La Mông nhìn vị Đức Lỗ Y đang nổi giận không thèm liếc nhìn hắn mà cười khổ.
"Chỉ vì nguyên nhân này mà đuổi mình đi hay sao?"
Mắt thấy Kiệt Pháp đi tới góc rẽ, cảm giác mất mát trong lòng La Mông càng lớn.
Mặc dù chỉ là một người từ thế giới khác xuyên qua rồi phụ và người thiếu niên này, cũng có thể nói là một linh hồn hoàn toàn mới. Nhưng với những trí nhớ mà hắn nhận được thì trước kia La Mông đối với vị lão sư Kiệt Pháp phần lớn là cung kính. Không chỉ là do việc học tập mà thực tâm hắn hết sức tôn kính lão sư.
Nhưng trong trí nhớ thì từ trước đến giờ, vị lão sư này luôn giữ một sự on hòa với La Mông. Cho dù La Mông có cố gắng đến đâu thì y cũng chỉ hơi chỉ dậy một chút mà không thực sự nhiệt tình. Để cho Kiệt Pháp thực lòng dạy dỗ chính là cô bé kia.
Có thể nói thế giới này cấp bậc thực sự là được để ý quá sâu. Nếu không có địa vị và thực lực mà muốn có được tình thầy trò là điều cực khó.
Ngay lập tức, La Mông bật cười. "Không được bước vào phạm vi quyền lợi của Kiệt Pháp? Không biết là rộng bao nhiêu? Là căn phòng nhỏ của y hay là cả khu rừng rậm bên ngoài?"
Nếu chỉ là căn phòng nhỏ của Kiệt Pháp thì còn có thể chấp nhận được. Cùng lắm thì hắn tự tìm tư liệu rồi bản thân tiến hành học tập. Cho dù có nhiều rắc rối, khó khăn nhưng cũng còn có thể được.
Nhưng nếu ngay cả khu rừng rậm cũng không được đi thì toàn bộ kế hoạch trước đây của hắn bị rối loạn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của La Mông trở nên âm trầm. Suy nghĩ một chút, hắn bỏ qua rồi dự định tiếp tục tới thư viện xem sách.
Nhưng khi hắn vừa mới bước lên bậc thềm của thư viện, đang định đẩy cửa đi vào thì một bóng người chợt chắn trước mặt hắn.
- La Mông! Hóa ra ngươi làm trái với lời dạy của Kiệt Pháp và pháp tắc của Đức Lỗ Y? - Một âm thanh lãnh đạm vang lên. Người nói chuyện đúng là mục sư Đặc Ni Tư vẫn bám theo sau đuôi hắn nên thấy tất cả mọi chuyện. Y dùng một giọng tiếc nuối:
- Ta thấy rằng ngươi nên về suy nghĩ lại. Ngươi không cần phải tới đây nữa. Khi nào được tiên sinh Kiệt Pháp tha thứ thì ngươi tới đây cũng không muộn.
Vào lúc mà La Mông ngẩng đầu lên, gã mục sư liền quan sát phản ứng của hắn.
Nhưng khiến cho gã thất vọng đó là không thể nhìn thấy mốt chút nào sự tuyệt vọng trên nét mặt đó.
Gã không ngờ được đối phương lại ẩn giấu cảm xúc sâu như vậy. Bản thân tên thiếu niên này vừa rồi còn bị một cú sốc như thế. Vậy mà trong trường hợp nào hắn cũng làm cho sự chế giễu của mục sư Đặc Ni Tư trở nên vô dụng.
Điều này khiến cho sắc mặt của mục sư Đặc Ni Tư càng trở nên âm trầm.
La Mông cũng đồng thời quan sát đối phương. Đối với thái độ căm thù của vị mục sư với mình, La Mông cũng biết nguyên nhân. Vị mục sư này từ năm mười chín tuổi được thần điện phái tới đây. Trong mười năm qua, cấp bậc của y đã đạt tới cấp bốn. Tốc độ có thể nói là bình thường. Nhưng như thế cũng đủ khiến cho y phải từ bỏ ý định chiếm đoạt nhiều của cài. Còn tới nay y đã hai chín tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn với người nào, hiển nhiên là chú ý tới nhị tiểu thư của nam tước đồng thời cũng là mục sư cấp một của thần điện - Ngả Lỵ Ny.
Chuyện này gần như tất cả mọi người trong thần điện đều biết, cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ. Dù sao thì trên thế giới này, mục sư không phải là thế tập, mặc dù dược hưởng sự tôn sùng của mọi người và phú quý nhưng không thể bảo đảm phú quý cho con cháu. Chi duy có quý tộc mới có thể kế thừa được vinh quang đó. Vì vậy mà càng làm cho mục sư Đặc Ni Tư không từ bỏ ý đồ đối với Nam Tước. Mà đối với chuyện Mục sư Đặc Ni Tư theo đuổi con gia mình, Nam tước La Tạp Tư cũng biết nhưng cũng không có quá phản đối, vẫn để cho y có sự ảo tưởng được dựa vào quý tộc.
Chỉ tiếc rằng Ngả Lỵ Ny không ưa mục sư Đặc Ni Tư, ngoại trừ công việc, những lúc bình thường cơ bản là không có ý gì khác.
Cho dù mục sư Đặc Ni Tư tạo ra vô số trường hợp nhưng tiểu thư Ngả Lỵ Ny vẫn giữ thái độ hết sức ôn hòa với y. Vậy mà cô lại để ý tới một tên La Mông chỉ là một tên tiểu nhị ở cửa hàng, trong mắt mục sư Đặc Ni Tư, hắn liền trở thành một tên thiếu niên đê tiện.
Điều này khiến cho mục sư Đặc Ni Tư ghen tị. Vào lúc này, mặc dù y vẫn giữ lấy sự bình thản nhưng trong ánh mắt không giấu được sự lạnh lẽo và khoái trá.
Mặc dù La Mông không muốn đắc tội với mục sư Đặc Ni Tư nhưng trong tình hình hiện tại, hắn chỉ biết bảo vệ quyền lợi của mình. Nghĩ một chút, hắn liền nói:
- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny có biết chuyện này không?
Nghe hắn nhắc tới tiểu thư Ngả Lỵ Ny, sắc mặt mục sư Đặc Ni Tư lập tức trở nên khó coi:
- Trước mắt tiểu thư Ngả Lỵ Ny tập trung tu hành. Nhưng ta tin rằng, cô ấy sẽ đồng ý với quyết định của ta.
Nói xong, y liền làm một cái động tác mời ra ngoài.
Hắn biết trong tình hình này có tranh luận cũng không được ích gì. Bản thân chỉ là một Đức Lỗ Y cấp một làm sao có thể đối kháng với nhân viên thần điện. Vì vậy mà hắn xoay người rời đi.
Nhìn hắn rời khỏi, mục sư Đặc Ni Tư vẫn đứng đó mà nở nụ cười lạnh.
Có câu nói, tiếng tốt chưa ra, tiếng xấu đã xa ngàn dặm.
Khi La Mông trở lại trên trấn, gần như tất cả đều biết thiếu niên này chọc giận Đức Lỗ Y Kiệt Pháp nên bị đuổi.
Đi trên đường, bị mọi người chỉ trỏ, lần đầu tiên La Mông cảm nhận được thế nào là mất tự nhiên.
Mới rảo bước tới cửa nhà trọ Mặc Đặc, ánh mắt của đám khách bên trong liền tập trung về phía hắn.
Lần này hoàn toàn khác với lần trước khi hắn có được thân phận Đức Lỗ Y cấp một. Ánh mắt tất cả nhìn hắn không còn có sự tôn trọng, chỉ có một sự tò mò và vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
- La Mông! Chuyện kia có thật hay không? Ngươi thực sự xảy ra xung đột với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp?
Người đầu tiên lên tiếng chính là đoàn trưởng đoàn Dong Binh Hải Ngõa Duy vẫn thường xuyên tới đây. Hắn tò mò nhìn La Mông từ đầu tới chân, hiển nhiên là không hiểu thiếu niên này làm gì mà lại làm cho Đức Lỗ Y Kiệt Pháp tức giận.
La Mông cười khổ, nói:
- Vâng! Là do ta săn bắn trâu rừng nên làm cho lão sư tức giận. - Vì không muốn mọi người suy nghĩ linh tinh, hắn nói thẳng ra nguyên nhân chính.
- Chính là con trâu rừng mà ngươi bán cho ta đấy sao? - Mặc Đặc từ trong phòng đi ra, tò mò hỏi.
La Mông gật đầu.
Ngay lập tức, tất cả liền quay vào bàn tán với nhau.
Chẳng qua, La Mông cũng không có tâm trạng nghe xem họ đồng tình hay vui sướng. Hắn thầm nghĩ tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ.
Đúng lúc này, Pháp Phí xuất hiện ở cửa nhà trọ.
- La Mông! Đi ra đây. - Pháp Phí vẫy hắn.
La Mông mượn cơ hội đi ra khỏi nhà trọ. Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thở dài một hơi, sau đó lập tức thấy Pháp Phí đang lo lắng nhìn mình.
- Sao lại nhăn nhó như vậy? Chỉ bị người ta đuổi thôi mà. - Hắn vỗ vỗ vai đồn bọn:
- Mặc dù chúng ta chỉ trông cậy vào việc săn thú để kiếm món ăn nhưng cũng đủ sinh sống trong thời gian ngắn.
- La Mông! Ta đang định nói chuyện này. - Nét mặt của Pháp Phí hết sức phức tạp:
- Vừa rồi khi ta dắt trâu về thì gặp đại nhân Ba Tạp Ti. Ngài nói rằng ở trong trấn không cho phép được tự ý bán trâu rừng. Vừa rồi coi như xong, sau này không được lặp lại.
- Ngươi nói cái gì? - La Mông hơi giật mình. Nếu như lúc bị trục xuất khỏi thần điện, hắn chẳng có gì kinh hoàng thì bây giờ khi nghe Pháp Phí nói hắn thực sự kinh ngạc:
- Y thực sự nói vậy?
Ấn tượng đối với vị quan thuế vụ Ba Tạp Ti, La Mông vẫn còn nhớ rõ lần chúc mừng trở thành Đức Lỗ Y. Cái khuôn mặt luôn cười cười của người trung niên đó đã để lại ấn tượng cho La Mông. Mặc dù hắn từng nghe hai vợ chồng Mặc Đặc bàn luận với nhau về người đó nhưng La Mông cứ nghĩ đối phương cũng không có quá nhiều sự ảnh hưởng tới mình.
Nhưng hôm nay lại khác, tên quan thuế vụ đó lại cố tình làm khó dễ họ. Cho dù thế nào thì cũng không thể không cho phép tự do mua bán. Ở trên trấn, thường nhân tiến hành mua bán đồ ăn chưa hề gặp người nào bị quan thuế ngăn cản.
La Mông nghĩ tới đây liền nói với Pháp Phí:
- Như vậy chẳng phải là hắn không cho phép mua bán trâu rừng hay sao? Hai con nghé kia bây giờ cứ tạm nuôi ở nhà ngươi. Chờ một thời gian nữa xem tình hình rồi nói sau. Cùng lắm thì cho nhà các ngươi. Điều chúng ta phải làm bây giờ là phải xử lý tấm da trâu này trước.
Pháp Phí suy nghĩ thì bây giờ tạm thời thì có thể làm như vậy. Con nghé con mục tiêu quá lớn, không dễ mang theo như tấm da trâu.
Hai người thảo luận xong liền quyết định bán tấm da cho cửa hàng da trong trấn. Sau khi thuyết phục Pháp Phí đi về trước. La Mông một mình đi tới cửa hàng da. Sau khi quan sát không thấy ai, hắn mới lấy tấm da trâu ở trong không gian ra ngoài, bỏ vào trong bao rồi mới đi vào cửa hàng.
Điều khiến cho La Mông hài lòng đó là chủ cửa hàng cho giá rất hợp lý. Hai bên đang chuẩn bị giao dịch thì đột nhiên có một người từ ngoài đi vào.
- La Mông! Chẳng lẽ vừa rồi không ai nói cho ngươi biến việc mua bán da trâu một mình như thế này là không được hay soa? - Quan thuế vụ Ba Tạp Ti vừa cười lạnh vừa bước từ bên ngoài vào.
"Chỉ vì nguyên nhân này mà đuổi mình đi hay sao?"
Mắt thấy Kiệt Pháp đi tới góc rẽ, cảm giác mất mát trong lòng La Mông càng lớn.
Mặc dù chỉ là một người từ thế giới khác xuyên qua rồi phụ và người thiếu niên này, cũng có thể nói là một linh hồn hoàn toàn mới. Nhưng với những trí nhớ mà hắn nhận được thì trước kia La Mông đối với vị lão sư Kiệt Pháp phần lớn là cung kính. Không chỉ là do việc học tập mà thực tâm hắn hết sức tôn kính lão sư.
Nhưng trong trí nhớ thì từ trước đến giờ, vị lão sư này luôn giữ một sự on hòa với La Mông. Cho dù La Mông có cố gắng đến đâu thì y cũng chỉ hơi chỉ dậy một chút mà không thực sự nhiệt tình. Để cho Kiệt Pháp thực lòng dạy dỗ chính là cô bé kia.
Có thể nói thế giới này cấp bậc thực sự là được để ý quá sâu. Nếu không có địa vị và thực lực mà muốn có được tình thầy trò là điều cực khó.
Ngay lập tức, La Mông bật cười. "Không được bước vào phạm vi quyền lợi của Kiệt Pháp? Không biết là rộng bao nhiêu? Là căn phòng nhỏ của y hay là cả khu rừng rậm bên ngoài?"
Nếu chỉ là căn phòng nhỏ của Kiệt Pháp thì còn có thể chấp nhận được. Cùng lắm thì hắn tự tìm tư liệu rồi bản thân tiến hành học tập. Cho dù có nhiều rắc rối, khó khăn nhưng cũng còn có thể được.
Nhưng nếu ngay cả khu rừng rậm cũng không được đi thì toàn bộ kế hoạch trước đây của hắn bị rối loạn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của La Mông trở nên âm trầm. Suy nghĩ một chút, hắn bỏ qua rồi dự định tiếp tục tới thư viện xem sách.
Nhưng khi hắn vừa mới bước lên bậc thềm của thư viện, đang định đẩy cửa đi vào thì một bóng người chợt chắn trước mặt hắn.
- La Mông! Hóa ra ngươi làm trái với lời dạy của Kiệt Pháp và pháp tắc của Đức Lỗ Y? - Một âm thanh lãnh đạm vang lên. Người nói chuyện đúng là mục sư Đặc Ni Tư vẫn bám theo sau đuôi hắn nên thấy tất cả mọi chuyện. Y dùng một giọng tiếc nuối:
- Ta thấy rằng ngươi nên về suy nghĩ lại. Ngươi không cần phải tới đây nữa. Khi nào được tiên sinh Kiệt Pháp tha thứ thì ngươi tới đây cũng không muộn.
Vào lúc mà La Mông ngẩng đầu lên, gã mục sư liền quan sát phản ứng của hắn.
Nhưng khiến cho gã thất vọng đó là không thể nhìn thấy mốt chút nào sự tuyệt vọng trên nét mặt đó.
Gã không ngờ được đối phương lại ẩn giấu cảm xúc sâu như vậy. Bản thân tên thiếu niên này vừa rồi còn bị một cú sốc như thế. Vậy mà trong trường hợp nào hắn cũng làm cho sự chế giễu của mục sư Đặc Ni Tư trở nên vô dụng.
Điều này khiến cho sắc mặt của mục sư Đặc Ni Tư càng trở nên âm trầm.
La Mông cũng đồng thời quan sát đối phương. Đối với thái độ căm thù của vị mục sư với mình, La Mông cũng biết nguyên nhân. Vị mục sư này từ năm mười chín tuổi được thần điện phái tới đây. Trong mười năm qua, cấp bậc của y đã đạt tới cấp bốn. Tốc độ có thể nói là bình thường. Nhưng như thế cũng đủ khiến cho y phải từ bỏ ý định chiếm đoạt nhiều của cài. Còn tới nay y đã hai chín tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn với người nào, hiển nhiên là chú ý tới nhị tiểu thư của nam tước đồng thời cũng là mục sư cấp một của thần điện - Ngả Lỵ Ny.
Chuyện này gần như tất cả mọi người trong thần điện đều biết, cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ. Dù sao thì trên thế giới này, mục sư không phải là thế tập, mặc dù dược hưởng sự tôn sùng của mọi người và phú quý nhưng không thể bảo đảm phú quý cho con cháu. Chi duy có quý tộc mới có thể kế thừa được vinh quang đó. Vì vậy mà càng làm cho mục sư Đặc Ni Tư không từ bỏ ý đồ đối với Nam Tước. Mà đối với chuyện Mục sư Đặc Ni Tư theo đuổi con gia mình, Nam tước La Tạp Tư cũng biết nhưng cũng không có quá phản đối, vẫn để cho y có sự ảo tưởng được dựa vào quý tộc.
Chỉ tiếc rằng Ngả Lỵ Ny không ưa mục sư Đặc Ni Tư, ngoại trừ công việc, những lúc bình thường cơ bản là không có ý gì khác.
Cho dù mục sư Đặc Ni Tư tạo ra vô số trường hợp nhưng tiểu thư Ngả Lỵ Ny vẫn giữ thái độ hết sức ôn hòa với y. Vậy mà cô lại để ý tới một tên La Mông chỉ là một tên tiểu nhị ở cửa hàng, trong mắt mục sư Đặc Ni Tư, hắn liền trở thành một tên thiếu niên đê tiện.
Điều này khiến cho mục sư Đặc Ni Tư ghen tị. Vào lúc này, mặc dù y vẫn giữ lấy sự bình thản nhưng trong ánh mắt không giấu được sự lạnh lẽo và khoái trá.
Mặc dù La Mông không muốn đắc tội với mục sư Đặc Ni Tư nhưng trong tình hình hiện tại, hắn chỉ biết bảo vệ quyền lợi của mình. Nghĩ một chút, hắn liền nói:
- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny có biết chuyện này không?
Nghe hắn nhắc tới tiểu thư Ngả Lỵ Ny, sắc mặt mục sư Đặc Ni Tư lập tức trở nên khó coi:
- Trước mắt tiểu thư Ngả Lỵ Ny tập trung tu hành. Nhưng ta tin rằng, cô ấy sẽ đồng ý với quyết định của ta.
Nói xong, y liền làm một cái động tác mời ra ngoài.
Hắn biết trong tình hình này có tranh luận cũng không được ích gì. Bản thân chỉ là một Đức Lỗ Y cấp một làm sao có thể đối kháng với nhân viên thần điện. Vì vậy mà hắn xoay người rời đi.
Nhìn hắn rời khỏi, mục sư Đặc Ni Tư vẫn đứng đó mà nở nụ cười lạnh.
Có câu nói, tiếng tốt chưa ra, tiếng xấu đã xa ngàn dặm.
Khi La Mông trở lại trên trấn, gần như tất cả đều biết thiếu niên này chọc giận Đức Lỗ Y Kiệt Pháp nên bị đuổi.
Đi trên đường, bị mọi người chỉ trỏ, lần đầu tiên La Mông cảm nhận được thế nào là mất tự nhiên.
Mới rảo bước tới cửa nhà trọ Mặc Đặc, ánh mắt của đám khách bên trong liền tập trung về phía hắn.
Lần này hoàn toàn khác với lần trước khi hắn có được thân phận Đức Lỗ Y cấp một. Ánh mắt tất cả nhìn hắn không còn có sự tôn trọng, chỉ có một sự tò mò và vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
- La Mông! Chuyện kia có thật hay không? Ngươi thực sự xảy ra xung đột với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp?
Người đầu tiên lên tiếng chính là đoàn trưởng đoàn Dong Binh Hải Ngõa Duy vẫn thường xuyên tới đây. Hắn tò mò nhìn La Mông từ đầu tới chân, hiển nhiên là không hiểu thiếu niên này làm gì mà lại làm cho Đức Lỗ Y Kiệt Pháp tức giận.
La Mông cười khổ, nói:
- Vâng! Là do ta săn bắn trâu rừng nên làm cho lão sư tức giận. - Vì không muốn mọi người suy nghĩ linh tinh, hắn nói thẳng ra nguyên nhân chính.
- Chính là con trâu rừng mà ngươi bán cho ta đấy sao? - Mặc Đặc từ trong phòng đi ra, tò mò hỏi.
La Mông gật đầu.
Ngay lập tức, tất cả liền quay vào bàn tán với nhau.
Chẳng qua, La Mông cũng không có tâm trạng nghe xem họ đồng tình hay vui sướng. Hắn thầm nghĩ tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ.
Đúng lúc này, Pháp Phí xuất hiện ở cửa nhà trọ.
- La Mông! Đi ra đây. - Pháp Phí vẫy hắn.
La Mông mượn cơ hội đi ra khỏi nhà trọ. Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thở dài một hơi, sau đó lập tức thấy Pháp Phí đang lo lắng nhìn mình.
- Sao lại nhăn nhó như vậy? Chỉ bị người ta đuổi thôi mà. - Hắn vỗ vỗ vai đồn bọn:
- Mặc dù chúng ta chỉ trông cậy vào việc săn thú để kiếm món ăn nhưng cũng đủ sinh sống trong thời gian ngắn.
- La Mông! Ta đang định nói chuyện này. - Nét mặt của Pháp Phí hết sức phức tạp:
- Vừa rồi khi ta dắt trâu về thì gặp đại nhân Ba Tạp Ti. Ngài nói rằng ở trong trấn không cho phép được tự ý bán trâu rừng. Vừa rồi coi như xong, sau này không được lặp lại.
- Ngươi nói cái gì? - La Mông hơi giật mình. Nếu như lúc bị trục xuất khỏi thần điện, hắn chẳng có gì kinh hoàng thì bây giờ khi nghe Pháp Phí nói hắn thực sự kinh ngạc:
- Y thực sự nói vậy?
Ấn tượng đối với vị quan thuế vụ Ba Tạp Ti, La Mông vẫn còn nhớ rõ lần chúc mừng trở thành Đức Lỗ Y. Cái khuôn mặt luôn cười cười của người trung niên đó đã để lại ấn tượng cho La Mông. Mặc dù hắn từng nghe hai vợ chồng Mặc Đặc bàn luận với nhau về người đó nhưng La Mông cứ nghĩ đối phương cũng không có quá nhiều sự ảnh hưởng tới mình.
Nhưng hôm nay lại khác, tên quan thuế vụ đó lại cố tình làm khó dễ họ. Cho dù thế nào thì cũng không thể không cho phép tự do mua bán. Ở trên trấn, thường nhân tiến hành mua bán đồ ăn chưa hề gặp người nào bị quan thuế ngăn cản.
La Mông nghĩ tới đây liền nói với Pháp Phí:
- Như vậy chẳng phải là hắn không cho phép mua bán trâu rừng hay sao? Hai con nghé kia bây giờ cứ tạm nuôi ở nhà ngươi. Chờ một thời gian nữa xem tình hình rồi nói sau. Cùng lắm thì cho nhà các ngươi. Điều chúng ta phải làm bây giờ là phải xử lý tấm da trâu này trước.
Pháp Phí suy nghĩ thì bây giờ tạm thời thì có thể làm như vậy. Con nghé con mục tiêu quá lớn, không dễ mang theo như tấm da trâu.
Hai người thảo luận xong liền quyết định bán tấm da cho cửa hàng da trong trấn. Sau khi thuyết phục Pháp Phí đi về trước. La Mông một mình đi tới cửa hàng da. Sau khi quan sát không thấy ai, hắn mới lấy tấm da trâu ở trong không gian ra ngoài, bỏ vào trong bao rồi mới đi vào cửa hàng.
Điều khiến cho La Mông hài lòng đó là chủ cửa hàng cho giá rất hợp lý. Hai bên đang chuẩn bị giao dịch thì đột nhiên có một người từ ngoài đi vào.
- La Mông! Chẳng lẽ vừa rồi không ai nói cho ngươi biến việc mua bán da trâu một mình như thế này là không được hay soa? - Quan thuế vụ Ba Tạp Ti vừa cười lạnh vừa bước từ bên ngoài vào.
/113
|