chứng kiến hành động của con trai.
Chỉ thấy sắc mặt cậu con trai bỗng nhiên cau lại nói: “Nếu mẹ không đi vào trong thì con sẽ không luyện tập nữa!”
“Con trai của ta, ta đi vào! Con cũng không được luyện tập quá lâu, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta có cố gắng hồi phục thì cũng không thể một sớm một chiều được đúng không?”. Thấy không lay chuyển được ý chí của con trai, thiếu phụ đành căn dặn một hồi rồi quay lại về phòng nghỉ.
“Nhà người cũng đừng chiều con trẻ thái quá. Ngươi không thấy Ni Khắc sau chuyện này đã hiểu chuyện hơn rồi đó không?” Tiếng của một nam trung niên vang lên từ trong căn phòng
Người phụ nữ ngoảnh đầu lại hướng ra bên ngoài và nói thầm: “Thế nhưng, bên ngoài thực sự là rất lạnh mà.”
“Chỉ có trải qua đau khổ, tài năng mới thực sự trưởng thành.” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa nhìn cậu con trai đang đi ra bên ngoài.
“Giá cũng ít nhiều La Mông a!” Bọn họ cảm thấy xúc động.
Mà giờ khắc này, chàng thiếu niên đã chậm rãi đi ra đến ngoài sân. Nhìn khắp bầu trời đầy tuyết, nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất chỉ còn lại một sự u ám.
Trong gia đình, gã được mẹ yêu quý. Mặc dù ba mẹ chưa nói chuyện cùng, nhưng hắn vẫn cực kỳ mẫn cảm, rất giỏi phát hiện điều đó một cách tự nhiên.
Để cho hắn có thời gian an dưỡng cơ thể, bà vợ đã xài hết số tiền tích góp trong gia đình. Tuy bình thường La Mông vẫn đưa cho họ thế nhưng từ khi bắt đầu biết suy nghĩ, chưa bao giờ Ni Khắc không nghĩ đến chuyện đó.
Đi săn là hắn chủ động muốn đi. La Mông, bọn chúng hiện bây giờ làm quá nhiều rồi, hắn chẳng thể trách họ được nữa.
Huống chi, giúp được một thời gian ngắn thôi chứ sao giúp mãi được cả đời. Thế nên, cuộc đời là vậy. hắn hiểu dù thân thể không phục hồi lại được toàn bộ nhưng đại khái cũng có thể cáng đáng được những công việc đồng áng nặng nhọc trong gia đình.
Nhưng không làm nông dân, liệu hắn có thể làm gì đây? Lẽ nào, hắn để phụ mẫu nuôi dưỡng cả đời?
Mải miên man nghĩ ngợi lung tung, hắn chậm rãi bước chân. Sau 1 tiếng luyện tập, giờ mới về đến nhà.
Tới nhà mới phát hiện ba mẹ đang nói về cái gì.
“Ni khắc, vừa nãy La Mông đã tới, nói nửa tháng sau hắn sẽ khai trương cửa hiệu thuốc của mình nên mời chúng ta đến.”
Phải không? Rút cục thì cửa hiệu thuốc của La Mông đã mở chưa? Ni khắc đã từng ba lần mở tấm thiệp mời, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu có cảm giác hết sức vô cùng phức tạp.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của mọi người La Mông cũng không đặt cửa hàng ở khu vực phồn hoa nhất trong trấn Lý Tạp.
Bình thường mọi người thường hay chọn cửa hàng ở đâu? Bình thường tất cả mọi người chỉ để ý tới con đường, cho rằng dòng người càng đông thì càng tốt. Có một số người xem tiền thuê, cho rằng tiền thuê càng ít thì cửa hàng hàng lại càng tốt.
Thực ra, những… nhận thức này vẫn chưa đủ.
Có thời gian, nếu để ý tới lượng người và tiền thuê có thể sẽ khiến mọi người chọn nhầm chỗ. Tất nhiên, lượng người rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là hiệu quả mua sắm của đoàn người đó trên cả đoạn đường với mặt hàng của ngươi.
Hay nói cách khác, vị trí đặt cửa hàng của ngươi có đáng giá với sự nỗ lực của ngươi, có hiệu quả lớn nhất và mang lại lợi nhuận cao hay không.
La mông nghĩ cách rất đơn giản, lượng khách hàng chủ yếu tới cửa hàng của hắn là những người mạo hiểm hàng năm phải tới thị trấn và đi vào rừng Kinh Cức. Năm nay, La Mông cảm thấy có chút gì đó khác lạ nhiều hơn so với năm trước, dường như có chút không bình thường.
Nếu không có điểm ấy, ngoài trừ người mạo hiểm, khách hàng bình thường nhất vã là những đám dân trên trấn. Cho nên, hắn không muốn nghĩ đến việc triển khai tại khu trung tâm của thị trấn nhỏ này.
Nguyên nhân trước hết là vì cửa hàng nếu đặt ở đó, tiền thuê có thể nói là tương đối đắt đỏ. Hiện nay hắn số tiền trong tay không nhiều, nên không muốn lãng phí ở đây.
Nguyên nhân thứ hai là những người đang cư trú tại khu trung tâm của thị trấn đều là những người có vai vế, họ dù bị bệnh nhưng phần lớn cũng chịu khó đi tới thần điện tìm mục sư trị bệnh. Do vậy, chắc hẳn
sẽ không hạ thấp thân phận để tới mua dược liệu của hắn về chữa bệnh. Huống chi, hiện nay vẫn còn mâu thuẫn giữa hắn với mục sư và quan thuế vụ.
Mà nhìn chung, phần lớn người dân bình thường tập trung rải rác từ trung tâm ra đến các khu vực ven quanh thị trấn. Đồng thời, nếu đặt các cửa hàng cửa hiệu xung quanh thị trấn, sẽ thuận lợi cho người dân sống trong khu vực thị trấn và khiến họ có thể tự tiêu tiền.
Thứ ba, ma thú trong rừng rậm có thể khiến những người dám mạo hiểm bị thương, nên chắc chắn phải đi qua biên giới của trấn trước. Đây là khu vực bắt buộc bạn phải đi qua để quay trở lại khu trung tâm thị trấn. Mở cửa hàng ở ven thị trấn, nhất là chỗ cách cỗng chính đi vào thị trấn không xa, đã có thuận tiện cho những kẻ mạo hiểm, cũng có thể nhìn thấy những lợi ích thực dụng. Tại sao lại không nhỉ?
Có điều, kế hoạch là kế hoạch, nhưng khi bắt đầu thực hiện lại gặp nhiều khó khăn.
Tuy đã quyết định đặt cửa hàng tại khu vực ngoài trung tâm thị trấn, thế nhưng, việc xác định nên thuê hoặc mua lại cửa hiệu nhà ai đó lại khiến La Mông gặp khó khăn.
Bởi vì trấn Lý Tạp này diện tích không rộng. nhưng đó lại lài lý do hầu như tất cả các cửa hàng, cửa hiệu ở đây đều độc nhất, tỷ dụ như quán trọ thì chỉ có của vợ chồng Mặc Đặc, giá thì do một nhà tự quyết định, cửa hàng khác cũng gần như thế, không có cái gọi là cạnh tranh, bởi chi phí tiêu dùng đều cao ngang ngửa thế này, bất luận ngành nghề sản xuất thì cũng chỉ đủ để duy trì sự thu nhập cho một nhà mà thôi. Cũng bởi vì như vậy mà số lượng cửa hàng ở trong trấn nhỏ cơ bản đều giữ ở một mức độ nhất định. Ngoại trừ việc khu trung tâm được mở rộng xây dựng các cửa hàng, cửa hiệu. Thật ra cũng chả cần thiết phải dư thừa nhiều cửa hàng như vậy
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của thương nhân Ba Ân Nhĩ hắn đã thỏa thuận được với ông chủ của một cửa hàng nhỏ ở cách nhà trọ Mặc Đặc không xa mà mua với giá một trăm năm mười đồng bạc.
Diện tích của cửa hiệu này tính ra cũng không quá nhỏ. Có điều, mức độ chi tiêu của cư dân trong thị trấn này không phải ở mức cao. Hơn nữa, hàng hóa trong cửa hàng cũng không phong phú nên việc làm ăn vẫn không được thuận lợi cho lứm. Chính vì vậy mà khi đệ đệ của ông chủ làm chưởng quỹ của một cửa hàng trong một ngôi thành yêu cầu lão tới giúp đỡ với lương một tháng gần như bằng thu nhập nửa năm, nên ông chủ đồng ý. Cuối cùng thì là một người thì muốn bán còn một người có như cầu mua gặp nhau.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Ba Ân Nhĩ mà có được cái giá tương đối rẻ để mua toàn bộ căn nhà và mảnh đất xung quanh. La Mông chỉ cần điểm chỉ là có thể giải quyết xong. Nhìn ngắm cửa hàng, nghĩ từ nay về sau mình đã có một chút sản nghiệp mà La Mông cảm thấy hưng phấn.
- “La Mông, khi nào khai trương cửa hiệu?Ngày mai à? Đến lúc đó nhớ mời ta nha, lần trước chúng ta uống còn chưa đủ đâu.” Thương nhân Ba Ân Nhĩ vô vai của La Mông, hắn vừa nói vừa cười tủm tỉm cười híp cả mắt.
La Mông nhìn qua cái mặt tiền màu mỡ của cửa hiệu, lắc đầu:”Bây giờ còn chưa phải lúc.”
- “Vì sao?”
Thương nhân Ba Ân Nhĩ đưa ánh mắt về phía hắn, gật đầu: “Đúng là phải sửa sang lại một chút, La Mông! Có cần ta cho vài người giúp đỡ không?”
La Mông vội tạ ơn, có điều hắn không nghĩ chỉ quét dọn qua nơi này là xong.
Một cửa hàng mới phải có một bầu không khí mới. hắn vẫn còn dự định đem điều đó đến cửa hiệu thuốc đầu tiên bởi đây là bước đầu sự nghiệp quan trọng nhất cần làm. Tất nhiên, không thể bắt đầu một cách đại khái.
“Ta định sửa lại cửa hàng một chút, có thể khoảng nửa tháng sau khai trương cửa hiệu.” La Mông suy nghĩ một chút và nói.
- “nửa tháng?” - Thương nhân Ba Ân Nhĩ cảm thấy khó hiểu. người của thế giới này chưa có nhiều suy nghĩ trang trí lắm. theo lão nghĩ thì chỉ cần dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, rồi đặt cái gì vào đó thì đặt, sau đó treo biển hiệu lên là có thể khai trương.
Bất quá, lão cũng chỉ là người trung gian mà thôi, La Mông mới là ông chủ. Đó là lý do hắn chỉ sửng sốt một chút, rồi gật đầu: “Được, đến lúc đó đừng quên mời ta uống rượu nha!”
“Không thành vấn đề, đến lúc đó chắc chẳn phải mời ngài. Lần này có thể mở cửa hiệu, tất cả dựa vào sự hỗ trợ của người.” Tâm trạng của La Mông rất tốt, nhanh chóng đồng ý.
Vì vậy, trong nửa tháng nữa, hắn bận rộn với việc lắp đặt thiết bị và sửa sang cửa hiệu.
Hơn nữa, nhiều người không hiểu tại sao La Mông cho dù gần tới ngày khai trương cửa hàng, trong khoảng thời gian lắp đặt thiết bị và sửa sang cửa hiệu, cửa sổ luôn được buông rèm và tiếng động không ngừng vang lên. Điều này thực sự khiến mọi người trở nên hiếu kỳ.
Nhưng cho dù có đi hỏi những người tới lắp đặt thì do những người này hứa hẹn La Mông sẽ không tiết lộ bí mật. Cho nên, dù mọi người có hỏi han thì họ vẫn giữ kín bí mật.
Cứ như vậy, không chỉ có những người mạo hiểm và người dân bình thường của trấn để ý mà ngay cả một số người có của cải ở trên trấn cũng vẫn âm thầm bàn luận về cửa hiệu và bí mật của La Mông. Cửa hiệu mới này cũng tràn ngập sự đợi chờ và hy vọng.
“hừ! Còn làm ra vẻ huyền bí”. Buổi tối, trong căn phòng của thân điện, vị mục sư thanh niên cầm một phong thơ ném mạnh lên bàn.
Nhưng như vậy dường như vẫn chưa hết hận, hắn lại cầm lấy phong thư, vò nát rồi cho vào ngọn nến đốt. Mãi đến khi nhìn thấy phong thư trong bì cháy trên lửa thành tro tàn, hắn mới cảm thấy chút dễ chịu trên ngực.
Phong thư này là do quan thuế vụ giao cho hắn, bởi vừa qua thuế vụ quan đang báo cáo công tác thực hiện nộp thuế cuối năm và quyết toán. Do đó, đây là thời điểm phù hợp để hắn cùng gặp mặt. Bất quá, hắn phó mặc cho người đưa phong thơ tới.
Phong thư cũng không nói tới cái gì khác, chẳng qua là gần đây nhất mới phát sinh một sự việc. Cũng tại trong thư kể tỉ mỉ mọi thứ. Trong đó, bao gồm tất cả các cử động của La Mông trong thời gian này.
Mục sư ỷ vào thân phận cao, tùy tiện là không tách khỏi thần điện. Cho nên, đó là lí do vì sao phát sinh rất nhiều chuyện. Mục sư đều nghe ngóng mọi việc thông qua thuế vụ quan.
Nhìn lá thư cháy trong ngọn lửa, người thanh niên nhẹ nhàng phất tay một cái nhất thời đám tro tàn bay mất theo chiều gió.
“La Mông, đừng sớm mừng…Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”. Y nói dường như để cho La Mông nghe, vừa để cho chính mình nghe.
Từ khi La Mông xuất hiện, nhị tiểu thư luôn cười với hắn. Hình ảnh đó cứ ám ảnh trong đầu khiến cho gã luôn tràn ngập trong đầu một sự thù hận.
Lúc này, một cơn gió thoáng qua, lửa trên ngọn nến bỗng bùng lên dữ dội rồi tắt lịm ngay sau đó khiến căn phòng trở nên tối om, chỉ còn lại tiếng thở dốc phù phù.
“Ni khắc, cẩn thận một chút, đi chậm thôi nha.” Tại một gia đình thường dân trong thị trấn, một thiếu niên đang cẩn thận đi lại trong sân.
Mỗi ngày hắn đều phải luyện tập, đầu tiên là đi vài vòng trong sân, sau đó sẽ là đi thong thả xung quanh thị trấn nhỏ một vòng để rèn luyện sức dẻo dai cho cơ thể.
Bên cạnh hắn, một người phụ nữ vóc dáng to béo đang ở tuổi trung niên đã có chồng đang dõi mắt nhìn chăm chú vào hắn.
“Nga, cảm tạ trời đất, cảm tạ nữ thần, con trai của ta rốt cục cũng lại ra đi! Cảm tạ các ngài đã che chở, bảo vệ! Đa tạ, đa tạ!”
Người phụ nữ trung niên chắp hai tay trước ngực, dáng vóc tiều tụy, nhắm mắt hướng lên không trung, lặng lẽ nói.
“Mẫu thân!”
“Ni khắc, con sao vậy?” Nghe con trai gọi to, người mẹ vội vội mở mắt, quay lại nhìn về phía con trai.
Cậu thiếu niên quỳ xuống trước mặt mẹ và nói: “Mẫu thân, người quay về đi kẻo lạnh. Cứ coi như hôm nay con đi dạo quanh thị trấn như thường ngày thôi.”
“Vậy thôi sao…” Người mẹ nói, lại càng thấy hoảng sợ khi chứng kiến hành động của con trai.
Chỉ thấy sắc mặt cậu con trai bỗng nhiên cau lại nói: “Nếu mẹ không đi vào trong thì con sẽ không luyện tập nữa!”
“Con trai của ta, ta đi vào! Con cũng không được luyện tập quá lâu, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta có cố gắng hồi phục thì cũng không thể một sớm một chiều được đúng không?”. Thấy không lay chuyển được ý chí của con trai, thiếu phụ đành căn dặn một hồi rồi quay lại về phòng nghỉ.
“Nhà người cũng đừng chiều con trẻ thái quá. Ngươi không thấy Ni Khắc sau chuyện này đã hiểu chuyện hơn rồi đó không?” Tiếng của một nam trung niên vang lên từ trong căn phòng
Người phụ nữ ngoảnh đầu lại hướng ra bên ngoài và nói thầm: “Thế nhưng, bên ngoài thực sự là rất lạnh mà.”
“Chỉ có trải qua đau khổ, tài năng mới thực sự trưởng thành.” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa nhìn cậu con trai đang đi ra bên ngoài.
“Giá cũng ít nhiều La Mông a!” Bọn họ cảm thấy xúc động.
Mà giờ khắc này, chàng thiếu niên đã chậm rãi đi ra đến ngoài sân. Nhìn khắp bầu trời đầy tuyết, nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất chỉ còn lại một sự u ám.
Trong gia đình, gã được mẹ yêu quý. Mặc dù ba mẹ chưa nói chuyện cùng, nhưng hắn vẫn cực kỳ mẫn cảm, rất giỏi phát hiện điều đó một cách tự nhiên.
Để cho hắn có thời gian an dưỡng cơ thể, bà vợ đã xài hết số tiền tích góp trong gia đình. Tuy bình thường La Mông vẫn đưa cho họ thế nhưng từ khi bắt đầu biết suy nghĩ, chưa bao giờ Ni Khắc không nghĩ đến chuyện đó.
Đi săn là hắn chủ động muốn đi. La Mông, bọn chúng hiện bây giờ làm quá nhiều rồi, hắn chẳng thể trách họ được nữa.
Huống chi, giúp được một thời gian ngắn thôi chứ sao giúp mãi được cả đời. Thế nên, cuộc đời là vậy. hắn hiểu dù thân thể không phục hồi lại được toàn bộ nhưng đại khái cũng có thể cáng đáng được những công việc đồng áng nặng nhọc trong gia đình.
Nhưng không làm nông dân, liệu hắn có thể làm gì đây? Lẽ nào, hắn để phụ mẫu nuôi dưỡng cả đời?
Mải miên man nghĩ ngợi lung tung, hắn chậm rãi bước chân. Sau 1 tiếng luyện tập, giờ mới về đến nhà.
Tới nhà mới phát hiện ba mẹ đang nói về cái gì.
“Ni khắc, vừa nãy La Mông đã tới, nói nửa tháng sau hắn sẽ khai trương cửa hiệu thuốc của mình nên mời chúng ta đến.”
Phải không? Rút cục thì cửa hiệu thuốc của La Mông đã mở chưa? Ni khắc đã từng ba lần mở tấm thiệp mời, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu có cảm giác hết sức vô cùng phức tạp.
/113
|