Mùa xuân năm Khang Hi thứ ba mươi sáu, Khang Hi vượt Hoàng Hà đi tuần sát Trữ Hạ, đồng thời phái hai lộ quân tấn công Cát Nhĩ Đan, Cát Nhĩ Đan uống thuốc độc tự tử, cuộc chiến kéo dài suốt tám năm với Cát Nhĩ Đan cũng chấm dứt.
Tháng bảy, tại thành Bắc Kinh, trời nóng đến nỗi làm cho người ta toàn thân đều là mồ hôi, giống như mới từ trong nước bước ra. Nếu không phải thời đại này không thể cởi trần, Dận Hữu hận không thể trần truồng chạy trong phòng.
Khối băng trong phòng tan rất nhanh, hiệu quả hạ nhiệt của nó cũng không tốt là bao, Dận Hữu ngồi ở dưới bóng cây, không ngừng phe phẩy cây quạt. Nha hoàn đứng phía sau nhẹ nhàng quạt cho y, dù thế cũng không được bao nhiêu gió.
“Chủ tử, đây là nước ướp lạnh do nhà bếp làm, ngài dùng cho bớt nóng.” Phúc Đa bưng một chén sữa đến, Dận Hữu tiếp nhận, bỏ qua trình tự dùng muỗng nhỏ múc từng muỗng, trực tiếp bưng bát lên đổ vào miệng, nửa bát trôi xuống, y cảm thấy cái nóng trên người dường như giảm đi không ít.
Năm nay có nhiều chuyện xảy ra, Khang Hi cũng không tính tới Thừa Đức nghỉ hè, đám hoàng tử bọn họ tự nhiên phải thành thành thật thật nán lại quý phủ. Mấy ngày qua bởi vì bình định Cát Nhĩ Đan, đám hoàng tử bọn họ còn phải theo Khang Hi đi cáo tổ tiên, nghĩ đến y phục hoàng tử tầng tầng lớp lớp, trong lòng Dận Hữu lại dâng lên một trận nóng nực.
Phúc Đa thấy thế, cầm lấy cây quạt trong tay nha hoàn, quạt cho Dận Hữu, “Chủ tử, nghe nói quý phủ Ngũ a ca vừa mới có thêm người.”
Dận Hữu nghe vậy khoát tay, không để ý lắm nói: “Người hầu hạ trong quý phủ của Ngũ a ca không tồi, thêm một người cũng không phải đại sự gì, ngươi chuẩn bị quà tặng là được.”
Phúc Đa lại nghĩ, trong các a ca trưởng thành, chỉ có quý phủ của chủ tử nhà mình và Bát a ca đều ít người, từ lúc thành thân với phúc tấn tới nay, chủ tử cũng rất ít đến phòng của phúc tấn, nay phúc tấn im lặng sống trong viện một mình, ngày ngày thêu thùa may vá, cũng xem như bớt việc, chỉ sợ gặp được chủ nhân như quý phủ của Bát a ca, bọn nô tài nhất định chịu khổ, “Hôm nay Thành chủ nhân đưa qua một người, nói là cho nàng đến hầu hạ gia.”
Động tác của Dận Hữu cứng đờ: “Nhà nào?”
“Nghe nói mẫu gia là nô tài do Thành chủ nhân dưỡng, nô tài thấy nàng rất hiền lành.” Phúc Đa e dè cười, một bên phải tuân theo mệnh lệnh của Thành chủ nhân, một bên phải chú ý tâm tình của chủ tử nhà mình, dù sao chủ tử cũng không phải là người tham nữ sắc, cho nên chuyện này không dễ làm a.
Dận Hữu gật gật đầu: “Phẩm chất thế nào?”
“Người đưa nàng ta đến có nói, nàng ta là con gái thứ hai trong nhà, coi như là người thành thật, phụ thân là tham lĩnh, giáo dưỡng cũng tốt.” Phúc Đa thấy chủ tử nhà mình không có ý cự tuyệt, lại nói tốt cho người này.
“Là người ngạch nương đưa tới, cứ làm tục bới đầu làm cách cách, những chuyện khác ngươi xem tình hình rồi làm.” Mọi người đã muốn đưa vào đây, nếu y cự tuyệt, nữ tử này e rằng khó sống tốt những ngày sau này, cũng làm mất mặt mũi Thành phi, tâm tư nương hận không thể đem tất cả nữ nhân hợp mắt đều đưa cho nhi tử nhà mình, y hiểu được, tuy y có chút mâu thuẫn trong lòng, nhưng vẫn thuận theo hoàn cảnh nơi này.
“Dạ.” Phúc Đa nghe xong lời này, hớn hở lĩnh mệnh, rồi bắt đầu lo lắng đem tân cách cách này an bài ở viện nào.
“Các ngươi đều lui xuống đi, gia muốn ngồi một mình chốc lát.” Dận Hữu đánh cái ngáp, lười biếng dựa vào ghế thái sư.
Vài nô tài đang hầu hạ y liền lui xuống, Dận Hữu phe phẩy cây quạt, uống hai hớp sữa lạnh, lim dim nhắm mắt ngủ.
Ngủ một giấc, lại mơ thấy chút sự tình kiếp trước, cha mẹ mất sớm, mình phải ở nhờ nhà người thân, tuy nói tài sản cha mẹ để lại cho y không ít, nhưng lại không có được bao nhiêu thân tình, sau lại tốt nghiệp đại học, sau đó nữa là những lục đục với người trong ngành, nữ nhân mình thích lại được gả cho một công tử gia đình giàu có, so với mình, loại người không có gia thế và tiền đồ, lựa chọn như vậy là điều bình thường trong xã hội tàn khốc này, y cũng không hận, chỉ tự mình thương tâm. Trong cơn hồ đồ thì chết, cho tới bây giờ chân chính đối xử tốt với mình, trừ bỏ cha mẹ kiếp trước, cũng là chỉ có Thành phi. . .
“Thất đệ, sao ngươi ngủ một mình ở đây?!” Dận Hữu cảm thấy một trận gió lạnh đánh úp lại, mở mắt ra liền thấy, Dận Chân đang cầm cây quạt quạt cho y, trên mặt là vẻ lo lắng.
Dận Chân thấy thần sắc Dận Hữu không đúng, lo lắng khom người xuống, nhíu mày: “Là thân thể không khoẻ?”
Dận Hữu ngơ ngác nhìn Dận Chân rõ ràng một đầu toàn mồ hôi mà còn đứng quạt cho mình, điểm bận tâm cùng sự phòng bị trong lòng đối với Dận Chân, cuối cùng cũng bị sụp đổ, không khỏi cười cười: “Không có việc gì, chỉ là lúc ngủ, mơ mơ màng màng mộng thấy mấy chuyện lung tung.”
“Còn cười? Cả người toàn mồ hôi.” Dận Chân lấy khăn lau lau mồ hôi trên trán Dận Hữu, “Bên ngoài có nhiều kiến, cho dú có đốt huân hương cũng không đuổi hết, về sau ngươi đừng nằm ở bên ngoài nữa, nếu băng ở chỗ ngươi không đủ dùng, ta sẽ cho người đưa một ít lại đây, trừ bỏ do hoàng a mã ban thưởng, quý phủ của ta cũng chứa không ít.”
Y tùy ý để Dận Chân lau mồ hôi cho mình, được Ung Chính Đế tương lai lau mồ hôi cho mình, còn ai có thể có đãi ngộ như y? Dận Hữu thực kiêu ngạo, thực tự hào, vì thế đầu duỗi ra, đem mồ hôi trên trán cọ vào trên tay áo Dận Chân, Dận Chân tức giận gõ trán của y: “Hảo hảo ngồi, ngươi mới xây phủ không bao lâu, cây thiếu hoa cũng thiếu, nếu không có gì làm thì tới quý phủ của ta mà ngồi, dù sao cũng mát mẻ hơn so với chỗ của ngươi.”
“Ý kiến hay, hai người chúng ta dùng chung băng, vậy là tiết kiệm rồi, ” Dận Hữu cười loan cả mắt, “Chính là, đáng tiếc Tứ ca đã có phúc tấn, bằng không buổi tối chúng ta có thể ngủ chung cho tiết kiệm.”
Ánh mắt Dận Chân lóe lên, lập tức trầm giọng nói: “Nói gì đó, người khác nghe xong còn tưởng rằng hoàng tử Đại Thanh ta ngay cả hai khối băng cũng không có để mà dùng.” Lời này của Dận Hữu trên thực tế là không có thể thống, chẳng qua ‘lỗi nhỏ’ đó đã bị Dận Chân trợn tròn mắt cho qua, ngược lại bắt lấy cái lỗi nhỏ khác.
Dận Hữu cười gượng hai tiếng, sáp lại để Dận Chân tiếp tục quạt cho y.
“Tự mình quạt, ngồi lâu quá, mỏi chân.” Dận Chân đem cây quạt thả vào tay Dận Hữu, đứng lên duỗi chân, trong lòng lại nghĩ đến lời Dận Hữu vừa nói, cảm thấy sảng khoái đến cực điểm. Lời nói của Dận Hữu vừa rồi, ít nhất thuyết minh y không ghét việc hai người ngủ chung.
“Tứ ca a, ngươi đã nói quý phủ của ngươi mát mẻ hơn, chẳng bằng chúng ta tới chỗ của ngươi liền đi.” Dận Hữu phe phẩy cây quạt, lảo đảo đứng lên.
Dận Chân thấy bộ dạng này của y, liền thở dài, lĩnh cái đuôi tự mình uống băng canh hạt sen. Còn bọn nô tài trong quý phủ của Dận Hữu, bọn họ nhìn theo bóng lưng của chủ tử nhà mình xuất môn, vẻ mặt đầy vẻ hiểu rõ.
Xem ra chủ tử nhà mình lại tới ké mấy thứ tốt ở quý phủ của Tứ a ca rồi, ngày xuân ké trà ngon, ngày hè ké băng, vào đông thì ké thịt và hoa quả tươi, bọn họ đã hầu hạ chủ tử ba mùa rồi, đều xem như đã thành thói quen, không biết đến mùa thu chủ tử có thể ké được những thứ gì trở về.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Dận Hữu được người hầu hạ thay triều phục, theo các huynh đệ đi tế lăng, tế thiên địa. Việc này Dận Hữu không hề nhúng tay vào, chỉ cần quỳ nơi nên quỳ, đứng nơi nên đứng là được.
Nghe Khang Hi dõng dạc chiêu cáo lên trời, Dận Hữu quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống đất, trừ bỏ âm thanh của Khang Hi, bốn phía đều im lặng, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Quy củ quỳ đến khi nghi thức chấm dứt, khi Dận Hữu đứng lên, hai mắt đều biến thành màu đen, nghỉ ngơi trên kiệu một lúc, nhưng vẫn cảm thấy cái gì cũng nhìn không thấy, vội nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Trên đường cũng không có người đi đường, cửa tiệm cũng đóng cửa, trừ bỏ tiếng vó ngựa cũng không còn tiếng vang khác. Quả nhiên không giống như trong TV đã chiếu, khi ngự giá của đế vương đi tế thiên xuất hiện, dân chúng bốn phía chen chúc chật ních xem náo nhiệt chính là bịa đặt a. ngay cả đời sau, lúc duyệt binh vào ngày quốc khánh, cũng không có cho dân chúng bình thường tùy tiện vây xem, huống chi trời đại phong kiến này.
Phi tử người ta trong “Hồng Lâu Mộng” xuất cung thăm viếng đều phải lót đường tu viện, còn có các loại lễ tiết, nói chi đến việc ngự giá tế thiên thế này.
Khó khăn chờ đến lúc kết thúc, Dận Hữu cảm giác toàn thân mình cũng đã ướt đẫm, dinh dính nhơn nhớt, thập phần không thoải mái, nhìn sang các huynh đệ khác, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhất là Thái tử, phải đi theo Khang Hi, mặt đã bị mặt trời thiêu đốt đến đỏ rực.
Các hoàng tử cùng hoàng thân,đại thần đều ở đứng yên trên đại điện, hoàng thượng không nói gì, ai cũng không dám đi.
Khang Hi ngồi ở thượng thủ, chỉ thấy Lý Đức Toàn lấy ra vài đạo thánh chỉ, đọc lên.
Tất cả mọi người hiểu được, đây là đang luận công ban thưởng.
Đại thần tham chiến đều được ban thưởng, trong đó Phí Dương Cổ, Mã Tư Khách là được ban thưởng hậu hĩnh nhất, sau đó liền hạ chỉ tấn phong tước vị cho các vị a ca.
Dận Hữu quỳ trên mặt đất, y không biết Khang Hi tấn phong cho a ca là vào năm nào, bất quá dựa theo tuổi mà tính, có lẽ y sẽ được phong tước vị bối lặc hoặc là bối tử, hơn nữa y còn lập quân công, được phong tước vị bối lặc là điều chắc chắn.
Đại a ca được tấn phong là Trực quận vương, Tam a ca được tấn phong là Thành quận vương, Tứ a ca được tấn phong là Ung Quận Vương, còn Ngũ a ca, Thất a ca, Bát a ca được tấn phong bối lặc.
Mấy vị a ca trưởng thành đều có tước vị, một số ít đại thần trong triều đang kiềm nén những toan tính của mình.
Dận Chân nghe mình được tấn phong là Quận Vương, trong lòng có phần giật mình, hắn nghĩ lần này Phí Dương Cổ đã đoạt quân công, hoàng a mã chắc hẳn sẽ chèn ép chính mình, nhiều lắm chỉ được làm bối lặc, hơn nữa tuổi mình cũng không lớn, tấn phong Quận Vương cũng là điều rất miễn cưỡng, đối với việc được tấn phong Quận Vương cũng không nghĩ nhiều, thật không ngờ ý chỉ lần này của hoàng a mã lại làm cho hắn ngoài ý muốn như vậy.
Xuất cung, vài vị huynh đệ đều tự chúc mừng nhau, Đại a ca liền mời vài vị huynh đệ đến biệt trang mình nghe diễn vào mấy ngày sau, lão đại mở miệng, mấy vị huynh đệ đều nhất nhất đáp ứng, đợi sau khi tách ra, Dận Hữu đến gần phủ đệ của Dận Chân mới thả lỏng thân thể căng thẳng của mình.
“Đệ đệ xin chúc mừng ca ca.” Dận Hữu cười cười, ôm quyền với Dận Chân.
Dận Chân thấy sự vui sướng trong mắt y đều là thật tâm, không có nửa phần giả vờ, liền cười nói: “Vi huynh cũng chúc mừng Thất đệ.”
Dận Hữu cười loan cả mắt, “Ừm, bổng lộc mỗi tháng có thể lĩnh nhiều hơn.”
Dận Chân bất đắc dĩ cười lắc đầu, trong lòng lại vẫn vì việc mình được tấn phong làm Quận Vương mà có chút bất an, phần bất an này làm cho hắn quyết định thời gian sắp tới phải cẩn thận gấp bội, chỉ sợ đây là ý đồ gì đó của hoàng a mã, không cẩn thận một chút sẽ làm cho mình vạn kiếp bất phục.
Nhìn Dận Hữu cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt, Dận Chân nghĩ nghĩ, Thất đệ như vậy cũng tốt, sẽ không bị hoàng a mã lạnh nhạt, lại không bị đối đãi đặc biệt, làm cho hắn cũng yên tâm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
① Trong lịch sử, nhóm a ca được tấn vị vào năm Khang Hi thứ ba mươi bảy, chỗ này của ta là diễn ra trước O(∩_∩)O
~ ② Trong lịch sử, lần này Tứ Tứ hẳn là chỉ được phong làm bối lặc, sau đó mới được tấn phong là Ung Thân Vương, ở đây ta làm cho hắn thành Quận Vương luôn ==
Tháng bảy, tại thành Bắc Kinh, trời nóng đến nỗi làm cho người ta toàn thân đều là mồ hôi, giống như mới từ trong nước bước ra. Nếu không phải thời đại này không thể cởi trần, Dận Hữu hận không thể trần truồng chạy trong phòng.
Khối băng trong phòng tan rất nhanh, hiệu quả hạ nhiệt của nó cũng không tốt là bao, Dận Hữu ngồi ở dưới bóng cây, không ngừng phe phẩy cây quạt. Nha hoàn đứng phía sau nhẹ nhàng quạt cho y, dù thế cũng không được bao nhiêu gió.
“Chủ tử, đây là nước ướp lạnh do nhà bếp làm, ngài dùng cho bớt nóng.” Phúc Đa bưng một chén sữa đến, Dận Hữu tiếp nhận, bỏ qua trình tự dùng muỗng nhỏ múc từng muỗng, trực tiếp bưng bát lên đổ vào miệng, nửa bát trôi xuống, y cảm thấy cái nóng trên người dường như giảm đi không ít.
Năm nay có nhiều chuyện xảy ra, Khang Hi cũng không tính tới Thừa Đức nghỉ hè, đám hoàng tử bọn họ tự nhiên phải thành thành thật thật nán lại quý phủ. Mấy ngày qua bởi vì bình định Cát Nhĩ Đan, đám hoàng tử bọn họ còn phải theo Khang Hi đi cáo tổ tiên, nghĩ đến y phục hoàng tử tầng tầng lớp lớp, trong lòng Dận Hữu lại dâng lên một trận nóng nực.
Phúc Đa thấy thế, cầm lấy cây quạt trong tay nha hoàn, quạt cho Dận Hữu, “Chủ tử, nghe nói quý phủ Ngũ a ca vừa mới có thêm người.”
Dận Hữu nghe vậy khoát tay, không để ý lắm nói: “Người hầu hạ trong quý phủ của Ngũ a ca không tồi, thêm một người cũng không phải đại sự gì, ngươi chuẩn bị quà tặng là được.”
Phúc Đa lại nghĩ, trong các a ca trưởng thành, chỉ có quý phủ của chủ tử nhà mình và Bát a ca đều ít người, từ lúc thành thân với phúc tấn tới nay, chủ tử cũng rất ít đến phòng của phúc tấn, nay phúc tấn im lặng sống trong viện một mình, ngày ngày thêu thùa may vá, cũng xem như bớt việc, chỉ sợ gặp được chủ nhân như quý phủ của Bát a ca, bọn nô tài nhất định chịu khổ, “Hôm nay Thành chủ nhân đưa qua một người, nói là cho nàng đến hầu hạ gia.”
Động tác của Dận Hữu cứng đờ: “Nhà nào?”
“Nghe nói mẫu gia là nô tài do Thành chủ nhân dưỡng, nô tài thấy nàng rất hiền lành.” Phúc Đa e dè cười, một bên phải tuân theo mệnh lệnh của Thành chủ nhân, một bên phải chú ý tâm tình của chủ tử nhà mình, dù sao chủ tử cũng không phải là người tham nữ sắc, cho nên chuyện này không dễ làm a.
Dận Hữu gật gật đầu: “Phẩm chất thế nào?”
“Người đưa nàng ta đến có nói, nàng ta là con gái thứ hai trong nhà, coi như là người thành thật, phụ thân là tham lĩnh, giáo dưỡng cũng tốt.” Phúc Đa thấy chủ tử nhà mình không có ý cự tuyệt, lại nói tốt cho người này.
“Là người ngạch nương đưa tới, cứ làm tục bới đầu làm cách cách, những chuyện khác ngươi xem tình hình rồi làm.” Mọi người đã muốn đưa vào đây, nếu y cự tuyệt, nữ tử này e rằng khó sống tốt những ngày sau này, cũng làm mất mặt mũi Thành phi, tâm tư nương hận không thể đem tất cả nữ nhân hợp mắt đều đưa cho nhi tử nhà mình, y hiểu được, tuy y có chút mâu thuẫn trong lòng, nhưng vẫn thuận theo hoàn cảnh nơi này.
“Dạ.” Phúc Đa nghe xong lời này, hớn hở lĩnh mệnh, rồi bắt đầu lo lắng đem tân cách cách này an bài ở viện nào.
“Các ngươi đều lui xuống đi, gia muốn ngồi một mình chốc lát.” Dận Hữu đánh cái ngáp, lười biếng dựa vào ghế thái sư.
Vài nô tài đang hầu hạ y liền lui xuống, Dận Hữu phe phẩy cây quạt, uống hai hớp sữa lạnh, lim dim nhắm mắt ngủ.
Ngủ một giấc, lại mơ thấy chút sự tình kiếp trước, cha mẹ mất sớm, mình phải ở nhờ nhà người thân, tuy nói tài sản cha mẹ để lại cho y không ít, nhưng lại không có được bao nhiêu thân tình, sau lại tốt nghiệp đại học, sau đó nữa là những lục đục với người trong ngành, nữ nhân mình thích lại được gả cho một công tử gia đình giàu có, so với mình, loại người không có gia thế và tiền đồ, lựa chọn như vậy là điều bình thường trong xã hội tàn khốc này, y cũng không hận, chỉ tự mình thương tâm. Trong cơn hồ đồ thì chết, cho tới bây giờ chân chính đối xử tốt với mình, trừ bỏ cha mẹ kiếp trước, cũng là chỉ có Thành phi. . .
“Thất đệ, sao ngươi ngủ một mình ở đây?!” Dận Hữu cảm thấy một trận gió lạnh đánh úp lại, mở mắt ra liền thấy, Dận Chân đang cầm cây quạt quạt cho y, trên mặt là vẻ lo lắng.
Dận Chân thấy thần sắc Dận Hữu không đúng, lo lắng khom người xuống, nhíu mày: “Là thân thể không khoẻ?”
Dận Hữu ngơ ngác nhìn Dận Chân rõ ràng một đầu toàn mồ hôi mà còn đứng quạt cho mình, điểm bận tâm cùng sự phòng bị trong lòng đối với Dận Chân, cuối cùng cũng bị sụp đổ, không khỏi cười cười: “Không có việc gì, chỉ là lúc ngủ, mơ mơ màng màng mộng thấy mấy chuyện lung tung.”
“Còn cười? Cả người toàn mồ hôi.” Dận Chân lấy khăn lau lau mồ hôi trên trán Dận Hữu, “Bên ngoài có nhiều kiến, cho dú có đốt huân hương cũng không đuổi hết, về sau ngươi đừng nằm ở bên ngoài nữa, nếu băng ở chỗ ngươi không đủ dùng, ta sẽ cho người đưa một ít lại đây, trừ bỏ do hoàng a mã ban thưởng, quý phủ của ta cũng chứa không ít.”
Y tùy ý để Dận Chân lau mồ hôi cho mình, được Ung Chính Đế tương lai lau mồ hôi cho mình, còn ai có thể có đãi ngộ như y? Dận Hữu thực kiêu ngạo, thực tự hào, vì thế đầu duỗi ra, đem mồ hôi trên trán cọ vào trên tay áo Dận Chân, Dận Chân tức giận gõ trán của y: “Hảo hảo ngồi, ngươi mới xây phủ không bao lâu, cây thiếu hoa cũng thiếu, nếu không có gì làm thì tới quý phủ của ta mà ngồi, dù sao cũng mát mẻ hơn so với chỗ của ngươi.”
“Ý kiến hay, hai người chúng ta dùng chung băng, vậy là tiết kiệm rồi, ” Dận Hữu cười loan cả mắt, “Chính là, đáng tiếc Tứ ca đã có phúc tấn, bằng không buổi tối chúng ta có thể ngủ chung cho tiết kiệm.”
Ánh mắt Dận Chân lóe lên, lập tức trầm giọng nói: “Nói gì đó, người khác nghe xong còn tưởng rằng hoàng tử Đại Thanh ta ngay cả hai khối băng cũng không có để mà dùng.” Lời này của Dận Hữu trên thực tế là không có thể thống, chẳng qua ‘lỗi nhỏ’ đó đã bị Dận Chân trợn tròn mắt cho qua, ngược lại bắt lấy cái lỗi nhỏ khác.
Dận Hữu cười gượng hai tiếng, sáp lại để Dận Chân tiếp tục quạt cho y.
“Tự mình quạt, ngồi lâu quá, mỏi chân.” Dận Chân đem cây quạt thả vào tay Dận Hữu, đứng lên duỗi chân, trong lòng lại nghĩ đến lời Dận Hữu vừa nói, cảm thấy sảng khoái đến cực điểm. Lời nói của Dận Hữu vừa rồi, ít nhất thuyết minh y không ghét việc hai người ngủ chung.
“Tứ ca a, ngươi đã nói quý phủ của ngươi mát mẻ hơn, chẳng bằng chúng ta tới chỗ của ngươi liền đi.” Dận Hữu phe phẩy cây quạt, lảo đảo đứng lên.
Dận Chân thấy bộ dạng này của y, liền thở dài, lĩnh cái đuôi tự mình uống băng canh hạt sen. Còn bọn nô tài trong quý phủ của Dận Hữu, bọn họ nhìn theo bóng lưng của chủ tử nhà mình xuất môn, vẻ mặt đầy vẻ hiểu rõ.
Xem ra chủ tử nhà mình lại tới ké mấy thứ tốt ở quý phủ của Tứ a ca rồi, ngày xuân ké trà ngon, ngày hè ké băng, vào đông thì ké thịt và hoa quả tươi, bọn họ đã hầu hạ chủ tử ba mùa rồi, đều xem như đã thành thói quen, không biết đến mùa thu chủ tử có thể ké được những thứ gì trở về.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Dận Hữu được người hầu hạ thay triều phục, theo các huynh đệ đi tế lăng, tế thiên địa. Việc này Dận Hữu không hề nhúng tay vào, chỉ cần quỳ nơi nên quỳ, đứng nơi nên đứng là được.
Nghe Khang Hi dõng dạc chiêu cáo lên trời, Dận Hữu quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống đất, trừ bỏ âm thanh của Khang Hi, bốn phía đều im lặng, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Quy củ quỳ đến khi nghi thức chấm dứt, khi Dận Hữu đứng lên, hai mắt đều biến thành màu đen, nghỉ ngơi trên kiệu một lúc, nhưng vẫn cảm thấy cái gì cũng nhìn không thấy, vội nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Trên đường cũng không có người đi đường, cửa tiệm cũng đóng cửa, trừ bỏ tiếng vó ngựa cũng không còn tiếng vang khác. Quả nhiên không giống như trong TV đã chiếu, khi ngự giá của đế vương đi tế thiên xuất hiện, dân chúng bốn phía chen chúc chật ních xem náo nhiệt chính là bịa đặt a. ngay cả đời sau, lúc duyệt binh vào ngày quốc khánh, cũng không có cho dân chúng bình thường tùy tiện vây xem, huống chi trời đại phong kiến này.
Phi tử người ta trong “Hồng Lâu Mộng” xuất cung thăm viếng đều phải lót đường tu viện, còn có các loại lễ tiết, nói chi đến việc ngự giá tế thiên thế này.
Khó khăn chờ đến lúc kết thúc, Dận Hữu cảm giác toàn thân mình cũng đã ướt đẫm, dinh dính nhơn nhớt, thập phần không thoải mái, nhìn sang các huynh đệ khác, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhất là Thái tử, phải đi theo Khang Hi, mặt đã bị mặt trời thiêu đốt đến đỏ rực.
Các hoàng tử cùng hoàng thân,đại thần đều ở đứng yên trên đại điện, hoàng thượng không nói gì, ai cũng không dám đi.
Khang Hi ngồi ở thượng thủ, chỉ thấy Lý Đức Toàn lấy ra vài đạo thánh chỉ, đọc lên.
Tất cả mọi người hiểu được, đây là đang luận công ban thưởng.
Đại thần tham chiến đều được ban thưởng, trong đó Phí Dương Cổ, Mã Tư Khách là được ban thưởng hậu hĩnh nhất, sau đó liền hạ chỉ tấn phong tước vị cho các vị a ca.
Dận Hữu quỳ trên mặt đất, y không biết Khang Hi tấn phong cho a ca là vào năm nào, bất quá dựa theo tuổi mà tính, có lẽ y sẽ được phong tước vị bối lặc hoặc là bối tử, hơn nữa y còn lập quân công, được phong tước vị bối lặc là điều chắc chắn.
Đại a ca được tấn phong là Trực quận vương, Tam a ca được tấn phong là Thành quận vương, Tứ a ca được tấn phong là Ung Quận Vương, còn Ngũ a ca, Thất a ca, Bát a ca được tấn phong bối lặc.
Mấy vị a ca trưởng thành đều có tước vị, một số ít đại thần trong triều đang kiềm nén những toan tính của mình.
Dận Chân nghe mình được tấn phong là Quận Vương, trong lòng có phần giật mình, hắn nghĩ lần này Phí Dương Cổ đã đoạt quân công, hoàng a mã chắc hẳn sẽ chèn ép chính mình, nhiều lắm chỉ được làm bối lặc, hơn nữa tuổi mình cũng không lớn, tấn phong Quận Vương cũng là điều rất miễn cưỡng, đối với việc được tấn phong Quận Vương cũng không nghĩ nhiều, thật không ngờ ý chỉ lần này của hoàng a mã lại làm cho hắn ngoài ý muốn như vậy.
Xuất cung, vài vị huynh đệ đều tự chúc mừng nhau, Đại a ca liền mời vài vị huynh đệ đến biệt trang mình nghe diễn vào mấy ngày sau, lão đại mở miệng, mấy vị huynh đệ đều nhất nhất đáp ứng, đợi sau khi tách ra, Dận Hữu đến gần phủ đệ của Dận Chân mới thả lỏng thân thể căng thẳng của mình.
“Đệ đệ xin chúc mừng ca ca.” Dận Hữu cười cười, ôm quyền với Dận Chân.
Dận Chân thấy sự vui sướng trong mắt y đều là thật tâm, không có nửa phần giả vờ, liền cười nói: “Vi huynh cũng chúc mừng Thất đệ.”
Dận Hữu cười loan cả mắt, “Ừm, bổng lộc mỗi tháng có thể lĩnh nhiều hơn.”
Dận Chân bất đắc dĩ cười lắc đầu, trong lòng lại vẫn vì việc mình được tấn phong làm Quận Vương mà có chút bất an, phần bất an này làm cho hắn quyết định thời gian sắp tới phải cẩn thận gấp bội, chỉ sợ đây là ý đồ gì đó của hoàng a mã, không cẩn thận một chút sẽ làm cho mình vạn kiếp bất phục.
Nhìn Dận Hữu cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt, Dận Chân nghĩ nghĩ, Thất đệ như vậy cũng tốt, sẽ không bị hoàng a mã lạnh nhạt, lại không bị đối đãi đặc biệt, làm cho hắn cũng yên tâm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
① Trong lịch sử, nhóm a ca được tấn vị vào năm Khang Hi thứ ba mươi bảy, chỗ này của ta là diễn ra trước O(∩_∩)O
~ ② Trong lịch sử, lần này Tứ Tứ hẳn là chỉ được phong làm bối lặc, sau đó mới được tấn phong là Ung Thân Vương, ở đây ta làm cho hắn thành Quận Vương luôn ==
/79
|